Chương 124. "Chị à, chị Trang ơi, chị cười một cái đi."

Tiểu Viên thức dậy sau một giấc ngủ no say, thoải mái lười biếng duỗi cái eo, nhìn quanh quất xung quanh một vòng, không thấy được người như trong dự kiến. Cô quyến luyến lại sờ xuống chiếc giường đơn.

Không biết tối hôm qua Vĩ Trang trở về khi nào? Là chờ mình ngủ rồi người ấy mới về nhỉ?

Cô lấy di động ra, phát hiện Vĩ Trang đã gửi WeChat cho cô: "Dậy rồi thì nói với tôi."

Cô khẽ cười khúc khích, cô gửi: "Em dậy rồi."

Chờ rồi chờ, không thấy người ấy trả lời lập tức, Tiểu Viên bèn đi rửa mặt, cầm di động đi ra ngoài. Trên bàn ăn trống trơn, thế mà không có bữa sáng.

Cô gửi tin nhắn thoại cho Thái Quyển: "Anh à, bữa sáng của em đâu?"

"Mua rồi mua rồi, chỉ là, ờ, một mình em hay là hai mình á?" Thái Quyển gửi lại tin nhắn thoại trong vài giây.

Tiểu Viên đầu tiên thì có hơi ù ù cạc cạc, tiếp theo mới phản ứng lại, nói với tí e thẹn: "Em đương nhiên là một mình rồi, anh nghĩ cái gì đấy !"

Thái Quyển cười gian hai tiếng.

Cô gửi tin nhắn thoại xong, thoát ra thì liền thấy được phản hồi của Vĩ Trang: "Buổi tối dẫn cô đi ăn, muốn ăn cái gì?"

Khi Thái Quyển xách theo bữa sáng tiến vào, thì nhìn thấy người nào đó đang cười ngây ngô với di động, đến mức bữa sáng đặt xuống tới cô cũng chưa để ý.

"Muốn ăn cái gì đều có thể ư? Nhưng người ăn cay không được nhỉ." Tiểu Viên nghĩ nghĩ, lại gửi một cái: "Hay là để người quyết định ăn cái gì đi, em lại không kén chọn."

Cách một hồi sau, Vĩ Trang gửi qua: "Được."

Tiểu Viên nâng di động vui vẻ thành tiếng, giương mắt thì nhìn thấy Thái Quyển đem bánh bao, bánh rán, sữa đậu nành, vvv... của bữa sáng cầm đi mất. Cô vội lên tiếng ngăn cản: "Thái Quyển, anh làm gì á, em còn chưa ăn mà?"

"À, anh còn tưởng em tám WeChat thì cũng có thể no rồi, còn ăn cái gì !" Thái Quyển cười cô.

"Ôi ôi, đâu có đâu, em ăn em ăn......" Tiểu Viên cười ngượng ngùng.

Buổi tối, Tiểu Viên tỉ mỉ sửa soạn một chút, gió đêm đầu thu thổi phất đến làn váy của cô, lần đầu tiên cô cảm nhận được cái loại chờ mong ngọt ngào của hẹn hò này.

Vĩ Trang đã dẫn cô đến một tiệm ăn Nhật, mặt tiền căn tiệm ẩn trong một cái ngõ hẻm cũ. Đầu hẻm rất nhỏ, xe ở bên ngoài mà không để ý chút thì cũng không phát hiện được.

Các cô xuống xe, đi qua lối vào chật hẹp dưới cây ngô đồng xum xuê giấu mình với bên ngoài này, ngửi hương hoa ngọc lan dịu dàng tĩnh lặng duyên dáng tươi đẹp, đi vào căn tiệm kia.

Mặt tiền căn tiệm rất nhỏ, sau khi các cô ngồi xuống thì chủ tiệm liền đóng cửa, treo bảng hôm nay kín chỗ lên.

Theo giới thiệu của chủ quán, hôm nay có nguyên liệu chế biến thượng đẳng đến cửa hàng.

Đây là lần đầu tiên Tiểu Viên được ăn cá ngừ vây xanh, hơn nữa còn là cá ngừ vây xanh Đại Tây Dương quý giá nhất.

Tiểu Viên được ăn bộ phận chắc dày nhất mỡ béo ngon hiếm có nhất trên con cá -- phần giữa bụng, cắt lát có màu hồng nhàn nhạt, mặt ngoài có đường vân đẹp mắt giống kiểu đá cẩm thạch.

Cô hơi chấm chút nước tương, vào miệng trơn mịn tan chảy, tươi ngon vô cùng.

"Lát đầu tiên ăn như vậy, lát thứ hai để chút mù tạc trên lát cá, lại chấm chút nước tương." Vĩ Trang chỉ cô ăn như thế.

"Ăn ngon thật." Tiểu Viên ăn đến mặt mày rạng rỡ.

Rất tươi ngon, rất ngọt lành, còn có hơi dai dẻo. Không chỉ ăn ngon, giá trị dinh dưỡng cũng rất cao.

Tiểu Viên vừa ăn vừa nghĩ, chủ yếu vẫn là quý giá, hơn nữa chất lượng tốt như vậy, đoán chừng cũng không phải thường có.

Chỉ có món này là Vĩ Trang cố ý gọi cho Tiểu Viên, cái khác thì để Tiểu Viên tự gọi, thích ăn cái gì thì cửa tiệm làm cái đó.

Cô đã gọi đồ tempura, khoai lang, măng tây, tôm tươi, lát củ sen, mấy đồ chiên khác vân vân... đầy một đĩa lớn. Tôm Hoa Mẫu Đơn (tôm chì), gan ngỗng, còn có cơm nhím biển, ăn đến vô cùng thỏa thuê.

Vĩ Trang chỉ ăn hai lát bụng giữa, với lại hai con tôm, uống vào một chút sake (rượu gạo).

"Người cũng chẳng ăn bao nhiêu." Ăn uống xong đi đến ngõ hẻm, Tiểu Viên nhẹ giọng mà nói: "Sẽ không đói sao?"

"Buổi tối tôi không quen ăn cái gì." Vĩ Trang nói, giọng nhàn nhạt.

Tiểu Viên ngẩng đầu nhìn nhìn người ấy, thế mà hồi trước buổi tối có mấy lần cô ăn gì đó, còn gọi cháo giùm người ấy. Vĩ Trang đều ăn, mà kia còn không phải bữa tối, là bữa ăn khuya. Hiện tại nhớ lại thì, lúc đó động tác người ấy ăn đồ ăn thật chậm rì rì.

Cô mím môi khẽ cười, rất muốn đi nắm tay người ấy. Nhưng đang ở ngoài, cô đành nhịn xuống, ngó nghiêng bốn phía một chút. Chỗ này tuy rằng khuất nẻo, nhưng phụ cận cũng sẽ có một ít quán bar, tiệm ăn, cửa hàng bán lẻ theo xu hướng (*) cùng phòng trưng bày nghệ thuật, mấy nơi những người trẻ tuổi thích quẹt thẻ này. (*)

(*) Cửa hàng bán lẻ theo xu hướng hay Concept store: rất phổ biến trên thế giới nhưng ở Việt Nam, concept store (tạm dịch là cửa hàng của ý tưởng) vẫn là khái niệm tương đối mới. Đó là lý do tại sao mô hình kinh doanh không gian mở kiểu này chưa hề có tên tiếng Việt chính thức. Hiểu một cách đơn giản, concept store là những shop quần áo, shop giày dép, shop túi xách, shop mỹ phẩm hay shop phụ kiện được đầu tư nhiều hơn về không gian và nội thất. Bằng cách tạo các background chủ đề hoặc lồng ghép phông nền chụp ảnh thông qua các vị trí trong cửa hàng, thu hút và tạo ấn tượng mạnh mẽ. Thay vì đến quán cafe như trước đây, những shop thời trang đang trở thành địa điểm chụp hình lý tưởng của giới trẻ. Trào lưu chụp hình theo concept store vì thế mà ra đời và rất được ưa chuộng. (theo vnggroup.com.vn)

(*) Nguyên gốc chỗ này là 打卡: vừa là quẹt thẻ, vừa có nghĩa là check in...

Gần đây cô đang trong thời gian tuyên truyền, cũng có rất nhiều nhóm paparazzi đang nhìn chằm chằm vào cô, không thể thân mật quá mức ở bên ngoài. Chẳng qua cô nghĩ lại thì, bản thân cũng không phải ngôi sao lưu lượng gì, lại không phải diễn viên quốc dân chi, không đến mức bị nhận ra trùng hợp đến như vậy.

Cô ngây ngẩn suy nghĩ mất vài giây, liền bị tụt lại sau Vĩ Trang. Cô đang muốn gọi tên người ấy, thì sau lưng đã có người gọi cô một tiếng trước rồi.

"Hướng Tiểu Viên? Là Tiểu Viên Viên sao?"

Còn có vài câu với giọng nam nữ: "Không thể nào? Là cô ấy sao?"

"Là chị ấy, chính là chị ấy."

Tiểu Viên cứng đờ, Vĩ Trang cũng nghe được tiếng, ngoái đầu lại tìm thấy cô trước.

Thời điểm vài giây này, người phía sau đã chạy tới, bấy giờ đã chạy không kịp rồi, một bóng dáng nhỏ gầy đã lẻn đến đối diện cô trước.

Đôi mắt tròn tròn, mang một cặp kính tròn tròn, trông có mấy phần quen mắt, nhìn thấy cô thì cười đến mức giống như đóa hoa: "Em không nhận lầm người, là Tiểu Viên thật."

"A...... tôi......" Tiểu Viên liếc mắt nhìn Vĩ Trang một cái, người kia đứng yên, gió hơi lạnh thổi phất qua mái tóc đen nhánh của người ấy. Người ấy nâng tay khẽ vén lên, dáng vẻ dường như muốn đợi cô giải quyết.

Phía sau đuổi theo đến chính là một nam một nữ, dáng vẻ của nam hơn ba mươi tuổi, cũng mang một cặp kính. Dáng người của nữ đẫy đà, vẻ ngoài rất đáng yêu, hai người họ cũng đang quan sát Tiểu Viên một cách tò mò.

"Em đây, Đa Miêu Tương á, chị còn nhớ em chứ?"

"À !" Tiểu Viên lập tức nghĩ ra, đây là vị fan đầu tiên thăm cô ở đoàn phim, cô ấn tượng sâu sắc: "Chào em chào em !"

"Trời ơi, thế mà gặp được chị trùng hợp như vậy," Đa Miêu Tương hô về hướng hai người khác: "Hai người xem xem tôi đã nói là chị ấy mà?"

"Tiểu Viên, em giới thiệu với chị, đây là hai người bạn cùng nhóm của em, đây là lão Trương, đây là em Hoa, tụi em đều là fan của chị, đều là 'người làm vườn' !"

"Ôi, chào mọi người !" Tiểu Viên vẫy tay chào hỏi với bọn họ, nghiêng đầu nhìn nhìn Vĩ Trang, Vĩ Trang khẽ gật đầu với cô.

Tốc chiến tốc thắng, đừng để một hồi sẽ càng nhiều người đến, Tiểu Viên hiểu rõ trong lòng.

Tiểu Viên lần lượt ký tên cho từng người, Đa Miêu Tương lại yêu cầu chụp ảnh chung.

Tiểu Viên sợ Vĩ Trang chờ lâu, lại thoáng nhìn người ấy.

Kỳ thật mấy người Đa Miêu Tương cũng đã sớm chú ý tới người phụ nữ đứng gần bên -- dáng người cao gầy yểu điệu, đường nét khuôn mặt hơi nghiêng tinh xảo nổi trội, có một khí chất lạnh lùng quyến rũ thật độc đáo.

Trông có vẻ quan hệ với Hướng Tiểu Viên cũng rất tốt, vừa rồi hai người cùng đi gần nhau.

"Ai, vị này là...... chị của tôi, chị ấy không thích chụp hình," Tiểu Viên cười nói: "Cảm phiền các bạn đừng chụp đến chị ấy."

"À à......" Mấy người Đa Miêu Tương bừng tỉnh, ánh mắt không kiềm được vọt về hướng Vĩ Trang.

Đối phương nhìn trẻ trung, nhưng trong năng lượng tỏa ra lại mang theo một sự thờ ơ kiểu bễ nghễ nhìn từ trên cao, mà cũng sẽ không cảm thấy đối phương đang ra vẻ hoặc kiêu ngạo chút nào. Loại cảm giác này chính là toát ra từ trong xương cốt, khiến người ta tin phục.

Bọn họ lại không khỏi gật đầu lần nữa bày ý chào hỏi hướng về phía người kia.

Vĩ Trang nghe được chữ "chị" trái lại thì cũng chẳng nói gì, chỉ là hơi hơi nhướng mày, có một chút xíu ánh sáng rạng rỡ trong mắt.

"Nhưng tụi em muốn chụp ảnh chung......" Đa Miêu Tương ngó thấy chung quanh họ cũng không ai khác: "Ặc......"

"Hay là chúng ta lại tìm một người qua đường......" Lão Trương thoáng đẩy mắt kính.

"A, tốt nhất đừng, là tôi vụng trộm ra ngoài này." Tiểu Viên vội vàng xua tay.

Đa Miêu Tương hơi nhìn Vĩ Trang, lại thoáng nhìn Tiểu Viên: "Vậy có thể xin nhờ chị của chị hay không ......" Cô bé dè dặt đưa di động ra.

Tiểu Viên nghĩ thầm cũng không thể đợi thêm nữa làm lỡ thời gian, bèn cầm di động của Đa Miêu Tương, chuyển hướng về phía Vĩ Trang, cười ngọt ngào với người ấy, mắt chớp chớp: "Chị à, chị chụp giúp tụi em đi?"

Sau khi ngồi lên xe, Tiểu Viên vẫn còn mải cười. Cô cũng không nói gì, cứ nghiêng đầu nhìn Vĩ Trang như thế, trong nụ cười ngầm chứa mật ngọt.

Đôi môi mỏng của Vĩ Trang hơi mím, nghiêng mặt qua nhìn cô một cái.

Tiểu Viên cười khanh khách khi thò lại gần, thấp giọng, nói: "Người cảm thấy cái xưng hô chị này thế nào?"

"Tôi có hai người em trai, lại không có em gái." Vĩ Trang nói, giọng nhàn nhạt.

"Hai người?" Tiểu Viên nghi hoặc.

Thầm nghĩ không phải người ấy chỉ có một em trai, tên gọi Vĩ Đình sao? Tuy rằng với bên ngoài, Vĩ Gia Bảo cũng là em trai người ấy, nhưng người ấy hẳn là không phải chỉ Vĩ Gia Bảo nhỉ?

Nụ cười của Tiểu Viên hơi héo đi, cảm thấy lúc này không thể nhắc đến Vĩ Gia Bảo, nêu ra thì sẽ gây mất hứng.

"Ừ, ngoài Vĩ Đình, Jim là bạn cùng trường của tôi, lại có quan hệ thân thích với nhà tôi, cho nên cũng là em trai tôi."

Quao, đây là lần đầu tiên người ấy nói chuyện nhà người ấy với mình, Tiểu Viên ngỡ ngàng vui mừng vô cùng. Vừa rồi người ấy cũng không từ chối giúp cô chụp ảnh chung với các fan. Sau khi trải qua giận dỗi lần trước, hình như Vĩ Trang đã có chút thay đổi.

Người ấy trở nên mềm mỏng hơn một chút, cũng đã chịu nói chuyện của người ấy cho cô.

Tiểu Viên đã cảm thấy thật thỏa mãn, nụ cười của cô được quầng sáng trong xe nhuộm lên một tầng màu nâu nhạt mềm mại ngọt ngào.

Về tới chỗ ở của Vĩ Trang, Tiểu Viên lướt tin tức về cô trên Weibo, không nhìn thấy bất kì Weibo nào nói đêm nay gặp được cô. Lúc mới nãy Đa Miêu Tương cũng nói qua rằng sẽ không đem chuyện đêm nay gặp được cô lên mạng xã hội, quả nhiên nói chuyện giữ lời.

Tiểu Viên tiếp tục lướt lướt Weibo, đều là về tuyên truyền về 《 Trường dạ 》, độ nóng thật không tồi, nhưng nghĩ đến lịch trình bận rộn phía sau thì đầu cô cũng phình ra.

Cô bật cái ngáp, chuẩn bị đi ngủ.

Ở trên xe nói đến em trai của Vĩ Trang, kết quả mới vừa rồi Vĩ Trang tắm rửa xong thì liền nhận được cuộc gọi video của em trai.

Người em trai này làm sao vậy? Bên kia của anh ta là ban ngày, nhưng hiện tại trong nước bây giờ đã là đêm khuya rồi, cũng không cảm thấy ảnh hưởng đến sinh hoạt riêng tư về đêm của chị gái sao?

Tiểu Viên hơi mím môi, chạy tới phòng Vĩ Trang, bò lên trên giường người ấy, chỉnh ánh đèn tối xuống, đắp chăn lên.

-

"Chị hai à, là thế này, mấy ngày nay Gia Bảo ở chỗ của em, biểu hiện của hắn học kỳ này không tồi, tác phẩm quay chụp rất tuyệt. Cho nên em liền đem món quà chị để ở chỗ của em cho hắn."

"Ai biết là hắn không nhận, khụ......" Vĩ Đình thoáng dừng lại, bên kia có giọng nói gia nhập vào, không có lộ mặt, giọng điệu cứng nhắc: "Tôi có tiền 'bố' cho tôi, không cần người, người vẫn là cho bồ nhí của người đi !"

"Đó chính là của bố để lại cho ngươi." Vĩ Trang nói với giọng nhàn nhạt.

Giọng Vĩ Đình ấm áp, nói: "Gia Bảo, lại đây nói chuyện, đừng trốn ở góc phòng."

"Anh, em nói với anh rồi, bả vì bồ nhí của bả mà vứt em ở chỗ này, em không có lời nào hay để nói với bả."

Vĩ Đình thoáng đằng hắng: "Kia cũng là chuyện em làm không đúng, cô bé nhà người không chịu kết giao với em thì em nên thôi chứ."

"Sao anh không hỏi bả một chút, lúc sau bả đã cướp mất phụ nữ em để ý."

Vĩ Đình: "......"

Anh ta nhìn thoáng qua Vĩ Trang với sự xấu hổ, thấy vẻ mặt cô ấy lạnh lùng, nhíu mi lại: "Ta không thích cái trò hề này."

"Bả lại vì một người ngoài mà đuổi em tới Mỹ. Anh à, anh không cần khuyên em nữa, em sẽ không tha thứ cho bả."

"Ngươi có thể không tha thứ." Vĩ Trang vẫn nhàn nhạt như cũ.

Vĩ Gia Bảo liền không nói gì nữa. Vĩ Đình thở dài, nói sang chuyện khác: "Chị à, gần đây chị thế nào? Có bận nữa thì cũng phải chú ý nghỉ ngơi, đầu hiện tại không còn đau chứ?"

"Ừ, còn được, rất lâu rồi không bị lại." Vĩ Trang chuẩn bị kết thúc video rồi, thì Vĩ Gia Bảo lại xông tới, ném xuống một câu: "Về sau người bớt quản tôi, người vẫn là lo đừng để bị bồ nhí của người lừa đi. Nói không chừng người ta chỉ là chơi đùa với người một chút, rồi liền vứt người đi trèo lên cành cao khác ! Tìm ai đó càng trẻ tuổi hơn !"

Cậu ta nói xong liền quay đầu đi mất. Vĩ Đình muốn nói lại thôi với vẻ mặt xấu hổ, cuối cùng cũng chẳng nói gì, nói tạm biệt với Vĩ Trang, tắt video.

Vĩ Trang ngồi một hồi, rồi mới lên lầu, một khoảnh im ắng, cô ấy về tới căn phòng của mình.

Tiểu Viên nằm trên giường cô ấy, dường như đã ngủ rồi.

Vĩ Trang không nói, rũ mắt nhìn cô chăm chú, một chút ánh sáng đọng trong con ngươi đen thẳm. Một lát sau, cô ấy duỗi tay vén tóc phủ trên má cô ra.

Khóe môi Tiểu Viên khẽ cong, giữ tay cô ấy lại, mắt mở to khẽ cười hì hì: "Người đã về rồi?"

"Ừ." Vĩ Trang muốn rút tay ra, Tiểu Viên kéo lấy không buông, kéo cô ấy ngồi xuống, sau đó liền ôm lên: "Sao thế? Đã nói đến chuyện không vui gì với em trai của người sao?"

Ánh mắt của người phụ nữ khẽ khựng lại vì sự nhạy bén của Tiểu Viên, yên lặng vài giây, rồi mới nói: "Không có gì."

Tiểu Viên nhìn người ấy thật sâu sắc, bỗng chợt cười: "Thế thì đừng để ý đến đám em trai của người, để ý đến em này, em rất ngoan, không chọc cho chị gái người tức giận."

Ánh mắt sếp tổng lớn nhìn dán vào cô với vẻ vi diệu.

Tiểu Viên cọ tới cọ lui trong lòng ngực cô ấy, giống bé mèo bướng bỉnh: "Thật á, chị à, chị Trang ơi, chị đừng xị mặt nữa, cười một cái nào !"

Lại đi gãi cằm cô ấy: "Cười một cái cho em gái coi nào !"

Vĩ Trang bắt lấy tay cô, hàng mi thật dài rũ xuống, ngữ khí hơi có chút bất đắc dĩ: "Đừng nghịch."

Tiểu Viên tiện thể muốn hôn đến gương mặt người ấy, cũng bị người phụ nữ kia đè lại. Cô hơi ngẩn ra, đôi mắt đẹp đẽ lạnh lùng vắng lặng của người phụ nữ kia có cảm xúc hiếm thấy, tựa như mang theo suy nghĩ nào đó mà nhìn vào cô, ánh mắt chuyên chú kia khiến cô kinh ngạc: "Ừm?"

Tay của người phụ nữ kia xoa lên gương mặt cô, ánh mắt ấy dưới ánh đèn vàng ấm áp, dần dần thay đổi thành dịu dàng.

Dịu dàng?

Tiểu Viên không cảm thấy mình tưởng tượng xa vời quá nhiều, mà là bị loại cảm giác này giật một chút, cầm lòng không đậu mà hôn đến.

Hôn môi của hai người các cô, từ trước đến nay đều là Tiểu Viên chủ động, Vĩ Trang thông thường là chậm mất vài bước mới có thể đáp lại cô, hôn môi cùng cô.

Người ấy quả thật khiến người ta đoán biết không thấu, có lúc mạnh mẽ, có khi bị động, mê hoặc đến mức cô say mê lạc lối.

Tiểu Viên ôm lấy người ấy, ngồi khóa trên đùi người ấy, mặt thấp xuống hôn người phụ nữ kia, sờ qua bả vai, kéo xuống quần áo của người ấy. Mặt chôn dần xuống, cô bất giác mà đã sắp thành công, lại không biết hai chân dưới váy mình đã mất quyền kiểm soát, đã bị động tác của người phụ nữ kia chế ngự.

Cô muốn chạy trốn, vòng eo đã bị người ấy giữ chặt......

Đêm chớm vào thu hơi lạnh, quầng sáng trong mí mắt mông lung đã biến thành từng viên từng hạt.

Cô choáng đầu vựng não, khó kiềm được cắn môi, mà vẫn có âm thanh âm tràn ra, bị sự dịu dàng ấm áp vỗ về từng chút từng chút, chỉ có thể vô thức hùa theo động tác của người ấy.

Ánh mắt người phụ nữ kia cũng không giống như trước, vẫn luôn theo sát phản ứng của cô, sâu thẳm, giống như sự nóng bỏng khuất dần bên dưới núi lửa, hút hồn kinh người.

Cô liền không chống đỡ được rất nhanh, tê liệt ngã xuống bả vai người ấy.

"Tiểu Viên......" Nụ hôn mềm ấm dừng ở bên tai, trên vai cô, còn có tiếng gọi trầm thấp hơi khàn của người phụ nữ kia.

Trong phòng đều là hô hấp dồn dập của hai người, sự mập mờ trong căn phòng giống như cơn sóng đang trỗi dậy nơi biển sâu. Ra giường như hình dáng cuộn sóng lật trở hỗn độn nơi biển sâu, bóng đêm hết từng đợt lại từng lớp.

-----------------------------------------------------------------

Chương 125. 《 Trường dạ 》 (Hoắc 3) công chiếu.

Hoắc Bích Quân được biết đến từ phái thần tượng, thời trẻ từng diễn qua không ít phim tình yêu, là người tình trong mộng của đông đảo fan nữ. Tính cách nhân vật vai diễn đại để giống nhau, cho nên mãi vẫn chưa đạt được sự khẳng định của giải thưởng chủ lực uy tín trong ngành.

Bản thân anh ta dường như không thèm để ý, đã ví mình như Leonardo của Hollywood, con người có ngoại hình tốt luôn khá trắc trở trên con đường lấy giải.

Sau khi yêu đương kết hôn với Hà Thần Ảnh, nhờ vào một lần chuyển đổi loại hình nhân vật mà anh ta đã cầm được hai cái nam diễn viên xuất sắc nhất của giải Kim Hoàng và giải Hoa Đỉnh. Nhưng cũng có không ít người nói 'hơi nước' hai giải nam diễn viên xuất sắc nhất này của anh ta quá lớn.

Sau khi chia tay Hà Thần Ảnh trong hòa bình, anh ta hướng tới làm đạo diễn. So với kỹ thuật diễn xuất thì tài hoa đạo diễn của anh ta càng có được sự khẳng định sớm hơn.

Tuy rằng chỉ có hai bộ tác phẩm, nhưng anh ta tự đạo tự diễn tự biên (đạo diễn - diễn viên - biên kịch). Bất kể là dư luận hay là doanh số phòng vé, thì cũng đều là người xuất sắc với những đạo diễn phim thương mại trong nghề.

《 Hoắc 3》 ( sau sửa tên thành 《 Trường dạ 》 ) có thể được phía phim ảnh chính thức của Venice nhìn trúng cũng là điều Hoắc Bích Quân không ngờ tới. Nhớ lại thì bộ đầu tiên là bản thân anh ta cùng bạn bè hai người đầu tư; Bộ thứ hai tìm được bên đầu tư Truyền thông Diệu Uy-- doanh số phòng vé dư luận của hai bộ đều không tồi. Chờ đến bộ thứ ba, sau khi kịch bản của anh ta mài giũa ra, mấy bên đầu tư vốn dĩ đã dự tính lại lui bước.

Nguyên nhân là không đủ nhẹ nhàng, quá nặng nề, không lạc quan về thị trường của nó.

Hoắc Bích Quân vốn dĩ muốn tìm công ty lớn đầu tư, nhưng phía sản xuất vừa nhìn thì liền muốn sửa kịch bản. Anh ta luyến tiếc, vì thế cắn chịu áp lực, tính cả bạn bè, đã tốn một bầu tâm tư để thuyết phục được Truyền thông Diệu Uy, bên đầu tư của bộ thứ hai, lại lần nữa đầu tư bộ thứ ba.

Lúc tuyển nữ chính, anh ta cố ý làm ầm ĩ đến thanh thế thật lớn, đem tất cả những diễn viên nữ trẻ dưới 28 tuổi trong giới đều góp mặt một lượt. Một mặt là tô điểm thêm vào mặt mũi cho nhà sản xuất hữu danh vô thực Diệu Uy, thỏa mãn tâm lý tuyển chọn "diễn viên nữ" của đối phương. Một mặt khác thì cũng nhân cơ hội tạo dựng một chút độ nóng cho tuyên truyền giai đoạn đầu.

Đối với nữ chính Hướng Tiểu Viên này, anh ta hết sức vừa lòng, có thể mời được Tằng Lý càng là niềm vui bất ngờ.

Sau khi quay xong, tổng kết toàn bộ lại thì đã vượt quá dự toán một ít. Hoắc Bích Quân cũng có tự tin đối với chất lượng phim thành phẩm, vì thế bắt đầu tìm bên phát hành. Chẳng bao lâu sau thì 'nhân phẩm đại bùng nổ' (vận hên nở rộ), Đồng Hoa đã nhìn trúng phim của anh ta, muốn hợp tác cùng anh ta, trở thành bên phát hành độc quyền. Hoắc Bích Quân vốn dĩ đã vẫn luôn muốn hợp tác cùng Đồng Hoa, lần này quả thật là bị bánh nướng lớn nện trúng rồi.

Đồng Hoa phụ trách tuyên truyền bộ phim, sắp xếp thời gian chiếu, mua quảng cáo, dưới trướng thì đã có sẵn chuỗi rạp phim, quả thật là đảm nhiệm và phục vụ một chuỗi trọn gói.

Đồng Hoa còn liên hợp cùng Diệu Uy, trở thành nhà đồng sản xuất. Từ Đồng Hoa tiến cử, 《 Trường dạ 》 đã tham gia triển lãm liên hoan phim Venice. Cuối cùng sau khi chuyên gia của Venice đánh giá, đã tiến vào hạng mục không tranh giải.

Này không phải bánh nướng lớn bình thường, đây là một khối bánh nướng lớn hoàng kim siêu cấp xa hoa, nện đến mức Hoắc Bích Quân choáng váng.

Sau khi bộ phim đi Venice xong, Diệu Uy cũng không kìm nén được mừng rỡ trong lòng. Còn chưa chiếu trong nước mà đã nóng vội kết hợp với một vài tài khoản marketing thượng vàng hạ cám, đã phát đi một vài thông cáo báo chí tuyên truyền, dự đoán 《 Trường dạ 》 sẽ càn quét các giải thưởng phim ảnh lớn trong nước, nam diễn viên nữ diễn viên xuất sắc gì đó tha hồ mà lấy, Hướng Tiểu Viên nổi bật lấn át diễn viên khác, vv...

Những thông cáo báo chí này không phải cùng một quan điểm với sách lược marketing tuyên truyền - triển khai mà Đồng Hoa xác định, hai bên còn nổi lên tranh chấp.

Một bên thuộc về Diệu Uy - phía đầu tư ban đầu ủng hộ thành phẩm của anh ta, một bên là phía đồng sản xuất cùng phát hành Đồng Hoa tài to thế lớn, với cả bộ phận tuyên truyền marketing tay sai của anh ta. Cả hai bên Hoắc Bích Quân đều không tiện gây mất lòng, anh ta đồng ý với sách lược tuyên truyền của Đồng Hoa, nhưng cũng không cảm thấy phương pháp marketing "trường phái giật tít" của Diệu Uy có gì không tốt. Anh ta chỉ có thể ở giữa hòa giải, anh ta lo nhất là Đồng Hoa phất tay không thèm quản nữa.

Không ngờ rằng, bên Đồng Hoa tuy rằng bực tức, nhưng vẫn rất dễ nói chuyện.

Anh ta lén hẹn riêng với tổng giám đốc phân phối cùng tổng giám đốc tuyên truyền của Đồng Hoa đi ăn. Hai vị tổng giám đốc uống say, đã để lộ ra một ít đồn thổi bên trong -- sếp tổng chúng tôi rất coi trọng hạng mục 《 Trường dạ 》 này, anh cứ yên tâm thoải mái đi. Vả lại, nữ chính chúng tôi sẽ không lăng xê bằng tai tiếng gì cả, điểm này không được phép thương lượng.

Hoắc Bích Quân luôn cảm thấy hàm lượng vàng của khối bánh nướng lớn này thật sự quá cao rồi, lại không nhận ra được không đúng chỗ nào. Dù sao thì đúng với ý nguyện, anh ta cớ sao mà không làm?

Trong lễ chiếu sớm hôm nay, anh ta mặc âu phục được đặt may mới, khí phách hăng hái, vẻ mặt sáng ngời đối với các phóng viên truyền thông, các fan phim ảnh, những đồng nghiệp trong ngành ngồi đầy kín, còn có những khán giả may mắn được đảm bảo phát ngôn khách quan.

Đa Miêu Tương là blogger phim ảnh với tài khoản lớn được xác thực, người nổi tiếng trên B trạm. Lão Trương là tay viết của chuyên mục đam mê phim ảnh có thâm niên. Hai người đều nhận được lời mời đến xem suất chiếu sớm từ bên phim.

Đa Miêu Tương nói khẽ với lão Trương: "Còn may là người chủ trì kịp thời khuyên ngăn lại đạo diễn 'khổng tước hoa' của chúng ta, bằng không thì còn không biết anh ta muốn nói tới khi nào đâu."

Lão Trương nói vọng lại: "Vậy thì chắc cũng sẽ không, quy trình thì anh ta biết đấy, chỉ là hả hê kha khá thôi."

"Hả hê quá rồi ha ha." Đa Miêu Tương thoáng đẩy mắt kính lên: "Tâm lý trông mong của tôi đối với bộ phim này hiện tại cao vô cùng, tôi cũng lo rằng đợi hồi sẽ phải thất vọng."

Xem trong các phim trước, bọn họ đều đã biết đây là một câu chuyên báo thù suy luận hồi hộp, câu chuyện đều là cải biên căn cứ vào các vụ án trong hiện thực.

Đầu bộ phim đã chèn sâu vào "Vụ án Dương Nghị", giáo viên dâm ô cưỡng gian nhiều học sinh nữ, tiết tấu nhanh vô cùng. Đa Miêu Tương với tư cách là phái nữ, cùng với lão Trương - người bố của hai bé gái, rất nhanh liền cảm thấy không thoải mái, từ lúc bắt đầu hai người đã cau mày.

Thời điểm Hướng Tiểu Viên lần đầu tiên lộ diện thì đã gây ấn tượng với toàn bộ người xem, ngay sau đó cảm giác đau lòng lại nổi lên.

Cô mặc áo dệt kim màu hồng nhạt, quần màu trắng, mái tóc dài lưng lửng phủ trên vai, ngồi trên xe lăn với vẻ yếu đuối mong manh.

Bộ phim đã quay lại cuộc sống hằng ngày của cô trong một hai phút. Rời giường, ăn bữa sáng, mang hộp cơm theo, đẩy xe lăn ra cửa, khóa cửa, lại chậm rãi đẩy đến thư viện của tiểu khu ở gần bên để đi làm. Gặp phải chào hỏi của người quen thì cô mỉm cười hời hợt, thời gian phần nhiều thì cô rũ mắt, giống như có tâm sự vô hạn.

Vụ án nhìn có vẻ như đơn giản, người tình nghi cũng rất rõ ràng, phương thức kể chuyện áp dụng chính là rạch mở từng chi tiết nhỏ, mang theo người xem cùng phá án, làm cho người ta rất có cảm xúc chìm đắm vào.

Tư tưởng chính của bộ này không giống như hai bộ cũ. Những lần tra án khi trước đa số người xem đều mang theo góc nhìn của thượng đế để giải đề. Vụ án lần này mọi người đã mặc định theo ấn tượng ban đầu, rất đồng tình đối với Mạnh Tiểu Chu do Hướng Tiểu Viên đóng.

Người bị hại có gì sai? Phía thủ phạm đã huỷ hoại nhiều gia đình như vậy, mới phán có 5 năm. Mà các cô bé bị hại thì đều phải ở trong bóng tối cả đời, nhận lấy những ánh mắt khác thường cùng chỉ trỏ của người ngoài, đặc biệt là Mạnh Tiểu Chu. Là cô tố giác Dương Nghị đầu tiên, nhưng thương tổn cô đã chịu cũng lớn nhất, bị phụ huynh của nữ sinh bị hại khác tóm lấy mắng cùng đánh, bố rời đi, bản thân cô tinh thần không tốt, bị tai nạn xe cộ bất ngờ. Vì chăm sóc cô mà mẹ cô đã chết vì làm việc quá sức, cửa nát nhà tan, bản thân còn tàn phế.

Người xem trước hết đã đồng tình với Mạnh Tiểu Chu, cũng nhận định cô là nghi phạm. Loại tâm trạng mâu thuẫn này đã làm bầu không khí của toàn hiện trường yên lặng dị thường.

Nhưng dõi theo góc nhìn của các cảnh sát, thì Mạnh Tiểu Chu quả thật không đi đứng được, lại không giống nghi phạm lắm. Chứng cứ không đủ nối kết, vẫn dồn sức chú ý lần theo sát sao, chỉ chực chờ xem cô giết người thế nào.

Tiếp theo lại là "Vụ án Từ Cường". Chờ khi vụ án bóc trần ra tên bảo an Từ Cường này đã dâm ô nhiều đứa bé trai, thì Đa Miêu Tương thở dài thật sâu, cảm giác nắm tay của lão Trương bên cạnh đều siết chặt lại, có một vị quý ông ở hàng dãy khác đã phát ra một tiếng "đậu !" (*)

(*) chỗ này tác giả để chính xác là 'cao', mà mình không biết là viết phiên âm tránh đi của từ gì để tra từ điển. Sau khi tìm một mớ thì mình thấy gần giống nhất là từ này: 肏 (cào: đ*, đ*t), đành để lái đi như trên, nên có thể không chính xác.

Lúc Hoắc Bích Quân sắm vai cố vấn của cục cảnh sát thẩm vấn thăm dò Mạnh Tiểu Chu vài lần, hai bên người tới kẻ đi. Thám tử Hoắc gạ gài lời khai, xui khiến nhận tội, áp dụng cuộc chiến tâm lý cao độ để chất vấn Mạnh Tiểu Chu, thì toàn bộ người xem gần như cắn răng mà xem, lặng ngắt như tờ.

"Vì sao tôi phải thay những phụ huynh kia tố giác anh ta?"

"Vì sao tôi còn phải làm loại chuyện này?"

"Tôi còn chưa học được bài học hay sao?" (*)

(*) Chỗ này trong raw đã lặp câu "Vì sao tôi còn phải làm loại chuyện này?" hai lần, nên mình tự ý thay bằng câu theo sau như trên dựa theo mạch truyện của tác giả (chương 69).

Thời điểm khi cô nói những câu thoại này, với niềm bi thương vô tận trong mắt, biểu cảm thì lại có vẻ tâm lý bất ổn kỳ dị.

Đa Miêu Tương khẽ trấn tĩnh lại, cánh tay của cô bé thoáng sởn da gà một trận, đối với dân ghiền kỹ thuật diễn xuất mà nói, adrenaline đã tăng vọt.

Chờ đến sau, lúc vai người bố do Tằng Lý diễn được mấy phút, tiếng hô kinh ngạc mới phát ra trong phòng chiếu phim: "A, Tằng Lý, trời ạ, cũng chẳng nhận ra được."

"Đúng vậy, nếu không phải biết ông ta có ở trong này thì tôi tuyệt đối nhận không ra !"

......

Tằng Lý đã diễn nên hình tượng người bố làm công nhân trang hoàng thật thà, thuần phác Quý Hoành Phong, hơn nữa vừa nhìn thì chính là dáng vẻ không thể làm ra chuyện xấu. Đến khi ông ta tự thú, những người xem có mặt ở đây đều lắp bắp kinh hãi.

Màn ông ta diễn đối đầu với Hoắc Bích Quân chắc chắn là cảnh nặng ký cao trào của bộ phim. Một chuỗi độc thoại những câu thấm đẫm máu và nước mắt kia, lão Trương xem đến hai mắt đều đỏ bừng, tháo mắt kính xuống, Đa Miêu Tương với cả mặt toàn nước mắt đưa qua một tấm khăn giấy.

Đây không phải một vụ án khó phá nhiều.

Người xem tới bước này rồi thì cũng liền đã biết được, Từ Cường là Quý Hoành Phong giết, nhưng chắc chắn Mạnh Tiểu Chu cũng có liên quan. Vụ án rất đơn giản, đầu tiên phải xây dựng được tốt bầu không khí hồi hộp trong vụ án đơn giản, từ đầu đến cuối đều chiếm được sự quan tâm của người xem. Điều này cũng không dễ dàng, phải dựa vào chính diễn xuất của các diễn viên.

Cố vấn Hoắc đã sắp xếp hai căn phòng thẩm vấn cửa đối diện nhau, Mạnh Tiểu Chu cùng Quý Hoành Phong vừa ra tới thì bất ngờ chạm mặt trực tiếp.

Thời điểm hai người đi lướt qua nhau có pha quay chậm, cùng với khi thẩm vấn Quý Hoành Phong, cảnh quay phông nền đã dừng lại trên hộp thuốc một giây.

Và với giao thoa quan hệ của hai người trong mơ hồ thoáng qua lúc trước, cùng dấu vết trong cuộc sống, toàn bộ đang ám chỉ hai người này không phải là không quen biết.

Quý Hoành Phong tự thú, bắt giữ bỏ tù.

Hai vụ án này đã kết án.

Nhưng cố vấn Hoắc biết Mạnh Tiểu Chu cũng không vô tội.

Vào một ngày nọ, anh ta lại đi tìm Mạnh Tiểu Chu.

Hơn một tiếng đầu của phim, hình ảnh đều nghiêng về u ám, nặng nề, không phải trời râm thì chính là ngày mưa. Mà tới hôm nay thì ánh mặt trời xán lạn, thăm thẳm không mây, bối cảnh âm nhạc nhẹ nhàng. Tốp các cụ bà mua đồ ăn trở về tới đầu ngõ tán gẫu cười sang sảng, nhóm các bà mẹ trẻ dắt con đi dạo, đại lý môi giới đang đàm phán với những khách thuê ở đầu cổng tiểu khu......

Khán giả theo góc nhìn của Hoắc Bích Quân nhìn thấy được những cái này. Ý chính của bộ phim ở nửa đoạn đầu đều khá nặng nề, lúc này đã cảm thấy được một bầu không khí kiểu vui vẻ bình yên, tâm trạng cũng không khỏi thả lỏng giống với nhân vật chính.

Tiếp theo đó thì khóe môi khe khẽ cong của thám tử Hoắc đã cứng đờ, con ngươi hơi co lại nhìn về phía trước --

Ống kính băng qua đến --

Hô hấp trong phòng chiếu phim gần như đều ngưng lại hết.

Mạnh Tiểu Chu đứng ở cửa nhà, cầm kéo, đang cắt tỉa cành thừa cho một chậu hoa đặt ở trên ghế.

Cô cắt cắt nhìn nhìn, di chuyển bước chân, đổi cái góc độ săm soi hoa, lắc lư, một dáng vẻ nhàn nhã thoải mái.

Cô - đi - được - rồi?

Nói thật thì, bộ phim diễn đến về cuối, rất nhiều người đã đoán Mạnh Tiểu Chu có thể đi đứng, vấn đề là đạo diễn xử lý tình tiết cô đi được ra như thế nào.

Lúc trước khi Mạnh Tiểu Chu bị nghi ngờ thành nghi phạm, các cảnh sát đã theo dõi cô thật lâu, cũng chẳng phát hiện được sơ hở. Cô còn từng ngã nhào một lần, không tự bò dậy được, đã dựa vào người qua đường mà vịn lên.

Người xem còn tưởng rằng chỗ này sẽ có một cái trù tính hoa lệ gì đó, ai biết rằng chỉ phơi bày trực tiếp ra như vậy.

Một cảnh quay này được cắt dựng tương phản, hoàn toàn bất ngờ không kịp phòng ngừa, trong một chốc ngắn đích thực vẫn có chút sởn tóc gáy gai ốc.

Mạnh Tiểu Chu nhìn thấy thám tử Hoắc thì dường như chẳng bất ngờ chút nào. Cô mặc chiếc váy mới toanh trắng tinh, trang điểm nhẹ, hoàn toàn không giống với hình tượng u buồn hướng nội như trong quá khứ, mà lại có một vẻ đẹp kiểu dịu dàng điềm đạm, mảnh mai xinh đẹp.

Khẽ cười với anh ta, mời anh ta vào nhà.

Thám tử Hoắc vào nhà, ngồi xuống, tiếp nhận ly nước Mạnh Tiểu Chu đi qua đưa đến với ánh mắt hơi phức tạp, đã nhìn chân của cô vài lần.

Cố vấn Hoắc uống một ngụm nước, thoáng cười cười, nói ra suy đoán của mình với cô.

Xâu chuỗi chứng cứ của vụ án Từ Cường chỉ hướng đến là Quý Hoành Phong, nhân chứng vật chứng đều đầy đủ. Chẳng qua, đầu tiên lại là Mạnh Tiểu Chu hẹn hắn ta (Từ Cường) đi ăn, trước thời điểm đó cũng từng nói chuyện qua lại với hắn ta. Mà một trong những cậu bé Từ Cường dâm loạn lại thường đọc sách ở thư viện, cũng có quan hệ rất tốt với cô.

Quý Hoành Phong lại không có những tiếp xúc này với Từ Cường.

Còn có vụ án Dương Nghị, tuy rằng Quý Hoành Phong thừa nhận người cũng là ông ta giết. Một tuần trước khi Dương Nghị ra tù, một nữ sinh bị hại khi trước là Ngô Thiến Lệ đã tự sát, mà Quý Hoành Phong chính là bố ruột của nữ sinh kia.

"Năm đó cô tố giác Dương Nghị, bị mẹ của Ngô Thiến Lệ là Ngô Tuệ Vân đánh, sau đó tâm lý của cô không ổn định, xảy ra tai nạn xe cộ. Quý Hoành Phong vẫn luôn rất hổ thẹn với mẹ con Ngô Thiến Lệ, cho nên suy nghĩ có tâm lý chuộc tội đối với cô."

"Trên thực tế, Dương Nghị và Từ Cường đều là cô giết nhỉ?" Cố vấn Hoắc nhẹ giọng hỏi, một tia sáng sáng tỏ lóe lên trong ánh mắt: "Cô vẫn đều luôn đi đứng được, đúng không?"

Toàn bộ người xem có mặt đều nín hơi lặng tiếng.

"Lúc trước khi ngài hỏi tôi thì tôi đã đã nói qua. Sau khi bị tai nạn xe cộ, làm phẫu thuật xong, bác sĩ nói tôi đã khôi phục, nhưng tôi vẫn luôn không đi được. Sau đấy bố rời khỏi chúng tôi, mẹ tôi còn chưa bỏ cuộc, kiên trì dẫn tôi làm phục hồi, tôi cũng gặp qua bác sĩ tâm lý...... Những bệnh viện này đều có ghi chép," Mạnh Tiểu Chu cũng không nhìn cố vấn Hoắc, ngược lại vẫn mải xem chậu hoa kia.

Bệnh viện quả thật đều có ghi chép.

Ghi chép của trước và sau của hơn hai năm.

Nhiều năm giả vờ như vậy, thật sự không cần thiết.

Sau này mẹ đột tử vì làm việc quá sức, thì cô mới không đi phục hồi nữa.

Cố vấn Hoắc nhìn chằm chằm vào cây kéo cô đặt trên mặt bàn qua khóe mắt, con ngươi hơi co rút, lại hỏi: "Vậy bây giờ thì cô có thể đi rồi?"

Mạnh Tiểu Chu nhìn thẳng qua, khẽ cười nhẹ nhàng: "Người xấu hại tôi rốt cuộc đã chết, hiện tại không cần phải lo lắng đề phòng nữa, tôi đã có thể đi rồi."

Ánh mắt của cố vấn Hoắc và cô giao vào nhau giữa không trung.

"Điều đó...... thật sự thì quá tốt." Cố vấn Hoắc cười cười.

Nụ cười trên môi của Mạnh Tiểu Chu lại có chút vi diệu, ánh mắt dừng lại trong hư không, lại hạ xuống trên sàn nhà.

Hình bóng lúc này bỗng chợt vang lên vài âm thanh đàn dương cầm.

Cảnh quay sàn nhà thoáng chuyển tiếp, Mạnh Tiểu Chu mặc đồ tang màu trắng nằm trên sàn nhà, ánh mắt ngưng đọng. Màn ảnh quay cô từ bên hông, vẫn không nhúc nhích.

Âm thanh nền đột nhiên im bặt, thế chỗ chính là tiếng người thấp nhỏ mà dày đặc, giống như ruồi nhặng vo ve vỡ tràn qua.

"Mẹ con bé đã chết, con bé tàn phế rồi, vậy phải làm sao được đây?"

"Bố con bé đã bỏ đi sớm rồi, cũng không gửi tiền về, chắc hẳn là đã cưới người khác từ lâu."

"Chỉ là một của nợ, ai mà lo cho con nhỏ này chứ......"

Ban ngày biến thành đêm tối, Mạnh Tiểu Chu vẫn luôn nằm trên sàn nhà, ánh mắt đọng lại, mất đi sắc thái, trông tựa như cũng đã chết. Toàn bộ đều là bóng tối, chỉ có một chút xíu ánh sáng dừng lại trên gương mặt cô. Cảnh quay kéo lại thật gần, gần đến có thể nhìn thấy lông tơ trên sườn mặt của cô, còn có lông mi chẳng chớp lấy một cái, chút ánh sáng này cũng dần dần tan biến.

Đêm tối đổi thành ban ngày, một chút ánh nắng dừng nơi mí mắt của cô, lông mi cô rốt cuộc khẽ giật giật.

"Đúng vậy, tốt quá rồi." Mạnh Tiểu Chu nói thấp giọng, nụ cười khẽ nơi khóe môi tựa như một lớp giấy nhăn nhíu trên mặt nước, mỏng nhạt mà yếu ớt.

Cảnh quay lại cắt xen về, Mạnh Tiểu Chu mặc đồ tang trên mặt đất rốt cuộc đã động đậy. Cô bắt đầu nhúc nhích từng bước từng bước, dùng tay, dùng khuỷu tay, nước mắt lăn dài xuống từng giọt một, cuối cùng lại dùng đầu gối......

Đa Miêu Tương trong phòng chiếu rơi lệ đầy mặt lúc nào không hay, cũng có thể nghe được không ít tiếng nức nở từ mấy hàng đằng trước phía sau.

Ánh mắt Mạnh Tiểu Chu ngưng đọng lại, đi đến bàn học nhỏ của cô, kéo mở ngăn kéo, lấy ra một bao thuốc lá.

Cố vấn Hoắc nhìn cô với ánh mắt phức tạp, lúc ánh mắt chuyển qua đến hộp thuốc thì lại là cả kinh !

Mạnh Tiểu Chu ngồi bành chân trên giấy ở bàn học, rút ra một điếu thuốc, thuần thục châm lên, môi đỏ cắn lấy. Sợi tóc trước trán rơi lả tả, dần dần che khuất một con mắt, khuôn mặt cô trong giữa màn khói mờ mịt tỏa ra một loại mê hoặc.

Giữa khói mờ bao phủ, màn ảnh chuyển tiếp --

Dương Nghị được người ta hẹn đến hộp đêm uống rượu, vẻ mặt hắn ta đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo thì nhìn trêu ghẹo về phía người phụ nữ ngồi ở sofa đưa lưng về phía màn ảnh. Người xem không thấy được mặt người kia, chỉ là thấy khói mờ.

Cùng với trên công trường bỏ hoang, một người trên mặt đất, Quý Hoành Phong lấy điếu thuốc từ những ngón tay mảnh khảnh bên cạnh, rít một hơi, làn khói nhả ra cùng đan xen với người phụ nữ bên cạnh.

Ống kính chuyển dời một chút xíu, để lộ ra gương mặt của Mạnh Tiểu Chu, cô cong môi khẽ cười với màn ảnh.

So cùng nụ cười với cố vấn Hoắc lúc này thì giống nhau như đúc.

Bộ phim còn lại năm phút, hình tượng của Mạnh Tiểu Chu đã hoàn toàn xoay chuyển.

Trong khán phòng không khỏi cất lên một trận âm thanh xôn xao.

Sau cùng, cố vấn Hoắc đi ra. Bỗng nhiên, anh ta quay đầu lại, Mạnh Tiểu Chu đứng ở cửa, cười mỉm chi thoáng vẫy tay với anh ta, tiếp tục cầm kéo cắt hoa của cô.

Ánh mặt trời vừa vặn.

Màn ảnh dần dần trở tối.

Tiếng nói của Mạnh Tiểu Chu vang lên: "Hoắc tiên sinh, tôi cảm thấy ông trời luôn sẽ sáng rõ, ngài cảm thấy sao?"

Lúc danh sách diễn viên cùng thành viên chủ chốt chuyển động trên hướng màn hình lớn, thì người xem mới như tỉnh cơn mê.

Cho dù mọi người đã biết rằng Mạnh Tiểu Chu do Hướng Tiểu Viên diễn là một trong những nghi phạm, cảm thấy phim ảnh cũng không có gì trái khoáy lắm, liền chờ xem kết thúc như thế nào. Mọi người đồng tình với cô, muốn đi che chở yêu thương cô, nhưng cũng không nghĩ tới một chuỗi dài cắt nối dàn dựng ở mười phút cuối cùng này, diễn viên diễn xuất ra một mặt hoàn toàn khác. Ngoài trố mắt nghẹn lời thì chốc chốc nổi da gà sởn gai ốc, vỗ tay vang như sấm dậy.

Lão Trương cùng Đa Miêu Tương cũng vỗ tay mãnh liệt.

Đây không phải là một câu chuyện giật gân quá khó đoán. Nửa đoạn đầu thì trôi qua trầy trật bởi vì thí dụ quá mức thực tế, nửa khúc giữa thì bị kỹ thuật diễn xuất tinh tế của các diễn viên khiến cho đồng cảm đến mức rơi nước mắt khóc thút thít, sau cùng còn để một đoạn cắt nối dàn dựng vạch trần lật ngược lại.

Kết cục có vẻ như cũng chưa nói rõ gì cả, lại như cũng nói rõ hết cả rồi.

Đích thực xuất sắc !

Một bộ phim hay kết thúc rồi thì cũng không chỉ kết thúc là dừng, mà còn có thể mang đến độ thảo luận vô hạn cho người ta.

Sau một suất chiếu sớm đêm này, rất nhiều người xem còn đang vừa đi vừa thảo luận tình tiết bộ phim.

"Cho nên cuối cùng là Mạnh Tiểu Chu giết đúng không?"

"Đạo diễn không nói rõ, chẳng qua thì cũng ám chỉ rồi. Cậu xem thuốc cô ấy lấy ra, chính là rút trong của người bố Tằng Lý đóng á ! Còn có ở công trường, hai người không phải cùng một khung hình rồi ư !"

"Đúng đúng đúng, cậu hãy nhớ lại khám nghiệm tử thi khi trước, nói miệng vết thương của ông thầy cưỡng gian nữ sinh và của Từ Cường có điểm không giống nhau. Tớ nghi ngờ chính là cây kéo cắt hoa cầm trong tay Mạnh Tiểu Chu kia !"

"Ôi vãi ! Đúng tuyệt đối ! Dương Nghị là Mạnh Tiểu Chu giết, Từ Cường là Tằng Lý giết, hoặc là hai người chung tay gây án, chớ vậy đạo diễn khi không cắt xén màn ảnh làm gì. Ánh mắt Hoắc Bích Quân rõ ràng cũng không bình thường, anh ta đoán ra được !"

"Nếu giả sử hung khí hễ xét nghiệm thì sẽ có phản ứng với máu, vậy còn cái hộp thuốc kia, đó vì cớ gì cuối cùng không tóm cô ấy chứ?"

"Kết cục kiểu mở ư, Tằng Lý cũng cam tâm nhận tội, tôi cảm thấy như vậy là tốt nhất, Mạnh Tiểu Chu kia thật sự quá đáng thương !"

"Tuy rằng suy luận vụ án vẫn còn chút lỗ hổng đi, bất quá kỹ thuật diễn xuất quá đáng khen rồi, nổi bão lên là được xem thật quá đã !"

"Nhưng mà là cách thức ra tay cũng quá độc ác, anh cũng cảm thấy có hơi đau."

"Đàn ông mấy người xứng đáng ! Rác rưởi !"

"Ối ôi, em đừng công kích cá nhân thế ! Cũng có đàn ông tốt mà !"

"Nói lại thì, Hướng Tiểu Viên quá đẹp rồi nhỉ ! Cái màn hút thuốc sau cùng kia, nụ cười ấy làm em vừa sợ lại khoái, quá mê người nhỉ? Này anh đừng ghen nha !"

"Anh ghen gì chớ ! Anh cũng cảm thấy cô ấy thật đẹp thật khêu gợi thật đáng mong ước được chưa?"

"Cô ấy thật sự diễn được quá, lấy nữ chính xuất sắc đi trời ạ, quá đáng khen ngợi rồi !"

......

Một đám người trẻ ở cửa phòng chiếu phim vừa chờ xe vừa thảo luận đến vui vẻ vô cùng. Thảo luận rất chân thật như vậy, kích động lên thì không nhớ rõ được tên nhân vật, liền dùng tên diễn viên thay thế.

Đa Miêu Tương cùng lão Trương cũng nhìn về hướng bọn họ vài lần, lộ ra ý cười.

Đa Miêu Tương vừa đăng tin tức trong nhóm vừa nói: "Nhìn đi, bé Viên của chúng ta được khen to ! Lại là lúc đám người làm vườn chúng ta vênh mặt rồi !"

"Thật sự diễn được không tồi !" Lão Trương - fan người qua đường cũng hiếm khi khen: "Chỉ là thầy Tằng Lý cũng gây chấn động thật to cho tôi !"

"Ừ ừ, ông bác kia tuyệt thật sự ! Diễn cái gì ra cái đó !"

Bọn họ vừa đi vừa bàn tán.

Đa Miêu Tương thở dài thật sâu: "Nhưng hiện thực so với phim ảnh thì muốn tàn khốc hơn."

Lão Trương suy nghĩ sâu xa, cũng thở dài: "Tằng Lý diễn được tốt quá thật, bộ phim này đối với người làm bố mà nói thì xem đến độ quá khó tiếp thu rồi."

Đa Miêu Tương khẽ cười với anh chàng: "Đó là bởi vì lão Trương anh là người cha tốt, nếu đổi là người đàn ông khác thì, ha ha ha......"

Lão Trương cười khổ: "Trở về thôi, còn phải đuổi kịp bản thảo."

Đa Miêu Tương lên tiếng: "Vậy tôi đi tàu điện ngầm."

Lão Trương không yên tâm, gọi cô bé lại: "Khoan đã, cô vẫn là nên gọi xe thôi, sau đó đem bảng số xe gửi đến trong nhóm đi."

Đa Miêu Tương nhoẻn cười ấm lòng: "Được được được !"

......

Một đêm này, người xem của suất chiếu sớm rạng sáng ngày 7 đang khen ngợi mạnh mẽ 《 Trường dạ 》 trên các nền tảng mạng xã hội lớn. Sau 24 tiếng, số liệu thống kê thời gian thực vừa được công bố -- doanh số vé bán trước ngày đầu đột phá 3,000 vạn. (khoảng hơn 100 tỷ VND)

---------
Editor: Thằng con mở mồm thì đá xéo là già, bồ trẻ thì gọi chị ngọt xớt, hỏi sao không mê ~
----------

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad (link: https://www.wattpad.com/story/293242574)

Nếu các bạn đọc được những dòng này ở nơi khác ngoài wattpad, tức là chương mà các bạn đang đọc chưa được rà soát sửa lỗi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play