Chương 132. "Giải Phi Yến".

Sau khi kết thúc phim 《 Cung đình thâm sâu 》, số lượt xem mỗi ngày gia tăng đáng kể, trở thành bộ phim siêu nổi không gì bì kịp của cả năm ấy. Douban chấm điểm bay thẳng đến 9.5 như vũ bão, hơn hai mươi vạn người chấm điểm.

Trong một khoảng thời gian rất dài, ở trên mạng, vấn đề thảo luận khắp nơi đều là bộ phim này, không chỉ có người xem bình thường, đến cả không ít ngôi sao diễn viên đều đang đu theo.

Phần diễn chủ yếu trong bộ phim này đều tập trung ở nhóm tiền bối có diễn xuất bậc cao trong giới, mà hưởng lợi vận may nhiều nhất lại là những người trẻ tuổi Chu Ngộ, Hướng Tiểu Viên, Lục Tĩnh Niên, Quách Chỉ Lộ, Trâu Nhất Nhụy, Từ Mộc Dịch này, còn có những diễn viên thực lực khác tương đối không có lưu lượng như vậy, ví dụ như diễn viên đóng vai bề tôi Trịnh.

Các tiền bối không quá để ý những cái này, đặc biệt là hai vị huyền thoại còn sống của giới phim ảnh Hoa ngữ kia, cũng chẳng nhận phỏng vấn lấy một lần. Các fan phim cùng người xem bình thường lại không cảm thấy các bà cậy già lên mặt, tỏ vẻ ngạo mạn gì gì đó, ngược lại cảm thấy là lẽ đương nhiên, cũng không có gì lạ lùng lắm. Chỉ cần hai vị thần tiên này chịu diễn, thì bọn họ đã cảm thấy quá hạnh phúc rồi.

Bất kể là nhà phê bình phim ảnh hay là người xem, đều đánh giá cực cao đối với 《 Cung đình thâm sâu 》, gọi đây là "Bộ phim đa góc độ (*) khó có thể vượt qua". Mỗi một nhân vật đều sinh động sâu sắc, cũng không rập khuôn hóa, mỗi một nhân vật đều đáng để viết một bài tiểu sử nhân vật ngắn. Sùng An, Sùng Bình - vận số lá ngọc cành vàng cũng không thể làm chủ cho chính mình; Lương Tịch đáng thương đáng tiếc; Trưởng Công chúa Phúc Sùng cùng Thái hậu bày mưu lập kế đa mưu túc trí; Tố Hà tình ý chân thành; Hoàng hậu cùng Trịnh Quý phi trong lòng oán hận kết hợp dã tâm; bề tôi Trịnh âm trầm khó dò......

(*) Chỗ này nguyên gốc là 群像剧, tóm lược theo định nghĩa của baidu thì đây là thuật ngữ chung chỉ một loại hình tác phẩm trong đó có nhiều nhân vật chính, đan xen những câu chuyện khác nhau của họ để cùng nhau thúc đẩy cốt truyện.

Trong phim có không ít diễn viên đều đang tham gia tuyên truyền, người tạm thời không có vướng ký hợp đồng phim khác như Trâu Nhất Nhụy, Quách Chỉ Lộ, Lục Tĩnh Niên cùng đạo diễn thì gần như mỗi buổi đều đến. Tất cả theo được phát ngôn quảng cáo thương mại cho thế hệ trẻ, mỗi một người đều đã chụp quảng cáo, Tiểu Viên bận rộn vô cùng.

Một trong ba giải thưởng lớn thuộc lĩnh vực phim ảnh Hoa ngữ - "Phi yến" đã công bố danh sách vào vòng trong, 《 Trường dạ 》 đạt được tám đề cử: "Kịch bản gốc tốt nhất" "Dựng phim tốt nhất" "Đạo diễn tốt nhất" "Phim truyện tốt nhất" "Quay phim tốt nhất" "Hiệu ứng âm thanh tốt nhất" "Nam phụ tốt nhất" "Nữ phụ tốt nhất", trở thành ứng viên lớn đoạt được giải.

Cô đã lọt vào vòng trong của 'nữ phụ'.

Nhưng không nghĩ tới chính là, nữ chính nữ phụ lần này đều rất mạnh. Cùng cạnh tranh nữ phụ với cô có hai vị tiền bối lớn thuộc giới Cảng, còn có các tiền bối ở nội địa, hoàn toàn đều đáng gờm cỡ cấp bậc Hà Thần Ảnh.

"Ôi, thật là, sớm biết thế thì liều nữ chính một phen rồi !" Điền Điền lo lắng đến không xong.

"Chớ hoảng sợ !" Vẫn là Nguyễn Thanh bình tĩnh: "Những vị này đều là người đã từng giành đến mấy giải rồi, hơn nữa địa vị đều không chênh lệch lắm, ban tổ chức thật sự còn không dễ quyết định. Với lại, phim của Tiểu Viên chúng ta càng xuất sắc nữa, chị tin tưởng chúng ta có cơ hội rất lớn."

Đây cũng là lần đầu tiên Tiểu Viên đến đảo Loan, lần này phía phim và bên đầu tư phát hành của 《 Trường dạ 》 cũng hết sức coi trọng, sớm hơn hai ngày đã để toàn bộ đoàn phim bay qua tới.

Nguyễn Thanh đích thân đi cùng Tiểu Viên bay đến đảo Loan, cũng ở cùng một chỗ với cô. Thảm đỏ lần này thật chính thức thật long trọng, về phương diện trang phục tạo hình, cô ấy cần phải đích thân trông coi.

Tới bên này rồi, trái ngược với cô ấy bận đến xoay vòng vòng, Tiểu Viên lại trích ra được thời gian nửa ngày để đi dạo phố.

Cô biết độ thu hút đối với ngôi sao như mình ở bên đảo Loan này không quá đủ, bèn đeo một cái khẩu trang, mặc cũng rất tùy tiện, cùng Điền Điền đi trong đám người một cách tự nhiên. Cô cũng không có điểm mục đích cụ thể, chỉ đi chút chút tại địa điểm tổ chức ở thành phố Tân Trúc đợt này, đi mấy con phố cổ ở địa phương, nhìn xem phong tục tập quán. Kiểu dáng kiến trúc của cổng phố cổ thật đặc biệt, vừa có chút hơi hướm Baroque, kết cấu lại là kiểu Mân Nam (*), nhà ở kiêm làm cửa hàng, rất có không khí sinh động phong phú của cuộc sống một cách nồng đậm.

(*) Sơ lược về trường phái kiến trúc Baroque, kiểu Mân Nam (tóm lược theo wikipedia & remyleung.wordpress.com):

Kiến trúc Baroque (Ba Rốc): là một thuật ngữ dùng để mô tả phong cách xây dựng của thời kỳ Baroque, Ý bắt đầu vào cuối thế kỷ 16.Kiến trúc Baroque tạo ra những không gian phức tạp và những luồng ánh sáng kỳ bí được chiếu khắp nơi mà người ta không thể nào tìm ra được điểm xuất phát của ánh sáng đó. Ngoài ra, người ta còn nhận biết được kiểu kiến trúc này thông qua các thức cột có kích thước lớn và thường chồng cao hai tầng, cửa sổ lớn hình chữ nhật, một cửa bé hơn hình tròn, nửa tròn hay hình oval.

- Kiến trúc kiểu Mân Nam: thuộc một trong bảy trường phái lớn trong kiến trúc truyền thống Trung Quốc được hệ thống lại. Mân Nam thì lại chia thành 2 nhóm: nhóm Phúc Kiến chủ yếu gồm: Tuyền Châu, Chương Châu, Hạ Môn, Đài Loan, nhóm này tuy gọi chung là Phúc Kiến nhưng cũng có nhiều giọng thổ ngữ khác nhau. Và nhóm còn lại là nhóm Triều Sán chủ yếu là khu vực Triều Châu, Triều An, Sán Đầu, Sán Vĩ. Một số chi tiết thường thấy mang đặc trưng của Mân Nam như: Yến Vĩ Tích (tức là phần ngói cong vuốt, nhọn lên như đuôi chim yến); Huyền Sơn Đính (tức là phần đỉnh của ngói chính vượt ra phía ngoài Sơn Tường),...

Về kiến trúc truyền thống Trung Hoa, mặc dù có những nhóm trường phái lớn nhưng kiến trúc là sự giao thoa, học tập những nét đẹp của nhau nên ở khu vực này cũng có thể phảng phất nét kiến trúc của khu vực khác là điều rất bình thường. Và đây cũng là một chủ đề đồ sộ từ điểm chung đến nét riêng, các kiểu kết cấu mái, các trường phái địa phương. Nên tuy là kiến trúc truyền thống Trung Hoa, nhưng chúng ta có thể dễ dàng chiêm ngưỡng các loại Sơn Tường, nhất là Sơn Tường kiểu Quảng Đông, Phúc Kiến, Triều Sán ở ngay tại Chợ Lớn mà không cần phải đi đâu xa.

Cô đi dạo một chút, rồi lại đi miếu Thành Hoàng.

Điền Điền đã tìm hiểu, nói với cô rằng nơi đây có câu nói gọi là "Tân Trúc Thành Hoàng Gia, Bắc Cảng Ma Tổ Bà." Bởi vậy có thể thấy được, danh vọng của Thành Hoàng Gia.

"Chúng ta đi vái lạy đi, nhập gia tùy tục," Điền Điền đi mua nhang đèn, cười nói: "Để Thành Hoàng Gia phù hộ chúng ta lấy thưởng."

Tiểu Viên cười cười, sau khi bái xong ra tới thì nói: "Chị lại không phải người đảo Loan, Thành Hoàng Gia bản địa đây hẳn là nên phù hộ diễn viên bản địa chứ nhỉ?"

Điền Điền trái lại tự có lý lẽ của riêng mình: "Vây thì không, em cảm thấy thần linh lòng dạ bao la, ở trong mắt bọn họ, nhất định là mọi người bình đẳng, sẽ không để ý hộ tịch hay không hộ tịch (hộ khẩu)."

Tiểu Viên ngẩn ra một chút, rồi lại cười.

Nếu thực sự có thần linh, ở trong mắt bọn họ, mừng giận buồn vui của trăm họ nhất định rất nhỏ bé nhỉ? Bọn họ chắc phải cảm thấy kỳ quái, sinh mệnh loài người ngắn ngủi khổ sở như thế, cớ gì lại có cảm xúc nhiều đến vậy chứ?

Cô mang máng nhớ đến anh trai cùng câu kệ (*) Phật mà anh ấy từng niệm qua kia: "Nhất thiết hữu vi pháp, như mộng huyễn bào ảnh, như lộ diệc như điện,......" (*)

(*) Kệ(偈): thể văn vần được dùng trong Phật giáo kinh điển, hoặc có thể hiểu là ca ngợi giáo lý và đức Phật / Bồ tát dưới dạng thơ. (tổng hợp từ google)

(*) Xem lại chú thích về bài kệ này ở chương 27.

Cô không nhớ rõ lắm.

Hết thảy đều là thoáng qua trong chớp mắt, điều có thể có được cũng chỉ là tức thì trong hiện tại mà thôi.

Là ý nghĩa này sao?

Điền Điền đi mua trà sữa trân châu cho cô uống,

Cô đứng ở ngoài miếu Thành Hoàng, ngửi mùi hương nhang khói từ không trung phất qua, ngơ ngẩn ngây người.

Cô móc di động ra, nhìn WeChat thật lâu, rốt cuộc hành động. Cô thêm vào WeChat Vĩ Trang một lần nữa, rồi gửi một câu cho người ấy, nhưng mà cũng không dám xem. Sau khi gửi xong thì thở dài ra một hơi nặng nề.

Chung quy cô là người phàm tục, còn chưa nhìn thấu rõ.

Chỉ có thể làm được tới một bước này.

Về tới khách sạn, Nguyễn Thanh bảo cô thử trang điểm, lại thử trang phục, thoáng cái liền tới tối. Bọn họ đã ăn bữa tối, Nguyễn Thanh liền bảo cô đi ngủ.

Ngày mai đã phải dậy sớm sửa soạn rồi.

"Cũng đã tới thời điểm then chốt này rồi, cũng không làm tuyên truyền cái gì nữa, chị thấy trên mạng trái lại thảo luận đến tưng bừng. Em trước hết cũng đừng xem bọn họ nói cái gì, chúng ta cứ vững tâm, lấy được là tốt nhất, lấy không được thì......"

"Chậc ! Chị à, nhất định có thể lấy được mà," Điền Điền không nhịn được mà nói: "Khi trước chị còn nói có lòng tin, hiện tại sao mà......"

"Chị đây không phải căng thẳng sao ! Tiểu Viên được đề cử lần đầu tiên, còn là ở địa bàn của người khác !" Nguyễn Thanh nói: "Chỉ là không sao, 《 Trường dạ 》 đã chiếu ở thành phố Cảng bên kia rất lâu, chúng ta chờ đề cử của 'Kim Tử Kinh' vào tháng 2."

"Được rồi." Tiểu Viên cất một tiếng, sau khi nói chúc ngủ ngon với họ thì liền về phòng nghỉ ngơi.

Nguyễn Thanh ở sau lưng thoáng nhìn cô, chờ sau khi cô đóng cửa lại mới khẽ giọng hỏi: "Sao chị cảm thấy mấy ngày nay em ấy có hơi lặng lẽ?"

Điền Điền ngẫm nghĩ: "Đúng là có đôi chút, có thể là bởi vì anh Thái Quyển và anh Chi Thạch không ở chỗ này chăng?"

"Bọn họ ở ngay thành phố Bằng, ngày mai là tới rồi, hẳn là không phải nguyên nhân này......" Nguyễn Thanh có vẻ như đang suy ngẫm gì đó.

"...... vậy liệu có phải hơi căng thẳng hay không?" Điền Điền lại đoán.

Không giống lắm.

Nguyễn Thanh nói thầm, cô ấy thoáng lắc đầu: "Thôi đi, đừng đoán nữa, em cũng đi ngủ sớm một chút, ngày mai chúng ta phải bận rộn đấy."

"Vâng, chị cũng nghỉ ngơi sớm chút."

"A, từ từ, Tiểu Viên, bé cưng, em chuẩn bị cảm nghĩ khi đoạt giải hay chưa? Đừng đến lúc đi lên lãnh thưởng bản thân thì khờ ra !" Nguyễn Thanh vội vã đi từ trong phòng nhanh chóng đi qua gõ cửa: "Em nói cho chị nghe một chút......"

Điền Điền thở ra một hơi, thật đúng là rất căng thẳng mà !

7 giờ tối hôm sau, trung tâm biểu diễn nghệ thuật cục văn hóa thành phố Tân Trúc.

Ban tổ chức đã ân cần dọn ra một đại lộ danh vọng (thảm đỏ cho lễ trao giải) khoảng tầm 200m, hai bên thảm đỏ dồn đống không ít quần chúng nhiệt tình vây xem.

Đảo Loan cuối tháng 11 còn chưa tính là quá lạnh, còn nằm trong cuối thu mát mẻ. Trời cũng tốt, không có mưa rơi.

Từng một chiếc siêu xe chạy tới hiện trường, đám Tiểu Viên tới không được tính là sớm mà cũng không cho là muộn, lúc đang đợi lên sân khấu thì nghe thấy được tiếng quần chúng kêu hô thật ồn ào náo động.

Là một diễn viên bản địa rất có danh tiếng, Tiểu Viên nghe tên tuổi cũng chẳng quen thuộc.

Thầy Tằng Lý cũng không có tới, Hoắc Bích Quân mặc một bộ tây trang khảm vàng tấm, cũng đã gây kinh hãi tới Tiểu Viên, đang hứng thú bừng bừng trò chuyện cùng hai vị quản lý cấp cao của Đồng Hoa.

"Anh à, trông anh hình như không nghỉ ngơi đủ, vẫn được chứ?" Tiểu Viên nhìn nhìn Hướng Chi Thạch tây trang giày da, chỉ cảm thấy anh ấy lại gầy đi mấy phần.

Hướng Chi Thạch tựa như đang nghĩ gì đó, qua hai giây sau mới trả lời, anh ấy cười rộ lên: "Anh không sao, nào !" Anh ấy tỏ ý bảo Tiểu Viên nắm khuỷu tay của mình.

"Không phải tôi nói chứ đẳng cấp nhan sắc của anh em hai người cũng đã đủ để hạ gục bọn họ trong nháy mắt !" Nguyễn Thanh chợt nhớ tới gì đấy: "Đúng rồi ! Cô Chu Ngạc Hoa cũng đã tới, bà ấy là khách mời trao giải, hình như cũng ở cùng một khách sạn với chúng ta. Ôi, hôm qua chị biết được thì trễ quá rồi, bằng không thì nên cho em đi chào hỏi một chút......"

"À...... Thế đợi lát nữa xem thử có thể gặp được hay không đi?" Tiểu Viên cùng anh trai thoáng nhìn nhau, Hướng Chi Thạch gật gật đầu tỏ vẻ tán thành.

"Ui, đến chúng ta rồi !" Hoắc Bích Quân quay đầu nói với bọn họ, khẽ nháy mắt: "Các bé cưng, chúng ta đi thôi, show time (đến giờ trình diễn)."

Một đám người bị anh ta gọi là các bé cưng: "......"

Anh ta đã dẫn đầu đi ra ngoài.

Tiểu Viên khoác cánh tay anh trai, bước lên thảm đỏ, phía cuối thảm đỏ chính là khu vực phỏng vấn của đại lộ danh vọng. Thật ra thì cô không căng thẳng, thảm đỏ Cannes Venice đều đã đi qua, tự nhủ với mình, nếu như không có người nhận ra được thì cũng là điều bình thường.

Nhưng vừa mới đi hai bước, thì hai bên đã vang lên tiếng kêu gọi lớn hết sức nhiều vô cùng, tập hợp được tới tai cô thế mà lại là: "Hướng Tiểu Viên !"

"Hướng Tiểu Viên !"

"Hướng Tiểu Viên đẹp quá đi !"

"Lương Tịch !"

"Lương Tịch !"

"Tiểu Chu ! Mạnh Tiểu Chu !"

Kêu tên cô với gọi tên nhân vật cô diễn đều có, Tiểu Viên kinh ngạc, những tiếng kêu gọi này hết sức nhiệt tình mà chân thành, bọn họ thật sự nhận biết cô, yêu thích cô.

"Gần đây 《 Cung đình 》 đang thu hút người xem, em đây cũng là có bộ phim điện ảnh đắt khách cùng phim truyền hình nổi to rồi, chớ kinh ngạc." Anh trai mỉm cười nói.

Thị trường của bộ phim điện ảnh khi trước của cô thuộc về gu khá ít người xem, mà sức nóng cùng danh tiếng của 《 Trường dạ 》 giúp cô chiếm lĩnh thị trường trong giới điện ảnh. Cô đã là diễn viên có doanh số phòng vé, mà gần đây 《 Cung đình thâm sâu 》 siêu nổi khắp trên mạng, càng thúc đẩy cô một phen. Hiện tại cô có được số lượng người sùng bái cùng người ủng hộ không cho phép coi thường. Tuy rằng độ phổ biến vẫn không thể so sánh với những ngôi sao hàng đầu kia, tỉ suất đoạt giải cũng kém hơn những nữ diễn viên thực lực xuất sắc từng đoạt giải kia, nhưng độ phổ biến, thực lực, dư luận, doanh số phòng vé, bốn loại này cô đều đã có, sức mạnh tổng hợp tuyệt đối chớ có khinh thường.

Tiểu Viên để lộ chút ý cười, giơ tay lên để thử vẫy vẫy tay về hướng bọn họ, các fan phim càng kích động, càng đáp lại cô, vẫy tay với cô một cách nhiệt liệt.

Lúc này Tiểu Viên mới thật sự nở nụ cười.

Ôi, cảm giác này thật sự quá tốt mà !

Người chủ trì đại lộ danh vọng rất trẻ tuổi, nguyên quả đầu bắp rang màu nâu. 《 Trường dạ 》 đạt được tám hạng mục đề cử, là ứng viên đoạt giải được chú ý quan tâm lần này, đương nhiên sẽ không bỏ qua.

"Đạo diễn Hoắc, cô Hướng Tiểu Viên, mời đến bên này."

Hứng thú của hai vị chủ trì đối với Tiểu Viên càng lớn hơn một chút, hỏi cô rất nhiều câu hỏi, giữ cô ở khu vực phỏng vấn đến mấy phút mới cho đi.

Phạm vi phát sóng giải "Phi Yến" lan ra đến toàn Châu Á, cũng bao gồm nội địa, mạng phát trực tiếp lại của Tân Lãng (Sina), người xem cũng có thể xem phát sóng trực tiếp thông qua nền tảng video Chim cánh cụt. Lần này có không ít tác phẩm của nội địa vào vòng trong, hơn nữa còn là một giải thưởng lớn của điện ảnh Hoa ngữ, trên mạng toàn bộ đều đang để ý tới, anh em Hướng Tiểu Viên rất nhanh liền leo lên bảng tìm kiếm.

"Hướng Tiểu Viên thật sự quá xinh rồi, bộ lễ phục toàn màu đen này quá đẹp nữa."

Cô mặc một chiếc đầm đuôi cá ngang vai màu đen được cắt may vừa người, hai vai đến ngực có một vạt đường cong nhấp nhô gợi cảm tinh tế, mái tóc dài bới thành búi quấn dải nơ bướm nhung đen, vừa vặn rũ ở đôi xương bướm sau lưng trắng như tuyết của cô.

Tuổi trẻ vốn không cần phải tô điểm quá nhiều châu báu, chẳng qua trường hợp long trọng thì cũng yêu cầu một chút để giữ trận, cho nên cô đeo một đôi khuyên tai hồng ngọc hình giọt nước.

Hướng Chi Thạch là bạn đồng hành thảm đỏ tốt nhất của cô, cả người một bộ tây trang màu đen nhung, đôi mắt đen nhánh như màn đêm, dáng vẻ 'quân tử như ngọc' (*), đeo kẹp cà-vạt hồng ngọc, phối hợp với khuyên tai của Tiểu Viên.

(*) ý chỉ người đàn ông tuấn tú, cao quý và đẹp đẽ như ngọc."

Khí chất hai anh em đẹp lộng lẫy song đôi, trên thảm đỏ, phảng phất như khắp các vì sao trên trời kia đều tập trung trên người cả hai.

"Anh trai của Hướng Tiểu Viên cũng đẹp trai thiệt nha, ha ha ha muốn làm chị dâu cô ấy ghê."

"Tôi lại muốn làm em rể của anh trai cô ấy !"

"Thật sự quá đẹp rồi......"

"Hồng ngọc xinh đẹp thật nha, í, cánh bướm ở búi tóc kia thoạt nhìn rất quen thuộc nhỉ...... Hình như hồi trước cô ấy cũng từng mang qua?"

Một nam một nữ chủ trì của lễ trao giải "Phi yến" là hai vị người chủ trì đặc biệt nổi danh ở đảo Loan. Một người hoạt bát lanh lợi, một còn lại thường thường tung ra một vài ngón tinh thần vừa khôi hài lại táo bạo để ổn định kiểm soát hiện trường, phối hợp đến mức hết sức ăn ý, đều là người từng trải đã quen thuộc với các trường hợp sự kiện lớn.

Tiểu Viên ngồi ở vị trí khoảng giữa, nhìn lướt qua chung quanh một chút, vẫn nhìn thấy một vài gương mặt diễn viên nội địa. Cái gọi là trước lạ sau quen, hiện tại cô đã không khẩn trương chút nào nữa.

Hai vị người chủ trì đã tiến hành một hồi biểu diễn mở màn một cách thông thạo, xây dựng một bầu không khí kiểu nhẹ nhàng vui vẻ, sẵn tiện giới thiệu các đạo diễn cùng các diễn viên.

"Lần này tác phẩm ưu tú thật sự quá nhiều, 《 Seediq Bale 》 (*) đạt được mười ba mục đề cử, 《 Hãy để đạn bay 》 đạt được chín mục đề cử, 《 Trường dạ 》 đạt được tám mục đề cử, quá lợi hại......" Nam chủ trì nói.

(*) Tên đầy đủ: Warriors of the rainbow: Seediq Bale (tựa Việt: Hào Khí Chiến Binh).

"Nhưng tôi cảm thấy muốn hú hét, đoàn phim 《 Trường dạ 》 chắc chắn cho rằng bọn họ là ghê gớm nhất, bởi vì chỉ có bọn họ đi được Venice !"

Mọi người ở hiện trường cười khẽ.

Nam chủ trì cũng cười: "Đoàn phim 《 Trường dạ 》 ở đâu, đạo diễn Hoắc, có phải ngài cảm thấy như vậy hay không?"

Hoắc Bích Quân đứng lên, cười vẫy vẫy tay lắc lắc đầu.

Ở kiểu sự kiện lớn, nói đùa với bạn, nhắc đến bạn vào cũng là chuyện tốt.

Nữ chủ trì nhìn anh ta vài lần, nói với nam chủ trì bên cạnh: "Anh này, em phát hiện anh ấy còn muốn khoa trương hơn anh í, trời ạ, anh nhìn tây trang của anh ấy, toàn kim sa hột lựu !"

Mọi người cười vang.

Nam chủ trì nhịn cười: "Em để chút tôn trọng cho anh nào, đạo diễn Hoắc người ta đẹp trai hơn anh."

"Đúng vậy, anh ấy đẹp trai có tiếng ! Không được không được, em đã kết hôn rồi ! Không thể nhìn anh ấy, sẽ có chuyện !" Nữ chủ trì che lại mặt mình, lại không nhịn được nhìn anh ta: "Anh à, anh thật sự có hơi yếu ớt so với anh ấy rồi, anh xem người ta là khổng tước, anh xem con chim đen kia đậu trên vai anh đi !"

Nam chủ trì mặc lấy theo 'Thiên mã hành không' (*) nổi danh, có một đoạn thời gian, trong sự kiện đại chúng, anh ta thích nhất là để một con chim mô hình trên vai.

(*) có nghĩa là ngựa thần lướt gió tung mây, hiểu nôm na là ngựa có cánh.

"Chim đen cái gì ! Anh đây là hỉ thước !" Nam chủ trì cười hầm hừ, lại chuyển hướng về phía người xem: "Có thể mọi người không hiểu câu đùa của cô ấy, để tôi giải thích một chút, các fan của đạo diễn Hoắc cho anh ấy biệt hiệu là 'khổng tước hoa' !"

Dưới khán phòng từng một đợt cười to ha ha ha.

Hoắc Bích Quân đứng lên, bày tỏ lễ nghi đối với người xem, lại khơi lên tiếng cười cùng vỗ tay.

"Tôi cảm thấy đoàn phim 《 Trường dạ 》 cũng thật đặc biệt, giải Phi Yến trong nhiều năm như vậy, bọn họ là đoàn phim duy nhất đạt được nhiều mục đề cử, mà lại không có vào vòng trong của giải nam nữ vai chính tốt nhất."

Nữ chủ trì thoáng xoay con mắt: "Rất khôn ngoan mà, ai muốn cạnh tranh với hai tổ nhóm chết chóc kia chứ, nhưng tôi lại cảm thấy nhóm nữ vai phụ này càng đáng sợ hơn, đúng không? Đều là tiền bối lớn ! Tôi đã bị hù chết......"

Nam chủ trì tung hứng theo, nói: "Phải phải phải, các nữ diễn viên năm nay đều quá mạnh rồi ! À, em biết điển cố về tên cô Hướng Tiểu Viên chứ?"

"Điển cố gì? Cái tên này, cũng rất bình thường nha......" Nữ chủ trì trông như thể không để ý mà trêu ghẹo.

"Chúng phương diêu lạc độc huyên nghiên, chiếm hết phong tình hướng tiểu viên (*), đây là một câu thơ của Lâm Bô thời Tống. Người lấy cái tên này cho cô Hướng thật sự rất có tài hoa, cũng rất chuẩn xác."

(*) Chú thích ở chương 10.

"Em nghe được rằng, chính là nói cô ấy rất đẹp. Anh à, vậy anh cảm thấy cô ấy đẹp hay là em đẹp?" Nữ chủ trì xoa eo mình, nói đùa giỡn.

Mọi người ở đây lại đang cười.

Tiểu Viên cũng khe khẽ cười. Lễ trao giải ở đảo Loan còn muốn "không đứng đắn" hơn so với nội địa nữa, càng thú vị.

"Em tém tém chút cho anh nào, người ta là khách !"

"Được được, ôi, là ngoại hình rất không tồi đi, nhưng em cũng rất đẹp, đúng không?"

"Không ai cùng so sánh em với cô ấy cả !"

Hai người ở trên sâu khấu trêu ghẹo, ống kính cũng thường thường chuyển đến Tiểu Viên bên này. Cô khẽ cười xinh đẹp, làn da trắng như tuyết không tì vết đôi môi đỏ thắm xinh, trang sức cánh bướm cài ở mái tóc đen bên tai kia cũng hơi hơi lay động, có một sự phong tình tươi đẹp không gì sánh kịp.

Nguyễn Thanh thò qua âm thầm nói: "Bọn họ đùa giỡn một cái như vậy, người xem phát sóng trực tiếp gần nửa Châu Á đều nhận biết em, chuyện tốt đến tới !"

Hai vị lão làng này tỏa sáng với sự hóm hỉnh được mười phút, đem những đạo diễn cùng diễn viên được đề cử có mặt ở đây "nửa thật nửa giả" cà khịa cộng với trêu chọc hết một lần, rồi tiến hành trao giải với bầu không khí vui vẻ.

Công bố giải đầu tiên là giải đạo diễn mới tốt nhất cùng giải diễn viên mới tốt nhất,. Một giờ tiếp theo sau, trao giải xen lẫn biểu diễn được tiến hành vững vàng.

《 Trường dạ 》 trước đó đã giành được một giải dựng phim tốt nhất. Đoàn phim ít nhiều đã yên lòng một chút, loại giải thưởng lớn này, nhiều đề cử là chuyện tốt, nhưng phải bắt được tới tay mới tính thắng lợi. Vớt được một cái vào trong túi, chờ đến khi kết thúc thì sẽ không bị bình luận nói "trắng tay".

Lễ trao giải qua một giờ sau, đã bắt đầu đến giải thưởng hàng quan trọng đầu tiên -- nam phụ tốt nhất.

Cuối cùng là bị nam diễn viên trong bộ phim 《 Seediq Bale 》 của bản địa đảo Loan đạt được.

Tuy Tằng Lý cũng từng lấy được giải nam phụ của "Phi Yến" rồi, với Tiểu Viên vẫn cảm thấy đáng tiếc. Ý cười trên môi của Hoắc Bích Quân cũng phai nhạt một ít, lần này 《 Seediq Bale 》 là đối thủ mạnh nhất của bọn họ.

Kế tiếp, quay phim tốt nhất, 《 Seediq Bale 》 cùng 《 Trường dạ 》 đều không địch lại 《 Hãy để đạn bay 》 của đạo diễn Khương thuộc nội địa, bị nhà quay phim nọ lấy đi.

Tiếp theo thì là biểu diễn ca khúc, qua rồi thì sẽ liền tuyên bố nữ phụ tốt nhất.

Lúc ca sĩ đi lên, Tiểu Viên kinh ngạc khẽ chớp mắt, quay đầu nhìn thoáng qua Hướng Chi Thạch. Anh ấy cũng giật mình, nghiêng đầu qua giao lưu ánh mắt với cô, không nói gì.

Nữ ca sĩ trên sân khấu là -- Du Thu Sắt.

Lần đầu tiên nghe cô ta hát tại hiện trường, cảm thấy hình như có hơi vỡ giọng? Trạng thái không ổn lắm.

Chỉ là quả thật vẫn không nghĩ tới, hai anh em bọn họ đi đâu cũng có thể gặp được cô ta. Lần trước anh trai đã nói chấm dứt với cô ta, hiện tại lại gặp được ở chỗ này.

Nếu không phải khách mời đều là được mời trước, thì Tiểu Viên thật sự nghi ngờ rằng người phụ nữ này đang theo dõi bọn họ, lại còn biểu diễn ở trước khi công bố giải thưởng của cô, thế này thật sự là quá vừa khéo.

Biểu diễn kết thúc, người chủ trì giới thiệu khách mời. Khi nghe được khách mời, Tiểu Viên lại sửng sốt một chút. Chờ đến khi người phụ nữ mặc sườn xám đi tới phía trước sân khấu, thì dưới sân khấu đều đứng dậy vỗ tay hoan nghênh.

Chu Ngạc Hoa cười cười, trong vẻ mặt có một sự lười biếng, phảng phất như cũng chẳng đem nơi này coi thành trường hợp quan trọng gì. Bà khẽ xua tay: "Đứng một cái thả lỏng gân cốt thì vẫn tốt rồi, đều ngồi xuống đi."

"Lần cuối cùng tới đảo Loan cũng đã mấy năm rồi, lần trước là làm chủ tịch hội đồng ban giám khảo. Lần này ban tổ chức vốn dĩ muốn ta công bố đạo diễn tốt nhất, ta bèn nói mấy người có hiểu kính trọng người già hay không chớ, muốn ta một bộ xương già chờ mấy tiếng đồng hồ, đến cuối cùng mới công bố? Không được, ta chỉ có thể chờ một giờ, ta muốn công bố nữ phụ !"

Dưới sân khấu đều cười ra tiếng.

Chu Ngạc Hoa hơi hơi mỉm cười, có một nét đẹp mê hoặc khiến người ta say mê: "Được rồi không chậm trễ thời gian của mọi người nữa. Chúng ta xem đến danh sách đề cử vào vòng trong."

Trên màn ảnh lớn bắt đầu chiếu video đã chuẩn bị tốt, bên cạnh đọc tên trong danh sách với giọng trịnh trọng: "Danh sách đề cử nữ phụ tốt nhất lần XX đảo Loan có --

Lưu Giai Linh --《 Hãy để đạn bay 》

Tưởng Văn Lệ --《 Yêu nhất 》

Huệ Ánh Hồng --《 Thiến nữ u hồn 》

Hướng Tiểu Viên --《 Trường dạ 》.

Mỗi khi đọc xong một cái tên, thì sẽ chiếu những trích đoạn ngắn của bọn họ ở trong phim được tổng hợp lại trên màn ảnh, đồng thời chuyển hướng đến đặc tả biểu cảm của vị diễn viên được đề cử kia.

Chờ sau khi chiếu xong, Chu Ngạc Hoa mở phong thư ra, rũ mắt nhìn lướt qua, cười mím chi nói: "Đạt được nữ phụ tốt nhất của giải Phi Yến lần này --"

Máy quay chia ra, màn ảnh mỗi một người được đề cử đều xuất hiện trên màn ảnh lớn. Những người được đề cử chung khác đều là tiền bối lớn từng được không ít giải thưởng lớn, mỉm cười trên mặt đều là bình thản tựa như gió nhẹ mây trôi, nhìn qua vô cùng tự nhiên thanh lịch. Dù cho Tiểu Viên thật ra cực kỳ căng thẳng, cũng không thể không phát huy kỹ thuật diễn xuất, bày ra mỉm cười tự nhiên.

"-- người đoạt giải chính là -- Hướng Tiểu Viên, 《 Trường dạ 》."

-----------------------------------------------------------

Chương 133. Ngôi sao của cô.

"A a a a lấy rồi lấy rồi ! Trúng rồi trúng rồi !" Trợ lý Cao lúc sau ở trong xe cầm lòng không đậu hô thành tiếng. Cô ấy nâng di động, thân thể chợt cứng đờ, quay đầu lại nhìn nhìn sếp tổng lớn ở đối diện.

Sếp cầm di động, không biết đang nghĩ cái gì.

Bọn họ mới vừa xuống máy bay, bây giờ ngồi xe đi thành phố Tân Trúc.

Sếp tổng lớn quyết định vào giờ phút chót, vị trí địa lý đảo Loan đặc biệt, đường hàng không cần phải có thời gian khai thông. Bọn họ ngồi khoang hạng nhất qua tới, Đồng Hoa ở bên này cũng có làm ăn một chút, người phụ trách bên này mau chóng sắp xếp xe ổn thỏa tới đón sếp tổng lớn.

"Sếp Vĩ à, cô Hướng lấy thưởng rồi !" Trên xe cũng không kịp mở máy tính xách tay ra nữa, trợ lý Cao bèn đưa di động qua.

"Người đoạt giải chính là —— Hướng Tiểu Viên, 《 Trường dạ 》."

Sau khi tuyên bố đoạt giải, màn ảnh ba vị còn lại đều biến mất, màn ảnh lớn phóng to một khung hình kia của Tiểu Viên. Cô dường như choáng váng, người bên cạnh đã sớm hoan hô kêu la lên, cô mới nở bung nụ cười vui sướng. Anh trai ở bên cạnh ôm lấy cô, hai người ôm nhau thật chặt vài giây, hốc mắt cả hai đều đỏ.

Tiếng vỗ tay của tất cả mọi người như sấm dậy, nhạc nền cũng đang vang chúc mừng. Tiểu Viên đã đứng dậy, dắt lấy váy, máy quay theo sát cô. Cô rất xúc động, đi xuống cầu thang, trước khi tới đến cầu thang sân khấu thì lại dừng lại, quay người qua, tìm riêng hai vị tiền bối lớn chung đề cử còn lại rồi khom lưng, tỏ ý.

Một hành động này ngược lại có hơi khiến người khác ngạc nhiên, mấy vị tiền bối khác cũng dồn dập lộ ra nụ cười mỉm hiểu ý, vỗ tay hướng về cô.

Cô lại chậm rãi đi lên sân khấu.

Đây còn là giải Phi Yến, một trong ba giải thưởng lớn của giới điện ảnh Hoa ngữ, đề cử lần đầu liền trúng, quá hiếm có ! Mãi đến giờ khắc này, Tiểu Viên mới ý thức được chính mình thật sự đã thành công.

Chu Ngạc Hoa ở trên sân khấu, nhìn cô với nụ cười hơi hơi lan rộng.

Tiểu Viên nhìn thấy bà, bỗng nhiên trong lòng liền yên ổn hơn nhiều.

Ở cái nơi chốn xa lạ này, có thể nhìn thấy tiền bối từng chỉ bảo mình thì tốt quá.

Lúc cô cầm cúp thưởng qua, thì viền mắt cô đều đã ươn ướt.

"Cảm ơn cô Chu." Tiểu Viên nhẹ giọng nói lời cảm tạ với đôi mắt đo đỏ.

Chu Ngạc Hoa cười, khẽ vỗ cô: "Được, đây đối với ngươi mà nói thì chỉ là khởi đầu, hãy tận hưởng cho tốt."

Trong lòng Tiểu Viên chợt nóng lên, được lời này của bà cảm hóa đến, trong nháy mắt, dường như sức mạnh vô hạn rót vào tim mạch, bất chợt hít một hơi, khẽ gật đầu.

Cô tới đứng ở trước đài, trong khoảnh khắc này ánh đèn chói lòa, ánh sao dường như vây quanh cô.

Ánh mắt Vĩ Trang thoáng sâu sắc, hơi hơi rũ mắt.

Nghe cô đứng ở trước microphone, yên lặng hết hai giây, lại nói: "Cảm ơn ! Cảm ơn ban tổ chức, cảm ơn đội ngũ làm việc trước và sau màn của đoàn phim 《 Trường dạ 》 !"

Cô lại dừng một chút, phảng phất như còn đang xử lý cảm xúc kích động của mình, tiếp đó cười thành tiếng: "Ngày hôm qua tôi đã cùng trợ lý của tôi đi miếu Thành Hoàng thành phố Tân Trúc, để Thành Hoàng Gia phù hộ tôi đoạt giải."

Sao bỗng nhiên nói cái này?

Khán phòng dưới sân khấu có chút ngạc nhiên, lại phát ra vài tiếng cười bởi vì lời này.

Tiểu Viên cũng cười cười: "Sau đó tôi đã đoạt được giải rồi."

Tiếng cười lại tiếp tục.

"Tôi rất tự tin đối với thực lực của mình, nhưng tôi cũng cảm thấy mình hết sức may mắn. Các tiền bối cùng chung đề cử với tôi," Cô đọc riêng ba vị tiền bối chung mục đề cử với cô: "Bọn họ tốt đẹp, mạnh mẽ, lợi hại, cứ tựa như nữ thần không gì là không làm được. Cho nên tôi cảm thấy là ba vị nữ thần này đã đem giải thưởng nhường cho tôi !"

Trợ lý Cao oa một tiếng, cảm thán rằng nói được thật tốt, vừa phóng khoáng lại khiêm tốn, còn hết sức tạo cảm tình với người khác.

Quả nhiên như dự đoán, ống kính chia ra đến ba vị kia, Lưu Giai Linh "A" một tiếng, vỗ tay cười; Huệ Ánh Hồng nhấp miệng cười, xua xua tay; Tưởng Văn Lệ cũng cười đến khoan khoái vô cùng.

"A, đương nhiên còn có Thành Hoàng Gia bảo tí ( phù hộ ) !" Tiểu Viên thậm chí còn nói một câu tiếng Đài không đúng chuẩn lắm.

Không ít ngôi sao bản địa trong khán phòng đều cười đến vỗ tay.

"Hồi còn rất nhỏ tôi đã muốn làm diễn viên, ngoại trừ làm diễn viên, tôi không tưởng tượng được mình làm nghề nghiệp khác. Lúc nhỏ, nếu buổi tối ngủ không được, thì sẽ ngắm những vì sao ngoài cửa sổ, chỉ là gần như cũng chẳng nhìn thấy được. Sau đó tôi liền tưởng tượng, nghĩ ra cho mình rất nhiều rất nhiều câu chuyện, bản thân bắt đầu diễn, tưởng tượng mình là diễn viên được những người xem yêu mến, có rất nhiều rất nhiều người nhìn vào tôi, ở bên cạnh tôi."

"Tôi nghĩ tôi yêu biểu diễn tha thiết, là bởi vì tôi có thể thể nghiệm vào cuộc đời người khác, gặp gỡ với từng một nhân vật, thật giống cứ như gặp được mỗi một người bạn. Trong con đường này, tôi lại có thể kết giao bạn bè, gặp được người yêu thích, học được rất nhiều thứ.

"Chờ khi tôi già rồi, các nhân vật, những bạn này, cùng với người yêu của tôi, đều sẽ biến thành hồi ức của tôi, sẽ biến thành những vì sao be bé trên bầu trời đêm khi tôi mất ngủ hồi nhỏ."

"Cảm ơn đạo diễn Hoắc, cảm ơn thầy Tằng Lý hôm nay không đến, cảm ơn người đại diện, trợ lý của tôi, anh trai tôi, cũng cảm ơn đảo Loan, cảm ơn Tân Trúc, ánh sao xán lạn đêm nay !"

Cô khẽ nâng cúp, khom lưng.

"Rào rào rào !"

Tiếng vỗ tay như sấm, các đồng nghiệp trong nghề ở dưới sân khấu đều đã quen với những cảm nghĩ nửa thật nửa giả kia trên sân khấu, chẳng nghĩ tới thế mà có thể nghe thấy lời tâm sự văn chương mà chân thành như vậy, hơi chút đáng yêu, cũng có xíu ấm áp, tựa như còn có cảm giác cô đơn đồng cảm sâu sắc. Trong một khoảnh khắc, không ít người, hoặc nhiều hoặc ít có chút cảm khái.

Hướng Chi Thạch ở dưới sân khấu vỗ tay, nước mắt tràn mi.

"Nhóc Viên, khụ, cô Hướng cừ quá !" Trợ lý Cao cũng muốn khóc rồi.

Cô ấy quan sát đến bà chủ qua khóe mắt, nhìn không rõ lắm là nét mặt gì, chẳng qua rằng bay qua tới bên này vào giờ chót, cũng là mong muốn chúc mừng với nhóc Viên nhỉ?

【 được à nha, sếp tổng có tiến bộ ! Cũng biết tặng niềm vui bất ngờ nha, ha ha ha ! 】

Sau khi Tiểu Viên cầm được giải thưởng thì đã đến hậu trường tiếp nhận phỏng vấn. Cô còn chưa đến 27 tuổi, đã lấy được chiếc cúp đầu tiên có giá trị rất lớn, là cột mốc lịch sử hết sức quan trọng trong cuộc đời sự nghiệp của cô.

Cô tuy là ở trong nhóm chết chóc, ba vị khác đều là tiền bối của cô, nhưng trong danh sách đề cử sau cùng lần này, đối với sức biểu hiện của nhân vật cô đóng, có mấy chỗ phân đoạn cực kỳ xuất sắc, chất lượng hết sức cao. Có sức cạnh tranh nhất chính là Tưởng Văn Lệ với 《 Yêu nhất 》 , đem sự xót xa cùng đau đớn của nhân vật bé nhỏ chịu khốn khổ diễn vô cùng tinh tế. Lưu Giai Linh và Huệ Ánh Hồng biểu diễn tuy rằng ngoạn mục, đối với tiền bối lớn kiểu khi trước cũng từng lấy giải thưởng này, nếu không có đột phá rõ rệt, thì rất khó bắt trúng.

Cho nên cái nữ phụ này của Tiểu Viên lấy được là danh xứng với thực, bình luận trực tiếp trên mạng xã hội đều đang khen cô, hẳn nên lấy, hơn nữa cảm nghĩ nhận giải của cô nhận được khen ngợi to lớn.

Ngoại trừ có thỉnh thoảng, có một chút bình luận không hài hòa nói: "Phần diễn nữ chính lấy nữ phụ, chiến thắng chả vẻ vang !"

Cũng có bình luận: "Mỗi người mỗi bản lĩnh, thắng được quang minh chính đại, lại nói, các đàn chị lớn cũng chẳng nói gì, còn chụp ảnh chung nữa."

"Không thể không nói, Hướng Tiểu Viên rất biết nói chuyện, cũng rất biết cho người khác được tâng bốc. Nếu thử là tôi, tôi nghe cũng cảm thấy thoải mái nha ! Tiền bối người ta lại cũng không cảm thấy gì, đều từng lấy qua rồi, lần này hãy để cho cô, thanh niên nhỏ này đi !"

"Ha ha ha, mấy người lắm trò thật nha ! Tôi thì chỉ cảm thấy Hướng Tiểu Viên thật đẹp á !"

"Mọi người có chú ý tới hay không, Hướng Tiểu Viên đặc biệt yêu thích đối với cái khuyên tai cánh bướm kia nha. Mọi người xem Venice mang qua, giải Phi Hạc giắt ở vòng cổ, lần này lại coi như kẹp tóc nhỏ mà dùng. Hãy xem hình 1 hình 2 hình 3......"

"Í, còn đúng thật ! Theo lý mà nói thì tài nguyên thương mại của cô ấy lúc này không tồi, có thể mượn được rất nhiều châu báu của thương hiệu lớn, cái này có thể có ý nghĩa đặc biệt đi."

"Lời cảm nghĩ đoạt giải hôm nay của cô ấy, cái câu nói về bản thân hồi nhỏ kia, tôi nghe thấy mà còn có chút đau ê ẩm......"

Tiểu Viên ở hậu đài tiếp nhận xong mấy cuộc phỏng vấn rồi, phim truyện tốt nhất cùng đạo diễn tốt nhất thông thường đều phải tới áp chót. Cô nghe Nguyễn Thanh về khách sạn trước chuẩn bị tiếp nhận phỏng vấn trong nước, đến lúc đó quay trở lại lần nữa để tham gia tiệc tối sau lễ trao giải.

Khách sạn cách không xa, cô vội trở về, trên đường nghĩ tới gì đó, bèn bảo Thái Quyển đi tìm trợ lý của Chu Ngạc Hoa một chút. Vừa rồi không có thời gian, cô muốn gặp riêng cảm ơn bà một chút.

Trở về khách sạn, sau khi nhận xong mấy cuộc phỏng vấn nhanh, thay đổi quần áo, thì Thái Quyển cũng đã trở lại, nói: "Cô Chu nói bà không tham gia tiệc tối, bà uống rượu ở bar nhỏ của khách sạn ấy, hay là em qua đi?"

Tiểu Viên hơi lật di động, thoáng nhìn thời gian, gọi điện thoại cho Nguyễn Thanh. Bên kia nói trao giải còn chưa kết thúc đâu, đạo diễn tốt nhất cùng kịch bản, phim truyện tốt nhất còn chưa công bố.

Hẳn là còn chút thời gian, cô nói: "Vậy em đi qua chào hỏi một cái, từ từ, anh trai em đâu? Em còn muốn cùng anh ấy cùng nhau đi qua chỗ bên cô Chu đấy."

Thái Quyển thoáng bĩu môi: "Vừa rồi bị Du Thu Sắt kéo đi rồi."

"A? Đi đâu rồi?"

Thái Quyển khẽ nhún vai.

"Anh không cần đi theo em đâu, Thái Quyển, anh đi tìm anh hai đi, hôm nay sắc mặt anh ấy cũng không tốt lắm. Có Điền Điền ở dưới lầu chờ em rồi, yên tâm."

Cô dặn dò một tiếng, vừa nhấn dãy số của Điền Điền gọi đi, vừa vào thang máy.

Thái Quyển thở dài một hơi, anh ấy cũng muốn tìm Hướng Chi Thạch chứ, nhưng có thể là thân phận gì đây?

Anh ấy thoáng gãi đầu, di động đã vang lên, là trợ lý Cao: "Anh Thái à, xin hỏi cô Hướng hiện tại đang ở đâu, điện thoại cô ấy vẫn luôn báo bận......"

"À, em ấy ở......"

Tiểu Viên đã tới được địa điểm Thái Quyển cho cô, rất mau liền đến một cái quán bar nhỏ trong khách sạn, rất yên tĩnh. Ngoại trừ Chu Ngạc Hoa ngồi bên quầy bar thì cũng chẳng có ai.

"Qua đây." Chu Ngạc Hoa khẽ vẫy tay với cô: "Uống một ly?"

Đêm nay nào có không uống rượu được, Tiểu Viên gật gật đầu.

"Uống cái gì?"

"À, đều có thể."

Chu Ngạc Hoa đã gọi một ly nồng độ cồn thấp cho cô.

"Chúc mừng cho bé."

"Cảm ơn cô Chu." Tiểu Viên uống vào một ngụm: "Cảm ơn sự quan tâm của cô Chu đối với tôi."

Cô uống rượu xong, rồi hai người hàn huyên mấy câu. Tiểu Viên do dự một chút, rồi rốt cuộc hỏi ra nghi vấn đã đè nén trong lòng rất lâu: "Cô Chu à, có phải có người nhờ vả cô quan tâm tôi hay không?"

Chu Ngạc Hoa nghe vậy thì khẽ nheo mắt lại, cong cong khóe môi: "Bé cảm thấy có người nhờ vả ta sao?"

Tiểu Viên quyết định nói thẳng ra: "Vâng. Tôi chính là có cảm giác như vậy."

Rốt cuộc có phải nhờ vả của Vĩ Trang không? Đúng chứ?

"Quả thật là cái người mà bé nghĩ trong lòng kia nhờ vả ta." Chu Ngạc Hoa thật là cáo già, liếc mắt một cái liền nhìn thấu được tâm tư của Tiểu Viên.

Tiểu Viên ngơ ngẩn, có một tâm lý phức tạp kiểu sau khi xác nhận, mặt mày cúi rũ xuống.

Chu Ngạc Hoa lại kêu một ly rượu cho cô.

Tiểu Viên bưng lên, khẽ nhấp uống vào một ngụm nhỏ.

Chu Ngạc Hoa hơi liếc nhìn cô: "Ta còn nhớ, hồi trước bé tới tìm ta, đã ba năm rồi nhỉ? Ta lại không nhớ rõ, ta chỉ nhớ được rằng anh trai bé từng mang bé tới tìm ta."

"Vâng, lúc ấy tôi diễn cảnh tình cảm không tốt, hễ gặp được phần diễn tình cảm liền mắc kẹt, khi ấy muốn xin ngài chỉ bảo tôi một chút."

"Còn nhớ rõ được đề xuất của ta vào khi đó chứ?" Chu Ngạc Hoa hỏi.

"Ngài bảo tôi tìm một người để yêu đương, thử qua cảm thụ yêu, thì liền biết diễn." Tiểu Viên rũ đôi mắt, góc độ này làm cô thoạt nhìn tâm sự nặng nề, ánh mắt như sương mù mênh mông mịt mù.

Chu Ngạc Hoa nói với chút ý cười ngầm: "Xem ra là tìm được rồi."

Trái tim Tiểu Viên thoáng nhảy lên, có hơi không biết đi tiếp cái đề tài này như thế nào.

"Chẳng qua, bé phải phân ra rõ ràng," Giọng Chu Ngạc Hoa sâu kín: "Bé đây là phải lòng người đó thật sự, hay là bé khiến bản thân bé gửi tình yêu vào người đó?"

Tiểu Viên bị lời này của bà làm hoảng sợ đến trở nên ngẩn ngơ. Cô ngây ngốc, ánh mắt bắt đầu run rẩy.

"Có thể phân rõ chứ?"

"Tôi......" Môi cô vô thức run một chút, thế mà nói không ra lời.

Vĩ Trang lẳng lặng đứng trong chốc lát, hai người ở quầy bar kia cũng không có quay đầu lại, cũng chẳng phát hiện sự tồn tại của cô ấy. Cô ấy cũng không hướng về trước nữa, chỉ là cái có thể nghe được đều đã nghe được.

Cô ấy một mình đi ra ngoài.

Thang máy trực tiếp xuống dưới.

Vĩ Trang một mình đi ra cổng.

Mưa nhỏ không biết khi nào đã phất lên, một màn sương mù mịt mờ nơi thế giới tĩnh lặng này.

Trong giữa hoảng hốt, thế mà cô ấy thấy rằng có cảm giác hơi giống cái ngày mưa năm mười hai tuổi kia.

Đèn đường nhợt nhạt, mưa bụi phất phơ trong quầng sáng, mọi nơi mọi chỗ, dừng ở trên mặt cô ấy.

"Sếp Vĩ......"

Trợ lý Cao từ trong xe ra tới, nhìn cô ấy với sự sợ hãi nghi hoặc không xác định. Sắc mặt sếp tổng lớn rất kém, một màn trắng bợt, ẩn nơi dưới bóng tối.

Cô ấy đã chậm rãi đi qua tới, trợ lý Cao nhìn đến ngạc nhiên hãi hùng. Trong giây phút này, trên mặt cô ấy không có biểu cảm gì, rồi lại dường như che giấu cảm xúc phẫn nộ cùng đau khổ cực kỳ không thể chôn sâu.

Vĩ Trang chỉ cảm thấy mi mắt võng mạc đều lay lắt trong mưa bụi, bầu không khí đều đã biến dạng. Cô ấy chống một tay lên cửa xe, ngực đột nhiên thoáng len lỏi qua một tia đau đớn như xé gay gắt.

Niềm đau này hết sức xa lạ.

Chưa bao giờ từng có.

Vĩ Trang nắm chặt ngón tay, móng tay gần như khảm vào thịt, khẽ nhắm mắt, lại mở ra, phát hiện rằng trời hoàn toàn không có mưa. Bầu trời đêm quang đãng, gió mát mẻ của cuối thu thổi phất qua đây.

Cô nói tối nay thế giới của cô ánh sao xán lạn.

Mà của cô ấy lại là gió táp mưa sa.

Châm chọc cỡ nào.

Tiểu Viên bị điện thoại của Nguyễn Thanh kêu đi, cô vội vàng lên xe mà đi, cũng chẳng chú ý chiếc xe cách cô không xa.

Cô ngửa đầu thoáng hướng về bầu trời ngoài cửa sổ, lặng thinh không nói gì.

Điền Điền không hiểu rõ lắm, sau khi cô được giải thưởng, vì cớ gì còn có chút rầu rĩ không vui? Là bởi vì 《 Trường dạ 》 ở giải Phi Yến chỉ lấy được dựng phim tốt nhất, kịch bản gốc tốt nhất, cùng nữ phụ tốt nhất ba giải sao. Tám đề cử trúng được ba, kỳ thật cũng không tính là kém, chỉ là giải thưởng lớn chỉ trúng được một cái, nhưng mà coi như không vui thì cũng là đạo diễn Hoắc không vui chứ?

Tiểu Viên miễn cưỡng cười cười: "Chị có vui vẻ mà......"

Một khắc kia là vui vẻ, nhưng qua đi rồi thì hoặc nhiều hoặc ít luôn có chút mất mát, cô biết vì cái gì.

Giở di động, hiện tại mới dám đi nhìn WeChat, bản thân cô đã gửi một câu kia: "Frances, chúng ta làm hòa đi?"

Vĩ Trang cũng không có trả lời cô, qua một ngày rồi, sếp tổng lớn còn chưa phát hiện sao?

Tối nay là đêm thuộc về ánh sao của cô, nhưng không có người kia ở bên cạnh cô, vẫn sẽ cảm thấy ảm đạm rất nhiều.

Trong mắt Tiểu Viên mơ hồ nổi lên ánh nước.

Quả thật hiện tại cô còn không có cách nào trả lời cái câu hỏi kia của Chu Ngạc Hoa, chỉ là cô sẽ nghĩ cách để tìm ra. Điều cô xác định duy nhất chính là, cô mong muốn ở bên Vĩ Trang.

Chờ cô về thành phố Thân, cô liền đi tìm người ấy, chủ động cầu hòa.

Vĩ Trang chính là ngôi sao của cô, ngôi sao làm cô vững xuống khi cô không ngủ được.

-------------------------

Hết - Phần giữa: Đầy sao.

---------

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad (link: https://www.wattpad.com/story/293242574)

Nếu các bạn đọc được những dòng này ở nơi khác ngoài wattpad, tức là chương mà các bạn đang đọc chưa được rà soát sửa lỗi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play