Chương 160. Lòng sếp tổng lớn đang nghĩ gì. ( hai )
Trợ lý Cao đã ý thức được trong một thoáng nhạy bén, sếp tổng lớn thật sự muốn để ý Hướng Tiểu Viên nhiều hơn so với sếp thể hiện được. Tuy rằng "hợp đồng" kết thúc là bản thân sếp quyết định trước, nhưng nhìn qua đủ loại dấu vết, thì rõ ràng chính sếp chưa buông Hướng Tiểu Viên xuống được.
Cô ấy cảm thấy vô cùng dễ hiểu. Sếp tổng lớn trước kia chưa từng yêu đương, hơn nữa tính tình lại ù lì như vậy, cái gì cũng nghẹn ở trong lòng. Sếp không nói, không chủ động, người trẻ tuổi lại biết sao mà được chứ?
Cô ấy còn nhớ, giải Bạch Ngọc Lan năm trước, hai người đây đã om sòm đến khó chịu. Nhóc Tiểu Viên chẳng lấy được giải thưởng, bản thân đang khó chịu, đang chờ mong an ủi của Vĩ Trang, ai dè sếp tổng lớn thì hay rồi, đã quẳng một câu thẳng thừng "Chẳng qua chỉ là giải thưởng nhỏ". Cô ấy ở kế bên cũng sững sờ cả, tuy rằng lúc sau kia sếp đã thấy được Tiểu Viên ở Venice, mới bồi thêm một câu "Đây mới là sân khấu thuộc về cô ấy, cho nên mới có thể nói Bạch Ngọc Lan là giải thưởng nhỏ", phán nhưng nhóc Tiểu Viên người ta cũng không biết đấy.
Khi trước cô ấy cũng đã ám chỉ cô gái nhỏ cần dỗ một chút, nên hôm nay trợ lý Cao quyết định ám chỉ thêm một lần.
"Sếp Vĩ à, thời gian qua đến thật mau, lại đến giải Bạch Ngọc Lan nữa rồi á !"
Cô ấy nhìn thấy ánh mắt sếp tổng nhà mình hơi lóe, mạnh dạn phỏng đoán sếp hẳn là nghe lọt được rồi, liền chẳng nói nhiều thêm.
Alex Cao cho rằng các cô sẽ có bước ngoặt xoay chuyển, không nghĩ tới rằng đã thấy được tìm kiếm hàng đầu vào buổi sáng của cách một ngày sau, càng không nghĩ tới cả ngày hôm nay ngoại trừ áp lực không khí thấp hết một xíu, thì sếp tổng lớn cũng chả có biểu cảm gì khác .
Nhiều nhất, là đã nhìn thêm vài giây ở câu "Trước mắt đang độc thân" kia.
Không thích hợp, không thích hợp, thật sự không thích hợp.
Tuy rằng không nhìn ra bất thường chỗ nào, nhưng là giác quan thứ sáu nói cho cô ấy biết rằng sự việc rất gay go, cô ấy ngửi được một mùi lặng yên le lói trước bão táp.
Đêm nay sếp tổng có xã giao.
Trợ lý Cao đã thay bộ trang phục nghiêm túc, sếp tổng lớn tùy ý hơn so với cô ấy, sếp chỉ là đổi đôi giày, đổi cái màu son môi, quấn mái tóc lên, âu phục ban ngày như cũ.
Alex thoáng cảm khái, với kiểu địa vị xã hội và năng lượng tỏa ra này của sếp tổng lớn mà nói, đã không cần dựa quần áo để tôn lên, sếp cứ tùy tùy ý ý là tự mang một kiểu cao quý rất không dễ chọc rồi.
Địa điểm là ở một hội sở rất cao cấp, yên tĩnh, rất ít người, người tới đều là sếp sòng có máu mặt trong giới kinh doanh, chỉ có một mình sếp tổng là nữ giới.
Tầm mắt trợ lý Cao đảo qua đến, giữa một đám nam giới có lẽ tuyệt đỉnh hoặc bụng bia, hay là bề ngoài không có gì tốt để khen ngợi, sếp tổng lớn quả thật chính là ngọn tuyết dưới ánh trăng, đẹp sững sờ cùng quạnh quẽ lóa mắt.
Nhưng những vị nam giới này cũng không dám khinh thường sếp, không dám lấy sếp ra trêu chọc, lựa lời khéo léo mà lại biết đúng mực.
Bọn họ có người mang theo bạn, có người mang theo trợ lý hoặc là thư ký. Họ (bạn, thư ký, trợ lý) cũng không thể tiến vào, chỉ có thể ở một chỗ khác.
Qua một lát sau thì có vài vị nữ tay vịn tiến đến giúp vui.
Nói là nữ tay vịn, thật ra là gái gọi tương đối cao cấp, kiểu trường hợp này mà nói thì thường thấy quá rồi, nhưng mí mắt Alex giật giật không biết vì sao.
Cô ấy ở cách xa, nhìn thấy có một vị thật sự đã ngồi xuống cùng hàng sofa với sếp tổng.
Trước kia cô ấy từng đi xã giao cùng sếp tổng vài lần, mỗi lần thì sếp Vĩ tổng đều khước từ, hơn nữa lúc trước người tới đều là nam, cớ sao hôm nay là nữ?
Trợ lý Cao đã bưng ly champagne lên, rồi đến gần một tí với mặt tỉnh bơ, lại gần chút xíu.
Tiếng cười đùa chuyện trò bên kia đã nhẹ bay qua đây: "Sếp Vĩ à, mỗi lần thấy ngài một mình quạnh quẽ lạ kỳ, nên hôm nay để cô ấy ở bên cạnh ngài một chút, rót rượu tới cho ngài là được, không có ý gì khác."
"Đúng vậy, đều là nữ, ngài không ngại nhỉ?"
"Vị này là Abby, mọi người có cảm thấy trông cô ấy có vài phần giống vị diễn viên nữ hiện tại rất nổi kia, người họ Hướng......"
"Hướng Tiểu Viên đúng không? Vị kia quả thật trông đẹp."
Vừa lúc, vị tên gọi Abby kia đứng dậy đi lấy rượu, ánh mắt trợ lý Cao sáng ngời vút qua đến, khóe môi co giật:
【 Chỉ vậy? Chỉ cô ta? Giống nhóc Viên của tôi? Cặp mắt mấy người chắc có vấn đề? 】
【 Dựa vào cô ta? Đầu - mười lần - thai nữa cũng không bì nổi một nụ cười từ nhóc Viên của tôi được chứ? 】
Trợ lý Cao cứ nhìn chằm chằm vào Abby kia để coi, trông bất quá cũng mới hơn đầu hai mươi, đôi môi đỏ hồng, làn da trắng nõn, cười rộ lên thì nhìn rất tươi sáng rực rỡ, người có thể làm 'dịch vụ' cao cấp thì ngoại hình đương nhiên không kém.
Cô ấy mãi nhìn chòng chọc vào Abby kia mà xem, trong lòng bỗng nhiên lộp bộp một tiếng.
Sao sếp Vĩ cũng không cự tuyệt nữa? Còn để Abby kia rót rượu cho sếp, để Abby kia ngồi bên cạnh sếp?
Đôi mắt trợ lý Cao cũng sắp bắn bay vèo qua đến rồi.
【 sao lại thế này? Sếp Vĩ là bị kích thích bởi tìm kiếm hàng đầu sao? Không phải làm sáng tỏ hết rồi à? 】
Nguyên cả đêm cô ấy không dám lơ là, tầm mắt khóa chặt bên kia không chớp lấy một cái. Trái ngược, cô gái kia lại yên tĩnh, chẳng nói chuyện với sếp tổng mấy, cô ấy đã để ý được sếp tổng lớn cũng chẳng nhìn cô gái kia thế nào.
Lòng trợ lý Cao thả lỏng được hơn phân nửa, vất vả lắm mới xã giao xong được, cô ấy bám theo Vĩ Trang đi ra ngoài.
"Sếp Vĩ......" Nhưng vào lúc này, Abby kia đã đuổi theo lại đây, ánh mắt Alex Cao thoáng hung ác, rồi nhấc chân đi hai bước chắn ở trước mặt bà chủ nhà mình mà không lộ biểu cảm gì.
Thân thể Abby chợt co rụt chút chút, ánh mắt nhảy qua cô ấy rồi nhìn về phía Vĩ Trang, gò má đỏ bừng.
"Sếp Vĩ à, thật ra tôi cũng cũng không muốn tới nơi này, tôi là sinh viên đại học thành phố Thân, chỉ là vì học phí......"
Trợ lý Cao nhíu mày, mặt lộ vẻ không kiên nhẫn.
【 đại học thành phố Thân là trường học không tệ, cô còn tới làm cái này? Nói cái đây làm chi? Sếp Vĩ của chúng tôi không có chút hứng thú nào với cô hết !!! Không có !!! 】
Abby rũ thấp mặt, thật thẳng thắt lưng, cố gắng hết sức bày vóc người với dáng vẻ đẹp của bản thân ra tới, nâng mí mắt lên để nhìn Vĩ Trang: "Về sau tôi còn có thể gặp ngài chứ?"
Trong lòng trợ lý Cao tựa như thể nước sôi cuộn trào, đuôi mắt len lén hướng về sau ngó bà chủ nhà mình.
【 sếp Vĩ à, thật sự dẫu sao thì sếp không thể dính phải hồ đồ nha ! 】
Cô ấy nghe thấy tông giọng lành lạnh thanh thoát kia của Vĩ Trang cất lên: "Đồng Hoa có mở ra học bổng ở đại học Thân (đại học thành phố Thân). Nếu như miễn cưỡng, thì không cần phải dùng loại phương thức này để tới kiếm học phí."
Nói xong thì sếp tổng xoay người đi liền rồi.
Trợ lý Cao mím môi nhịn cười, Abby kia thoáng ngẩn ra, mặt ngay lập tức đã đỏ bừng lên. Cô nàng đi tới trước còn muốn nói cái gì nữa, thì Alex Cao đã mỉm cười mà chặn lại cô nàng: "Cô Abby à, học tập cho tốt nha, cố gắng lấy học bổng."
Sau khi ngồi trên xe, tâm trạng của trợ lý Cao nhẹ nhàng. Đêm sâu lạnh man mác, hương hoa thoang thoảng, cảnh đêm phồn hoa chưa ngủ, khắp chốn là sự tưng bừng.
Cô ấy thoáng lặng lẽ quan sát sếp tổng, thấy sếp nhắm mắt nghỉ ngơi, có một nửa khuôn mặt ẩn trong tối, tựa như đọng vài phần nét mệt mỏi.
"Ngài mệt rồi?" Trợ lý Cao thử dò hỏi.
"Ừ." Không nghĩ tới Vĩ Trang đã nhẹ nhàng đáp một tiếng.
Trong xe yên tĩnh hết vài giây.
Trợ lý Cao muốn nói lại thôi.
"Muốn nói cái gì thì nói đi." Vĩ Trang vẫn còn khép mắt.
Trợ lý Cao hít sâu một hơi, dừng chút xíu, lại hít một hơi, mạnh dạn hỏi: "...... Tôi còn tưởng rằng...... Sếp có hứng thú đối với Abby kia đấy?"
Sau khi vừa nói xong, thì trong lòng cô ấy nhảy loạn bình bịch, căng thẳng đến suýt chết.
Vĩ Trang mở mắt ra, hơi thoáng ngơ ngác, nhìn cô ấy một cái: "Tôi chẳng nghĩ tới như vậy."
Trợ lý Cao cũng giật mình sửng sốt, không nghĩ tới Vĩ Trang sẽ trả lời trực tiếp câu hỏi này của cô ấy.
Cô ấy và sếp tổng, trừ trao đổi về công việc thì chưa từng có bao bước giao lưu bất kì về việc riêng tư. Trợ lý Cao luôn cho rằng bản thân phải phân biệt rõ ràng với sếp, cô ấy có thể quan tâm sếp tổng, nhưng không thể dò la nhiều quá mức đối với việc riêng tư của sếp tổng.
Len lén chèo cặp đôi sếp với Hướng Tiểu Viên là đã đủ công tư nhập nhằng, đủ kích thích rồi.
Cô ấy chẳng ngờ rằng tới giây phút này, đối đáp một đến một đi này lại có chút ngầm ý trò chuyện riêng tư với bạn bè.
Trong lòng trợ lý Cao bỗng nhiên nổi lên vài phần phức tạp.
Thật ra, sếp tổng tuy rằng là cấp trên, mặc dù nhìn lạnh lẽo chút, cũng rất khó gần với người khác, nhưng thật ra sếp đối xử với người bên cạnh rất tốt.
Chiếc Benz chú Vương lái hiện tại là chiếc sếp Vĩ tổng cho ông ấy, đăng ký luôn dưới tên ông ấy.
Mà chiếc xe thể thao đầu tiên trong đời cô ấy, cũng là cái sếp tổng thưởng cho cô ấy.
Sếp chỉ là không biết biểu đạt, chứ thật ra có một mặt rất ấm áp, rất biết tốt với người ta.
"Rốt cuộc thì ngài nghĩ như thế nào đối với cô Hướng?" Trợ lý Cao 'nhất thời kích động mất đi lý trí', liền đã buột miệng hỏi thốt ra.
Vẻ mặt Vĩ Trang hơi hơi thoáng cứng đờ, khẽ mím môi.
Trợ lý Cao không nhịn được đánh bạo hỏi lại: "Cô Hướng ưu tú như vậy, nếu ngài chẳng có hành động, nói không chừng thì rất mau cô ấy......"
Giọng nói của cô ấy chợt ngưng lại, dường như Vĩ Trang đã biết cô ấy muốn nói gì, biểu cảm lạnh xuống tới rồi.
"Rất mau liền bị người, người khác theo, theo, theo...... đuổi, đuổi được......" Trợ lý Cao không ngờ rằng bản thân đã nói lắp, giọng nói dần dần xìu xuống, còn nói ra được một chút hiệu ứng vang vọng.
Không khí cứng lại hết một hai phút.
Bỗng nhiên Vĩ Trang rũ mắt, sự ủ rũ đã tràn ra tới từ đuôi mắt ấy, đốt ngón tay thon dài trắng lạnh xoa xoa cái trán, sườn mặt ngưng đọng một tầng chán ngán ảm đạm.
"'Hợp đồng kết thúc' là tôi nói trước, đúng không?"
Trợ lý Cao khép miệng, lặng lẽ gật đầu.
Sếp nghiêng mắt nhìn ngoài cửa sổ, nói chậm rãi: "Tối hôm qua tôi nhắn tin cho cô ấy, cô ấy chẳng đáp lại tôi."
A? Thế?
Hóa ra là như thế này?
Trợ lý Cao đem tin tức thu được tập hợp hòa lẫn ở trong đầu —— nhóc Viên chẳng trả lời tin của sếp tổng gửi cho, ngược lại đã cùng các đồng nghiệp đi ăn, sau khi ăn xong còn bị chụp phải.
Trâu Nhất Nhụy và Lục Tĩnh Niên thì đã xuất hiện làm rõ là liên hoan chung, nhóc Viên cũng đã nói trước mắt độc thân, nhưng cô cũng không có phủ nhận Chu Ngộ cùng Từ Mộc Dịch có ý với cô......
Người sáng suốt cũng có thể nhìn ra được hai nam kia có ý với cô.
A, này......
Hiện tại nghĩ, nhóc Viên thì đã đeo khuyên tai kia, nhưng cũng không có mang lắc tay sếp Vĩ tặng cô, có lẽ thật sự coi sếp Vĩ là người cũ rồi nhỉ?
Trong xe lại trở nên lặng im lần nữa, bỗng nhiên trợ lý Cao cũng không biết nói cái gì thêm.
Khi đi ngang qua quảng trường Đồng Hoa, có đèn tín hiệu giao thông khoảng một phút.
Trong màn ảnh lớn trên quảng trường đang phát quảng cáo.
Bờ biển, du thuyền dập dờn lên xuống theo làn sóng, cô gái váy đen đứng trong đó, dáng người lả lướt phập phồng quyến rũ, nhẹ nhàng lay động. Màn ảnh kéo lại gần, vành mũ rơm đen buông xuống lụa đen mỏng, không nhìn thấy khuôn mặt, chỉ có một chiếc môi đỏ đầy đặn, xinh tươi mơn mởn, quầng sáng đong đưa trên da dẻ trắng như tuyết.
Bỗng dưng, gió biển thổi tới, lụa đen mỏng tung bay mà đi, đường nét mặt mũi của cô gái đã lộ ra tới, môi đỏ chu lên, nhìn về phía ống kính với đôi mắt khẽ cong.
Bắt thẳng lấy lòng người.
Giây tiếp theo, lời quảng cáo son môi đã đánh ra tới —— Lancôme M804, mê hoặc trí mạng, giấc mộng khó quên.
---------------------------------------------------------------
Chương 161. Lòng sếp tổng lớn đang nghĩ gì. ( ba )
Đêm khuya, Vĩ Trang mặc đồ ngủ tơ tằm, đang bôi quẹt kem da tay.
Trong gương.
Đôi mắt cô ấy hơi rũ, ánh mắt dừng ở trên một cây son môi.
Lancôme M804.
Là một màu hoa hồng cảm giác nhung cổ điển, thiên sắc ấm, dưới ánh mặt trời sẽ có sự lấp loáng kín đáo cao cấp.
Ngoại trừ mục quảng cáo bờ biển kia, còn có một bản quảng cáo cảnh trí gần.
Trang điểm của Tiểu Viên rất nhạt, đặc tả đường nét mặt mày ở một khoảng cách tĩnh. Cô cầm son môi M804 tô với gương, bôi kín từng chút từng chút. Tiếp theo là đặc tả phần môi của cô.
Cánh môi đầy đặn, khẽ nhếch gợi cảm, để lộ một chút bóng dáng hàm răng đều tăm tắp, đặc tính mềm mại như cánh hoa, chớp sáng của son môi làm môi cô như thể thấm giọt sương.
Dáng hình môi cô xinh xắn lại chắc mọng, thích hợp với quảng cáo son môi vô cùng. Trong cảnh quay không có BGM (nhạc nền), cánh môi lúc mở lúc khép trong giữa đặc tả khoảng cách tĩnh, là một sự nóng bỏng thiếu dưỡng khí khiến người ta nghẹt thở.
Cuối cùng cây son môi kia dựng thẳng giữa nơi đôi môi căng tràn của Tiểu Viên, như là cô đã làm cái động tác "suỵt", quyến rũ vô cùng.
Màn ảnh đã dừng hình thật lâu, Vĩ Trang mới thu ánh mắt mình trở về.
Màu sắc này là rất thích hợp với Tiểu Viên, nhưng thật ra thì rất không thích hợp với cô ấy.
Tháng trước, khi nhà tạo mẫu của cô ấy chọn lựa mua sắm đồ mỹ phẩm cho cô ấy, cũng đã thu vào dòng mới này, lúc ấy còn chưa đưa ra thị trường. Có điều, cô ấy đã giữ lại nhánh số màu này, bởi vì cô ấy đã sớm biết được người phát ngôn là ai.
Vĩ Trang lẳng lặng ngồi hết một hồi, lại xoa xoa cái trán lần nữa.
Cô ấy cũng không biết bản thân là thế nào rồi?
Vốn dĩ hẳn là đã kết thúc, vốn dĩ chỉ chờ thời gian làm cô ấy quen được, nhưng hồi đầu năm, khi cô ấy đi chọn châu báu, gần như là chẳng có do dự liền đã chọn viên đá quý ngọc lục bảo kia.
Khi đó mẹ của Tiểu Viên mới qua đời không lâu, cô còn phải chăm sóc anh trai mắc bệnh, thơ ấu của bản thân thì đã bị phơi bày đến trên mạng, cô ấy muốn làm gì đó để cô vui vẻ một chút.
Đây là lần đầu tiên cô ấy chú tâm chuẩn bị quà tặng như thế vì người khác, chờ đến sau khi nhận được thì cô ấy lại mắc phải chứng trì hoãn một cách hiếm hoi, lấy đi công tác làm cớ, chẳng thể tặng đi đúng dịp.
Vĩ Trang cũng không phải muốn đi vãn hồi cái gì hoặc là biểu đạt cái chi thông qua phần quà tặng này, chỉ đơn thuần là muốn cô vui vẻ, cô sẽ thích chứ?
Cô ở trong đoàn phim của đạo diễn kia, sẽ vui vẻ chứ? Đã thích ứng với kịch bản mới rồi sao?
Trợ lý bên cạnh hai người đều nói đạo diễn kia đang chòng ghẹo cô, là hứng thú với cô, Vĩ Trang cho rằng mình không để ý, nhưng hôm sau cô ấy liền bảo Alex gửi quà tặng rồi......
Kết quả so với cái cô ấy dự đoán muốn hỏng bét hơn nhiều.
Đường xương ức của Vĩ Trang phập phồng một tí, thu tầm mắt trở về từ son môi, Tiểu Viên của hiện tại khiến cô ấy cảm thấy đã quá xa lạ.
Trong gương phản chiếu ra khuôn mặt lặng im suy nghĩ của Vĩ Trang.
Vĩ Trang cảm thấy làm việc thì có thể mang đến tất cả cảm giác thành tựu mà cô ấy cần, thỏa mãn dục vọng phần lớn mọi mong muốn của cô ấy. Đến nỗi cái gọi là đòi hỏi về mặt sinh lý từ trước đến nay cô ấy có rất ít nhu cầu, nhưng cảm giác Tiểu Viên mang đến cho cô ấy rất đặc biệt rất mới lạ.
Cô ấy thưởng thức nhiệt tình cùng dã tâm của Tiểu Viên đối với sự nghiệp, tán thưởng sự chăm chỉ cùng kiên nghị của cô. Tại nơi sâu trong lòng, thậm chí cô ấy rất kính trọng và khâm phục thiên phú của cô ở về mặt đóng phim.
Ngoài cái này ra, cô ấy cũng bị thu hút bởi điều kiện ngoại hình của cô.
Điều rất kỳ quái là, ở giây đầu tiên Vĩ Trang nhìn thấy Tiểu Viên thì liền có cảm giác, cuộc sống từ trước đến giờ ít ham muốn khiến cho cô ấy hết sức nhạy bén với cảm giác của mình.
Lúc ban đầu, cô ấy cho rằng "lòng yêu cái đẹp, ai ai cũng có". Sau đó, theo mỗi lần vô tình gặp gỡ, cảm giác của cô ấy càng ngày càng mãnh liệt, đây là điều cũng chẳng cảm nhận được ở người khác giới tính và cùng giới tính nào khác.
Cho nên cô ấy mới có thể ký hợp đồng cùng cô.
Trước khi gặp được Tiểu Viên, cô ấy cảm thấy tình dục cũng chỉ như vậy, không có gì hay ho để ca ngợi.
Mãi đến gặp được cô rồi, hóa ra thân mật cùng người kia là chuyện tự nhiên như vậy, hơn nữa mỗi một lần đều thật vui sướng, dần dần lên men thành sự tồn tại "không có thì sẽ nhớ nhung".
Tiểu Viên giống một đầm nước trong vắt tinh khiết, giống mây sau khi được ánh mặt trời chiếu qua, cũng giống cõi mộng mơ hồ hư ảo đẹp đẽ ma lực. Khi tới gần, hạt nước bóng nhẵn đã dâng tràn đầu ngón tay của cô ấy, hơi thở ấm áp thơm dịu bao vây lấy hô hấp của cô ấy, mà cô ấy muốn đi thăm dò từng lần lại từng lần, đắm chìm, muốn ngừng mà không được.
Giữa các cô là sự rung động, sự mãnh liệt, là sự kiếm tìm không thể ngăn trở. Cô ấy không ngờ rằng mình sẽ không cảm thấy phiền chán, sẽ không cảm thấy xà nẹo cùng chán ngán, lại còn đã từng bước dỡ xuống phòng bị của mình, cảm nhận, nhận biết lẫn nhau với cô.
Trong ngày thường của riêng Vĩ Trang, chưa từng có người nào gần gũi cuộc sống của cô ấy như thế. Gọi điện thoại, video với cô ấy; ăn cơm với cô ấy; ôm ấp, vuốt ve an ủi, ngủ một chiếc giường với cô ấy.
Mở ra một khoảng to để chứa đựng một người khác trong không gian cuộc sống của mình, cô ấy từ không thích ứng lúc ban đầu, bài xích theo bản năng, rất mau thì đã quen.
Ở chung cùng Tiểu Viên là một chuyện rất kỳ diệu, cô ấy chưa có từng thiết lập kết nối thân mật như thế với người khác. Ở trước mặt cô ấy, đa số thời gian thì cô là tính trẻ con, ưa làm nũng, nhìn chăm chú vào cô ấy với sự sáng ngời rực rỡ long lanh trong mắt, mà cô cũng có một mặt thành thục ân cần.
Vĩ Trang tin tưởng mình ở trong lòng cô là đặc biệt, khó quên, bản thân thì cũng thích cô ở trong cuộc sống của mình. Đi làm về nhà, hoặc là khi đang mỏi mệt, có thể nhìn thấy gương mặt tươi cười cùng vẻ mặt khi ngủ của cô, là một loại cảm giác thật thoải mái thật ấm áp.
Cái nhận thức này vốn dĩ vậy đã đủ rồi, có lẽ, có thể còn càng nhiều thời gian ở chung hơn nữa, có lẽ cô ấy có thể bỏ qua mâu thuẫn trong lòng mình đối với thân phận diễn viên của cô.
Nếu không phải là biết mục đích của cô thì tốt rồi, bản thân chẳng qua là công cụ thử nghiệm của cô.
Hóa ra trong lòng cô ấy cũng có một cán cân, cô ấy cảm thấy mất cân bằng, cảm thấy phẫn nộ cực lớn, chỉ một thoáng liền tỉnh táo rồi, quyết định không để người này tác động cảm xúc chính mình nữa, nhanh chóng quyết định kết thúc.
Một đoạn thời gian sau đó, trong lòng Vĩ Trang đều tràn đầy phẫn nộ, mà cô ấy lại càng thêm phẫn nộ vì phẫn nộ của chính mình, vì thế cô ấy đã né tránh Tiểu Viên. Nhưng ở thời điểm Tiểu Viên rơi vào hoàn cảnh khó khăn, cô ấy không thể nào không vươn tay để giúp đỡ cô, không thể nào không đau lòng cô, nhưng cô ấy lại thật bất mãn khi Tiểu Viên xa lạ với cô ấy, trong lòng không bình tĩnh được lâu thật lâu.
Loại cảm giác xa lạ mất kiểm soát này làm cô ấy không thể tin được, làm cô ấy hoảng loạn. Tuy rằng người khác không nhìn ra được, tuy rằng cô ấy sẽ không để cho người khác thấu rõ, nhưng cô ấy biết những cảm xúc này đều ẩn núp ở trong lòng cô ấy.
Lúc trước cô ấy đều có thể phớt lờ, mãi đến đêm nay, cô ấy muốn mặt đối mặt với chúng nó, phân tích chúng nó, không để chúng nó tổn hại và tra tấn chính mình nữa.
Hay là cứ tới nơi đó đi?
Đêm khuya tĩnh mịch, Vĩ Trang nằm nghiêng ở trên giường, thủy triều như bóng tối lan tràn ra đến, hết thảy bí mật nơi sâu trong lòng đều biến thành một vật thực âm thầm ẩn nấp chỗ đầu giường, trông thấy mà giật mình, không cách nào tránh né.
Trong chốn làm ăn thì cô ấy mở mắt là sát phạt quyết đoán (*), con người tuyệt đối không dây dưa lằng nhằng. Đã đầu tư không ít thời gian cùng tinh thần, sức lực ở Hướng Tiểu Viên. Điều bản thân có thể làm cũng đều làm cả rồi, là nên kết thúc rồi đi.
(*) đưa quyết định, giải quyết mọi việc dứt khoát nhanh gọn.
Thế này hẳn cũng là điều Tiểu Viên muốn nhỉ?
Cô đã không trả lời tin của cô ấy, không muốn quà tặng của cô ấy, không để ý đến cô ấy nữa, chắc hẳn đã coi như cô ấy là thì qua khứ.
Cứ như vậy chăng? Dừng ở đây đi.
Về sau cô ấy cũng sẽ như thuở trước, để Phi Dực tiếp tục duy trì vận hành tốt đẹp, để Tiểu Viên có một môi trường nhẹ nhàng tự do để trưởng thành. Đây là điều cô ấy cảm thấy bản thân nên làm, hơn nữa cũng sẽ chỉ làm khoản này, cô ấy sẽ không quan tâm cái khác nữa.
Vĩ Trang nhắm hai mắt lại. Ở một chớp mắt này, phảng phất như có vật nặng gì đó nện xuống lòng của cô ấy, ngay lập tức liền đâm ra được lỗ thủng, gió lạnh không biết đến từ đâu chọc vào trong, cô ấy bị một lực to lớn cản trở, túm níu giữ, hung hăng mà siết vặn.
Cô ấy không thể chịu được nữa, trực tiếp ngồi dậy, ánh đèn sáng lên theo động tác của cô ấy. Khuôn mặt của người phụ nữ có cảm giác yếu ớt rành rành kiểu vừa nhìn là thấy được, loại cảm giác yếu ớt này cũng không bị người khác trông thấy, là nỗi mịt mờ, cũng là niềm cô độc.
Cô ấy dứt khoát đứng dậy, đổi bộ quần áo, tìm được chìa khóa xe rồi ra ngoài.
Cô ấy tìm được mắt kính của mình từ trên xe, lái thẳng một mạch hướng về phía Quân Duyệt uyển, quầng sáng hiu quạnh của cầu vồng đêm ánh lên dáng vẻ chẳng ừ chẳng hử của cô ấy.
Cô ấy ấn thang máy tầng 34, gõ mật mã vào cửa.
Ánh đèn kèm theo sự trống vắng sáng lên đáp tiếng.
Cô ấy đứng hết một chốc với mặt vô cảm, chiều thời gian kéo đến hết sức dài dằng dặc vào giờ phút này, đêm cũ cùng ngày mới đã tới đến nơi giao giới.
Cô ấy chầm chậm đi vào.
Hơn nửa năm cô ấy đã tránh né nơi chốn này, lúc này vừa đi vào trong, lại có cảm giác kiểu hoảng hốt.
Phòng khách, phòng bếp, phòng ăn, phòng ngủ của cô ấy.
Trong phòng có một hương thơm hoa oải hương nhàn nhạt quen thuộc, đệm giường sạch sẽ ngăn nắp. Cô ấy ngồi xuống bên giường, lòng bàn tay chậm rãi lướt qua khăn trải giường từng tấc một, mắt thoáng khép lại, sự mệt mỏi không một sức lực trút ra vài phần.
Không có cái gì không đối mặt được.
Cô ấy ngồi yên lặng trong chốc lát, để mặc ký ức nơi sâu trong nội tâm mình gột rửa, cắt xén, thu dọn.
Sau đó cô ấy đứng dậy, rồi kéo tủ đầu giường ra.
Không có.
Lúc này cô ấy mới nhớ tới, mấy năm nay Tiểu Viên ở bên cạnh cô ấy, cô ấy đã không có để thuốc ngủ ở tủ đầu giường nữa.
Cô ấy nghĩ nghĩ, đứng dậy đi đến phòng tắm, mở tủ gương ra, lấy thuốc ngủ dự phòng, rồi bưng ly nước về tới bên giường, nuốt thuốc vào, nằm xuống, bóng tối một lần nữa ụp xuống cô ấy thật nhanh.
Cho dù uống thuốc rồi, thì cô ấy vẫn không ngủ được yên bình lắm, toàn bộ tuyến thời gian trong mơ đều hỗn loạn hết.
Giống như hồi đầu hai mươi, cô ấy học tập ở nước ngoài, cuộc sống đơn điệu mà dư dật. Cô ấy ngước mắt nhìn bạn học ngoài cửa sổ, bọn họ tốp năm tốp ba, giống bầy cá sắc màu rực rỡ chen chúc trong bể thủy sinh.
Dường như ngăn cách một lớp kính với cô ấy, cô ấy ở bên này lạnh lùng thờ ơ quan sát, bọn họ ở bên kia náo nhiệt vui cười.
Như khi mười hai tuổi, cô ấy đã chạy tới nhà mẹ ruột, ra sức gõ cửa, hô to, vì sao phải đối xử với tôi như vậy, vì sao, tôi đã làm sai cái gì?
Không có, không có xảy ra, cô ấy không có đi tìm bà.
Hay là có?
Giống như khi ba mươi tuổi, trong một dịp xã giao nào đó, những người đàn ông kia vây quanh cô ấy, tâng cô ấy nịnh nọt, ánh mắt những gã đó mang sắc thái nửa dò la nửa khinh thường xem xét chi tiết ở cô ấy.
Sau lưng bọn họ nói:
"Một con đàn bà thì có thể có tích sự gì? Cô ta là ngồi vào ghế như thế nào?"
"Hay là lấy cô ả đã, lỡ như có ly (hôn) thì cũng có thể chia được một nửa cổ phần của Đồng Hoa. Cô ả vẫn là rất có vốn liếng, ngoại hình không tệ, năng lực cũng còn được."
"Xời, cũng không biết phải nuôi bao nhiêu nhóc trai tơ mới có thể thỏa mãn con này."
Những gương mặt đó thì trống rỗng, ác ý lại dữ tợn, nhe nanh múa vuốt.
Vĩ Trang chỉ cảm thấy mình ở trong nước, gợn sóng lắc lư lên bờ, cô ấy làm sao cũng với không tới, chạm không được, ngực dần dần căng phồng (*) lên.
(*) lại là raw với hai □□ thần thánh...
"Frances......"
Bỗng nhiên, trên bờ có người gọi cô ấy, là giọng nói rất quen thuộc, có người đã nhảy vào trong nước, rồi bơi qua tới hướng cô ấy.
Vĩ Trang nhìn thấy bàn tay của mình duỗi qua đến, được một bàn tay trắng ngọc khác nắm lấy.
Tiếp đấy, đôi môi đỏ của đối phương đã khuynh gần lại tới, hôn lên cô ấy, cũng đã truyền không khí qua tới, rốt cuộc thì cô ấy có thể hít thở.
Giây tiếp theo, trời đất quay cuồng, các cô đã cùng dán vào nhau.
Hương thơm hoa oải hương ngào ngạt ùa đến, các cô ngã nặng sâu vào giữa nơi đệm giường quen thuộc.
"Frances......" Tiểu Viên dán chặt vào cô ấy, chân dài câu lấy eo cô ấy, những sợi tóc của cô ấy vùi vào xương quai xanh của cô. Các cô mềm nhũn bên nhau cuộn cuộn dính dính, hít thở hổn hển của Tiểu Viên ướt át, đôi môi đỏ cắn lấy, rên rỉ, khóc ư ử: "Ưm, ở đấy......"
"Trang Trang, người thật lợi hại......"
Vĩ Trang không nhịn được trượt xuống đến hôn cô, làm cô giật mình run rẩy với khẽ gọi, càng ngượng ngùng càng hoảng loạn......
Ngay sau đó, cô ấy đứng ở mép giường, kinh ngạc nhìn trên giường mà không dám tin. Không phải với cô ấy, Tiểu Viên cô đang bị người khác đè lên......
Vĩ Trang hốt hoảng ngồi dậy, lồng ngực tưởng như thể đã bị bỏng, lưng ướt đẫm, cả người run rẩy tựa như là chết đuối may mắn sống sót, lòng bàn tay cũng đang run rẩy, vẻ khắc nghiệt như con nước âm u dâng tràn ra trong mắt. Cô ấy chộp lấy ly nước nơi tủ đầu giường, hung hăng ném đi như giống muốn đánh tan cảnh tượng gì......
Chiếc ly thủy tinh cất lên một phát trầm đục nặng nề ở trên thảm, với sự miễn cưỡng.
---------
🌴🌴🌴🌴🌴🌴🥥🥥🥥🥥💃💃💃💃💃💃
---------
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad (link: https://www.wattpad.com/story/293242574)
Nếu các bạn đọc được những dòng này ở nơi khác ngoài wattpad, tức là chương mà các bạn đang đọc chưa được rà soát sửa lỗi.