Chương 82. Quá khứ.
Cuối cùng Tiểu Viên cũng nhớ ra mình phải nhắn nhủ một tiếng với Thái Quyển, cô bèn đi giở áo khoác của mình.
Di động nạp pin vào, lật được trong túi ra hai loại thuốc, là cái mà bác sĩ gặp lần trước kê cho cô, giúp ngủ ngon với cả điều tiết tâm trạng.
Tối hôm qua, cùng lúc khi cô đang không quá tỉnh táo lại còn vơ theo hai loại thuốc trong túi, thật là không thể tưởng tượng nổi. Cộng thêm thuốc ngủ mà vị bác sĩ kia kê cho cô sáng nay, cô có thể ở chỗ này cả một tháng.
Cô thoáng gãi đầu, sao có thể có ý nghĩ như vậy chứ?
Cô mau chóng mở di động ra, vội vã thoáng lướt qua cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc, lại gửi một tin nhắn WeChat cho Thái Quyển —— "Đừng lo lắng, em ở nhà cô ấy."
Cô ngồi một hồi, rồi đứng dậy đến gian để quần áo thay áo choàng ra, chọn chiếc váy dài rộng rãi mặc vào.
Bỗng nhiên, có một suy nghĩ đuổi tới, đừng bảo là Vĩ Trang quay về sớm vì cô đấy chứ?
Có, có khả năng này sao?
Vĩ Trang không uống hết ly rượu kia, cô ấy ngồi ở sofa trong sảnh phụ. Trước kia, giờ này cô ấy còn ở công ty, hiện tại bỗng nhiên trở nên nhàn nhã rảnh rang.
Mặt mày cô ấy thoáng nghiêng qua, khuôn mặt trắng bóc trong trẻo kia của Tiểu Viên ló vào, thấy cô ấy nhìn qua, cô liền rụt về.
Hai giây sau, cô lại ló ra nhìn cô ấy lần nữa, Vĩ Trang thoáng nhướng mày, trước khi cô ấy nói gì thì Tiểu Viên lại rụt trở về.
Vĩ Trang: "......"
"Tôi có thể đi phòng nghe nhìn của cô xem phim chứ?" Không thấy được người, trái lại nghe được tiếng của cô: "Tôi sẽ đối xử cẩn thận với đồ cô cất giữ."
Ngược lại Vĩ Trang không có ý kiến, nhưng cô cũng không chờ câu trả lời của cô ấy. Vĩ Trang nghiêng tai thoáng nghe, Tiểu Viên hẳn là tự chạy vào rồi.
Vĩ Trang khẽ nhắm mắt.
Ngoài sự thận trọng, không thích ứng lúc đầu gặp gỡ, thì Hướng Tiểu Viên không sợ cô ấy, cũng không bài xích cô ấy, càng sẽ không thử cô ấy, cũng đủ tôn trọng sự riêng tư và ranh giới, tuy rằng đôi khi cô sẽ đưa ra một ít "yêu cầu".
Thật ra những lời cô đưa ra "Frances, qua đây" "ở chỗ này của cô mấy ngày" hoặc là "đi phòng nghe nhìn xem phim" sơ sơ chút ít này không tính là yêu cầu.
Ở trước mặt cô ấy, cô thật thoải mái, thật tự do, cũng thật đơn thuần, không nhìn thấy chút mưu tính nào. Vĩ Trang biết có rất nhiều người cảm thấy hứng thú với cô ấy, tiếp cận cô ấy đều là có mục đích. Cô ấy đã không còn tin trên thế giới này có người không chút mong mỏi gì đối với cô ấy.
Ngay từ lúc đầu nhìn thấy trên hợp đồng cô nêu ra không cần bất cứ tài nguyên và trợ giúp tiền bạc nào cho cô, Vĩ Trang không cho là đúng, về sau nhận ra được là cô nghiêm túc.
Trong lòng Vĩ Trang vẫn hơi vi diệu, với tất cả thành tựu đạt được cho tới nay của mình, thế mà lại không đáng để cô lăm le sao?
Cô là kiểu người yêu biểu diễn lại được người nhà bảo vệ rất tốt, còn mang theo một chút thanh cao của phái trường lớp, cùng với một chút ương ngạnh trong tính cách.
Vĩ Trang cũng không nghĩ "đối tượng hợp đồng" của mình quá phiền phức.
Cô ấy cũng vẫn luôn không rõ vì cớ gì cô ấy lại bị Hướng Tiểu Viên thu hút, ham muốn của cô ấy nhạt nhiều năm, đều không nhấc nổi hứng thú với bất kì ai.
Ánh đèn từ sườn mặt rơi xuống bả vai cô ấy, lông mi dài mà rõ ràng hơi hơi nhấp nháy.
Từ nhỏ cô ấy đi học chính là trường tư quý tộc, lui tới đều là gia cảnh bối cảnh không khác biệt nhiều với cô ấy. Nhưng như vậy cô ấy cũng không có bạn học, thường xuyên đi đi về về một mình.
Khi còn rất nhỏ, cô ấy đã có người theo đuổi, nam có nữ cũng có. Cô ấy cảm thấy thật phiền phức, liền càng thêm ít giao du với bên ngoài. Trừ đi học thì hoàn toàn không lui tới với người ngoài.
Trường học có rất nhiều chương trình học thú vị, thuật cưỡi ngựa, đấu kiếm phương Tây, nhạc cụ, chơi cờ, thậm chí có võ thuật. Có thể theo đánh giá của cô ấy, chương trình học so với cái gọi là "tiếp xúc yêu đương" còn muốn thú vị hơn nhiều, cô ấy hoàn toàn sẽ không cảm thấy đơn điệu cùng buồn chán. Dần dần, cũng có tin đồn ở sau lưng trong trường học rằng cô ấy không hòa đồng không ở chung được.
Người bố khó gặp mặt được một lần với cô ấy, còn phê bình cô ấy không hiểu được tới lui quan hệ cá nhân, không hiểu được tích lũy mạng lưới quan hệ.
Cô ấy là "dê đen" trong trường học và trong nhà, đi đến nơi đâu cũng không được chào đón.
Thời niên thiếu cô ấy cảm thấy bố có thật nhiều bộ mặt. Luôn thật lạnh nhạt, thật xa cách với cô ấy, mà với mẹ của Vĩ Đình, trước mặt người vợ thứ hai của ông thì thường xuyên cười, nói chuyện với bà ấy cũng là nhỏ nhẹ mềm mỏng, đối với Vĩ Đình thì vừa nghiêm khắc lại không phải yêu thương.
Vì sao chứ?
Sau mấy phen suy nghĩ, Vĩ Trang cho rằng bố cùng người vợ thứ hai của ông là có tình cảm, cho nên ông cũng rất yêu Vĩ Đình.
Ông không thích cô ấy như vậy, có lẽ là bởi vì mẹ của cô ấy?
Năm ấy, vào năm 12 tuổi lần đầu gặp được mẹ của cô ấy, có mấy ngày ngắn ngủi ở chung với bà, sau đó lại phát hiện bản thân cô ấy chẳng qua là công cụ thử nghiệm kịch bản của bà.
Sau khi về nhà, mẹ cũng không còn chủ động liên hệ với cô ấy nữa. Bà như là một sợi khói, bất chợt xuất hiện, khi cô ấy còn chưa bắt được thì đã tản đi mất.
Hai năm đó cô ấy thậm chí còn hoài nghi có phải cô ấy đang nằm mơ hay không, cô ấy đã quá tò mò mẹ của mình là ai, đến nỗi cho rằng nữ diễn viên Chu Ngạc Hoa trong truyền thuyết là mẹ của cô ấy.
Nhất định là như thế, cô ấy nói với chính mình, cho nên không cần phải có sự khổ sở "bị trở thành công cụ hình người".
Thẳng đến khi cô ấy 15 tuổi, Chu Ngạc Hoa lại xuất hiện trước mặt cô ấy lần nữa.
"Lớn lên thật cao nha, có muốn đi chơi cùng ta mấy ngày không?" Trông bà vẫn xinh đẹp như thế, trên người một bộ sườn xám màu đen, mái tóc uốn xoăn vén qua một bên, đôi môi đỏ tươi cắn điếu thuốc.
Đó là một ngày tuyết, ở cửa lớn ngoài biệt thự của gia đình, bông tuyết rơi xuống, hóa thành bọt nước tô điểm trên lông tơ màu trắng của áo choàng bà.
Khi bà xuất hiện, Vĩ Trang bỗng cảm nhận được một loại khổ sở như kim châm, cô ấy không thể không nhắm mắt lại.
Không phải giấc mơ, chuyện xảy ra năm 12 tuổi ấy là thật.
"Bà lại nhận phim mới gì cần sự phối hợp của tôi?" Cô ấy lạnh lùng nói.
Chu Ngạc Hoa nhìn cô ấy chằm chằm, cười "ây dà" một tiếng, lại không hề giải thích cho bản thân.
"Tôi không có hứng thú ở mỗi nhà cùng bà." Vĩ Trang xoay người muốn chạy, lưng ưỡn thẳng.
"Được thôi, vậy bé đổi ý rồi thì đến địa chỉ này tìm ta." Chu Ngạc Hoa cười thở dài phía sau cô ấy, nói một cái địa chỉ.
Vĩ Trang cũng vào cửa không quay đầu lại.
Ngày thứ hai, ngày thứ ba, cô ấy cứ đi học như thường lệ.
Chờ tới ngày thứ tư, buổi tối hôm đó, bố mang theo mẹ kế cùng Vĩ Đình đi ra ngoài, chẳng hiểu sao cô ấy cảm thấy nôn nóng. Cô ấy chợt nghĩ, có lẽ là bản thân đã hiểu lầm Chu Ngạc Hoa, dù gì cũng nên nghe thử giải thích của bà, biết đâu sự thật không phải như vậy. Hay là cô ấy nên đi hỏi rõ lại, vì sao bố chán ghét cô ấy, có phải bởi vì liên quan đến bà?
Bọn họ vì sao lại kết hôn, rồi vì sao lại chia tay? Vì sao sinh cô ấy ra? Vì sao ly hôn rồi không giành quyền giám hộ cô ấy?
Trong lòng cô ấy có quá nhiều nghi vấn, gần như biến thành nỗi buồn phiền của cô ấy mười lăm năm qua, tóm lại nên đi hỏi một câu rõ ràng !
Vĩ Trang ra cửa, tự kêu taxi đi tới địa chỉ mà cô ấy chỉ nghe qua một lần liền nhớ kỹ kia.
Người gác cổng nghe thấy tên cô ấy, liền thả cô ấy đi vào.
Một ngôi nhà nhỏ kiểu Tây cùng vườn hoa.
Cô ấy đi vào, ngồi ở phòng khách đợi một hồi, vẫn không thấy người, cô ấy đành phải tự mình đi tìm, đảo một vòng.
Bỗng nhiên nghe được có âm thanh kỳ dị truyền đến từ một căn phòng.
Đến gần, phát hiện một nam một nữ ôm ấp nhau bốn vầng môi liền kề.
Quần áo của nữ cởi nửa, nam một vẻ mặt mê say, khuôn mặt hai người đều tỏa ánh sáng đắm chìm trong dục vọng, khó mà chia lìa, ngã trên thảm dưới đất......
Vĩ Trang quay đầu liền chạy.
Chạy một đường thẳng ra sảnh lớn, chạy ra vườn hoa nhỏ, chạy đi rất xa mới dừng lại, vịn một cây long não ven đường nôn ra ghê tởm.
Người nữ kia chính là Chu Ngạc Hoa mẹ của cô ấy.
Về tới nhà, cô ấy đi với tinh thần hoảng hốt, lên thang máy, đi một vòng rồi mới nhận ra bản thân đã ấn nhầm tầng. Lúc đang muốn trở về, thì nghe được cuộc thảo luận trong thư phòng.
"Ông nổi nóng cái gì chứ, con cái cũng không dám nói chuyện trước mặt ông," Âm thanh mềm mại này là của mẹ Vĩ Đình, mẹ kế của Vĩ Trang. Bà ấy là một bác sĩ khoa ngoại, tướng mạo chỉ có thể xem như bình thường, khí chất rất tốt, khi cười lên là một đôi mắt như vầng trăng khuyết hiền dịu.
Thật ra gia tộc họ Vĩ vẫn còn rất truyền thống, nữ giới khi gả vào đa số đều làm bà chủ toàn thời gian. Bình thường giúp chồng dạy con, thời gian còn lại thời gian làm đẹp một tí, du lịch này kia, làm chút từ thiện, xã giao với các phu nhân khác là được.
Mẹ của Vĩ Đình gả vào nhà giàu quyền thế, lại khăng khăng giữ công việc, còn là bác sĩ khoa ngoại cực bận, thường xuyên phải tăng ca, cho nên thời gian cô ấy ở chung với bà ấy cực ít.
Sau Vĩ Trang lại nghĩ, bố nhất định rất yêu bà ấy, mới ủng hộ bà ấy như vậy.
"Vĩ Đình là con trai tôi, nhất định phải nối nghiệp tôi, vậy mà nó lại nói với tôi muốn học y?" Tiếng của bố hết sức nôn nóng: "Y khoa chịu khổ chịu nhọc còn không kiếm được bao tiền, con trai tôi còn cần phải đi làm công việc thế này sao?"
"Tôi cảm thấy ủng hộ mơ ước của con cái là rất tốt. Lại nói, cũng không nhất định phải là Vĩ Đình nối nghiệp ông, Vĩ Trang cũng có thể mà."
"Nó một đứa con gái gả cho nhà tốt là được rồi, nối nghiệp tôi thế chẳng phải chuyện vớ vẩn sao? Với cái tính tính bỏ đi kia của nó? Không được, Vĩ Đình không thể học y khoa."
"Kia cũng là con gái ông đó ! Tôi không thể tưởng tượng được ông còn trọng nam khinh nữ !" Trong giọng nói của mẹ kế tràn đầy chỉ trích: "Tính cách của con bé chỉ là có hơi lầm lì mà thôi, ông ngẫm lại con bé mới chỉ lớn hơn Vĩ Đình một tuổi...... Lúc ấy chúng ta không công khai với bên ngoài......"
"Không có không công khai với bên ngoài gì cả, tôi và bà là yêu nhau thật lòng, tôi với mẹ con bé đã sớm không tình cảm rồi. Bà ấy nói tôi trói buộc bà ấy, không cho bà ấy đóng phim, ngày nào cũng cãi nhau hôm nào cũng ầm ĩ, nói bà ấy muốn tự do. Tôi thật phiền bà ấy muốn chết, sau đó cũng không biết ra sao, đã có Vĩ Trang rồi."
"Việc tự ông làm, còn 'không biết ra sao'?" Giọng của mẹ kế mang chút châm chọc: "Vậy ông còn nhớ chứ, năm đó là ông nói với tôi ông đã sớm ly hôn rồi."
Bố hơi cười làm lành, nói: "Tôi đã ký thỏa thuận trước hôn nhân với bà ấy, tới ly hôn đương nhiên tốn thời gian. Lúc ấy làm cho tôi đến sứt đầu mẻ trán, tôi và bà ấy đã sớm ở riêng không còn tình cảm, có con đó là ngoài ý muốn."
Mẹ kế khẽ hừ một tiếng: "Tôi cũng đã ký thỏa thuận với ông."
"Đó thì không giống, tôi và bà ký thỏa thuận là vì bảo vệ bà. Bà cũng biết cha mẹ tôi bọn họ không muốn bà đi làm."
"Ông vẫn nói thử xem rốt cuộc ông có chuyện gì, rốt cuộc Vĩ Trang đã chọc ông làm sao?"
Bố thoáng im lặng, sau đó nói: "Không gạt bà, năm đó khi mẹ con bé cấn bầu, tôi nghi ngờ không phải con của tôi. Chờ sau khi con bé ra đời, tôi âm thầm làm xét nghiệm ADN mới dám xác định là con của tôi......"
"Ông......" Mẹ kế kinh ngạc.
Trong đầu Vĩ Trang vang ong ong, cái loại thôi thúc muốn nôn này lại cuồn cuộn trong ngực, lòng bàn tay cô ấy đổ mồ hôi, dưới chân không còn cảm giác.
"Ôi, đứa nhỏ này cũng cứ vậy đi, dù sao tôi cũng sẽ không bạc đãi nó, nhưng tôi vẫn muốn bồi dưỡng tiểu Đình như là người nối nghiệp tôi......"
Cô ấy không nghe tiếp nữa, chậm rãi đỡ tường di chuyển bước chân từng chút từng chút, sững sờ một chốc, mới cất bước chạy đi.
Cô ấy ngồi ngây đơ trong phòng mình thật lâu.
Bưu kiện trên bàn là mấy quyển tạp chí giải trí, cô ấy lật mở ra, quả nhiên nhìn thấy gương mặt kia.
—— Ảnh hậu Lữ Việt mừng sinh nhật cho bạn trai Từ Thù Dân.
Mặt cô ấy không biểu hiện gì, lướt qua mấy dòng chữ: "Nhờ sự ăn khách của phim 《XX》, có thể nói danh tiếng biên kịch Từ Thù Dân đột ngột vang dội. Trên phố phường đồn chỉ cần diễn kịch bản của ông, là có thể lấy giải diễn viên nam nữ xuất sắc...... Ông yêu đương cuồng nhiệt với ảnh hậu Lữ Việt ba năm, nghe nói hai người sắp cưới......"
Từ Thù Dân chính là người nam mà Vĩ Trang nhìn thấy kia, dây dưa cùng Chu Ngạc Hoa......
Vĩ Trang che miệng lại, lại chạy đến phòng vệ sinh nôn lần nữa.
Đêm 15 tuổi này, Vĩ Trang đã bị buộc nhìn thấy, nghe phải, biết được rất nhiều chuyện. Cô ấy cảm thấy những người này ích kỷ lại dơ bẩn, cái gọi là tình yêu của bọn họ cũng thật ghê tởm.
---------------------------------------------------------
Chương 83. Dopamine.
Vĩ Trang hiếm khi còn nhớ tới việc trước kia, bây giờ nhớ đến chuyện hồi 10 tuổi, tưởng chừng như cách cả một thế hệ.
Cô ấy thoáng khép mi, lúc duỗi tay bưng ly rượu, bỗng nhiên nghiêng mặt qua như cảm giác được.
Tiểu Viên víu tường, một đôi mắt to long lanh chớp chớp về hướng cô ấy, tiếp đó chậm rãi đi ra: "Tối hôm qua có phải tôi đã làm ảnh hưởng tới cô nghỉ ngơi rồi không?" Cô đã đi qua dưới tầm mắt của Vĩ Trang: "Cô không cần để ý đến tôi, tôi ở chỗ này của cô xem phim mấy hôm cũng được."
Vĩ Trang nhìn cô không nói, chẳng hiểu sao Tiểu Viên cảm thấy có chút áp lực dưới ánh mắt của cô ấy, nghe thấy cô ấy nói: "Cô đã chọn phim gì rồi?"
"À, tôi vẫn chưa chọn......" Tiểu Viên khẽ gãi mặt: "Hay là......"
Hay là chúng ta chọn một bộ cùng xem chút?
Cô hơi nhìn Vĩ Trang, không biết có phải cô nhạy cảm hay không, cảm thấy hình như có chút mệt mỏi trong dáng vẻ của cô ấy: "Hay là cô đi nghỉ ngơi một lúc đi?"
Năm trước khi Vĩ Trang đi thành phố Tân gặp cô, cô tiều tụy vô cùng, dưới mắt đều là màu thẫm không che được, lại vẫn có một sự duyên dáng rõ rệt động lòng người. Trở lại thành phố Thân nghỉ ngơi mấy ngày, vẫn trông gầy, nhưng rốt cuộc vẫn là tuổi trẻ, mặt mịn màng như nụ hoa đâm chồi, lộ ra một kiểu ánh sáng rực rỡ trong veo đẹp đẽ.
Còn có một chút chút ngô ngố đáng yêu được lòng người.
Mà tối hôm qua Tiểu Viên trong lòng ngực cô ấy, gần như là to gan, bỗng nhiên cúi người tới hôn cô ấy không một dấu hiệu.
"Vậy tôi không quấy rầy cô nữa." Tiểu Viên nói xong câu này lại chạy mất.
Vĩ Trang đứng tại chỗ một chút, mới đi đến phòng mình, lại tới gian để quần áo, đổi thành quần áo ở nhà.
Tấm gương toàn thân chiếu ra dáng người cao gầy yểu điệu, cô ấy đến gần một chút, tầm mắt hướng về môi mình.
Thuở niên thiếu gần như rất nhiều người đều đang yêu đương, trường học có chương trình phổ cập kiến thức liên quan, bọn họ đều không chỉ biết nửa vời về tình dục.
Thuở thanh xuân, nghe nói một ánh mắt cũng có thể diễn ra phim thần tượng bom tấn, những trạng thái và ham muốn tình cảm thật sự bình thường.
Vĩ Trang vốn dĩ không để trong lòng, nhưng dần đi cùng sự trưởng thành của cô ấy, dù tới lui một mình như thế nào, thì cũng cần phải xã giao trong mạng lưới quan hệ thân thiết với các gia tộc, cô ấy cũng cần phải có một ít chủ đề có thể hòa nhập.
Còn có nguyên nhân vì tuổi trẻ, khó tránh khỏi tò mò, cho nên cô ấy cũng có thử gật đầu với sự bày tỏ thiện chí của nam sinh, đồng ý đi hẹn hò.
Cái gọi là tình yêu của nam sinh luôn là thực tế như vậy, chẳng bao lâu liền muốn được voi đòi tiên. Vĩ Trang phát hiện hễ đàn ông tới gần cô ấy, thì trong đầu cô ấy liền hiện lên hình ảnh khi đó Chu Ngạc Hoa dây dưa cùng người đàn ông trên thảm ở dưới đất, thế là cô ấy liền cảm thấy buồn nôn một trận......
Có lẽ là vấn đề loại hình.
Cô ấy thử đổi đối tượng hẹn hò.
Có đôi khi tốt một chút, có đôi khi chẳng có.
Nhưng cô ấy cũng chẳng có cảm giác rung động gì, cũng không có xúc động kiểu như "kích tình nóng bỏng (sét đánh trào dung nham)" mà bọn họ nói.
Như thế nào mới có thể không "buồn nôn" một chuyện, đó chính là thử tiếp cận. Có lẽ chờ khi rõ ràng rồi, phát hiện chuyện cũng như vậy thôi.
Vĩ Trang không nhớ rõ lắm ngoại hình nam sinh kia ra sao, cũng không nhớ rõ tên cậu ta. Chỉ nhớ là cậu ta học vẽ tranh, cũng rất yên tĩnh, thậm chí có thể nói có hơi quái gở.
Khi cùng cậu ta ở trên giường, cô ấy không muốn cởi quần áo, cũng không muốn ở dưới. Rất kỳ quái, hai bên đều là lần đầu tiên, nam sinh kia lại thật rất thẹn thùng, cũng rất non nớt, cả quá trình đều đỏ mặt, mà cô ấy kiểm soát mọi thứ.
Quá trình ngắn ngủi mà an toàn.
Sau đó Vĩ Trang cảm thấy cũng chỉ như vậy, chẳng thú vị gì.
Nam sinh kia sau đó còn lại đến tìm cô ấy, nói thích cô ấy, muốn qua lại với cô ấy, Vĩ Trang đã từ chối.
Cô ấy vẫn là cảm ơn cậu ta, cậu ta khiến cô ấy hiểu được thật ra đó cũng không phải chuyện ghê tởm, chỉ là cô ấy không có hứng thú thôi. Cô ấy chẳng phải giống y hệt với Chu Ngạc Hoa, Chu Ngạc Hoa là người dày đặc dục vọng, mà cô ấy thì không.
Quả nhiên không giống mẹ con, cô ấy tự giễu mà nghĩ.
Sau đó ra nước ngoài du học, khi áp lực bài vở lớn đến không thở nổi, cô ấy cũng từng tìm bạn nam một hai lần, đều là người Bắc Âu.
Gã Bắc Âu nói cô ấy ở trên giường vô cùng không dịu dàng, rồi lại nhớ mãi không quên với cô ấy.
Thẳng thắn mà nói, quả thật là trải nghiệm lần đó tốt hơn hồi niên thiếu, nhưng chẳng đến mức đáng để cô ấy nhớ mong.
Sau khi du học trở về cô ấy tiến vào tập đoàn Đồng Hoa làm việc, Khi đó Đồng Hoa trong tay ông cụ Vĩ chủ yếu phát triển bất động sản sở hữu; kiềm giữ, quản lý và vận hành bất động sản thương mại (văn phòng, khách sạn,... ). Bên dưới phe phái san sát, tranh đấu lẫn nhau, nhưng bọn họ đồng lòng giương họng súng ra ngoài, đều bài xích cô ấy, làm khó cô ấy.
Từ lúc tiến vào Đồng Hoa, đến cuối cùng phụ trách quản lý Đồng Hoa trở thành người nắm quyền, mở đường máu thoát khỏi cục diện vòng vây bầy sói chực chờ, cô ấy đã tốn thời gian mười năm. Năm đó cô ấy 35 tuổi.
Trong thời gian mười năm ấy, cô ấy gần như chưa từng nghỉ phép, giấc ngủ cũng vẫn luôn không tốt. Cô ấy đã gặp bác sĩ tâm lý và bác sĩ điều trị phục hồi chức năng một khoảng thời gian, dần dần phát triển thành làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, sức khỏe cũng chuyển biến tốt đẹp.
Chỉ là rất kỳ quái, cứ cách một đoạn thời gian, cô ấy sẽ có một loại cảm xúc không nói rõ được, cũng không thể phân loại trực tiếp là thuộc về cảm xúc tích cực hay là tiêu cực.
Dường như cô ấy tự đặt mình lẻ loi trong một cái lồng kính, bên ngoài cái lồng là thế giới, người, sự nghiệp bên cạnh cô ấy, là từng mỗi khuôn mặt gọi cô ấy tổng giám đốc Vĩ, từng một chồng văn kiện chờ cô ấy ký tên, mỗi một hội nghị chờ cô ấy bắt đầu tiến hành.
Cô ấy thờ ơ quan sát, lại có loại cảm xúc không chân thật như đứng ngoài cuộc. Đờ đẫn, lạnh nhạt, nhưng không có bất kì biểu hiện tiêu cực gì ở bên ngoài, cô ấy chỉ là một người có thể ngồi trơ ra trong thời gian dài rất dài.
Cô ấy vẫn sẽ tiếp tục công việc, chỉ là thời gian loại cảm xúc này tiếp diễn càng ngày càng dài.
Loại cảm xúc này cứ cách một khoảng thời gian liền sẽ xuất hiện, không có cách chữa.
Bác sĩ tâm lý đã tìm kiếm nguyên nhân cho cô ấy thật lâu, cách một khoảng thời gian sẽ lại hỏi thử phải chăng có loại cảm xúc này hay không.
Có hôm cô ấy nói: "Frances, chắc là cô cần yêu đương."
Vĩ Trang nhíu mày.
Bác sĩ tâm lý đã theo cô ấy nhiều năm, hiểu biết một ít về tình huống của cô ấy, cũng có cách thức ở chung thích hợp với cô ấy.
"Ha, yêu đương chỉ là một từ khá chung chung. Theo quan niệm của tôi, tình yêu không phải ai ai cũng gặp được, này cũng chẳng to tát gì, nhưng người trần mắt thịt như chúng ta vẫn sẽ cần ôm, hôn, cùng với làm tình."
Vĩ Trang tiếp tục nhíu mày.
"Chúng ta cần quan hệ thân mật, giao tiếp thân mật, làm tình thân mật đều cần hết. Tôi suy đoán, có phải lâu lắm rồi cô chẳng có làm việc thân mật này với người khác?"
Vĩ Trang nhìn cô ấy một cách lạnh nhạt.
Bác sĩ tâm lý cười: "Come on (thôi nào), đừng dùng loại ánh mắt như tôi thật không chuyên nghiệp này để nhìn tôi."
| "Dopamine là một loại chất dẫn truyền thần kinh, chất hóa học dùng để giúp tế bào truyền tải tín hiệu, cảm giác ham muốn với người và vật có liên quan đến sự bài tiết loại endorphin (*) này, nó truyền đi thông tin vui vẻ cùng hưng phấn."|
(*) Endorphins là chất giảm đau tự nhiên của cơ thể, được sản xuất để phản ứng với căng thẳng hoặc khó chịu. Nồng độ endorphin cũng có xu hướng tăng lên khi bạn tham gia vào các hoạt động như ăn uống, tập thể dục hoặc quan hệ tình dục. (theo vinmec)
"Cô đấy, chỉ còn thiếu Dopamine."
"Phải tìm được cái người có thể cho cô Dopamine kia."
Vĩ Trang: "......"
Cô ấy đã chìm đắm trong cái chốn danh lợi nhiều năm, đã không phải là cô gái 17 tuổi lầm lì khiến người ta cách xa kia từ lâu, nhất là khi cô ấy đặt chân vào giới phim ảnh, sau khi trở thành "trùm sau màn" như trong miệng người khác nói. Vô số người muốn gần bên người cô ấy, lấy lòng cô ấy, lợi dụng cô ấy, có được "sự dìu dắt" của cô ấy.
Sẽ có một ít kẻ mối lái trong cái giới này, có kẻ mối lái chính là người đại diện, thông qua một vài thủ đoạn đưa nghệ sĩ đến bên cạnh người có tiếng nói ở địa vị cao, đạt được mục đích cùng có lợi cho đôi bên, loại tình huống này tuyệt đối không hiếm. Vĩ Trang cũng không ưa một khúc này, trừ phi bản thân cô ấy vừa ý, thì cũng không có ai dám chơi thủ đoạn này với cô ấy.
Nhưng có đôi khi, không thể chỉ khư khư giữ mình quá, cho nên cô ấy cũng sẽ tạo ra một vài lời đồn rằng cô ấy có "đối tượng tiêu khiển". Nếu trông ưng ý thì cũng có thể tiêu khiển thật, cô ấy cũng sẽ không bạc đãi người khác.
Đáng tiếc là thật sự không có.
Từ trước đến nay cô ấy thường không quản lý chuyện của Vĩ Gia Bảo, cậu ta có được sự tự do rất lớn, bạn nữ bầu bạn với cậu ta cũng đều là theo như nhu cầu. Chỉ cần cậu ta không làm chuyện quá giới hạn, không làm chuyện tổn hại lợi ích của Đồng Hoa. ví dụ như xóa phần diễn của Hướng Tiểu Viên trong 《 Lựa chọn 》. Vĩ Trang không thể đồng ý, đó là tác phẩm Đồng Hoa làm ra cũng như sản xuất, tác phẩm vượt qua hết thảy mọi cái khác.
Sau đó cũng là cấp dưới âm thầm nói tình hình của Vĩ Gia Bảo, nói cậu ta vừa ý một sao nữ, đối phương không đồng ý, cậu ta làm khó người khác.
Vĩ Trang cũng không để trong lòng, thế giới này cá lớn nuốt cá bé đã quá bình thường.
Cô ấy không nghĩ tới Hướng Tiểu Viên chống chịu được, càng không ngờ tới cô xuất hiện trước mặt cô ấy hết lần này đến lần khác, hơn nữa cũng không phải dày công tính toán trước, cô cũng không biết cô ấy là ai.
Trên người cô gái này dường như có một loại cảm giác không thể nói rõ, bị xúc giác của cô ấy bắt được, số lần xuất hiện quá nhiều, vì thế Vĩ Trang liền nghe theo tiếng lòng.
Một đêm các cô cùng trải qua đó cũng là trải nghiệm mới lạ đối với Vĩ Trang, có chỗ tương tự giống như trước. Vẫn là cô ấy chủ đạo, vẫn là cô ấy không muốn cởi quần áo, nhưng lại có khác biệt rất lớn.
Làn da phụ nữ mềm mại, mùi thơm tự nhiên của cơ thể, cùng với âm thanh cuốn hút, đối với thị giác, thính giác, cùng xúc giác đều là hưởng thụ.
Ở cùng như vậy đều là trải nghiệm mới lạ đối với hai người. Hướng Tiểu Viên trông như không thích hợp đồng, nhưng sau đó cô cũng đã đồng ý gia hạn hợp đồng, mà bản thân cô ấy từ trước tới nay chưa từng nghĩ đến hợp đồng như vậy.
Hai năm. Thời gian không dài không ngắn.
Hai người đều rất bận, Tiểu Viên thích biểu diễn như thế, một khi quay phim liền phải giam mình hai đến ba tháng, cho nên cơ hội gặp mặt cũng không nhiều. Nói một cách tương đối, thì sẽ giảm rất nhiều phiền phức. Tới kỳ hạn rồi, thì tự nhiên sẽ ngầm hiểu lẫn nhau, cắt đứt liên lạc.
Vĩ Trang thích nhìn người trẻ tuổi có sự nghiệp yêu thích của chính mình, cũng thích nhìn dáng vẻ người khác nhiệt tình cũng như cố gắng.
Nếu cô đã là đối tượng "hợp đồng" của cô ấy, tuổi tác nhỏ hơn quá nhiều so với cô ấy, vẫn là một cô bé, dù sao chăng nữa thì cũng không thể xử tệ với người ta.
Chẳng ai càng hiểu rõ sự đen tối của cái giới này hơn cô ấy, cho dù có tài hoa có thiên phú có nhiệt tình, có đôi lúc cũng không tránh khỏi làm chuyện bản thân không thích. Sơ sẩy một chút thì bao nhiêu công sức sẽ liền đổ sông đổ biển.
Nếu đã như vậy, thế thì sắp xếp một môi trường lớn mạnh an toàn lại phù hợp cho Tiểu Viên.
Theo Vĩ Trang thấy, Hướng Chi Thạch không hề có năng lực này, mà bản thân cô ấy có năng lực này, sao có thể khoanh tay đứng nhìn. Đây là quyết định của chính cô ấy, Tiểu Viên cũng không cần biết.
Vĩ Trang chưa bao giờ thiết lập nên một loại quan hệ lâu dài, cái loại quan hệ có kỳ hạn này cũng là lần đầu tiên. Quả thật cô ấy cảm nhận được một chút khác biệt.
Đặc biệt là buổi sáng hôm nay đi làm, biết trong nhà có người.
Khi trở về, cô gái kia nói với cô ấy muốn ở chỗ này mấy ngày.
Có lẽ đây là một đoạn quan hệ sẽ cắn xé không gian và thời gian của cô ấy.
Vĩ Trang nhìn bản thân trong gương, bỗng giơ tay thoáng xoa môi mình.
---------
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad (link: https://www.wattpad.com/story/293242574)
Nếu các bạn đọc được những dòng này ở nơi khác ngoài wattpad, tức là chương mà các bạn đang đọc chưa được rà soát sửa lỗi.