Chương 200. Sự lãng mạn của tuyết đầu mùa.

Có lẽ bởi vì cảm cúm, hay là lâu lắm rồi chưa ngủ dài như vậy, một giấc này Vĩ Trang ngủ đến thật say. Ổ chăn thật ấm, khi ý thức cô ấy mơ hồ thì cảm giác có người đang sờ cái trán của cô ấy.

"Ừm, cuối cùng cũng hạ sốt rồi." Có người khẽ giọng, nói ở bên tai cô ấy, trán của cô ấy được một cái chạm dịu dàng.

Tiểu Viên sao......

"Ngủ cho tốt đi." Cô hơi dém chiếc chăn của cô ấy, sau đó bên người chợt trống, hẳn là cô đứng dậy rồi.

Lại ngủ một hồi, Vĩ Trang muốn nói với cô, tiếc rằng cô ấy thật sự quá mỏi mệt, mới vừa cựa quậy một cái đã liền tiếp tục ngủ mê mệt.

Cũng không biết ngủ tiếp được bao lâu, rốt cuộc thì cô ấy đã tỉnh lại, rồi qua vài giây ngồi đấy, cô ấy rũ mắt thoáng nhìn sườn bên, lấy tay xoa xoa. Thật sự là dấu vết có người từng ngủ, không phải cô ấy đang nằm mơ.

Bên môi Vĩ Trang giương lên chút ý cười, cô ấy lại đến buồng vòi sen đi tắm một cái, sau khi ra tới thì cảm thấy tinh thần cùng thân thể đều nhẹ nhàng hơn nhiều, rồi cô ấy lại đi ra ngoài.

Cô ấy đã đi tới phòng bếp, phát hiện hình bóng quen thuộc kia đang trong lúc bận rộn.

Cô đã mặc chiếc áo len màu be ngả xám, có vẻ là quần áo của cô ấy, độ dài vừa khéo đến bẹn đùi, phía dưới chỉ lồ lộ một đôi chân dài thật thẳng tắp, da dẻ nhẵn mịn.

Cô đang làm sandwich, lẩm bẩm mãi trong miệng: "Bác sĩ nói phải ăn đồ dễ tiêu hóa, thanh đạm......"

"Sau đó lại cho chị ấy ăn chút trái cây......"

"Dâu tây, cam, với lại nho xanh......"

Vĩ Trang dựa vào tường, đã nhìn một hồi thật dài, mãi đến khi Tiểu Viên bưng đĩa xoay người qua: "Í?"

"Tỉnh rồi?" Nụ cười của cô xán lạn đến mức khiến tim người ta rung rinh: "Cháo cũng xong rồi."

Bữa trưa kết hợp bữa sáng là cháo thịt nạc rau diếp, sandwich trứng + thanh cua + rau xà lách, đĩa trái cây.

Tiểu Viên hơi nhoẻn cười: "Chị biết đầu bếp của chị đã đem cái gì cho em chứ? Ha ha, ông ấy thế mà lấy đồ chua tự làm cho em !"

"Ôi, chị đừng ăn đấy, cái này là đồ cay, đặc sản thành phố Dung (*), ăn thật ngon !"

(*) tên khác của Thành Đô, tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc (theo vtudien)

"Vất vả lắm em mới quay phim xong, em phải ăn đồ ngon hơn chút, ông ấy nói đêm nay làm đồ xiên que (xiên que nhúng cay của Trùng Khánh) cho em !"

Tiểu Viên vui vẻ đến độ rung đùi đắc ý.

"Cháo em làm ăn ngon chứ? Ăn nhiều chút."

"Tuy rằng không sốt nữa, nhưng tí nữa còn thuốc khác phải uống đấy."

"Với cả, chị nghỉ ngơi hai ngày đi, đừng có đợi tí liền đi làm đấy." Cô chu môi lên, ngó người kia một cái, vẻ quở trách.

Vĩ Trang phát hiện mình chẳng nói ra được lời nào nữa, ánh mắt cũng không cách nào dời đi, cô ấy đã thuận theo chấp nhận như vậy.

"Chị ngoan thật nha ! Trang Trang bé bỏng !" Tiểu Viên chớp chớp mắt với cô ấy, trong mắt dường như có làn sóng mùa xuân dập dờn.

Vĩ Trang phát hiện một chuyện, hình như mỗi khi Tiểu Viên nhận một bộ phim, mỗi lần sau khi kết thúc quay phim trở về từ đoàn phim, thì cô liền thêm một phần thu hút, thêm một phần phong thái, dáng vẻ tỏa sáng rạng rỡ.

Chỉ là, sắc mặt Vĩ Trang có hơi thoáng mất tự nhiên: "...... Có thể đừng kêu tôi là 'Trang Trang bé bỏng' không?"

"À? Không thể kêu như vậy sao?" Tiểu Viên bưng lấy má: "Thế gọi chị là Trang Trang bé bự nhé?"

Vĩ Trang: "......"

"Đúng không, em vẫn cảm thấy là Trang Trang bé bỏng dễ nghe ! Ha ha ha ha !" Điểm cười của cô đã bị kích trúng, cười đến cái mũi cũng hơi hơi nhăn lên rồi.

Vĩ Trang thở dài ra một hơi, lần thứ N phát hiện mình cũng chẳng có một tí biện pháp nào.

Ăn xong bữa sáng, Tiểu Viên giám sát Vĩ Trang uống thuốc, lại đo nhiệt độ cơ thể lần nữa cho người kia, 36.6.

"May rồi may rồi, hiện tại đã không khó chịu mấy nhỉ?"

"Tôi đã sớm không sao rồi."

"Vậy là tốt rồi." Tiểu Viên sáp tới gần người kia, chớp mắt: "Bây giờ em có thể nói rồi sao, dáng vẻ khi chị bị bệnh siêu cấp đáng yêu í."

Vĩ Trang: "......"

"Có điều vẫn là đừng bị bệnh thì tốt !" Cánh tay mềm mại của cô đã cuốn lấy eo cô ấy, ánh mắt của Vĩ Trang hạ xuống, chuyển từ chân đến mặt của cô, tâm tư của cô ấy đều chậm mất nửa nhịp, chỉ có thể đáp: "...... ừm."

Lặng im đến vài giây.

Vĩ Trang hỏi: "Quay phim vẫn được thuận lợi chứ?"

"Rất thuận lợi, khá tốt." Tiểu Viên nhìn vào cô ấy.

"...... thế......"

Tiểu Viên hơi cong môi, ôm lấy cô ấy rồi hôn hôn.

Vĩ Trang đã giơ tay xoa xoa mái tóc của cô: "...... tôi còn tưởng rằng em ở đoàn phim thì liền vui đến quên mất đường về rồi đấy !"

"Sao có thể? Mỗi ngày em...... vẫn nhớ tới chị nha."

Lời này thật ra thì có hơi nói quá. Ở đoàn phim, cô mà bận lên là bận thật sự. Đặc biệt là lúc sau, trong lúc điều chỉnh trạng thái đuổi kịp tiến độ, có khi bận lên thì nói chuyện phiếm cũng lời ít mà ý nhiều, cho nên Tiểu Viên cứ nói rồi nói liền hơi sựng lại, biểu cảm cũng đã có hơi sượng.

Vĩ Trang thoáng híp mắt, rồi khẽ xoay mặt cô lại đây: "...... vậy em chưa quên em đồng ý với tôi cái gì nhỉ?"

"A?" Tiểu Viên chớp chớp mắt.

Ở lần trước, khi thăm đoàn phim, vì trấn an, hoặc là nói để dỗ Vĩ Trang, cô đã nói chờ khi cô quay xong phim rồi, về thành phố Thân thì cái gì cô cũng nghe theo Vĩ Trang hết, tuyệt đối không "phản kháng".

"Ừm, đương nhiên em nhớ mà !" Tiểu Viên cười: "Kế tiếp thì em đều nấu cho chị ăn được không?"

"Không cần em nấu."

"A? Chị ghét bỏ rằng em không biết làm bàn tiệc lớn à, sandwich em làm vừa rồi ăn không ngon sao?"

"Ăn ngon." Vĩ Trang đã ôm cô qua, tông giọng đè thấp: "Vừa nãy tôi ăn no rồi, hiện tại muốn ăn em."

Cô ấy cực hiếm khi nói lời trêu chọc như vậy, cho nên uy lực của lời vừa nói ra tới quả thực không cách nào đỡ, mặt Tiểu Viên lập tức liền đã đỏ lên. Âm cuối của người phụ nữ kia đã truyền tới màng nhĩ của cô, mang đến một nỗi tê dại quen thuộc.

"...... chị, chị còn chưa khỏi hoàn toàn đâu......" Tiếng Tiểu Viên lầm rầm, dáng vẻ phát sốt của Vĩ Trang ngày hôm qua đã lại hiện lên trong đầu. Đôi mắt của người ấy nhẹ khép lại, gương mặt trắng như lông ngỗng ngưng đọng một chút đỏ ửng, một đường vòng cung mềm mại trước ngực vẽ nên chút quầng sáng, theo hô hấp nhẹ nhàng chậm chạp của cô ấy mà phập phồng. Hình ảnh quá mức rõ ràng sinh động, đến nỗi cô càng mặt đỏ tim đập hơn nữa.

"...... hửm? Em vừa rồi mới nói cái gì?" Người phụ nữ kia đã ôm cô qua, giây tiếp theo thì hai người liền đã bắt đầu hôn môi.

Nhoáng cái thì hai tháng trôi qua rồi, mỗi lần tạm xa nhau, khi cùng tụ lại thì có vẻ hết sức quý báu, cũng nồng cháy vô cùng.

Tiểu Viên thì vẫn hơi bận tâm đến cảm cúm của Vĩ Trang, hô hấp của cô cũng không nhịp nhàng nữa, thở gấp mà khuyên nhủ: "Nếu, hay là, ngày mai, ngày mai lại......"

Cô cảm giác thân thể của người phụ nữ ở phía sau cũng đã trở nên nóng lên, bèn cuống quýt muốn giơ tay đến sờ cái trán của người kia, rồi bị người phụ nữ kia nắm lấy. Chóp mũi của người phụ nữ kia đã cúi thấp xuống tới, cọ cọ vào cổ của cô, đã lộ ra một tí ti ngầm ý làm nũng cực kỳ hiếm hoi: "Tiểu Viên......"

Tầm mắt Tiểu Viên trở nên mê mang, tay cũng buông xuôi.

Môi của người phụ nữ kia hôn ngấu nghiến từng chút chút ở sườn tai đến da thịt nơi cổ của cô, cô không dằn nổi, đã ngẩng cổ lên.

Ngồi xoay lưng ở trong lòng người phụ nữ kia, hai người như dây leo cùng quấn lấy nhau, dây dưa tới thân mật, lan tràn ra hương thơm của ướt át.

Trong giữa hoảng hốt, Tiểu Viên cảm thấy có thứ gì đó chảy xuống từ giữa hai chân của mình, hô hấp cùng nhịp tim của cô trở nên ngắt quãng theo động tác của người phụ nữ kia......

Sau thật hồi lâu, Tiểu Viên vùi ở trong lòng của Vĩ Trang, hai người lẳng lặng dựa sát vào nhau, cảm nhận nhịp tim của đôi bên.

Cô rất lưu luyến khoảnh khắc ở chung của giờ phút này, bỗng nhiên cười rồi hỏi: "Nếu hai người chúng ta rúc ở nơi này không ra khỏi cửa, cũng không đi làm, chị cảm thấy bao lâu thì chúng ta sẽ ngấy?"

Vừa hỏi ra miệng, mới phát hiện đây là một câu hỏi nguy hiểm.

Vĩ Trang cụp mắt xuống, nhìn cô chăm chú: "Em nói xem?"

"Hầy, chị thật gian xảo, rõ ràng là em hỏi chị mà."

Vĩ Trang cười khẽ: "Một năm? Hai năm? Ba năm?"

Tiểu Viên cào người kia một cái: "Chị này, hoàn toàn không phải là trả lời, chị là đang hỏi lại ấy !"

"Có tùy chọn thì để quyền chọn cho em."

"Này nào đâu phải câu hỏi trắc nghiệm ! Chị là đã quăng câu hỏi lại cho em ! Hừ !"

Vĩ Trang chỉ cười không đáp.

Tiểu Viên chơi xấu không thành, cố ý xụ mặt lên: "Em thấy quá lắm là một tháng, cái người như chị á, hoàn toàn là không vứt bỏ công tác được."

Vĩ Trang nhìn chăm chú vào đôi mắt của cô, tựa cười mà như không cười: "Em thì có thể một tháng không nhận diễn, thế một năm thì sao?"

"......" Tiểu Viên cũng cảm thấy mình không tài nào nghỉ một năm không công tác, ai cũng chớ nói ai. Cô đành phải thôi, xoay mặt đi: "Được rồi."

Vĩ Trang hơi nhìn cô: "Giận rồi?"

"Không có." Tiểu Viên cố ý quay ót về phía người kia.

Vĩ Trang vân vê ngón tay cô: "Đương nhiên tôi muốn thời gian ở cùng với em được nhiều chút."

Tiểu Viên chẳng nhịn nổi, xoay người ôm lấy người kia, nét cười ngọt hết cả mặt: "Em biết ngay mà ! Ha ha ha ha !"

Vĩ Trang đã ôm lấy cô, cảm khái trong lòng, kỹ thuật diễn xuất này...... thật sự quá phô bày ngoài mặt, dễ đoán quá rồi !

Đôi mắt của cô ấy cũng đã tràn nét cười.

Hai người hi hi ha ha một hồi, lại rúc vào nhau khó rời khó buông.

Bỗng nhiên, ngoài cửa sổ có thứ gì đó phất bay, Tiểu Viên chớp đôi mắt một cái, ngửa đầu nói với Vĩ Trang: "Hình như tuyết rơi rồi."

Thành phố Thân ở phía nam, nhiệt độ không khí vào mùa đông rất thấp. Trời hay mưa, trước giờ đều rất ít khi đổ tuyết, thỉnh thoảng có rơi thì cũng rất khó tích tụ lên được.

Vừa nói, quả nhiên, từ cửa sổ sát sàn trông ra, vô số bông tuyết nhỏ bé lượn vòng vòng, bay lả tả, đang rơi xuống, hình ảnh giống như trong cảnh phim mới có.

Đây là trận tuyết đầu tiên của năm nay, tuyết đầu mùa.

Vô số tác phẩm phim đều rất thích ý tưởng tuyết đầu mùa này. Tuyết là phong cảnh mùa đông mới có, mùa đông có nghĩa đã tới phần nửa sau của một năm. Con người ở mỗi điểm kết giai đoạn thì sẽ luôn có chút cảm xúc, sẽ thẫn thờ khi trôi đi, cũng sẽ chờ mong đạt được. Là kết thúc, cũng là bắt đầu.

Đủ loại cảm giác xúc động phức tạp này sẽ làm người ta có kiểu ham muốn biểu đạt cùng truyền đạt, cũng sẽ khiến người ta trở nên vô cùng nhẹ nhàng, giống như các cô giờ phút này.

"Ừ." Vĩ Trang ôm lấy cô, cùng cô ngắm nhìn bông tuyết, cô ấy nói: "Tiểu Viên, cùng đi nghỉ phép với tôi đi."

Đột nhiên Tiểu Viên liền hiểu được sự lãng mạn của tuyết đầu mùa.

---------------------------------------------------------------------

Chương 201. Có mệnh 'nữ diễn viên xuất sắc' hay không?

Thời điểm trung tuần tháng hai, 《 Tiểu Ngải 》 tiến hành buổi công chiếu phim đầu tiên ở Liên hoan phim Berlin.

Tiểu Viên dẫu sao thì cũng là người từng đi qua mấy liên hoan phim cấp A quốc tế rồi, đối mặt với rạp chiếu phim lớn như vậy, ánh đèn flash của phóng viên truyền thông từ các quốc gia, phỏng vấn chụp ảnh trước khi chiếu phim, cũng không hoảng hốt một chút nào.

Chu Ngộ trái ngược với cô, anh ta rất ít khi tham gia trường hợp như vậy, hồi hộp đến không xong, có hơi đứng ngồi không yên. Vu Ngọc càng thấp thỏm hơn, đây cũng là bộ phim đầu tiên bước lên vũ đài quốc tế, tiếp nhận con đường hướng ra quốc tế, diễn viên nổi tiếng cùng với khảo nghiệm của phóng viên từ nước khác, cô ta cũng rất mù mờ.

Ngoại trừ cái này, còn có đồng nghiệp trong giới, những khán giả trong nước cũng trông ngóng tin tức của cô ta, thoáng nghĩ thôi đã như vậy.

Đi thảm đỏ được quay lại, cùng ảnh chụp từ phóng viên đưa tin, đã truyền tới mạng xã hội trong nước, thu hút được rất nhiều sự chú ý.

Tiểu Viên mặc một bộ đồ tây với quần, màu be, hơi độn vai, áo gi-lê cổ chữ V, trạng thái dáng người tinh tế, lại có cảm giác dáng vóc chữ S thon gọn. Áo khoác to rộng không che lấp được dáng người chuẩn 'chân dài lưng ong' (thắt đáy lưng ong) bên trong. Cô nghiêng mặt qua mỉm cười với ống kính, dưới ống kính 'tử thần' (*) của phóng viên nước ngoài, không hề PS (photoshop) cũng không hề gọt đẽo. Làn da nhẵn mịn, vầng trán cao, mái tóc dày đen nhánh mềm mại, thanh tú rạng rỡ, ánh nhìn quyến rũ.

(*) Ống kính 'tử thần', tiêu biểu như Getty Images, thường được biết đến là "hung thần" của người nổi tiếng vì mức độ chân thật đến khó tin trong hình ảnh. Không chỉnh sửa ảnh, không căn góc chụp, điều chỉnh ánh sáng, những bức ảnh của Getty Images sẵn sàng "bóc trần" mọi khuyết điểm của sao, bởi những bức ảnh do họ chụp và chia sẻ lên mạng thường sẽ là ảnh chụp nhanh và chưa được qua bất cứ bước chỉnh sửa nào. (tổng hợp)

Ngược lại, Chu Ngộ thì rất câu nệ, nụ cười cũng khá là cứng đờ, ánh mắt của Vu Ngọc cũng thật ngu ngơ.

Trong video thảm đỏ cá nhân, Tiểu Viên đi tới không nhanh không chậm, tư thế tỏa ra phong thái hiên ngang, thoáng đút tay vào túi một cách ngẫu nhiên nhàn nhã. Phóng viên hai bên (thảm đỏ) điên cuồng gọi tên cô, cô mỉm cười, xác định địa điểm, cố định vị trí, vẫy tay, phóng khoáng tự nhiên như thường.

Bên cạnh lời tung hô đến tận trời từ fan của cô, cư dân mạng người qua đường cũng đang lên tiếng tấm tắc:

"Ai thấy được mà không gọi một tiếng chị đây, chị Viên slay (sành điệu, ngầu) !"

"Dáng người này tuyệt thật đấy, 'sóng trào mãnh liệt' (ngực to - từ lóng) mà lưng lại mảnh, đẹp quá đẹp rồi. Một phụ nữ như tôi nhìn đến nước miếng chảy ròng rồi !"

"Tôi cũng..... trước giờ chưa biết rằng mình có tiềm năng lsp (*) !"

(*) Lsp: 老色批. /lǎo sè pī/: kẻ háo sắc (theo gioitiengtrung.vn)

"Mị cũng dzậy !" (*)

(*) nguyên gốc là 俺也一样, câu thoại của Trương Phi trong Tam Quốc Diễn Nghĩa phiên bản cũ, dịch sát nghĩa là: Tôi cũng y vậy. Ở đây mình đã hơi Việt hóa. 

"Cảm giác chị gái này thật sự là niết bàn (*) trở về, cái kiểu tỏa sáng lấp lánh kia, thật yêu chị ấy !"

(*) Niết-bàn có thể được hiểu là: Tình trạng ngọn lửa tham lam, sân hận, ngu si trong tâm đã bị dập tắt, tâm trở nên trong sáng, mát mẻ, thanh lương, tịch tịnh, tĩnh lặng. Niết bàn là thái độ tâm hết sạch phiền não, rõ biết tất cả pháp là vô ngã, vô thường, và bất toại nguyện. (theo wikipedia)

"Đúng vậy, bạn xem, người ta từng bị cấm sóng, bị bạo lực trên mạng, chuyện riêng tư hồi nhỏ bị đào bới sạch sành sanh. Các giải thưởng lớn trong nước đều từng đi qua hết đấy, còn đã đi Cannes, đi qua Venice. Nói thật thì, thảm đỏ của Berlin thật sự không tính là cái gì !"

"Đúng ! Đây cũng là vị đầu tiên trong nước, tuổi còn trẻ mà đã đi qua hết ba thảm đỏ lớn của Châu Âu nhỉ, ngay cả Hà tam kim cũng chưa chăng?"

"Cười chết mà, cả người chị Viên đều đang nói 'tôi chỉ là tới nơi này dạo ngẫu nhiên một vòng, gấu bạc (giải thưởng nữ diễn viên xuất sắc của LHP Berlin) hay không thì tôi đều không care (quan tâm) một tí nào !"

"《 Tiểu Văn 》 - cạnh tranh hạng mục chính của Cannes; 《 Trường dạ 》 - chiếu triển lãm, hạng mục không tranh giải của Venice; 《 Tiểu Ngải 》 - cạnh tranh hạng mục chính của Berlin. Với lý lịch này thì chị Viên cũng quá trâu bò rồi đi !"

"Người không biết còn tưởng rằng Hướng Tiểu Viên giựt giải nữ diễn viên xuất sắc khắp hết một lượt rồi đấy, nhưng cái cô ta giành được đều là nữ phụ. Với lại, đi qua ba cái bự của Châu Âu thì lại thế nào, mấy người cho rằng cô ta thật sự có thể bưng một con gấu bạc về à?"

......

Trong rạp chiếu, màn hình sáng trong, đoàn người đã ngồi kín đen nghìn nghịt, những nhân viên nòng cốt ngồi ở vị trí giữa, đã ngồi thành một hàng.

Chu Ngộ vô cùng hồi hộp với biểu hiện của bản thân. Anh ta chiến đấu không ngừng nghỉ ở khắp các màn ảnh lớn, đều không tính là thuận lợi. Nếu mà một bộ này đạt được khen ngợi, thì ít nhất có thể lấp kín miệng của rất nhiều đồng nghiệp và người ngoài giới ở trong nước, khiến cho bọn họ đều thay đổi cách nhìn.

Vu Ngọc cũng đã xem bộ phim rất nhiều lần rồi, cho nên đối với hướng đi của cốt truyện đều rành đến không thể rành hơn nữa. Cô ta nhìn quét qua khán phòng mà lòng dạ đâu đâu, nhìn xem có tay trùm làm phim nào hay không, nhìn xem nét mặt những giám khảo - thành viên ban tổ chức kia như thế nào, lại hơi ngó xem bút viết những phóng viên đấy có đang ghi chép hay không?

Chỉ có Tiểu Viên đang nghiêm nghiêm túc túc xem phim.

Thật ra 《 Tiểu Ngải 》 là một bộ phim về phái nữ. Bối cảnh thời đại của cô kiềm giữ, gần như toàn bộ mọi người đều sống ở trong gông cùm xiềng xích của mình, cứ tranh đấu, mãi rối rắm, cho nên có một chút ngọt ngào như vậy cũng có vẻ thật quý giá.

Khi Tiểu Ngải nhiều lần trải qua các loại giày vò gian khổ, yêu nhau rồi kết hôn cùng Kim Hòe, toàn bộ màn ảnh mới bắt đầu sáng sủa lên. Nhưng cảnh đẹp không dài lâu, vấp phải rối ren của thời đại, hai người tách riêng hai nơi. Tiểu Ngải vì chăm sóc người nhà của Kim Hòe mà nhẫn nại, cứ bôn ba. Cuối cùng, hai người rốt cuộc đoàn tụ, thì mầm bệnh còn sót lại hồi trước, sau khi bị hãm hại mà sẩy thai của cô phát tác, thậm chí đã nguy hiểm đến tính mạng.

Bộ tiểu thuyết độ dài tương đối này nghe nói có hai phiên bản kết cục. Có bản kết cục là ở trên đường đến bệnh viện, Tiểu Ngải mãi ôm oán giận mà mắng chửi nhà họ Tịch hãm hại cô đến tận lúc này, rồi bỗng im bặt như thế, là một cái kết cục u ám thê lương không một chút hy vọng; Mà một bản kết cục khác, Tiểu Ngải đã được cứu, bệnh viện đã chữa khỏi bệnh cho cô. Được hưởng lợi từ chính sách "Phụng sự vì nhân dân", cô đã tiến vào làm việc ở xưởng in ấn của Kim Hòe, hết thảy đều đang từ từ trở nên tốt đẹp, viễn cảnh tốt đẹp ở trong tầm tay.

Không ít fan truyện cùng nhà bình luận cảm thấy cái kết cục trước mới càng gần gũi với ý định ban đầu của Trương Ái Linh, cũng có người rồi một nhóm người cho rằng cái kết cục sau có thể không tàn nhẫn như thế, có vẻ càng ấm áp một chút.

Tiểu Viên phát hiện Vu Ngọc xử lý được kết cục thật tuyệt. Cảnh cuối cùng của phim là Kim Hòe đã kêu một chiếc xe ba bánh đưa Tiểu Ngải đến bệnh viện. Cô quấn mình trong chăn bông, cũng trùm đầu vào, chỉ lộ ra một chút hình dáng của khuôn mặt nhỏ. Kim Hòe ôm lấy cô trong im ắng, tiếng vó ngựa lộc cộc, lá vàng của cây ngô đồng giống ngoại (hay còn gọi là cây ngô đồng nước Pháp) vào mùa thu rơi xuống xào xạc, hai người đều là một vẻ mặt bất lực, ảm đạm.

"Kim Hòe......" Tiểu Ngải đã gọi anh ta một tiếng, lại không có tiếp theo nữa, phảng phất như vào ngay lúc này nhất định phải gọi tên của anh ta một chút.

"Ừ." Kim Hòe đã nhét giữ một góc chăn, phòng ngừa chăn tuột xuống, Tiểu Ngải chậm rãi dựa vào trong lòng anh ta.

"Chắc là em không xong rồi......" Tiểu Ngải nói thì thầm. Cô nói ra lời như vậy, nhưng vẻ mặt ảm đạm lúc trước dường như lại đã có chút xán lạn. Ánh mắt của cô đã dừng ở trên người anh ta một cách chăm chú. Đôi mắt Kim Hòe thì đã đỏ, giọng nói cũng nghẹn ngào rồi, anh ta không dám nhìn đến ánh mắt rất có hàm ý trân trọng 'lại nhìn thêm một cái nữa' như kia của cô. Giọng nói của anh ta tắc nghẹn: "Sẽ tốt mà, em yên tâm, sẽ tốt thôi, sẽ có hy vọng...... sẽ có mà."

Xe ngựa càng lúc càng xa, hai bên đều là ngô đồng cao cao, bánh xe cuốn qua lá vàng, chân trời là ráng chiều kiểu tranh sơn dầu. Anh ta nhìn chăm chú phong cảnh đẹp đến không tưởng này, nói lẩm bẩm, dường như cũng đang thuyết phục chính mình: "Sẽ, sẽ tốt...... sẽ mà...."

Tiểu Ngải nhìn anh ta, cô cũng không nói chuyện nữa, cứ dựa vào anh ta như vậy, nhìn 'bướm đêm' (*) phía chân trời, lệ đã chậm rãi xâm chiếm tràn đầy đôi bên khóe mắt, khóe môi lại chứa đựng ý cười. Một làn sóng lớp màng ánh sáng vàng đã chuyển lên trên mặt cô, giây phút này, làn da cô như ngọc, đôi mắt đẫm lệ long lanh, lại có được hơi thở sức sống xưa nay chưa từng có.....

(*) Bướm đêm là một bài thơ ngũ ngôn tứ tuyệt của Vương Kiến, một nhà thơ triều Đường.

Không có bản dịch tiếng Việt và mình không đủ trình độ để dịch ra đầy đủ, chính xác mà vẫn giữ được ý, nên xin tạm tóm tắt ý nghĩa (theo ý kiến cá nhân) là: điều tốt đẹp mỏng manh, nhỏ bé được thiên nhiên bao bọc, hòa mình trở về với tự nhiên.

Phim kết thúc.

Người nước ngoài có thể hiểu biết nửa vời đối với bối cảnh thời đại của phim, có thể cũng có nhận xét của bản thân, có điều quá nửa thì đều không cảm thấy hứng thú lắm. Chẳng qua, ở trong mắt bọn họ thì từ hình ảnh, quần áo, hóa trang, đạo cụ của bộ phim này là vô cùng có phong tình của nước khác, cho nên suốt quá trình cũng xem đến say mê, mãi đến cuối cùng mới đã bị đoạn diễn dịch này nắm giữ sự chú ý của bọn họ.

Chân tình, chân tình trong giữa nghịch cảnh, phỏng đoán kiểu mở, thường thường là chạm thẳng vào lòng người nhất, đạt tới sự đồng cảm ở mức độ lớn nhất.

Sau khi kết thúc phim, toàn bộ rạp chiếu hết sức nể mặt, đứng dậy vỗ tay rào rào.

Các thành viên nòng cốt vội đứng dậy cảm ơn. Lúc đang xem phim thì Tiểu Viên hết sức tỉnh táo, còn cảm thấy đoạn lớn trước mình diễn được còn chưa đủ thích hợp, có điều, đoạn kết thúc phần sau cũng không tệ lắm. Cô thở dài ra một hơi, rồi để lộ ra nụ cười khẽ, gật đầu, hơi cúi chào, đột nhiên phát hiện Chu Ngộ ở bên trái đã lệ rơi đầy mặt rồi. Cô thoáng liếc về bên phải, phát hiện Vu Ngọc còn đang lau đôi mắt....

Tiểu Viên chớp chớp mắt, hoang mang: "Này....."

Chu Ngộ thì dỡ xuống được gánh nặng trong lòng, rốt cuộc chuyển đổi hình tượng thành công. Vu Ngọc là đã khóc vì thành công của bản thân, phỏng chừng phim này thì không lo bán ế ở nước ngoài nữa, về trong nước thì khả năng giành được giải thưởng có lẽ rất lớn rồi !

Chỉ có Tiểu Viên, gánh nặng gì cũng không có, chỉ đang "kiểm tra" "bài thi" của chính mình, phát hiện còn đáp ứng mong đợi của mình, ấy thì liền vui vẻ rồi. Hai người bên cạnh đều đang khóc, thì nụ cười của cô có vẻ quái quái......

Cảnh tượng bối rối lý thú này cũng bị ghi lại, đã truyền tới mạng xã hội trong nước, các cư dân mạng đều cười khùng rồi:

"Má ơi, cười chết tôi rồi ! Dáng vẻ sững sờ của chị Viên: Hai người này đang khóc cái gì?"

"Vẻ mặt của chị Viên làm tôi cười chết mà ! Đúng là hành vi của nữ vương, vẻ mặt 'đây có quái gì mà muốn khóc chứ' !"

"Toàn bộ mọi người ở đó đã đứng dậy, tôi thấy trên Weibo, những người hâm mộ ở hiện trường đều nói xem hay ! Đáp ứng mong muốn, không hổ là kịch bản mà Hướng Tiểu Viên chọn ! Đánh giá của cái này được rất cao nhỉ !"

"Tôi cũng cảm thấy là như thế ! Điểm số của chương trình liên hoan phim cũng rất cao ! Xem ra là lần này Vu Ngọc thành công rồi ! "

"Tuy rằng đời tư cá nhân của Vu Ngọc có hơi lộn xộn, trình độ đạo diễn thì vẫn được đấy, đặc biệt là đám Châu Âu ngấm cái nhịp điệu phim văn nghệ này ! "

"Đừng tâng bốc Hướng Tiểu Viên thái quá nữa, nếu cô ta không lấy được giải Gấu Bạc thì ấy không phải chính là buồn cười rồi sao?"

"Tôi cảm thấy cô ấy chính là hoàn toàn không có mệnh 'nữ diễn viên xuất sắc' !"

.....

Cuối cùng, 《 Tiểu Ngải 》 đã đạt được giải thưởng Gấu Bạc lớn của ban giám khảo. Là giải nhì, giải thưởng cao nhất chỉ đứng sau giải Gấu Vàng của liên hoan phim quốc tế Berlin.

Tháng sáu, liên hoan phim quốc tế ở thành phố Phong, cũng là một liên hoan phim quốc tế A+ duy nhất trong nước được tổ chức, 《 Tiểu Ngải 》 đã lọt vào vòng trong của hạng mục tranh giải chính, cạnh tranh cho giải thưởng Kim Tước. Bộ phim cuối cùng đã đạt được giải thưởng lớn của ban giám khảo. Diễn xuất của Hướng Tiểu Viên cùng Chu Ngộ tuy rằng nhận được tất cả khen ngợi, có điều cuối cùng thì hai người đều không có lấy được giải nam nữ diễn viên chính tốt nhất.

Người hâm mộ vui mừng bất ngờ khá lớn đối với Chu Ngộ, cho rằng anh ta có thực lực trở thành nam diễn viên xuất sắc, hơn nữa vô cùng thích hợp với phim văn nghệ. Trái lại, rất không thích hợp diễn loại phim hài.

Đánh giá đối với Hướng Tiểu Viên đều đang nói "nằm trong dự kiến", "cũng không có đột phá ngoạn mục cho lắm"......

Này cứ ví như một người thường xuyên chỉ ở hàng rìa đạt chuẩn, có lần thi được tám - chín mươi điểm, thì những người khác liền cảm thấy rất cừ rất tài ba; Một người thường xuyên thi được chín mươi, lần này vẫn thi được là chín mươi, thì những người khác liền cảm thấy chả mừng vui bất ngờ gì, nên là thế.

Cùng tháng, 《 Tiểu Ngải 》 chiếu ở rạp, được khen ngợi, nhiều người xem, dư luận cùng doanh số phòng vé đều rất tốt.

Tháng tám, 《 Tiểu Ngải 》 đã đề cử thành công giải đạo diễn tốt nhất, phim truyện xuất sắc nhất, nam diễn viên tốt nhất, nữ diễn viên tốt nhất, kịch bản cải biên tốt nhất, quay phim tốt nhất, vv... các loại giải thưởng của giải Kim Hoàng. Lễ trao giải vào tháng chín đã công bố kết quả trúng giải, ngoại trừ nữ diễn viên tốt nhất không lấy được, thì những đề cử của 《 Tiểu Ngải 》 cơ bản là đều giành thưởng hết.

Khi Vu Ngọc và Chu Ngộ lên sân khấu lãnh thưởng thì tình huống hồi Berlin kia lại tái diễn lần nữa. Hai người đều đã trịnh trọng cảm ơn nữ chính Hướng Tiểu Viên, nói đến chỗ xúc động rồi thì nước mắt rưng rưng. Hướng Tiểu Viên ở dưới sân khấu ngồi đấy mà mỉm cười vỗ tay, không nhìn ra có tí ti buồn bã cùng với bất mãn của việc không lấy được giải nào.

Một màn này đã truyền tới Weibo, rồi các cư dân mạng lại vui cười, đủ các loại bình luận đều có.

"Biểu cảm của Hướng Tiểu Viên thật sự đáng suy xét. Nói cô ấy phóng khoáng cũng phải, nhìn ra được là đã thật lòng vui mừng vì nam diễn viên hợp tác và đạo diễn, nhưng mà dường như lại thấp thoáng để lộ ra một tí xem thường."

"Ha ha ha đằng ấy chớ đoán mò tâm tư của chị Viên, 'lần này không trúng, lần sau tôi lại đến' ! "

"Cười chết mất, vẫn đúng là không có mệnh 'nữ diễn viên xuất sắc' ha ! "

"Hầy, nếu mà lấy được thật, rồi anti lại muốn bôi xấu "giải thưởng trong nước này là có nội tình, không ổn. Làm sao mà một diễn viên như cô ta lại lấy được giải hở". Hiện tại không lấy được thì phải bị cảm khái không cái mệnh kia rồi. Chậc, kịch bản 'tốt đẹp - mạnh mẽ - thê thảm' của chị Viên thật sự vẫn đang tiếp diễn, còn chưa tới hồi kết thúc !"

"Dù sao được giải hay không thì 'người làm vườn' tụi tôi cũng không để ý, tóm lại là giải thưởng thì chị Viên của tụi này đã giành được đủ nhiều rồi. Tôi chỉ là la liếm cái nhan sắc này, bộ váy đầm đuôi cá kim sa màu bạc đây đẹp quá đi !!!"

"Tui không phải người làm vườn, tui cũng đang 'liếm' nhan sắc này ! Quá đẹp mà ! Chị gái, em được này ! "

"Ui ui ui, Tiểu Viên của chúng ta riết cũng là chị rồi. Nhớ hồi đó, khi tôi chú ý tới cô ấy, thì cô ấy vừa mới ra mắt ! "

"A, vị bên phải này, Đa Miêu Tương, tôi có ấn tượng, là fan trung thành của Hướng Tiểu Viên ! Năm đó ở trong trận chiến quan hệ công chúng, vừa ra tay đã thành danh !"

"Fan mới, mới vừa làm fan chị Viên được không lâu, xin hỏi trận chiến quan hệ công chúng là xảy ra vụ gì?! "

"Để chế nói cho cưng, cụ thể về 'tốt đẹp - mạnh mẽ - thê thảm' của chị Viên chúng ta thì nói tới ba ngày ba đêm cũng chẳng nói xong hết !"

"Hay là đằng ấy vào nhóm 'người làm vườn' của tụi này đi, mình sợ chúng ta vừa thảo luận thì chị Viên của chúng ta lại phải lên xếp hạng tìm kiếm rồi đấy ! "

"Người trái lại thì đẹp đấy, nhưng chỉ là tôi không get (thấm) khả năng diễn của cô ta bao nhiêu, tóm lại là cô ta không lấy được giải nữ diễn viên xuất sắc thì tôi rất vui vẻ ! "

......

Ngay ở thời điểm sôi sục này, tài khoản phim ảnh lớn đã chứng thực '"Loli râu hồng phấn" đã đăng một cái Weibo: "Tiểu Ngải mà Hướng Tiểu Viên diễn quả thật là có chút lặp lại với nhân vật của cô ấy khi trước, không lấy được 'nữ diễn viên xuất sắc' cũng bình thường. Có điều, trái lại thì tôi cảm thấy bộ phim Đài, tình gái kia của cô ấy cùng Hà Thần Ảnh càng đáng xem một chút ! Hai người đều có đột phá, rất có tia lửa. Tháng trước cũng đã xem qua ở buổi chiếu triển lãm thuộc liên hoan phim Bắc Kinh và liên hoan phim trẻ FIRST. Cá nhân tôi rất thích, cũng không biết khi nào có thể lên rạp."

Tin tức của vị này luôn luôn nhanh nhẹn và chân thực nhất, vừa đăng ra tới thì rất nhiều người nghe phong phanh liền tụ tập kéo đến:

"Cái gì, là tình gái thật, hay là mấp mé? "

"Nghe nói là thật đấy ! Còn lấy được giấy phép chiếu rồi ! "

"Trời ạ ! Vốn dĩ tôi chèo hai cô ấy thành một cặp, đây là thật sự chăng? Tôi muốn ngất rồi muốn xỉu rồi ! Tôi muốn xem muốn xem, tôi phải mua điên cuồng ! "

"Đầu tư của Đồng Hoa, thì tôi cảm thấy việc chiếu vẫn có khả năng. Suy cho cùng thì có rạp phim của chính mình, dường như muốn đi Cannes nhỉ? "

"Chậc ! Thử nghĩ thì Ngu Cơ (*) thật á !"

(*) ở đây tác giả dùng từ 刺姬, mình đã tra khắp nơi mà vẫn chưa hiểu chính xác là gì, chỉ ra toàn nhân vật Ngu Cơ (xạ thủ) trong trò Vương giả vinh diệu. Thế nên để tạm như vậy, có thể không chính xác.

"Vậy thì có thế nào chứ? Kỹ thuật diễn xuất của Hướng Tiểu Viên vẫn là thua kém so với Hà Thần Ảnh nhỉ? Vậy muốn giành giải thì chắc hẳn cũng là Hà tam kim á ! "

"Đừng gây chia rẽ hai vị nữ diễn viên nữa, quan hệ của họ khá tốt đấy ! Ai lấy giải cũng được !"

"Chiếu nhanh chút ! Chiếu nhanh chút ! Tui muốn xem tình gái ! Hai cô ấy thật xứng ! "

"Tôi chỉ nói như thế đấy ! Dù cho là diễn tình gái, thì Hướng Tiểu Viên cũng không có mệnh lấy 'nữ diễn viên xuất sắc' ! "

"Chậc, là anti điên rồi nhể?! "

"Được thôi, chị Viên lại lên xếp hạng tìm kiếm rồi ha ha ha ha ha ha ! Cảm ơn anti nhá !! "

.........

Ở bên ngoài bàn tán đến kịch liệt, lúc tên Tiểu Viên lượn lờ ở trên bảng xếp hạng tìm kiếm, thì bản thân cô hoàn toàn không care (quan tâm) những cái này, bởi vì cô đang ở trên giường của Vĩ Trang.

---------

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad (link: https://www.wattpad.com/story/293242574)

Nếu các bạn đọc được những dòng này ở nơi khác ngoài wattpad, tức là chương mà các bạn đang đọc chưa được rà soát sửa lỗi. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play