Hừ, cũng khá mạnh miệng đó!"
Sau khi nghe xong hết lời tận đáy lòng của cô gái, sắc mặc của ai kia càng u ám hơn.
Đôi mắt phượng ngước lên nhìn đăm chiêu lấy Diệp Noãn, ngữ điệu thoát ra khỏi cuống họng thoạt nghe rất bình thường nhưng ẩn sâu bên trong lại là giông to gió lớn.
Hắn rời khỏi ghế ngồi, đôi thân thon dài thẳng tắp được lớp quần tây trang che đậy sải bước rộng tiến lại gần Diệp Noãn.
Cô đưa mắt nhìn biểu cảm của người đàn ông, biết hắn ta chẳng có ý gì tốt đẹp, bản thân mình cũng không nên đứng đây quá lâu.
"Tư tổng, nếu không còn việc gì nữa tôi xin phép về chỗ làm việc của mình."
Nói xong, Diệp Noãn nhấc gót xoay lưng rời đi, bỏ lại người đàn ông ở phía sau mình.
Nhưng cô chưa kịp đi quá ba bước chân thì một lực rất lớn đè nặng lên người mình, hai cánh tay rắn chắc gắt gao ôm chặt lấy thắt lưng của Diệp Noãn, hơi thở nóng rực phà vào da thịt.
Tư Cảnh Vực lúc này không thèm để ý đến khái niệm liêm sỉ là gì, không nói cũng chả rằng trực tiếp cúi xuống đặt nụ hôn lên ót của cô, khiến toàn thân cô không kịp phản ứng lại, rùng mình một cái, cả người co rúm để né tránh.
"Diệp Noãn, em không...!thể cho tôi một cơ hội sao.."
Giọng nói của người đàn ông dịu dàng hơn trước, anh ta lúc này chẳng khác gì một đứa trẻ lên ba làm nũng.
Tư Cảnh Vực gục mặt vào hõm vai của Diệp Noãn, thanh âm thì thào thoát ra đủ để cho cô nghe thấy.
"Cho tôi thêm thời gian, được không? Nhanh thôi...!chỉ còn vài ngày nữa..."
Chỉ còn vài ngày nữa thôi, hắn sẽ huỷ bỏ hôn ước liên minh gia tộc này.
Thoạt nghe trông rất thuận tai nhưng không hiểu sao nó lại mắc kẹt lại trong cuống họng, do dự không biết mở miệng nói thế nào.
Diệp Noãn không bận tâm đến dáng vẻ cầu khẩn của người đàn ông.
Hai tay cô siết chặt chặt lại, siết chặt đến nỗi trên mu bàn tay trắng nõn hiện rõ đường gân xanh, hít một hơi thật sâu, sau đó cô cứng rắn đáp trả lại câu nghi vấn của Tư Cảnh Vực.
"Xin lỗi, tôi không hề có tình cảm với anh!"
Vừa nói, Diệp Noãn đưa tay lên cậy mở cánh tay rắn chắc của hắn ra khỏi thắt lưng mình.
Nhưng bỗng nhiên, một tay của Tư Cảnh Vực đột ngột di chuyển lên phía trên, lòng bàn tay mát lạnh áp vào lồng ngực trái của Diệp Noãn.
"Nói dối! Rõ ràng tim em đang đập rất nhanh! Em thật sự có tình cảm với tôi, chẳng qua em không nói ra."
Diệp Noãn dường như bị người đàn ông nói trúng tim đen, đôi má hồng hào bỗng chốc chuyển sang đỏ bừng.
Cô cắn chặt lấy môi dưới, dùng hết sức lực có trong người ra sức giãy giụa thoát khỏi cánh tay khoẻ mạnh như chiếc kìm đang ngoạm lấy cơ thể của mình.
"Tôi đối với ai tim cũng đập thế hết chứ không riêng gì anh."
Cô thuận lợi thoát ra khỏi vòng tay của người đàn ông, trước khi đi không quên quay người lại, tặng cho hắn một cái giẫm chân thật đau đớn, sau đó giận cá chém thớt lên cửa phòng, đóng sập cánh cửa lại.
Khoé môi của Tư Cảnh Vực cong lên để lộ nụ cười đầy toan tính.
Hai tay hắn đút trong túi quần, quay người lại di chuyển đến vị trí ngồi làm việc của mình.
Trong đáy lòng thầm nghĩ, rõ ràng hắn đã giúp cô tìm ra kẻ đứng sau giở trò đồi bại này, ấy thế mà trả ơn thì chẳng thấy, lời cảm ơn cũng không nói một câu.
Tâm tình phụ nữ thật phức tạp!
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, Tư Cảnh Vực đột ngột với lấy chiếc điện thoại đang để trên bàn.
Sau một hồi do dự, quyết định vào danh bạ tìm số của Diệp Noãn để nhắn tin.
Nhưng ánh mắt của hắn dừng lại, nhìn chằm chằm lấy cuộc gọi đến vào lúc mười giờ tối qua, trong phân tâm của Tư Cảnh Vực dường như tìm ra một phần đáp án trong thắc mắc của mình.
Đến chiều tối, tất cả nhân viên trong văn phòng đều tan làm.
Vì bản hợp đồng chưa hoàn thành cho nên Diệp Noãn đã ở lại, cố làm cho xong.
Đến khi rà soát lại không còn lỗi sai cơ bản nào, lúc này cô mới vươn vai một cái.
Liếc nhìn căn phòng trống vắng không một bóng người, Diệp Noãn nhanh chóng đứng dậy thu xếp đồ đạc, chuẩn bị ra về.
Đến tầng hầm đỗ xe, cô chợt nhận ra ngoài xe của mình còn có xe của người khác, mà người đó đang ở trong xe chờ cô.
Đèn pha nhấp nháy lên vài cái, cửa xe được mở ra, thân ảnh cao ráo của người đàn ông bước xuống.
Tư Cảnh Vực nhìn cô chằm chằm không rời mắt, sải bước chân dài tiến lại gần cô.
"Cũng đã tối rồi, đi ăn tối cùng đi!"
Người đàn ông đứng trước mặt Diệp Noãn, tay trái nâng lên một góc chín mươi độ, đôi mắt phượng rũ xuống nhìn lấy đồng hồ ở cổ tay.
Diệp Noãn nhíu mày, cô không thèm trả lời lại, trực tiếp rời đi nhưng lại bị Tư Cảnh Vực ngăn lại.
Cô vô cùng khó chịu, ánh mắt hằn lên tia phẫn nộ nhìn trực diện với hắn.
"Xin lỗi, tôi không rảnh!"
"Em không có quyền lựa chọn!"
"Tư tổng, tôi thiết nghĩ anh nên quan tâm đến vợ sắp cưới của mình thì hơn.
Đừng để người ta nhìn thấy anh bám theo đuôi tôi mà trong lòng sinh nghi.
Không thôi hỏng chuyện tốt của anh mất!"
"Tôi chỉ cần mình em là đủ rồi!"
Lời nói vừa dứt, Tư Cảnh Vực dồn cô ngồi lên mui xe, hai tay chống bên hông giam Diệp Noãn ở giữa, thân trên hơi cúi xuống, hơi thở nam tính bao phủ lấy khắp da thịt của người phụ nữ.
"Anh..."
Diệp Noãn chưa kịp nói hết câu ngay lập tức đôi môi hồng nhuận của cô bị người đàn ông khóa lại.
Cô trừng mắt nhìn vô hồn trong không trung, mặc cho đầu lưỡi mang theo ẩm ướt nhẹ nhàng tách mở hàm răng của mình, trượt sâu vào bên trong khoang miệng, cuốn lấy đầu lưỡi mềm mại của Diệp Noãn.
Toàn thân cô đột nhiên mềm nhũn như tảo biển, không còn một chút sức lực nào để mà kháng cự lại.
Thấy cô gái không có ý định trốn tránh, Tư Cảnh Vực được đà lấn tới, đầu lưỡi ướt át viền quanh khuôn môi trái tim xinh đẹp, hàm răng đều đặn hơi mở lớn, dùng một lực vừa phải cắn nhẹ lên khóe môi của Diệp Noãn, sau cùng dịu dàng thưởng thức hương vị nồng đượm của đối phương.
Diệp Noãn không kịp thối lui, hô hấp như bị rút cạn, lúc này cô mới nhận thức bản thân mình đang bị hắn cưỡng hôn, đôi chân mày nhíu lại, hai tay chống trước khuôn ngực rắn chắc ra sức đẩy người đàn ông ra xa.
Diệp Noãn tức giận, thẳng thừng cho Tư Cảnh Vực một cái bạt tai.
Ánh mắt của Diệp Noãn bỗng nhiên khự lại, trong lòng truyền đến cảm giác vô cùng rối rắm.
Cố Nguyệt không biết từ bao giờ đứng ở phía đầu xe của Tư Cảnh Vực, ánh mắt không giấu nổi sự ngạc nhiên nhìn chằm chằm lấy hai người.
Bị bắt gian tại trận, Diệp Noãn xấu hổ hận không tìm được cái hố để chui xuống.
Cô vừa làm ra chuyện tài trời gì đây? Mặt mũi nào mà đối mặt với Cố Nguyệt nữa.
Cô ấy luôn tốt tính xem cô là bạn thân, vậy mà cô lại làm chuyện đê hèn với vị hôn phu của cô ấy…
Không muốn ở lại đây thêm giây phút nào nữa, Diệp Noãn nhanh chân chuồn vào trong xe, sau đó trực tiếp khởi động lái xe rời khỏi đây.
Cố Nguyệt chưa hết bàng hoàng, toàn thân run rẩy, hốc mắt ngấn lệ nhìn về phía Tư Cảnh Vực.
"Vực...!chuyện...!chuyện này là thế nào..."
"Vào trong xe đi!"
Tư Cảnh Vực bước tới, chủ động mở cửa xe để Cố Nguyệt ngồi vào trong.