[HP] KHẾ ƯỚC TỬ THẦN- FULL(SNARRY)

CHƯƠNG 4: MÁU KẺ ĐƯỢC CHỌN.


1 năm

trướctiếp

"Cái này là gì?" Snape cầm lọ chứa dung dịch màu đỏ, thực ra anh biết, đây là máu, nhưng anh không biết vì sao Epson lại đưa cho mình.

Epson là một nhà thám hiểm, cũng là thành viên Hiệp hội Độc dược, nhưng tên này cũng không thích đánh nhau, chiến tranh vừa đến cậu ta đã lấy tư cách là nhà thám hiểm bắt đầu chuyến vòng quanh thế giới, khi mọi việc yên ổn mới trở về. Snape cũng không tính là thích người này, nhưng cũng chẳng có lí do gì để ghét cả, bởi vì thật ra, người này hầu như không làm gì sai, hơn nữa lại rất thức thời.

"Em trai họ hàng xa ở Mỹ gửi cho tôi." Epson khiêm tốn lại đầy lễ nghi, "Một năm trước cậu ta vừa gặp người đàn ông kia đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng thật tiếc, người kia lại không thích cậu ta, cho nên... anh cũng biết muốn đối phó với Muggle, có rất nhiều phương pháp , cho nên cậu ta lựa chọn cái này."

"A." Là Tình Dược, Snape có thể tưởng tượng được.

"Nhưng Tình Dược lại không có tác dụng." Epson chỉ vào lọ thủy tinh, "Cho nên em trai tôi liền đem cái này đến đây, nói thật, máu của người đàn ông kia thật khó lấy."

"Miễn dịch với Tình Dược?" Chuyện này khiến bậc thầy độc dược hứng thú – Tình Dược cùng độc dược cũng không giống nhau, nói đúng hơn là một người có thể miễn dịch với độc dược nhưng đối với Tình Dược lại khó chống cự, người có thể miễn dịch với Tình Dược gần như không tồn tại! Đúng thế, chuyện này không phù hợp với nguyên lý vận hành của pháp thuật, cho dù đối phương là Muggle đi nữa.

Nếu pháp thuật không dùng được trên người Muggle, nhưng vậy sẽ không phát sinh chuyện đi săn, lại càng không có lí luận thuần huyết, cho nên Snape nảy sinh hứng thú đối với lọ máu này – đúng vậy, anh phải nghiên cứu máu Muggle này thật tốt.

Tiễn Epson, Snape liền tiến vào phòng thí nghiệm độc dược bắt đầu nghiên cứu.

Trên thực tế, cũng không phải bất kì bậc thầy độc dược nào cũng tìm ra bí ẩn bên trong máu, lại càng không phải mọi phù thuỷ đều có thiên phú về độc dược, giống như Epson, mặc dù là thành viên Hiệp hội Độc dược, đồng thời là bậc thầy độc dược, nhưng không một ai nghiên cứu ra độc dược khiến con người trở nên thông minh, đương nhiên đối với Snape mà nói, anh vẫn còn đầu óc, ít nhất có thể làm ra Chân Dược tương đối nguyên chất.

Đúng thế, độc dược dù là lớp học bắt buộc của phù thủy, nhưng cũng không thể không nói có người cả đời cũng không điều chế tốt được một bình bổ máu đơn giản.

Trích ra một giọt, Snape thật cẩn thận nhỏ vào trong chén nước, sau đó từ từ thêm một chút dịch cơ bản... máu trong chén bắt đầu thay đổi...

Harry Potter?!

Snape nhìn chằm chằm vào lọ máu, mắt trừng lên, lập tức anh dùng một số độc dược có tác dụng đặc biệt thả vào trong chén, anh nghĩ, biết đâu có thể biết rõ chuyện này!

Không sai, Severus Snape tuyệt đối không nhận nhầm máu Kẻ Được Chọn... Nhiều năm nay mỗi lần Kẻ Được Chọn bị thương cần độc dược hầu như đều do anh điều chế, mà đôi khi cần đến máu Kẻ Được Chọn, cho nên Snape tuyệt đối sẽ không nhận nhầm máu Harry Potter... tuyệt đối không. Cho dù Dumbledore có thể thành cha ruột của Voldemort, anh cũng không nhận sai máu Kẻ Được Chọn... Đỏ tươi, ẩn chứa sức hút mãnh liệt, chỉ cần dùng dịch cơ bản nhỏ vào sẽ thu được phản ứng pháp lực không ngừng.

Không thể không nói, em họ của Epson là một tên có đầu óc, Snape lạnh lùng trích thêm một giọt máu nhỏ vào một chiếc chén khác, sau đó thả vào một ít dược liệu... rồi chăm chú quan sát phản ứng của máu... Không – chuyện này không thể nào!

Snape gần như muốn trừng cái chén đến mức thủng một lỗ.

Anh cho hai cái chén một bùa thanh lý hoàn toàn, sau đó bước đến bàn đọc sách, lấy một tấm da dê ra viết, rơi xuống, viết lần nữa, lại tiếp tục rơi.... khiến tấm da dê nhàu nát, quăng qua một bên, lại lấy ra một tấm da dê khác viết qua loa vài chữ, rồi mới mở ngăn kéo lấy bì thư màu đen, nhét nó vào, đem bức thư giao cho con ưng đen.

"Giao cho Binlesi Epson." Snape nói.

Con ưng cọ Snape một chút, rồi mới bay ra Hogwart. Hơn hai mươi phút, nó trở về, kèm theo hồi âm.

Snape đem một ít thịt bò tươi cho nó ăn, rồi mới mở thư ra xem – trả lời cũng chỉ có vài chữ, nhưng càng khiến anh chìm sâu vào khủng hoảng, anh đọc lại nhiều lần, thả rơi nó, hiện tại anh cần nhất là ghế dựa... hay là thôi, anh trực tiếp ngồi trên sàn nhà, ngón tay luồn vào mái tóc đầy dầu.

Chuyện này là sai lầm.

Đúng vậy, cái này sai rồi!

Severus Snape ngẩng đầu, trong mắt ẩn chứa khao khát cùng không cam lòng, rồi mới bước đến bàn thí nghiệm cầm lọ máu Kẻ Được Chọn.. cuối cùng lấy một giọt máu của bản thân... chăm chú quan sát phản ứng trong chén... cho đến khi anh không thể không từ bỏ phần ảo tưởng cuối cùng, chán nản cúi đầu.

Thật ra, khi anh nghĩ mình đã đến lúc chết, nếu mở mắt có thể thấy trần nhà trắng như tuyết của thánh Mungo thì đấy chính là việc tốt nhất trên thế gian, nhưng anh sai rồi... Khi mở mắt, nhìn thấy một đôi phỉ thúy, sắc xanh tựa như hồ nước tinh khiết nhất thế gian, đẹp đến khiến người ta nghẹt thở, nhưng mà vẻ đẹp ấy cũng không giống người mà anh vẫn hay hoài niệm, mà là... thuộc về Kẻ Được Chọn.

Có lẽ Kẻ Được Chọn không thắng, có lẽ cậu cũng đã chết – đúng thế, Dumbledore không phải cũng có ý định này sao! Snape muốn châm chọc Kẻ Được Chọn, nhưng chỉ giật giật khóe miệng, lại chẳng nói một lời nào.

Kẻ Được Chọn cười khổ, rồi mới đút anh một lọ độc dược có thể kích tình, chuyện này đối với anh cũng không có gì, thế nhưng anh không nghĩ mình có tinh thần mà phản ứng, kết quả để Kẻ Được Chọn đạt được mục đích.

"Giáo sư... thật xin lỗi, con chỉ là..." Kẻ Được Chọn bắt đầu cởi quần áo của anh, lúc này anh còn đang chống cự dược hiệu, mà Kẻ Được Chọn cũng không để cho anh có cơ hội, bắt đầu hôn anh – dùng phương pháp như chó con cắn người, "Giáo sư, con không thương thầy, nhưng con lại muốn làm như vậy, đừng hỏi con vì sao lại muốn làm chuyện này... Được rồi, con chỉ muốn lưu lại chút hình ảnh, ít nhất cũng khiến thầy sẽ mãi nhớ con, đúng không?" Rồi cậu cắn mạnh, gần như xem anh là người đã chết, sau đó tự cởi quần áo của bản thân.

Cơ thể thiếu niên rất được, dáng người cân xứng, mặc dù có chút lùn nhưng không thể che dấu ưu điểm của cậu – thắt lưng nhỏ, đường cong trên cơ thể vô cùng lưu loát, ngay cả làn da cũng đẹp đến không thể tưởng tượng nổi... Snape khống chế thân thể cùng lí trí của bản thân, anh cũng không muốn đè một đứa trẻ, nhất là đứa trẻ mà anh bảo vệ từ nhỏ đến lớn – còn là... con trai Lily!

Nhưng mà Kẻ Được Chọn không để anh có cơ hội trốn thoát, cho dù là một cậu bé không hề có kinh nghiệm, cậu vẫn chỉ là đứa nhỏ, Snape cảm thấy bi ai, nhưng anh quả thật không thể cự tuyệt nhiệt tình của cậu được.

Harry dán chặt thân thể vào anh rồi bắt đầu đụng chạm, da cùng da dán chặt vào nhau, một cảm giác vui vẻ kì lạ đánh thẳng vào ý thức, Snape không có cách nào làm nguội bản thân, mà đôi mắt xanh lục kia nhìn chằm chằm vào anh...

"Con xin thầy... giáo sư, con xin thầy..." Cầm tay anh chạm vào thân thể cậu, "Con không muốn cô đơn, con không muốn!"

Không phải vì tình yêu, cũng không phải vì rung động, chính là do đau khổ, có lẽ là đau đớn khiến anh hồi tỉnh.

Không biết trong đầu rốt cuộc đang nghĩ gì, Snape quyết định ném lý trí đi – nếu đã chết, cần gì phải làm thánh nhân? Anh không phải thánh nhân, chưa từng.

Cho nên, anh hung hăng thượng Kẻ Được Chọn, đè cậu xuống đất, dùng sức, xông vào bên trong Kẻ Được Chọn, sau đó lui ra, rồi lại tiếp tục đi vào, bắt Kẻ Được Chọn gầy gò xin tha, nhưng không sao – Snape nghĩ – nếu đã xuống địa ngục, vậy thì sao chứ? Tuy nhiên anh thực nghi ngờ vì lý do gì mà trong địa ngục Kẻ Được Chọn lại lấy lòng anh?

Snape cũng không biết rốt cuộc mình trúng cái gì, có lẽ dược kia đã dẫn dắt được một người đáy lòng u ám, có lẽ dược kia không chỉ khống chế thân thể, có lẽ... Không biết cuối cùng có bao nhiêu có lẽ, nhưng anh biết chính mình đang làm gì, Kẻ Được Chọn đang làm gì.

Chờ đến khi Severus Snape mở mắt lần nữa, anh phát hiện mình đang nằm trong bệnh viện St Mungo, Kẻ Được Chọn đã rời khỏi giới pháp thuật, đi trên con đường cùng thần chết kí thêm khế ước không có lối về... Đúng vậy, Snape cho rằng là như thế, cho nên Kẻ Được Chọn phải chết mới cùng mình làm chuyện kia.

Cái này... vừa rơi vào tay giặc đồng thời làm chuyện tình mình chán ghét, mặc dù anh tin rằng, giữa hai người căn bản không có tình yêu gì cả, nhưng đôi khi đối với đàn ông mà nói, tình yêu cũng không phải lí do duy nhất phát sinh việc đó, đó là vì sao bọn họ làm, không sai... Kẻ Được Chọn cho anh một bùa hôn mê, sau đó... Khi anh tỉnh giấc, nhìn thấy chính là trần nhà trắng tinh của viện Mungo.

Nhưng đối với anh mà nói, chuyện này cũng không phải lí do khiến anh đau khổ... Đúng thế, làm thì làm, anh sẽ không vì thế mà hối hận, nhưng mà... ngẩng đầu nhìn công trình trong ống nghiệm...

Được rồi, được rồi! Cậu thắng! Harry Potter! Kẻ Được Chọn! Cậu bé hoàng kim!

Snape đột nhiên đứng lên tiến đến bàn làm việc – đúng vậy, hiện tại anh có máu Kẻ Được Chọn, anh hoàn toàn có thể tìm ra cậu, đúng vậy... hoàn toàn có thể!

Lúc này Snape cũng không biết phải dùng loại trạng thái nào để làm việc, anh không biết, cũng không muốn biết... Có lẽ cũng không thể cho Kẻ Được Chọn một "Obliviate", có lẽ... Anh sẽ đánh Kẻ Được Chọn một trận, nhưng đành chấp nhận... anh chỉ có thể rời khỏi Hogwart để đi đến bên Kẻ Được Chọn không có não lại lỗ mãng kích động kia... Giám định... Đúng vậy, máu này đã lấy từ một năm trước cũng chính là hai tháng sau chiến tranh, mà anh kiểm tra đo lường tuyệt không sai sót... Cho nên... nếu thật là như thế... Đúng vậy, anh không thể bỏ qua cho Kẻ Được Chọn, tuyệt đối không thể... bỏ qua!

Những ngón tay điều chế độc dược tựa như đang múa, các loại dược liệu đều bị ném vào nồi quặng sau đó thu vào trong bình nhỏ, dung dịch trong bình có rất nhiều màu sắc, nhưng dung dịch này thông qua mười ngón tay pha trộn, tựa như ở ngón tay thể hiện ra cử chỉ không thuộc về con người... Cuối cùng, chúng dừng lại, đựng trong một bình thủy tinh bình thường lớn hơn chiếc bình khi nãy một chút, xuyên qua thủy tinh, có thể nhìn thấy màu sắc dung dịch – màu máu, đỏ tươi, tựa như vẫn còn sự sống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp