Tuệ Nương nhớ tới đứa con trai tuấn tú lịch sự, phong độ phiên phiên của mình, cũng không khỏi nở nụ cười. Đan Niên thấy Tuệ Nương cao hứng, cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm, thừa cơ hội này nhấc lên ý tưởng đã chôn ở đáy lòng thật lâu với Tuệ Nương, “Nương, con không muốn ở nhà này, chúng ta chuyển chỗ ở đi.”
Tuệ Nương thở dài, “Nương cũng không muốn ở nhà đại bá của con, ngẫm lại đều thấy khó chịu, nhưng lúc này tiền đều dồn vào Duyệt Lai*, đâu còn có thừa tiền mua nhà a.”
* Đây là tên tiệm ăn của Đan Niên, hồi trước mình ghi là Vọng Quy Cư, giờ sửa lại thành Duyệt Lai
“Nương, giờ mua không nổi thì thuê nhà. Nếu không, nhà Đại bá mẫu cứ nghĩ chúng ta là bị bọn họ nắm trong tay. Ngày mai để con nhờ Phùng chưởng quầy và Tiểu Thạch đi tìm hiểu một chút, xem có nhà nào cho thuê không, chúng ta thuê một căn nhà có cái sân nhỏ, có hai cổng, đủ cho mấy người chúng ta ở là được.”
Đan Niên từ phía sau ôm lấy cổ Tuệ Nương, cười hì hì nói: “Bổng lộc của phụ thân có thể lấy ra để đóng tiền thuê nhà, hiện tại Duyệt Lai mỗi ngày đều có không ít thu vào, cũng đủ cho chúng ta sinh hoạt, hai ngày nữa phụ thân và ca ca đã trở lại, cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt.”
Tuệ Nương cũng gật đầu, Thẩm Lập Ngôn không trở về, việc bà có thể làm chỉ là hết sức bảo vệ tốt nữ nhi, chỉ tội cho nữ nhi, từ nhỏ được bọn họ nâng niu yêu thương, hiện tại đến kinh thành, ngược lại phải chịu ủy khuất lớn như vậy.
Đan Niên thì có ý tưởng khác, lúc trước gọi Phùng chưởng quầy đến giúp, không có thương lượng tiền công, là vì còn chưa biết tiệm cơm có kiếm ra tiền hay không, mà cả nhà bọn họ cũng là có ý muốn báo ân, bây giờ thấy tiệm cơm làm ăn không tệ, nếu lại không nói ra chuyện tiền bạc, lão Triệu bên kia phỏng chừng cũng ngồi không yên.
Nói chuyện với Tuệ Nương một hồi, Đan Niên thuận thế đem chuyện tiền công nói ra, Tuệ Nương trải nghiệm so với nàng nhiều hơn, trầm ngâm một lát, liền vỗ bàn nói: “Bọn họ đều là người của mình, tiệm cơm một ngày kiếm được bao nhiêu, bọn họ cũng biết, cho tiền công không bằng trực tiếp chia hoa hồng lợi nhuận cho bọn họ.
Lợi nhuận chia làm bốn sáu, chúng ta lấy bốn phần, bọn họ lấy sáu phần. Lão Triệu lúc trước đã bỏ ra không ít công lao mở tiệm cơm, chúng ta cho hắn một phần rưỡi. Còn dư lại bốn phần rưỡi, nhà Phùng chưởng quầy lấy ba phần, Mai di và Bích Dao lấy một phần rưỡi.”
Đan Niên nghĩ một lát, lại hỏi: “Phần của Mai di và Bích Dao như vậy có phải là quá ít không?”
Tuệ Nương giải thích: “Bích Dao dù sao cũng là nữ hài chưa lấy chồng, hai ngày nay bận rội, tạm thời cho nàng đến giúp việc trong tiệm, chờ qua hai ngày nữa, tiệm cơm thu xếp xong, thì để cho nàng ở nhà chăm sóc con, bảo lão Triệu tìm hai tiểu nhị đến hỗ trợ.”
Đan Niên cảm thấy như vậy cũng tốt, Tuệ Nương gọi Bích Dao mang đồ ăn đang hâm trên lò cho Đan Niên, Đan Niên mệt mỏi một ngày, đã sớm đói bụng, cấp tốc ăn xong liền triệu tập người trong nhà, chính thức chuyện tiền công với mọi người.
Ngô thẩm thẩm nhanh mồm nhanh miệng, lớn giọng kêu lên, “Tuệ tỷ, đều là người một nhà, lúc trước nếu không phải có gia đình tỷ, ta hiện tại còn không biết là người hay quỷ đâu, còn nói cái gì tiền công a!”
Lập tức liền có Mai di và Bích Dao phụ họa, nói không cần tiền công. Phùng chưởng quầy và Tiểu Thạch cũng xua tay, kiên quyết không cần tiền công.
Đan Niên nhíu mày, nàng mở tiệm cơm là để cho tất cả mọi người kiếm tiền, chỉ dựa vào ân tình gắn bó, khẳng định không lâu dài.
Tuệ Nương nhỏ nhẹ khuyên giải nửa ngày, hai gia đình mới miễn cưỡng đồng ý nhận lấy tiền công. Đan Niên nói đến chuyện tìm nhà thuê với Tiểu Thạch và Phùng chưởng quầy. Phùng chưởng quầy thấy bên nhà đại phòng chẳng phải loại người thiện tâm gì, miệng lập tức đáp ứng, ngày mai sẽ lưu tâm đi tìm người dẫn mối xem nhà.
Giữa trưa ngày thứ hai, Phùng chưởng quầy liền vội vàng trở về, nói với Tuệ Nương và Đan Niên là đã nhìn trúng một chỗ. Đan Niên kinh hỉ dị thường: “Nhanh như vậy?”
Phùng chưởng quầy ha ha cười nói: “Là nhờ có Triệu tiên sinh, quen nhiều người, chiêu số cũng nhiều. Chính là người trung gian lúc trước giới thiệu mua cửa hàng đã tìm cho chúng ta. Là một căn ba gian, đồ dùng gia đình cái gì đều đầy đủ hết, chỉ là nhà hơi nhỏ một chút, cũng đã chút tuổi, nhất định là không bằng căn nhà hiện tại. Ta đến nói với tiểu thư một tiếng, hiện tại giữa trưa bận rộn, để qua trưa, ta sẽ bảo Thạch Nhi đánh xe đưa phu nhân và tiểu thư đi xem nhà.” Nói xong, Phùng chưởng quầy liền vội vàng đi.
Đan Niên suy nghĩ, nhà nhỏ cũng không có vấn đề gì, nếu ở không như ý, chờ phụ thân trở về lại chuyển nhà mới. Nàng hiện tại một ngày cũng không muốn ở lại nhà Đại bá mẫu, ở một ngày liền sốt ruột một ngày.
Hết giờ cơm trưa, Tiểu Thạch đầu đầy mồ hôi đánh xe trở lại, Đan Niên và Tuệ Nương khóa cổng nhà, cùng lên xe ngựa.
Phùng chưởng quầy đã sớm đến chỗ nhà cho thuê chờ hai mẹ con. Nhà mới cách Duyệt Lai không xa, tường cũng cao, người bình thường căn bản không khả năng leo lên, coi như có bảo đảm an toàn, Đan Niên rất hài lòng điểm này.
Nhưng đúng như Phùng chưởng quầy nói, nhà thật nhỏ. Nguyên chủ nhà này cho xây ba gian nhà ngói ngay giữa khoảng đất, tương đương không có sân, hơn nữa căn nhà quả thật đã có chút tuổi, lại thêm thời gian dài không có người ở, hơi bốc mùi mốc meo.
Đan Niên quan tâm nhất chính là giá tiền. Nếu tiền thuê nhà quá mắc, sợ là bọn họ chịu không nổi. Phùng chưởng quầy cười nói, ông và lão Triệu đã thỏa thuận đâu vào đó với chủ nhà, một tháng hai lượng bạc. Bọn họ cũng đã hỏi không ít người, nói giá này xem như đã hợp lý.
Đan Niên gật đầu, giá nằm trong phạm vi mà nàng dự toán, lập tức Tuệ Nương liền cùng chủ nhà lập khế ước, đặt cọc ba tháng tiền nhà. Tuệ Nương ngầm cười khổ một tiếng, lập tức đi ra tám lượng bạc, nếu không phải tiệm cơm buôn bán tốt, mỗi ngày đều có tiền thu, thì lần này trong nhà đã phải gặm cánh tay mà sống.
Quyết định chuyện thuê nhà xong, chủ nhà để lại chìa khóa liền đi, về sau mỗi ba tháng lại đây thu một tiền thuê một lần, nếu không muốn thuê nhà nữa, phải báo trước một tháng cho chủ nhà, Tuệ Nương và Đan Niên đương nhiên là gật đầu đáp ứng.
Buổi chiều, người bán hàng trên chợ dần dần dọn sạp về nhà, cũng không có bao nhiêu người tới dùng cơm. Đan Niên bảo mọi người vất vả một chút, hai nhà Mai di và Ngô thẩm thẩm phải về nhà đóng gói hành lý để dọn đến nhà mới ngay trong ngày, sau đó đoàn người lại vội vàng về lại cửa tiệm, chuẩn bị cho ngày mai.
Đồ đạc của nhà Đan Niên nhiều lắm, tạm thời thu dọn không kịp, Đan Niên và Tuệ Nương phải gấp rút đóng gói, chờ lúc tối cùng mọi người dời đến nhà mới.
Đan Niên an bài chỗ ở cho từng gia đình, nhà Tiểu Thạch ở tiền viện, Đan Niên và Tuệ Nương ở trung viện, Bích Dao và Mai di ở hậu viện.
Đan Niên có tâm muốn cho lão Triệu tới ở, từ khi cùng lão Triệu kết phường làm buôn bán, lão Triệu có thể nói là đã giúp Đan Niên rất nhiều, Đan Niên cũng không muốn để lão Triệu phải ở mãi trong cửa hàng.
Triệu lão vội xua tay từ chối, nói buổi tối không ai canh chừng cửa tiệm, lão sẽ lo lắng, lại nói lão là một đại nam nhân, ngủ ở đâu cũng vậy, lúc ở kinh thành còn chưa gặp Đan Niên, mỗi ngày còn ngủ ngoài đường a.
Đan Niên thấy lão kiên trì, cũng không tiện nói gì nữa. Lão Triệu thấy không còn chuyện gì của mình, lại trở về tiệm cơm. Nhà Ngô thẩm thẩm tùy tiện thu dọn một chuyến, trải xong giường chiếu liền chạy về cửa tiệm, vội vàng chuẩn bị đồ ăn ngày mai.
Còn lại Đan Niên và Tuệ Nương khóa cửa nhà, chậm rì rì dọn dẹp đồ đạc. Bởi Thẩm Lập Ngôn và Thẩm Ngọc đã lâu không về, trời lại mưa mấy trận, nên quần áo trong hòm xiểng đều hơi có mùi mốc, Tuệ Nương liền đem quần áo của Thẩm Ngọc ra để phơi nắng.
Đan Niên thấy Tuệ Nương nghiêm túc tỉ mỉ sửa sang quần áo của Thẩm Ngọc, cười thầm không thôi. Vừa nhắc tới Thẩm Ngọc, Tuệ Nương liền thao thao bất tuyệt, nói đứa nhỏ này rất không nghe lời, bản thân mình một chút cũng không nhớ hắn, bây giờ thấy Tuệ Nương như vậy, như hận không thể bảo con ngay lập tức trở về bên cạnh mình.
Bên nhà Đan Niên đang vô cùng náo nhiệt thu dọn nhà cửa, thì ở thành Đông bên kia, trong phủ Ung Quốc Công, tòa viện của Đại công tử đang chìm trong bầu không khí rất nặng nề.
Bạch Chấn Phồn vuốt ve khối ngọc bội mà hắn ném cho Đan Niên ngày đó, khóe miệng khẽ nhếch, hàm chứa một chút nụ cười ôn nhu. Gã sai vặt Bạch Trọng khom người đứng hầu bên cạnh, ngay cả thở mạnh cũng không dám, mồ hôi theo thái dương chảy xuống cũng không dám đưa tay lên lau.
Bạch Trọng thuở nhỏ đã theo hầu Bạch Chấn Phồn, đối với tính tình của hắn, rõ như lòng bàn tay. Bạch đại công tử càng bình tĩnh, cười càng ôn nhu, liền đại biểu trong lòng hắn càng phẫn nộ. Chén trà ngân châm mà công tử thích nhất nãy giờ vẫn nằm yên trên chiếc bàn gỗ lim bên cạnh, đã sớm lạnh ngắt không còn nhiệt khí, công tử ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái, xem ra nội tâm đã sớm phiên giang đảo hải.
Khiến hắn không hiểu là, khối ngọc bội này vốn là công tử nhà hắn đã đeo từ thuở nhỏ, sao lại vào trong tay Thẩm đại tiểu thư. Cho dù đây là tín vật đính ước do công tử tặng, thì Thẩm đại tiểu thư cũng không có lí nào trả lại a.
Thẩm gia ở kinh thành cũng không bao nhiêu căn cơ, có thể bấu víu được đến Ung Quốc Công, đính hôn với con trai trưởng đích tôn, đã phúc khí tu luyện mấy đời. Trong số những công tử tuấn tú lịch sự, gia thế số một số hai trong toàn bộ Đại Chiêu này, tính luôn cả những vị hoàng tử trong hoàng cung, cũng không thấy ai tôn quý bằng công tử nhà mình. Trừ phi là đầu của vị Thẩm đại tiểu thư được xưng là tài nữ đệ nhất kinh thành kia bị cửa kẹp, mới có thể làm ra loại chuyện này.
Hay là tài nữ Thẩm đại tiểu thư thật sự đầu bị cửa kẹp? Đem khối ngọc bội thiếp thân mà Bạch công tử đã tặng trả trở về, đây không phải là đánh vào mặt công tử sao? Bạch Trọng dè dặt ngẩng đầu, cẩn thận quan sát sắc mặt của công tử nhà mình.
Bạch Chấn Phồn thấy ánh mắt Bạch Trọng nhìn về phía mình, tiếp tục vuốt ve ngọc bội, chậm rãi hỏi: “Ngươi có biết ngọc bội này là ta tặng cho ai?”
Bạch Trọng dè dặt nói: “Nhất định là công tử tặng cho Thẩm đại tiểu thư.”
“Hừ, đưa tặng nàng? Bất quá là cái…” Không nhìn ánh mắt khó hiểu của Bạch Trọng, Bạch Chấn Phồn thản nhiên nói, “Ta tặng ngọc bội cho nữ nhi của Thẩm Lập Ngôn.”
Bạch Trọng suy nghĩ nửa ngày, mới nghĩ ra ai là Thẩm Lập Ngôn, vừa muốn nói cái gì, liền nhìn thấy ánh mắt châm chọc của Bạch Chấn Phồn, “Bạch Trọng, ngươi theo ta nhiều năm như vậy, chuyện nên lưu tâm là phải lưu tâm, về sau có thể lưu trữ để dùng làm nên kiêu ngạo cho bản thân.”
Bạch Trọng mặt đỏ lên, vội vàng nói: “Công tử giáo huấn rất phải. Bất quá, nữ nhi của Thẩm Lập Ngôn không phải là của hồi môn mà Thẩm Lập Phi đại nhân muốn đưa tới sao?”
Bộ dạng Bạch Chấn Phồn vẫn không chút để ý như cũ, “Ngươi nghe ai nói nữ nhi của Thẩm Lập Ngôn sẽ làm của hồi môn đưa đến Bạch phủ?”
Bạch Trọng ngẩn ra, “Nô tài nghe có người trong kinh nói như vậy, lấy phương thức làm việc của Thẩm Lập Phi, đây là chuyện vô cùng có khả năng.”
Bạch Chấn Phồn ném ngọc bội lên bàn, dựa lên ra sau nhắm mắt dưỡng thần, “Dù Thẩm Lập Phi tính toán thế nào, cũng phải có Thẩm Lập Ngôn đồng ý mới được. Ta nghe nói, Thẩm Lập Ngôn đến biên cảnh không bao lâu liền thay đổi cục diện, dựa vào một chút binh lực lương thảo lại có thể khiến quân Lặc Xích không thể tiến lên trước một bước, xem ra là một nhân tài.
Lặc Xích xâm phạm lần này bất quá là một phép thử, sang năm, chậm nhất là năm sau, nhất định sẽ có động tác lớn. Đại Chiêu đã không còn mấy võ tướng có thể trọng dụng, ngay cả Liêm Mậu là người trường kỳ cầm giữ Binh bộ cũng không có năng lực đánh giặc. Thẩm Lập Ngôn lần này, tiền đồ không có ranh giới.
Tuy rằng bây giờ đánh thắng trận, nhưng chiến sự biên giới trong tương lai sẽ thế nào còn chưa biết được, nếu là luận công ban thưởng, Thẩm Lập Ngôn không thể thiếu khả năng thăng quan tiến chức.”
Bạch Trọng không rõ, có chút khó hiểu hỏi: “Công tử, việc này chỉ sợ không tốt. Nếu triều đình muốn chính diện khẳng định chiến sự lần này, luận công ban thưởng chẳng phải là để Đại hoàng tử chiếm thứ nhất, vạn vạn không thể…”
Bạch Chấn Phồn vẫn làm như không chút để ý, cầm chén trà sứ trắng – món quà sinh nhật của cô – xoay xoay trong tay, cũng không uống, chậm rãi nói: “Nếu ngươi là nữ nhân, ngươi sẽ muốn cho con trai ruột của ngươi kế thừa gia nghiệp của nhà chồng, hay là muốn điệt nhi của ngươi đến kế thừa?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT