"Diệp Noãn, làm phụ nữ của anh có được không?"
Khi đôi môi ấm nóng rời khỏi chiếc cổ trắng ngần, Tư Cảnh Vực thốt ra một câu khiến cho Diệp Noãn đứng hình mất vài giây.
Sợi dây chuyền bị Diệp Noãn siết chặt vào trong lòng bàn tay, đôi mắt xinh đẹp nhìn xa xăm về phía đài phun nước, hai bên tai ù ù như cối xay gió không thể nghe rõ lời nói vừa rồi của người đàn ông.
Thấy cô không phản hồi lại, Tư Cảnh Vực ngước mắt lên nhìn cô, chỉ thấy khoé mắt của Diệp Noãn có chút phiếm hồng.
Lẽ nào là do xúc động?
"Diệp Noãn!"
Cô giật mình hoàn hồn, ngay lập tức đứng dậy.
"Xin lỗi..."
Rõ ràng biết hắn không từ bỏ ý định theo đuổi mình, nhưng không hiểu sao Diệp Noãn lại cảm thấy khó xử khi hắn ta đột ngột tỏ tình với mình vào lúc này.
Căn bản Diệp Noãn cô vẫn chưa thể thoát ra khỏi bóng ma tâm lý của mối tình đầu không trọn vẹn kia, bây giờ bảo cô mở lòng với ai đó e rằng rất khó.
Tư Cảnh Vực đương nhiên hiểu được tâm lý khúc uẩn trong cô, hắn ngay lập tức vươn tay ra nắm chặt lấy cổ tay cô.
"Diệp Noãn, em không thể cho anh một cơ hội sao?"
Bao nhiêu lời cần thổ lộ người đàn ông đã nói ra hết khi cô ở bên cạnh chăm sóc bệnh tình, hắn cứ ngỡ cô đã rung động cho nên mới đặc biệt chuẩn bị quà để tỏ tình với cô dưới khung cảnh lãng mạn này.
Tư Cảnh Vực còn biết cô không thích hiệu ứng đám đông cho nên mới dẫn cô đến một nơi vừa an tĩnh nhưng lại đẹp đến xiêu lòng người, nhưng đâu ngờ cô lại nói lời xin lỗi, tạt một gáo nước lạnh thẳng vào mặt hắn.
"Chính em là người khiến cho anh nhận ra cảm xúc thích một người là như thế nào! Trước khi gặp em, anh đã từng tiếp xúc qua một vài người phụ nữ khác nhưng họ đến với anh chỉ vì tiền, lúc đó anh đã mất niềm tin về tình yêu.
Đến khi gặp được em, cảm xúc trong lòng anh bỗng dưng dâng trào.
Mỗi lần nhìn sâu vào trong đôi mắt của em, trái tim anh đập nhanh không thể kiểm soát được.
Lúc đó anh chỉ nghĩ rằng là phản ứng của cơ thể mỗi khi gặp người con gái khác.
Nhưng không! Phản ứng đó chỉ xảy ra chỉ khi gặp em.
Dần dần cảm xúc đó dần tăng lên, muốn ngắm nhìn em không rời mắt, muốn em chỉ nói chuyện mỉm cười với một mình anh.
Nhiều khi chỉ cần em đi một đoạn đường ngắn hay đi dùng bữa cơm trưa cùng đồng nghiệp nam, trong lòng anh cảm thấy khó chịu vô cùng.
Anh đã biết mình đang ghen tuông vô cớ, nhưng cảm giác ghen đó là vì người mình yêu, anh đã nhận ra mình thật sự thích em rồi!
Nhiều khi anh muốn đến trước mặt em, mạnh dạn nói ra chấp niệm trong lòng mình nhưng do tính tôn nghiêm của anh cao ngạo quá nên đã không quyết định làm điều đó, muốn thử thách bản thân mình nhiều hơn.
Vậy nên anh đã dồn em vào bước đường cùng trong công việc, ép em phải làm việc bên cạnh mình suốt thời gian làm.
Cứ nghĩ sẽ để lại ấn tượng trong lòng em, nào ngờ khiến em ghét mình hơn.
Vậy nên một tuần qua anh vẫn luôn dày vò bứt tóc, tự hỏi lòng mình rằng làm thế nào để cho em hiểu được tình cảm mà anh dành cho em."
Diệp Noãn im lặng nghe người đàn ông nói ra những lười thật lòng, sống mũi cay xè.
Cô không nghĩ hắn ta vậy mà thật lòng thích cô.
Trong thời gian tiếp xúc với hắn, Diệp Noãn cứ nghĩ hắn chỉ coi cô là tình nhân, gian gian díu díu để thoả mãn nhu cầu sinh lý của hắn.
Nào ngờ...!hắn thật sự thích mình đến như vậy...
Nhìn bóng lưng lạnh lùng của Diệp Noãn, trong lòng của người đàn ông thất vọng tràn trề.
Đôi mắt trùng xuống nhưng tay vẫn níu giữ lấy cô, nghẹn ngào mà nói tiếp.
"Có phải em vẫn còn để tâm đến tên người yêu cũ đó?"
Hắn lại ngước mắt lên nhìn cô, mong ngóng chờ đợi câu trả lời.
Nhưng Diệp Noãn vẫn chọn cách im lặng, không thèm đoái hoài đến câu hỏi của hắn.
Tư Cảnh Vực trưng vẻ mặt rầu rĩ, cảm xúc từ trong đáy lòng dâng trào lên.
"Anh và hắn là hai con người khác nhau! Quá khứ đã trôi qua rồi, em vẫn chưa thoát ra khỏi bóng hình của hắn ta sao?"
Hai tay Diệp Noãn siết chặt lại, hàm răng trắng ngọc cắn chặt lấy môi dưới như muốn rướm máu.
Không nhắc đến thì thôi, nhắc đến càng khiến cô điên tiết.
Diệp Noãn không giữ im lặng được nữa, quay người lại đối diện với ánh mắt mong chờ của người đàn ông.
"Tôi đã quên chuyện đó từ lâu rồi! Hắn không xứng để tôi nhớ nhung đến tận bây giờ."
Thấy đối phương chịu trả lời mình, Tư Cảnh Vực vui sướng không thôi.
"Vậy tại sao em không chấp nhận anh?"
"Căn bản tôi với anh không hợp nhau."
"Có phải em vẫn còn đắn đo về chuyện hôn sự của tôi?"
"Tôi không rảnh để tâm đến chuyện riêng tư của anh!"
"Anh và Cố Nguyệt đã huỷ hôn rồi!"
Diệp Noãn ngạc nhiên, trừng mắt nhìn người đàn ông.
Cô không tin vào những gì mà hắn vừa nói, giá như cả cái kim tự tháp ở Ai Cập đổ sụp xuống cũng không khiến cho cô ngạc nhiên bằng việc Tư Cảnh Vực tự ý huỷ bỏ hôn ước chỉ vì mình.
Hàng loạt cảm xúc ồ ạt chạy tới, Diệp Noãn sửng sốt, đưa tay lên che miệng.
"Anh...!anh điên rồi..."
Tư Cảnh Vực lắc đầu, bác bỏ lời nói của cô ngay tức khắc.
"Không! Là Cố Nguyệt chủ động...!em ấy không muốn cả hai chịu sự chi phối của hai bên gia đình.
Với lại Cố Nguyệt đã tìm được người mà em ấy thích.
Khi biết chuyện này ba mẹ của em ấy rất sốc, muốn ngăn cản Cố Nguyệt không được yêu người đàn ông khác.
Nhưng em ấy đã mạnh mẽ và quyết đoán, dứt khoát cắt đứt tình thân để được ở bên cạnh người mình yêu."
Diệp Noãn lúc bấy giờ mới hiểu hết được hàm ý trong cuộc nói chuyện trưa nay.
Cô cứ nghĩ đây là kế sách mà Cố Nguyệt dàn dựng để gây áp lực cho cô, nào ngờ những gì cô ấy nói là sự thật.
Thấy Diệp Noãn vẫn còn đắn đo, Tư Cảnh Vực trực tiếp đứng dậy, đặt bàn tay của cô vào lồng ngực trái của mình, nơi chứa đựng con tim đang đập loạn nhịp.
"Cảm xúc trong tim anh đối với em đều thật lòng và chân thành! Diệp Noãn, hãy cho anh một cơ hội để bù đắp khoảng trống trong tim em được không?"
Tay còn lại của người đàn ông đưa lên cưng chiều một bên má của Diệp Noãn, ánh mắt sâu thẳm như đang hút tâm tình cô rơi vào bờ vực tình yêu.
Gương mặt đẹp trai như tượng tạc của hắn từ từ ghé sát lại gần cô hơn, môi mỏng bạc tình dần dà chiếm trọn cánh môi mềm mại như bông của Diệp Noãn.
...
Đã hơn mười hai giờ đêm, Diệp Noãn rón rén nhẹ nhàng, lần mò đường dẫn vào trong phòng ngủ của mình.
Vừa đi cô vừa tiện tay tháo sợi dây chuyền mà Tư Cảnh Vực tặng cho mình giấu vào trong bàn tay.
Diệp Noãn bặp chặt hai môi lại với nhau, nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa xuống, sau đó dừng lục vừa đủ đẩy cánh cửa sang một bên.
Nhận ra không có tiếng động nào phát ra, lúc bấy giờ Diệp Noãn mới thở dài một cái, tay vươn ra tìm công tắc điện.
Cạch!
Cả căn phòng tói om bỗng chốc bừng sáng bởi ánh đèn điện.
Vào lúc Diệp Noãn ngẩng đầu lên vô tình ánh mắt của cô dừng vào bóng người đang nằm ở trên giường, ánh mắt sáng rực như vì sao tinh tú trên bầu trời.
"Hết hồn!"
Diệp Noãn bị doạ sợ suýt chút nữa tim nhảy dựng ra ngoài, trong lòng không ngừng chửi một nghìn lần thằng con trai mất nết.
Đêm hôm khuya khoắt không ở trong phòng mình ngủ mà chạy sang bên phòng của cô làm gì không biết.
Làm cho Diệp Noãn sợ, thiếu chút nữa là hồn bay phách tán.
Có thêm đứa con như vậy chắc Diệp Noãn cô đây tụt thêm vài năm tuổi thọ mất!
"Đêm hôm khuya khoắt sao mẹ không đi ngủ? Cứ phải rón ra rón rén như ăn trộm đột nhập vào viện bảo tàng vậy, mẹ không thấy mỏi lưng à?"