Chương 146. Đối mặt ( hai )

"Ung thư phổi nguyên phát lần hai." (*)

(*) Nguyên phát (hiện tượng bệnh lí): phát sinh ra tại chỗ ngay từ giai đoạn đầu. (theo tratu.soha.vn)

Nguyên phát lần hai khác với thứ phát.

So với ung thư nguyên phát đầu tiên, ung thư nguyên phát lần hai xuất hiện trong cơ thể người trên cơ sở loại trừ ung thư di căn, được gọi là ung thư nguyên phát lần hai. Nó có thể xảy ra trong cùng một cơ quan với bệnh ung thư nguyên phát đầu tiên hoặc ở một cơ quan khác.(theo baidu)

Dự cảm bất hạnh nhất đã trở thành sự thật.

Nói thật, trong lòng Tiểu Viên là chết lặng. Một tuần này đến, loại xô vào đầu một cái trời giáng mà cô đối mặt này thì đã tê liệt rồi, ngược lại có một loại cảm giác "chiếc giày thứ hai cuối cùng cũng rơi xuống" (chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến).

Báo cáo kiểm tra đều ở trên tay Tiểu Viên, cô cũng không phải hoàn toàn xa lạ đối với thứ thuật ngữ chuyên nghiệp này. Khi anh trai cô phát bệnh lần đầu tiên, cô đã từng tiếp xúc với chúng nó nhiều lần, cho nên lúc Vĩ Đình giải thích với cô thì cô hoàn toàn nghe hiểu rõ được.

[Kiểm tra PETCT cho thấy: Chỗ rốn phổi phía bên phải thấy bóng một cục bướu gia tăng hấp thu phóng xạ (FDG) (*), cỡ khoảng 5.1*4.4*4.7cm, SUV cực đại 11, giá trị bình quân 6.2, CT với vị trí bộ phận kể trên cho thấy hình mật độ cục khối trong mô mềm, phần rìa gồ ghề. (thường có nhiều khả năng là ác tính)

(*) Thuốc FDG dùng trong ghi hình PET-CT: FDG là một dung dịch đường được đánh dấu bởi một lượng nhỏ đồng vị phóng xạ, được tiêm vào trong cơ thể của người được làm kiểm tra vào ngày ghi hình. Sau 45-60 phút, FDG phân bố rộng khắp trong cơ thể người được làm kiểm tra. Các tế bào ung thư do hoạt động chuyển hóa nhiều, nên sẽ hấp thu nhiều FDG và được phát hiện qua việc ghi hình PET-CT. (theo benhvien115.com.vn)

Chẩn đoán bệnh: Rốn phổi bên phải, cục bướu chuyển hóa cao, cân nhắc nhiều là u ác tính. tính khả năng ung thư phổi trung ương lớn. Bộ phận vị trí khác toàn thân PET/CT cho ra hình ảnh chưa thấy rõ ràng khác thường.

Kết hợp CT, (xét nghiệm) sinh thiết bệnh lý cùng bệnh án lúc trước (*) của bệnh nhân, chẩn đoán bệnh là ung thư phổi nguyên phát lần hai.]

(*) Bệnh án lúc trước/quá khứ hay còn gọi là bệnh sử: ghi lại các bệnh đã mắc từ xưa đến nay.

Cô ngẩng mặt lên thoáng nhìn Hướng Chi Thạch trên giường bệnh, anh trai cũng bắn qua một cái nhìn về phía cô. Hai anh em đều thật lặng lẽ, lúc này thoáng nhìn nhau, khóe môi đều nhếch một cái vẻ khốn khổ, không thốt một lời mà rõ ràng hết thảy.

Ngược lại là Thái Quyển dựa vào cửa, khổ sở đến không nói ra lời được.

Sao lại là thế này, chỗ ban đầu đã mọc mới khối u ư?

Số mệnh anh Chi Thạch cớ sao lại kém như vậy?

Cớ gì lại khăng khăng đuổi kịp vào giờ phút quan trọng này?

Nguyễn Thanh cũng im lặng thở dài hơi, thoáng lắc đầu, cổ họng phát nghẽn.

Không khí vô cùng nặng nề, Vĩ Đình nhìn Vĩ Trang ở phía sau một cái, thấy ánh mắt của chị mình trước sau dừng ở trên mặt Hướng Tiểu Viên, trong lòng cảm khái một cái, đang muốn ôn hòa an ủi vài câu. Lấy thân phận bác sĩ mà nói, chắc hẳn sẽ càng khiến cô an tâm đi?

Trước ngực Tiểu Viên thoáng phập phồng, rồi liền bình tĩnh lý trí lên thật nhanh, hỏi tiếp Vĩ Đình so sánh phương pháp điều trị nào tốt.

Anh ta nói, giọng ôn hòa: "Vừa rồi tôi đã video qua với bác sĩ trước của các cô, ông ta cũng đã xem kết quả kiểm tra. Quan điểm của chúng tôi là nhất trí, thân thể của anh Hướng hiện tại rất không thích hợp làm phẫu thuật. Chúng tôi làm kiểm tra xét nghiệm gien trước, nếu dương tính thì liền chọn đầu tiên 'liệu pháp trúng đích' (*), nếu như vậy thì tác dụng phụ sẽ bớt rất nhiều, gánh nặng (tác hại) đối với cơ thể cũng chẳng lớn như vậy."

(*) Liệu pháp trúng đích (targeted therapy, hay chính xác hơn là "liệu pháp trúng đích phân tử", molecular targeted therapy) được sử dụng để kiểm soát sự phát triển ung thư. Chúng tác động lên một mục tiêu phân tử cụ thể bên trong hoặc trên bề mặt tế bào ung thư (gen hoặc protein). (theo biomedic)

Là một trong những phương thức chính của điều trị nội khoa trong ung thư, bên cạnh các liệu pháp khác như điều trị nội tiết tố và hóa trị liệu độc tế bào. Liệu pháp trúng đích ngăn chặn sự phát triển của bằng cách can thiệp vào các phân tử "đích" cần thiết cho quá trình hình thành và phát triển của khối u, khác với truyền thống, chỉ tấn công vào tất cả các tế bào đang phân chia nhanh (cả tế bào u và tế bào lành, vì vậy người bệnh chịu nhiều độc tính hơn). (theo vinmec)

Đây là tin tức tốt, Thái Quyển đã thở phào một hơi sâu sắc.

Sắc mặt Tiểu Viên sắc cũng dịu đi một tí: "Cho nên phải làm kiểm tra xét nghiệm gien trước sao?"

"Đúng vậy, vừa rồi tôi xem tất cả kiểm tra mà anh Hướng đã làm ngày hôm qua rồi, mẫu máu đã đưa đi rồi. Tôi đã hỏi bác sĩ viện này một chút, nếu bình thường thì yêu cầu khoảng mười ngày, chẳng qua Đồng Hoa chúng tôi cũng có hợp tác với Y học Kim Vực (*). Chị hai tôi đã gọi điện thoại qua rồi, nội trong 48 giờ liền có thể cầm được kết quả."

(*) Y Học Kim Vực tức Tập đoàn công ty cổ phần trách nhiệm hữu hạn kiểm nghiệm Y học Kim Vực Quảng Châu, là một tập đoàn chuỗi kiểm nghiệm - phòng thí nghiệm y học độc lập ở Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Tính đến năm 2003, hơn 500 cơ sở khám chữa bệnh đã giao khâu xét nghiệm cho tổ chức này (thuê ngoài). Vào ngày 8 tháng 9 năm 2017, Y học Kim Vực được niêm yết trên Sở Giao dịch Chứng khoán Thượng Hải (mã số 603882). (theo wikipedia)

Vĩ Đình nói, nhìn về phía Vĩ Trang với ý cười ngầm chứa, những người khác trong phòng vốn vẫn chưa phản ứng rằng "chị hai tôi" của anh ta là ai, cũng đồng loạt tăm tắp trông qua đến theo ánh mắt của anh ta, đồng loạt tăm tắp thoáng sửng sốt.

Đoán chừng Vĩ Trang cũng chẳng lường trước được đột nhiên tiếp nhận đến những ánh mắt "Chị em?", "Quả nhiên vẫn là mặt mũi sếp Vĩ to (quan hệ rộng năng lực lớn)", "Là sếp Vĩ kêu em trai qua tới?" vv... phong phú nhiều ngụ ý như vậy. Biểu cảm của cô ấy hơi sa sầm xuống, mặt mày cũng trở nên lạnh lẽo lên. Mọi người bị năng lượng tỏa ra của cô ấy răn đe một cái, nhanh chóng văng ánh mắt ra.

Chỉ còn lại có đôi mắt của Tiểu Viên, ánh mắt cô rất phức tạp, như là nghi hoặc, kinh ngạc, cuối cùng đã hóa thành một vẻ mềm mại dịu dàng.

Hai người lẳng lặng nhìn nhau đến vài giây, rồi Tiểu Viên không chịu được trước, đã quay mặt đi.

"Cảm ơn ngài," Vẫn là Hướng Chi Thạch đã mở miệng, anh ấy hơi khẽ cười với Vĩ Đình: "Bác sĩ Vĩ."

Vĩ Đình gật đầu cười: "Đừng khách khí, chúng ta đều là người một nhà."

......

Hiện trường phảng phất như im lìm trong khoảnh khắc, Hướng Chi Thạch ngẩn ngơ, Nguyễn Thanh nhìn hướng trần nhà, Thái Quyển cúi đầu xem giày mình. Tiểu Viên nhìn chằm chằm Vĩ Đình, dường như không dám tin lắm với những gì anh ta đã nói, lại chậm rãi nhìn về phía Vĩ Trang.

Vĩ Trang hơi hơi thoáng mím môi, bốn mắt nhìn nhau, đối mặt hết mấy hơi thở, lúc này là Vĩ Trang đã xê dịch tầm mắt đi trước mà không để lộ dấu vết.

Trợ lý Cao ở hành lang cắn môi, lộ ra nụ cười ý tứ sâu xa.

Em trai sếp tổng thật sự đáng yêu quá đi !

Vẫn là Hướng Chi Thạch đã mở miệng trước, nói anh ấy mong muốn nói chuyện riêng với em gái, những người khác từng người một rút ra ngoài. Vĩ Trang là người đi cuối cùng, Tiểu Viên rũ mắt xuống, nhìn thoáng qua loafer dưới chân người ấy.

Cửa được đóng lại nhẹ nhàng, cặp loafer màu nâu kia cũng đã biến mất, ánh nước trong đôi mắt của Tiểu Viên chợt lóe một cái, thu về lại.

Trong phòng chỉ còn lại hai anh em bọn họ, cái bàn bên cạnh để hủ tro cốt của mẹ.

Ánh mắt Tiểu Viên thoáng u ám, quả nhiên anh trai vẫn bảo chị Thanh đưa vào đến.

Bầu không khí nặng nề vô bờ bến, Tiểu Viên nhiều lần đều muốn mở miệng nói chuyện đánh vỡ lặng im, nhưng lại không biết mở miệng ra sao.

"Anh ơi......"

Hướng Chi Thạch chậm rãi mở miệng: "Vừa rồi anh đang nghĩ, chúng ta có cần đưa mẹ về thành phố Sơn hay không, rốt cuộc đó là quê nhà của bà, nhưng anh không nhớ rõ được lắm bà ở chỗ nào. Sau đó anh mở di động ra tìm kiếm bản đồ chút......"

"Kết quả tìm kiếm hàng đầu về em liền bắn ra rồi......"

Hướng Chi Thạch nhìn cô, thở dài: "Bây giờ cái gì em cũng không nói với anh nữa......"

Cổ họng Tiểu Viên khô khốc vô cùng, khẽ nuốt nước miếng mới nói: "Em chỉ là không muốn anh lo lắng."

"Mẹ đã xảy ra chuyện em cũng không nói cho anh, em hoả táng bà em cũng không thương lượng với anh......" Anh ấy đã ho vài câu, trên mặt phủ một tầng mỏi mệt màu xám, hốc mắt hơi trũng xuống.

"...... Bên kia thì yêu cầu hoả táng, em......" Bỗng nhiên Tiểu Viên hơi không biết phải làm sao, giọng nói đã thấp xuống: "Lúc ấy em vội vã trở về gặp anh."

Hướng Chi Thạch thờ ơ không nói.

Trong lòng Tiểu Viên bối rối mờ mịt, có hơi không thích ứng lắm anh trai với dáng vẻ này. Cô gượng gạo cười cười: "Anh ơi, em cũng cảm thấy phải đưa mẹ trở về thành phố Sơn, chỉ là để em đi là được, anh hai anh hãy chữa bệnh trước."

Anh ấy nhìn qua đây, trong ánh mắt kia lộ ra một dáng vẻ già nua nồng đậm, Tiểu Viên thoáng sợ hãi trong lòng, vội nói: "Anh à, bác sĩ Vĩ bọn họ đều cho rằng bệnh của anh không tính là nghiêm trọng, chúng ta phải trị."

Hướng Chi Thạch cười một chút như mếu, Tiểu Viên đứng dậy nắm lấy tay anh ấy. Tay anh ấy lạnh buốt, của cô cũng chẳng tốt bao nhiêu.

Tiểu Viên nhớ tới khi Hướng Chi Thạch bị kiểm tra ra ung thư phổi lần đầu tiên, lúc ấy cô mới 20 tuổi, sợ tới mức hoang mang lo lắng, ngược lại anh trai rất điềm tĩnh, rất lạc quan, trái lại thường thường an ủi cô. Trạng thái tinh thần anh ấy tốt, tình trạng tâm lý cũng tích cực, cho nên khôi phục nhanh.

Hiện giờ, Hướng Chi Thạch với cái dáng vẻ này quá khiến cho cô sợ sệt rồi. Vừa rồi lúc đang nghe bác sĩ Vĩ Đình phân tích bệnh tình với bọn họ, anh ấy cũng không để ý lắm, một bộ dáng buông trôi bỏ mặc. Mắt Tiểu Viên nóng lên sắp rơi lệ, rồi cương quyết nhịn xuống.

"Vừa nãy sau khi được biết mẹ đi rồi, anh đang nghĩ, hay là anh...... cũng đi cùng cho xong," Anh ấy cụp mắt xuống, nhìn về hướng cô, một giọt nước mắt thoang thoáng phát sáng, khẽ sờ tóc cô.

"Anh à anh nói gì đấy !!!" Tiểu Viên nghèn nghẹn cuống họng, nói: "Đừng nói kiểu lời này ! Anh đừng dọa em !"

Nguyễn Thanh cùng Thái Quyển đứng ở cửa, nhìn nhau một cái vẻ nghi hoặc, sao mà cảm giác bầu không khí không đúng lắm?

Hướng Chi Thạch lặng im, cắn vào thịt trong khoang miệng, kiềm chế.

"Anh ơi, có phải anh đang trách em hay không?" Tiểu Viên nửa ngồi xổm, cầm đôi tay của anh ấy, hỏi anh ấy với giọng đau thương.

"Anh không hiểu, anh vẫn luôn nghĩ không ra, nhiều năm như vậy, mỗi lần anh đi thăm mẹ, bà đều không có việc gì," Hướng Chi Thạch nhíu chặt mày lẩm bẩm: "Vì sao, vì sao bà đột nhiên......"

"Đến cuối cùng bà vẫn chẳng nhớ lại anh......"

"Có phải bà đã quên rằng có anh, đứa con trai này hay không?"

"Anh vẫn rất không thể chấp nhận......" Hướng Chi Thạch nhìn một góc cái bàn bên hông, hủ tro cốt của mẹ được đặt ở nơi đó. Anh ấy lặng yên nhìn, không hề nhúc nhích: "Phải chăng, anh không gọi em đi qua thăm bà, thì bà sẽ không phải chết......"

"Có phải anh chấp nhất quá rồi hay không...... Vì sao đột ngột như vậy?"

Tiểu Viên buông lỏng tay, bỗng nhiên có chút khó thở nổi. Cô vô thức đứng lên, muốn nói cái gì, thì phát hiện bản thân đã mất đi giọng nói.

"Không được," Nguyễn Thanh bất chợt lên tiếng, vội nói: "Không thể để Tiểu Viên nghe những cái này nữa, mau chóng bảo em ấy ra đây."

"Nhưng, nhưng mà......" Thái Quyển khó xử: "Nhưng hai anh em bọn họ...... chúng ta không dễ xen vào nhỉ?"

"Bọn họ hiện tại đều không bình tĩnh......" Nguyễn Thanh cố sức giậm chân một cái, muốn đẩy cửa thì bị Thái Quyển giữ lấy: "Chị à, lại chờ một chút......"

Vĩ Đình còn có hơi không thể nắm bắt được tình hình, nhìn quét những người xung quanh với sự mờ mịt.

Trợ lý Cao hơi hơi nhíu mày, sắc mặt cũng có chút nghiêm túc, cô ấy liếc mắt nhìn sếp tổng lớn bên cạnh một cái. Sếp đứng dưới ánh đèn trắng bạc, da dẻ càng lộ rõ trắng ngọc lành lạnh, lông mi mảnh dài dày rậm thoáng run rẩy, giây tiếp theo, trợ lý Cao nhìn thấy chính là ngọn tóc tung bay của sếp.

"Anh à, thật xin lỗi, xin anh đấy, anh nghe lời bác sĩ đàng hoàng......"

"Anh và em cùng nhau đưa mẹ trở về thành phố Sơn, em không cần khuyên anh nữa".

"Được, nhưng anh tiếp nhận trị liệu trước có được không? Thân thể anh hiện tại không thể đi xa."

"...... Tiểu Viên, anh cũng là con trai của mẹ, bà đã liền sớm quên đi anh rồi. Anh chỉ muốn lại đưa tiễn bà sau cùng một chút, em cũng muốn quyết định thay anh sao?"

"...... anh à, em không phải ý này, em không có nghĩ như vậy......"

Người bên ngoài nghe ra cảm xúc hai anh em bên trong đều quá kích động rồi, một câu đuổi một câu, dưới cảm xúc buồn nhiều đau sâu thì rất dễ dàng nói ra lời không lý trí, đều sốt ruột thay bọn họ.

Thái Quyển kéo lấy Nguyễn Thanh muốn tiến lên: "Chị à, chị để bọn họ tự mình giải quyết, chúng ta đều là người ngoài. Bọn họ tranh cãi một cái, hai bên cũng trút hết ra được thì tốt rồi......"

Nguyễn Thanh thoáng dừng lại, rồi lưỡng lự một chút.

Nhưng có người đã trước cô ấy một bước, đẩy cửa ra.

"Ấy......" Mọi người kinh ngạc, dồn dập ném ánh mắt đi qua.

Cơn đau ghì xuống, không cách nào thở lấy hơi đã lấp kín miệng và mũi Tiểu Viên, đè ép ngực cô, ngay cả hô hấp cũng đau đớn trắc trở. Trong đầu cô vang lên ù ù, đứng cũng đứng không vững: "Anh ơi, em không có...... em không phải......"

Ánh mắt cô dần dần tan rã, bị nước mắt nhấn chìm, hết thảy trước mắt biến thành trở nên mơ hồ. Nhưng đau xót kia của anh trai, phê phán ngầm thừa nhận, cùng với áy náy tuôn qua tới sau đã muốn khiến cô ngạt thở.

Là, là lỗi của cô sao?

Quả thật...... là bởi vì cô sao?

Bỗng dưng, cửa "cạch" một tiếng, hơi thở hương thơm tựa như có từng quen biết đã nhẹ bay qua đây, trước mắt cô tối sầm hơn phân nửa. Cô thoáng lấy lại tinh thần, hơi chớp mắt, tầm mắt đã tập trung đến một khoảng quầng sáng màu nâu nhạt.

Là bờ vai thẳng tắp mà tinh tế của Vĩ Trang, còn có mái tóc đen nhánh như lụa vừa qua khỏi bả vai của người ấy.

"Đủ rồi." Cô nghe thấy người phụ nữ kia nói giọng nhạt nhẽo với anh trai: "Chớ nói thêm gì nữa."

Người ấy che ngay trước mặt cô, khoảng cách chỉ có một bàn tay, vừa vặn có thể che khuất mặt anh trai. Trái tim Tiểu Viên đột nhiên thót một cái hung hãn, cảm xúc chua xót khổ sở nhói nhói bốc lên, xông thẳng đến trán, đôi mắt cô chợt nhắm lại, cứ nện thẳng băng hướng xuống đất như vậy.

Gần như là cùng lúc, Vĩ Trang xoay người qua như có cảm ứng, vươn tay qua đến muốn giữ lấy cô, nhưng Tiểu Viên vẫn trượt xuống từ đầu ngón tay của cô ấy. Vĩ Trang không đón đỡ được người, sắc mặt lập tức liền thay đổi.

--------------------------------------------------------------------------

Chương 147. Nội tình. ( một )

Tìm kiếm nóng về Hướng Tiểu Viên đã treo ở trên mạng hai ngày, dẫn tới thảo luận sôi nổi về nhiều cái chủ đề, ngoài những chủ đề mang tính xã hội lan rộng ra tới kia.

Ví dụ như bạo lực gia đình, ví dụ như phụ nữ thì có nên từ bỏ hôn nhân lần hai vì con cái hay không vv,... Chỉ trích toàn bộ đổ về một hướng đối với cô lúc đầu cũng đã có chuyển biến, đặc biệt là sau khi vị "hàng xóm hồi còn nhỏ" kia tuôn ra hai bức ảnh, thì các fan phim của Tiểu Viên rốt cuộc nhịn không được đã nhảy vào.

Một ít fan phim lý trí, người qua đường, còn có một vài tài khoản được chứng thực lớn cũng đang quái lạ, vì sao lâu như vậy mà công ty Phi Dực cùng phòng làm việc Thạch Viên đều chả có hành động? Này rất không giống phong cách làm việc của Nguyễn Thanh.

Có người phân tích, nếu không thì chính là phốt khui ra trước mắt đều là thật, cho nên Phi Dực không tiện ra mặt làm giao tiếp; còn không thì chính là đã và đang làm quan hệ công chúng, chỉ là thật khó hiểu; nếu không thì nhất định Hướng Tiểu Viên đã xảy ra chuyện lớn hơn nữa, đến nỗi Phi Dực tạm thời chẳng rảnh để quan tâm ngôn luận trên mạng, chỉ có thể yên tĩnh theo dõi rồi lại lập kế hoạch.

Có người lập chủ đề bình luận: Nói rộng ra chút, có thể xảy ra chuyện gì?

Có người phát hiện chi tiết để sót: Trước đấy không phải nói có người nhìn thấy Hướng Chi Thạch đi bệnh viện rồi sao? Nói như vậy, anh ấy mới kêu Hướng Tiểu Viên đi thăm nom mẹ của họ?

Có người khui tin: "Nghe nói Hướng Chi Thạch đi bệnh viện nhân dân, kết quả các phóng viên cũng đã đuổi qua tới, lúc sau thì không biết Nguyễn Thanh chuyển anh ta dời đi đến đâu rồi."

"Cho nên Nguyễn Thanh ở thành phố Thân, Hướng Tiểu Viên ở thành phố Bằng sao? Vậy không phải cô ấy thật đáng thương ư, mẹ và anh đều ngã bệnh rồi?"

"Hình như là như vậy, hiện tại cô ấy còn đang bị bạo lực mạng (bắt nạt trên mạng). Vừa mới cầm được giải thưởng, còn chưa vui vẻ kịp được tới hai ngày, cũng thảm quá rồi đi?"

"Tôi cảm thấy cô ấy đúng thật lận đận, vất vả lắm sự nghiệp mới có tiến triển được, thì lại xảy ra loại chuyện này, không hiểu các cư dân mạng đang hóng hớt nhiều chuyện cái gì, nói đến cùng thì chỉ là việc riêng tư của người khác mà......"

"Nội tình mà vị kia hàng xóm kia của cô ấy nói là cái gì ha? Tôi cũng rất tò mò."

Chủ đề tìm kiếm hàng đầu trên Weibo không ngừng đổi mới, chỉ có tag (nhãn dán, đính) liên quan Hướng Tiểu Viên đang cuồn cuộn không ngừng trào ra bình luận mới. Ngoại trừ quần chúng thông thường, thì không hề khoa trương mà nói, gần như người cùng ngành của hơn nửa cái giới giải trí đều đang quan tâm chú ý.

Loài người, hoặc nhiều hoặc ít đều có ham muốn nhìn trộm.

Dưới sự thúc đẩy của kiểu nhiệt độ này, sẽ có người thật sự đi tra, đi đào sâu nội tình càng nhiều ra tới.

Nguyễn Thanh xem phân tích trong nhóm công việc, mọi người đều đang đợi ý kiến của cô ấy, bao gồm Dương Kiều. May mà Dương Kiều cũng có từng xử lý chuyện "Tiểu Viên lần đầu tiên bị bôi đen", Dương Kiều còn tính là giữ được bình tĩnh, nhưng đây thì không giống với lúc ấy. Lúc ấy Tiểu Viên là thuộc về 'bị người ta kéo xuống nước chắn thương' (lôi vào cản đòn). Hiện tại có thể thuộc về phương diện đạo đức cá nhân với lại việc riêng tư trong nhà, một khi công ty xử lý được không tốt, thì sẽ còn quật ngược tới bản thân nghệ sĩ, vậy thì mất nhiều hơn được. Cho nên Dương Kiều cũng đang lén thúc giục Nguyễn Thanh, muốn cô ấy mau nhanh làm cho rõ ràng nội tình sự việc.

Nếu không cách nào không làm rõ được, thì đâu còn có một chiêu —— phát hiện manh mối không đúng, là liền mau mau tiêu tiền xóa bỏ chủ đề bài viết, ngăn ngừa tình hình nghiêm trọng hóa hơn nữa.

Nếu là cái sau, thế thì Dương Kiều liền phải đi làm "chào hỏi" rồi, tiêu tiền cũng có cái hạn độ, rốt cuộc phải tốn bao nhiêu? Bất chấp tất cả không tiếc mọi thứ sao?

Cái trước hay là cái sau, đều yêu cầu ý kiến của Nguyễn Thanh.

Nguyễn Thanh nhìn ba tin nhắn thoại Dương Kiều gửi liên tiếp qua đây, đầu cũng to ra rồi.

Cô ấy nhô người ra thoáng nhìn nhìn trong phòng bệnh, thở dài thật sâu.

Vừa rồi hai anh em dường như có phần tranh cãi, kết quả Tiểu Viên đã té xỉu. Hướng Chi Thạch thấy cô té xỉu, thì ho đến không ổn, cũng nôn ra cả máu rồi, thiếu chút nữa cũng ngất đi, quả thật là 'gà bay chó nhảy' (hỗn loạn rối ren).

Nguyễn Thanh đã đi vài bước, rồi lặng lẽ đẩy cửa ra một kẽ hở.

Tiểu Viên nằm trên giường bệnh, đang hôn mê. Bác sĩ nói thân thể cô suy yếu, nhất thời xúc động quá mức mới té xỉu, không việc gì. Mà sếp tổng lớn kia ngồi ở cạnh giường trông cô.

Cô ấy chỉ ngó được một cái rồi liền dời khỏi, khẽ vẫy tay về phía Thái Quyển vất vả lắm mới ổn định được tâm tình.

Hai người đi đến một bên, trao đổi gần như bằng cách thức rù rì.

Nguyễn Thanh: "Này trông cũng không giống chia tay nha?"

Thái Quyển: "Là có chút không giống ha?"

Nguyễn Thanh: "Cậu cũng cảm thấy vẻ mặt sếp tổng lớn họ Vĩ kia vừa rồi căng thẳng nhỉ? Sắc mặt khó coi ghê, hơn nữa đã lập tức liền bồng Tiểu Viên lên tới."

Thái Quyển: "Không sai, nhìn thật gầy, sức lực còn rất lớn !"

Nguyễn Thanh: "Tiểu Viên cũng chả nặng nhiêu, chị cũng có thể...... Hầy, cho nên hai người này cuối cùng là thế nào?"

Thái Quyển: "...... em nào biết chớ, em cũng không hiểu phụ nữ mà?"

Nguyễn Thanh: "......"

Cô ấy thoáng vuốt hơi, lấy di động ra cho anh ấy xem. Chờ anh ấy xem hết một lần rồi, hỏi lại anh ấy: "Cậu biết hai anh em bọn họ có nội tình gì hay không".

Mặt mày Thái Quyển đều nhăn thành một cục, vẻ khó xử: "Em......"

Nguyễn Thanh: "Chị biết cậu muốn nói gì, đây là việc riêng của hai anh em bọn họ, cậu không có quyền nói đúng không? Nhưng này cũng là lúc nào rồi?" Cô ấy đã nâng cao âm lượng một chút lúc nào không hay: "Chị chỉ sợ sớm hay muộn gì thì tuôn ra tới, mà chị cùng lão Dương còn ngây ngốc chả biết gì sất."

"Cái gì chị cũng không biết, làm sao chị bỏ tiền đi kêu người xóa tin phốt nào?"

"Hiện tại cũng chỉ có một mình cậu biết, cậu nỡ lòng để hai anh em bọn họ lại chịu kích thích nữa ư, đặc biệt là cậu nhìn Tiểu Viên xem......"

"Chuyện gì?"

Một âm thanh lành lạnh vang lên đến, ở trong bầu không khí yên tĩnh lúc này, làm cho hai người sợ hãi cả kinh. Gần như là làm chung việc, hai người không hẹn mà cùng trông qua đấy.

Vĩ Trang dựa vào cửa, hai tay đan nhau ở trước ngực, vẻ mặt không chút gợn sóng, mà một đôi ngươi hàm chứa ánh sáng lạnh lẽo thiêu đốt người quét về phía bọn họ.

"Á......"

"......"

Hai người này bị hù nhảy dựng, vẫn là Nguyễn Thanh bình tĩnh, cất tiếng gọi "Sếp Vĩ" một câu, tiện thể cho Thái Quyển một cái sắc mặt. Cô ấy có dự cảm hôm nay vụ này nếu tiếp không tốt, như vậy thì hậu quả có thể hơi khó lường được.

"Sếp Vĩ à, là thế này......"

"Chuyện trên mạng?"

Trong lòng Nguyễn Thanh "lộp bộp" một tiếng, thầm nghĩ hóa ra sếp Vĩ đã sớm biết rồi?

Trợ lý Cao đưa Vĩ Đình về xong thì vừa vặn nhìn thấy một màn này, đôi mắt trợ lý Cao chợt lóe.

Qua một lát sau, mấy người đều tập trung ở trong một căn phòng họp nhỏ bên cạnh.

"Ngồi xuống nói." Vĩ Trang ngồi xuống trước, ánh mắt nhàn nhạt mà vút về hướng phía Thái Quyển. Trợ lý Cao ngồi xuống ở cách không xa sếp, Nguyễn Thanh cũng chọn chỗ, tầm mắt của ba người phụ nữ trong phút chốc tập trung ở trên người Thái Quyển.

Anh ấy giật mình một cái, cảm giác trên người giống như bị bỏng vậy, đâu dám ngồi xuống: "Tôi, tôi này......" Bây giờ anh ấy chạy trốn phỏng chừng cũng không còn kịp rồi chăng?

"Thái Quyển cậu nói đi." Nguyễn Thanh dùng khóe mắt lén liếc Vĩ Trang một cái, mở miệng khuyên anh ấy.

"Khụ......" Thái Quyển rất muốn trốn, lại không có chỗ nào có thể trốn.

"Nói đi, hậu quả để tôi chịu trách nhiệm, nếu cô ấy......" Vĩ Trang dừng một chút, gần như không thể nghe thấy: "Nếu như bọn họ trách cậu."

Ánh mắt trợ lý Cao lại chợt lóe, trên mặt Nguyễn Thanh cũng hiện lên vài phần bất ngờ, ngay cả Thái Quyển cũng lộ ra một hơi, trong lòng ba người đều có suy nghĩ của riêng mình.

Trong lòng trợ lý Cao thầm khen, sếp tổng thật là khí phách lại rất có ý thức trách nhiệm !

Nguyễn Thanh cùng Thái Quyển cũng có chút cảm giác tương tự, còn cả một phát hiện kiểu "hình như vị này cũng không đáng sợ như vậy".

Thái Quyển hơi hơi thở dài ra một tiếng, cũng không kiên trì thêm nữa: "Hai anh em bọn họ đều nói qua một ít với tôi, tôi chỉ có thể thuật lại, nhưng hoàn toàn không thể dời đi sự đau khổ bọn họ."

"Mẹ của họ, dì Phùng Mạt vừa tốt nghiệp đại học thì đã liền kết hôn với bố anh Chi Thạch, bố anh Chi Thạch là làm buôn bán, lớn hơn dì mười mấy tuổi. Trong nhà của dì không đồng ý, dì liền theo bố anh Chi Thạch tới thành phố Thân, không còn liên hệ với người trong nhà nữa."

"Sau đó bố anh ấy ngoại tình, rồi dì liền ly hôn với ông ấy. Anh Chi Thạch năm đó mới 12 tuổi, dì một mình trở về thành phố Sơn, hình như cha mẹ trong nhà cũng đều qua đời hết rồi, thân thích cũng chẳng mấy lui tới. Lúc này dì phát hiện mình đã mang thai, trong bụng chính là Tiểu Viên."

Thái Quyển xoa xoa giữa mày, giọng buông thấp xuống chút: "Tiểu Viên nói với tôi, khi em ấy học nhà trẻ thì dì đã quen biết với cha kế của em ấy, chẳng bao lâu sau thì bọn họ liền kết hôn. Lúc mới đầu còn được, chờ đến khi công việc của gã kia mất rồi, thì đã bắt đầu đánh người......"

Nguyễn Thanh cùng trợ lý Cao cùng lúc "xì" một tiếng, mặt lộ vẻ khinh thường.

Vĩ Trang hơi hơi nhắm mắt, ngực như là bị thứ gì đó nặng nề đè lấy, cảm giác nghẹt thở nhoi nhói cũng không lạ lẫm truyền đến. Cô ấy thoáng im ắng, rồi mở miệng hỏi: "Phải chăng còn có hành vi khác hay không?"

Cô ấy vừa nói ra, sắc mặt của Nguyễn Thanh cùng trợ lý Cao trong nháy mắt đã nhận ra được gì đó, vẻ mặt đột ngột thay đổi.

Thái Quyển nói gian nan: "Gã kia thường xuyên đánh Tiểu Viên, dì phải đi làm nuôi gia đình, cũng chẳng cách nào đi đón Tiểu Viên tan học. Bản thân em ấy thường thường một mình lang thang bên ngoài, không dám về nhà, đói bụng hàng ngày......"

"Tiểu Viên nói với tôi như vậy còn tốt, em ấy cứ chờ mẹ trở về là được. Nhưng chờ đến khi em ấy lên lớp 4 (tầm 10 tuổi), thì gã kia liền bắt đầu mó tay mó chân với em ấy......"

"Cái gì?" Nguyễn Thanh kêu hô ngạc nhiên vẻ không dám tin.

Trợ lý Cao thoáng cắn răng: "Nhóc Viên có nói với mẹ cô ấy hay chưa?"

Hốc mắt Thái Quyển ran rát: "Ngay từ đầu Tiểu Viên không dám nói, sau đó đã lấy hết can đảm nói với dì, nhưng dì cũng không tin tưởng em ấy......"

Nguyễn Thanh nhíu chặt mày, ngực đau nhói: "Này thì kêu mẹ cái gì chứ?"

Trợ lý Cao mím chặt môi mới chưa mắng chửi người, cô ấy liếc nhìn sếp tổng nhà mình một cái, trong mắt từ trước đến nay lạnh nhạt của sếp tổng thế mà lại là sự hung tàn âm u.

Hóa ra sếp tổng cũng sẽ bởi vì người khác mà lộ ra biểu cảm "sinh động" như vậy?

"A, chẳng qua, Tiểu Viên nói với tôi rằng em ấy số hên, mỗi lần đều tránh qua được, chỉ là......" Thái Quyển nghẹn ngào.

Nguyễn Thanh đè đè ngực, trợ lý Cao cũng bị nghẹn đến không xong.

Này xem như số hên cái gì, tuy rằng chưa để thằng cha khốn nạn kia thực hiện được, nhưng tuổi còn nhỏ sợ hãi biết bao chứ. Một cái người có thể nói cũng không có, một cái người có thể xin giúp đỡ cũng chẳng có, đã bị đánh thật nhiều lần chăng?

Trời ạ !

Nguyễn Thanh và trợ lý Cao không có con cái, nhưng giờ phút này trong lòng đều có một trái tim mẹ già kiểu khao khát ôm Tiểu Viên vào trong ngực để yêu thương cho thỏa.

"Gã kia hiện tại ở đâu?" Vĩ Trang hỏi, giọng trầm xuống.

Thái Quyển thoáng lau đôi mắt cực nhanh: "Chết rồi, vào tối một ngày, gã kia còn muốn xuống tay với Tiểu Viên...... May mà dì đã về gấp, hai người tranh chấp lôi kéo. Trước đây hắn cũng đánh dì, mỗi lần thì dì đều đã nhịn, nhưng lần đó dì lỡ tay lụi hắn rồi."

"Không chỉ một nhát, gã kia mất máu quá nhiều chả cứu lại được."

Trợ lý Cao xuất thân học luật khẽ cau mày: "Thế......"

"Đã phán quyết ngộ sát, cân nhắc mức hình phạt không tính là nhẹ, Tiểu Viên cũng không có ra tòa làm chứng. Lúc đó em ấy nhận phải kích thích rất lớn, anh Chi Thạch liền không có để em ấy biết. Sau đó dì bị phán quyết bốn năm, sau khi ra tới thì tinh thần đã không bình thường lắm rồi."

Thái Quyển thở ra một hơi dài nặng nề, xoa xoa đôi mắt.

"Chị Thanh à, hai anh em họ không phải không nói cho chị, đoạn ký ức này quá đau đớn đối với bọn họ, đặc biệt là Tiểu Viên. Cho nên anh Chi Thạch nhận Tiểu Viên về bên cạnh, sửa lại họ cho em ấy, rồi lấy tên khác, chính là muốn để em ấy quên đi khổ đau của quá khứ, từ đây vui vui vẻ vẻ mà sống."

"Cũng không biết vì sao đột nhiên lại bị tuôn ra tới......" Anh ấy lẩm bẩm, nói bổ sung.

"Ôi......" Nguyễn Thanh xoa ngực: "May mà Chi Thạch đã mang Tiểu Viên đi, cậu ấy chăm sóc Tiểu Viên được rất tốt, em ấy trưởng thành đến rất được."

Thái Quyển nhỏ giọng, nói: "Anh ấy cũng rất vất vả, chia tay với bạn gái yêu thích, cũng mắc bệnh, chẳng ngờ được mẹ cũng đi rồi. Hai anh em bọn họ đều quá khó khăn......"

Mọi người đều tràn đầy cảm xúc, giữa một lúc, trong phòng đều yên lặng xuống.

---------

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad (link: https://www.wattpad.com/story/293242574)

Nếu các bạn đọc được những dòng này ở nơi khác ngoài wattpad, tức là chương mà các bạn đang đọc chưa được rà soát sửa lỗi. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play