Chương 92. "Em qua đấy tìm người được chứ?"
"Thân thế của hắn là ta lỡ mồm đã nhắc nhở hắn, nếu không thì hắn cũng sẽ không đi xác minh, cứ vậy thì sẽ không biết."
"Tuy rằng ta cũng chẳng rõ vì sao ngươi muốn giấu hắn, chỉ là vụ việc này quả thật là ta đã làm sai."
Chu Ngạc Hoa thở dài sâu kín một hơi. Giờ khắc này, trên mặt bà lại có mấy phần nét suy sụp, nếp nhăn nơi khóe môi và khóe mắt càng thêm rõ rệt, hiện rõ vẻ già nua.
Vĩ Trang nhìn bà một cái, đột nhiên hỏi: "Sao bà biết được?"
Chu Ngạc Hoa chậm một nhịp: "Biết cái gì?"
"Bà làm thế nào biết thân phận của Gia Bảo?" Vĩ Trang bình tĩnh nhìn bà, hỏi: "Việc năm đó rất kín đáo, trừ người trong nhà thì chẳng ai khác biết, tôi tin tưởng năng lực của bố."
Chu Ngạc Hoa lặng im thật lâu, mới trả lời: "Là mẹ của Vĩ Đình đã báo cho ta."
Con ngươi của Vĩ Trang hơi co lại, ngay sau đó mạch suy nghĩ trôi dạt trong một chốc.
Mẹ kế của cô ấy, là người suy nghĩ vì cô ấy nhất trong cái nhà kia.
Bố vốn là muốn để cô ấy chọn một người đàn ông hợp mắt, kết hôn sớm một chút, sớm ngày sinh con, theo họ Vĩ của cô ấy, chỉ cần như vậy bố liền đáp ứng đem cô ấy bồi dưỡng làm người thừa kế.
Cô ấy cảm thấy phiền phức, đàn ông chả phải là chuyện chỉ thế thôi sao, cô ấy đã trải nghiệm qua, không muốn tạo dựng nên mối quan hệ thân mật với bất kì một ai, không muốn kết hôn, vì thế cô ấy đã lựa chọn ngân hàng tinh trùng.
Cô ấy đi nước ngoài, vận may khá tốt, liền thành công rất nhanh. Khi bác sĩ thông báo tin cho cô ấy, đáy lòng cô ấy tự giễu rằng cả ông trời cũng tán thành quyết định của cô ấy.
Mà khi cô ấy về đến nhà, ngồi ngả lưng trên giường, nhìn bụng mình, khó mà tưởng tượng được sau chín đến mười tháng nữa sẽ có một đứa bé ra khỏi từ cơ thể cô ấy.
Cô ấy chậm rãi vuốt ve, đột nhiên trở nên run rẩy. Trong nháy mắt ấy, cái cảm nhận được là nỗi sợ hãi về những điều chưa xác định được một cách sâu sắc.
......
"Ông điên rồi, con bé mới 18 tuổi mà ông cho con bé sinh con ư?" Tiếng tức giận của mẹ kế truyền đến.
"Tôi không có ép con bé, là lựa chọn của chính nó. Nó nói không muốn kết hôn, cả đời này cũng không muốn kết hôn. Tôi già rồi, Vĩ Đình lại không muốn làm người thừa kế, bà muốn tôi làm sao đây? Một chi này của tôi mà không có thừa kế, thì sẽ rơi vào trong tay những người khác !"
"Vậy ông bồi dưỡng Vĩ Trang được rồi, vì sao muốn con bé sinh con chứ? Con bé mới thành niên !"
"Vĩ Đình học y, chờ thằng bé lập gia đình dựng sự nghiệp cần bao nhiêu năm? Đợi nó có con rồi lại bồi dưỡng nữa thì kịp sao? Lỡ như nó không có con thì sao? Tôi không chờ được lâu như vậy !"
"Trong gia tộc không thể đứt mất kế thừa ! Tôi đây là vì để phòng sẵn ! Tôi nói rồi, con bé có thể chờ sau độ tuổi hợp pháp (*), chọn đàn ông để kết hôn, chỉ cần đứa bé họ Vĩ là được, là chính nó tự chọn sinh lúc này."
(*) Trung Quốc không quy định thời điểm sinh con, chỉ quy định độ tuổi hợp pháp để kết hôn của nữ là 20 tuổi, nam là 22, theo điều 6 Luật Hôn nhân. Nhằm khuyến khích, cũng như tôn trọng phong tục tập quán của các dân tộc thiểu số, thì luật hiện hành có thể quy định linh hoạt, căn cứ theo tình hình, trường hợp đặc biệt mà cho phép ngoại lệ về độ tuổi tối thiểu có thể kết hôn của nam, nữ (điều 50). Ở một số khu vực, quận huyện tự trị như Tân Cương, Nội Mông, Tây Tạng,... thì độ tuổi kết hôn tối thiểu của nữ là 18, nam là 20, nhưng chỉ áp dụng với dân tộc thiểu số, không áp dụng cho người dân tộc Hán sống trong khu vực đó. (tổng hợp, lược dịch theo baidu)
"Ông đúng thật vô sỉ ! Con bé còn nhỏ, ông cũng không ngăn cản con bé sao? Đây là chuyện mà người bố làm ra được sao? Ông đây là suy nghĩ vì con bé ư? Ông còn gạt tôi? Trời ạ, ông có biết việc này sẽ gây ra thương tổn nhiều đến mức nào đối với cơ thể con bé không?"
......
Vĩ Trang 18 tuổi nâng đôi tay bịt kín lỗ tai, bàn tay run rẩy không kiểm soát được, nước mắt cũng bị sự run rẩy khiến cho rơi xuống, từng giọt từng giọt rung rung trên chiếc chăn.
"Bà ấy tìm được ta, nói ngươi đã làm quyết định này. Việc này đối với mỗi một người phụ nữ mà nói đều là chuyện lớn, là mẹ ruột, ta phải được biết việc này." Chu Ngạc Hoa vẫn mãi không uống xong ly rượu kia, bà lại muốn cầm lên, nghĩ đến gì đó rồi lại buông xuống, xoa xoa giữa mày.
Vĩ Trang rũ mắt xuống, nhìn lòng bàn tay chính mình.
Không khí xung quanh hai người dường như nặng nghìn cân, đè xuống trình trịch, khiến người ta mệt mỏi rã rời lại ngột ngạt bít bùng.
Chu Ngạc Hoa thở dài ra một hơi xa xăm, vực dậy cảm xúc tụt dốc, bà nói: "Hạng mục này là một hạng mục tốt, ta cũng biết ngươi có lý do của ngươi.
"Hướng Tiểu Viên còn đang thời kì vụt cao, nếu có cơ hội ta sẵn sàng dẫn dắt con bé một chút."
"Này có thể là kết quả đôi bên cùng có lợi."
Địa vị tầm cỡ này của Chu Ngạc Hoa, ngay cả Hà Thần Ảnh 'tam kim ảnh hậu' ấy mà cũng rất muốn hợp tác với bà, huống chi là diễn viên Đại tân sinh (*).
(*) Ý chỉ những diễn viên thế hệ trẻ, mới ra mắt chưa lâu, chưa nổi tiếng hoặc ít tiếng tăm.
Vĩ Trang khẽ nhếch khóe môi: "Hóa ra bà cũng biết suy nghĩ vì người khác. Từ Mộc Dịch này thật sự không phải con trai bà?"
Chu Ngạc Hoa nhíu mày bất đắc dĩ, lại cười: "Thật sự không phải, là ta nợ hắn một cái ơn, là nợ Từ Mộc Dịch, không phải nợ lão Từ."
"Cho nên bà nhận lời ra diễn, cũng là vì tình nghĩa?" Vĩ Trang hiển nhiên không tin được lời bà nói.
Chu Ngạc Hoa và Từ Thù Dân, một đoạn tình cảm không kéo dài được bao lâu, chẳng qua lại duy trì quan hệ bạn bè.
Từ Thù Dân sau đó kết hôn với người ngoài giới, sinh được Từ Mộc Dịch chẳng được bao lâu thì liền ly hôn, Từ Mộc Dịch sống cùng Từ Thù Dân. Từ Thù Dân là nhà văn lại là biên kịch, vì để sáng tác mà thường xuyên đi đây đó sưu tầm phong tục dân gian, có khi kéo dài đến mấy tháng, có lúc là một hai tuần. Nếu không đem con nhỏ để ở nhà cha mẹ, thì chính là gửi nuôi ở nhà bạn bè tin cậy được.
Từng ở nhà Chu Ngạc Hoa mấy lần.
Các dịp nghỉ đông - hè hồi Đại học có khi cũng ở nhà Chu Ngạc Hoa.
Chu Ngạc Hoa cười nói: "Con người như ta đây sẽ không giữ con nít, đa số đều là người hầu chăm sóc. Có khi ta cũng không ở đó, chỉ là mượn cái nhà cho người trẻ chơi mà thôi."
"Hai năm này tuổi tác đã lớn, huyết áp có hơi cao, có lần phát tác ở nhà, vừa dịp là tiểu Mộc Dịch có ở đó, đã gọi điện thoại cấp cứu. Cho nên đây là ta nợ ơn nghĩa của hắn."
Đây cũng là lý do vì sao ly rượu kia bà chỉ uống có một ngụm.
Vĩ Trang nhìn ly rượu đăm đăm một hồi, ánh mắt không rõ.
"Xem ngẫm lại đi." Chu Ngạc Hoa đứng dậy: "Được rồi, thế ta cứ đi vậy." Bà đi mấy bước, hơi đứng dừng lại, khẽ vuốt tóc, rồi lại đi ra.
Xuyên qua hành lang, đi qua hành lang sau cửa, cửa nhẹ nhàng đóng lại.
Có lẽ là tuổi tác đã lớn, lại có lẽ đã thật nhiều thật nhiều năm không có chủ động bàn chuyện làm ăn với người khác, Chu Ngạc Hoa thoáng cảm thấy có hơi kiệt quệ không còn sức lực, tựa vào trên tường, trong một lúc không nhúc nhích đi nổi.
Bà nghĩ may mà hôm nay đã uống thuốc trị tăng huyết áp.
Hồi còn trẻ chưa từng làm mẹ của người ta đàng hoàng, tới tuổi này rồi cũng lại không thể tự cho mình là mẹ đi yêu cầu người ta nữa.
Ngón tay bà vuốt qua đồng hồ đeo tay, một chiếc bình thường nếu cần chạy tốt suôn sẻ, thì linh kiện nhỏ nhặt bên trong cần phải được sắp xếp đúng cách. Giữa hai người từ trước tới nay đã chẳng có điều chỉnh sắp đặt vị trí, cũng không có sự thúc đẩy của dây cót, cho nên mới có thể dừng ở nông nỗi hôm nay.
Chu Ngạc Hoa đã không có và sẽ không nói ra miệng chuyện là bà đã từng đi bệnh viện thăm Vĩ Trang, cũng là tin tức mà mẹ của Vĩ Đình nói cho bà hay. Năm ấy Vĩ Trang vừa mới sinh một đứa bé trai, ông Vĩ hết sức vui vẻ.
Bà nán lại đợi sau khi y tá bác sĩ người nhà đều rút đi rồi, mới lặng lẽ đẩy cửa đi vào.
Vĩ Trang cực kỳ mệt mỏi nhắm mắt ngủ, ghim truyền dịch, giữa đôi mày của một gương mặt trắng như tuyết khóa chặt lại gắt gao, khóe mắt có vệt nước mắt.
Sinh mổ, rất nhanh chóng, lúc ấy sinh không chịu khổ, qua một hai ngày sau thì tương đối khó chịu.
Tuổi trẻ, hơn nữa y học hiện đại luôn có biện pháp, điều dưỡng thích đáng thì sẽ không có vết sẹo.
Trên đời này nào đâu có thứ gì khi không mà có được, muốn được cái gì thì đi đổi với cái bản thân có.
Người nhà có lẽ sẽ là người khoan dung rộng rãi nhất với bạn trên thế giới này, nhưng đấy cũng phải coi vào vận may. Có người trời sinh đã có, có người chính là không có.
Bà không có, đáng tiếc Vĩ Trang cũng không có.
Chu Ngạc Hoa khi bé, cha mẹ mất sớm, bà được người ta nhận nuôi, hoàn cảnh cha nuôi mẹ nuôi cũng không tốt, sau đó lại sinh một đôi trai gái. Lúc còn nhỏ, mỗi ngày bà đều phải nhìn sắc mặt người ta mà sống, rất sợ bị đuổi ra đường, đến mức ăn một miếng thịt cũng cảm thấy nơm nớp lo sợ.
May mà bà lớn lên ngoại hình không tệ, xuất thân từ cuộc thi sắc đẹp, thành công tiến vào giới nghệ sĩ, sau đó lại cho gia đình cha nuôi mẹ nuôi một khoản tiền cấp dưỡng lớn, từ đấy dứt ân tình. Bà lấy lại họ của cha ruột, lấy nghệ danh, tự mình gạt bỏ ân oán nửa đời trước, bắt đầu một lần nữa.
Cả đời này của bà bất kể làm gì, đều sẽ nhớ rõ phải làm vì bản thân mình, tự gánh lấy hậu quả, không một chút oán hận.
Chu Ngạc Hoa ngồi ở mép giường của cô ấy, nhìn cô ấy trong chốc lát, vươn tay khẽ vén tóc cô ấy, thở dài, cười nói: "...... Ra tay với bản thân mình thật tàn nhẫn như vậy."
"Tính tình quyết liệt cứng cỏi như vậy, cái ngươi muốn thì nhất định phải đạt cho bằng được."
Bà cười cười, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Vĩ Trang.
Cuối cùng đứng dậy, đẩy cửa ra, đi ra ngoài, không ai biết bà đã vào đến và đã rời đi.
Cho đến hôm nay, Chu Ngạc Hoa cũng rất bất ngờ khi bà nhớ lại chuyện trước kia này, quả nhiên là tuổi đã cao. Trong mắt bà hiện lên một chút ý cười cảm khái mệt mỏi rã rời, chậm rãi dịch chuyển bước chân, đi mất.
-
Tiểu Viên ngồi trên xe trở về, sắc đêm đặc sệt như mực, từng ngọn từng ngọn đèn hai bên đường vô cùng xinh đẹp.
"Em ăn cái gì cũng làm người khác quá thèm ăn !" Hà Thần Ảnh và Nguyễn Thanh đều nói này nọ như thế. Cô và Vĩ Trang đã từng rất nhiều lần dùng bữa, cũng chưa từng nói như thế. Cũng không biết cô ấy có đánh giá thế nào về tướng ăn của cô.
Bận hết một ngày, cô cảm thấy hơi mệt mỏi, che miệng bật cái ngáp nho nhỏ.
Cô mở WeChat ra, Vĩ Trang vẫn chưa gửi tin cho cô.
"Em chuẩn bị trở về, người bận xong rồi chứ?" Cô gửi qua.
Đợi một hồi, vẫn không trả lời. Tiểu Viên nhìn chằm chằm di động một hồi lâu, nhớ tới dáng vẻ tâm sự chồng chất của Vĩ Trang hồi tối qua kia, trong lòng đột nhiên trở nên bất an.
"Chú Vương, chờ một chút," Tiểu Viên kêu ngừng xe lại, bắt đầu nhấn trò chuyện âm thanh.
Gần như là một giây trước khi tiếng chuông kết thúc, Vĩ Trang đã bắt máy.
"...... Người trở về rồi ư?"
"...... Chưa." Tiếng Vĩ Trang nghe có vẻ hơi chút vỡ òa.
Tiểu Viên nghe thấy, trái tim liền hơi siết lại, cân nhắc muốn nói gì đó.
Vĩ Trang: "Đêm nay tôi không quay về, cô không cần chờ tôi."
Tiểu Viên muốn nói lại thôi, Vĩ Trang yên lặng vài giây, sau đó ngắt điện thoại.
"Cô à, lái đi chứ?" Chú Vương tài xế hỏi một câu.
Tiểu Viên lơ đễnh đáp một tiếng: "Vâng."
Lòng cô xoắn xuýt thành một cục, rối bời, không tài nào bắt được một đường nét rõ ràng. Di động nắm trong lòng bàn tay gần như cũng sắp đổ mồ hôi.
Giả sử như ở bên cạnh một ai khác, có thể cô còn có một chút ưu thế. Vĩ Trang chịu nhận điện thoại của cô, nhưng kinh nghiệm lại không có chút nào. Mỗi khi tiến thêm một bước, tựa như khám phá dòng sông trong đêm tối, toàn dựa vào trực giác.
Cô hít vào một hơi thật sâu, phảng phất như động tác này có thể tích cóp đủ dũng khí, lại nhấn trò chuyện âm thanh một lần nữa.
Vĩ Trang dựa cả người vào sofa, bàn tay trắng mảnh khảnh của cô ấy ấn vào trán mình, nửa khuôn mặt của cô ấy ẩn trong bóng tối tối tăm, hàng mi thật dài để lại trên làn da trắng lạnh tinh tế một độ cong run rẩy nho nhỏ.
Di động trên bàn trà thủy tinh vẫn cứ đang rung rung, cố chấp mong muốn cô ấy cầm lên.
Kiên trì đến cùng như thế, lúc này chỉ có thể là Tiểu Viên.
Vĩ Trang lấy di động tới, thoáng nhìn, quả nhiên vẫn là cô, ngón tay treo lơ lửng phía trên màn hình một hồi lâu, rồi mới nhấn mở.
Âm thanh trong trẻo êm dịu kia của Tiểu Viên vang đến: "Frances, người ở nơi nào? Em qua đấy tìm người được chứ?"
Vĩ Trang vô thức khẽ cắn môi, hàm răng trắng đều đè lên cánh môi dưới ra một chút vết tích, rất mau liền hồi phục.
Tiểu Viên dừng một chút, lại lần nữa nhẹ nhàng gọi cô ấy một tiếng.
Bên tai có tiếng dòng điện khe khẽ vang lên, bên kia của Tiểu Viên cũng truyền đến tiếng dòng xe cộ mơ hồ, giọng của cô truyền tới, mang đến cảm giác chân thật rất thực.
Tựa như chiếc hôn của cô, mềm nhẹ, ấm áp mà kề sát qua.
Ánh mắt của cô nhìn qua, nhấp nháy nhấp nháy, như ánh sao lấp lánh trên mặt hồ biêng biếc.
Vĩ Trang thì thầm đáp một tiếng: "Được."
Kết thúc điện thoại, cô ấy quay trở về khung đối thoại, thoáng trượt lên trên, trượt tới cái biểu tượng cảm xúc kia.
Bé mèo trắng đen đan xen, chớp cặp mắt to trên màn hình kia, cái đuôi lanh lợi phe phẩy.
Vĩ Trang yên lặng nhìn chăm chú, đáy mắt ẩn giấu ánh sáng nho nhỏ, ngón trỏ cô ấy nâng lên, nhẹ nhàng chọc chọc.
------------------------------------------------------------------------
Chương 93. "Em ở lại bên cạnh người được chứ?"
Tiểu Viên tới đến tầng cao nhất của khách sạn Quý Đảo.
Trước kia Hướng Chi Thạch từng mang cô tới nơi này, cô cũng ở thang máy riêng tư của khách sạn gặp qua Vĩ Trang. Bản thân cô lúc ấy dù thế nào cũng không tưởng tượng được cô sẽ đến gần Vĩ Trang được như vậy.
Cửa trượt mở, cô vào phòng, gọi một tiếng: "Frances......"
Khắp phòng tĩnh lặng, khi cô đi vào, dường như có cảm giác không thể nói rõ đang phất bay.
Cô thoáng đi vào trong, Vĩ Trang đứng ngay trước cửa sổ sát đất, ôm lấy hai tay, nhìn ánh đèn chập chờn và cảnh sông loang loáng ở ngoài cửa sổ.
Ánh sáng của đèn rọi trên đầu phô bày ra từng ý từng tấc từ thân thể lung linh thu hút của cô ấy, cô độc, lạnh lẽo u buồn, lại giàu sức quyến rũ.
Tiểu Viên không kiềm được, lại gọi cô ấy một tiếng.
Vĩ Trang tựa như mới nghe thấy, chậm rãi xoay người lại, nhìn về phía cô.
Tiểu Viên tiếp xúc với ánh mắt của cô ấy, tâm trí thoáng rung động "Hình như cô ấy cần một cái ôm."
Tiểu Viên cũng không do dự, chạy qua hướng cô ấy, váy bông màu xanh bạc hà phất bay. Cô mang theo một tia mưa ẩm mát lạnh của bên ngoài, mùi hương thoang thoảng đến trước người phụ nữ kia, mở rộng đôi tay mềm mại ra, ôm chặt lấy cô ấy.
Vĩ Trang bị bất ngờ chẳng kịp ngừa làm ngẩn ra.
Mái tóc đen nhánh mềm mại của Tiểu Viên kề vào gương mặt cô ấy, hơi thở của cô vấn vít tới. Cô ấy rũ mắt, ánh mắt dừng trên nơ bướm màu đen ở sau lưng chiếc áo len của cô gái trẻ.
"Bên ngoài...... Trời mưa rồi đấy." Tiểu Viên trong lòng ngực chợt nói.
"...... à." Vĩ Trang khẽ chớp mắt, trượt tay xuống dưới, lướt qua chiếc nơ bướm kia, dừng trên cái eo mảnh mai của Tiểu Viên.
"Đêm nay em không về, ở lại bên cạnh người được chứ?" Tiểu Viên ngẩng mặt lên nhìn cô ấy, ánh mắt vẫn như thế, chất chứa ngập những vì sao, chớp lóe chớp lóe tỏa sáng.
Hàng mi Vĩ Trang khẽ run, xuôi theo cái ôm của cô, tựa đầu nhẹ nhàng về phía cô, chẳng nói được cũng chẳng nói không được.
Tiểu Viên nâng tay xoa xoa mặt cô ấy, Vĩ Trang giương mi nhìn cô, trong đôi mắt cô ấy dường như cất giấu một thế giới sâu thẳm không thấy điểm cuối, thần bí, cô độc, đau đớn.
"Công việc hôm nay rất mệt ư?"
"Hay là...... xảy ra chuyện gì khiến người không vui sao?"
Trông cô ấy dường như cũng rất cần một cái hôn.
Tâm trí của Tiểu Viên bị cô ấy dẫn dắt, không chút suy nghĩ, thoáng nhón chân hôn đến.
Môi cô ấy hơi lạnh, còn có hương vị rượu vang nhạt thật nhạt, cũng thật rất mềm.
Tiểu Viên vẫn không biết hôn môi, chỉ biết hôn cô ấy theo bản năng, chỉ biết dựa vào cảm giác chân thật trong lòng đi hôn cô ấy.
Có hơi hoảng, có chút khẩn trương, còn có chút đau lòng nói không nên lời.
Vì sao lại có loại cảm giác này?
Cô cũng không nói ra được.
Cô không hiểu Vĩ Trang quá nhiều chỗ.
Cho nên chỉ muốn ôm lấy cô ấy, hôn môi cô ấy thật nồng sâu.
Đôi tay cô như dây leo mềm mại quấn quanh bọc lấy người phụ nữ kia, cánh môi như cánh hoa thấm sương, cọ xát cô ấy từng chút từng chút.
Không một quy tắc lại tràn đầy dịu dàng ấm áp.
Vĩ Trang không kiềm được khép lại hai mắt, cảm thấy hơn nửa sức lực của cơ thể đều đang trôi đi trong chiếc hôn môi của cô, cũng có cái gì đó êm dịu truyền tới từ trong nụ hôn ngọt mềm ngây ngô của cô, âm thầm im hơi lặng tiếng kích thích thần kinh não của cô ấy, lan tràn tới...... mí mắt cô ấy.
Tay người phụ nữ kia thoáng vuốt sau đầu cô, Tiểu Viên liền ngừng lại.
"Tôi đi chút rồi về." Giọng nói Vĩ Trang cực thấp, áp vào tai cô, sau đó cô ấy lui khỏi cái ôm của Tiểu Viên, lại vuốt vuốt tóc cô, rồi xoay người.
Tiểu Viên: "......"
Cô nửa thẹn thùng nửa nghi hoặc cũng sờ theo lên chỗ vừa rồi bị Vĩ Trang vuốt qua.
Ôi, là kỹ thuật hôn của cô quá kém sao?
—
Tiếng nước vang ào ào, Vĩ Trang ngẩng mặt lên, những bọt nước từng một giọt chảy xuống từ gương mặt và chiếc cổ trắng ngần của cô ấy, bàn tay mảnh khảnh của cô ấy hứng lấy nước.
Cô ấy không phải người ưa rơi nước mắt, mấy lần rơi lệ ít ỏi có thể đếm được đều ở trước tuổi 20 rơi hết rồi.
Lần rõ ràng nhất đó, chính là khi mới thụ tinh thành công từ nước ngoài, cô ấy nằm trên giường nghỉ ngơi nghe được tranh cãi của bố và mẹ kế, nỗi sợ hãi khi đó xuyên qua thời gian nhiều năm vẫn còn vẻ ngoài dữ tợn như xưa.
Nhưng mà, nguyên nhân làm cô ấy khóc không ngừng lại là lời mẹ kế nói vì cô ấy.
Đó là một lần duy nhất cô ấy khóc đến buông thả như vậy.
Đã từ lâu cô ấy cho rằng thế giới của cô ấy chỉ có một mình, cô độc mà đi, sinh sống tồn tại, bản thân cho rằng đã thành thói quen. Ai biết được có người dẫn đèn đi qua, đó là ánh sáng thuộc về người khác, mà cũng đã chiếu sáng ngắn ngủi vì cô ấy.
Chút ánh sáng này, khiến cô ấy mới ý thức được hóa ra bản thân vẫn luôn sống trong bóng tối.
Từ đấy cô ấy càng hiểu thêm rõ ràng, trên đời này chỉ có bản thân cô ấy mới có thể trở thành nguồn sống của chính cô ấy, chẳng có ai cố ý dẫn đèn tới tìm cô ấy, chỉ có sức mạnh của chính mình mới đáng tin cậy nhất.
Từ đấy đến nhiều năm về sau, cô ấy lại đụng phải nhiều cô lập, tình trạng lại thêm khó khăn, thời điểm bất lực hơn, thì vẫn vượt qua từng bước từng bước, cũng chẳng hề chảy nước mắt qua nữa.
Vĩ Trang nhìn gương mặt chính mình trong gương, nhìn chằm chằm vào mí mắt hơi hơi phiếm đỏ của mình mà ngây ra.
Vì sao?
Cô ấy giơ tay sờ sờ mí mắt, nơi này còn có thể rơi lệ sao?
Cô ấy cảm thấy thật lạ lùng, thật nghi hoặc.
Tầm mắt cô ấy đi xuống, sờ sờ môi mình......
Một lát sau, cô ấy mới đi ra, Tiểu Viên đã không còn vị trí ban đầu nữa. Con ngươi của Vĩ Trang hơi co rút lại, thoáng đi vòng quanh qua các căn phòng.
Căn hộ ở tầng cao nhất này có đến mấy căn phòng, Vĩ Trang vòng qua cái phòng khách lớn này, đi tới phòng khách thường bên cạnh, Tiểu Viên đang đối diện trước cửa sổ sát đất gọi điện thoại, ánh đèn ánh vào trong mắt cô, be bé rực rỡ.
"Chị Thần Ảnh, vâng, em về rồi."
"Chị Nguyễn Thanh nói tháng này cho em nghỉ ngơi, chắc là còn có chút công tác vụn vặt...... Ừm, Nhiên Nhiên sao?"
Tiểu Viên cong mắt bật cười: "Không có, không phiền toái......"
Mới rồi không biết là tín hiệu của cô hay là của Hà Thần Ảnh không tốt, vừa nãy cô nghe không rõ lắm, mới đi đến bên này nhận máy. Hà Thần Ảnh gọi điện thoại qua nói vừa rồi khi ăn quên mất một việc, Hoắc Đắc đã từ chỗ bên ba của nhóc về thành phố Thân, nhao nhao muốn gặp Tiểu Viên.
"Được, vậy chúng ta lại hẹn......"
Chợt giọng nói của Tiểu Viên thoáng dừng, eo của cô bị ôm lấy, tiếp theo bị câu vào trong một chiếc ôm lưu luyến thơm dịu tĩnh lặng.
Là vòng tay quen thuộc, là Vĩ Trang.
Nhưng Tiểu Viên vẫn thoáng ngẩn ra, lập tức quên mất chính mình muốn nói cái gì.
"Không phải nói, ở bên cạnh tôi sao?" Đôi môi Vĩ Trang liền dán lên vành tai cô, ngứa tê tê.
Tiểu Viên hơi chịu không nổi, run lên một chút. Cô vừa che lại di động, vừa nghiêng mặt qua nói với Vĩ Trang: "Em gọi cuộc điện thoại này xong đã."
"Alo, chị Thần Ảnh...... là tín hiệu...... không tốt lắm......"
Vĩ Trang rất ít khi chủ động ôm cô, càng miễn bàn đến tư thế này. Tiểu Viên luôn cảm thấy đêm nay cô ấy không đúng lắm, vừa rồi rõ ràng tâm sự chồng chất, cảm xúc nặng nề, bây giờ lại......
"Vậy chúng ta lại......"
Sự mất hồn của cô thật rõ ràng, phỏng chừng Hà Thần Ảnh cũng phát hiện được, cô ấy khẽ cười ha ha, cũng có suy đoán của riêng mình, vì thế nói: "Ôi, muộn quá rồi, đã quấy rầy tới em, chị lại liên hệ em sau......"
Trong đầu Tiểu Viên đã trắng xóa, nghe không rõ chị ấy đang nói cái gì. Vĩ Trang gác đầu lên bả vai cô, trái tim cô bật nhảy bừng bừng, hoàn toàn không cách nào gọi điện thoại nữa, vội vàng nói một câu gì đó, liền ngắt máy.
Cô nắm chặt di động, trái tim trong lồng ngực đang run run tăng tốc, khó nhìn thấy được biểu hiện yếu mềm một lần nữa của cô ấy.
Cô ấy đã gặp phải chuyện gì?
Tiểu Viên thầm lặng thở ra một hơi.
Hỏi thì chắc chắn cô ấy cũng sẽ không trả lời, vậy có thể ở bên cạnh cô ấy thế nào đây?
Giữa sự im lặng của hai người, không khí từ sự hít thở của hai người dần dần hòa lẫn vào nhau, phảng phất như hai trái tim trông từ xa xa, từ từ vươn dây nhợ tới nhau.
"......Frances" Tiểu Viên nhỏ giọng gọi cô ấy một tiếng, đánh vỡ sự im lặng trong phút chốc này giữa hai người.
Giây tiếp theo, cảm giác bên eo cô thoáng rời đi, Vĩ Trang đã buông cô ra, tựa đã xoay người chuẩn bị đi. Tiểu Viên vội vàng quay người lại, giữ lấy cổ tay cô ấy, trượt xuống dắt lấy tay cô ấy.
"Ôi, em......" Tiểu Viên cũng không biết bản thân nên nói gì, chỉ là giữ cô ấy lại theo bản năng.
Vĩ Trang quay mặt qua, bình tĩnh thản nhiên nhìn cô: "Tôi bảo tài xế đưa cô về."
Tiểu Viên giật mình, buột miệng nói: "Em không cần."
Vĩ Trang không nói, chỉ nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, cảm xúc bên trong chẳng phân biệt được dù chỉ một chút, chỉ có một nỗi lạnh nhạt ép người.
Ánh mắt Tiểu Viên lấp loé, lòng vẫn bồn chồn, vừa mờ mịt lại luống cuống, thiếu chút nữa đã muốn thỏa hiệp gật đầu, nghe theo sắp xếp của cô ấy rồi.
—— nhưng cảnh mới rồi khi vừa vào cửa đúng lúc tái hiện lên trong đầu cô. Không được, tối hôm qua cô không hỏi Vĩ Trang, đêm nay cô có thể không hỏi, nhưng dù cho bị cô ấy thấy phiền, cũng không thể đi.
Tiểu Viên bất chấp đi lên trước, lại lần nữa dắt lấy tay người phụ nữ kia, những ngón tay mềm mại tinh tế câu lấy của cô ấy: "Em không muốn đi."
Lông mày cô trông đến vừa đen vừa dày lại thanh lịch, đôi mắt cô có vẻ đặc biệt sáng, rất có khả năng truyền đạt tình cảm, đẹp ở bề ngoài lại càng ở cốt cách tướng mạo, có một vẻ đẹp mềm mại trêu ghẹo người hiếm thấy, vô cùng thích hợp lên hình.
Vĩ Trang đã xem qua một chút trích đoạn ngắn phim cô đóng, nơi sóng mắt lưu chuyển giàu cảm xúc như một câu chuyện, có một sức hấp dẫn khó mà dời mắt.
Người thật bởi vì tính cách suy nghĩ đơn thuần, tướng từ tâm sinh (*), đã che đi nét quyến rũ tự có từ trong xương cốt này. Cho nên những gì nhìn thấy được từ ánh mắt của cô, những lời được nói ra đều có một sự chân thành nhiệt tình.
(*) Tướng từ tâm sinh (相由心生): có thể hiểu là tướng mạo ngoại hình bên ngoài sinh ra từ tấm lòng, từ trái tim. Ngoại hình phản ánh phần nào tính cách chân thật bên trong.
Mà cô ấy chính là cái người cô nhìn vào, nói chuyện cùng kia.
Đặc biệt giờ phút này, khuôn mặt cô phiếm hồng, đôi môi yêu kiều sắc đỏ, trong ánh mắt có một chút khẩn cầu nũng nịu. Đêm nay khi cô đẩy cửa mà vào, cách ăn mặc người người đều có thể làm được kia, tới trên người cô lại có một loại ánh sáng tươi đẹp không cách nào bỏ qua được.
Là ánh sáng đã nắm giữ lấy cô ấy.
Vĩ Trang nhận ra bản thân không tài nào giữ vững được quyết định ban đầu của cô ấy, loại cảm giác này thật xa lạ. Đêm nay cô ấy hoàn toàn không là chính mình, cũng không cách nào nghĩ ngợi được.
Vĩ Trang xoa xoa trán, khóe mắt đuôi mày lây vài phần mệt mỏi. Vóc dáng cô ấy vốn cao gầy, theo một chút xíu suy sụp yếu mềm của khí thế này, chiếc cổ gầy mảnh thon dài của cô ấy hơi hơi cong xuống, tự phát ra sự yếu ớt gợi người.
Cũng không còn xa cách như trước nữa, sự yếu ớt hiếm hoi trên người kẻ mạnh càng làm người ta yêu thương tha thiết.
Tiểu Viên tiến lên ôm chặt cô ấy, giờ khắc này cũng chỉ muốn sờ sờ mặt mày cô ấy.
Vĩ Trang đè lên chiếc tay đang ở trên sườn mặt cô ấy, ánh mắt lẳng lặng nhìn cô.
Tiểu Viên nhẫn nhịn, nhịn không được, đã hôn lên môi cô ấy. Vĩ Trang giống y như mọi khi, không cự tuyệt cũng không đáp lại, ngầm đồng ý nụ hôn môi của cô.
Tiểu Viên ôm chặt bả vai cô ấy, ngưỡng cổ ra hôn môi, nhịp tim của cô trở nên gấp gáp, giữa kinh nghiệm ở mấy lần loạn xạ, rốt cuộc nghĩ đến đem cái lưỡi nhỏ của mình đi liếm láp cánh môi người phụ nữ kia, thử hòa tan một chút chút sự bình tĩnh của đối phương.
Trong nháy mắt này, thân thể Vĩ Trang khẽ nhúc nhích, tay lại lần nữa câu chặt vòng eo của cô.
Gương mặt Tiểu Viên đang nóng lên, thì một bàn tay khác của Vĩ Trang đè lại cái ót của cô, chợt hôn lại cô.
Phảng phất như có một dòng điện kịch liệt theo nụ hôn của cô ấy đánh trúng cô, lan tràn xuôi theo khắp người cô tới tận đại não trung tâm. Cô đầu choáng chân mềm, mềm yếu ngã vào trong lòng người phụ nữ kia.
Không khí trở nên càng lúc càng loãng, Tiểu Viên cũng có thể cảm nhận được thật ra Vĩ Trang giống như cô, không hề có kinh nghiệm hôn người khác. Nhưng bên trong sự đáp lại của cô ấy, hai người bọn cô dường như chậm rãi hiểu được sự kỳ diệu trong đó, từng chút từng chút hoàn thành sự hòa quyện của môi cùng lưỡi.
Trong phòng đột nhiên rơi vào sự yên tĩnh, nhưng sự yên tĩnh này cũng không phải hư vô, mà tràn ngập tiếng tim đập mất kiểm soát, còn có hô hấp ướt át.
--------------------------------------------------
She is the best thing that's ever been mine
[Mine (Taylor Swift) - Glee Cast version]
---------
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad (link: https://www.wattpad.com/story/293242574)
Nếu các bạn đọc được những dòng này ở nơi khác ngoài wattpad, tức là chương mà các bạn đang đọc chưa được rà soát sửa lỗi.