Chương 166. Chủ động tới cửa.
Một tuần tiếp theo đó, Tiểu Viên sa vào một loại trạng thái lười biếng vẻ lờ đờ uể oải, ngủ nướng, ăn đồ ngọt, nói chuyện phiếm xem phim cùng anh trai. Phòng tập thể thao cũng không đi, chỉ ở trong nhà tập yoga một chút.
Từ Mộc Dịch hẹn đã cô mấy lần, cô đều uyển chuyển từ chối hết, may mà cậu cũng chẳng có mặt dày đến tận cửa. Thật ra thì cô hơi tán thưởng tài hoa của Từ Mộc Dịch, nhưng mà hoàn toàn không có ý muốn yêu đương với cậu.
Cô tin tưởng Từ Mộc Dịch chỉ là có thiện cảm với mình, chờ cậu hiểu rõ không có tính khả thi thì sẽ buông xuôi, cậu cũng không phải không cô thì không được.
Trên đời này, chẳng có ai là không phải ai đó thì không được nhỉ?
Ngày đó sau khi trở về, Tiểu Viên lặp đi lặp lại một hồi giằng co tại hành lang tầng cao nhất khách sạn Quý Đảo kia ở trong đầu, cảm giác xấu hổ và áy náy le lói tựa có như không trước sau quanh quẩn ở trong nội tâm của cô.
Liệu có phải bản thân hơi dữ hay không, có tí hùng hổ doạ người chăng?
Có phải cô đòi hỏi quá nhiều đối với Vĩ Trang rồi hay không?
Thật ra người kia chỉ là không ưa nói chuyện, nhưng vẫn rất tốt với cô. Chí ít, vào thời điểm cô cần giúp đỡ nhất, người kia đều ở bên cạnh cô......
Mỗi lần đều sẽ nghĩ như vậy, sau đó thì Tiểu Viên đau khổ mà nhận ra, thật ra cô vẫn luôn đang mong nhớ về Vĩ Trang, thật ra cô cũng rất thích ở bên cạnh Vĩ Trang.
Thẳng thắn mà nói, người kia quả thật là hình mẫu lý tưởng của cô. Cô rất thích tướng mạo của người kia, thích tính cách ít lời, lặng lẽ, hướng nội của người kia, cũng thích đặc điểm tham công tiếc việc của người kia, bản thân cô cũng là người rất coi trọng làm việc.
Cô nghĩ như vậy, thì có chút hận mình là vết sẹo lành rồi thì đã quên đau, có hơi oán giận Vĩ Trang. Nếu đã nói kết thúc rồi thì kết thúc đàng hoàng, còn tới ghẹo chọc mình làm chi?
Mỗi ngày cô vẫn phải tốn rất nhiều thời gian đuổi Vĩ Trang ra khỏi đầu óc mình, cái này khiến cô càng ấm ức hơn. Cái càng buồn bực chính là, trong các kịch bản đưa tới từ Phi Dực, cô cũng chưa chọn trúng cái mình thích thật sự.
Những cái Nguyễn Thanh chọn thay cô đều rất không tệ, phim thương mại lớn, phim văn nghệ lớn, đều là tài nguyên bậc nhất của nhất. Nhưng Tiểu Viên lại chẳng nhiệt tình gì.
"Liệu có phải em đánh giá cao bản thân quá rồi hay không? Này đặt ở bốn năm năm trước, em mà nhìn thấy những kịch bản này thì em có thể khóc muốn chết, hưng phấn cả đêm đến mức ngủ không được." Đến nỗi Tiểu Viên chế giễu bản thân với Thái Quyển.
"Không phải mình đã có một bộ hàng để dành rồi sao, nếu em không muốn đóng phim thì cứ đến từ từ, chụp quảng cáo đại diện phát ngôn nhiều chút, cái này nhẹ nhàng lại có tiền để kiếm." Thái Quyển nháy nháy mắt về hướng cô.
Tiểu Viên khẽ bĩu môi, ngã vào trong sofa, tóm gối ôm qua che lại mặt mình.
Thái Quyển với nét cười ẩn chứa mà liếc cô vài lần: "Nói thật nha, tính nết này của em mà không muốn đóng phim, vậy khẳng định là sâu tận trong lòng em có thứ càng quan trọng đã đè ép vượt qua nhiệt tình trong đóng phim của em......"
Anh ấy hơi đằng hắng, giả bộ kiểu anh lớn chỉ bảo cô: "Em tự ngẫm lại cho tốt ha ! Em hiểu mà, tự hỏi lòng mình một chút ha !"
Tiểu Viên: "......"
Tiểu Viên không cách nào nghĩ thật tốt, chỉ có thể tiếp tục chọn trong những kịch bản Nguyễn Thanh cho cô.
Hay là nhắm mắt bốc một cái đi? Đều rất tốt cả, nếu chọn một cái vào đoàn thì có thể bận ba bốn tháng, cũng không cần suy nghĩ cái gì nữa hết.
Khi cô đang bận lọc qua kịch bản lần nữa, thì Từ Mộc Dịch đã lại bắt đầu gọi cô liên hoàn. Cô nhíu nhíu mày, ấn cúp rồi, cậu lại gửi tin nhắn lại đây.
"Tôi thiệt thảm mà !!! Tôi bị hủy hợp đồng rồi !"
Lông mày của Tiểu Viên chợt nhảy giật, lúc cậu gọi điện thoại qua tới lần nữa thì cô đã liền nhận: "Làm sao vậy? Không phải cậu ký A sao?"
Từ Mộc Dịch thở ngắn than dài ở bên kia: "Tôi cũng biết mà, tôi vẫn không hiểu mô tê gì, đột nhiên bảo tôi đi ký hợp đồng giải ước, một bộ tác phẩm tôi còn chưa quay á?"
"A a a a !!! Tôi tức chết rồi ! Tôi đi tìm sếp Liêu - người ký với tôi, bà ấy nói tôi với Đồng Hoa không có duyên phận, chả duyên phận thì lúc mới đầu muốn ký với tôi làm chi? Giữ tôi chơi ư?"
"Tức chết tôi đấy ! Truyền đi ra thì thanh danh của tôi không hay ho biết bao !!! Tôi không xứng với Đồng Hoa chỗ nào chứ? Tốt xấu gì tôi cũng là đạo diễn trẻ tuổi thiên tài được chứ??? Bộ đầu tay của tôi là đã được đề cử của Phi Thiên, Phi Hạc, Bạch Ngọc Lan được chứ?"
"Chị nói sau này tôi quay phim liệu sẽ chịu ảnh hưởng hay không? Liệu rằng không có công ty đầu tư tác phẩm của tôi nữa hay không?"
"Huhuhu, chị có thể ra ngoài đi ăn với tôi chứ? Tôi cần sự an ủi của chị, chị Viên à !" Nói đến phía sau, cậu vậy mà đã bắt đầu làm nũng.
Tiểu Viên: "......"
Cô đã tốn công sức một phen để an ủi Từ Mộc Dịch, cũng lại lần nữa đã từ chối lời mời của cậu. Sau khi ngắt di động thì không yên tâm lắm, đã còn gửi WeChat báo tin cho Lục Tĩnh Niên cùng Trâu Nhất Nhụy đi an ủi cậu.
Cô cũng chỉ có thể làm được kiểu mức độ này thôi, lại làm thêm một ít thì cũng sợ cậu hiểu lầm, cũng sợ người phụ nữ kia nghĩ nhiều.
Chuyện hủy hợp đồng của Từ Mộc Dịch rốt cuộc có liên quan tới Vĩ Trang hay chăng?
Mãi đến tối, Tiểu Viên vẫn không thể buông xuống việc này, tâm tình thật là một lời khó nói hết.
Cô cũng từng có kinh nghiệm "bị thay thế", "bị cấm sóng", loại cảm thụ này hết sức không dễ chịu, cô cũng hết sức chán ghét loại hành vi này.
Người phụ nữ này bị sao vậy?
Chả trách là mẹ con với Vĩ Gia Bảo đấy !
Sếp tổng lớn thì có thể muốn làm gì thì làm sao? Quả đúng là nhà tư bản chẳng tốt đẹp gì !
Tiểu Viên càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng bực bội khó chịu, cũng không cách nào lơ đi. Cô thoáng nhìn thời gian, còn chưa tới tám giờ, bèn nhắn tin cho trợ lý Cao trước: "Alex, sếp tổng của các cô tan tầm rồi sao?"
Alex đã đáp lại thật mau: "Sếp Vĩ hôm nay có hơi khó chịu, đã tan tầm đúng giờ."
Tiểu Viên chợt ngẩn ra, vội vàng gửi: "Người ấy làm sao vậy? Bị bệnh rồi sao?"
Alex đáp: "Gần đây giấc ngủ của sếp Vĩ rất kém, cho nên...... khụ khụ......"
Không biết vì sao, Tiểu Viên bị Alex ho đến có tí ti chột dạ, sau khi cầm di động xoay hết vài vòng ở trong phòng, rốt cuộc nhịn không được nữa, đi tìm Thái Quyển.
Thái Quyển lái xe chở cô chạy về hướng Quân Duyệt uyển, lúc sắp đến, anh ấy nhắc nhở cô: "Em gửi tin nói với sếp Vĩ rồi chưa? Không sự đồng ý của chủ hộ thì đến cửa thứ nhất chúng ta cũng vào không được !"
Anh ấy hỏi mấy câu rồi Tiểu Viên đều đang lặng im, Thái Quyển đã ngó cô một cái từ kính chiếu hậu, thấy cô nắm chặt di động với một vẻ mặt bối rối.
"Không phải chứ? Em vẫn chưa quyết định à? Thế chúng ta giữa đêm hứng gió tới rồi?"
"Em sợ em đổi ý mà......" Tiểu Viên nói nhỏ: "Được rồi được rồi, vậy em nhắn tin liền."
"Còn nhắn tin à, gọi điện thoại đi, anh đây liền lập tức là tới rồi." Thái Quyển gắt cô.
Tiểu Viên liếc anh ấy một cái trắng mắt, sau khi ngừng hết vài giây, cuối cùng đã gọi điện thoại Vĩ Trang. Khi tiếng chuông điện thoại vang lên, trái tim cô cũng nhanh hơn vài phần, trong một lúc cũng không xác định bản thân, lúc là muốn để người kia tiếp lên, hay là không muốn người kia tới nhận.
Nhưng chẳng chờ cô rối rắm quá lâu, sau qua ba tiếng, khi đến tiếng thứ tư, thì giọng nói thu hút hơi lạnh quen thuộc kia đã nhẹ nhàng mà gõ dội vào ống tai cô: "Alo?"
Tiểu Viên vô thức thoáng vân vê lỗ tai, hít sâu một hơi, cổ động tinh thần làm nốt cho xong: "Tôi đã sắp sửa tới chỗ cô rồi, đi vào thế nào?"
Lúc trước cô đều là do chú Vương đưa vào đến, trạm kiểm soát một tầng rồi lại một tầng, chú Vương nhất định phải thông qua rà quét mống mắt, cùng với xác minh biển số xe, bên cạnh đó còn có thẻ từ để tiến vào bãi đỗ xe ngầm, với lại mật mã thang máy một tuần đổi một lần. Ngoại trừ chú Vương, một mình cô cũng không thể đi vào Quân Duyệt uyển từ bên ngoài, trước khi cô tới cũng không tiện lại đi làm phiền chú Vương một lần nữa.
Trong ống nghe đã yên tĩnh đến mấy giây, mới nghe được Vĩ Trang nói: "Tôi bảo quản gia đi đón cô vào trong."
Qua hai mươi phút sau, trải qua nhiều lớp trạm kiểm soát, rốt cuộc cô vào được thang máy, rồi cô ấn con số tầng 33.
Trong di động, WeChat của Thái Quyển đã bắn qua đến: "Thế anh không đợi em nữa, anh đi về trước đây."
Tiểu Viên hơi mím môi, gõ chữ: "Vậy em trở về thế nào chứ?"
"Em tự nghĩ cách, hoặc là đừng trở lại nữa !" Thái Quyển đáp thật nhanh, cùng với cái biểu tượng cảm xúc nhếch mép cười to.
Tiểu Viên thoáng chớp mắt sốt ruột: "Này, anh phải tới đón em......"
Cô còn chưa đánh xong, thang máy "tích" một tiếng, cô đã ngẩng đầu lên, rồi cửa tách ra, bóng dáng của Vĩ Trang xuất hiện ở trước mặt cô.
Hai người đối diện tầm mắt, hai bên đều lặng im hết.
Người ấy chẳng nói gì, trong đầu Tiểu Viên cũng trống trống rỗng rỗng, cứ đi theo người ấy vào phòng như thế rồi.
Căn ở tầng 33 này cũng có rất nhiều thuộc về hồi tưởng, tuy rằng không có nhiều như tầng 34, nhưng cũng là rõ mồn một trước mắt. Cô vừa đi, vừa nhìn, trong lòng đã càng thêm trở nên phức tạp.
Ánh sáng trong phòng ấm áp mà nghiêng về tối, kim đồng hồ dường như đang chạy về sau.
"Uống cái gì?" Vĩ Trang hỏi cô.
"À, nào cũng được." Tiểu Viên bứt rứt cả người, mỗi khi đi một bước đều sẽ có ảo giác giẫm nhầm giẫm hụt, nhưng dưới chân rõ ràng chính là sàn nhà vững chắc.
Rõ ràng là bản thân đã nói Vĩ Trang đừng lại tìm cô, đừng kêu cô nữa, chính mình thì mơ mơ màng màng tự động tới cửa rồi, thực sự có tiền đồ.
Ba phút sau, Vĩ Trang đã bưng một ly sữa bò ấm ra tới, thấy Tiểu Viên vẫn cứ đứng mà ngẩn ra. Váy có dây màu vàng chanh của cô ở độ dài trên đầu gối, đôi chân trơn bóng thẳng tắp bước trên một đôi giày đơn (giày một lớp) màu xanh lá mạ, đèn để sàn phác họa ra bóng dáng có lồi có lõm bắt mắt của cô.
"Sao không ngồi?" Vĩ Trang đã nhìn cô đến vài giây, mới chậm rãi mở miệng.
Cô hơi ngẩn ngơ, lúc này mới xoay qua liếc người kia một cái, rồi ngồi xuống gần đó với động tác cứng đờ.
Vĩ Trang đặt sữa bò ở trước mặt cô, cô chớp chớp mắt, dường như lại hơi ngẩn ngơ, nhỏ giọng mà nói cảm ơn.
Vĩ Trang thoáng im lặng, đứng đấy hết một chốc, rồi cũng mới ngồi xuống ở đối diện cô.
Hai người lại im lìm trong chốc lát.
Vĩ Trang chẳng hỏi cô vì sao tới, mà trong đầu Tiểu Viên cũng là màn trắng, còn đang phản ứng rằng mình thế nào liền lại ở chung một phòng với người kia rồi.
Cô lặng lẽ nâng mi lên, liếc qua Vĩ Trang một cái.
Người kia hẳn là mới vừa tắm rửa xong không lâu, mặc đồ tơ tằm ở nhà màu trắng, mặt mộc toàn bộ, mái tóc đen nhánh dày kín phủ lên trên vai.
Hàng mi đen nửa rũ, dưới mắt dường như có một ít bóng xám dôi ra từ việc giấc ngủ không tốt, cả người chìm trong quầng sáng sắc ấm, lại có một sự nhạt nhẽo kiểu tách biệt với thế giới bên ngoài.
Tiểu Viên vô thức thở dài, hơi mở miệng, sau khoảng ngắn ngủi mới tìm được đến giọng nói của mình: "Alex nói cô có hơi khó chịu, hiện tại cảm giác tốt hơn chút rồi chứ?"
Hàng mi Vĩ Trang nâng lên, dường như có hơi bất ngờ. Cô ấy dừng một chút, lúc này mới nói: "Tôi không sao."
"Ờ......" Tiểu Viên gãi gãi đầu gối mình, đáp một tiếng.
"Cô qua đây là vì cái này?" Vĩ Trang hơi hơi nheo mắt, ánh mắt tập trung ở trên mặt Tiểu Viên, ngón tay đặt bên cạnh âm thầm gõ gõ sofa, giọng điệu kiểu như bình thường.
"Ưm, a, không......" Giọng điệu Tiểu Viên chợt vơi, phản ứng bản năng liền phủ định, ánh mắt cũng trôi dạt đi: "Không phải, là có việc khác tôi muốn hỏi cô."
"Chuyện gì?" Khóe môi của Vĩ Trang hơi mím ra một độ cong le lói ti tí.
"Là......" Tiểu Viên đi một hơi chậm nhẹ: "Hủy hợp đồng Từ Mộc Dịch là bởi cô sao?"
Trong nhà chợt yên lặng nháy mắt.
Độ cong khóe môi của Vĩ Trang tăng thêm mà không có độ ấm, ngón tay bên cạnh nắm chặt trong âm thầm, cô ấy cất tiếng sâu kín: "Hóa ra cô tới tìm tôi là vì cậu ta?"
--------------------------------------------------------------------
Chương 167. Trò chuyện đêm, chưa đến mức cãi nhau. ( đầu )
"Hóa ra cô tới tìm tôi là vì cậu ta?"
Tiểu Viên vừa nghe được giọng điệu của người kia thì đã lập tức cảnh giác, cô đã kiến thức qua Vĩ Trang với giọng điệu kỳ dị ở tầng cao nhất Quý Đảo, lần này nghe có vẻ dường như càng nguy hiểm......
"Không không không !" Cô vội vàng phủ định: "Đương nhiên không phải vì cậu ta !"
"À?" Vĩ Trang nhướng mày nhìn nhìn cô, một bộ dáng chờ cô giải thích.
Tiểu Viên véo véo ngón tay, nghẹn lời trong một lúc. Cô cụp mắt rồi thấy được sữa bò trên bàn trà trước mặt, đại não đã lơ đễnh mấy phần.
Cô nhớ được đồ uống lần đầu tiên tới đến tầng 33 cũng là sữa bò, cô bưng cái ly lên, nhấp vào một ngụm lớn, hương sữa nồng đậm quanh quẩn ở đầu lưỡi cô, trong lòng cô cũng đã lắng đọng xuống được.
Giao tiếp của hai lần trước hoặc nhiều hoặc ít đều mang theo quá nhiều cảm xúc, cũng không phải sự giao tiếp hiệu quả. Giờ phút này, ở nơi chốn đã từng quen thuộc lại ấm áp, hai người ngồi mặt đối mặt, vì sao không bình tĩnh hoà nhã mà trò chuyện một lần đây?
Ít nhất bản thân trước tiên muốn hòa nhã xuống, cũng muốn bộc lộ suy nghĩ của mình.
"Là tôi có chút thắc mắc muốn hỏi cô, với lại tôi gọi điện thoại hỏi Alex, cô ấy nói cô khó chịu, cho nên tôi liền......" Tiểu Viên thoáng ngắc ngứ, sau đó mới nói tiếp: "...... Cho nên tôi cứ bất giác mà đi qua tới rồi."
Đôi mắt đen nhánh sâu sắc của Vĩ Trang nhìn cô chăm chú đến mấy giây, đôi môi hơi mỏng gợi ra một tia chân thật, nét cười như có như không: "...... Muốn hỏi tôi cái gì?"
Tiểu Viên hơi hơi hít vào, cũng nhìn cô ấy: "Tôi có thể hỏi về Từ Mộc Dịch, là bởi vì trước kia tôi cũng từng có trải nghiệm tương tự, không biết cô còn nhớ hay không?"
Vĩ Trang hơi thoáng thu mi, hơi hơi suy tư, theo sau đó nói: "Việc của Từ Mộc Dịch không giống như của cô."
"A" Tiểu Viên ngạc nhiên mà hỏi: "Thật sự cậu ấy làm sai chuyện gì rồi mới bị hủy hợp đồng sao?"
"Ký hợp đồng giải ước cũng là chuyện rất bình thường trong ngành. Điều tôi có thể nói rõ với cô là, việc nhân sự trong ngành phim (của công ty) thì tôi đều không quản, tôi cũng là không hỏi qua." Vĩ Trang nói, giọng nhàn nhạt.
Ý của người kia là Từ Mộc Dịch ký hợp đồng và giải ước cũng không liên quan đến người kia?
Ngẫm lại cũng đúng, người kia là sếp tổng lớn của tập đoàn Đồng Hoa, sao có thời gian chuyên đi quản lý một nghệ sĩ ký hợp đồng của một cái công ty dưới trướng đây?
"À......" Tiểu Viên ngơ ngác mà ngó người kia, bắt đầu cảm thấy bản thân hình như là đầu óc quá đơn giản rồi.
"Nếu đã hủy ngang với cậu ta trong kỳ hạn hợp đồng, chắc hẳn tiền giải trừ hợp đồng cũng bù gấp đôi rồi." Vĩ Trang tiếp tục nói: "Tôi không cảm thấy Đồng Hoa có chỗ nào bạc đãi cậu ta."
"Tôi nhớ là hình như cậu ấy từng nói cậu ấy đã viết kịch bản gì đó, thế kịch bản cậu ấy viết sẽ làm thế nào?"
"Này thuộc về tác phẩm trong thời gian ký hợp đồng, quyền quyết định ở Đồng Hoa. Về sau nếu như được duyệt, biên kịch có thể đề tên cậu ta hay không, phải xem tình huống cụ thể." Vẻ mặt Vĩ Trang càng thêm lạnh nhạt, có điều vẫn đã trả lời cô như cũ.
Nghe có vẻ hình như là ứng xử kinh doanh bình thường, hình như Từ Mộc Dịch cũng chẳng có chịu thiệt? Ngược lại là mình lòng dạ tiểu nhân (suy nghĩ hẹp hòi thiển cận) rồi, cho rằng Vĩ Trang bởi vì "ghen tuông" mà ra tay can dự hợp đồng của Từ Mộc Dịch, lạm dụng quyền lực mưu đồ riêng.
Gương mặt Tiểu Viên nóng ráo, rũ mắt, giọng nho nhỏ: "Vậy, vậy tôi biết rồi."
Vĩ Trang lặng im.
Mắt Tiểu Viên trộm ngắm người kia một cái, đôi mắt Vĩ Trang cứ giống như là hồ nước tĩnh lặng, không thấy rõ lắm phía dưới hồ có cái gì, nhưng cũng làm cô đã càng thêm trở nên xấu hổ.
"Thật ra tôi cũng chỉ là hỏi một chút......"
"Lúc trước Vĩ Gia Bảo từng làm khó cô, gần như dồn ép cô vào ngõ cụt, mà tôi là mẹ ruột của nó, mẹ nào con nấy, con trai cũng đã từng làm như vậy rồi, chắc chắn mẹ nó cũng không trật đi đâu, đúng không?"
Vĩ Trang khi trước kiệm lời, rất nhiều chuyện đều phải dựa vào Tiểu Viên đoán, đêm nay Vĩ Trang đã nói nhiều hơn, giọng điệu cũng không tính là nghiêm túc, nhưng ngược lại Tiểu Viên cảm thấy Vĩ Trang như vậy thật sự quá khó đối mặt rồi, ai bảo người đuối lý là mình đây?
Dưới kiểu xa cách dửng dưng bức ép càng nặng này, càng có áp lực vô hình.
"Tôi, tôi......" Tiểu Viên đã đỏ mặt, lấy hết can đảm, dứt khoát thừa nhận: "Được rồi, là tôi sai rồi mà ! Tôi không nên hiểu lầm cô, cũng không nên...... Tự mình đa tình." Bốn chữ cuối cô nói rõ đến nhẹ nhàng yếu ớt, gương mặt mình phiếm đỏ đã phớt qua.
Vĩ Trang nhìn nhìn cô, ánh mắt hơi hơi dập dờn, tiếp đó nghiêng tầm mắt đi: "Quả thật tôi rất không thích cậu ta lượn lờ bên cạnh cô."
Trái tim Tiểu Viên chợt nhảy lên, gương mặt càng lúc càng nóng, rũ mắt nhìn chằm chằm vào đầu gối của mình.
Im ắng trong một lúc.
Tiểu Viên chịu không nổi không khí yên tĩnh này, vội tìm đề tài, cũng là tò mò trong lòng mình từ lâu tới nay: "...... tôi có thể hỏi Vĩ Gia Bảo là chuyện như thế nào chứ?"
Tiểu Viên tập trung tinh thần nhìn về Vĩ Trang: "Cậu ta cũng quá không giống với cô nữa." Vẻ ngoài không giống, tính cách không giống, vì sao có thể là mẹ con?
Có thể là cảm giác đầu tiên, ấn tượng của Tiểu Viên đối với Vĩ Gia Bảo rất không tốt. Sau khi biết được Vĩ Trang là mẹ cậu ta, cô mới miễn cưỡng từ "rất không tốt" xoay chuyển thành "không tốt lắm".
Vĩ Trang hơi hơi nheo mắt, chỉ nhìn phía cô, trong mắt che giấu rất nhiều vẻ Tiểu Viên nhìn không hiểu. Tạm dừng giây lát, Vĩ Trang mới nhàn nhạt mà hỏi: "Cô muốn biết cái gì?"
Mấy năm trước, ngay ở tầng 33 này, Vĩ Gia Bảo đã xông vào tới, quậy to hết một trận, biết được từ miệng cậu ta rằng Vĩ Trang không ngó ngàng với cậu ta, không quan tâm cậu ta, uổng công làm mẹ ruột.
Cô nhớ rõ lúc ấy là Vĩ Gia Bảo nói như vầy:
—— "Tôi vẫn luôn cho rằng trên đời này ngoại trừ công việc, không có gì làm cho người để ý. Tôi tốt nghiệp liền tới công ty học tập, người có hứng thú với phim ảnh, tôi liền tới quay phim, nhưng trước nay người cũng không thèm để ý......"
—— "Ngươi họ Vĩ, Đồng Hoa cũng sẽ là của ngươi, không cần vì phải đi làm chuyện gì vì ta."
—— "Ta chỉ có thể cho ngươi những thứ này, cái khác ta không có."
Vì sao bọn họ sẽ là quan hệ mẹ con dạng này?
Vĩ Trang, cái người kia để ý là cái gì? Con trai ruột còn như thế, vậy cô cái người ngoài này đây? Người kia cũng là dùng "hợp đồng" để duy trì quan hệ với cô. Nếu nói là quan hệ "hợp đồng" đơn giản, thế thì lòng của người kia bỏ ra trên người mình cũng quá nhiều rồi.
Tiểu Viên vẫn nhìn không thấu người kia, mỗi lần cảm giác cách đến gần được một ít, nhưng thực tế duỗi tay qua tới thì lại sờ không đến, cảm thấy càng xa người kia hơn rồi.
Cô không muốn như vậy nữa, dứt khoát liền thừa dịp đêm nay hỏi cho rõ ràng, có điều phải hỏi như thế nào đây? Lúc cô rối rắm thì ánh mắt người phụ nữ kia trước sau vẫn dừng ở trên mặt cô, thăm dò, sâu xa thăm thẳm trong chớp mắt, rất mau thì đã lặng yên.
Tiểu Viên châm chước mà hỏi: "Hiện tại cậu ấy thế nào rồi?"
"Nó đã tốt nghiệp từ UCLA, còn ở Mỹ, cách Vĩ Đình rất gần."
"Hai người...... vẫn là giống y như khi trước sao?"
"Ừm."
Vĩ Trang trả lời đến thật đơn giản, một chữ "ừm" nhẹ nhàng dường như nện vào trong lòng Tiểu Viên vậy.
Đêm đó lời Vĩ Gia Bảo hô to quậy lớn cũng đã để lộ ra không ít tin tức, Tiểu Viên rất muốn hỏi người kia vì sao sinh ra cậu ta rồi lại muốn che giấu thân phận mẹ ruột, có phải người kia đã trải qua không ít chuyện hay không, nhưng lại sợ vừa hỏi thì sẽ chọc vào vết sẹo của Vĩ Trang. Đây là điều cô không mong muốn nhất, cũng là nguyên nhân khi trước cô không dám đi chạm đi hỏi.
Câu hỏi này nặng tựa nghìn quân (*), cô không dám tuỳ tiện hỏi.
(*) nghìn quân đã được chú thích ở chương 149.
Vĩ Trang nhấc mi thoáng nhìn cô chằm chằm, đã thấy rõ mồn một rồi, trước ngực cô ấy thoáng phập phồng hơi hơi, thế nhưng cũng rất dễ dàng liền đã nói ra tới: "Nó là năm đó tôi 18 tuổi, ra nước ngoài thụ tinh mà sinh."
Tiểu Viên ngây đơ ra, đại não trì độn, đã tốn một ít thời gian mới tiêu hóa được lời của người kia.
"Tôi nhớ lúc ấy đã dùng hai loại phương thức, cuối cùng là thụ tinh nhân tạo đã thành công."
Lòng của Tiểu Viên luôn đang run rẩy mãnh liệt, tay cũng đang run lên, biểu cảm của người phụ nữ kia thoạt nhìn hết sức nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng chính loại nhẹ nhàng bâng quơ này đã làm cô đau nhói thật sâu.
Lúc này cô cũng không thể biểu hiện đến quá mức xúc động, này không phải cách thức Vĩ Trang muốn.
Cô nhéo vào bàn tay run rẩy, chậm rãi hỏi: "Có lý do gì mà phải sinh bằng được à?"
Đôi mắt Vĩ Trang đã nhìn về phía cô, trong nháy mắt dường như đã xẹt qua gì đó, giống một lớp bầy ngỗng trời trắng phớt qua mặt hồ sóng lặng, mau mà nhạt.
"Bố tôi kết hôn rất trễ, hồi trẻ khi trước từng có không ít người tình, có một người đã mang thai muốn kết hôn với ông ấy. Ông ấy đã cho cô ta tiền, bảo cô ta xóa bỏ con đi, sau đó thì đã thắt ống (dẫn tinh), sau khi kết hôn mới đi làm phẫu thuật thông trở lại, sau này thì cũng chỉ có hai đứa con là tôi cùng Vĩ Đình. Ông ấy không thích tôi, chỉ chịu đào tạo Vĩ Đình, mà Vĩ Đình từ nhỏ đã muốn học y, không muốn kế thừa Đồng Hoa. Sinh đứa con, thì ông ấy bằng lòng đào tạo tôi, đây là giao dịch của chúng tôi."
Tiểu Viên hơi mở miệng ra, muốn nói gì đó, lại không cách nào nói ra.
Khi đó người mới 18 tuổi à.
Người......
Cho nên người không muốn Vĩ Gia Bảo biết người là mẹ của cậu ta, là vì tốt cho cậu ta đi.
"Vốn là tôi muốn giấu nó cả đời, đây là chân tướng nó không cần phải biết, có điều...... nó vẫn là đã biết."
Nghe đến đó, cô không nhịn được đứng dậy, lúc này chỉ nghĩ đi qua ôm lấy Vĩ Trang thật chặt một chút, không liên can nào khác, chỉ là đơn thuần mà muốn ôm ôm người ấy.
Đôi mắt Vĩ Trang thoáng giật nảy, bàn tay thon trắng chợt chặn ra bên ngoài hơi hơi, thân thể Tiểu Viên nháy mắt đã khựng lại.
Người phụ nữ nghiêng mặt đi, thái dương trơn bóng trắng lạnh căng ra một chút xíu bóng dáng gân xanh, cô ấy đang sàng lọc cùng ổn định cảm xúc cuộn trào mãnh liệt của mình.
Tiểu Viên mím môi thật chặt, nơi cổ họng cũng hơi ê ẩm. Cô chẳng có lui lại, cũng chẳng có mở miệng đánh giá, càng sẽ không khinh bỉ chỉ trích, mà là dành cho người ấy không gian, lẳng lặng mà biểu thị quan tâm của cô, cô tôn trọng cùng kính trọng đối với quyết định của người ấy.
Người ấy kiêu ngạo như vậy, lựa chọn làm ra là tuyệt đối sẽ không hối hận, lúc này càng không chấp nhận được sự thương hại một ti một tí nào, lúc này càng cần phải bảo vệ tự tôn của người ấy.
Giờ phút này, cô tin tưởng cách thức ủng hộ và bầu bạn kiểu lặng im này là tốt nhất.
Thời gian trôi qua từng giây từng giây, hai người đều không có nói chuyện, thậm chí cũng không có đối diện, nhưng lại có một sự ngầm rõ và thấu hiểu kiểu không cần nhiều lời.
"Nếu là thế thì hình như tôi có thể hiểu Vĩ Gia Bảo được một chút......" Tiểu Viên nhẹ giọng phá vỡ lặng im.
Vĩ Trang chậm rãi xoay mặt qua, ánh mắt lần nữa dừng lại ở trên mặt Tiểu Viên, nói giọng điệu phẳng lặng: "Cô là người duy nhất nó từng dùng thủ đoạn như vậy. Từ nhỏ nó trưởng thành bên cạnh bố và mẹ tôi, đã hình thành tâm lý muốn cái gì thì nhất định sẽ có được, lần đầu tiên thất bại ở chỗ cô, cho nên mới sẽ chuyên nhằm vào cô."
Tiểu Viên ngẩn người mà nghe, nhớ lại những cái này, trong lòng đã không còn bất kì khó chịu gì nữa, ngược lại cô hơi bất ngờ: "Cô biết được?"
Người ấy vẫn là luôn biết Vĩ Gia Bảo đang khó dễ mình?
Lúc này Vĩ Trang lại dừng một chút vẻ vi diệu, ánh mắt nhìn cô cũng đã nhè nhẹ lay động.
Tiểu Viên đã bắt được trong nháy mắt, cô hơi mím môi, cười xua tay: "Tôi hiểu tôi hiểu, không sao mà, cậu ấy là con cô."
Lúc ấy cô bất quá là một người ngoài, Vĩ Gia Bảo là con trai người ấy, đương nhiên là người ấy sẽ nghiêng về phía con trai rồi.
Vĩ Trang vẫn hơi im im, mới nói: "...... Tôi biết nó cũng là cố ý làm cho tôi xem, từ trước đến nay tôi không thích tin tức lá cải cùng tai tiếng, yêu cầu đối với cấp dưới cũng rất nghiêm, nó là cố ý để khiêu khích tôi, một mặt khác......"
Một mặt khác, đấy thật ra có thể cô ấy cũng đang âm thầm quan sát Tiểu Viên, không biết xuất phát từ một kiểu gì đó trong lòng, cô ấy muốn xem Tiểu Viên có thể chịu đựng tâm lý đến nước nào.
Thật ra thời điểm từ rất sớm thì cô ấy đã bị Tiểu Viên thu hút đến, trong một góc rất nhỏ rất kín đáo ở nội tâm. Cô ấy cũng kinh ngạc mà lại bài xích, sao có thể bị thu hút cùng một cô gái với con mình?
Nếu không phải Tiểu Viên hết lần này đến lần khác tình cờ chạm mặt với cô ấy, làm sâu thêm sự tò mò của cô ấy, sự cuốn hút của cô đã sâu đậm hơn. Điều khiến cô ấy cũng cảm thấy bất ngờ là, cô ấy đã đưa ra lựa chọn thật nhanh.
Vĩ Trang rũ mắt, giấu đi lời sau đó.
"Một mặt khác?" Tiểu Viên rất thích Vĩ Trang đêm nay nói nhiều mà lại kiên nhẫn về hồi tưởng khi trước như thế, nghe đến đó thì hết rồi, cô tò mò mà hỏi đến cùng một câu.
Vĩ Trang hơi hơi nghiêng mặt, tránh đi khỏi hỏi dồn của cô: "Tôi đi lấy nước uống."
"...... À, ừm."
Tiểu Viên nhìn Vĩ Trang đứng dậy, đi ra ngoài phòng khách.
Cô hơi hơi thở dài ra một hơi, đôi tay hơi nắm lại, chống đỡ mặt mình. Đây là một lần mà mấy tháng qua các cô ở chung nhã nhặn hài hòa nhất, không giống hai lần trước cô một lời tôi một câu dỗi với nhau, giống mấy đứa con nít bực bội lẫn nhau, ầm ĩ đến hai bên đều tức đùng đùng.
Đôi mắt Tiểu Viên đã dồn lên ý cười, cô cũng cảm thấy thật kỳ quái, Vĩ Trang cũng có thể ở trước mặt mình mà lộ ra giọng mỉa mai, phẫn nộ, cùng với dáng vẻ ghen tuông, nhiều cảm xúc như vậy.
Điều cô thấy cũng rất kỳ quái rằng thế mà cảm thấy Vĩ Trang nhiều cảm xúc lại thật vừa mắt, còn rất...... đáng yêu.
"A......"
Tiểu Viên đột nhiên ra sức xoa mạnh mặt mình, không thể, không thể, không thể lại nghĩ tiếp hơn nữa. Có lẽ cô mau mau rời đi thôi, đừng lại tò mò tiếp nữa, bằng không......
"Đêm nay ngủ ở đây sao?"
Giọng nói lành lạnh thanh thoát hơi thấp vang lên ở đỉnh đầu cô.
---------
---------
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad (link: https://www.wattpad.com/story/293242574)
Nếu các bạn đọc được những dòng này ở nơi khác ngoài wattpad, tức là chương mà các bạn đang đọc chưa được rà soát sửa lỗi.