Chương 138. Mẹ. ( hai )

Tiểu Viên xoa xoa đôi mắt, nhưng vẫn có sương mờ chặn đi tầm mắt của cô, phảng phất như lao qua không khí, thấy được cái đêm hồi nhiều năm trước kia:

Buổi tối hôm đó, cô trở về từ bên ngoài, vui vẻ về nhà sau khi gọi điện thoại với anh trai. Anh trai đã cho cô tiền tiêu vặt, trong nhà không có máy điện thoại bàn, chỉ có mẹ cô là có di động, cho nên cô đi đến tiệm tạp hóa nhỏ dưới lầu gọi điện thoại. Trò chuyện cùng anh trai thật vui vẻ, hơn nữa cha kế đã không về nhà mấy hôm rồi, cô ước gì ông ta cũng không bao giờ trở về nữa.

Nhưng buổi tối hôm đó, cô vừa đẩy cửa ra thì trong phòng thật ồn, tiếng TV mở đến thật to, gã kia ngồi ở trên sofa, đang cắt dưa hấu, một mớ bừa bãi trên bàn trà.

Cô vẫn còn nhớ tâm trạng ngay lúc đó, máu của cô cũng muốn sôi sục lên, xẹt qua da dẻ, từng một đợt tê dại, bấy giờ ra ngoài cũng không có chỗ đi. Cô nhanh chóng quyết định, phóng về hướng phòng mình, chỉ cần đến được phòng mình thì lập tức khóa cửa lại, chờ đến khi mẹ cô về thì không sao nữa rồi.

Cô chạy vào trong, trái tim cũng muốn vọt ra tới, ngón tay vừa mới đụng tới cửa, thì cả người cô bị kéo giật về sau. Cô không dám quay đầu lại, liều mạng mà giãy giụa, bị gã kia một tay ấn ghìm cứng ngắc xuống đất, cái trán bị đập một cái tàn nhẫn, toàn bộ căn nhà đều đang xoay vòng, cuống họng tanh ngọt, kêu cũng không được nữa.

Gã đàn ông xì ra mùi rượu hôi thối, chặn cổ cô, kéo xé quần áo cô lung tung, nói huyên thuyên: "Con nhỏ này, lần này mày trốn không được nữa đâu, thật là lớn lên càng mướt mát rồi !"

Cô đã sợ hãi tới cực điểm, chỉ có thể kêu ré lên bất lực, máu chảy xuống từ trên trán, nhòe lên đôi mắt cô......

Tiểu Viên thoáng nhắm mắt lại, theo tiềm thức muốn sờ cái trán của cô một chút, ngước mắt thì trông thấy đôi mắt ửng đỏ của Thái Quyển nhìn hướng về cô, cô mới hoàn hồn được.

"Sau đó thì mẹ em đã trở lại......"

"Phù......" Thái Quyển thở ra nhẹ nhõm, xoa xoa ngực.

"Bọn họ ầm ĩ lên, dáng vẻ mẹ em đêm đó hết sức đáng sợ......"

Thái Quyển gật gật đầu, dù sao cũng là mẹ ruột mình, nhìn thấy kiểu cảnh tượng này không tức bùng lên mới là lạ.

Khóe môi Tiểu Viên hơi nhếch lên, thoáng lắc đầu: "Lúc trước em đã từng nói với mẹ nhiều lần như vậy, bà đều không tin, đều nói là em đang nói năng bậy bạ, là em không hiểu chuyện, muốn khiến người lớn quan tâm tới em nhiều hơn......"

"Buổi tối ngày đó, khi bà tận mắt thấy được, thì liền sụp đổ trong nháy mắt......" Tiểu Viên co rụt trên sofa, chôn mặt vào trong, thật giống như cô hồi 12 tuổi rụt ở trong góc, cả người run rẩy.

"Gã kia mới đầu còn biện bạch vài câu, sau đó thì dứt khoát xé rách da mặt (không nể mặt nữa), nói dù sao em cũng không phải ruột thịt của ông ta......"

"Đúng là đốn mạt, không bằng cầm thú !" Thái Quyển không nhịn nổi, mắng với giọng căm hận.

"Gã kia còn đánh mẹ em, sau đó thì bọn họ bắt đầu xô xát......" Tiểu Viên thoáng che đi đôi mắt.

Lúc ấy cô sợ mẹ cô chịu thiệt, cố gắng đứng lên đi hô hoán, nhưng vẫn chưa kịp thì liền nghe thấy gã cha kế kia hét thảm một tiếng.

"Sao anh không thấy có lỗi với tôi? Sao anh đối mặt được ! Sao anh......"

Một cái, hai cái, ba cái......

Tiếng kêu rên của gã kia, máu tung tóe mà bắn ra.

Cô cảm thấy mẹ cô đã rơi vào một sự điên cuồng không cách nào miêu tả, một bên gương mặt dính máu, một bên mặt bầm tím, mặt mũi trở nên quái dị đến vặn vẹo, vô cùng xa lạ.

"Mẹ ơi......" Cô muốn gọi không dám gọi, lại thật sợ hãi, muốn đi qua phía mẹ, nhưng hai chân vẫn luôn run rẩy, run đến đứng cũng không vững, chỉ có thể dựa vào tường. Mẹ cô ngẩng mặt lên, nhìn qua hướng này.

"Vì sao đều phải đối xử với tôi như vậy?"

Cô vĩnh viễn cũng không quên được ánh mắt kia, điên cuồng, âm u lạnh lẽo, oán hận, câu nói kia của bà cũng là đang hỏi cô.

"Vì sao, vì sao? Vì sao?" Mẹ cô vung vẩy tay, nhìn gã đàn ông trên mặt đất, kêu gào liên tục, bổ nhào vào trên người gã: "Anh dậy đi, anh dậy cho tôi, anh cút lên nói rõ ràng với tôi, anh cũng quên sạch hết lúc đầu anh đã nói thế nào rồi sao?"

"Anh dậy đi chứ......"

Nước mắt từ hốc mắt chậm rãi thấm đẫm ra.

Rồi sau đó, Tiểu Viên cảm thấy bản thân đã chìm vào trong cái hồ lạnh buốt, nhìn bóng người trên bờ lay động, có người phá cửa mà vào, có người la hét cảnh sát tới rồi, có người hô to đứa nhỏ đâu?

Cô chìm vào hồ nước với từng chút từng giọt, hệt như tĩnh vật.

Qua một hồi thật lâu, Thái Quyển mới tìm lại được giọng nói của mình:

"Cái này thật ra có thể tính là phòng vệ chính đáng đi?"

"Nếu một nhát còn được, nếu không chết còn ổn......"

Lúc ấy cô cũng nằm viện, nữ cảnh sát đã liên hệ anh trai giúp cô. Sau khi anh trai tới, cô mới có người để dựa vào.

Luật sư là anh trai mời.

Đấu trí kiện cáo đến mức rất vất vả, đánh hết thật lâu.

Trong nhà gã cha kế còn có anh trai chị dâu, hai vị kia hết sức khó chơi, luật sư mời đến cũng rất lợi hại, cuối cùng vẫn là phán ngộ sát, tuyên bốn năm.

"Vậy gã ta còn...... thế tình hình của em thì......" Cơn tức giận của Thái Quyển đều nghẹn hết tất cả ở ngực, suýt nữa bị tức chết.

"Không có chứng cứ," Tiểu Viên cụp đôi mắt, nói chua chát: "Hơn nữa là chưa thực hiện được......"

"Lúc ấy tình hình của em rất không tốt, anh hai cũng không cho em ra tòa."

Cũng phải, năm đó Tiểu Viên mới 12 tuổi, còn ít tuổi mà đã nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp như vậy, đã từng chịu qua nhiều ngược đãi như thế, còn muốn để cô điểm lại lần nữa ở trước công chúng, hồi tưởng một chút lần nữa, thì thật sự quá tàn nhẫn rồi.

Huống chi danh dự của con gái rất quan trọng, rõ ràng không phải lỗi của cô, mà hết thảy hậu quả về sau đều để cho cô gánh vác.

Nếu anh ấy là anh Chi Thạch thì có thể cũng sẽ lựa chọn làm như vậy.

"Mẹ em cũng nói ông ta không có xâm hại em, bà chỉ là không chịu đựng được bạo lực gia đình, cho nên mới......"

"......" Thái Quyển hít vào sâu thật sâu.

"Cái bất lực nhất chính là —— mẹ em đã thừa nhận bản thân bà có ý giết người, bà cũng chẳng có một chút tâm nguyện muốn đấu tranh nào, nếu không phải luật sư anh hai mời thì phỏng chừng bà phải bị phán quyết càng nhiều năm hơn......"

"Dì thật......"

Thái Quyển tức đến không biết nói cái gì được, lúc trước anh ấy biết được sơ lược một tí, hiện tại vừa hiểu được chi tiết rõ ràng, thì vừa phẫn nộ lại đau đớn nhức nhối, mà lại không thể mắng mẹ của anh em bọn họ, tức giận đến xoa thái dương mãnh liệt, liên tục vuốt ngực xuôi khí.

Chả trách, thảo nào Tiểu Viên cũng không muốn gặp mẹ.

Tiểu Viên đáng thương, tội nghiệp anh Chi Thạch......

Đôi mắt Thái Quyển chua xót, anh ấy vẫn luôn biết Hướng Chi Thạch không dễ dàng, cũng đến giờ phút này anh ấy mới hoàn toàn hiểu được gánh nặng trên người anh Chi Thạch, áp lực anh Chi Thạch tiếp nhận cùng nỗi vất vả của anh Chi Thạch.

Khó trách thân thể kém, thảo nào sẽ sinh bệnh......

Anh ấy vuốt qua mặt, cố gắng nuốt xuống âm thanh nghẹn ngào nơi cổ họng.

-

Lúc hơn 3 giờ sáng Tiểu Viên mới mơ mơ màng màng ngủ mất, tới 7 giờ hơn lại tỉnh, cô rời giường rửa mặt, không thông báo cho Thái Quyển, đã ra ngoài.

Viện điều dưỡng cách khách sạn chỉ có mười lăm phút đi xe.

Cô liền đến được rất mau.

Chỗ viện điều dưỡng này tiếp nhận đa số là tinh thần không quá bình thường, hoặc là người già cả không thể tự lo liệu được lắm trong sinh hoạt, mỗi tháng thì có hạn ngạch người thăm người thân cố định, thông thường đều sẽ chừa ra thời gian xen kẽ, thân nhân cũng có thể căn cứ tình hình cá nhân mà qua đây ở bên cạnh trông nom.

Bệnh viện có bố trí rất nhiều camera theo dõi, cũng có máy điện thoại bàn, bên trong các loại sảnh lớn cùng văn phòng, hành lang đều ngăn chặn tín hiệu, mục đích là để cho y tá nhân viên điều dưỡng đều luôn luôn chú ý bầu bạn với các cụ, phòng ngừa bọn họ qua quýt trốn tránh, biếng nhác khi làm việc, vv... những hành vi không chuyên nghiệp.

Môi trường rất không tệ, trong mỗi căn phòng ở trừ buồng vệ sinh ra thì đều có camera, buổi tối đều có người phụ trách trực ban, hơn nữa cách viện điều dưỡng không xa cũng có hai bệnh viện bậc ba. (*)

(*) Bệnh viện bậc ba là bệnh viện có thứ hàng đầu trong quy định phân loại cấp độ thứ bậc cơ sở y tế của Trung Quốc. Tóm lược theo baidu thì có thể hiểu là tương đương bệnh viện đa khoa tuyến trên ở Việt Nam.

Thời gian đang là bữa sáng, trong nhà ăn không nhiều người lắm, có rất nhiều người lớn tuổi không thích đến nhà ăn để ăn, mà do người chăm nom (*) đưa đến trong phòng.

(*) ở đây nguyên gốc là 护工, tức hộ công, là người được thuê để chăm sóc trông nom người nằm viện, không phải y tá, nhân viên của bệnh viện. (theo baidu)

Chẳng qua là nghe nói mẹ cô thì càng thích đến nhà ăn để ăn, bà thích tìm một nơi ánh mặt trời tốt chút, lẳng lặng mà ăn bữa sáng.

Y tá trưởng nói qua tình hình của mẹ với cô, nói bà là người phối hợp nhất, cũng đỡ lo nhất, thường ngày đều thật sự tự lo liệu được, cũng có sắp xếp của riêng bà.

Y tá trưởng trông thấy biểu cảm của Tiểu Viên, lại vội vàng bồi thêm một câu: "Đương nhiên là khi bà làm những việc này, thì chúng tôi đều có người cùng ở bên cạnh bà."

Tiểu Viên muốn nhìn thử mẹ cô vào buổi sáng thì có dáng vẻ thế nào.

Bà một mình lẻ loi ngồi ở chỗ kia, ánh mặt trời rải hết nửa cái bàn, bà chải tóc thành bím, làn da trắng nõn bóng loáng mà ửng lên ánh sáng nhè nhẹ, dáng vẻ rũ mắt ăn gì đó hết sức dịu dàng.

Một cái cây cau vàng ở gần bên lặng lẽ làm bạn với bà.

Hình ảnh này thoạt nhìn vô cùng ấm cúng dễ chịu.

Tiểu Viên chậm rãi đi qua đến, ngồi xuống đối diện bà, nhìn bữa sáng trong mâm đĩa của bà.

Cháo nấm tuyết, bánh bao nhỏ, xíu mại, dưa cải đậu que ngâm chua, một quả trứng luộc, còn có một ly sữa bò.

Người chăm nom bưng tới một ly nước cho cô, hỏi cô có muốn ăn bữa sáng hay không.

Tiểu Viên không có khẩu vị, khẽ lắc đầu lịch sự từ chối.

Thật ra cô và mẹ từng có một quãng thời gian rất vui vẻ, bắt đầu tính từ khi cô có ký ức, hồi cô ba tuổi hơn thì vào nhà trẻ, mỗi ngày mẹ đều sẽ đưa cô đi học đón cô tan học, có khi hai mẹ con đi mua chút rau cải, về nhà nấu cơm, cùng nhau ăn cơm.

Có khi chỉ gom góp cơm thừa canh cặn của ngày hôm qua góp thành một bữa, cũng rất vui vẻ.

Có khi mẹ sẽ mua một cái bánh kem nhỏ cho cô, cô làm bài tập xong thì có thể ăn, mẹ sẽ cười nhắc nhở cô trước khi ngủ phải đánh răng.

Sau khi cô lên tới tiểu học, thì mẹ cô đã quen biết người đàn ông kia. Người đàn ông kia vẻ ngoài cao lớn, dáng vẻ đứng đắn, Tiểu Viên khi còn nhỏ cũng không cảm thấy ông ta có gì tài giỏi, nhưng cảm thấy rằng khi mẹ cô cùng ở bên ông ta thì cười đến thật vui vẻ, sẽ thẹn thùng, mặt thường xuyên đỏ bừng, có lúc còn sẽ nhoài vào trong lòng ngực ông ta rơi nước mắt nói tâm sự.

Bọn họ rất mau thì đã kết hôn, cô liền có cha kế.

Từng có thời gian hai ba năm vẫn tính là không tệ, cô cũng dần dần thích ứng với sự tồn tại của cha kế. Mãi đến khi ông ta thất nghiệp, thời gian ở nhà càng ngày càng dài, hình như tìm công việc cũng không thuận lợi, cao không tới thấp không chịu.

Mẹ cô vừa hỏi thì ông ta liền nổi giận, những lời đó đã nói rất nhiều lần, đến nỗi đã nhiều năm như vậy mà phảng phất như còn rõ mồn một bên tai.

"Bây giờ khinh thường ông mày rồi à? Cô mới kiếm được bao nhiêu tiền?"

"Ông mày vì sao phải kiếm tiền giúp cô nuôi con gái nhỏ, lại không phải giống của ông !"

"Con cái cô cũng không phải sinh với ông đây, cô còn có bản lĩnh quản ông mày?"

"......"

"Mẹ ơi, sao lúc này mẹ mới đến, con đói quá......"

"Không phải cho con tiền để sau khi tan học thì con đi ăn một chút gì rồi à?"

"Nhưng mà......" Cô muốn cùng ăn cơm với mẹ mà.

"Mẹ còn chưa tan làm, con đến hàng xóm dưới lầu hoặc là chỗ tiệm tạp hóa nhỏ đó đi, ba con ở nhà đó, con nói ba mở cửa......"

Cô không dám.

Gã đàn ông kia nếu không ở trên sofa xem TV uống rượu thì là đang ngủ, có kêu cũng chả có ai mở cho cô.

Chuyện cũ từng cái một cuồn cuộn mãnh liệt mà đến, may mà cô đã không còn là bé gái mười mấy tuổi kia, những hình ảnh đó những lời nói kia đều trình diễn ra lặp đi lặp lại trong đầu cô mấy năm này, không có một giây phút nào được yên tĩnh.

Hiện tại vô cảm rồi sao?

Không có.

Vẫn còn cảm giác đau đớn, còn rất buồn lòng, không hiểu được, trái tim đều đang thiêu đốt từng tấc một, nhưng có lẽ cô đã quen với loại khổ sở này, cho nên giờ phút này có thể bình tĩnh mà ngồi ở đối diện mẹ cô, nhìn xem bà ăn uống.

Ánh nắng ngày đông yên ả, gió nhẹ phất tới, bóng cây xanh dao động trên mặt bàn trắng tinh.

Tiểu Viên uống một ngụm nước, chăm chú nhìn mẹ.

Có lẽ bà không muốn tỉnh lại đối mặt, không muốn nhìn nhận anh em các cô, cứ đắm chìm trong thế giới của bản thân bà như vậy, biết đâu đối với bà là một chuyện tốt.

Tiểu Viên không để ý bà có còn nhận biết được cô hay không, nhưng anh trai rất để ý. Anh ấy tách khỏi mẹ hồi năm 12 tuổi đó rồi thì không còn gặp lại bà nữa, đây cũng là chấp niệm của anh ấy chăng.

Nghĩ đến anh trai, đôi mắt cô trở nên khô khốc, lại uống vào một ngụm nước để che giấu, khẽ thở ra một hơi.

Mẹ cô dường như cũng chẳng mảy may nhận ra sự tồn tại của cô, bà ăn cháo xong rồi thì bắt đầu lột trứng gà ra.

Tiểu Viên nhìn lướt qua, liền chuyển tầm mắt đi, nhìn ra bên ngoài.

Bỗng nhiên, một cái dĩa nhỏ được đẩy qua tới trước mặt cô, trong dĩa đựng một quả trứng gà trắng như tuyết đã được lột vỏ xong sạch sẽ.

Tiểu Viên bỗng dưng thoáng sửng sốt, nhìn về phía người phụ nữ ở đối diện mà không dám tin.

Mẹ cô phảng phất như chẳng ý thức được rằng bà đã làm gì, bà dùng đũa gắp một viên xíu mại, đặt ở miệng, cắn vào một miếng.

"Mẹ......" Môi cô giật giật, không có phát ra âm thanh, chậm rãi tiến gần về trước, quan sát bà.

"Mẹ......" Tiểu Viên nhìn nhìn trứng gà trước mặt mình, có thứ gì đó đã chậm rãi chảy lan ra trong lòng: "Đây là cho con ăn sao?"

Bà không trả lời, chỉ khều cái muỗng inox trong mâm đĩa lên một cái, để tới trước mặt cô.

Tầm mắt của Tiểu Viên dõi theo động tác của bà lượt đi lẫn về, ngực thoáng phập phồng dồn dập. Cô cầm lấy cái muỗng, bắt đầu ăn trứng gà, nước mắt nhỏ giọt xuống, cô thoáng lau thật nhanh, rồi vùi đầu ăn hết.

Khi lấy khăn giấy qua lau chùi thì phát hiện mẹ đang nhìn cô, đôi mắt của bà không tản mạn nữa, mà là đã có tiêu điểm, ánh mắt cứ tựa như gió nhẹ ấm áp.

Tiểu Viên nhìn bà với đôi mắt ướt át: "Mẹ ơi, mẹ nhận ra được con sao?"

Nhìn không ra là nhận biết được cô hay là không, nhưng ánh mắt của bà bình tĩnh mà ôn hòa, không nhận thấy một tia bất ổn nào, chỉ có khóe miệng khẽ nhếch nhè nhẹ nhàn nhạt, bà nói: "Phải tốt đẹp."

Tiểu Viên ngơ ngẩn, đáp một tiếng theo bản năng: "...... vâng."

"Các con đều phải thế."

-

Buổi tối hôm đó, Tiểu Viên đã gọi điện thoại cho anh trai, vừa nói tình hình của mẹ cho anh trai thì anh ấy vui vẻ cực kỳ, bảo cô ở lại chỗ này thêm mấy ngày. Tiểu Viên không có nhận lời lập tức, mà ngược lại hỏi anh ấy khi nào thì báo cáo kiểm tra sức khoẻ sẽ ra tới.

Giọng điệu Hướng Chi Thạch nghe ra không có gì khác thường, nói với cô rằng còn phải mấy ngày nữa.

Gọi điện thoại xong, cô nằm xuống chợp mắt trong chốc lát, chẳng chút bất ngờ khi đã mơ một giấc mơ.

Trong mơ là hồi cô và mẹ còn ở thành phố Sơn, có một chiều tối nọ, mẹ dẫn cô đi công viên giải trí chơi, tới đêm rồi thì hai mẹ con đi nhờ xe về nhà. Lúc sau cô mệt lử, bèn kéo lấy tay mẹ: "Mẹ ơi, chúng ta sắp về đến nhà rồi sao?"

"Sắp rồi, Hiểu Hiểu à," Nụ cười của mẹ hết sức dịu dàng ấm áp, mặt cúi thấp xuống nhìn cô: "Hiểu Hiểu, ngày mai thì mẹ sẽ đi kết hôn với chú, về sau sẽ có thêm một người để thương yêu con rồi, được không?"

Nụ cười của bà sáng ngời, ngọt ngào, có tất cả khát khao cùng chờ mong đối với tương lai.

Nước mắt chảy dài xuống dưới, một giọt rơi vào hồ, hình ảnh nhòe câm, hóa thành bóng tối.

Tiểu Viên đã chần chừ trong giữa bóng tối thật lâu, bỗng nhiên bị giấc mơ quặn thắt xuống một cái nhanh chóng làm bừng tỉnh, cô giật mình mà ngồi dậy, mí mắt cùng trái tim nhảy điên cuồng, tiếng kêu của Thái Quyển kéo tới, cửa bị đẩy ra 'rầm' một tiếng, giọng điệu của anh ấy hoảng hốt lo lắng: "Bé Viên à, dì xảy ra chuyện rồi !"

------------------------------------------------------------

Chương 139. Vô thường. (*)

(*) Thay đổi liên tục, không có gì tồn tại mãi...

Đời người đổi thay, chuyện đời khó đoán. 

Đây là một câu danh ngôn người đời đều biết, nhưng sự đau thương chỉ có từng trải qua, thì mới có thể chân chính hiểu được hàm nghĩa của câu nói này.

Tiểu Viên cùng Thái Quyển vội vàng chạy tới bệnh viện bậc ba cách viện điều dưỡng gần nhất, cô chạy quá nhanh, đến mức tiếng gió gào rít qua tai cô, từ phòng cấp cứu chạy thẳng một đường vào.

"Bé Viên à, em từ từ......" Thái Quyển hoàn toàn không chạy kịp với cô, ánh mắt anh ấy lướt qua người qua đường trong bệnh viện với sự cảnh giác, lo lắng sẽ xảy ra rắc rối gì, lúc này di động trong túi quần anh ấy rung lên, anh ấy không rảnh mà đi lo, vội vàng đuổi theo.

Tiểu Viên bắt lấy y tá hỏi chính xác chỗ nào, không kịp chờ thang máy, đã trực tiếp chạy lên cầu thang.

Viện trưởng cùng y tá trưởng của viện điều dưỡng đều ở đó, bọn họ nói với cô rằng đang cấp cứu.

"Rốt cuộc sao lại thế này?" Tiểu Viên truy hỏi với giọng lạnh lùng

"Là, là...... Ngoài ý muốn, té ngã ở buồng vệ sinh, rồi đụng vào đầu."

"Không phải nói trong phòng có nhiều camera sao?" Mắt Tiểu Viên lạnh lẽo hướng về phía bọn họ.

Viện trưởng cùng y tá trưởng thoáng liếc nhìn nhau, không dám nhìn thẳng vào mắt Tiểu Viên quá. Viện trưởng khụ một tiếng khô khan, y tá trưởng cũng là xin lỗi đầy mặt: "Trong buồng vệ sinh không có gắn...... Là người chăm nom trực ban đêm nay đã ngủ gật, nên chẳng thể kịp thời phát hiện bà không có ra tới từ buồng vệ sinh, nhưng chỉ có một chốc lát, có camera làm chứng cứ cụ thể......"

Tiểu Viên cau chặt mày, không nói tiếng nào.

Thái Quyển nói, giọng nghèn nghẹn: "Chúng tôi giữ nguyên quyền truy cứu."

Bác sĩ vội vàng chạy tới: "Ai là người nhà bệnh nhân?"

Sau khi biết được là Tiểu Viên thì liền lại đây báo cho cô, tiếp theo sau là "thông báo bệnh tình nguy kịch" cùng ký một loạt đơn 'đồng ý chấp thuận điều trị' phẫu thuật cấp cứu. (*)

(*) nguyên gốc 知情同意书 (informed consent form): ở đây có thể hiểu là đơn xác nhận 'đã được thông báo giải thích và chấp thuận chăm sóc, điều trị y tế'. Đơn xác nhận đã được thông báo phải tuân thủ nguyên tắc "thông báo hoàn toàn". Sử dụng những từ và ngôn ngữ mà đối tượng có thể hiểu được để đối tượng có thể "hiểu đầy đủ" và "lựa chọn một cách độc lập". (tóm lược theo baidu+zhihu)

Tiểu Viên giữ bình tĩnh, thoáng cầm bút, bắt đầu ký.

Đây không phải lần đầu tiên cô ký kiểu đơn xác nhận tương tự như vậy này, không tài nào khắc chế được bóng ma bao phủ trong lòng cô, nhưng không thể kéo dài được, cô nhanh chóng ký xong, rồi đưa cho bác sĩ, cũng xin nhờ bác sĩ.

Viện trưởng cùng y tá trưởng lại đưa mắt ra hiệu với nhau một chút, khuôn mặt không thiếu sự lo lắng cùng căng thẳng. Đầu của viện trưởng cũng phình ra, ông ta hoàn toàn không nghĩ tới là mẹ của ngôi sao xảy ra chuyện, ông ta vốn định căng mình nói vài lời nhẹ nhàng với cô, nhưng ngôi sao nữ với vẻ ngoài xuất sắc này đứng ở nơi đó, đôi mày đẹp đẽ nhíu chặt mà nhìn chằm chằm vào phòng phẫu thuật, khuôn mặt trắng tựa tuyết, như một vầng trăng sáng, cao cẩn mà sắc lạnh. Ông ta biết điều co rúm lại theo bản năng, liền dừng ý tưởng lại.

Thái Quyển cũng cảm thấy Tiểu Viên với dáng vẻ này có vài phần xa lạ, bèn không khỏi nhìn cô thêm mấy lần.

Di động trong túi quần anh ấy chưa từ bỏ ý định, lại rung lên lần nữa, rất có một khí thế rằng anh ấy mà không tiếp thì không thôi. Thái Quyển mơ hồ bất an, bước vội tránh đi, đi tới bảng chỉ dẫn "Cầu thang an toàn" đèn huỳnh quang màu xanh lá, sau khi đẩy cửa ra thì mới tiếp lên.

"Cái gì...... A, chị Nguyễn Thanh?"

"Thái Quyển, mấy đứa hiện tại đang ở đâu đấy, đêm nay có người bóc phốt Tiểu Viên ở nhóm ngỗng (*) trên Douban, không đến một tiếng thì lại chuyển tới Weibo rồi, hiện tại đã lên bảng tìm kiếm hàng đầu, rõ ràng là có chuẩn bị mà đến. Chị muốn điện thoại nói chuyện với Tiểu Viên, mà điện thoại của con bé gọi không được......"

(*) Một trong những hội nhóm lớn nhất trong các trang mạng xã hội Douban của Trung Quốc, với hơn 600 ngàn thành viên. Họ chuyên buôn đủ thứ chuyện, từ tin tức nóng, chuyện về người nổi tiếng,... đến tán gẫu những chuyện tầm phào. (tổng hợp)

Thái Quyển khó xử, nói: "Chị Thanh à, Tiểu Viên em ấy có việc gấp, không tiện tiếp điện thoại."

"Rốt cuộc là chuyện gì?" Giọng của Nguyễn Thanh nghiêm túc hiếm thấy: "Chuyện của chị ở bên này cũng rất quan trọng !"

Thái Quyển nóng nảy xoa mày.

"Chị còn tưởng rằng Tiểu Viên và em đi thành phố Bằng giải sầu, mấy đứa có phải có việc giấu gạt chị hay không?"

"Chị à, không phải giấu gạt chị, là người thân của Tiểu Viên ở bệnh viện, hiện tại còn ở trong phòng phẫu thuật...... em ấy trông chừng đó !"

"...... người thân?" Nguyễn Thanh trong ống nghe hít một hơi thật sâu: "Là mẹ em ấy sao?"

"Sao chị lại biết......" Lòng Thái Quyển đột nhiên lộp bộp một tiếng: "Chị à, cái đối phương khui chính là chuyện gì? Chẳng lẽ......"

"Cậu bỏ mười phút ra xem một chút, sau đó chị gọi lại cho cậu !" Nguyễn Thanh nhanh chóng quyết định cúp điện thoại.

Trán Thái Quyển giật phừng phực không ngừng, đúng là 'nhà dột còn gặp phải mưa cả đêm' ! (đã nghèo còn mắc cái eo)

Anh ấy mở Weibo ra, kéo đến bảng tìm kiếm hàng đầu, đã tìm được ở vị trí thứ mười ba.

"Đệt, vỡ mộng, hóa ra Hướng Tiểu Viên đưa mẹ ruột mình vào viện điều dưỡng, rồi lúc sau cũng chẳng quan tâm ngó ngàng !" Douban cũng nổ banh rồi !

Giữa mày Thái Quyển chợt giật thót, nhấn vào hình ảnh xem chữ trên đó:

["Mẹ ruột của Hướng Tiểu Viên có bệnh tâm thần, nhiều năm qua vẫn luôn ở trong viện điều dưỡng. Cô ta chưa bao giờ thăm viếng, cho nên cũng không ai biết.

Mãi đến ngày hôm qua, người nắm bắt tình hình đã chụp được hình ảnh, mới xác nhận rằng là mẹ của Hướng Tiểu Viên. Sau khi người nắm bắt tình hình này hỏi thăm thì cũng mới biết được, bệnh viện không tiện tiết lộ tình hình của bệnh nhân, chẳng qua là quả thật họ cũng rất bất ngờ, bởi vì bệnh nhân đã ở bệnh viện của họ rất nhiều năm, nhưng chưa từng nhìn thấy Hướng Tiểu Viên đi thăm nom lần nào.

Còn nhớ là khi Hướng Tiểu Viên tiếp nhận phỏng vấn đã nói "Người thân duy nhất của cô ta chính là anh trai" chứ, xem ra thì ngay cả mẹ ruột mình cũng không cần rồi, chậc chậc chậc, quả đúng là ghét bỏ mẹ cô ta tinh thần không quá bình thường sao?

Anh trai của Hướng Tiểu Viên - Hướng Chi Thạch hai ngày nay đều ở thành phố Thân, thân thể trông có vẻ không thoải mái, mạnh dạn phỏng đoán một chút, lần này là bởi vì anh trai cô ta không ổn, cho nên cô ta mới đi thăm mẹ, hơn nữa thoạt nhìn từ ảnh chụp thì trông dáng vẻ của Hướng Tiểu Viên rất không tình nguyện."]

Quả thật là nói năng bậy bạ !

Hai tấm hình kèm theo, một tấm là ảnh chụp, chụp được Tiểu Viên cùng mẹ cô cùng một khung hình, bức còn lại trong hai tấm là ảnh chụp màn hình về trả lời của Tiểu Viên cho câu hỏi từ tạp chí 《 Phí-Gia-La 》 ——

"Em và anh trai cùng nhau lớn lên, người thân chỉ có anh trai."

Này quả thật...... Rốt cuộc đây là nhà ai bôi xấu bọn họ? Tiểu Viên hiện tại nào có tâm tư lo mấy cái này?

Đây chỉ thiếu nước chỉ trích thẳng thừng là Tiểu Viên "bất hiếu", xem ra là muốn bôi đen ở nhân phẩm của Tiểu Viên rồi. Thái Quyển nhấn vào bình luận thoáng nhìn, bằng trực giác của anh ấy, thấy được không ít tài khoản được thuê mướn có mục đích với cả người qua đường bị dắt mũi.

"Năng lực nghiệp vụ thì được, đáng tiếc nhân phẩm không được, đức (đạo đức) không xứng vị (địa vị) !"

"Ông trời tôi ơi, 'con không chê mẹ kém' được chứ? Quá ghê tởm mà, đây là mẹ ruột của cô ta đấy được không? Đến cả thăm cũng không đi được một lần sao?"

"Tôi thấy coi bộ là anh trai cô ta bảo cô ta đi thì cô ta mới đi nhỉ? Vẻ miễn cưỡng không tình nguyện đến cả ngày chẳng thèm cười một cái này emmmm....."

"......"

Thái Quyển vừa xem, thì đã có không ít tài khoản marketing đã nhảy vào đón hùa. Tiểu Viên mới cầm được giải nữ phụ Phi Yến không bao lâu, đúng lúc đang phất lên, khó tránh khỏi không có người ghen ghét tận dụng cơ hội mà quạt gió thêm củi. Tiếp theo đây chắc chắn sẽ lên men, đến lúc đó chỉ sợ một ít quá khứ không hay của hai anh em bọn họ cũng sẽ bị đào ra......

Điều quan trọng nhất chính là lập tức phối hợp với hành động của chị Nguyễn Thanh.

Thái Quyển nóng lòng như lửa đốt, một mặt thì để ý tình hình phòng phẫu thuật, một mặt thì lại không biết phải tiết lộ bên phía Nguyễn Thanh bao nhiêu, cái này chung quy cũng là dàn xếp việc riêng của hai anh em bọn họ, không nói rõ ràng thì lại lo Nguyễn Thanh sẽ rất bị động bởi vì lượng thông tin không đủ......

Anh ấy đang do dự, thì điện thoại của Nguyễn Thanh đã gọi qua tới: "Thái Quyển, hai người ở bệnh viện đúng không?"

Anh ấy thoáng hoảng hốt: "Bị chụp rồi?"

Giọng Nguyễn Thanh còn tính được là bình tĩnh: "Có người chụp được hình ảnh của Tiểu Viên, có thể là chụp vội, khá mờ."

Anh ấy trấn tĩnh một chút, nói với tốc độ nhanh nhất: "Chị Nguyễn Thanh, mẹ của hai anh em họ đúng thật là ở viện điều dưỡng, bọn họ có nội tình. Chị liên hệ với anh Chi Thạch trước, chỉ là trước hết đừng nói mẹ của họ ở bệnh viện."

Nguyễn Thanh lộ ra vài phần quan tâm: "Đã xảy ra chuyện sao? Nghiêm trọng chứ? Tình hình Tiểu Viên thế nào?"

Viền mắt Thái Quyển chợt nóng lên: "Nói là nửa đêm đi nhà vệ sinh bị trượt chân, té ngã vào đầu, đã hơi chậm trễ thời gian, hiện tại còn đang cấp cứu......"

Nguyễn Thanh dừng một chút, nói một cách thận trọng: "Chị biết rồi, cậu ở bên cạnh Tiểu Viên trước đi. Bên này chị sẽ đi theo."

Thái Quyển cúp máy ở ngoài xong, thì mau chóng chạy về bên ngoài phòng phẫu thuật. Phẫu thuật còn chưa kết thúc, Tiểu Viên ngồi ở ghế tựa một mình, ôm lấy hai tay, rũ mắt không nói, ánh đèn xám trắng trong bệnh viện chiếu vào trên mặt cô, bày ra một cảm giác cứng cỏi kiểu màu trắng sáng ngời trong veo.

Viện trưởng cùng y tá trưởng của viện điều dưỡng đã không còn ở đó nữa, trông có vẻ bị cô tìm cớ tiễn đi rồi. Thái Quyển cũng cảm thấy hai người kia ở chỗ này cũng chẳng có tí ích gì, chỉ sẽ gây nên căng thẳng cùng bực bội.

Cô bỗng dưng mở bừng mắt, thoáng nhìn anh ấy: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Có lẽ là phát hiện biểu cảm của anh ấy không bình thường lắm, nét khẩn trương nổi lên trong mắt cô: "Là anh hai?"

"Không phải, không phải, chỉ là...... có thể...... Weibo có vài bình luận không tốt lắm."

"......" Hàng mi dài của Tiểu Viên cụp xuống, khẽ xua tay không để ý.

Thái Quyển thầm giọng thở dài, phải rồi, hiện tại đâu có rảnh mà lo việc này? Bây giờ Tiểu Viên chắc chắn là muốn mặc cho tất cả nói gì thì nói đi.

Từ lúc anh ấy vào bệnh viện thì cảm giác không được tốt lắm, nơi này dễ gây một ít phản ứng rất không tốt trong lòng anh ấy. Năm đó bố anh ấy cũng là bất ngờ ngoài ý muốn, chẳng thể cứu về được.

Nói đến huyền diệu, ở ngoài phòng phẫu thuật thì anh ấy đã mơ hồ có dự cảm không tốt, chính là cái kiểu làm anh ấy tức giận, oán trách chính mình, lại kêu gào thật hết lời để cầu xin rằng ông trời đừng tàn nhẫn như vậy.

Nhưng chuyện đời chính là đổi dời như vậy......

Anh ấy nhìn về phía Tiểu Viên, không biết liệu cô dự cảm như vậy hay chăng? Nhất định rất nôn nóng rất khó chịu nhỉ?

Đèn đỏ của phòng phẫu thuật chợt tắt.

Bác sĩ đã đi ra rồi, biểu cảm trông có vẻ nặng nề, lại có một chút tiếc hận.

Tiểu Viên đứng lên, Thái Quyển đi qua với lòng hoảng hốt, đến kéo tay cô thì phát hiện lòng bàn tay cô đều là mồ hôi lạnh buốt.

"Xin lỗi......" Bác sĩ thở dài, nói: "Chúng tôi đã cố hết sức rồi, xin hãy nén bi thương."

Tiểu Viên chớp chớp mắt, cố gắng chớp đi sương mờ nổi lên trong mắt. Cô quay qua nói với Thái Quyển: "Anh Thái Quyển, bác sĩ ông ấy đang nói cái gì vậy?"

Thái Quyển đỡ cô, môi cũng mãi run run: "Bác sĩ, tại sao lại như vậy? Ngày hôm qua còn tốt lành...... sao mà......"

"Bệnh nhân là tổn thương sọ não, gây ra đến thoát vị não, rồi dẫn tới công năng thân não (cuống não) suy kiệt, nguyên nhân cuối cùng là trung ương tuần hoàn hô hấp suy yếu, cuối cùng cứu chữa vô hiệu, tử vong. Đây là một trường hợp ngoài dự kiến không may."

Tiểu Viên đờ đẫn, giống một pho tượng, Thái Quyển đỡ cô, cổ họng dần dần trở nên căng chặt, khô khốc lên, đôi ngươi nhói đau.

Quá tàn nhẫn mà !

Nhìn lại lời của bác sĩ, nghe tới là như là người máy, những thuật ngữ chuyên ngành mà bác sĩ nói kia, tất cả Tiểu Viên đều nghe không hiểu, chỉ nhận ra được một sự thật —— chẳng thể cứu về được.

Mẹ cô chết rồi sao?

Mẹ cô ngày hôm qua còn cho cô ăn trứng gà, hiện tại đã chết rồi sao?

Khi cô chưa có tới đây, mẹ cô đều tốt đẹp, vì sao cô vừa tới thăm mẹ thì liền xảy ra loại chuyện này?

Vận mệnh cớ sao quyết tuyệt như vậy, cho các mẹ con cô kết cục thế này chứ?

Toàn thế giới của cô, thoáng chốc đã bị cuốn vào bên trong gió bão.

---------

---------

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad (link: https://www.wattpad.com/story/293242574)

Nếu các bạn đọc được những dòng này ở nơi khác ngoài wattpad, tức là chương mà các bạn đang đọc chưa được rà soát sửa lỗi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play