Chương 194. Sếp tổng lớn buồn bực.
Chờ khi đường nét gương mặt Hà Thần Ảnh xuất hiện trong tầm nhìn, Tiểu Viên còn bừng tỉnh rằng vừa nãy đã xảy ra chuyện gì, chút xúc cảm xa lạ đọng trên cánh môi rồi.
Ánh mắt hai người tụ hội, nghe thấy hít thở của nhau.
Giây tiếp theo, tay Hà Thần Ảnh xoa xoa gương mặt của cô, làn da dưới bàn tay hết sức trơn mịn. Cô ấy cảm thấy hô hấp của mình đều chậm đi, dường như lại càng nhanh hơn, còn có thể nghe thấy nhịp tim càng lúc càng gấp của Tiểu Viên. Cô ấy chẳng có mảy may chần chờ, lại tiến qua đến, rồi nhẹ nhàng ngậm lấy môi cô.
Những người có mặt ở đây không nhiều, toàn bộ đều nín thở lặng hơi, tập trung tinh thần mà xem, ngoại trừ Thái Quyển. Anh ấy là kinh hồn bạt vía mà nhìn, cũng không dám nhìn kỹ, quá nửa sự chú ý ở nơi sếp tổng lớn phía sau người.
"...... mồ hôi lạnh của anh cũng ra tới cả rồi......" Trợ lý Cao xích đến gần anh ấy, nói khe khẽ.
"Sao cô vẫn có thể bình tĩnh như vậy?" Thái Quyển làm khẩu hình miệng.
"Hì hì." Độ cong nơi khóe môi trợ lý Cao cũng sắp không kiềm chế được nữa: "Bởi vì đây có thể là một lần duy nhất trong cuộc đời tôi nhìn thấy đỉnh đầu sếp tổng nhà tôi mọc sừng rồi......"
"Cô đúng là......" Thái Quyển căng chặt môi, mau chóng nói: "Có điều Tiểu Viên nhà tôi là đang làm việc nha, cho nên đây không phải......"
"Ôi dào yên tâm đi, tôi hiểu tôi hiểu, có điều cảnh tượng này thật sự quá kích thích rồi !" Trợ lý Cao nén cười mà nén đến không xong.
Thái Quyển vẫn không nhịn được muốn liếc ra sau tới sếp tổng lớn, ánh mắt của trợ lý Cao xẹt qua đến: "Đừng, nhìn, về, sau !"
"Thế, giờ, làm, sao?"
"Chờ-coi-tính-tiếp !"
Trong ống kính, hai vị nữ chính cuối cùng hôn môi với nhau, nhẹ nhàng, mềm mại, xây dựng lên một kiểu bầu không khí khó quấy nhiễu như dòng nước tĩnh lặng chầm chậm, vô cùng uyển chuyển cùng triền miên.
Trần Vân Tú nín giữ hít thở, trông coi camera quan sát sít sao. Trình Diệc chậm rãi giơ tay thoáng đẩy mắt kính, tròng kính ánh ra một mảnh ánh sáng lấp lánh.
"Có phải hai người này hôn được, có, có hơi lâu rồi hay không?" Thái Quyển khe khẽ nghiêng mặt, nói với trợ lý Cao trong im ắng.
"Đạo diễn chưa kêu dừng." Trợ lý Cao nói, giọng hơi yếu.
Thái Quyển vẫn rất bất an, quả thực 'sống một giây bằng một năm'. Đạo diễn mời hết phần lớn nhân viên công tác đi rồi, giám chế cùng sản xuất hôm nay cũng không có tới, cho nên cũng chả ai chú ý tới Boss (bà chủ) lớn của Đồng Hoa ở ngay trong trường quay, cũng chẳng ai tiếp đãi cô ấy, mà cô ấy còn đang nhìn bạn gái mình hôn môi với người khác?! Thoáng thế mình vào một chút, thì Thái Quyển đã cảm thấy trong lồng ngực của mình có lửa giận hừng hực bùng cháy......
Cảnh hôn này, thật ra Trần Vân Tú cũng chẳng thiết kế động tác cho các cô, cũng không yêu cầu các cô cần phải có động tác cụ thể gì.
Trên kịch bản cũng chỉ là viết một câu ngôn ngữ văn bản: "Các cô vào lúc này, cầm lòng không đậu mà đã cùng hôn nhau" ngắn ngủn như vậy, cụ thể phải diễn như thế nào, hôn làm sao, hôn bao lâu, toàn dựa vào hai người này nắm chắc cùng diễn.
Tiểu Viên dựa lưng vào tường, thân thể của Hà Thần Ảnh dán vào cô chặt chẽ, có trong một nháy mắt, cô phân tâm đi hết, quên mất mình là Hướng Tiểu Viên, mình chính là Lâm Lật, mà Thẩm Nhuế đang hôn cô.
Lâm Lật rất ngây ngô, có điều khi đối mặt với hôn môi của người trong lòng, cũng sẽ có xúc động muốn gần gũi với cô ấy, cũng sẽ muốn đáp lại cô ấy.
Hình như có một hai giây, hoặc là ba bốn giây sau, Tiểu Viên mới đột nhiên tỉnh thức lại tới —— cô cũng đã hôn lại Hà Thần Ảnh.
Ngay sau đó, hết thảy giác quan đều đã linh hoạt lại được, hơi thở của Hà Thần Ảnh, mùi hương cơ thể, nhiệt độ cánh môi của cô ấy đều đã bao trùm lấy cô, cả người cô lập tức đều trở nên cứng đờ hết, bất giác lùi lùi về sau.
Hà Thần Ảnh hơi hơi đứng thẳng, ánh mắt lay động, tầm mắt di chuyển từ môi của Tiểu Viên đến lỗ tai của cô, màu hồng hiện rõ trên màu trắng. Thư thả hô hấp, ánh sáng rạng rỡ trong đôi mắt của cô ấy, giơ tay sờ sờ môi của mình.
Lúc này Trần Vân Tú mới đã "cắt".
Ông ta rất vừa lòng cảnh quay vừa rồi, có điều hai vị nữ chính này trông dường như đều có tí ngượng ngùng. Đang muốn mở miệng khích lệ vài câu, phó đạo diễn ở bên cạnh nhanh chóng kéo lấy ông ta: "Lão Trần, sếp tổng lớn tới rồi !"
Trình Diệc bên cạnh cũng đã nghe thấy, cũng kinh ngạc mà xoay đầu lại, đồng thời, những người khác cũng sôi nổi quay đầu nhìn.
Sếp tổng lớn mặc áo sơ mi lụa màu trắng cổ tròn, quần tây màu kem, bên ngoài khoác vào một chiếc áo gió màu đen dài đến mắt cá chân.
Ăn mặc đơn giản, năng lượng tỏa ra đè ép người ta, vẻ mặt bình tĩnh trước mọi thay đổi xung quanh.
"Tổng giám đốc Vĩ?"
"Sếp Vĩ?!"
"Sếp Vĩ, ngài đã tới khi nào?"
Trần Vân Tú cùng phó đạo diễn đã mau mau đi lên nghênh đón, Hà Thần Ảnh cũng rất kinh ngạc đấy. Tuy rằng không biết vì sao sếp tổng lớn của Đồng Hoa có thể qua tới ghé thăm đoàn phim, nhưng mà không đi lên chào hỏi là không được đâu.
Cô ấy mới đi được một bước, thì chợt như có cảm giác, thoáng lướt mắt ra sau, phát hiện Tiểu Viên đứng nơi đâu đó ngây ngốc ngơ ngác, đôi mắt đờ đẫn bất động nhìn chằm chằm vào nơi nào đấy, trong mắt phảng phất như hàm chứa nghìn lời vạn câu.
Cô ấy nhìn qua tới men theo tầm mắt, đã nhận ra người mà Tiểu Viên nhìn đúng là Vĩ Trang.
Vài người xúm quanh bên cạnh Vĩ Trang, nhưng biểu cảm người kia đơn thuần nhạt nhẽo, giống như mặt biển chẳng có gợn sóng gì, tựa như có một gợn sóng nhẹ lâng lâng đánh qua tới phía bên cô ấy đây, rồi liền thu về mất.
Hà Thần Ảnh chẳng đi lên trước nữa, cô ấy có thể cảm giác tới được uy lực chất chứa trong ánh mắt kia của Vĩ Trang là tới về hướng cô ấy.
Cô ấy thật nghi hoặc, vì sao chứ?
"Chỉ là đi ngang qua, lại đây xem một cái, mọi người đi làm việc của mình đi." Giọng điệu của sếp tổng lớn hết sức bình tĩnh, nói xong thì mí mắt hơi vén, vẫn nhìn lướt qua phía cô ấy bên này một cái.
Đôi mắt Hà Thần Ảnh hơi hơi híp lại, một cái nhìn này, cái người kia nhìn không phải cô ấy, là Tiểu Viên.
Chỉ là một cái nhìn ngắn ngủi, sau đó sếp tổng lớn liền xoay người đi mất rồi.
Chuyển động ngầm của khóe mắt đuôi mày chỉ như vậy, nhất thời thoáng qua, Hà Thần Ảnh xác định chỉ có bản thân chú ý tới được một sự thật —— Tiểu Viên là quen biết với Vĩ Trang?
Nhưng hai người này làm sao có thể quen biết?
Cô ấy do dự rồi nhìn về phía Tiểu Viên lại lần nữa, lần này vừa nhìn thì giật nảy mình. Sắc mặt của Tiểu Viên trắng bệch, giữa mặt mày ngưng đọng hoảng loạn nồng đậm, nhìn được ra tới là đang chống đỡ dựa hết vào lý trí.
"Tiểu Viên?" Hà Thần Ảnh gọi cô một câu, vẻ lo lắng: "Làm sao vậy?"
Tiểu Viên ngây người hết vài giây, phảng phất như mới nghe thấy được giọng nói của cô ấy, rồi quay mặt lại đây. Hà Thần Ảnh đã thấy rõ hốc mắt đỏ lên của cô, trái tim chợt khựng lại, rồi lại hỏi một câu: "Làm sao vậy?"
Ngón tay Tiểu Viên vân vê cực kỳ sợ hãi không biết làm sao, tim gan phèo phổi giống bị nước sôi tạt qua, thế mà có thể trải nghiệm được đau khổ kiểu bị bỏng khi sống sờ sờ.
"Không thoải mái sao?" Tim của Hà Thần Ảnh đã nhấc lên, không chút suy nghĩ, vội vàng tiến lên muốn ôm lấy cô, không nghĩ rằng vừa đụng vào, thì Tiểu Viên chợt rụt lại theo tính phản xạ, Hà Thần Ảnh cũng ngây ngốc rồi.
Tiểu Viên kề sang một bên, dựa vào tường, nói xin lỗi giọng khàn khàn: "...... thật xin lỗi, chị Thần Ảnh."
Dáng vẻ của cô trông rất khó chịu, khuôn mặt nhỏ trắng nõn như tuyết, cánh môi cũng chẳng còn hồng hào. Hà Thần Ảnh nhìn cô không nói, chỉ là, lúc này, không một dấu hiệu báo trước, trái tim của cô ấy thoáng co rút dữ dội một chút, hơi đau nhói.
Cô ấy khẽ nhíu mày.
......
-
Trợ lý Cao chẳng ngờ rằng Vĩ Trang không có nói lời nào hết liền đi rồi.
Lần này sếp tổng lớn tới thành phố Giang quả thật có công chuyện, chẳng qua không phải chuyện rất quan trọng, cho nên sếp đã tới đoàn phim 《 Gặp được 》 trước, đi thăm bạn gái đóng phim.
Trợ lý Cao vốn còn nghĩ, chuyến thăm đoàn phim này thăm đến tựa như phát sóng trực tiếp hiện trường "bắt kẻ dan díu" vậy. Tuy rằng bản chất không phải, nhưng nhìn trông giống một chuyện như vậy.
Cô ấy cho rằng sếp tổng lớn sẽ nổi giận ngay tại trận, hoặc là sẽ có một ít biểu hiện "phát ra ngoài" hơn, ai biết đâu không hề một tia bọt sóng, gió yên sóng lặng.
Thăm đoàn rồi xong, sếp đã liền trực tiếp xử lý công chuyện, trợ lý Cao đi theo bên cạnh sếp toàn bộ hành trình, không nhìn ra một chút sơ hở. Vừa bận bịu thì thời gian trôi qua nhanh như bay, rất mau thì tới tối rồi.
Bữa tối, sếp tổng lớn cũng ăn được rất ít, đặt chén đũa xuống, sếp cầm lấy di động lên, sau khi lật lật, biểu cảm rốt cuộc thoáng sa sầm.
Vẻ mặt của sếp đã có biến đổi, ngược lại trợ lý Cao đã bớt sầu. Vừa rồi càng bình tĩnh, thì cô ấy cảm thấy trong lòng càng là cuồn cuộn mãnh liệt, là cô ấy càng bất an.
Giờ phút này, rốt cuộc tìm được lúc rảnh rồi nói việc tư với sếp: "Sếp Vĩ, vừa nãy ngài đang họp, thế nên tôi không dám quấy rầy ngài. Thái Quyển đã gọi điện thoại cho tôi."
"...... nói gì?"
"Chưa kịp nói thì đã bị cô Hướng ấn cúp rồi."
"...... à?"
"Tôi lo lắng có chuyện gì, liền đã gọi lại cho anh ta, Thái Quyển nói cô Hướng không thoải mái lắm?"
Vĩ Trang im hết chốc lát, nơi cổ họng trắng lạnh thoáng giật giật: "...... ban ngày khi đóng phim không phải tốt đẹp ư?"
Trợ lý Cao cười khe khẽ: "Đóng phim là công tác, cô Hướng đương nhiên phải chống đỡ."
Vĩ Trang cụp mi, di động màu đen đã lật xoay một vòng trong bàn tay trắng mịn của cô ấy, cô ấy nói: "Về khách sạn đi."
"Về khách sạn của cô Hướng?" Trợ lý Cao biết rõ mà còn hỏi.
Vĩ Trang gật đầu.
Trợ lý Cao không nén được ý cười: "Vậy tôi nhanh nhanh nói với Thái Quyển, chúng tôi quả thật sợ là sếp Vĩ ngài liền rời khỏi thành phố Giang đấy !"
Vĩ Trang đáp, giọng nhàn nhạt: "Không thể nào."
Nếu cô ấy thật sự lập tức liền đi, thế chỉ sẽ hoàn toàn ngược lại đẩy Tiểu Viên cho người khác.
Ánh sáng ngầm lấp lóe trong mắt của người phụ nữ kia, đó tuyệt đối là không có khả năng.
Thái Quyển nói Tiểu Viên "không thoải mái" là đã nói nhẹ, sau khi cô quay xong cảnh hôn thì rốt cuộc không cách nào ở phim trường được nữa, sắc mặt kém đến mức Trần Vân Tú cũng muốn mời bác sĩ cho cô rồi.
Cô đã bất đắc dĩ xin phép nghỉ, sau đó từ chối khéo đồng thời cảm ơn sự quan tâm của những người khác xong, sau khi trở về khách sạn liền nhốt mình ở trong phòng.
Mặc cho Thái Quyển khuyên như thế nào, cô đều không chịu mở cửa.
Sau khi Thái Quyển mở cửa cho Vĩ Trang rồi, thì ngoan ngoãn không nói một chữ, đóng cửa và biến mất tốc độ bằng giây.
Vĩ Trang đi tới cánh cửa phòng khóa lại kia, gõ gõ: "Là tôi, mở cửa."
Bên trong thật yên tĩnh.
Đường xương ức của Vĩ Trang hơi hơi phập phồng: "Tiểu Viên, mở cửa."
Lần này cửa liền đã mở thật nhanh, đôi tay Tiểu Viên bấu lấy cửa, một đôi mắt sưng lên, nhìn cô ấy với vẻ đáng thương vô cùng.
Vĩ Trang xem biểu cảm của cô, lại không nói chuyện.
Trong giữa im lìm, ánh sáng nở rộ trên mặt Tiểu Viên bởi vì người phụ nữ đây xuất hiện đã dần dần tối sầm xuống. Cảm xúc của cô sụp đổ, âm mũi thật nặng: "Chị tức giận rồi đúng không?"
"Em chẳng mặt mũi nào gọi điện thoại cho chị, cũng chẳng mặt mũi gửi WeChat cho chị." Tiểu Viên cúi thấp đầu xuống.
Chột dạ sao?
Khóe môi Vĩ Trang hơi kéo ra, bé đến không thể tìm thấy, chẳng nói chuyện.
Tiểu Viên đã nhịn tới lúc này, rốt cuộc bị cọng rơm cuối cùng "sự thừa nhận trong im lặng" này của người phụ nữ đây đè sụp, cô lập tức liền ngồi xổm xuống đất, rồi khóc lên chẳng màng chi.
Vĩ Trang chợt thoáng giật mình, khuôn mặt thờ ơ đã bị tiếng khóc của cô đục nứt ra: "Khóc cái gì?"
"Huhuhuhu, em, huhu......"
"...... có chuyện thì nói, đừng khóc."
"Huhu, em thật tệ hại. Với tư cách là diễn viên, em làm chị Thần Ảnh thất vọng. Với tư cách là bạn gái, em làm chị tức giận. Tư cách gì em cũng làm không tốt, em thật thất bại...... sao em lại tệ như vậy !"
Cô che lấy đôi mắt khóc to oa oa: "Trong đầu em lại có thể chỉ có toàn yêu đương như vậy, em chẳng có chút tố chất chuyên nghiệp nào, em xứng đáng thế nào với giải thưởng em lấy chứ?"
"Huhuhu, em xin lỗi chị, em thật sự hôn người khác rồi !"
"Em cũng có lỗi với chị Thần Ảnh, chị ấy chăm chỉ chuyên nghiệp như vậy, em lại đang tính đào ngũ !"
Áp lực tích tụ suốt một tháng, đến lúc này đã bộc phát toàn bộ.
Việc cô ăn không ngon ngủ không tốt, cố gắng nhập vai, lại sợ hãi nhập vai. Không nhập vai thì lại cáu giận bản thân không đủ chuyên nghiệp, quá chuyên nghiệp thì lại cảm thấy bản thân đang ngoại tình.
Điều hổ thẹn nhất chính là, còn bị bạn gái mình tóm gọn ngay tại trận nữa !
Là lần đầu tiên Tiểu Viên suy sụp như thế ở trước mặt Vĩ Trang, hình tượng gì cũng không đoái hoài nữa, khóc đến mức như hoa lê đọng hạt mưa, khóc đến mức ngực của Vĩ Trang cũng đầm đìa nước mắt của cô rồi.
Vào lúc này, dẫu cho đáy lòng có khó chịu thật nhiều, với cả hờn ghen, cũng phải an ủi bạn gái đã suy sụp trước.
Thật sự hết cách với cô.
Người phụ nữ kia thở dài thật nhỏ, cũng ngồi xổm xuống, cánh tay mảnh khảnh ôm cô vào trong lòng, giống như mọi khi, xoa xoa tóc cô.
Ôm ấp lành lạnh, mềm mại, quen thuộc đã bao bọc lấy cô, Tiểu Viên đã sụt sịt vùi vào đến, nước mắt còn tí tách từng giọt một, khóc đến mức cất tiếng hức hức, bật tiếng nấc khóc hết không ít.
Giữa mày Vĩ Trang hơi nhíu, tuy cảm thấy đau lòng, nhưng điều thật kỳ diệu rằng, không vui trong lòng thế mà lại đã tan đi không ít.
Chính phản ứng chột dạ này, vừa diễn cảnh tình cảm thì có thể sụp đổ thành như vậy? Dù cho thật sự "đến nơi quay thì cần phải diễn xuất", cũng chẳng có tâm lý mạnh mẽ tới vậy để "diễn như thật" "diễn giả thành thật".
Khóc đến như thể bé mèo mới ra đời vậy, khiến người ta làm sao nhẫn tâm mà trách móc nặng nề? Nhưng rõ ràng là cô đã hôn người khác, bản thân lại còn phải an ủi cô, không thể có xúc cảm?
Là bị cô cào rồi, còn phải lo lắng con mèo này cào người có bị thương hay không?
Tâm trạng của sếp tổng lớn thật là cảm giác phức tạp, ánh mắt của cô ấy lóe lên cực kỳ nhỏ bé, sau khi đợi cảm xúc của cô ổn định một tí rồi, cô ấy mới mở miệng yếu ớt: "Hướng tiểu miêu (mèo nhỏ :">), rõ ràng là em đã hôn phụ nữ khác, em còn khóc mãi chẳng yên nữa?"
-------------------------------------------------------------------
Chương 195. Thỏa hiệp?
Tiểu Viên bị câu "Hướng tiểu miêu" thình lình cất ra này gọi đến sửng sốt, ngay cả tiếng khóc cũng ngừng cả.
Vĩ Trang người này, thật ra là rất nghiêm túc hướng nội. Trước kia, các cô còn trong thời gian "ký hợp đồng", thì người này gần như sẽ không biểu lộ ý nghĩ nội tâm, cũng cực ít nói lời âu yếm thả thính.
Sau khi hợp đồng kết thúc, các cô từng cãi lộn, từng làm ầm ĩ. Vĩ Trang sẽ tức giận, sẽ thỏa hiệp ở trước mặt cô, cũng sẽ dịu dàng nói chuyện riêng của mình với cô. Tấm lòng của người ấy trong lời nói, nhưng cùng như nhau, là sự ít ỏi, người ấy rất hiếm khi nói lời âu yếm thả thính.
"Hướng tiểu miêu, rõ ràng là em đã hôn phụ nữ khác, em còn khóc mãi chẳng yên nữa?"
Câu này nghe thấy có một vẻ ghen tuông, cái ẩn giấu phía dưới chính là bao dung cùng nuông chiều.
"Chị không tức giận sao?"
"Em nói xem?"
"...... em, huhu, em chẳng nghĩ rằng chị sẽ đến đấy......"
"Tôi không tới thì em yên tâm thoải mái mà hôn người khác rồi chứ gì?"
"Không, không phải mà......" Tiểu Viên lật đật phủ nhận, nhưng nhất thời bí từ, trong đầu trống trơn trắng xóa không nói ra được bất kỳ lời biện giải gì. Cô hoảng loạn xoa vào mặt, đột nhiên tỉnh táo lại, đôi tay cô nâng lên che kín mặt.
Vĩ Trang phất tay của cô ra: "Sao không dám nhìn tôi? Chột dạ?"
Tiểu Viên nghẹn ngào một tiếng: "Không phải, em khóc đến xấu lắm !"
Bên môi Vĩ Trang đã giương lên chút xíu độ cong, vào thời điểm Tiểu Viên nhìn qua tới thì đã kịp thời thu lại, ngón tay thon dài thò qua đến khảy khảy những sợi tóc của cô: "Được rồi, bình tĩnh lại nào, đừng khóc nữa."
Bởi vì một câu "đừng khóc nữa" này của người phụ nữ kia mà trái tim ê chát của Tiểu Viên thoáng rung rinh, nhịn không được bèn tiến lên ôm lấy người kia.
Vĩ Trang ôm lấy bờ vai thẳng, mảnh của cô, hơi thở quen thuộc của người kia đã phất tới khuôn mặt của Tiểu Viên, cô lại muốn khóc nữa.
Hoảng đến quay mặt đi: "Chị đợi em chút, em đi rửa cái mặt !"
Chờ Tiểu Viên rửa mặt rồi, hơi bình tĩnh được một tí, rồi soi gương, cảm thấy mình không nhếch nhác như vậy nữa mới đã đi ra ngoài.
Vĩ Trang đứng ở trong phòng chờ cô ra tới, nói với cô: "Đi chỗ tôi nhé?"
"Nếu tôi ở chỗ này, thì Thái Quyển sẽ không thoải mái."
Đôi mắt Tiểu Viên khẽ cong lên, nếu mà Thái Quyển biết Vĩ Trang gọi anh ấy là "Thái Quyển" tự nhiên đến thế, chắc là anh ấy còn sẽ run cầm cập hai cái.
Cô đi theo Vĩ Trang, mở cửa ra. Thái Quyển đứng ngay ở ngoài cửa, nhìn thấy các cô thì thoáng sửng sốt: "Tổng giám đốc Vĩ?"
Vĩ Trang nói, giọng nhàn nhạt: "Cậu đi vào đi, chúng tôi đi tầng trên."
Thái Quyển: "...... à, à, được."
Ấn tượng của Thái Quyển đối với Vĩ Trang chưa thể nói là tốt, cũng chưa đến mức là xấu, chỉ cảm thấy người này rất có cảm giác khoảng cách, chỉ là chưa từng nghĩ đến người này sẽ chủ động nói chuyện với mình.
Trong một lúc, anh ấy không biết trả lời như thế nào, không nhìn ra manh mối gì từ trên mặt sếp tổng lớn, chẳng lẽ là bị màn kia ở phim trường kích thích phải rồi?
Hai người các cô không có việc gì nhỉ?
Sao mà anh ấy có loại cảm giác "gió thổi báo giông tố sắp đến"?
Thái Quyển nhìn chằm chằm theo bóng dáng các cô với vẻ không yên tâm, thấy Vĩ Trang duỗi tay dắt lấy tay của Tiểu Viên, Tiểu Viên ngoảnh đầu lại chớp chớp mắt với anh ấy.
Chậc, dắt tay đồ !
Xời, còn là sếp tổng lớn chủ động đấy ! Tiểu Viên nhà anh ấy vẫn là có bản lĩnh nha ! Vậy anh ấy liền không cần lo lắng nữa !
Thái Quyển nghiêng đầu quan sát theo, nhìn suốt một đường các cô đi tới được thang máy, vào thang máy rồi, mới móc di động gửi WeChat cho trợ lý Cao: "Ôi chao, không nhìn ra được nha ! Sếp tổng nhà cô thật sự rất sến sẩm á !"
Trợ lý Cao trả lời trong giây lát: "Sao nói vậy?"
"Mau nhanh nói với tôi chuyện gì đã xảy ra !"
Thái Quyển vừa đánh chữ vừa định đẩy cửa, bỗng nhiên bên tai nghe được có người gọi anh ấy: "Tiểu Thái."
Anh ấy thoáng dừng lại, vừa nhìn kỹ lưỡng thì hơi kinh ngạc: "Chị Thần Ảnh?"
"Tiểu Viên khỏe hơn rồi chứ?" Hà Thần Ảnh đã đi qua tới, thoáng nhìn cửa một cái.
"A, em ấy," Thái Quyển giương nụ cười lên: "Vừa rồi em ấy đã ngủ thiếp đi rồi."
"À, như vậy à, thế thì tôi không đi vào quấy rầy em ấy nữa, để em ấy ngủ đi." Hà Thần Ảnh hơi gật đầu.
"Ôi, cảm ơn chị, làm phiền ngài còn đặc biệt đi một chuyến, chờ Tiểu Viên tỉnh rồi thì tôi sẽ nói với em ấy vậy."
"Ngày mai cuối tuần, đoàn phim cũng có thời gian nửa ngày nghỉ ngơi, cứ để em ấy ngủ bù cho tốt đi, tôi thấy mấy ngày liên tục tinh thần em ấy đều không tốt."
"À, phải, phải, áp lực của em ấy khá lớn." Thái Quyển cười xòa mấy tiếng.
"Ừm, vậy thì tôi về trước đây, có chuyện gì thì bảo Tiểu Viên đi tìm tôi." Hà Thần Ảnh lại nhìn nhìn cửa nữa, mới xoay người rời đi.
Thái Quyển nhìn theo bóng dáng của cô ấy đi xa, ôi một tiếng cảm khái, tiếp tục gõ chữ với trợ lý Cao: "Tôi hú hồn rồi !!! Cô đoán coi ai đã vừa mới qua đây !"
-
Vào tới phòng tổng thống Vĩ Trang ở, không gian đã mở rộng rất nhiều, cũng yên tĩnh được một tí.
"Chị ở thành phố Giang bao lâu?" Tiểu Viên hỏi người kia.
"Ngày mai liền đi." Người kia đáp.
"......" Tiểu Viên hít vào một hơi, nhìn người phụ nữ kia đã rót ly rượu, nhấp vào một ngụm, rồi ngồi vào sofa.
Cô bèn căng đầu ngồi qua đến, sà vào trong lòng người phụ nữ kia: "...... chị muốn tới sao cũng không nói với em một tiếng?"
"Có công tác, cũng qua đây thăm em chút." Vĩ Trang dừng một chút, chẳng nói tiếp nữa.
"Muốn cho em một niềm vui bất ngờ sao?" Tiểu Viên cọ cọ vai của người kia.
Vĩ Trang liếc xuống phía cô một cái, không có trả lời.
Tiểu Viên đã bé giọng lần nữa với vẻ chột dạ, chỉ dám ôm lấy eo của người phụ nữ kia làm dáng điệu khôn ngoan, không dám nói nhiều nữa.
Một khoảng thời gian yên tĩnh.
Tiểu Viên lắng nghe nhịp tim của người kia, đã dần dần bình tĩnh xuống lại ở trong lòng người kia, cũng đang suy nghĩ tìm tòi hiện tại phải làm thế nào. Bây giờ cô diễn thì cũng diễn không tốt, bạn gái cũng không làm tròn bổn phận, hai bên đều không phải con người nữa.
"Frances, em......"
"Em còn muốn diễn phim này sao?" Vĩ Trang thì thầm hỏi cô.
Tiểu Viên xoắn ngón tay vào nhau: "...... em không biết nói như thế nào."
"Nếu em không muốn diễn nữa, thì tiền vi phạm hợp đồng không là vấn đề, còn nếu em muốn diễn......" Vĩ Trang thoáng dừng lại, Tiểu Viên ngẩng mặt lên tới, nhìn vào ánh mắt sâu lắng của người kia, đường hàm dưới tinh xảo như điêu khắc, hỏi tiếng be bé:
"Vậy em muốn tiếp tục diễn, thì chị sẽ không vui sao?"
Hơi thở của Vĩ Trang hơi ghìm xuống, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, cũng chẳng có nhìn cô.
"...... là em muốn diễn, nhưng mà nếu em không thể làm chị yên tâm, thì em cũng sẽ không an tâm, vậy thì em cũng diễn không tốt, không chuyên nghiệp, như vậy cũng có lỗi với chị Thần Ảnh."
"Cho nên em muốn tôi nói ủng hộ em, làm em an tâm, không có gánh nặng mà diễn bộ phim này sao?"
Giọng điệu của Vĩ Trang tuy rằng bình thường nhạt nhẽo, nhưng Tiểu Viên thật sự không dò được chính xác tâm tư của người kia. Là người ấy để ý, hay là không để ý đây?
Nếu Vĩ Trang có thể thật lòng nói không để ý với cô, thế thì hòn đá lớn trong lòng cô liền có thể dỡ xuống tới rồi.
"Em là diễn viên, đây đều là công tác, em," Tiểu Viên cào cào cổ áo người kia: "Trừ chị ra, thì đều không có cảm giác đối với những người khác ......"
Ánh mắt Vĩ Trang khẽ lay động, khóe môi thoáng nhấp nhấp, Tiểu Viên quan sát đến vẻ mặt của người kia.
"Em thì muốn diễn đó, hiện tại rút khỏi, đối với toàn bộ đoàn phim thì đều không tốt, em cũng sẽ có vẻ không có tố chất chuyên nghiệp vô cùng."
"Trước kia em cũng từng nói với chị, em là diễn viên, chúng ta yêu đương thì không cách nào tránh khỏi cứ sẽ gặp phải mấy vấn đề này......" Nói rồi, cô dán về hướng hõm cổ người phụ nữ kia, tỏ ra yếu mềm về phía người kia: "Em cảm thấy, em sẽ không bao giờ nhận phim yêu đương đồng tính nữa. Với lại, về sau nếu là phim có cảnh tình cảm thì em hỏi thử ý kiến của chị trước......"
Điều cô nên nói, có thể nói đều nói xong hết rồi, Vĩ Trang vẫn luôn lặng thinh lắng nghe, hàm ý ánh mắt không rõ, thái độ cũng thật vi diệu.
Tiểu Viên không còn cách nào, chỉ có thể tung ra 'đòn sát thủ' (át chủ bài), ôm lấy chiếc cổ của người phụ nữ kia, đến hôn người kia, mềm giọng làm nũng: "Có được không nào, Frances?"
Cô hôn hôn gương mặt của người kia, lúc lại hôn lần thứ hai thì cằm đã bị Vĩ Trang khẽ nhéo lấy, tiếng cười trầm thấp nhạt nhẽo của người kia đã truyền đến bên tai: "Nói cái gì đều để em nói rồi, tôi còn có thể phản đối sao?"
"A, không, không......" Tiểu Viên bị động tác nhéo lấy cằm của người kia ghẹo đến lòng dạ nao nao, cũng không dám trực tiếp nối tiếp lời: "Chị nói thế kia thì giống như em thật bá đạo, đã bắt nạt chị vậy......"
Hàng mi thật dài của Vĩ Trang chợt đảo qua, đôi môi mỏng hơi vểnh lên, cứ bình tĩnh như vậy nhìn cô, tựa cười mà như không, ánh mắt hơi thấp, ngón trỏ thon dài trượt qua môi cô.
Xúc cảm từ mặt trong ngón tay của Vĩ Trang lưu ở trên môi là sự mềm ấm, Tiểu Viên bị người kia chợt xoa như vậy, trái tim lập tức liền tê tê dại dại, ánh mắt của người phụ nữ kia lẳng lặng dừng trên môi của cô.
Bốn mắt vừa đối diện, người kia cúi đầu, rồi ngậm lấy môi cô.
Trái tim của Tiểu Viên đập trật nhịp, cả người cũng đã bị người kia bồng qua đến. Cái hôn lần này của người kia không tính đột ngột, lại rất mạnh mẽ áp đảo, vừa cúi nghiêng qua đây thì liền dò đi vào, di chuyển câu vào đầu lưỡi của cô, chiếm đóng lấy mỗi một tấc hô hấp của cô, chóp mũi tì với nhau, những sợi tóc cùng quấn quanh vào nhau.
Tiểu Viên hoàn toàn theo không kịp người kia, chỉ có thể để cho người phụ nữ kia hôn mút vào. Cô tức thời thì đầu váng mắt hoa, đầu gối nhũn ra, cẳng chân buông xuống, vắt ở chân của Vĩ Trang.
Mãi đến khi cô suýt ngạt thở thì Vĩ Trang mới đã thoáng buông lỏng cô ra, nói thầm thì: "Em thích là tôi hôn, hay là cô ta?"
Hít thở ướt át trầm khàn của người phụ nữ kia dán vào vành tai cô, khích dậy nỗi tê dại kiểu điện giật cả người cô. Mà Tiểu Viên nghe rõ được lời thì đều ngây ngốc cả: "...... đây?"
Đây còn cần phải hỏi sao?
"Trả lời tôi."
Tiểu Viên ngớ ra mà thốt nên từ: "...... chị Thần Ảnh với em, đó là đang công tác nha......"
Trong mắt Vĩ Trang giống như bốc cháy lên một cụm ngọn lửa nhỏ cực nóng, mà khuôn mặt trắng lạnh dưới ánh đèn âm ấm đã hắt ra ánh sáng phản chiếu dịu mượt. Trong khí chất mâu thuẫn một nóng một lạnh này lại có sự mềm mại của hương vị phụ nữ, dung hợp thành một nỗi quyến rũ bắt lấy người ta. Người kia cứ nhìn vào cô như vậy, cô đã đỏ mặt đầu hàng trong ánh mắt thế ấy của người kia: "Em không nhớ với chị Thần Ảnh...... là cảm giác gì nữa, thật sự."
Cô chủ động sáp lên đến hôn Vĩ Trang, dùng hành động để chứng minh.
Hai người thân thiết ở sofa hết một chốc lát, Tiểu Viên lẩm bẩm thiếu hơi ở trong lòng người kia: "Khi trước chúng ta cũng từng nói vấn đề này rồi, chị cũng xem qua kịch bản rồi, sao chị còn ghen với chị Thần Ảnh chứ......"
"Là thảo luận qua, tôi còn từng nói với em rằng không thích người khác hôn em." Vĩ Trang nói yếu ớt: "Còn vừa vặn bị tôi thấy."
Tiểu Viên cảm thấy dường như áp lực không khí đột nhiên lại muốn biến thành thấp rồi, bèn nhanh chóng nói: "Cũng chỉ có một chút cảnh hôn, chẳng có cái gì khác, nhiều nhất chính là ôm nhau."
"...... tôi biết, tôi xem qua kịch bản đấy." Vĩ Trang trả lời nhàn nhạt.
Tiểu Viên vụng trộm ngưỡng mặt nhìn người kia một cái, va vào ngay chính đôi mắt của người phụ nữ kia. Cô mau mau kề đi lên mổ vào môi người kia một chút, lại gãi gãi mu bàn tay của người phụ nữ kia, lông mi chớp chớp từng cái. Có chút thật cẩn thận dè dặt, có xíu làm nũng, với cả tí vẻ mặt dày, đôi mắt lưu chuyển toàn là ánh sáng rực rỡ sinh động.
Những nhà phê bình phim kia đều cảm khái rằng đôi mắt của cô trông quá đẹp, hơn nữa rất biết vận dụng đôi mắt của mình, cực kỳ sinh động, trăm chuyển ngàn suy, khiến người ta 'dẫn hồn quấn mộng' (hấp dẫn sâu sắc), mặc sức tưởng tượng muôn vàn.
Dù cho Vĩ Trang không thích loại cảm giác ấm ức đáy lòng khó chịu, không tài nào trút hết, còn phải biểu hiện rộng lượng ra ngoài này, nhưng cũng thật sự bó tay chẳng còn cách chi với cô, chỉ có nhận chịu.
"Em diễn cho tốt đi, không cần lo ngại tôi." Cô ấy đã đè xuống cảm xúc hơi lóe nơi đáy mắt: "Không cần có gánh nặng."
"Thật sự sao?"
"Ừ."
"Khi em diễn, có thể phải thật sự rất nhập tâm vào...... phải yêu thích, khụ, ý em là phải rất nhập vai đấy." Tiểu Viên không yên tâm, lại lúng ta lúng túng bổ sung thêm một câu.
Không khí yên ắng hết vài giây, người phụ nữ kia chậm rãi nói: "Ừ, tôi có thể hiểu được."
Chờ đến sau xác nhận của người kia, Tiểu Viên mới thật sự nhẹ nhàng thở ra được, nét mặt vui vẻ, tươi cười mà ôm lấy người kia: "Ôi, Frances chị thật tốt !"
Người phụ nữ dán vào tóc mai bên tai cô, khóe môi tràn ra biên độ cực kỳ bé nhỏ.
Hừ.
---------
---------
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad (link: https://www.wattpad.com/story/293242574)
Nếu các bạn đọc được những dòng này ở nơi khác ngoài wattpad, tức là chương mà các bạn đang đọc chưa được rà soát sửa lỗi.