"Tư… Tư tổng, sao anh lại đến đây?"

Giọng cảnh sát Trần chứa phần bất ngờ cùng khiếp đảm, đứng bật dậy đi đến phía Tư Cảnh Vực.

Nhân vật lớn tầm cỡ như hắn ông ta đã nghe danh rất nhiều từ những người có địa vị cao trong xã hội.

Tập đoàn MR là một công ty lớn mạnh siêu quốc gia, không ít người mơ ước được bắt tận tay, thấy tận mắt người đứng đầu của tập đoàn lừng lẫy này.

Không ngờ người đàn ông hoàng kim trong lòng biết bao cô gái hôm nay lại có mặt tại sở cảnh sát này, còn với thái độ không coi ai ra gì làm cho mọi người ở đây thở không thông.

Tuy bên ngoài thấy rằng Tư Cảnh Vực có chỗ đứng cao về kinh doanh nhưng chính trị thì nhà họ Tư đứng sau thao túng cũng không tồi.

Thế nên ông ta không dám có thái độ lỗ mãng trước mặt hắn.

"Quý hóa quá, Tư tổng hôm nay đích thân đến sở cảnh sát thế này không biết có chuyện gì quan trọng không?"

Liếc mắt nhìn vẻ mặt nịnh bợ của ông ta, Tư Cảnh Vực đã lộ ra điểm chán ghét dời mắt đi, chất giọng vẫn lạnh thấu xương, ra lệnh:

"Thả người ra!"

Cảnh sát Trần nghi hoặc chỉ tay về phía Diệp Noãn.

"Ý Tư tổng là… cô ta?"

"Thế ông nghĩ tôi còn bảo thả ai khác nữa?"

Ông ta tròn mắt bất ngờ, hai chân muốn đứng không vững.

Vậy là ông ta đã đụng phải người không nên đụng, lại bắt ngay người phụ nữ của Tư Cảnh Vực tống vào tù.

Thế là vô tình gây ra mâu thuẫn với người có máu mặt lớn như hắn.

Gia thế và năng lực của Tư Cảnh Vực chỉ với một cái búng tay thôi đã có thể khiến cho địa vị hiện tại của ông ta biến mất ngay lập tức.

Càng nghĩ, cảnh sát Trần càng sợ hãi.

Khi trông thấy Tư Cảnh Vực đích thân đến đây, Sở Thanh Thanh ghen tức cao độ, mạnh bạo bấu lấy váy của mình đến run run.

Hắn vậy mà sủng Diệp Noãn đến thế.

Một đàn ông xuất sắc như vậy lại bị loại người như cô tóm trước, cô ta sao mà không ghen tức.

Lúc trước bị sự đẹp trai lãng tử của Từ Viễn cuốn hút, Sở Thanh Thanh mới say đắm với hắn ta, cùng Từ Viễn làm ra nhiều chuyện đê tiện với cô.

Nhưng từ khi biết đến Tư Cảnh Vực, cô ta như mở mang tầm nhìn hơn.

Một người đàn ông vừa có tài có sắc lại giàu có, cô ta luôn nuôi nấng ý định quyến rũ Tư Cảnh Vực cho dù bên cạnh đang có Từ Viễn.

"Tư tổng, anh chớ vội bênh vực cho cô ta.

Anh có biết con người Diệp Noãn đê tiện thế nào không?"

Sở Thanh Thanh chỉ thẳng vào mặt Diệp Sở An, lớn tiếng cho mọi người đều biết:

"Em vô tình đụng mặt với cô ta ở trung tâm thương mại, có nói chuyện vài câu thì cô ta đã thẹn hoá quá giận nhảy đến đánh em rồi.

Cô ta lúc trước còn ăn nằm với biết bao đàn ông rồi đẻ ra đứa trẻ không biết ba của nó là ai này.

Con người xấu xa như vậy em nghĩ anh không nên dây dưa nữa đâu.

Tư tổng, hãy đuổi cô ta đi đi."

Diệp Noãn vùng khỏi tay của hai cô cảnh sát, từng bước tiến lại gần Sở Thanh Thanh, đứng ngang bằng với Tư Cảnh Vực.

Cô không giấu nổi sự tức tối trong đáy mắt.

"Con hồ ly cướp người yêu của người khác như cô không có tư cách để đánh giá tôi.

Tôi mà đê tiện một thì các người đê tiện lại gấp trăm gấp ngàn lần."

Diệp Noãn"chật chật" vài tiếng, giọng điệu đã trở nên mệt mỏi chán chường:

"Thiết nghĩ thì cũng phải cảm ơn cô một tiếng.

Sở Thanh Thanh, nhờ cô mà tôi đã thoát khỏi tên tra nam bội bạc này để có thể tìm được một người tuyệt vời như Tư tổng."

Nụ cười của Diệp Noãn vừa khinh bỉ vừa thách thức, ẩn sâu trong đó là sự nguy hiểm chết chóc tiềm tàng.

Cô rất tự nhiên choàng lấy cánh tay của Tư Cảnh Vực, nghiêng mặt nở một nụ cười dịu dàng với hắn.

Dù sao mọi người cũng đã hiểu lầm cả rồi, cô cũng không ngại tiếp tục.

"Cô… Diệp Noãn, sao cô có thể trơ trẽn đến vậy chứ? Cái thứ dơ bẩn mà thích trèo cao có ngày cũng sẽ bị ngã tan xương nát thịt mà thôi."

"Cảm ơn lời khuyên bổ ích của cô nha, nhưng tôi thà là tan xương nát thịt còn hơn phải làm trái đào mặc cho người ta muốn bóp thành dạng gì thì bóp như xưa kia.

Sẵn đây tôi cũng tiện nói cho cô biết.

Nếu cô cứ gây rắc rối cho tôi thì tôi không ngại làm cô thân bại danh liệt đâu."

Nói xong, Diệp Noãn liếc mắt sang Từ Viễn ảm đạm lạnh lùng, như một lời cảnh cáo: "Cả anh cũng như vậy."

Sở Thanh Thanh tức đỏ cả mắt, chân chỉ biết đứng yên, hận không thể túm lấy Diệp Noãn mà đánh một trận tới tấp như trong tưởng tượng.

Nghĩ cô đây rõ là muốn thị uy cho cô ta biết đằng sau cô có ngọn núi cao chót vót vững chãi là Tư Cảnh Vực chống đỡ.

Muốn làm cô ngã đau là chuyện khó như lên trời, không cẩn thận sẽ nhận lấy hậu quả khôn lường.

Với tính cách của Sở Thanh Thanh sao có thể dễ dàng như vậy.

Cô ra nhìn bộ dạng kiềm chế của cô ta, Diệp Noãn lại không muốn dễ dàng buông tha như vậy.

"Cũng tội cô thật đấy, vì thay tôi làm người bên cạnh của Từ Viễn mà hiện tại tay trắng bị đuổi khỏi Sở gia rồi.

Đứa con riêng ngoài giá thú như cô sớm muộn gì cũng bị người của chính thất đuổi thôi.

Đừng có buồn nha.

Người ta nói tình yêu sẽ chữa lành vết thương lòng.

Cô nên cầu trời để Từ Viễn sẽ bên cạnh cô mãi đi, e rằng với tính cách lăng nhăng của hắn ta sớm muốn cô cũng bị đá đi thôi."

"Cô nói bậy bạ gì vậy hả?"

Mi tâm Sở Thanh Thanh run rẩy kịch liệt.

Diệp Noãn sao lại biết cô ta là con riêng chứ? Ngoài người trong Sở gia ra còn có ai biết được chuyện đáng xấu hổ này đâu?

Chẳng lẽ Diệp Noãn là đang điều tra cô ta?

Sắc mặt Từ Viễn bắt đầu đen lại, khó coi không thua kém gì Sở Thanh Thanh, đưa mắt lườm Diệp Noãn.

Bây giờ cô đẹp hơn lúc trước rất nhiều nhưng cô như một bông hồng có gai, hắn ta mà chạm đến liền bị gai nhọn của cô đâm cho bị thương đau đớn.

Lời nói của cô cũng là liều sát thương cực mạnh.

Từ Viễn càng thấy bất mãn.

"Diệp Noãn, ai cho cô bóng gió ẩn ý sỉ nhục tôi vậy chứ? Có Tư tổng ở đây cô liền lên mặt ức hiếp ngược được sao, cô nghĩ anh ấy có thể không biết đúng sai mắt nhắm mắt mở dung túng cho cô sao?"

Diệp Noãn muốn mở miệng nói lại bỗng cảm thấy eo đã bị một vòng tay siết rất chặt, kéo cô áp sát lại gần hắn hơn.

Cô nhìn hắn, nửa bên sườn mặt nam tính đẹp chết người.

Ở góc độ này đúng là quá chân thực và mê người.

Trong khoảnh khắc ấy, Diệp Noãn như bị thôi miên, nhìn hắn chằm chằm.

Đến khi người đàn ông nhìn đến cô, hai mắt chạm nhau, Diệp Noãn mớ giật mình ngại ngùng quay sang hướng khác.

Giọng cười trầm nhẹ vang bên tai cô, ý vị thoải mái cùng lười biếng.

"Thế thì cậu không biết rồi, tôi là kẻ không biết đúng sai, thích dung túng cho người mình yêu vậy đấy.

Cho nên kẻ nào dám làm cho cô ấy phật lòng, tôi liền làm kẻ đó chết không toàn thây."

Một ngọn gió lạnh lẽo thôi đến khiến Từ Viễn sởn gai ốc cả lên, ánh mắt lưng chừng nhìn đôi nam nữ thân mật dính lấy nhau, sự ghen tức cùng bất lực vùng dậy.

Khoảnh khắc Tư Cảnh Vực nói ra câu đó, cô là người gần với hắn nhất, nghe rõ từng lời từng chữ, ngụ ý cùng sự đe dọa nồng đậm.

Diệp Sở An từ lúc đến bây giờ chứng kiến tất cả, không khỏi cảm thán khí chất của Tư Cảnh Vực quá xuất sắc.

Người này mà làm ba của cậu cũng không tệ!

Cũng may Diệp Sở An thông minh.

Lúc trước khi Tư Cảnh Vực đưa Diệp Noãn về nhà.

Hắn sợ nửa đêm cô xảy ra chuyện khẩn cấp nên để lại số điện thoại của mình cho Diệp Sở An trước khi rời đi.

Trong tình huống cấp bách thế này, cậu liền gọi cho Tư Cảnh Vực nhờ giúp đỡ vì biết chỉ có hắn mới có thể cứu mẹ cậu.

Đột nhiên mắt cậu trừng to, hét lên:

"Mẹ ơi cẩn thận."

Mở ASUS Republic of Gamers ROG Strix G15 G513.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play