Chương 100. Ghi chú là đồ tồi.

Tiểu Viên lại được nhân viên gọi vào lần nữa trong bối rối mơ hồ, Lục Tĩnh Niên và Trâu Nhất Nhụy vẫn ở bên ngoài chờ cô. Lần đợi này chính là mất 40 phút, lúc Trâu Nhất Nhụy đói đến kêu réo, thì Tiểu Viên đi ra với một vẻ mặt phức tạp.

Trâu Nhất Nhụy chẳng chờ cô nói chuyện thì đã trực tiếp kéo hai người đi ăn cơm.

Ở phòng bao của quán, Tiểu Viên nói: "Bọn họ kêu tôi đi vào, thử nhân vật Lương Tịch."

Lục Tĩnh Niên sửng sốt: "A? Thật ư?"

Trâu Nhất Nhụy chậm nửa giây sau mới cười ha ha ha điên cuồng, vỗ bàn: "Vui chết tôi rồi ! Bọn họ thế mà nhất định muốn chọn được cô nha !"

Một bữa ăn đến khi xong, ba người kéo thành nhóm WeChat ngay tại chỗ.

Tiểu Viên về đến nhà, nằm liệt trên giường trong chốc lát, ánh nắng buổi chiều xuyên qua bức màn chưa kéo khép lại mà len lỏi vào. Cô khẽ nâng chân, ánh mặt trời dừng phía trên chân cô. Giữa ánh sáng và bóng tối, bàn chân với lớp sơn móng chân không màu cô đã đồ càng trắng đến gần như trong suốt.

Cô nằm một hồi, lật qua WeChat di động, cái được ghim là khung trò chuyện với Vĩ Trang —— ghi chú đã bị cô đổi thành đồ tồi.

Tiểu Viên không biết những người khác có gặp kiểu tình huống này hay không, khi trong lòng có người yêu thích, nếu bản thân có chuyện gì phát sinh, lớn cỡ thử vai, nhỏ như mặc một chiếc váy mới, thì đều muốn nói cho đối phương.

Hiện tại cô và Vĩ Trang đang trong gian đoạn tạm ngừng (*), cô chỉ có thể kiềm chế.

(*) Giai đoạn tạm ngừng (冷静期): hay còn gọi là giai đoạn nguội lạnh, giai đoạn làm dịu, giai đoạn lắng đọng... ví dụ rõ ràng nhất là dùng để chỉ thời gian 30 ngày sau khi nộp đơn ly hôn, cơ quan nhận đăng ký sẽ không giải quyết ngay mà áp dụng thời gian theo quy định để hai bên bình tĩnh suy nghĩ lại.

Lần cuối gửi WeChat với "đồ tồi" là ngày 20 tháng 4.

Đồ tồi: "Trở về rồi sao?"

Hôm nay đã là ngày 9 tháng 5.

Người ta không gửi WeChat cho cô, vì quái gì cô phải gửi cho người ta trước chứ?

Sếp tổng lớn thì ghê gớm à ! Cô vẫn là nữ diễn viên xuất sắc tương lai đấy !

Hừ !

Tiểu Viên vứt di động qua một bên, không xem WeChat nữa.

Một thời gian ngắn kế tiếp, Tiểu Viên đều ở nhà chờ thông báo của đoàn phim, tập thể dục, gặp bác sĩ định kỳ. Ngày 18, cô nhận được điện thọai từ nhà làm phim 《 Cung đình thâm sâu 》, nhân vật Lương Tịch đã xác định cho cô, ngày 19 cô đã tới công ty ký hợp đồng cùng bọn họ.

Khi về đến nhà, bất ngờ gặp được Hướng Chi Thạch. Nhìn khí sắc anh ấy vẫn tốt, không béo không gầy. Tiểu Viên kéo anh ấy qua nhìn một vòng, thở phào nhẹ nhõm một hơi lớn.

"Anh à !" Cô ngạc nhiên, vui mừng ngây ngất, nhào vào trong lòng ngực anh ấy: "Cuối cùng anh đã trở về rồi !"

"Anh phải trở về mừng sinh nhật cho em chứ !" Hướng Chi Thạch khẽ xoa đầu cô.

Tiểu Viên ôm lấy anh ấy thật chặt, ý cười đong đầy trong hốc mắt.

"Sếp Vĩ, ngày 24 tháng 5 là sinh nhật của cô Hướng." Trợ lý Cao cuối cùng không nhịn được, đã nhắc nhở bà chủ của cô ấy.

Cô ấy cũng không biết tình hình hai vị này rốt cuộc là như thế nào, chẳng qua lấy hiểu biết nhiều năm của cô ấy với sếp tổng, sếp tổng có thể sẽ không ý thức được sinh nhật là một chuyện lớn giữa 'cặp đôi yêu nhau'.

Cô ấy thầm nghĩ, chắc chắn trước đây sếp tổng cũng không biết tầm quan trọng của hai ngày '520', "521" (*) này, khả năng rất lớn là cũng không biết sinh nhật của thần tượng nhỏ nhà cô ấy.

(*) 520: xuất phát từ một câu trong bài hát "Digital Love của ca sĩ Phạm Hiểu Huyên, trong đó có một câu "520 是我愛你" – "520 nghĩa là em yêu anh".

521: Con số 521 có cách phát âm là "wǔ èr yī" gần giống với từ "wǒ ài nǐ" có nghĩa là anh yêu em/em yêu anh như trường hợp 520. Người ta thường quy ước 520 (ngày 20 tháng 5) sẽ là ngày tình nhân của các bạn nữ, còn 521 (ngày 21 tháng 5) sẽ là ngày tình nhân của các bạn nam. (nguồn: tổng hợp)

Bản thân là 'người làm vườn', là trợ lý riêng của sếp tổng, cô ấy nhất định phải nhắc nhở sếp.

Quả nhiên như dự đoán, Vĩ Trang nghe xong lời này thì dừng một chút, giương mắt vọng qua.

"Thế chuẩn bị quà tặng cho cô ấy đi."

Trợ lý Cao vểnh tai lên, đợi hết mấy giây mà vẫn không nghe thấy tiếng của Vĩ Trang.

Trợ lý Cao nhận ra muộn màng —— À, điều kiện của bé thần tượng trong hợp đồng là không nhận quà cáp.

【 hợp đồng là chết mà ! 】

Trong lòng trợ lý Cao điên cuồng gào thét: 【 Tình cảm hai người mới là quan trọng nhất, tặng món quà chẳng là cái gì. Nhất định phải tặng quà á sếp, đừng cứng ngắc không biết linh hoạt như thế ! 】

Sự im lặng của Vĩ Trang duy trì mấy giây, rồi đôi môi mỏng mấp máy: "Cho cô ấy một căn hộ?"

Trợ lý Cao sửng sốt, chợt mím môi nhịn cười: 【 té ra vừa rồi là đang suy nghĩ tặng quà gì à hahhahha 】

Cô ấy cố gắng hết mức, giữ nụ cười ở một mức độ thỏa đáng: "Tôi cảm thấy cô Hướng hẳn là sẽ không nhận."

【 sếp à, phải dùng tâm ấy, nhà cửa căn hộ của sếp nhiều đến không xuể, tùy tiện một căn thì cũng không có tâm quá rồi, huống chi bé thần tượng lại không thích căn hộ ! 】

【 cô ấy ở bên sếp không phải vì tiền tài của sếp đâu ! Sếp hiểu hông ! 】

Vĩ Trang tiếp tục yên lặng suy nghĩ, chiếc tay trắng trẻo mảnh khảnh nâng má.

Trợ lý Cao thoáng len lén cười thầm, nói: "Tôi đã hỏi thăm với sếp Nguyễn một chút, ngày 24 đó cô Hướng phải tiến vào đoàn phim 《 Cung đình thâm sâu 》, có huấn luyện lễ nghi một tuần, cho nên muốn đẩy sinh nhật của cô ấy lên ăn trước một ngày."

"Đẩy lên trước?"

"Vâng, phải, sếp Nguyễn được cô Hướng mời đến nhà cô ấy ăn uống, chính là ngày 23."

Lời này vừa hạ xuống, thì trợ lý Cao có thể cảm nhận được trong không khí dường như có cảm xúc gì đó đâm toác ra, nghe mùi hình như có hơi chua, nhưng lại nhìn không ra được dấu hiệu gì từ trên mặt sếp. Sếp nói, giọng nhàn nhạt: "À."

Trợ lý Cao có hơi đón không kịp một từ đáp lại này của sếp, lại không thể đem gào thét trong lòng trực tiếp phát ra thành lời, đành phải không nói gì.

【 Sếp Vĩ à, trước tiên sếp đừng ăn dấm làm gì ! Niềm vui bất ngờ á, sếp phải tạo niềm vui bất ngờ ấy, sếp hiểu chứ? 】

Một lát sau, ánh mắt Vĩ Trang hơi lóe lên, mở miệng hỏi: "Nhân vật cô ấy diễn là nhân vật gì?"

Nói tới cái này, trợ lý Cao liền hưng phấn: "Cô Hướng thế vai, diễn Lương Tịch !" Tin tức này cô ấy chỉ có thể tự mình mình biết, không thể nói ở nhóm 'người làm vườn', thật muốn nghẹn chết cô ấy.

Đuôi mắt Vĩ Trang đong đưa, tạo nên một chút nếp nhăn trên mặt khi cười, nhẹ nhàng gõ gõ cái bàn.

"Liên hệ một chút......" Lời Vĩ Trang vừa nói ra phân nửa trước thì ngừng giữa chừng, nửa đuôi sau đã không còn nghe được mấy phần.

Trợ lý Cao chớp mắt, không hỏi tiếp lập tức, bình tĩnh chờ chỉ thị của bà chủ.

Nhưng trong lòng đang kêu: 【 ha? Hai người sao lại cần tui trung gian ở giữa? Chẳng lẽ hai người đã cãi nhau sao? 】

Cô ấy lén lút thoáng liếc nhìn bà sếp nhà mình. Sếp đang rũ mắt nhìn di động, đôi môi mỏng gợi lên một độ cong lạnh lùng nhàn nhạt nho nhỏ, không biết đang nghĩ cái gì.

Qua một lát, sếp mới nói: "Không có việc gì, Alex, cô đi ra ngoài đi."

Trợ lý Cao chớp mắt hai cái, đáp một tiếng ra ngoài. Xem ra không cần cô ấy đi liên hệ nữa rồi. Ây, thật ra liên hệ một chút cũng chả có gì, cô ấy thật muốn hóng hớt tại hiện trường mà !

Tiểu Viên dự định cùng anh trai, Thái Quyển, Điền Điền, Nguyễn Thanh và Dương Kiều mấy người cùng nhau ăn uống, cắt bánh kem, cứ vậy coi như đón xong sinh nhật này.

Cơm nước xong, Nguyễn Thanh và Dương Kiều để lại quà tặng rồi đi trước.

Lúc này có vị "khách không mời mà đến" tới cửa.

Lần đầu tiên Tiểu Viên nhìn thấy được Du Thu Sắt ở ngoài đời. Vừa gặp mặt, ấn tượng đầu tiên của Tiểu Viên chính là cô ta thật sự không như lên hình, người thật có khuôn mặt càng nhỏ hơn, làn da trắng nuột khỏe khoắn, khi cười lên rất xinh đẹp.

Cô ta cười, đưa qua một hộp quà: "Sinh nhật vui vẻ."

"Cảm ơn." Tiểu Viên nhận lấy.

Cô ta nhìn về phía Hướng Chi Thạch kế bên, cười nói mang ý ám chỉ: "Tiểu Viên sinh nhật cũng không nói cho em, may mà em còn nhớ rõ."

Tiểu Viên nhìn cô ta một cách nghi hoặc, lại nhìn về hướng anh trai.

Hướng Chi Thạch thoáng nhìn cô ta thật sâu: "Nếu đã tới rồi thì cùng nhau lại cắt bánh kem đi."

"Được thôi." Ngữ khí Du Thu Sắt nhẹ nhàng đáp ứng, đi vào đến.

Thái Quyển và Điền Điền đã bày bánh kem xong xuôi, chờ bọn họ đến gần.

"Tiểu Viên là 25 tuổi hay là 26 tuổi? Chị không nhớ rõ lắm." Du Thu Sắt cười hỏi.

"Tôi 26." Vì sao trong lời cô ta ẩn ý xa gần như có vẻ rất quen thuộc với tình hình của cô, nhưng Tiểu Viên thật sự không nhớ bản thân cô từng quen biết cô ta.

"Ây da, thời gian trôi qua thật nhanh nha." Âm cuối của Du Thu Sắt khẽ nâng, lộ ra chút tùy tiện.

"Anh à, tình huống này là thế nào vậy?" Điền Điền nhỏ giọng hỏi.

"Chúng ta không cần để ý, chúng ta chỉ chờ cắt bánh kem là được rồi." Đôi mắt Thái Quyển rũ xuống, nhỏ giọng nhắc nhở cô bé.

Tắt đèn đi, thắp lửa cây nến hình ngôi sao màu vàng kim, tiếng xì xèo phát ra đóm lửa rực rỡ, vừa đẹp mắt lại có không khí.

Lúc Tiểu Viên mới chắp tay lại chuẩn bị ước nguyện thì Du Thu Sắt ở gần bên khẽ vỗ cô, cười kề sát vào cô: "Không ngại chị mượn ánh sáng của em để cùng ước chứ?"

"......" Tiểu Viên cạn lời nhìn cô ta: "?"

Cô ta trái lại không ngại, nhắm hai mắt ước nguyện, còn nói ra tiếng: "Tôi hy vọng có thể lâu dài vĩnh cửu với anh Thạch Đầu (*), cả đời đều ở bên nhau."

(*) Thạch đầu (石头) tức hòn đá.

"......" Tiểu Viên cau mày nhìn cô ta, Du Thu Sắt đã cười trước: "Ầy, nói ra rồi, chẳng qua nhất định cũng sẽ linh."

Cô ta cười như không cười mà nhìn Hướng Chi Thạch: "Anh Thạch Đầu, anh nói xem?"

"Đây là bánh sinh nhật của Tiểu Viên." Hướng Chi Thạch cũng nhìn cô ta, nói bằng cảm xúc phức tạp: "May, em đừng tùy hứng."

Ánh mắt Du Thu Sắt khẽ thay đổi.

Tiểu Viên bực mình mà thổi tắt ngọn nến: "Sinh nhật của em, ước nguyện của những người khác không tính !"

Bầu không khí ở hiện trường rơi vào một sự yên lặng gượng gạo.

Tiểu Viên không bị ảnh hưởng bởi không khí gượng gạo này. Nơi này là nhà cô, cô mới sẽ không bị người 'cực phẩm khó giải thích được' làm ảnh hưởng tâm trạng. Cô bắt đầu cắt bánh kem, cắt cho những người có mặt mỗi người một khối, bao gồm Du Thu Sắt: "Em sắp vào đoàn phim rồi, cũng không thể ăn bánh kem, mọi người ăn thay em nhiều một chút nhé."

"Được rồi, tới ăn bánh kem thôi." Thái Quyển cũng cười phụ họa, nói: "Điền Điền em cũng tới ăn nào."

"Bánh kem này đặc biệt làm theo yêu cầu, ăn rất ngon."

Điền Điền bưng bánh kem, với Thái Quyển hai người cùng nhau ăn. Hướng Chi Thạch lộ ra sự bất đắc dĩ trong mắt, duỗi tay kéo Du Thu Sắt qua một bên, đang nói gì đó với cô ta.

Du Thu Sắt vung tay tránh khỏi: "Em muốn đi nhà vệ sinh, nằm ở đâu?"

Hướng Chi Thạch chỉ chỗ cho cô ta, cô ta vuốt vuốt tóc, xoay người liền đi.

Tiểu Viên đi về sofa, mở WeChat của mình ra. Cô ăn sinh nhật trước, chính là muốn cùng đón với người nhà, không muốn thấy người ngoài.

Mụ này còn chưa phải chị dâu của cô đâu !

Có chút cảm xúc cáu kỉnh buồn bực cất dưới đáy lòng, Tiểu Viên vẫn muốn tìm ai đó thổ lộ, nói đúng ra thì cũng chỉ có người phụ nữ kia. Cô vô thức trề môi lên, gửi WeChat cho cái đồ tồi nào đó:

"Em thật tức giận." Xóa đi.

"Hôm nay em ăn mừng sinh nhật." Lại xóa đi.

"......" Ôi, thật sự không biết muốn gửi cái gì, hiện tại cô bỗng dưng thật muốn gặp Vĩ Trang.

Thật ra nếu không phải kìm nén nhẫn nhịn, thì nói không chừng đêm nay cô đã có thể trải qua cùng Vĩ Trang rồi. Thật ra thì với đa số phần lớn yêu cầu của cô, Vĩ Trang đều sẽ đáp ứng.

Ánh mắt cô nhìn chằm chằm khung trò chuyện trống trơn kia, lòng có chút ê ẩm.

Nhưng vào lúc này, đã truyền đến nhắc nhở đang nhập vào từ bên kia, Tiểu Viên lập tức liền ngồi thẳng dậy.

Một tin nhắn thoại 3 giây truyền tới.

Tiểu Viên hít hà một hơi, nhấn mở ra.

Loa âm thanh trong khung trò chuyện kia đang hoạt động, truyền đến giọng nói trầm thấp, thu hút: "Tiểu Viên, tôi đang ở tầng ngầm dưới nhà cô, xuống đây chứ?"

Cô không có nghe lầm nhỉ?

Tiểu Viên chậm rãi ổn định cảm xúc, lại nhấn một chút, không nghe lầm.

Âm thanh quen thuộc kia của Vĩ Trang cùng một tia gió đêm thổi đến tai cô, dễ dàng khiến trái tim cô sụt xuống.

Cô đột nhiên đứng lên, nói với những người trong phòng: "Em muốn đi ra ngoài một chút."

Chợt ngừng lại, cô tìm đến Hướng Chi Thạch, nói một câu nhanh như chớp: "Anh à, em phải ra ngoài, đêm nay có thể không trở về."

Không đợi Hướng Chi Thạch đáp lời, cô vọt về chỗ mình ở nằm một bên khác, vào phòng thoáng soi gương. Trông vẫn ổn, xách cái túi nhỏ mang theo bên mình lên rồi đi đến hướng thang máy.

Hướng Chi Thạch nhìn về phía cửa thoáng mỉm cười khe khẽ, đi đến phòng khách nói chuyện với Thái Quyển và Điền Điền.

"Điền Điền, em thay em ấy thu dọn đồ gọn lại trước."

"Thái Quyển, lần này cũng phải xin nhờ em cùng vào đoàn chăm sóc bé Viên hơn rồi, làm phiền em và Điền Điền nhiều."

"Nên làm mà, anh Chi Thạch, anh yên tâm đi."

......

Du Thu Sắt ra tới từ phòng vệ sinh, nhìn lướt qua phòng khách, lại như suy tư gì mà hơi nhìn cửa, cũng đi ra ngoài theo.

Cô ta nhìn nhìn căn hộ đối diện, rồi lại chuyển hướng về phía thang máy.

Con số của thang máy không ngừng nhảy xuống, đôi mắt cô ta chợt lạnh lẽo, cũng ấn lên mũi tên đi xuống.

----------------------------------------------------------------

Chương 101. Cô ấy muốn chọn nước hoa cho Tiểu Viên.

Tiểu Viên chạy vội tới tầng ngầm, phát hiện vẫn là chú Vương lái chiếc Benz tới đón cô như mọi khi. Theo như cô biết, chiếc xe này là Vĩ Trang cấp cho chú Vương, mà chú Vương bình thường cũng không phải tài xế của Vĩ Trang. Cô thoáng giật mình, giở WeChat ra nghe lại một lần, không sai mà, Vĩ Trang nói đã ở tầng ngầm dưới tiểu khu nhà cô chờ cô......

Cô nửa tin nửa ngờ mà kéo cửa xe ra, lập tức đối diện với một đôi mắt đen nhánh sâu sắc, một lọn tóc đen theo chút gió khi cô mở cửa xe ra phất tới gò má người ấy, che đi ánh lấp lánh của khuyên tai, dừng ở môi người ấy.

Trái tim Tiểu Viên chợt thoáng nhảy lên.

Ngồi xuống, kéo cửa xe xong, cô cũng chưa ý thức được bản thân đang làm những động tác này, giương nụ cười lên: "Sao người lại đến?"

Cô cảm thấy toàn thân đều đã sống lại, không nhịn được duỗi tay đi ôm chầm người ấy, mặt dựa vào vai người ấy.

Ánh mắt Vĩ Trang khẽ động đậy, tay giật giật, có một chút xúc động muốn gương tay đi sờ sờ mặt cô. Cô ấy cũng đã làm như vậy, nâng tay lên, đầu ngón tay khẽ trượt xuống theo gương mặt của cô: "Đi đến chỗ đó của tôi chứ?"

Hô hấp của Tiểu Viên hơi dừng một chút, mái tóc dài của cô cuốn trên cổ áo của Vĩ Trang, nhịp tim đập cũng đang nhộn nhạo, cô nhẹ nhàng ừ một tiếng, càng kề mặt tới gần người phụ nữ kia hơn một chút.

Chiếc xe khởi động, mà lúc này chú Vương hình như cảm giác được gì đó, hướng mắt nhìn kính chiếu hậu của ô tô, thoáng dẫm chân ga, nhanh chóng chạy vụt đi.

Khi Du Thu Sắt đi đến tầng hầm ngầm thì nghe được tiếng xe nổ máy. Cô ta đi theo hướng âm thanh, có thể mơ hồ nhìn thấy bảng số xe, liền lập tức móc di động ra. Khi nhấn mở camera ra vừa định chụp thì cổ tay cô ta bị người khác bắt lấy.

Khuôn mặt Hướng Chi Thạch xuất hiện trước mặt cô ta, anh ấy cau mày: "Em chụp cái gì?"

"Thì tò mò thôi," Du Thu Sắt nhún nhún vai: "Em tò mò Tiểu Viên đi đâu đấy mà."

"Em ấy đến chỗ bạn của em ấy," Hướng Chi Thạch nói trầm giọng: "Em ấy và em giống nhau, đều là nghệ sĩ, mong em tôn trọng việc riêng tư của em ấy."

Anh ấy liếc mắt thoáng nhìn di động, camera mới vừa bật lên, chưa chụp được cái gì. Anh ấy vẫn không yên tâm, lật đến album kiểm tra.

Du Thu Sắt nhìn vào động tác của anh ấy, cười giễu cợt một tiếng: "Có muốn xem thử đám mây không? Bộ nhớ ảo nữa?"

"Bạn bè gì mà thần thần bí bí như vậy chứ?"

Hướng Chi Thạch giương mắt thoáng nhìn cô ta, vẫn chuyển trả di động cho cô ta, không nói một lời xoay người trở về.

Du Thu Sắt nhìn anh ấy chằm chằm, bỗng hơi cắn môi, đi lên theo, nói giọng căm hận: "Quả nhiên chỉ có em gái anh là quý giá nhất, Hướng Chi Thạch, anh có chứng nặng tình quá mức (*) với em gái à?"

(*) nguyên gốc là 恋妹情结 tức sister complex, thuật ngữ dùng trong anime, có tình cảm quá mức bình thường với chị/em, dễ bị nhận định là loạn luân.

Hướng Chi Thạch liếc cô ta một cái, cái liếc mắt kia đều là sự trách cứ cô ta đang vô cớ gây rối, cũng không dừng lại bước chân. Anh ấy dáng cao chân dài, liền nhanh chóng bỏ lại cô ta phía sau, tới thang máy, ấn đè nút.

Du Thu Sắt nổi giận đùng đùng đuổi theo: "Anh đáp ứng rồi, anh nói sẽ đền bù cho em."

"Anh đúng là đáp ứng rồi. Anh đã nói, chỉ cần yêu cầu của em không quá đáng thì anh đều có thể đáp ứng em, với điều kiện trên hết là em đừng có lôi Tiểu Viên vào."

"Em ghét nó ! Năm ấy ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nó thì liền ghét nó ! Chúng ta vốn dĩ ở bên nhau tốt đẹp, khi đó chúng ta vui vẻ thật nhiều, cùng lập nhóm nhạc, cùng viết nhạc, ca hát......"

Kỳ nghỉ hè từ năm nhất trung học (lớp 10) lên năm hai đó, anh ấy làm giáo viên dạy kèm cho cô ta. Cô ta vừa gặp đã yêu anh ấy, thi đậu vào khoa chính quy trường anh ấy học, vào cái hôm anh ấy tốt nghiệp nghiên cứu sinh thì đã trao một hộp thư tình cho anh ấy và thổ lộ với anh ấy.

Bọn họ liền ở bên nhau.

Nửa năm ấy là thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời cô ta.

Chẳng được bao lâu thì anh ấy đã tìm thấy em gái của anh ấy, niềm vui của cô ta liền nhanh chóng tan biến, không còn nữa.

"Em hận nó, em hận chết nó đi được, em vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho nó." Cảm xúc của Du Thu Sắt kích động, mặt cũng đỏ bừng, đôi mắt cũng đỏ lên.

"Đừng như vậy......" Hướng Chi Thạch nắm lấy vai cô ta, cất giọng chậm rãi an ủi: "Đừng kích động, nghe anh nói, là lỗi của anh, là anh đã phụ lòng em, cái này không liên quan tới Tiểu Viên."

"Anh vẫn còn rất quan tâm em, anh có thể chăm sóc em, nhưng em phải nghe lời anh, anh cùng em đi gặp bác sĩ tâm lý......"

Hướng Chi Thạch hơi hơi cau mày, trong mắt đều là sự quan tâm. Dáng vẻ này của anh ấy sẽ cho cô ta một ảo giác —— cô ta vẫn có được anh ấy, cô ta vẫn ở trong lòng anh ấy.

Du Thu Sắt ôm lấy anh ấy, nhón chân muốn hôn anh ấy.

Hàng mi Hướng Chi Thạch khẽ run, giơ tay chặn lại, ngăn ra với cô ta.

"Anh quan tâm em, chăm sóc em, vậy tại sao......" Trong mắt Du Thu Sắt chất chứa nước mắt.

"Em vẫn chưa ly hôn."

"Em và hắn không có tình yêu, năm đó chỉ là em quá cô đơn, ở nước ngoài, em cần phải có một chút gì đó để chuyển dời, để ký thác......"

"Em vẫn chưa ly hôn, anh không thể."

"Hắn đã sớm có người yêu, tình cảm bọn họ ổn định, nhà em và hắn có rất nhiều hợp tác làm ăn buôn bán, ly hôn không phải chỉ dựa vào em."

Hướng Chi Thạch hơi nhắm mắt lại, cả mặt mày đều là âu sầu: "May, xin đừng khó làm anh, anh không muốn làm bất cứ chuyện gì không hợp đạo đức."

"Không hợp đạo đức? Anh đã không còn thích em rồi sao?" Du Thu Sắt nói một cách thê lương.

"Anh xem em là người nhà."

Không khí ngưng đọng lại, thang máy đã tới tầng hầm một, cửa mở ra rồi khép lại.

Du Thu Sắt cúi đầu, không nói một lời liền đi ra ngoài.

Hướng Chi Thạch thở dài: "Anh đưa em......"

"Cút."

"Đứng đó làm gì? Không phải nói đưa em đi sao?"

"Đi thôi......" Hướng Chi Thạch đi tới phía trước. Tầng hầm ngầm khá râm mát, anh ấy không nhịn được khẽ ho. Du Thu Sắt ở sau lưng nhìn chằm chằm, muốn nói gì đó rồi lại nhịn xuống......

-

"Hôm nay ăn sinh nhật?"

Chiếc xe chạy đi nhanh chóng mà vững vàng, gió đêm hơi lạnh phất phơ bay vào từ cửa sổ xe. Tiểu Viên dựa lên vai Vĩ Trang, nhìn từng một ngọn đèn khuất dưới những quầng lá xanh lao vút qua.

Giọng nói thu hút mang theo sự nhàn nhạt tĩnh lặng của Vĩ Trang truyền đến từ đỉnh đầu, tai Tiểu Viên nghe vào lại ấm áp dào dạt.

"Đúng vậy." Tiểu Viên ngửi mùi hương nhè nhẹ trên người người ấy, khẽ giọng đáp.

"Có món quà muốn có chứ?"

Hàng mi của Tiểu Viên giương lên, hơi ngẩng mặt dậy nhìn người ấy. Ánh mắt Vĩ Trang hạ thấp xuống, tiếp xúc với cô.

"Suy nghĩ kĩ càng một chút."

"Em muốn cái gì cũng đều có thể chứ?"

Một lọn tóc dài bị thổi đến cạnh xương quai xanh của Tiểu Viên, Vĩ Trang duỗi tay phất ra thay cô: "Chỉ cần tôi có thể làm được."

Lời này nói xong, Vĩ Trang liền cảm giác được thân thể cô gái trong lòng ngực thoáng run rẩy. Cô đang cười, ngẩng mặt lên tới, ánh sao nhảy nhót trong đôi mắt đen nhánh của cô, khóe môi cong lên một cách ngọt ngào, giữa sự lay động gợi lòng mang theo một nét nghịch ngợm: "Đây chính là người nói, nói phải giữ lời nha."

Trong xe yên tĩnh vài giây.

Vĩ Trang lặng thinh nhìn cô, trong nháy mắt, Tiểu Viên thậm chí cảm thấy mặt người ấy cúi xuống, cách cô càng gần.

Tiểu Viên cho rằng người ấy muốn hôn môi mình, nhưng người ấy chỉ là vươn tay gãi gãi cằm cô......

Tiểu Viên hơi mím môi, động tác ghẹo mèo nhỏ này là thế nào?

Bây giờ cô mới không muốn chủ động đi hôn Vĩ Trang trước, xem ai nhịn không được trước ! Hừ !

"Em nghĩ ra em muốn gì rồi."

Trên bàn trà ở phòng khách, là bánh kem mà đầu bếp của Vĩ Trang đặc biệt làm riêng cho Tiểu Viên.

Chiếc bánh kem tạo hình thành một đóa hoa hồng màu hồng nhạt, không lớn, chỉ là kem bơ là hàng thật giá thật, Tiểu Viên chỉ dám ăn một chút xíu.

Vĩ Trang ngược lại rất hân hạnh ăn một khối nhỏ —— khẩu vị của cô ấy thiên ngọt.

Tiểu Viên cảm thấy người ấy thật là đáng yêu cực kỳ.

"Cái gì?"

"Em muốn một món trang sức của người."

Tiểu Viên ngồi trên thảm, chớp mắt cười với người ấy.

Gian phòng để quần áo trong phòng ngủ của Vĩ Trang lớn vô cùng, Tiểu Viên cảm giác chạy bộ trong đó cũng có thể, trong tủ trang sức từng dãy hàng đều là châu báu kiểu cổ.

Tiểu Viên quả thật nhìn không kịp, chỉ cảm thấy cả phòng đều là ánh sáng chói lóa, nguyên phòng đều là tiền vàng......

Thấy trong một dãy hộc trang sức khác đều là đồng hồ đeo tay.

Có mấy cái tủ đã gắn hệ thống chống trộm. Tuy rằng Vĩ Trang đã tắt đi, nhưng Tiểu Viên vẫn không quá dám duỗi tay chạm vào.

"A, này......" Tiểu Viên ngây ngốc, trong đầu có hơi đứng hình, cũng nói không nên lời, bất chợt một sự luống cuống kiểu "kính nhi viễn chi" (*) dâng lên.

(*) kính nể những không dám tiếp xúc, lại gần.

Cô chạy ra ngoài gian phòng để quần áo, nói với Vĩ Trang trên sofa: "Lẽ nào người không có trang sức bớt quý giá hơn như vậy một chút ư?"

Mắt Vĩ Trang lộ ra nghi hoặc mà nhìn cô.

Bầu không khí vi diệu trong một giây.

Tiểu Viên nhụt chí, một lần nữa chạy vào. Những cái tủ quý báu này cô không dám đụng vào, nhìn quét qua một vòng lần nữa, rồi nhìn đến một cái tủ khác, đại đa số đều là một số thương hiệu cao cấp. Những cái này cô vẫn nhận ra được, cô nhẹ nhàng thở ra.

Bỗng nhiên, ánh mắt cô chợt sáng lên.

"Frances, người cũng có chiếc khuyên tai này à? Trời ạ, vừa khéo quá rồi?" Tiểu Viên hưng phấn bừng bừng lại chạy ra lần nữa, đến tới trước mặt người ấy. Một chiếc khuyên tai với cánh hoa màu vàng kim, ở giữa là ngọc lưu ly xanh lục óng ánh, ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay trắng như tuyết của cô.

"Em còn nhớ lúc trước Thái Quyển cũng tóm được một đôi cho em, nhưng đều đã bị em làm mất rồi."

Đầu ngón tay Tiểu Viên khảy khảy, đây là kiểu đồ cổ điển của Chanel thập niên 50-60, là món vô cùng hiếm thấy, chẳng ngờ chỗ này của Vĩ Trang cũng có.

Ánh mắt của Vĩ Trang dừng lại vài giây, tiếp đó tầm mắt chậm rãi chuyển từ khuyên tai trong lòng bàn tay cô qua đến khuôn mặt cô.

Cái này vốn dĩ chính là của cô, không phải của cô ấy.

Không biết vì sao, Vĩ Trang cũng chẳng nói gì. Cô ấy hơi rũ mắt, tránh đi ánh mắt tươi cười trong trẻo của Tiểu Viên, bên tai nghe được tiếng vang nhỏ khi cô lại lần nữa chạy đến gần phòng giữ quần áo.

Phòng giữ quần áo là sàn nhà da thuộc, gian ngoài là sàn gỗ ghép. Tiểu Viên chạy tới chạy lui mang lại tiếng vang từng trận từng trận, không khí dường như cũng trở nên linh hoạt, tràn ngập hương thơm từ trên người cô.

Vĩ Trang hơi ngẩn ngơ, cô ấy nghĩ, thật ra mình hẳn là nên đi chọn mấy loại nước hoa làm quà sinh nhật cho Tiểu Viên.

Chẳng hạn như Tiểu Viên lúc này, cô ấy muốn chọn nước hoa hương hoa nhài cho cô, cái loại hương thơm thật thanh mát thật sạch sẽ hồn nhiên kia, bông hoa nhài nhỏ được bao phủ trong sương sớm, lớn lên bên cỏ xanh, nuôi trong trang viên. (*)

(*) Điều thú vị nho nhỏ: trang viên ở đây chính là tên hai người ghép lại đó: 庄园

"Em nghĩ ra được em muốn gì rồi," cô chạy ra tới, leo lên trên sofa, lập tức bổ nhào vào trong lòng ngực người ấy, ngước mặt lên cười với người ấy. Da trắng tuyết môi đỏ thắm, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi đỏ hơi mỏng, trơn bóng mê người.

Cô mặc quần jeans ngắn, một đôi chân dài đều đặn trắng mịn vắt trên chân cô ấy.

"Em muốn người......" Chóp mũi trắng nõn của Tiểu Viên hơi hơi nhăn lại, nốt ruồi nhạt màu trà kia cũng trở nên tinh nghịch. Sợi tóc dừng trên môi cô, cô chẳng mảy may hay biết, nhẹ nhàng cười duyên dáng. Trong nháy mắt giữa không trung ngập đầy những lông chim nhỏ nhẹ nhàng bay bổng, phẩy đến da người ta ngứa ngáy.

Hoa hồng phấn cùng mẫu đơn hồng, cảm giác son môi mềm nhẹ, xúc cảm làn da trắng nuột, giống như rơi vào sữa bò trắng xóa, khiến người mê muội, hương vị giống như hôn.

"Nhóm người làm vườn" của cô nói cô có ngàn khuôn mặt, quả nhiên có đạo lý. Vĩ Trang nghĩ.

"Em muốn người -- cho em cái trên lỗ tai lúc này."

--------------------------------------------------------------

Editor: Tìm cân bằng ha ~ giữ giá ha ~ Người ta tới đón là phóng cái vèo theo liền :v

P/s: Tình cờ khi làm chương này thì máy cũng phát ngay tới bài Hoa nhài nhỏ, nhưng Hoa nhài nhỏ này không giống hoa nhài nhỏ trên kia...

---------

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad (link: https://www.wattpad.com/story/293242574)

Nếu các bạn đọc được những dòng này ở nơi khác ngoài wattpad, tức là chương mà các bạn đang đọc chưa được rà soát sửa lỗi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play