Đan Niên tự định ra kế hoạch phát triển, mỗi ngày đều đến Duyệt Lai, lắc lư hai vòng, nếu thấy trong Duyệt Lai tiếng người ồn ào, khách đến như mây liền vui vẻ không thôi, nếu thấy không bao nhiêu người tới dùng cơm, cũng có chút mất hứng, lo được lo mất.

Kể cho Bích Dao nghe, Bích Dao chính là ném qua ánh mắt xem thường, “Tiểu thư, ngài đến xem vào giờ ăn cơm, khách đương nhiên nhiều, ngài đến không phải vào giờ ăn cơm, khách khẳng định ít a!” Đan Niên đỏ ửng mặt, hì hì nở nụ cười, không nói lời nào.

Từ ngày đuổi con chồn đến chúc Tết của Đại bá mẫu – lão Trịnh – đi, Đan Niên không còn thấy Đại bá mẫu phái người nào đến nữa, nàng cũng không nói cho nhà Đại bá mẫu biết mình chuyển nhà tới nơi nào. Nếu Đại bá mẫu có tâm muốn tìm, dựa vào thế lực nhà bọn họ, tìm được chỗ ở mới cũng không phải việc khó gì.

Hôm nay, Đan Niên đang định ra khỏi nhà đến trong tiệm tìm Tiểu Thạch, nàng muốn cùng Tiểu Thạch thương lượng chuyện mở một cửa hàng bán hương liệu Tây Vực, Tiểu Thạch từ sáng đến tối đều làm việc ở trong tiệm, Đan Niên tìm không ra thời gian thích hợp.

Vừa mở cổng ra, Đan Niên và Tuệ Nương liền thấy Ngô thẩm thẩm cực kì cao hứng trở lại, còn chưa đi đến trước mặt, Ngô thẩm thẩm liền lớn giọng gọi to, “Tuệ tỷ, tỷ phu và A Ngọc công tử đã trở về!”

Đan Niên và Tuệ Nương nhìn thoáng qua nhau, hai mắt đều là kinh hỉ. Tuệ Nương vội hỏi: “Bọn họ ở đâu? Sao còn chưa về nhà?”

Ngô thẩm thẩm đi vội vào trong viện, đóng cửa lại, cười nói: “Tuệ tỷ, tỷ đừng sốt ruột. Buổi sáng có một thương nhân đến tiệm dùng cơm, nói mới từ phía tây trở về, quân đội đã xuất phát, bất quá phỏng chừng phải đi một hai ngày mới đến kinh thành. Ta nghĩ, tỷ phu và A Ngọc công tử chắc chắn sẽ trở về cùng với quân đội.”

Tuệ Nương nghe vậy, hai tay tạo thành chữ thập vái ba cái lên trời, thì thào nói: “Ông trời có mắt, ông trời có mắt.”

Đan Niên cũng rất cao hứng, bỗng nhiên nghĩ tới, “Nương, chúng ta dọn nhà, cha và ca ca sau khi trở về làm thế nào tìm thấy chúng ta.”

Tuệ Nương nghe vậy cũng sốt ruột, lập tức muốn quay lại canh chừng ở căn nhà trong ngõ hẻm Lê Hoa. Đan Niên vội cản lại, “Nương, chìa khóa căn nhà đó đã trả lại cho Đại bá mẫu, nương đi chẳng lẽ định đứng ở ngoài cửa?”

Tuệ Nương ngẩn ra, cười nói: “Không sao, phải đi chờ chứ, cứ tìm một chỗ, mỗi ngày chờ ở đó là được.”

Đan Niên nhìn Tuệ Nương, không mấy đồng ý, Tuệ Nương đã sắp bốn mươi, thân thể cũng không bằng lúc trước, bây giờ là đầu mùa hè, nếu phải đứng ở bên ngoài một ngày, cho dù là một nam tử trưởng thành cũng chịu không nổi.

“Nương, không bằng thế này, để con viết một tờ giấy, ghi địa chỉ hiện tại của chúng ta, nhờ Ngô thẩm thẩm dán lên cổng căn nhà ở ngõ hẻm Lê Hoa. Khi nào cha và ca ca trở về sẽ thấy được, biết ngay là bây giờ chúng ta đang ở đâu.” Đan Niên nghĩ tới nghĩ lui, đây cũng là một biện pháp tốt.

Tuệ Nương cũng cảm thấy biện pháp này rất tốt, chờ Đan Niên viết chữ xong, lúc Ngô thẩm thẩm đang định đem đi ra ngoài, Tuệ Nương sợ tờ giấy bị gió táp mưa sa làm hư, cha con Thẩm Lập Ngôn không nhìn thấy, còn cố ý dặn Ngô thẩm thẩm nhớ nhắc nhở hàng xóm, nếu cha con Thẩm Lập Ngôn trở về mà nhìn không thấy tờ giấy, cũng còn có hàng xóm báo cho biết.

Đan Niên nhịn không được muốn bật cười, Tuệ Nương ngoài miệng nói không thèm để ý, nhưng trong lòng trông mong so với ai khác đều lợi hại, sau khi đến kinh thành, tóc cũng bạc đi thiệt nhiều, cả ngày lo cho chồng và con tại nơi biên cảnh xa xôi.

Chiều hôm sau, Đan Niên luyện chữ một hồi, cảm thấy đầu óc cứ mơ mơ màng màng, lẩm bẩm mùa hè chính là dễ buồn ngủ. Tuệ Nương đang ngồi thêu thùa bên cạnh, thấy vậy liền vội vàng bảo nàng lên giường nằm một hồi.

Không đợi đầu Đan Niên chạm xuống gối, chợt nghe tiếng đại môn bị gõ thùng thùng rung động, vọng vào tiếng gọi “Nương, nương, mở cửa!”.

Đan Niên vừa nghe thấy tiếng, lập tức từ trên giường ngồi bật dậy, “Nương, hình như là tiếng ca ca!” Nhất thời một chút buồn ngủ cũng không, vội kéo Tuệ Nương chạy ra cửa.

Quả nhiên ngoài cửa đúng là hai cha con Thẩm Lập Ngôn mặt đầy gió sương. Tuệ Nương run rẩy nhìn Thẩm Lập Ngôn một cái, lại đảo mắt nhìn con. Thẩm Ngọc nhìn mẫu thân, tuy rằng vẫn là bộ mặt lưu manh cười xấu xa, nhưng hốc mắt đỏ lên không giấu được người khác. Tuệ Nương lúc này liền ôm lấy Thẩm Ngọc, khóc lên, “Con của ta a, nương nhớ con muốn chết!”

Đan Niên thấy cha con Thẩm Lập Ngôn đen gầy rất nhiều, ánh mắt cũng đỏ bừng, nước mắt bổ nhào lạch cạch xuống dưới.

Thẩm Lập Ngôn mặt mày râu ria xồm xàm, đen gầy rất nhiều, cười nói: “Đừng khóc đừng khóc, lại khóc sẽ làm cho khách chế giễu.” Dứt lời quay người lại, lộ ra bóng người giấu phía sau cha con Thẩm Lập Ngôn.

“Thanh Thanh! Sao ngươi lại tới đây?” Đan Niên nhìn thấy khách là ai, giật mình kêu lên.

Thanh Thanh cúi đầu, tiếng nói lí nhí như muỗi kêu, “Đã lâu không gặp ngươi, muốn tìm ngươi đi chơi, đến cửa nhà ngươi thì gặp Thẩm bá phụ, nên cùng đi vào.”

Đan Niên thấy Thanh Thanh giống như đứa nhỏ phạm sai lầm, đang tự làm kiểm điểm, không khỏi cười nói: “Tốt, hoan nghênh ngươi tới, ta đã thật lâu không gặp ngươi, cũng rất nhớ ngươi.”

Nghe nói như thế, Thanh Thanh mới an tâm, ngẩng đầu lên nhìn Đan Niên, gò má hồng phác phác. Tuệ Nương thầm đánh giá Thanh Thanh, lấy khăn lau lau mặt, khách khí cười nói: “Vị tiểu thư này chắc là Liêm tiểu thư mà Đan Niên thường nói, bộ dạng thật là xinh đẹp!” Quay đầu nói với Đan Niên: “Còn không mau mời Liêm tiểu thư vào nhà!”

Đan Niên xin lỗi liếc nhìn phụ thân và ca ca, Thẩm Lập Ngôn rộng lượng cười cười, vung tay bảo Thanh Thanh mang nha hoàn vào trong. Thẩm Ngọc vẫn là khuôn mặt tươi cười, chỉ lo nhìn Tuệ Nương, nghe Tuệ Nương thao thao bất tuyệt hỏi thân thể thế nào, có bị thương hay không, đủ chuyện linh tinh này nọ, gần như xem Liêm Thanh Thanh bên cạnh là một đoàn không khí.

Xe ngựa Thanh Thanh đứng chờ ở đầu ngõ, con hẻm rất hẹp, xe ngựa nhà Thanh Thanh lại quá lớn, không vào được, nên Thanh Thanh bảo xa phu chờ ở đầu hẻm. Hai con ngựa của Thẩm Lập Ngôn và Thẩm Ngọc rất gầy, xương xẩu lởm chởm, an tĩnh đứng phía sau mọi người, thỉnh thoảng giơ chân thờ khì một cái. Thanh Thanh chỉ ước gì nhanh chóng cách xa hai con chiến mã cứ liên tục lườm mắt nhìn mình, giờ thấy Đan Niên đưa tay thỉnh mình vào, nàng liền vội giữ chặt lấy tay Đan Niên, mang theo nha hoàn vào sân.

Đan Niên dẫn Thanh Thanh đi về phòng của mình, dù sao Thanh Thanh là một nữ hài chưa lấy chồng, đứng chung với cha con Thẩm Lập Ngôn thì không tốt.

Chính là Đan Niên chỉ lo dắt Thanh Thanh về phía trước, lại không phát hiện Thanh Thanh lưu luyến liếc nhìn Thẩm Ngọc còn đang đứng ở cửa. Thẩm Ngọc vốn là một mỹ thiếu niên như ngọc, lại bởi vì tôi luyện trên chiến trường, khuôn mặt trắng noãn bị phơi trở thành màu đồng, có thêm chút tang thương và thành thục không hợp tuổi, lại càng thêm khiến người ta ghé mắt, giống như viên đá quý trải qua tạo hình, càng thêm chói mắt.

Tùy ý dặn tiểu nha hoàn đứng giữ cửa, Thanh Thanh liền vào phòng Đan Niên, đánh giá bố trí trong phòng Đan Niên.

Thanh Thanh có chút đồng tình nói: “Đan Niên, căn nhà nguyên lai của ngươi tốt hơn hiện tại nhiều, sao lại muốn chuyển đến chỗ này a?”

Đan Niên cười cười, chuyện của nhà bọn họ và nhà Đại bá mẫu không cần thiết phải nói cho Thanh Thanh biết, “Nhà ở đây cũng tốt lắm a, nhà trước kia chỉ có ta và mẹ ở, tiền thuê nhà quá mắc.”

Thanh Thanh bừng tỉnh đại ngộ, hai tay vung lên, cười nói: “Nhà chúng ta còn có mấy căn, đều không có người ở, ta ngày mai sẽ dẫn ngươi đi nhìn xem, người nhìn trúng căn nào thì liền dọn qua đó ở!”

Đan Niên buồn cười nhìn Thanh Thanh, nếu không phải nàng hiểu tính tình của Thanh Thanh, chắc chắn sẽ nghĩ Thanh Thanh ra vẻ tiểu thư nhà giàu khoe khoang trước mặt nàng. Thấy Đan Niên cười không nói lời nào, mặt mày rõ ràng không xem lời đề nghị của mình là quan trọng, Thanh Thanh có chút gấp lên.

“Đan Niên, ta nói là thật, mẹ ta nói, tòa nhà đó là của hồi môn của ta, tương lai đều thuộc về ta!” Thanh Thanh kéo Đan Niên tay, nói.

Đan Niên ghẹo nàng, “Nếu là đồ cưới của ngươi, thì sau này chẳng phải là sản nghiệp của chồng của ngươi, chúng ta sao ở đó được?”

“Nhà các ngươi không phải là…” Thanh Thanh thốt ra, may mà lời định nói đánh một vòng ở đầu lưỡi, lại nuốt trở vào, “Ngươi là bạn tốt của ta, nhà các ngươi có khó khăn, ta giúp một chút cũng là nên làm.” Thanh Thanh nhấp nháy cặp mắt to long lanh, láu lỉnh trả lời.

Đan Niên tươi cười có chút xấu hổ, nàng nhớ rõ thái độ của Liêm phu nhân đối với nàng, cũng nhớ suy nghĩ của cha mẹ đối với chuyện này thế nào, mặc kệ Thanh Thanh từ đâu biết được hôn ước của nàng và ca ca, nhưng hiện tại xem ra, hôn ước này khó mà thành.

Thanh Thanh đã giúp bản thân mình rất nhiều, Đan Niên cảm kích nàng không thôi, hơn nữa cô gái này đơn thuần thiện lương, Đan Niên cũng thật thích nàng, thậm chí có lúc cảm thấy nếu cô gái này làm chị dâu của mình thì tốt biết bao. Cha mẹ Thanh Thanh lúc ấy có lẽ là tưởng rằng sau khi Thẩm Lập Ngôn giữ đạo hiếu xong sẽ trở về làm quan, sẽ được huynh trưởng giúp đỡ mà thăng chức rất nhanh. Chỉ tiếc, nhà của bọn họ đã làm cho Liêm gia thất vọng rồi.

“Đan Niên?”

Đan Niên còn đang đắm chìm trong mạch suy nghĩ của mình, đột nhiên nghe Thanh Thanh gọi mình, giương mắt nhìn lên, thấy Thanh Thanh mặt mày nghi hoặc nhìn mình, Đan Niên có chút lúng túng, cư nhiên thất thần trước mặt khách, xin lỗi cười cười nhìn Thanh Thanh: “Ngươi mới vừa nói cái gì, ta không nghe.”

Thanh Thanh đỏ mặt nói: “Ta vừa rồi, ta vừa rồi hỏi là, cái người đi cùng với Thẩm bá bá lúc nãy, là vị ca ca mà ngươi thường xuyên nhắc đến đúng không!”

Hả? Đan Niên có chút không hiểu, nàng hình như chưa hề kể gì về Thẩm Ngọc với Thanh Thanh a, sao lại thành ‘vị ca ca được thường xuyên nhắc đến’, “Đúng vậy, hắn là ca ca của ta, hơn ta bốn tuổi, tên là Thẩm Ngọc.”

Nếu Thanh Thanh đã hào phóng đề nghị, Đan Niên quyết định mình cũng hào phóng nói rõ thì tốt hơn.

“Nga, ca ca ngươi thật là tốt xem.” Thanh Thanh đỏ mặt nhỏ giọng nói.

Đan Niên a, người này có một tật xấu, hễ nghe người khác khen người nhà mình là nhịn không được, lúc này liền phác lại đây, mặt mày hớn hở nói: “Chuyện đó còn phải nói, lúc trước ở Thẩm gia trang, trong vòng bán kính mười tám dặm, có vô số thiếu nữ nhìn trộm hắn. Hắn hiện tại bị phơi vừa đen lại vừa xấu, ngươi chưa thấy qua hắn lúc còn đi học, đó mới thật là đẹp mắt!”

Vừa nghe Đan Niên nói đến Thẩm Ngọc, ánh mắt Thanh Thanh liền sáng lên, tràn đầy thần thái, mặt mày đầy ao ước hỏi: “Thẩm Ngọc lúc còn đi học, là bộ dáng gì?”

Đan Niên đang định vui vẻ kể tiếp, thoáng nhìn thấy vẻ mặt của Thanh Thanh giống như thiếu nữ hoài xuân, ngữ khí giống như đang hỏi thăm khuê mật về bạch mã hoàng tử trong lòng, Đan Niên có chút sợ hãi cả kinh, âm điệu cũng chậm lại.

Đan Niên lúng ta lúng túng nói: “Cũng không có gì, chính là một cái mũi hai con mắt, không có gì đặc biệt.” Nhớ tới chuyện Thẩm Ngọc quyết tuyệt bỏ đi, lửa giận trong lòng Đan Niên liền roạt một cái bừng lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên trứng thối Thẩm Ngọc đó đặc biệt rất không có trách nhiệm, đặc biệt không nghe lời! Đang học hành yên ổn, tự dưng đòi đi chiến trường, không để ý người trong nhà lo lắng thế nào, ta nếu là chọn chồng, khẳng định không chọn người như vậy!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play