Chương 118. Người phụ nữ này thế nào lại như vậy?

Giấc ngủ của Vĩ Trang luôn luôn nông, quanh năm ngủ một mình, nếu kế bên nhiều thêm một người thì lập tức có thể cảm giác ra được. Có lẽ là do không quen, nên cô ấy không ngủ được sâu.

Trong đêm, cô ấy nghe thấy tiếng mưa rơi, tí tách tí tách, tựa như vẩy ở bên tai. Cô ấy mở đôi mắt ra, theo bản năng liền duỗi tay qua hướng bên cạnh tìm tòi, không sờ được người.

Nhỏm dậy, thoáng chỉnh tăng độ sáng ánh đèn trong phòng, lúc này mới nhìn thấy Tiểu Viên.

Trong quầng sáng lờ mờ của căn phòng, cô cuộn tròn ở cuối giường, chăn tơ tằm hơi mỏng lót sau lưng, ôm gối đầu, đang ngủ ngon lành.

Giường của Vĩ Trang quá lớn, có thể cô cảm thấy trống trải, bất giác liền súc xuống dưới, thẳng đến khi tìm được vị trí khiến cô có cảm giác an toàn nhất, bấy giờ mới yên tâm ngủ say.

Đây là thói quen đã hình dung thành ký ức da thịt mà cô xây dựng nên nhiều năm.

Đây là lần thứ ba cùng giường chung gối với cô, Vĩ Trang nghĩ.

Lần đầu là ở khách sạn Quý Đảo.

Ở trong phòng cô là lần thứ hai.

Chỉ có điều, các cô hai lần trước là sau khi thân mật, Tiểu Viên cứ thế tự nhiên dựa sát vào vai cô ấy, cực kỳ mệt mà ngủ mất. Giữa chừng Vĩ Trang cũng không có tỉnh lại, hai người xem như là ngủ một giấc đến hừng đông.

Đêm nay không có.

Tiểu Viên tuy rằng làm nũng được ngủ phòng của cô ấy, có thể cô cũng ý thức được cô ấy không có thói quen ngủ cùng người khác, nên không đòi hỏi dựa vào gần cô ấy. Ở thời điểm nhất định, cô thật sự thận trọng mà nhạy cảm.

Vĩ Trang lặng thinh nhìn vẻ mặt Tiểu Viên khi ngủ trong chốc lát, đứng dậy, đi tới cuối giường, khom người xuống bế cô lên. Tiểu Viên mới vừa treo lơ lửng liền có chút giật thót như là một loại phản xạ có điều kiện, nhưng mà cô ổn định lại rất nhanh, mơ mơ màng màng dựa hướng về phía vai của Vĩ Trang.

Vĩ Trang đặt cô lên giường, Tiểu Viên lờ mờ điều khiển bản thân túm gối đầu qua gối vào, nỉ non một tiếng: "...... em đánh thức người rồi?"

"Không có." Vĩ Trang nằm xuống một bên khác trên giường.

"Trời mưa rồi......" Tiểu Viên cũng đã nghe được tiếng mưa rơi, mí mắt vẫn còn nặng trĩu mở không lên, rất mau cô lại ngủ thiếp đi rồi.

Vĩ Trang nằm nghiêng, tay chống cằm nhìn cô chăm chú.

Diễn viên bắt đầu quay tới phim thì tranh thủ ngày đêm, khó tránh khỏi hy sinh thời gian ngủ nghỉ, đặc biệt là Tiểu Viên. Cô nhiệt tình như thế với sự nghiệp nghệ thuật biểu diễn, mỗi lần vào đoàn phim rồi thì cô đều sẽ đầu tư tinh thần thể lực cùng thời gian vào với mức độ lớn nhất, còn có tình cảm.

Không, không chỉ là đầu tư vào, còn là dự chi.

Cho nên mỗi lần quay phim xong, thì cô đều sẽ mệt mỏi vô cùng.

Lần này trông còn được, không có nghiêm trọng như hồi 《 Hoắc 3 》 lúc trước, khi đó Tiểu Viên đã có triệu chứng của bệnh trầm cảm rồi.

Lúc Vĩ Trang ở thành phố Bội xem bản phim thành phẩm, cho dù là cô ấy thì cũng không cách nào dời tầm mắt khỏi Tiểu Viên trên màn hình lớn, bị cô hấp dẫn thật sâu sắc.

Cô ấy không hình dung được cảm xúc của tâm lý lúc ấy. Có vui mừng, kiêu ngạo, có lẽ còn có chút đau lòng, với cả có chút không nói ra được, chính cô ấy cũng không làm rõ được cảm giác gì.

Trong diễn xuất, Tiểu Viên có một dã tâm tràn đầy sức sống quyết tâm đạt được, có sự nhiệt tình chân thành thuần chất, cô ấy vô cùng tán thưởng một điểm này. Chẳng qua Vĩ Trang ý thức được một sự thật —— vị trí thứ nhất trong sự sống của Tiểu Viên chính là đóng phim, không có nào khác.

Điều này có chút tương tự với Chu Ngạc Hoa.

Nét mặt của Vĩ Trang hơi ngưng đọng lại, dần dần vắng lặng như đầm sâu.

Cô ấy nằm trở về, lắng nghe tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn, tiếng vang rào rào rào kia là tạp âm trắng (*) của thiên nhiên, hẳn là rất dễ đi vào giấc ngủ mới đúng.

(*) Tạp âm trắng hay còn gọi là tiềng ồn trắng, nhiễu trắng (white noise): Là một dạng âm thanh được tạo ra bằng cách kết hợp nhiều loại âm thanh với tần số khác biệt lại với nhau với mục đích là phục vụ cuộc sống. Nó giống như một máy điều hòa âm thanh giúp ta thư giãn. Ngăn chặn các tiếng ồn không mong muốn. Điều trị một số bệnh.

Ứng dụng vào cuộc sống: Giúp dễ ngủ và ngủ ngon hơn. Tạo âm thanh thư giãn, điều trị một số bệnh: trầm cảm, ù tai, rối loạn giấc ngủ. Tạo ra môi trường riêng tư (cách âm dễ tập trung khi bạn học tập, làm việc, dễ thích nghi hơn khi ở môi trường lạ)

VD: tiếng máy sấy, tiếng mưa, tiếng máy hút bụi, tiếng nước chảy,... (theo wikipedia)

Vĩ Trang lại chậm chạp không tài nào ngủ sâu được.

Lúc này, Tiểu Viên bỗng cọ qua hướng kế bên Vĩ Trang. Trong buổi đêm bao trùm với tiếng mưa rơi này, thân thể mềm ấm của cô kề tới gần cô ấy, hơi thở thơm dịu phất đến chỗ cổ của cô ấy, khơi lên một trận ngứa ngáy nhè nhẹ cho cô ấy.

Cô ấy chậm rãi vươn tay qua, xoa xoa nơi tóc cô, Tiểu Viên vô thức khẽ ưm một tiếng rồi chui vào khuỷu tay của cô ấy, nhiệt độ cơ thể của cô cũng thẩm thấu lại đây thật nhanh.

Trong phòng thật yên lặng, lặng đến mức chỉ có hô hấp khe khẽ của Tiểu Viên, còn có tiếng mưa rơi không ngơi nghỉ bên ngoài.

Vĩ Trang nhắm hai mắt lại, cơn buồn ngủ lan tràn qua tới lúc nào không hay.

Mưa càng rơi càng lớn, tiếng sấm mơ hồ, Vĩ Trang đã ngủ say, cánh tay vắt ở bên hông Tiểu Viên.

Tới thời điểm sắp 7 giờ sáng, Vĩ Trang tỉnh lại trước. Cô ấy hướng xuống nhìn thoáng qua Tiểu Viên trong lòng ngực, biểu cảm có chút bồn chồn.

Mưa bên ngoài còn chưa dứt, Tiểu Viên nằm ở trong lòng ngực cô ấy yên yên tĩnh tĩnh mà ngủ, hàng mày sắc nét đen nhánh, da trắng tuyết môi đỏ hồng. Vĩ Trang lẳng lặng nhìn cô chăm chú một hồi, rồi sờ sờ môi cô, tiếp theo cúi người xuống nhẹ nhàng khẽ hôn.

Lông mi của Tiểu Viên giật giật, mê mang mờ mịt mở mắt ra: "......Frances? Người dậy rồi sao?"

Cổ áo ngủ của cô mở ra, da dẻ trắng nuột nà dường như lộ ra bên ngoài, ngón tay thon dài của người phụ nữ kia vuốt ve xương quai xanh của cô, thân thể của Tiểu Viên đã có phản ứng trước khi cô tỉnh lại một bước.

Tiếp đó nơi cổ truyền đến cảm xúc ngứa tê tê, cơ thể Tiểu Viên run rẩy, không nhịn được đã phát ra âm thanh.

Nghe như là lời đáp chấp nhận, Vĩ Trang hôn lỗ tai cô một chút: "Để tôi nhìn xem?"

"Frances......" Tiểu Viên nỉ non, trong đầu còn chưa xử lý được tin tức, vài giây sau cô mới phát hiện cảm giác càng tê dại hơn đã đánh úp tới, bị mút hút ướt nhũn, cô mẫn cảm co quắp hết cả lên......

Trong quá trình này, Tiểu Viên đã tỉnh táo mà lại không thể tính là thật tỉnh táo. Cô cảm giác bản thân được đặt trên boong tàu của chiếc thuyền đang bập bềnh trên biển, không mặc quần áo. Mưa bụi dịu dàng mềm mịn xoa vào trong da thịt của cô, để lại đợt sóng lăn tăn kéo dài bất tận. Tiếp đó lớp sóng trên biển cũng dần lớn lên, cô bị tung lên rồi lại ném xuống, chỉ có thể bám vào Vĩ Trang thật chặt......

Cô cũng không biết mình đã hô cái gì, đã kêu cái chi, cuối cùng lại chìm dần vào cơn ngủ say.

Chờ đến khi cô hoàn toàn tỉnh lại thì mưa đã tạnh, trên tủ đầu giường có tờ giấy Vĩ Trang lưu lại —— tôi đến dưới lầu mở hội nghị qua video.

Cô tắm rửa một cái, sau khi rửa mặt xong, lúc đi tới phòng ăn ăn bữa sáng thì tìm được di động của mình, vừa nhìn thì đã 10 giờ rồi.

Cô cắn sandwich, gửi WeChat cho Vĩ Trang: "Em rời giường rồi."

Người ấy còn chưa đáp ngay, hẳn là vẫn đang bận, Tiểu Viên cũng không để ý. Thời điểm này trong quá khứ thì cô đã ở đoàn phim chờ bắt đầu quay, thật là thời khắc nhàn nhã hiếm có được. Cô chụp hình cho sandwich cùng salad tôm nõn của mình, chỉnh màu rồi đăng Weibo:

"Buổi sáng vui vẻ nhàn nhã ~ cười lớn ~" Cô dừng một chút, rồi lại đánh nhãn #ZZ lên.

Tâm tình vui vẻ cùng viết tắt của Vĩ Trang đặt song song cùng nhau, là suy nghĩ bí mật nhỏ của cô.

Trang Trang?

Cô đột nhiên sửng sốt, tiếp theo dường như nhớ tới cái gì, lại hơi che môi.

Cửa thang máy nép ra, Tiểu Viên đã tới được tầng 33. Đẩy cửa vào, vừa vặn nhìn thấy Vĩ Trang đi ra, ánh mắt hai người va cái một giữa không trung.

Giữa sự nhoáng qua như ánh chớp tia lửa, chi tiết của mấy tiếng trước không hẹn mà cùng hiện ra ở trong đầu các cô, tựa như bộ phim phát lên với tốc độ chậm từng bức từng cảnh.

—— môi các cô dính vào nhau, tiếp tục hôn với sự say mê lạc lối. Tiểu Viên thất thủ cả thể xác lý trí. Cơn buồn ngủ hãy còn đó, nhưng đã chẳng còn sức mạnh tinh thần cùng sức lực cơ thể để "đáp lễ". Toàn bộ tinh thần ý chí, tất cả giác quan đều tập trung vào việc thân thể đã nhận được bất kì xoa vuốt cùng chiếm giữ gì.

Gương mặt của Tiểu Viên dần dần nóng rực lên, cô rũ mí mắt không dám nhìn người phụ nữ kia: "Người mở họp xong rồi?"

"Ừ."

"Vậy đi lên tầng 34 sao?"

"Ừ."

Hai người sóng đôi đi tới, Tiểu Viên cũng không dám nâng mặt lên, những chi tiết trong đầu càng thêm rõ nét:

Các cô đã có tư thế mới, Vĩ Trang nâng chân cô lên, mà cô thì mềm như bông phối hợp theo, tùy ý người ấy......

Rồi cũng không biết cô bị làm sao, đã nói một vài lời cực kỳ ngượng ngùng, giống như là cái gì "Ở đây, còn muốn......", "Trang Trang, người thật lợi hại......" kiểu kiểu như thế......

Cửa thang máy tầng 34 vừa mở ra, thì Tiểu Viên liền chạy hướng về phía phòng, một khắc cũng không dám cùng đối diện với người phụ nữ kia, chạy một mạch tới phòng của mình.

Ôi trời ơi, thế thì cũng xấu hổ quá rồi đi?

Tiểu Viên che lại mặt mình, lại còn làm lộ ra biệt danh mình gọi Vĩ Trang trong lòng, cũng không biết người ấy nghe được thì có vẻ mặt gì?

Cô hết cách ra cửa rồi !

Cách một hồi sau, Vĩ Trang lại tới gõ cửa.

"Sao, sao thế?" Trái tim Tiểu Viên còn đang đập điên cuồng.

"Di động của cô đang vang." Vẫn là giọng nói cuốn hút hơi thấp, phảng phất như không có lên xuống cảm xúc bao lớn, trong lòng Tiểu Viên nhá qua một tia ấm ức ngượng nghịu.

Điện thoại là Nguyễn Thanh gọi tới, thẩm tra đối chiếu lịch trình với cô.

"Cho em nghỉ ngơi bốn ngày, sau đó vào ngày 30 có mấy cuộc phỏng vấn, ngày 29 Venice công bố danh sách đề cử, liền sẽ có rất nhiều việc......"

"À, vâng vâng......"

Tiểu Viên lơ đãng nghe vào, thoáng ngắm nhìn người phụ nữ ngồi trên sofa đối diện xem báo. Mái tóc đen của người ấy xõa qua một bên, từ góc độ này nhìn qua, dáng ngồi của người ấy không tính là đoan chính, hơi nghiêng góc 35 độ. Hàng mi, chóp mũi, cùng đôi môi mỏng cấu thành nên đường dáng thuôn hoàn mỹ, nhìn có cảm giác hơi lạnh nhạt không dễ đến gần.

Người phụ nữ này thế nào lại như vậy?

Buổi sáng còn đã làm...... chuyện như vậy với cô, hiện tại cũng không chủ động qua đây ngồi cùng với cô, cũng không chủ động tìm đề tài, còn làm một vẻ mặt dấu hiệu chưa từng xảy ra gì cả !

"Ai, bé cưng à, em nghe chị nói chuyện chứ?"

"Vâng vâng......"

"Em vâng cái gì hả? Xách lỗ tai em lại đây, nghe chị nói đàng hoàng !" Nguyễn Thanh bỗng nhiên nghiêm túc, lớn tiếng quát một tiếng.

Tiểu Viên hoảng hốt, thu tầm mắt về, ngồi yên ngay ngắn.

Người phụ nữ đối diện quẳng qua một cái nhìn không dễ phát hiện.

"Cái em đăng Weibo là gì? Cái nhãn kia là ý gì đấy?" Nguyễn Thanh hỏi cô.

"A, thì là...... tùy tiện đăng một chút."

"...... chị không cần phải lo lắng đúng không? Giả như nếu có?"

"Vâng vâng, yên tâm yên tâm, không có ai chú ý tới đâu." Tiểu Viên ra sức gật gật đầu.

"Được, vậy chị tin ở em đó nha, được rồi, chị cũng không bới móc em nữa, chị cúp đây !"

"Phù ~" nói chuyện điện thoại xong Tiểu Viên đã trút ra một hơi, nhìn về phía Vĩ Trang lần nữa, người ấy còn đang xem báo, báo gì đó đẹp như vậy à?

Tiểu Viên tức không chịu được, bỏ di động qua một bên, đứng dậy đi tới dãy sofa đối diện kia, đột ngột thoáng rút tờ báo trong tay người ấy ra !

Sự sửng sốt chớp qua thoáng chốc trong mắt Vĩ Trang còn chưa biến mất, thì Tiểu Viên đã cúi mặt xuống liền cắn vào môi người ấy.

-------------------------------------------------------------------------

Chương 119. Sự khẳng định.

Tiểu Viên lúc đầu thì hơi hơi khom eo, sau đó từ từ ngồi trên đùi sếp tổng lớn. Dần dần, toàn bộ thể xác và tâm trí đều dựa về phía người phụ nữ kia.

Vĩ Trang ở một hai giây ban đầu bị động tác bất thình lình kéo đến này của Tiểu Viên làm cho hơi kinh ngạc, nhưng hương thơm ngọt ngào giữa môi răng của Tiểu Viên đã truyền tải lại đây. Cô tựa như một bé mèo con liếm liếm cắn cắn, giống y như ăn được thứ gì đó ngon miệng. Vĩ Trang ôm kéo cô xuống, đỡ lấy cái ót của cô, hôn môi với cô.

Tiểu Viên ôm cổ người phụ nữ kia, dần dần thông suốt, nắm bắt được kỹ xảo, cái kiểu nghe đồn khiến trời đất quay cuồng trong truyền thuyết được diễn trong phim ảnh kia, môi lưỡi cùng hòa lẫn với người phụ nữ này từng chút một, mái tóc xinh đẹp của các cô phớt qua lẫn nhau, ngưa ngứa......

Dần dần đắm chìm trong đó, mỗi lần môi lưỡi quấn quýt, như là đang nhấm nháp cánh hoa ẩm ướt vào mùa xuân. Các cô đều có thể nhận ra được một sự mới lạ kiểu chưa từng trải nghiệm qua trước đây, hóa ra hôn môi cũng có thể làm người ta say mê lạc lối như thế.

Tay Vĩ Trang nhẹ nhàng chậm rãi vuốt ve bả vai, mái tóc, chiếc cổ của Tiểu Viên. Vị trí của Tiểu Viên thuận tiện hơn người ấy, động tác cũng to gan hơn so với người ấy, có vài giây chiếm được ưu thế, cô rõ ràng đã nghe thấy Vĩ Trang nhẹ nhàng rên một tiếng.

Một tiếng rên này rất nhỏ, hiếm lạ, đã khơi dậy được vô số luồng điện trong giữa không trung, nện lách tách lốp bốp ở thân thể và thần kinh của Tiểu Viên. Cô ngày càng táo tợn mà tiếp tục từ đôi môi của người phụ nữ kia kéo đến chiếc cổ, bả vai của người ấy......

Nét mặt của Vĩ Trang có chút khác thường, chỗ cổ họng thon dài trắng mịn của cô ấy khẽ nhúc nhích, đã đè lại cái tay vụng trộm làm loạn của Tiểu Viên. Khuôn mặt nhuộm đỏ phơn phớt của Tiểu Viên kề sát vào trước ngực cô ấy, ánh mắt hai người cùng dán vào nhau.

"...... em," Tiểu Viên vô cùng chột dạ dưới ánh mắt như vậy: "Em thì không thể sao?"

Ánh mắt Vĩ Trang chợt lóe, cực kỳ ngắn ngủi, tiếp tục nhìn cô.

"Người buổi sáng thừa lúc em còn chưa tỉnh ngủ...... liền......" Tiểu Viên cắn môi, khẽ cào cổ áo sơmi của cô ấy, tay đã bị cô ấy nắm lại.

Tiểu Viên nhỏm dậy từ trên người người ấy, đứng lên, đứng thẳng tắp, không cam lòng yếu thế mà đối diện với người ấy, môi cũng bất giác vểnh lên, giống như tăng thêm tự tin cho mình.

Không sao, không phải chỉ nhỏ hơn người ấy vài tuổi sao, có lẽ mười tuổi trở lên đi? Dù sao thì Tiểu Viên cũng không so đo cặn kẽ, những cái này đều không quan trọng ! Khí thế cô lại không thua người ấy !

Vĩ Trang mặc sơ mi trắng cùng quần tây màu trắng, cổ áo sơ mi bị Tiểu Viên lột ra, đã để lộ một khoảng lớn da dẻ không chút tì vết, còn có dây áo ngực màu trắng......

Người ấy dựa ra sau về hướng phía sofa, vắt đôi chân dài, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Viên cũng đã nảy sinh một chút thay đổi. Khóe mắt hơi hơi nhếch lên, vẽ ra một chút ý cười mỏng manh.

Người ấy thật ra ngoại trừ đường cong sườn mặt thiên lạnh một ít, đường cong nơi đôi mắt cùng khóe môi lại đặc biệt nhẹ nhàng, chỉ cần có một tí ti ý cười thì liền sẽ tỏa ra một loại xinh đẹp đáng yêu đơn thuần câu người.

Này là mỹ nhân kế cấp bậc gì đây? Bình thường không thể thấy, ngẫu nhiên vừa hiện ra quả thật sức để kháng cự không hề có, lực sát thương quá lớn rồi !

Mặt Tiểu Viên càng lúc càng đỏ không cứu vãn được, cảm thấy cũng sắp bị rối loạn nhịp tim.

Vĩ Trang nhìn cô, thoáng gật đầu: "Tôi hẳn là có trưng cầu sự đồng ý của cô," Người ấy tạm dừng ở chỗ này một chút, trái tim của Tiểu Viên cũng sắp nhảy ra ngoài rồi.

Vĩ Trang hơi hơi mỉm cười, đây là lần đầu tiên Tiểu Viên thấy người ấy hơi cười rõ ràng như vậy với cô, hơn nữa còn là nụ cười nhạt thâm ý tràn trề: "Vả lại, cô dành cho tôi rất nhiều sự khẳng định."

Tiểu Viên đã nhìn người ấy ước chừng năm sáu giây rồi mới phản ứng lại đã xảy ra cái gì, cô thậm chí cũng không dám hoài nghi lỗ tai của mình —— cô đã bị Vĩ Trang trêu ghẹo.

Hơn nữa là lần đầu tiên người phụ nữ này tán tỉnh với cô.

Hơn nữa người ấy còn nói —— bản thân đã cho người ấy rất nhiều sự khẳng định.

A !

"Frances, ư...... ở đây......"

Cô ôm lấy cổ người phụ nữ kia, dán vào lỗ tai người ấy, gần như khóc nỉ non mà thở dốc, mu bàn chân cong lên cọ cọ vào chân người phụ nữ kia.

"Trang, Trang Trang...... Người thật là lợi hại, em, em ưm......"

Cô cũng nhớ rõ mình thiếu chút nữa thì bị gấp cuộn lại.

Trời ạ, tư thế mới này thật sự quá...... quá quá quá...... Cô cũng không nghĩ ra được từ hình dung rồi.

Mặt Tiểu Viên đỏ đến độ sắp nổ bùng, nhớ lại được càng nhiều chi tiết hơn, thêm nữa phát sóng trong đầu cô có tiếng có hình. Cô bịt kín mặt, một giây cũng không dám ở lại tiếp trước mặt người ấy nữa, bèn xoay người bỏ chạy. Vừa khi chạy còn cảm thấy có ánh mắt theo sát cô, suýt nữa thì cô nhũn chân liền té rồi !

Vĩ Trang thu ánh mắt quay về, rũ mắt tiếp tục xem báo, khóe môi lại cũng vẫn luôn cong, hô hấp của cô ấy thoáng chậm lại khó phát hiện ra.

Tiểu Viên đã ngây ngốc ở trong phòng một khoảng rất lâu, thẳng đến hai giờ chiều mới chậm rì rì ra tới ăn bữa trưa.

Vĩ Trang cũng ở nhà.

Hai người lẳng lặng ăn xong bữa trưa rồi, Tiểu Viên còn uống vào một ly rượu vang đỏ.

"Người hôm nay không cần đi công ty sao?"

Máy hát đĩa than đặt ở khu vực thư giãn, trên bàn trà để trái cây đồ ăn nhẹ. Tiểu Viên ngồi trên thảm, chọn trái cây loại nhỏ ăn. Vĩ Trang ngồi ở sofa một người kế bên, nghe nhạc.

"Hôm nay không cần, chủ nhật."

"À vậy người ngày mai cũng phải đi làm ư?" Tiểu Viên gác cằm trên mặt bàn trà gỗ hồ đào đen, nhìn người ấy chăm chú.

Vĩ Trang không trả lời cô câu hỏi này, ngược lại hỏi: "Có muốn đi nơi nào chơi không?"

Người ấy có thể hỏi như vậy, có phải rằng ý nghĩa là có cơ hội đi du lịch cùng người ấy hay không?

Tiểu Viên thoáng vui vẻ trong lòng, khẽ cười ngọt ngào với người ấy: "Em mới vừa đóng phim xong, thật sự thì không muốn di chuyển nữa."

Cô càng muốn cùng Vĩ Trang hai người cứ lẳng lặng ru rú ở trong nhà như vậy, thế thì thời gian ở chung có thể nhiều hơn một chút, lại còn sẽ không ảnh hưởng công tác của người ấy.

"Qua mấy ngày nữa thì lại phải bận rộn lên rồi." Tiểu Viên khẽ than thở, nói bổ sung.

"Bữa tối muốn đi ra ngoài ăn chứ?" Vĩ Trang lại hỏi cô.

"Ưm...... em không muốn động đậy đâu." Tiểu Viên thật sự cũng vẫn không muốn đi ra ngoài: "Vả lại hai vị đầu bếp nhà người nấu nướng đều rất ngon miệng."

Vĩ Trang có hai vị đầu bếp riêng, một Trung một Tây, đồ ăn cô cơ bản có thể nghĩ đến đều có thể được ăn.

Vĩ Trang còn lại nói gì nữa.

Một lần nữa từ chối khéo ý tốt của người ấy thì cũng có hơi không tốt lắm. Tiểu Viên quan sát đến nét mặt của Vĩ Trang, may là người ấy cũng không có bất kì dấu hiệu không vui gì.

Hai người yên lặng được vài phút.

Tiểu Viên hơi mím môi, từ thảm bò qua, bò tới trước chân của người phụ nữ kia, rồi lại dựa qua, hướng đôi mắt to chớp chớp với người ấy, ý cười rực tràn.

Vĩ Trang bị cô lôi kéo tầm mắt, rũ thấp mắt, duỗi tay xuống gãi cằm cô một cái. Tiểu Viên giống một con mèo nhỏ được gãi đến thoải mái bèn khẽ cong đôi mắt, cô thẳng người dậy từ từ chuyển về phía đùi người phụ nữ kia, tiếp đó cả người bò đi lên, nói với giọng mềm mại: "Em chỉ muốn ru rú ở nhà cùng người đấy !"

Vĩ Trang hơi rũ mắt, một chút xíu xao động cảm xúc dấy lên.

Tiểu Viên còn tưởng rằng người ấy sẽ cười một cái, ai biết là không có. Cô có chút không thỏa mãn lắm, sáp lên liền hôn người ấy, thoáng ngửi được hơi thở thân thể người ấy, Tiểu Viên nhịn không được càng muốn gần gũi cùng người ấy thêm một chút nữa.

Một lát sau, Tiểu Viên nói lẩm bẩm: "Chân em tê rần rồi."

Vĩ Trang duỗi tay đỡ cô thoáng kéo lên, mang lên tới đầu gối mình. Tiểu Viên ôm lấy cô ấy, lại lần nữa lấy quen thuộc tư thế hôn môi cùng cô ấy.

Lại qua một hồi thật lâu, gương mặt Tiểu Viên dán lên da thịt bên cổ cô ấy, nhỏ giọng nói: "Mấy ngày này có thể không đi làm được không?"

"Có thể thời gian ở nhà nhiều hơn một chút."

Đó chính là không thể không đi làm rồi, Tiểu Viên thầm nghĩ cũng đúng, cô cũng chỉ thuận miệng nói một chút, chỉ cần sếp tổng lớn chịu nói những lời này cũng là được rồi.

Cô ngẩng mặt cười cười với người ấy, tiếp tục ôm người ấy, lại kề đến hôn người ấy.

......

Nhóm 'người làm vườn' đều phát hiện ra bài đăng Weibo mấy ngày nay của Weibo Hướng Tiểu Viên càng ngày càng nhiều hơn.

Buổi sáng ngày 26 cô đã đăng một cái "Buổi sáng vui vẻ nhàn nhã ~ #ZZ

Buổi tối ngày 27 cô đã đăng một cái "Đang xem bộ phim Frances McDormand đóng 《 Bão đông máu Fargo 》, tôi quá yêu người ấy. #ZZ"

Ngày 28 cô đã đăng mấy tấm chụp đồ ăn ngon của bữa tối. #ZZ

Bình luận lúc đầu còn chưa ngửi ra được mùi gì, nhận xét đều là "Chị Viên những ngày không đóng phim thật sự rất nhàn nhã rất vui vẻ !"; "Ăn đến mức không tệ, chảy nước miếng rồi !"

Dần dần thì cũng bình tĩnh lại, suy đoán sôi nổi: "Cái nhãn kỳ quái này là sao thế, còn chỉ đánh một cái #? Đây là dụng ý gì đấy?"

"Nếu như người bình thường bắt đầu đăng một ít kỳ kỳ quái quái, thì đó có nghĩa chính là yêu đương rồi !"

"Nói như vậy, xem ra thì chị Viên có gì đó rồi?"

"Thời gian của cô ấy cơ bản đều là ở đoàn phim á, chẳng lẽ nào?"

"...... Ba ngày nay cảm giác em gái Viên rất vui vẻ nha, liệu có phải đang ở bên với người đặc biệt hay không nhể?"

Các fan của cô ở trên mạng đoán đến rôm rả, Tiểu Viên đêm đó liền nhận được điện thoại của Nguyễn Thanh. Cô nhìn đến bình luận trên Weibo thì lập tức có hơi luống cuống, nghe được giọng của Nguyễn Thanh thì liền càng có chút căng thẳng (*). Giọng điệu của Nguyễn Thanh thế mà lại ôn hòa hơn nhiều: "Bé cưng à, em đã ăn chưa?"

(*) chỗ này có thể không chính xác. Theo raw mình có thì thấy tác giả để là 警长 (jǐng cháng: cảnh sát trưởng) khá là bất hợp lý. Mình cũng đã tra cụm từ này qua đủ loại từ điển, zhihu, baidu,... nhưng không có chơi chữ hay nghĩa bóng hay gì cả. Nên mình đoán là tác giả đã gõ nhầm, hơi đồng âm với một cụm từ là 紧张 (jǐn zhāng: căng thẳng, khẩn trương). Đây chỉ là ý kiến cá nhân.

Tiểu Viên: "Khụ, ăn xong rồi ạ." Cô tránh khỏi Vĩ Trang, đi đến sảnh phụ để tiếp điện thoại. Cô chủ động khai báo trước: "Chị à, em biết rồi, em không đăng Weibo lung tung nữa."

Nguyễn Thanh ở bên kia cười một tràng dài: "Ôi ha ha ha ha ha ha, chị thật sự không phải vì việc này, Weibo em trước đó có đăng thế nào cũng không sao cả, nhưng mà đêm mai sắp công bố danh sách đề cử của Venice, chị gọi điện thoại để nhắc nhở em một chút mà thôi."

Tiểu Viên: "...... được." Ý là bảo cô ngày mai đừng đăng Weibo giống mấy ngày trước nữa đúng không?

"Được rồi, vậy cũng không có việc gì, nhớ kỹ phỏng vấn trước đó chị nói với em là được rồi."

Chị ấy thế này là đã muốn cúp điện thoại? Bản thân Tiểu Viên lại có chút buồn bực, chẳng lẽ người đại diện của mình cũng chẳng thèm hỏi gì hết sao? Thế hình như không quá phù hợp với tính cách cùng tác phong làm việc của Nguyễn Thanh.

Liệu có phải chị ấy đã sớm biết rồi hay không?

Tiểu Viên chợt giật thót trong lòng, đuổi theo gọi một tiếng: "Chị à?"

"Chuyện gì đấy bé cưng?"

"Chị có vấn đề gì hỏi em không?"

Nguyễn Thanh cười ha ha ha: "Chị hỏi vấn đề gì chứ?"

"Chính là...... nếu như em yêu đương, chị có gì muốn hỏi em không?"

"A, thế thì lại có !" Giọng của Nguyễn Thanh dường như lập tức liền trở nên nghiêm túc: "Đối phương là người trong giới chúng ta sao?"

"Không," Tiểu Viên lại thoáng ngẫm nghĩ cẩn thận về thân phận của Vĩ Trang, giọng yếu ớt bồi thêm một câu: "Không tính là vậy."

Nguyễn Thanh hình như là không nghe được câu sau này của cô, à một tiếng: "Được rồi, vậy chị cũng không có gì tiện hỏi, chị chỉ lo lắng vấn đề này."

Tiểu Viên có hơi muốn cười. Xem ra việc hồi Hoắc Bích Quân cùng Hà Thần Ảnh thời trẻ chưa thông báo cho chị ấy, mà đã tự ý công khai tình cảm thật sự mang đến cho chị ấy bóng ma tâm lý rất lớn.

"Chuyện riêng tư khác thì thuộc về em thôi, chuyện em cho rằng chị cần phải biết, hoặc là khi nào em cần chị, thì em hãy nói cho chị."

Cúp điện thoại rồi, Tiểu Viên lại lướt lướt Weibo của mình, cũng cảm thấy mình có hơi hí hửng quá rồi, phải thu bớt lại.

Trong một nơi ở của tiểu khu cao cấp khác, trợ lý Cao nằm trên sofa, vừa ăn quả nho vừa lướt Weibo cười gian xảo.

Cậu trai tơ ở cuối sofa bóp cẳng chân cho cô ấy, cười ha ha hỏi cô ấy: "Chị à, có tin tức vui vẻ gì sao?"

"Ha ha ! Có, hết sức vui vẻ !" Trợ lý Cao trượt mở tài khoản phụ bí mật của mình, nhanh chóng gõ chữ rồi đăng Weibo.

"Vậy chị nói một tí với em đi, để em cũng vui vẻ chút chút !"

"Thế không được !" Trợ lý Cao phóng qua cậu trai một cái nhìn quyến rũ, nhón một quả nho: "Nào, tẩm bổ em một chút."

Cậu trai tơ sấn tới cắn quả nho, trợ lý Cao níu cậu trai qua đến......

Tiểu Viên bỏ điện thoại di động qua một bên, cho nên không có phát hiện "Vườn hoa bí mật của nhóc 0" mà cô lặng lẽ chú ý đã cập nhật một dòng Weibo: "Đếm một chút, có bao nhiêu cái Frances, với cả bao nhiêu cái #ZZ đây? ( cười bại hoại )"

Đêm 29 đó theo giờ Bắc Kinh, Venice công bố danh sách đề cử, 《 Hoắc 3 》 của đạo diễn Hoắc Bích Quân sửa tên thành 《 Trường dạ 》, đã lọt được vào hạng mục chiếu triển lãm không tranh giải, chiếu vào ngày thứ hai ở liên hoan phim.

Sau khi danh sách công bố ra tới, đoàn phim 《 Trường dạ 》 đã phát một tấm poster khởi đầu, còn có một trailer quảng bá 30 giây, đội ngũ marketing tuyên truyền bên phim bắt tay vào việc, đã mua một cái tìm kiếm nóng.

Hoắc Bích Quân đã chuyển phát Weibo đầu tiên.

Tiểu Viên cũng đã chuyển phát. Lần này quy củ đàng hoàng, nhãn #ZZ cũng không dám đánh nữa.

Qua một giờ sau, Hà Thần Ảnh rất hiếm đăng Weibo đã chuyển phát bài chuyển phát này của Tiểu Viên.

Cư dân mạng còn nghiệm ra được chỗ vi diệu từ trong đó, tấm tắc ngạc nhiên: "Thứ bậc ở trong lòng Hà tam kim thì Weibo anh chồng trước so ra cũng không bằng sư muội đồng môn sao !"

"Nói chính xác thì, bọn họ là sư huynh sư tỷ cùng sư muội. Ha ha ha ha ha !"

"Chị Viên đỉnh nha ! 《 Túy tiêu dao 》 lúc trước đã vào đề cử Nữ phụ tốt nhất của Bạch Ngọc Lan, Nữ diễn viên phổ biến của giải Phi Hạc, 《 Trường dạ 》 lại vào được liên hoan phim Venice ! Đúng rồi, lần này là lần thứ hai chị ấy vào điện ảnh quốc tế ở Châu Âu !"

"Chính là rất ngầu á ! Ba giải lớn Châu Âu thì đã đi quét mặt (*) hai cái, tuy rằng còn chưa cầm được giải thưởng quốc tế lớn cụ thể nào, nhưng tất cả cái này đều là lý lịch đó ! Đề cử của liên hoan phim trong nước hẳn là không có vấn đề rồi !"

(*) Chỗ này có thể hình dung như quét mặt, quét vân tay trong chấm công, điểm danh.

"Tôi đã xem trailer ! Vãi lúa ! Chị Viên lần này lại diễn nhân vật mỹ cường thảm (xinh đẹp - mạnh mẽ - bi thảm) sao? Tôi yêu lắm í !"

"Chỉ hỏi một chút rằng đám anti nói thổi phồng kỹ thuật diễn xuất của "Tiểu Viên Viên" bị vả mặt chưa? Ha ha ha ha sảng khoái quá !"

"Hàng tồn của cô ấy sau còn có 《 Cung đình thâm sâu 》 tập hợp những tên tuổi lớn ! Một bộ này đỉnh bằng mười bộ của người ta !"

Trong nhóm 'người làm vườn' cũng sôi sục một vòng.

Thủ lĩnh 'người làm vườn' Đa Miêu Tương chuyển phát, chú thích: Nhóc quá tranh đua rồi ! Mẹ già rơi lệ !

......

Tiểu Viên đã lật bình luận Weibo thật lâu, nhìn mãi nhìn mãi cũng có chút ngẩn ngơ. Thời gian này từ 《 Túy tiêu dao 》, đến 《 Trường dạ 》 lại đến 《 Cung đình thâm sâu 》 qua hơn một năm cô vẫn luôn vùi đầu làm việc, gần như cũng chưa ngẩng đầu nhìn người khác thế nào.

Trước kia, thời điểm mới vừa đóng phim, kiêu hãnh ngạo mạn, cảm thấy bản thân nên đóng kịch bản hay, cảm thấy bản thân chính là có địa vị trong giới phim ảnh, cảm thấy bản thân khởi điểm cao thì cũng sẽ đi lên cao thẳng một đường, đi lên đỉnh cao nhất của giới phim ảnh.

Sau đó không ngừng vả mặt, gần như đã mài mòn thói kiêu ngạo cô có, chỉ còn lại sự kiên trì với phim ảnh.

Hóa ra khi chẳng hay chẳng biết, cô cũng đã đi được con đường dài như vậy, đạt được nhiều sự khẳng định như thế, giành được một ít thành tựu mà cô từng ảo tưởng trước đây.

Cô thở dài một hơi, hốc mắt cũng nóng rực lên, đứng dậy, chạy tới trước mặt Vĩ Trang, nghẹn ngào ôm lấy người ấy.

---------

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad (link: https://www.wattpad.com/story/293242574)

Nếu các bạn đọc được những dòng này ở nơi khác ngoài wattpad, tức là chương mà các bạn đang đọc chưa được rà soát sửa lỗi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play