Lục Chiến Đình mừng rỡ không thôi, anh ôm chặt lấy vai Diệp Noãn khiến cho cô có chút khó thở.
"Cuối cùng cũng gặp lại cậu rồi! Đáng ghét, cậu dám cắt đứt liên lạc với mình sao? Làm bảy năm qua mình tìm kiếm tin tức của cậu mệt mỏi muốn chết đi được!"
Diệp Noãn có chút khó xử.
Dù sao người trước mặt là bạn thân của mình, năm học cao trung mỗi lần anh chàng này vui sướng điều gì đó toàn đến tâm sự với Diệp Noãn, đôi lần phấn khích quá đà mà ôm choàng lấy cô thế này.
Lâu dần thành quen, Diệp Noãn luôn coi Lục Chiến Đình như người anh em tốt trong gia đình.
Đã hơn bảy năm trôi qua, hai người đã mất liên lạc với nhau, gần như biệt tăm không dấu vết bỗng một ngày xuất hiện trước mặt, làm hành động thân thiết khiến cho Diệp Noãn có chút không quen.
Đã thế hiện tại cô lại là single mom, còn cậu bạn thân kia chắc hẳn đã lập gia đình, nếu như để người phụ nữ ấy bắt gặp cảnh chồng mình ôm tình tứ với người phụ nữ khác, liệu rằng trong lòng cô ấy sinh ra hiểu lầm làm cho hôn nhân giữa hai người bọn họ xảy ra mâu thuẫn hay không?
"Lục Chiến Đình...!cái tên chết tiệt này! Cậu còn không buông ra, tính làm lão nương ngạt thở hả?"
Lục Chiến Đình dường như nhận thức được bản thân mình có chút thái quá, anh ngay lập tức buông Diệp Noãn ra, gãi đầu cười khờ một cái.
"Xin lỗi...!mình quá phấn khích..."
Diệp Noãn được buông ra ngay lập tức hít một hơi thật sâu, sau đó điều hoà lại hô hấp của mình.
Lúc này cô chợt nhớ ra điều gì đó, ngẩng mặt lên nhìn Lục Chiến Đình, hỏi anh một câu.
"Sau lễ tốt nghiệp, cậu biệt tăm sang phương trời nào vậy? Số di động thì nằm ngoài vùng sóng, định cắt đứt tình bạn tri kỷ của chúng ta sao?"
"Ấy chết! Cậu lại vu oan cho mình rồi! Chẳng qua là gia đình mình có chuyện đột xuất nên mới qua định cư bên Châu Phi một thời gian.
Ba năm sau quay trở lại về nước, mình có ghé qua nhà hỏi thăm cậu thì bác Diệp Thiên nói câu đã đi du học bên Anh Quốc..."
"Ờ, biết được người ta đi du học mà không thèm liên lạc hỏi thăm tình hình sức khoẻ.
Hay lắm, thù này lão nương không trả không phải là người!"
"Ơ kìa, chẳng phải mình tạo cho cậu một bất ngờ sao.
Bây giờ cậu lại quay sang trách móc mình? Ai bảo cậu đi du học kỹ quá, bảy năm rồi vẫn chưa chịu về, làm mình lầm tưởng cậu đã kiếm được tấm chồng ngoại quốc, cuộc sống hạnh phúc sung túc cho nên đã quên bạn quên bè rồi."
Vừa nói, nét mặt của Lục Chiến Đình có chút thảo mai.
Anh không ngừng đay nghiến từng câu từng chữ một, cái miệng trề dài ra như đang nói xấu đối phương.
Diệp Noãn vừa vui vừa giận, nhưng cô vẫn không thuận mắt cái dáng vẻ thảo mai nhiều lời của cậu bạn thân này.
Cô lườm Lục Chiến Đình một cái, bàn tay thanh mảnh vươn ra đánh vào lưng cậu bạn một cái rõ đau.
"Quên cái con khỉ nhà cậu!"
Do thời gian ít cho nên Diệp Noãn nói chuyện với bạn học cũ thêm vài câu sau đó xin phép rời đi trước.
Trước khi tạm biệt nhau, Lục Chiến Đình có hẹn vào cuối tuần sẽ đến nhà Diệp Noãn cùng bữa tối, một phần muốn thăm tình hình sức khoẻ của ba Diệp Thiên, phần còn lại chủ yếu ôn lại kỷ niệm thời còn là học sinh.
Lục Chiến Đình cũng không quên ôm cô một cái thay lời chào tạm biệt.
Họ không hề biết những hành động thân thiết này đã vô tình lọt vào tầm nhìn của một người.
Tư Cảnh Vực ngồi trên xe, phóng con ngươi trầm đục sắc bén về phía cặp đôi đang ôm nhau thắm thiết, khuôn mặt đanh lại, hơi thở thoát ra khá nặng nề.
Trông người đàn ông bây giờ rất đáng sợ, xung quanh hắn thoát ra một hàn khí lạnh lẽo, khiến cho nhiệt độ không khí trong xe giảm xuống vài độ.
Tận mắt nhìn thấy người phụ nữ mình để ý ôm ấp người đàn ông khác không phải mình, hắn không nhịn nổi cục tức này, bàn tay đấm thật mạnh vào vô lăng xe.
Vốn cứ tưởng đến bệnh viện thăm ba Diệp Noãn sẽ có cơ hội gặp được cô, nào ngờ thứ hắn nhận được lại là một màn cẩu lương không thể tiêu hoá nổi.
Chữ ghen hiện rõ trên khuôn mặt đẹp trai của hắn, mái tóc rủ xuống che đi phân nửa đôi mắt đang trong đà tức giận, con ngươi hằn lên tia máu đỏ, xương quai hàm giương cao hiện rõ vì đang khống chế lửa giận trong lòng, hận không thể dùng một chiêu đấm ngã tên đàn ông đáng ghét kia.
mNgười đàn ông nở một nụ cười đầy trào phúng.
Một tay hắn nắm chặt lấy vô lăng, lưng dựa vào thành ghế, tay còn lại đưa lên vuốt ngược mái tóc ra phía sau.
Đôi mắt mang theo nét tổn thương nhìn vào bóng lưng người phụ nữ đang khuất dần, lòng đau nhói lại chỉ vì nhận ra bản thân mình trong mắt cô ấy không là thứ gì cả.
Căn bản từ đầu Diệp Noãn chưa từng coi hắn là một người quan trọng trong tim mình, mà là người đàn ông vừa nãy ôm cô mới chiếm giữ được vị trí trong lòng cô.
Cái gì mà làm mẹ đơn thân vẫn tốt hơn, cái gì mà không cần đến đàn ông vẫn tốt? Tất cả điều dối trá!
Diệp Noãn, cả đời này em chỉ có thể là người phụ nữ của Tư Cảnh Vực này.
Ngoài tôi ra, những thằng khác đừng hòng có cửa chiếm được trái tim em!
Tư Cảnh Vực không thể ở đây thêm giây phút nào nữa.
Hắn trực tiếp khởi động động cơ xe, sau đó lái xe rời khỏi bệnh viện.
Người đàn ông không có ý định trở về biệt thự riêng của mình ngay, mà hắn lại dừng xe ngay trước quán bar ngay gần đó.
Thường thường quán bar sẽ hoạt động vào lúc chín giờ tối, nhưng người tiếp quản quán bar này lại anh em thân thiết của Tư Cảnh Vực.
Anh ta biết người đàn ông có uẩn khúc gì mới đến đây mượn rượu giải sầu, nhiệt tình đãi tiếp hắn.
"Người anh em, có chuyện gì không vui sao mà đến đây sớm vậy?"
Tư Cảnh Vực không thèm bận tâm, trực tiếp đi thẳng vào vị trí bàn mà mình thường hay ngồi.
Hắn ngồi xuống chiếc ghế sofa, hai chân vắt chéo gác trên bàn, tay kẹp điếu xì gà đưa lên miệng rít một hơi thật sâu, sau đó nhả ra một làn khói trắng đục, con mắt đen nhánh liếc nhìn về phía Hoàng Phong đang đứng gần đó.
"Cho năm chai Ballantine Finest!"
"Năm chai? Tư Cảnh Vực, cậu định tắm trong rượu hay sao mà gọi lắm thế? Nay thất tình à?"
Tư Cảnh Vực không thể duy trì tính kiên nhẫn để nói với Hoàng Phong, hắn ngay lập tức gằn giọng với người đàn ông:
"Đừng đứng đó mà càm ràm nhiều lời, mau đi lấy cho tôi!"
Năm chai rượu Ballantine Finest vừa đặt trên bàn, Tư Cảnh Vực ngay lập tức bật nắp một chai, không cần đến chiếc ly thuỷ tinh đang đặt trên bàn, trực tiếp ngửa mặt lên trời uống một hơi hết gần nửa chai.
Hoàng Phong biết hắn đang ngồi trên đống lửa, còn thắc mắc nói thêm câu nào chỉ sợ rước hoạ vào thân, anh lắc đầu ngán ngẩm, sau đó quay lưng rời đi.
Tư Cảnh Vực uống từng ngụm từng rượu một.
Giây phút này hắn chỉ có thể tìm đến rượu để giải sầu, mượn nồng độ cồn để quên đi những thứ khiến mình không vui.
Hắn cố quên đi gương mặt xinh đẹp của Diệp Noãn, nhưng không hiểu sao hình bóng của cô luôn khắc sâu vào trong tâm trí của hắn, không thể nào xí xoá đi được.
Cố Nguyệt có chút ngờ vực, đưa mắt nhìn về phía tay bạn thân chỉ.
Thấy Tư Cảnh Vực nằm bất động trên ghế sofa, ánh đèn sáng nhấp nháy đủ để soi rõ diện mạo đẹp đẽ như điêu khắc của người đàn ông.
Cố Nguyệt lo lắng, khẩn trương chạy đến bên Tư Cảnh Vực, tay không ngừng vỗ vào một bên mặt của hắn.
"Vực...!Vực...!anh làm sao vậy? Sao lại uống say thế này?"
Có cảm giác vô cùng gần gũi thân quen, nhưng lại xa cách vô bờ bến.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, nhưng đến khi chai rượu cuối cùng nốc cạn đáy, Tư Cảnh Vực lúc này đã say xỉn không còn nhận ra mọi thứ xung quanh.
Hắn nằm vặt ra ghế sofa, miệng không ngừng gọi tên Diệp Noãn, sau cùng ngủ thiếp đi.
Cố Nguyệt lúc này cũng vào quán bar cùng với bạn thân của mình, vô tình ánh mắt của cô dừng lại chỗ ngồi gần quầy pha chế.
Cô ấy không chú ý đến mấy, định tìm chỗ khác ngồi thì bỗng nhiên bạn thân cô níu tay mình lại, giọng nói có chút khẩn cấp.
"Nguyệt Nguyệt, nhìn kìa, kia có phải là chồng tương lai của cậu không?"