Diệp Noãn bị Tư Cảnh Vực tay ôm chặt vào trong vòm ngực, xung quanh bao phủ bởi hơi thở nam tính của người đàn ông.
Đối mặt với hành động vuốt ve yêu chiều của đối phương, sống lưng Diệp Noãn truyền đến một luồng tĩnh điện vô hình, nó khiến cho toàn thân cô không còn sức kháng cự lại trước sự ân cần của người đàn ông, da đầu tê dại.
Cũng may Diệp Noãn cô còn sót lại một chút lý trí, thân trên hơi gồng mình lại, hai tay tìm đường chống lên cơ ngực rắn chắc đang ẩn mình dưới lớp áo sơ mi mỏng, ra sức đẩy Tư Cảnh Vực ra xa.
Diệp Noãn gục mặt xuống che đi gương mặt sớm đã ửng hồng, hai ngón tay day day hai bên thái dương, cô hít một hơi thật sâu vào trong lồng ngực, sau đó thả lỏng người.
"Tư tổng, tôi mong anh đừng làm phiền đến cuộc sống của tôi nữa.
Anh cũng biết đó, hiện tại cuộc sống của hai mẹ con tôi rất tốt.
An An nhà tôi cũng không cần có một người ba, nó chỉ cần có mẹ là đủ.
Và tôi cũng không muốn mình là cái gai trong mắt của người ta! Cố tiểu thư, cô ấy là một người phụ nữ tốt! Hiếm có cô gái thiên kim tiểu thư nào lại có tính cách cởi mở, hiền hậu như cô ấy! Anh và cô ấy vốn sinh ra là để dành nhau.
Tôi và anh, hai con người có thái cực khác nhau hoàn toàn, không tương xứng với nhau!"
Quá mệt mỏi rồi! Diệp Noãn cảm thấy cuộc sống này quá mệt mỏi rồi! Trước kia cô sống không như vậy, kể từ khi về nước sinh sống, có quá nhiều bi kịch không hẹn trước ập đến, làm cô trở tay ứng biến không kịp.
Lần này cô nhất quyết không chịu yếu thế, cô dứt khoát từ chối lời thổ lộ của người đàn ông.
Tư Cảnh Vực nào có chịu bỏ qua cho cô, hắn đã có quyết tâm theo đuổi cô thì sẽ theo đuổi đến cùng, mặc cho cô phũ bỏ tấm chân tình của hắn, hắn vẫn cố níu kéo cô lại.
"Noãn Noãn, hãy đợi tôi! Tôi sẽ..."
Người đàn ông chưa kịp nói hết câu, Diệp Noãn ngay lập tức đưa tay lên ra hiệu cho hắn ngừng nói, còn mình lên tiếng cướp ngang thoại của hắn.
"Đừng nói nữa! Hôn ước của anh và Cố Nguyệt nói bỏ là bỏ dễ dàng vậy sao? Anh vốn dĩ không hiểu rõ tấm tình của phụ nữ chúng tôi, lấy lý do gì anh lại hứa hẹn cho tôi một cuộc sống hạnh phúc, giũ bỏ đi mối hôn sự của mình, anh không cảm thấy tội lỗi với đối phương sao? Xin anh đó, làm ơn trước khi làm việc gì đó hãy suy nghĩ thấu đáo một chút! Đừng có giữ cái thói trăng hoa như vậy nữa, chỉ làm khổ con gái nhà người ta mà thôi.
Đã bao giờ anh tự đặt mình vào cảm xúc của Cố Nguyệt không? Tận mắt nhìn chồng tương lai của mình quan tâm tận tình đến một người phụ nữ khác mà không phải mình, nó đau đớn đến mức độ nào hay không?"
Cái lần đầu tiên dùng bữa trưa, Diệp Noãn đã vô tình nhìn thấy một mặt tủi thân của Cố Nguyệt.
Mặc dù ngoài mặt cô ấy luôn giữ trạng thái vui vẻ, nhưng ẩn sâu bên trong người con gái đó là một cảm giác đớn đau vô cùng.
Vào lúc Cố Nguyệt đưa mắt nhìn xuống bát cơm của mình, Diệp Noãn đã nhìn thấy gương mặt mang chút buồn man mác, cánh mũi phập phồng vì ấm ức không nói thành lời, khoé mắt phiếm hồng vì nhẫn nhịn việc làm mà mình không hề sai.
Lúc đó Diệp Noãn đã có ý định tìm cách chuồn khỏi bữa ăn đầy gượng gạo này, nhưng đâu ngờ hắn ta lại gây khó dễ với cô, buộc cô phải ở lại dùng bữa với hắn và Cố Nguyệt.
Diệp Noãn nói nhiều như vậy, nhưng người đàn ông thờ ơ vô cảm đáp lại đúng một câu vô cùng ngắn gọn, đầy xúc tích:
"Tôi không yêu cô ấy!"
Diệp Noãn như bị dáng vẻ lãnh cảm của đối phương làm cho phát hoả.
Cô cũng không nhân nhượng gì nữa, phẫn nộ tóm lấy cổ áo của người đàn ông, gầm gừ nỗi tức giận trong cuống họng.
"Vậy anh có từng nghĩ hậu quả anh gây ra là do ai gánh chịu không? Tư Cảnh Vực, anh nghe rõ cho tôi! Diệp Noãn tôi không hề có bất cứ tình cảm nào với anh! Anh tốt nhất nên bỏ ý định đeo bám tôi đi! Tôi không thích quan hệ mờ ám giữa anh và tôi khiến cho người ta sinh nghi, từ đó ghen ăn tức ở mà tìm đến gây khó dễ với tôi, gắn cho tôi hàng trăm cái mác dơ bẩn."
Đối mặt với những lời oán trách của Diệp Noãn, người đàn ông chỉ biết cứng họng.
Mở miệng định nói vấn đề gì đó nhưng chẳng biết nên thốt ra lời nói như thế nào.
Bởi vì phụ nữ một khi tức giận trông rất đáng sợ.
Diệp Noãn cũng không phải ngoại lệ.
Cô hiện tại không khác gì một con chúa sơn lâm của chốn rừng xanh đang tức giận, ra sức buông bỏ những lời cay đắng, những nỗi tuyệt vọng mà mình cất giữ bấy lâu nay ra để than trách với người đàn ông, người mà đã kéo cô hết lần này đến lần khác vào cái bẫy của thù địch.
Sau khi nói hết ra những bất mãn trong lòng mình, Diệp Noãn chỉ thở dài một hơi, tự mình thắt dây an toàn lại.
Cả hai trầm mặc, không ai thốt lên lời nào.
Bầu không khí rơi vào trạng thái im lặng, im lặng đến nỗi con người ta nghe rõ từng bước chân người đi ở sảnh khách sạn, có thể nghe rõ từng đường bay của ngọn gió.
Sau vài phút im lặng, Tư Cảnh Vực lúc này mới trút một hơi thở nặng nề xuống, hai tay siết chặt lên vô lăng xe.
Hắn không nghiêng đầu sang đối diện với Diệp Noãn, mắt nhìn thẳng về phía trước, khoé môi giật giật vài cái, thanh âm nhẹ nhàng thoát ra khỏi cuống họng:
"Xin lỗi!"
Diệp Noãn không đoái hoài đến lời xin lỗi chân thành của đối phương.
Hai tay cô khoanh lại trước ngực, đôi mắt nhắm nghiền lại với nhau.
Tư Cảnh Vực cũng không làm khó cô nữa, hắn trực tiếp khởi động xe, bánh xe từ từ lăn chuyển trên mặt đất.