Ở phía bên này, Cố Nguyệt đang tập trung nấu canh giải rượu cho Tư Cảnh Vực.
Cô vốn là thiên kim tiểu thư lá ngọc cành vàng, từ nhỏ đến lớn chưa phải vào bếp bao giờ.
Nhưng nay vì người đàn ông mình yêu mà phải tự tay xuống bếp.
Lúc nghe điện thoại của Diệp Noãn, cổ tay Cố Nguyệt vô tình chạm vào thành nồi inox nóng bỏng.
Cô theo phản ứng của cơ thể mà rụt tay lại, tay kia vội vàng để điện thoại sang một bên rồi ôm lấy phần tay bị tổn thương, cổ họng phát ra âm thanh nhỏ nhẹ.
Cô cố nhẫn nhịn cơn đau sang một bên, vươn tay với lấy điện thoại kề sát bên tai, đang định mở miệng nói chuyện tiếp với Diệp Noãn nhưng phát hiện đầu dây bên kia đã ngắt kết nối từ bao giờ.
Cô cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, để điện thoại gọn sang một bên.
Cố Nguyệt lại gần trạn bát, do chiều cao quá khiêm tốn nên cô phải kiễng chân lên để lấy bát.
Khó khăn lắm mới lấy được cái bát to xuống, nhưng lòng bàn chân vì giãn cơ nhiều dẫn đến chuột rút, cả bàn chân phải lúc này của cô cứng ngắc lại.
Cố Nguyệt khẽ kêu đau trong miệng, khuôn mặt nhăn nhó khó chịu, cúi người xuống nắn bóp để lòng bàn được thoải mái hơi.
Phải mất vài phút sau, cô mới bưng bát canh vẫn còn nghi ngút khói lên đến phòng ngủ của Tư Cảnh Vực.
Vừa bước vào trong phòng, Cố Nguyệt nghe thấy trong phòng tắm phát ra tiếng động.
Cô hốt hoảng đặt bát canh sang một bên, sau đó chạy vội vào trong phòng tắm.
Đây là lần thứ sáu Tư Cảnh Vực nôn rồi!
Cố Nguyệt vừa đau lòng, vừa lo lắng ngồi bên cạnh Tư Cảnh Vực, đôi mắt đỏ hoe không nhịn được mà bật khóc thầm, bàn tay thon nhỏ không ngừng vuốt dọc sống lưng của người đàn ông.
Tư Cảnh Vực nôn hết mọi thứ ra, cổ họng lúc này đắng ngắt.
Hắn định đứng dậy bao lần nhưng toàn thân hắn mệt mỏi rã rời, không đủ sức lực để lết thân ra khỏi phòng tắm.
Lúc này dạ dày đột nhiên lại truyền đến cảm giác khó chịu, Tư Cảnh Vực chống tay hai bên thành bồn cầu, miệng không ngừng nôn khan lần nữa, khuôn mặt đỏ bừng, con ngươi hằn lên vô số tia máu đỏ, gân xanh hai bên thái dương nổi lên trông rất đáng sợ, một bên tay của hắn buông xuống ôm chặt lấy phần bụng, cổ họng gầm gừ một tiếng vô cùng khó nghe.
"Vực, anh không sao chứ? Đừng làm em sợ mà!"
Cố Nguyệt bị dáng vẻ hiện tại của hắn doạ sợ, cô không biết người đàn ông này có mắc căn bệnh di chứng phải kiêng rượu hai không, nhưng tửu lượng hôm nay Tư Cảnh Vực uống đủ hiểu đã một phần nào đó làm tổn hại cơ quan trong cơ thể hắn.
"Để...!để em đi lấy thuốc dạ dày..."
Cố Nguyệt không để chậm trễ thêm giây phút nào, cô nhanh chóng rời khỏi phòng tắm, lục lọi trong túi xách được một liều thuốc dạ dày.
Cũng may mỗi lần đi bar cùng An Nhiên cô cũng mang thuốc dạ dày theo bên mình dự phòng, không ngờ cũng có lúc cần dùng đến.
Cô nắm chặt gói thuốc trong tay, sau đó quay trở lại phòng tắm.
"Thuốc đây...!anh mau uống đi."
Hai tay của Cố Nguyết luống cuống vô cùng, run rẩy xé lấy bọc thuốc, sau đó đổ chất lỏng từ trong túi vào khoang miệng của Tư Cảnh Vực.
Mặt mày của hắn cau lại, khó nhọc cố nuốt chất lỏng xuống dưới bụng, cổ họng có chút đau rát.
Do vẫn chưa hết nồng độ cồn trong người cho nên động tác của Tư Cảnh Vực có chút chậm chạp.
Hắn cố gắng giữ vững thăng bằng, đứng dậy định cởi áo ra nhưng lại bị Cố Nguyệt ngăn lại.
"Vực, anh định làm gì!"
Tư Cảnh Vực gạt tay cô sang một bên, cố gắng tháo đi ba nấc cúc áo.
"Tắm...!rửa..."
Giọng của người đàn ông có chút trầm khàn, con ngươi đỏ au chậm rãi di chuyển, liếc nhìn vị trí của vòi hoa sen.
Cố Nguyệt kiên quyết can ngăn hắn lại:
"Không được!"
Vừa nói cô vừa giúp hắn ta cài lại nút áo.
"Anh hiện tại vẫn chưa tỉnh rượu, nếu tắm sẽ bị đột quỵ đó! Nghe em, hãy ra ngoài nghỉ ngơi đi, sáng mai tỉnh dậy thấy khoẻ trong người rồi hẳn đi tắm!"
Nói rồi, cô cố gắng dìu Tư Cảnh Vực đến bên cạnh bồn rửa mặt, bảo hắn rửa mặt, đánh răng, sau đó lại khó khăn đưa hắn trở lại giường.
Cơ thể nhỏ bé chịu đựng cơ thể nặng trĩu áp lực đè lên, chẳng khác nào con kiến vác tảng đá trên lưng.
Cố Nguyệt để người đàn ông nằm trên giường, còn mình ngồi bên mép giường, trên tay bưng bát canh, đút từng muỗng canh vào trong miệng của Tư Cảnh Vực.
Sau khi uống gần hết nửa bát, lúc này hắn mới cảm thấy cơ thể không còn khó chịu như trước nữa.
Đôi mắt phượng từ từ nhắm lại, không biết từ bao giờ đã chìm vào sâu trong giấc ngủ.
Cố Nguyệt thở dài một hơi, đặt bát canh sang một bên, sau đó vươn vai để giải toả tâm trạng mệt mỏi trong người.
Ngắm nhìn người đàn ông ngủ, ngũ quan sắc sảo, càng nhìn Cố Nguyệt lại muốn hôn trộm người trước mặt một cái, nhưng lương tâm của cô lại không cho phép bản thân mình làm điều xấu hổ đó.
Nửa tiếng trước, khi vừa đưa hắn vào phòng, Cố Nguyệt cũng có ý định muốn nhân cơ hội để gạo nấu thành cơm như lời của bạn thân cô khuyên.
Nực cười thật, đến cuối cùng cô vẫn là một người nhút nhát, không đủ can đảm làm chuyện gì.
Sáng ngày hôm sau, khi ánh dương vừa ló dạng, Tư Cảnh Vực đột ngột bừng tỉnh trong cơ thể mệt mỏi.
Hắn đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh căn phòng, nhận ra bản thân mình vừa trải qua cơn ác mộng, nhưng không hiểu sao giấc mơ đó lại chân thật đến vậy.
Trong mơ, Tư Cảnh Vực tận mắt chứng kiến Cố Nguyệt trên tay cầm con dao găm sắc bén đâm xuyên thấu vào tim của Diệp Noãn, máu đỏ tuôn trào nhuốm đậm một mảng váy cưới trắng tinh, còn bản thân hắn lại bị vệ sĩ của ba mình giữ chặt lại, ép hắn phải nhìn cảnh người phụ nữ mình yêu bị hành hạ sống không bằng chết.
Hắn lắc lắc cái đầu để thêm tỉnh táo, khuỷu tay gác lên đùi, ngón tay cái kết hợp với ngón áp út day day hai bên thái dương.
Lúc này ánh nhìn của người đàn ông vô tình dừng lại ở vị trí mép giường, ánh mắt lười biếng liếc nhìn người con gái đang gục ngủ bên giường, lúc bấy giờ hắn mới nhớ mọi việc đã xảy ra.
Tư Cảnh Vực vô cùng biết ơn với người phụ nữ, chỉ tiếc rằng trong lòng hắn đã có người khác.
Hắn cố suy nghĩ rốt cuộc bản thân đối với Cố Nguyệt là loại tình cảm gì.
Tình yêu sao? Không phải, chỉ dừng lại ở một tình bạn tri kỷ.
Chung quy Cố Nguyệt là một cô tiêu thư hiền lành bị gia đình áp đặt hôn ước với hắn.
Hắn không ghét cô ấy, cũng không yêu cô ấy.
Từ trước đến giờ, chỉ duy nhất một mình Diệp Noãn mới làm cho con tim Tư Cảnh Vực xao động.
Người đàn ông bước xuống giường, so với dáng vẻ chậm chạp đêm qua thì hiện tại nhanh nhẹn hơn nhiều.
Hắn nhẹ nhàng bế Cố Nguyệt lên, từ nhất cử nhất động không phát ra một tiếng ồn nào, khéo léo đặt Cố Nguyệt xuống nệm giường mềm mại, không quên đắp chăn đến ngang vai cho cô.
Sau cùng, hắn rời khỏi phòng xuống một căn phòng khác tắm rửa.