"Bác Tư, hôm nay cháu đến đây để thưa với bác một chuyện!"
Vừa bước vào văn phòng làm việc của Tư Nguỵ Minh, Cố Nguyệt sau khi chào hỏi thì ngay lập tức vào thẳng vấn đề mình cần bàn.
Tư Nguỵ Minh không để ý đến sắc mặt của cô con dâu tương lai, ông hạ cây bút xuống đồng thời tháo chiếc kính lão, tươi cười nói với Cố Nguyệt.
"Nguyệt Nguyệt đấy à? Vừa hay bác cũng định gọi cháu đến đây! Mau, mau lại kia ngồi đi!"
Tư Nguỵ Minh rời khỏi ghế đi đến bên bàn rót nước tiếp khách, sắc mặt vui mừng không thôi.
"Cảnh Vực nhà bác cũng chuẩn bị bước sang tuổi hai mươi chín rồi.
Bạn bè bằng tuổi của nó đã đều lập gia đình, thậm chí đã sinh quý tử.
Nguyệt Nguyệt, bác muốn gọi cháu đến hỏi tình hình công việc cuối năm của bên tập đoàn ba cháu thế nào, tiện thể muốn để cháu xem xét lại ngày lành tháng tốt để hai đứa lên kế hoạch tổ chức hôn lễ."
Nghe Tư Nguỵ Minh nhiệt tình đề cập đến chuyện hôn sự, Cố Nguyệt siết chặt hai tay lại, sắc mặt trầm xuống.
Thấy Cố Nguyệt không trả lời lại, Tư Nguỵ Minh hơi khự lại, ông hỏi:
"À phải rồi, hôm nay cháu chủ động đến tìm bác là có chuyện gì sao?"
Cố Nguyệt cảm thấy trong lòng rối rắm vô cùng.
Dù sao Tư Ngụy Minh từ trước đến nay luôn đối xử với cô rất tốt, thậm chí còn muốn cô trở thành con dâu nhà họ Tư khi cô còn nhỏ.
Nhưng do Cố Nguyệt có ước mơ trở thành du học sinh Đức, cho nên vừa thi tốt nghiệp năm cao trung cô ngay lập tức lên kế hoạch sang bên Đức sinh sống học tập.
Khi về nước cô và Tư Cảnh Vực cần có thời gian làm quen thân thiết với nhau, đâm ra là đến giờ vẫn chưa thành hôn.
Đối diện với dáng vẻ mong chờ này, Cố Nguyệt cảm thấy khó xử vô cùng, vừa lo lại vừa sợ.
Song cô hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm để nói ra việc mình đến tìm Tư Nguỵ Minh.
"Bác Tư...!Hôm nay cháu đến gặp bác để...!để..."
Cố Nguyệt trong lòng run sợ không nói thành tiếng, vừa nói lắp bắp vừa lén lút đưa mắt nhìn sắc mặt của Tư Nguỵ Minh.
"Cháu...!cháu muốn...!muốn huỷ hôn..."
Lời nói của Cố Nguyệt vừa dứt, chiếc chén trong tay Tư Nguỵ Minh mất trong lực mà rơi bộp xuống đất vỡ thành mảnh vụn, đôi mắt ngạc nhiên trừng lớn nhìn chằm chắm lấy gương mặt vô tội của Cố Nguyệt, khoé môi bất giác giật vài cái.
Nghe thấy tiếng mảnh sứ vỡ cộng thêm vẻ mặt bàng hoàng trông thật đáng sợ của người trước mắt, Cố Nguyệt dường như bị đẩy vào tình thế bí bách.
Cô giật mình, toàn thân không ngừng run rẩy, sau đó vội vàng quỳ xuống sàn nhà, dập đầu tạ lỗi với Tư Nguỵ Minh.
"Cháu xin lỗi! Là cháu đã phụ lòng sự trông mong của bác! Cháu...!cháu không biết phải giải thích thế nào...!Cháu...!Cháu biết là bác không thể chấp nhận việc huỷ hôn nhưng mà...!mong bác hiểu cho cháu."
Cố Nguyệt cắn chặt lấy môi dưới để khống chế tâm trạng bất ổn đang dâng trào trong người đồng thời nhấn mạnh câu cuối.
"Cháu đã thích người đàn ông khác, muốn lấy người đó làm chồng mình."
Nói xong, Cố Nguyệt do dự mà ngước mắt lên nhìn biểu cảm trên gương mặt có chút nếp nhăn của Tư Nguỵ Minh.
Biết lời nói của mình đã làm cho đối phương sốc, Cố Nguyệt cúi đầu xuống, hai mắt nhắm nghiền lại.
"Cháu không hề có tình cảm với Vực!"
…
Nhớ lại việc xảy ra lúc đầu giờ tối, Tư Nguỵ Minh tức muốn thổ huyết.
Nếu như hôn ước liên minh giữa hai bên bị huỷ bỏ, chẳng phải cổ phiếu đắt giá duy trì bao năm nay bỗng nhiên vì sự cố này mà mất giá trị sao? Thân là chủ tịch nắm giữ tập đoàn xuyên quốc gia, Tư Nguỵ Minh đương nhiên sẽ không để chuyện phi lý này xảy ra được.
"Mau! Mau gọi đại thiếu gia về đây!"
Tư Nguỵ Minh hét lớn ra lệnh cho quản gia, còn mình một hơi nấc hết ly rượu, dáng vẻ đầy nộ khí bao quanh khiến người làm trong nhà run sợ, không dám là ra bất cứ hành động nào phật ý ông chủ.
Tư Cảnh Vực nhận cuộc điện thoại khẩn cấp từ phía quản gia liền lái xe trở về.
Vừa đến nơi, chân chưa kịp chạm vào phòng khách, một chiếc chén không biết từ đâu bay tới.
Hắn nhanh nhẹn nghiêng mặt sang một bên né tránh một cách hoàn hảo.
Do tốc độ bay tự do của chiếc chén quá nhanh mà quản gia đang đứng phía sau Tư Cảnh Vực không kịp né tránh, ngay tức khắc trở thành tấm bia đỡ đạn của người ra.
Máu trên miệng vết thương bắt đầu chảy ra, sắc mặt của vị quản gia không một chút thay đổi, lặng lẽ từ trong túi áo lấy ra chiếc khăn tay đưa lên cầm máu.
Lửa giận trong người Tư Nguỵ Minh từ thế mà lên đỉnh điểm, ông ta ngay lập tức lớn tiếng gắt gỏng, hỏi tội Tư Cảnh Vực.
"Thằng đáng chết, mày gây sự gì với con bé nhà họ Cố mà để nó đến công ty gặp tao đòi huỷ hôn hả? Có phải đủ lông đủ cánh muốn làm gì thì làm, không coi ai ra gì phải không?"
Tư Cảnh Vực thừa biết lý do ba mình gọi về là gì.
Hắn lúc này vẫn còn giữ trạng thái ung dung, nhún vai tỏ vẻ mình không biết gì.
"Không hợp nhau thì huỷ thôi, chuyện này dễ hiểu, đâu có gì mà ba phải làm lớn lên như thế?"
"Mày có biết hôn ước này nó quan trọng thế nào đến tài chính của Tư Thị hay không? Nếu như huỷ hôn, vậy thì công sức tao bỏ ra bao năm qua để cố cầm cự trên nền thị trường đều công cốc công cò, đổ xuống sông xuống biết hết.
Mày có biết cổ phiếu nhà họ Cố đầu tư vào tập đoàn MR bao nhiêu không hả? Bốn mươi phần trăm đó!"
Đôi mắt xung huyết vì cơn tức giận, Tư Nguỵ Minh không thể ngồi im được nữa, ông ta ngay lập tức lôi Tư Cảnh Vực đến biệt thự nhà Cố gia để bàn bạc lại chuyện hôn sự này.
Sau khi nghe đầu đuôi sự việc, Cố lão gia cau mày, trầm lặng trong giây lát.
Ông ấy không tin cô con gái nhỏ hiền thục của mình lại chủ động đưa ra quyết định táo bạo này, nhất định do Tư Cảnh Vực nói gì đó làm Cố Nguyệt giận dỗi vô cớ nên hành động có chút dại dột.
Cố lão gia định sai người lên trên phòng gọi Cố Nguyệt xuống, nhưng nào ngờ cô lại từ bên ngoài trở về nhà, bên cạnh còn dẫn theo người đàn ông khác.
Tư Cảnh Vực nhìn thấy liền hiểu ra sự tình.
Hắn chỉ biết cười thầm, trong lòng không ngừng phấn khích cảm ơn người anh em chí cốt của mình.
Cố Nguyệt chủ động nắm tay Hoàng Phong bước vào bên trong, đối diện với ánh mắt khó hiểu của mọi người.
Cô hít sâu một hơi, theo thói quen cắn chặt lấy môi dưới.
Không cần biết mọi người tụ họp ở đây về vấn đề gì, Cố Nguyệt lập tức vào thẳng vấn đề.
"Ba, đây là Hoàng Phong, người mà con muốn lấy làm chồng."
Câu nói của cô vô cùng bình tĩnh và đầy kiên định.
Ngoại trừ Tư Cảnh Vực ra, tất cả ánh nhìn của mọi người đều đổ dồn về phía hai người.
Dường như ai cũng chẳng ngờ rằng sẽ xảy ra tình huống này..