Chương 15. Si mê diễn cũng không vượt qua được sự cố tình khó dễ.
Ngày qua ngày trôi qua.
Phương Hạo được Lục Tĩnh Niên dẫn dắt, tốc độ tăng tiến trình độ diễn xuất có thể thấy được bằng mắt thường, đã có thể đủ để bắt kịp khi diễn với cô ấy một cách thành thục. Hai người ăn ý, diễn yêu nhau đến bắn tia lửa ra bốn phía.
Thế nhưng cặp bạn diễn xuất sắc nhất lại là Hướng Tiểu Viên và Lục Tĩnh Niên. Ngân sách của 《 Đôi ba chuyện của họ 》 này đầy đủ, đầu tư lớn, trang phục các cô đều là hàng hiệu, trẻ trung xinh đẹp, hợp lại càng tăng thêm sức mạnh.
Trong diễn xuất, hai cô gái tiến lui nhường nhịn qua lại, thấp thoáng hơi có ý đọ sức lẫn nhau, ngoài mặt lại vô cùng hài hòa.
Chỉ là tới cái ngày có cảnh quay của Hướng Tiểu Viên và Vương Tập, đó chính là thảm họa hiện trường.
Nhân viên công tác hiện trường chỉ cần mắt không mù đều nhìn ra Hướng Tiểu Viên đã cố gắng hết mức, nỗ lực dùng hết sức mình dẫn dắt diễn xuất. Không còn cách nào, đối phương vẫn không dao động. Mặt không biểu hiện vẻ gì hoặc là biểu hiện lạnh lùng khốc liệt quả thật là vẻ mặt thường dùng của nhóm người mẫu trên sân khấu chữ T giới thời trang, nhưng lại không thích hợp dùng trong phim truyền hình.
Dưới mắt người khác, đây chẳng qua chính là một cọc gỗ biết di động hết sức đẹp đẽ, nhưng đẹp mà không có hồn cũng sẽ làm người xem mệt mỏi mất đi hứng thú.
Hướng Tiểu Viên đóng cặp với Vương Tập, lúc đầu cảm thấy hết sức bắt mắt, càng xem càng cảm thấy hoa tươi sánh đôi với cọc gỗ, thật là đáng tiếc.
Giới giải trí có một ít quy tắc không cần nói cũng hiểu, tình người cùng ích lợi luôn là điều tất yếu. Thành viên đoàn phim này đều là điều động nội bộ, thực lực mọi người thế nào tới hiện tại đã rõ như ban ngày.
Có vài người là giỏi ngoài ý muốn, có vài người là dở ngoài mong đợi.
Chẳng qua cả đạo diễn cùng nhà sản xuất cũng chưa nói gì, hoặc là nói, không cách nào có quyền đi quyết định cái gì, những người khác thì càng không cần phải nói.
Chỉ là không ít người nhớ kỹ cô diễn viên Hướng Tiểu Viên này, Vương Tập không chịu diễn với cô, cô liền mài giũa từng chút, một lần lại một lần. Đạo diễn mỗi lần kêu NG (mọi người đều biết vấn đề không ở trên người của cô), cô liền có thể đổi một cách diễn khác.
Quá ngoan cường, quá tận tâm, quá...... thảm !
Lúc nghỉ ngơi giữa các cảnh quay, Tiểu Viên mệt mỏi nằm lì không muốn nhúc nhích trong phòng trang điểm, quá hao tâm tổn sức, quá mệt lòng rồi.
"Anh đã đi nghe ngóng một chút rồi, thằng nhóc này còn rất thần bí," Thái Quyển nói với Tiểu Viên. Hiện tại anh ấy đã không còn cảm thấy Vương Tập nam tính thu hút gì cả, chỉ là một cái gối thêu hoa —— trông ấn tượng chứ không xài được, hận đến ngứa răng, "Không biết rõ cụ thể."
Anh ấy rời Bác Nghị đã lâu, rời xa vòng quan hệ trước kia, mấy năm nay cũng không trà trộn tiếp xúc, dần dần hỏi thăm chút xíu tin tức cũng không được.
"Có thể xác định chính là, hắn không phải người của Warner," Lúc trước Lục Tĩnh Niên cũng không rõ ràng cụ thể lắm, "Anh cảm thấy hắn cũng không giống người bên Bác Nghị. Người đại diện cùng trợ lý của hắn, anh thấy là ký từ trong công ty người mẫu."
Tiểu Viên đã không ngủ ngon mấy bữa, lúc này ngáp một cái, lười nhác mệt mỏi nói: "Cũng không cần hỏi thăm, dù sao ô dù lớn hơn của chúng ta, chẳng còn cách nào khác, vẫn phải......"
Cô chợt ngừng lại, bỗng nhớ đến khúc sau có cảnh hôn với Vương Tập. Cô thậm chí không nói nên lời, ớn lạnh một hồi. Đến lúc đó hôn thế nào đây?
"Ôi, nhịn đi, nhịn đi." Thái Quyển lần này thật sự không có cách nào không đứng về phía Tiểu Viên. Cô thật sự đã trưởng thành, dựa theo trước kia, kịch bản như vậy căn bản cô sẽ không tiếp, diễn với người như vậy là cô liền quay đầu đi.
Đứa nhỏ trưởng thành rồi, bị uất ức cũng sẽ nhịn.
"Không nhịn thì có thể làm sao?" Tiểu Viên thấp giọng nói, rũ mi, những chiếc răng trắng nhỏ cắn xuống bờ môi phấn hồng, lại mím môi, "Em cũng không phải chưa từng diễn......" Âm cuối ảm đạm phai nhạt dần.
Thái Quyển trở nên chua xót khổ sở trong lòng, trong một lúc không nghĩ ra được nên nói gì để an ủi cô.
Đột nhiên có bóng dáng che khuất trước mắt bọn họ, ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là Lục Tĩnh Niên tới.
"Tiểu Viên, anh Thái !" Vật vờ ở đoàn phim lâu ngày, hai người cũng dần quen thuộc, Lục Tĩnh Niên mỉm cười ngồi xuống, "Hai người đang nói chuyện gì thế?"
Thái Quyển khẽ cười nói: "Tiểu Viên đang phiền não chuyện diễn cùng anh Vương đấy."
"Ôi," Lục Tĩnh Niên tặc lưỡi 'chậc' một tiếng, mặt lộ vẻ đồng tình, "Đích thật là......" Cô ấy mập mờ, không thật sự đánh giá Vương Tập, lại cười nói: "Chẳng qua Tiểu Viên à, tôi cảm thấy cô có thể làm được, tôi có niềm tin ở cô !"
Tiểu Viên thu lại vài phần cảm xúc chân thật, ngoài miệng cười nói: "Có phải cô đánh giá cao tôi quá rồi không. Nói thật ra, tôi bị đạo diễn Tôn kêu dừng đến độ có di chứng về sau rồi."
Khóe mắt Thái Quyển khẽ động. Chà, đứa nhỏ này cũng học được giấu tài rồi.
"Cô cứ thích nói đùa, tối hôm qua tôi đã xem phim của cô, bộ 《 Tiểu Văn 》 kia đó," Lục Tĩnh Niên nói, "Cô diễn thật hay, vẫn là phim của đạo diễn Hạ có khác, trời ạ, quá lợi hại."
Hạ Khoa Văn là đạo diễn hàng đầu trong nước, quay phim mười bộ thì có chín bộ tiến vào liên hoan phim quốc tế, cũng là Bá Nhạc (*) của Tiểu Viên.
(*) Nôm na là tri kỉ thưởng thức được tài năng của đối phương.
"Kia chính là đạo diễn Hạ đó, rất nhiều người chắc cả đời cũng không có cách nào thấy được ông ấy, đừng nói chi hợp tác cùng. Tôi hâm mộ ghen ghét cô chết đi được !" Lục Tĩnh Niên nói đến thật ngọt, loại lời nói này cũng không làm người ta chán ghét: "Làm sao cô có thể hợp tác với ông ấy vậy?"
'Trong một bữa hội họp kia hồi năm hai đại học, đạo diễn Hạ đến tuyển diễn viên. Chủ nhiệm khoa chúng tôi là sư huynh đệ với ông ấy, sinh viên toàn ngành học của chúng tôi đều đi thử vai." Tiểu Viên nhàn nhạt nói.
Sinh viên toàn ngành học, là bao gồm các đàn chị, cuối cùng chỉ tuyển cô.
Thái Quyển khẽ nháy mắt, vừa định nói cô khiêm tốn chút, cô lại lơ đãng toát ra kiêu ngạo của mình rồi.
Nụ cười của Lục Tĩnh Niên hơi dừng một chút khó nhận ra, "Đạo diễn Hạ tuyển cô cũng là lựa chọn đúng rồi."
Tiểu Viên hơi hơi mỉm cười.
Khi đó, lúc quay Tiểu Văn là ở nông thôn tỉnh Sơn Tây, cô diễn một cô gái nông thôn quê mùa. Vì để phù hợp với yêu cầu của đạo diễn Hạ, trước tiên cô sinh sống ở nông thôn ròng rã hết một tháng. Học chăn gà đuổi vịt, xua trâu cấy mạ. Những chuyện này cô đều không bài xích, tất cả đều là vì để đắp nặn nhân vật tốt hơn, tới sau này cô còn cảm thấy rất có hứng thú, cảm thấy như chính mình đã nắm giữ thêm kỹ năng mới.
Cái tương đối khó tiếp thu chính là điều kiện vệ sinh kém ở vùng nông thôn. Mùa hè, hố xí toàn là ruồi nhặng và muỗi đen thui to bự, mỗi lần đi vệ sinh tắm rửa đều như tra tấn.
Diễn đến lúc sau phải cắt đi tóc dài, đạo diễn cảm thấy màu tóc cô quá đen, bảo chuyên viên trang điểm nhuộm vàng cho cô. Lại không cho cô chăm sóc, muốn có hiệu quả vừa vàng vọt vừa xơ xác lại thiếu dinh dưỡng.
Đạo diễn Hạ còn ghét bỏ cô phơi nắng chưa đủ đen, kêu chuyên viên trang điểm bôi kem nền đen thêm hai tông cho cô. Môi trường khí hậu không hợp, da cô dị ứng, trên người trên mặt toàn là phát ban đỏ.
Không có cách nào đi bác sĩ, mặt mày nổi nốt đỏ còn phải chịu đánh phấn dày đen hơn. Ăn không ngon, ngủ không yên. Trước sau trong ngoài vật vã ở nơi đó gần nửa năm, cô đều chịu đựng được.
Khi đi một đoạn thảm đỏ ngắn ngủn ở Cannes kia, phóng viên đến từ khắp nơi trên thế giới dù không biết cô là ai, ở khoảnh khắc kia, bọn họ cũng giơ máy trong tay lên, nhắm vào cô. Trong nháy mắt lúc ấy, ánh đèn flash toàn thế giới đều là của cô.
Đó là huy hoàng thuở ban đầu, là ánh sáng đầu tiên thuộc về cô, vĩnh viễn được ghi chép lại.
Cô xứng đáng với vinh dự như vậy.
"Cho nên nha, người như vậy......" Lục Tĩnh Niên hướng về một phía nào đó, bĩu môi nói nhỏ, "Có hơi uất ức cho cô rồi."
Trong lòng Thái Quyển thầm khẩn trương.
Tiểu Viên thoáng nhìn Lục Tĩnh Niên, ngừng hai giây rồi nói: "...... Hẳn là đều vì bộ phim này thôi, nên làm mà."
Thái Quyển thả lỏng trong lòng.
"Ôi," Lục Tĩnh Niên toát ra dáng vẻ cô bạn thân mật nhiều chuyện, vẫn thấp giọng như cũ, "Tôi cũng tò mò lai lịch của anh ta, bèn năn nỉ người đại diện đi hỏi thăm một chút, cô đoán xem anh ta......là người từ đâu......"
Tiểu Viên không nhịn được, 'hử' một tiếng.
Lục Tĩnh Niên liếc trái nhìn phải, âm lượng càng đè thấp, nói tiếp: "Nghe nói anh ta là bồ của sếp tổng Đồng Hoa."
Trong một lúc, Tiểu Viên không phản ứng kịp, "Vĩ Gia Bảo á?"
"Ôi không phải," Lục Tĩnh Niên bị cô làm cho bật cười thành tiếng, lại đè thấp giọng, "Là Vĩ Trang, ây dà, chị của anh ta mới là sếp tổng Đồng Hoa."
......
Thế quái nào lại là họ Vĩ? Sao mà còn như ma quỷ không chịu biến mất chớ?
Hai chị em này là kiếp nạn của họ chăng?
Thái Quyển khẽ trao đổi ánh mắt với Hướng Tiểu Viên.
"Úi, cô cũng quen biết Vĩ Gia Bảo à?" Lục Tĩnh Niên sáp lại hỏi.
"...... thật ra thì không quen lắm, nghe nói qua thôi." Tiểu Viên nói.
Lục Tĩnh Niên nhìn cô trong chốc lát, khôi phục tươi cười, lại hàn huyên vài câu mới rời đi.
Chờ cô ấy đi rồi, Thái Quyển xoa xoa cái trán, trong lòng nổi lên vài phần dự cảm không rõ ràng.
Hẳn là vừa khéo đi?
Mà vậy thì cũng quá không khéo rồi......
Không biết có phải do bị tin tức này ảnh hưởng hay không, sau khi nghỉ ngơi xong thì càng diễn lại càng không suôn sẻ. Lần này Tôn Tâm còn chưa nói cái gì, Vương Tập thế mà nói: "Này, cô không phải sinh viên tài năng từ Hoa hí sao? Cô có thể diễn hay không? Tôi chẳng cảm giác được chút tình cảm nào của cô dành cho tôi cả."
Tiểu Viên không nghĩ tới người này da mặt có thể dày đến vậy: "......"
Toàn trường quay mọi người đều sững sờ, trong một lúc lặng ngắt như tờ.
Dáng vẻ Vương Tập biểu hiện giống như chịu đựng Tiểu Viên đã lâu, người đại diện của anh ta đang liều mạng ra hiệu với anh ta, anh ta mới tựa như cảm thấy không thích hợp, không nói tiếp nữa, còn lầu bầu một câu: "Trách sao không nổi tiếng được......"
Thái Quyển tức muốn nổ phổi, "Anh cho rằng anh là ai chứ......" Anh ấy xắn tay áo muốn tiến lên, Tiểu Viên ngăn anh ấy lại. Thái Quyển quay đầu lại nhìn cô, không ngờ Tiểu Viên thế mà lại bình tĩnh, cô nói hết sức điềm tĩnh: "Ngại quá đạo diễn Tôn, tôi muốn nghỉ một chút."
Tôn Tâm yên lặng trong chốc lát, gật đầu.
Tiểu Viên lôi Thái Quyển kéo đi. Ra bên ngoài, gió mùa đông nháy mắt nhào tới phả lên đôi má nóng bừng của cô, tức giận cùng nhục nhã tràn ngập trong lòng. Một bàn tay cô níu tay áo của Thái Quyển tới vặn vẹo, một bàn tay khác siết chặt gắt gao, móng tay cấu vào lòng bàn tay.
Thái Quyển tức đến nghiến răng, liền xả ra mấy câu thô tục, đôi mắt cũng nóng lên, "Không quay nữa bé Viên, mình đừng quay nữa, không thể chịu cái tức này, để anh nói chuyện với anh Chi Thạch."
Anh ấy móc di động ra, nhìn thoáng qua Tiểu Viên. Cô đứng cứng đờ, thẫn thờ nhìn đăm đăm về nơi nào đó, nếu không phải ngực hơi phập phồng còn tưởng rằng là một bức tượng.
"Bé Viên, bé Viên à......" Thái Quyển có hơi lo lắng.
"Em không sao." Tiểu Viên nói ra mới phát giác cổ họng có hơi nghẹn ngào, cô ngẩng đầu lên. Trời đã dần tối, một mảnh trăng non lộ ra có vẻ vừa mỏng manh vừa quạnh quẽ.
"Em không sao mà." Cô lặp lại một lần.
Nhưng trời cao dường như bắt đầu đùa bỡn cô, buổi tối khi cô kết thúc công việc trở lại chỗ ở, di động sáng lên, hiện một dãy số điện thoại xa lạ.
Cô bắt máy, một giọng nam không quen biết cười hỏi: "Này, gần đây ổn chứ hả?"
"Không nhớ ra tôi à?" Người kia liên tục cười khẽ hai tiếng, "Tôi là Vĩ Gia Bảo."
---------
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad (link: https://www.wattpad.com/story/293242574)
Nếu các bạn đọc được những dòng này ở nơi khác ngoài wattpad, tức là chương mà các bạn đang đọc chưa được rà soát sửa lỗi.