*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau đêm thất tịch, Đan Niên bị Tuệ Nương nhốt ở nhà ép học thêu hoa và làm vài món quần áo đơn giản. Đan Niên mỗi ngày đều phải tìm Thẩm Ngọc phát tiết nỗi buồn chán trong lòng một phen, cuối cùng Thẩm Ngọc bị làm phiền đến nhức đầu vô cùng, tìm Tuệ Nương hô to không cần tra tấn Đan Niên nữa, muội muội sẽ trả thù, sẽ hành hạ con trai của nương đến chết!
Tuệ Nương hoàn toàn không bị đả động, dứt khoát nói với Đan Niên: “Muốn trộm lười, không có cửa đâu! Hai năm nữa đã phải gả tới nhà người khác, đến lúc đó đưa cho người ta một nàng dâu vừa dốt vừa lười, nương cũng không muốn bị thông gia trạc cột sống!”
Đan Niên gặp trắc trở, sờ sờ cái mũi, cảm thán nói: “Nương a, chuyến lấy chồng lập gia đình sao có thể nói trắng ra như vậy với con a?”
Tuệ Nương trắng mắt liếc nàng một cái, “Không nói trắng ra như vậy, con sẽ vẫn giả vờ nghe không hiểu. Chớ có lại nhàn hạ lười biếng, đừng tưởng là nương không biết lần trước hầu bao con làm là Bích Dao thêu!”
Đan Niên mặt mày đau khổ, cư nhiên bị phát hiện, uổng công nàng còn luôn mãi dặn Bích Dao phải thêu khó coi một chút.
Không đợi Đan Niên oán trách Bích Dao, Bích Dao đã ồn ào kêu to, “Tiểu thư, tiểu thư đang làm loại quần áo gì vậy?”
Đan Niên cắt tấm vải thành hai mảng lớn hình thân người, chuẩn bị khâu mép chúng nó với nhau, làm thành một bộ áo ngắn chui đầu và quần đùi. “Đây là áo ngủ, dùng để mặc khi ngủ, rất thoải mái rộng rãi, còn cách làm cụ thể, ngươi hãy bỏ qua đi.” Đan Niên nhìn hiểu ánh mắt trách cứ của Bích Dao, rõ ràng đang nói “Tiểu thư chính là đang lãng phí vải!” Trong lúc nhất thời có chút chột dạ.
Đang lúc Đan Niên đấu tranh với đống vải vóc và kim chỉ, Thanh Thanh đến nhà tìm nàng. Đan Niên vui vẻ buông đống quần áo chưa thành hình đi nghênh đón “Cứu tinh”.
Thanh Thanh hưng phấn kéo tay Đan Niên nói, hàng năm vào khoảng thời điểm này, trước kỳ thi Hương, hoàng thất sẽ tổ chức môt trận đấu lớn ở trong giáo trường của hoàng gia, gọi là Thu Giáo. Có môn polo*, thi cưỡi ngựa, bắn tên và đủ mọi loại hạng mục khác. Chỉ cần là con cái nhà quan và quý tộc, thì đều có thể tham gia, nếu thắng được giải nhất còn được ban thưởng. Mục đích chính là tăng khí thế cho cuộc thi tuyển võ cử trong kỳ thi Hương, coi như rót thêm chút sức sống cho Đại Chiêu vào thời buổi trọng văn khinh võ này.
* Môn polo ở đây cũng y hệt như môn polo hiện đại, tức là vừa cưỡi ngựa vừa dùng một cây gậy để đánh bóng. Tính ra thì môn polo có xuất xứ từ Mông Cổ và Trung Quốc, từng có thời rất thịnh hành ở Trung Quốc, nhất là vào thời Đường. Vào thời đó, môn polo là một dạng xu hướng thời trang rất được vua, giới quý tộc, giới học sĩ và cả các tiểu thư, phu nhân quyền quý hâm mộ.Lần này Đan Niên và Thẩm Ngọc cũng có cơ hội tham gia. Đan Niên có chút bận tâm Thẩm Ngọc, kỳ thi Hương gần ngay trước mắt, lúc này đi chơi sợ là khiến cho Thẩm Ngọc bị phân tâm. Thanh Thanh thì mặc kệ hết thảy, thật vất vả mớicó cơ hội tiếp xúc với Thẩm Ngọc, đương nhiên không buông tha.
Thanh Thanh kéo lấy Đan Niên, quen đường tìm đến thư phòng của Thẩm Ngọc. Thấy hắn đang đọc sách, nàng mỉm cười ngọt ngài đứng ở ngoài cửa hỏi hắn muốn đi chơi hay không. Thẩm Ngọc cười, hỏi Đan Niên có đi hay không.
Đan Niên hất cằm lên, kiên định nói: “Đi! Thân là nữ nhi của võ tướng, tại sao có thể không đi?” Xem náo nhiệt.
Thẩm Ngọc bật cười, gõ nhẹ lên đầu Đan Niên, “Huênh hoang cái gì, nữ nhi võ tướng gì mà lười như tiểu trư. Chẳng qua là muội mấy ngày nay bị thêu thùa may vá làm cho sợ, muốn kiếm cớ trốn tránh mà thôi. Nếu ở nhà không có chuyện gì, muội mới chẳng muốn đi!”
Đan Niên bĩu môi, nàng mới không phải loại thiếu kiến thức như tên Thẩm Ngọc vạn ác này, hắn có muốn đi hay không thì tùy!
Thanh Thanh mặt mày chờ mong nhìn Thẩm Ngọc, “Vậy còn huynh? Huynh rốt cuộc có đi hay không?”
Thẩm Ngọc cười nói: “Đi, đương nhiên đi.”
Đan Niên ấp úng hỏi: “Ca ca không phải muốn chuẩn bị thi Hương sao?”
Thẩm Ngọc xoa nhẹ đầu Đan Niên: “Vừa vặn có dịp xem thử trình độ của các đệ tử khác trong kinh thành a!”
…
Đến ngày Thu Giáo, Thanh Thanh từ sáng sớm đã ngồi xe ngựa tới đón Đan Niên và Thẩm Ngọc. Thẩm Ngọc suy xét thấy lần này là đến nơi công chúng, ngồi chung một xe ngựa với Thanh Thanh thì không tốt, nên uyển chuyển cự tuyệt lời mời của Thanh Thanh, đi tìm Phùng chưởng quầy, bảo ông đánh xe ngựa nhà mình đưa hắn và Đan Niên theo sau xe ngựa nhà Thanh Thanh đến giáo trường.
Chung quanh rừng cây có trọng binh canh gác, trên đường đến cửa giáo trường đều là xe ngựa. Đến phiên người gác cổng kiểm tra, Thanh Thanh nhanh chóng nhô đầu ra trước, quát lớn: “Người ngồi trên xe ngựa phía sau đều là bằng hữu ta, là công tử và tiểu thư nhà Binh bộ Thẩm lang trung!”
Gã gác cổng mặc bộ quân phục cấm vệ quân phổ thông nịnh nọt nở nụ cười với Thanh Thanh, chỉ chỉ vào mảnh đất trống gần cửa nhất, nói: “Tiểu nhân biết, xe ngựa của Liêm tiểu thư kính xin đậu ở chỗ này.”
Chờ đến phiên xe ngựa nhà Đan Niên, tên gác cổng đó hất cằm chỉ chỉ vào con đường nhỏ mọc đầy cỏ dại phía sau xe ngựa nhà Thanh Thanh, “Các ngươi đậu ở nơi đó!”
Khác biệt cũng quá lớn nha! Cặp mắt đào hoa của Thẩm Ngọc khẽ lóe sáng, hắn cười nói: “Vị tiểu ca này, chúng ta cùng đi, vì sao nơi đậu xe không giống nhau?”
Gã gác cổng lười biếng nói: “Đó là nơi dành cho xe ngựa của các quan to trên tam phẩm của triều đình, có bản lĩnh thì ngươi đi mà giành với bọn họ!”
Đan Niên kéo kéo áo Thẩm Ngọc, cho dù là gác cổng nhà tể tướng vẫn là quan thất phẩm a, huống chi gã này là gác cổng cho hoàng đế, cứ nghe hắn đi vào đó đậu xe là được.
Chờ hai người đậu xe xong, dặn dò Phùng chưởng quầy ngồi trong toa xe chờ bọn hắn trở về, trong xe có lương khô và nước, đừng để bản thân đói khát, liền cùng đi đến cửa giáo trường. Thanh Thanh sớm đứng chờ ở đó, vui vẻ kéo tay Đan Niên cùng vào trong giáo trường.
Nơi này quả thật rất khác biệt so với giáo trường mà Đan Niên từng xem trên TV ở kiếp trước, không ở trong hoàng cung hoặc là chung quanh hoàng cung. Giáo trường của Đại Chiêu nằm trong một khu rừng, cách kinh thành có hơi xa. Trong rừng, một tảng lớn cây cối bị san bằng, mặt đất cũng bị đắp phẳng, chia thành các khu vực dùng để thi đấu các hạng mục khác nhau.
Chung quanh giáo trường chừa lại một vòng cổ thụ cao lớn sum xuê. Lúc Đan Niên đến, đã có rất nhiều người dựng xong lều trại dưới táng cây.
Giáo trường lớn hơn nhiều so Đan Niên tưởng tượng, đâu đâu cũng đều là người và người, tiếng cười nói hỗn loạn, rất ồn ào. Thanh Thanh lặng lẽ chỉ vào một tòa đài cao có tầng tầng cấm vệ quân bảo hộ, nói với hai người: “Thấy không? Đó chính là nơi ở của Hoàng Thượng và Hoàng hậu.”
Đan Niên nhìn qua chỗ xa xa bên kia, trên đài cao có che một cái mái hiên lớn, bên trên còn phủ đầy nhánh cây, xanh mượt một mảnh. Khoảng cách quá xa, nàng chỉ có thể nhìn thấy một thân ảnh màu vàng đang ngồi, dưới ánh nắng mặt trời chiếu xuống, bóng áo vàng tỏa ra một tầng sáng mãnh liệt, nhìn mơ mơ hồ hồ như không chân thật.
Đan Niên bất giác cảm thấy căng thẳng, trực giác khiến nàng cảm thấy sợ hãi từ trong nội tâm đối với vị hoàng đế kia, cố cười nói: “Thanh Thanh không phải nói có thi đấu sao, thế nào còn chưa thấy bắt đầu?”
Thanh Thanh cười nói: “À, còn phải chờ một lát, chúng ta đi đến lều trại của nhà ta trước.” Thanh Thanh chỉ chỉ lều trài màu xanh cách đó không xa, quản sự và nha hoàn mà nàng mang theo đã vào trước để dựng lều trại, thuận tiện cho Đan Niên và Thẩm Ngọc có chỗ ở ké.
Ba người còn chưa đi đến lều trại, đã đụng phải người mà Đan Niên tuyệt đối không muốn gặp. Thẩm Đan Hà cau mày nhìn Đan Niên, như thể đang nhìn một kẻ nhập cư trái phép, “Sao ngươi lại tới đây?”
Thanh Thanh ghét nhất là thái độ cao cao tại thượng này của Thẩm Đan Hà, “Đan Niên vì sao không thể tới?”
Thẩm Đan Hà mặc bộ trang phục cưỡi ngựa đơn giản, có vẻ rất phóng khoáng, không giống với kiểu dịu dàng tươi ngọt ngày thường. Xem tư thế oai hùng hiên ngang kia, không ngờ nàng cũng có vài phần anh khí củ nữ hiệp nữ tướng. Đại khái là đang vội vã đi làm chuyện gì, Thẩm Đan Hà chỉ nhìn chằm chằm ba người, hừ một tiếng, liền đi vòng qua.
Thanh Thanh buồn bực nhìn bóng lưng đi xa củ Thẩm Đan Hà, mắng: “Lúc nào cũng xem thường người khác!”
Đan Niên kinh ngạc nói: “Nàng ta hôm nay ăn mặc thành làm như vậy làm cái gì, chẳng lẽ vị kiều tiểu thư kia cũng muốn lên sân khấu?” Đan Niên thật sự không thể tưởng tượng được, chỉ là đến tham gia náo nhiệt mà thôi, cũng phải ăn diện ra khuông ra dạng như vậy.
Thanh Thanh có chút kinh ngạc, “Ngươi không biết?” Lập tức giải thích: “Thẩm Đan Hà chơi polo khá lắm, toàn bộ quý nữ trong kinh thành thì nàng ta lợi hại nhất, năm nào cũng tham gia thi đấu.”
Đan Niên nghe xong càng thêm kinh ngạc, Thẩm Đan Hà xem ra thật xứng với các danh tài nữ đa tài đa nghệ, trước kia là nàng đánh giá thấp Thẩm Đan Hà.
Ba người đến gần lều trại của Thanh Thanh, chợt thấy một nữ hài tử bé bỏng mặt tròn mắt to đang đứng ở cửa lều. Nữ hài cũng thấy được Thanh Thanh, hưng phấn vẫy tay gọi: “Biểu tỷ!”
“Chân Chân!” Thanh Thanh cấp tốc kéo Đan Niên chạy tới, vui vẻ giới thiệu với Đan Niên: “Đan Niên, đây là biểu muội Lý Chân của ta, có thể gọi nàng là Chân Chân. Đây chính là người lần trước mà tỷ đã kể với muội: Thẩm Đan Niên và Thẩm Ngọc. Muội mau chào Đan Niên tỷ tỷ và Thẩm Ngọc ca ca đi!”
“Chào Thẩm Ngọc ca ca, chào Đan Niên tỷ tỷ!” Lý Chân lập tức ngưỡng đầu ngọt ngào cất tiếng.
Giọng nói trẻ con mềm yếu ngọt ngào làm cho Đan Niên lập tức thích ngay nữ hài tên là Lý Chân này. Ba người chẳng mấy chốc liền trở thành bằng hữu.
Thẩm Ngọc thấy trên một khoảng đất trống trong giáo trường có người đang dùng binh khí luận võ, liền hứng thú muốn đi xem, dặn Đan Niên không được chạy loạn, hắn sẽ qua bên kia trước. Thừa lại ba nữ tử ngồi nghỉ trước cửa lều, chờ xem trận đua ngựa trên trường đua gần các nàng nhất bắt đầu. Đan Niên cảm thấy rất hứng thú, định cùng Thanh Thanh và Lý Chân chơi trò cá ngựa cổ đại.
Thanh Thanh giải thích với Đan Niên: “Giáo trường chia làm các sân thi đấu, nếu có người muốn tỷ thí, phải đi vào trong sân. Ở đó sẽ có trọng tài chủ trì tỷ thí, cũng sẽ ghi lại thành tích. Nữ hài tử a, một là chơi môn polo, hai là đua ngựa, trò này thì tương đối có nhiều người tỷ thí hơn một ít. Còn các công tử thì thường thi đấu võ nghệ và bắn tên.”
Thanh Thanh còn chưa nói hết, đã bị một người lên tiếng ngắt lời, “Đan Niên muội muội, muội có dám tỷ thí với tỷ một phen không?”
Ba người đồng loạt ngẩng đầu, người lên tiếng chính là Thẩm Đan Hà, phía sau còn đi theo ba người hầu nhỏ. Đan Niên tinh mắt phát hiện một người trong số đó là Chu Thụy Lăng, ánh mắt nhìn về phía nàng thêm vài phần khinh bỉ.
Chu Thụy Lăng nhận ra ánh mắt của Đan Niên, lập tức cúi đầu, nắm chặt khăn tay, không lên tiếng.
Không nghe thấy trả lời, Thẩm Đan Hà tiếp tục cười nói: “Đan Niên muội muội, muội chẳng lẽ sợ rồi sao?”
Đan Niên cười nhạo nói: “Thẩm Đan Hà, ta sớm đã nói, mớ thi thư lễ nghi của ngươi đều vào trong bụng chó hết rồi! Không ai dạy ngươi ngắt lời người khác là không lễ phép sao?”
Thẩm Đan Hà bị nghẹn họng nói không nên lời, nàng chẳng nói cho Thẩm Đan Niên biết là nàng đã đứng ở bên cạnh rất lâu nhưng ba người này vẫn cứ hi hi ha ha nói chuyện phiếm, tuyệt không thấy nàng sao? Nói thế thì bị chê cười chết.
Thẩm Đan Hà tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Nha đầu kia cư nhiên trách móc nàng ở trước mặt mọi người, khiến nàng không xuống đài được. Trong cơn thịnh nộ, nàng liền không để ý duy trì hình tượng phong phạm của bản thân, bắt đầu ăn nói không suy nghĩ, “Thẩm Đan Niên, ngươi quả thực chính là thứ không có giáo dưỡng, từ nói chuyện đến làm việc, không có điểm nào hợp quy củ, cha mẹ ngươi đã dạy ngươi thế nào? Cũng khó trách, cha mẹ ngươi vốn là không có gì…”
Lời còn chưa nói hết, Thẩm Đan Hà liền nhìn thấy Đan Niên vươn tay cầm lên một cây cọc gỗ dựng lều còn thừa lại, nhìn chằm chằm về phía nàng, âm trầm hỏi: “Cha mẹ ta thế nào? Ta không có nghe rõ, tỷ tỷ lặp lại lần nữa tới đi.”