Đổng tiểu thư cứ đứng đó một hồi thật lâu cũng không lên tiếng, nhất thời, không khí trong phòng trở nên có chút dọa người. Trong lòng Đan Niên bắt đầu mọc ra cả đống dấu chấm hỏi, người này rốt cuộc muốn làm cái gì, chỉ cần nói một câu “Không đi qua”, những người này cũng sẽ không níu chặt nàng không tha.

Đan Niên đâu nghĩ đến, vị Đổng tiểu thư này tưởng rằng những người ngồi ở đây đều là thân thích của Đan Niên, nàng tự cho mình là thông minh, đoán rằng bọn họ có ý giúp Đan Niên giáo huấn mình, cố ý an bài tội danh cho mình!

Liêm Thanh Thanh cầm tay Đan Niên, mỉm cười với Đan Niên, tỏ ý bản thân tin tưởng Đan Niên. Từ lúc vừa mới bước vào phòng, Đan Niên liền gặp phải màn thẩm tra và phán quyết nhục nhã, hiện thời có có Thanh Thanh cho nàng một nụ cười ấm áp, Đan Niên thật cảm động. Ngay từ đầu, Thanh Thanh chính là một nữ hài đơn thuần tốt đẹp, mình thật sự không nên hoài nghi Thanh Thanh.

Bạch Nhị phu nhân thấy Đổng tiểu thư không nói lời nào, liền châm chước mở miệng, “Ngọc bội của Bạch đại công tử bị mất trên con đường nhỏ cạnh rừng trúc, đó là miếng ngọc bội mà hắn đã mang trên người từ nhỏ, ta là đường tỷ của hắn, lại là con dâu của Khánh Vương phủ, nên muốn giúp hắn tìm trở về.”

Đổng tiểu thư thật sự không chịu nổi không khí đè nén như vậy, bỗng òa lên một tiếng, nước mắt nước mũi bay tứ tung, tay run lẩy bẩy rút ra một khối ngọc bội từ trong chiếc túi ở tay áo.

Nàng đến kinh thành tuy không lâu, nhưng đã nghe người ta vụng trộm nói Thẩm gia đại tiểu thư là chính thất phu nhân chưa quá môn của Bạch đại công tử, huống hồ, nàng chỉ muốn tự tay trả ngọc bội lại cho Bạch đại công tử, có thể cùng hắn nói chuyện mấy câu, nàng đã đủ hài lòng. Ai ngờ sự tình lại biến thành như vậy! Đều là do ả Thẩm Đan Niên đáng giận kia!

Thẩm Đan Hà chán ghét liếc nhìn Đổng tiểu thư một cái, tiến lên giật lấy miếng ngọc bội, cẩn thận cầm lên quan sát, quả nhiên là miếng ngọc bội tùy thân của Bạch đại công tử.

Đan Niên cười tủm tỉm nhìn Thẩm Đại phu nhân và Thẩm Đan Hà, ngọc bội đã tìm được, màn kịch hài tự bêu xấu của hai mẹ con các nàng cũng nên chào cảm tạ. Nhưng sự tình còn chưa tới lúc cuối cùng, trong lòng nàng vẫn có chút bồn chồn.

Thẩm Đan Hà nhìn Đổng tiểu thư, giống như đang nhìn một hạ nhân, dùng ngữ khí của một kẻ bề trên nói: “Đổng tiểu thư, ngươi có biết tội trộm giấu tài vật của người khác là tội thế nào không?”

Đổng tiểu thư vừa khóc vừa hô: “Là ta nhặt, không, không phải ta nhặt, là nàng!”

Đổng tiểu thư chỉ ngón tay về phía Đan Niên, cắn răng nghiến lợi mắng: “Là nàng cho ta!” Tuyệt đối không thể để tội ăn cắp tài vật đổ lên đầu mình, thật vất vả mới khiến phụ thân đáp ứng cho mình đến kinh thàn, nếu thật bị gán tội, phụ thân nhất định sẽ kéo mình về nhà!

Đan Niên nở nụ cười, ấm áp như cơn gió mùa xuân, “Đổng tiểu thư, chẳng lẽ trời nắng nên choáng váng đầu, ta với ngươi vốn không quen biết, vì sao vừa thấy mặt đã tặng ngươi lễ vật quý trọng như vậy?”

Thanh Thanh cũng chen vào nói giúp: “Đổng tiểu thư, Đan Niên lại không biết ngươi, làm sao có thể tặng quà cho ngươi, ngươi đừng bắt được ai liền cắn người ta a!”

Đổng tiểu thư như người chết đuối trong lúc hoảng loạn bắt được một cọng cỏ cứu mạng, chỉ vào một nha hoàn đang quỳ run rẩy trên mặt đất, nói: “Nha hoàn của ta, nha hoàn của ta nhìn thấy, là Thẩm Đan Niên này cho ta!”

Thanh Thanh bĩu môi khinh thường, “Chiếu theo cách nói của Đổng tiểu thư, ta và mẹ ta, còn có nha hoàn của ta đều có thể làm chứng cho Đan Niên rằng không phải nàng đưa cho ngươi!”

Đan Niên kéo kéo tay Thanh Thanh, có Thanh Thanh làm nhân chứng, bản thân mình xem như tránh thoát hiềm nghi, nhà Đại bá mẫu sẽ không thể truy cứu chuyện này nữa.

Vị Đổng tiểu thư này thật đúng là một người ngốc, không hiểu quy củ trong kinh thành, còn tưởng rằng mình có thể giống như ở nhà mình, mặc sức người xung quanh cưng chiều mà làm việc ngang tàng, sự tình đã thành kết cục đã định, còn ở đó cố sức đổ dầu vào lửa.

Ánh mắt vốn nhắm lại của Đỗ phu nhân bỗng mở ra, bà mỉm cười nhè nhẹ nhìn Đan Niên, lại quay sang nhìn Thẩm Đại phu nhân và Thẩm Đan Hà, bắt đầu màn đánh vòng tròn, đầu tiên là hòa ái khuyên giải Đan Niên, “Đan Niên a, đại bá mẫu và Đại tỷ của con chẳng qua là quá sốt ruột, e sợ cho con phạm phải chuyện gì, không có cách nào ăn nói với cha mẹ con. Các nàng mang con ra ngoài chơi, là phải gánh trách nhiệm, con cũng đừng oán các nàng a! Chờ đến lúc con làm mẫu thân, con sẽ thấu hiểu nỗi khổ của đại bá mẫu của con.”

Đan Niên chỉnh đốn trang phục, vén áo thi lễ với Đỗ phu nhân, trong lòng sắp bị bà làm cho nôn chết, nói cứ như Đại bá mẫu cao thượng vĩ đại vô cùng! Tuy là nghĩ như thế, nàng vẫn đáp: “Đại bá mẫu và Đại tỷ cũng là vì Đan Niên, Đan Niên hiểu được.”

Đỗ phu nhân hài lòng gật gật đầu, nhìn về phía Đổng tiểu thư khóc thành một đoàn, chậm rãi nói: “Nếu Đổng tiểu thư đã giao vật ra, vậy coi như xong. Thần Quyên a, lúc nào rảnh thì nhớ nhắc nhở với mẫu thân của Đổng tiểu thư một chút, dạy dỗ đứa nhỏ phải tốn nhiều tâm tư, chớ để làm trễ nãi đứa nhỏ.”

Bạch Nhị phu nhân vội vàng đứng dậy đáp vâng. Đổng tiểu thư nghe vậy, càng thêm khóc lớn tiếng, trong lòng như một mảnh tro tàn, cha mẹ khẳng định sẽ không để mình tiếp tục ở lại kinh thành.

Thanh Thanh nhìn nhìn khuôn mặt dính đầy nước mắt nước mũi của Đổng tiểu thư, lại nhìn nhìn tư thế bận rộn việc nhà của Thẩm Đại phu nhân và Đỗ phu nhân, liền kéo Đan Niên cáo từ rời đi. Tiểu nha hoàn của Thanh Thanh thấy chủ tử đi, cũng vội vã đi theo ra ngoài.

Chờ ra khỏi khuôn viên, Đan Niên mới nhẹ nhàng thở ra. Thanh Thanh nắm lấy tay Đan Niên, xoa xoa mấy cái, lo lắng nói: “Đan Niên, sao tay ngươi lạnh như băng thế này?”

Đan Niên mỉm cười, rút tay về, nói: “Không có gì đáng ngại, lát nữa máu chảy xuống thì tốt rồi. Vừa rồi, thật sự cám ơn ngươi.”

Thanh Thanh xua tay, “Ngươi ngàn vạn đừng nói như vậy, ngươi là bằng hữu duy nhất có thể cùng nói chuyện với Thanh Thanh này. Nếu là bằng hữu, giúp ngươi là việc đương nhiên không phải sao. Vị bá mẫu và hai tỷ tỷ kia của ngươi, về sau ngươi đừng để dính líu gì với mấy người đó nữa.”

Thanh Thanh để sát vào tai Đan Niên, hạ giọng nói: “Bọn họ có mưu đồ xấu với ngươi, còn muốn kéo ngươi đi làm thiếp, có rất nhiều người đã biết, mẹ ta còn nói bọn họ đúng là thiếu đạo đức, không có lương tâm!”

Đan Niên cười cười, đổi đề tài, “Thanh Thanh, ngươi nói, đám tiểu thư trước kia nói ngươi là bao cỏ vũ phu, nhưng ta cảm thấy ngươi cũng thật thông minh a!”

Thanh Thanh lè lưỡi, cười nói: “Ta a, chỉ là không kiên nhẫn ngồi làm mấy bài thơ nhão nhẹt đó, nghe người ta đọc sách, ta đều có thể ngủ. Các nàng khinh thường ta, ta mới là khinh thường các nàng!”

Đan Niên nhìn khuôn mặt ngây thơ của Thanh Thanh, cũng bật cười theo. Nàng như lại nhìn thấy biểu muội kiếp trước của mình, ngây thơ đáng yêu, thường thường đau đầu vì chuyện học tập.

Thanh Thanh nắm tay Đan Niên, vừa đi vừa nói chuyện, “Đan Niên, kỳ thực ta biết ngươi không thích mẹ ta, mẹ ta cũng không nguyện ý để ta lui tới với ngươi. Nhưng ta cảm thấy ngươi là người tốt, là người có thể cùng trò chuyện. Nếu về sau xảy ra chuyện gì chọc giận ngươi, ngươi cũng nhất định phải xem ta là bằng hữu a!”

Đan Niên dừng bước, nàng vẫn nghĩ Thanh Thanh là nữ hài không tâm nhãn, không nghĩ tới nàng đều thấy hết mọi việc, đều hiểu mọi sự, chuyện sau này có thể chọc giận đến mừng, xem ra chính là mối hôn sự của ca ca và Thanh Thanh.

Thanh Thanh thấy Đan Niên không lên tiếng, có chút sốt ruột lắc lắc tay Đan Niên, Đan Niên vội an ủi: “Ta đương nhiên xem ngươi là bằng hữu!” Một câu nói lại dỗ Thanh Thanh vui vẻ nửa ngày.

Hai người lại nắm tay đi dạo trong thôn trang một hồi, tiểu nha hoàn đi ở phía sau nhắc nhở thời gian không còn sớm, phu nhân hẳn là đã sốt ruột chờ.

Thanh Thanh nhìn lên sắc trời, quả thật nên về nhà, liền hỏi Đan Niên trở về thế nào, có cần ngồi cùng xe nhà mình về không. Đan Niên nghĩ trước nghĩ sau, cảm thấy trước lúc phụ thân trở về, chưa cần quá trở mặt với Đại bá mẫu, nếu không ngồi xe ngựa của các nàng, chẳng khác nào không cho Đại bá mẫu thể diện, liền cười nói mình sẽ cùng Đại bá mẫu trở về.

Hai người đến cửa thôn trang, thấy có hơn mười chiếc xe ngựa đang đứng chờ. Thanh Thanh cáo biệt với Đan Niên rồi lên xe ngựa nhà mình, xa phu nhanh chóng đánh xe đi.

Đan Niên bắt đầu tìm kiếm xe ngựa của Thẩm gia, đi qua đi lại mấy lần, cũng không tìm thấy hai chiếc xe ngựa đã đến lúc sang. Đan Niên chưa từ bỏ ý định, hỏi một gã sai vặt của Khánh Vương phủ, “Ngươi có nhìn thấy xe ngựa của quý phủ Thẩm Lập Phi đại nhân không?”

Gã sai vặt kỳ quái nhìn nàng một cái, vẫn hành lễ, kính cẩn đáp: “Xe ngựa của Thẩm gia đã rời đi từ sớm rồi.”

Đan Niên không thể tin được lỗ tai của mình, Đại bá mẫu cư nhiên làm ra loại chuyện này, ngay cả chờ nàng cũng không chờ, bỏ mặc nữ tử chưa lấy chồng như nàng ở lại một mình giữa thôn trang ngoại ô!

Dần dần, xe ngựa đứng chờ bên ngoài đều đi hết sạch, Đan Niên lẻ loi đứng ở ngoài cửa, lửa giận trong lòng càng lúc càng cao, đúng là khinh người quá đáng!

Nhưng lửa giận cao tới đâu, cũng không ngăn được mặt trời lặn về phía tây. Mắt thấy mặt trời ở phía tây dần dần biến thành lòng đỏ trứng vịt, Đan Niên cũng có chút nóng nảy.

Lúc này, một chiếc xe ngựa sơn toàn màu đen đát đát* ngừng lại trước mặt Đan Niên, Đan Niên trừng mắt nhìn lên, người ở bên trong vén rèm lên, quẳng xuống hai chữ đơn giản hữu lực về phía Đan Niên: “Lên xe!”

* đát đát: tiếng xe ngựa di chuyển

Đan Niên nhìn bộ mặt nghiêm túc không đổi của Tô Doãn Hiên, chậm rì rì phun ra hai chữ từ trong kẽ răng: “Không lên!”

Nàng, Thẩm Đan Niên, dù có nghèo rớt mồng tơi, nghèo túng đến thế nào, cũng kiên quyết không cần kẻ thù đồng tình! Đây chính là cái gọi là phú quý bất năng dâm, uy vũ bất năng khuất*, tinh thần Đan Niên vốn đang cực kì ủ rũ, vừa nhìn thấy Tô Doãn Hiên lập tức trở thành hiên ngang ngẩng cao.

* Câu này của Mạnh Tử, đầy đủ là “Phú quý bất năng dâm. Bần tiện bất năng di. Uy vũ bất năng khuất. Thị chi vị đại trượng phu.” Đại khái nghĩa là, trong lúc phú quý thì đừng sa đọa, trong lúc nghèo khó thì đừng làm mất đi nhân cách, đứng trước cường quyền thì đừng quỳ lụy, cầu xin, được như vậy thì chính là trượng phu rồi.

“Vậy làm sao ngươi về nhà?” Tô Doãn Hiên thấy Đan Niên không phối hợp, nhíu mày hỏi.

Thấy Tô Doãn Hiên nhíu mày tức giận, trong lòng Đan Niên liền vui vẻ vô cùng, “Không cần ngươi quan tâm!” Đan Niên quay đầu gọi một gã sai vặt trong thôn trang lại, cười toe xán lạn nói, “Ta là nữ nhi của nội các đại thần Thẩm Lập Phi, tên là Thẩm Đan Hà, đến chơi nhà các ngươi thật cao hứng, quên cả thời gian, phiền ngươi tìm cho ta một chiếc xe ngựa để tiễn ta về nhà, Khánh Vương phủ hẳn sẽ không đến mức khó xử một khách nhân đúng không a!”

Gã sai vặt này bình thường không có cơ hội tiếp xúc các tiểu thư khuê các, cũng không biết mặt Đan Niên. Nay thấy có chủ tử phân phó, hắn cũng không dám nghĩ cái gì, đang định lĩnh mệnh làm việc, thì lại bị con trai độc nhất của vị trọng thần trong triều chạm tay có thể bỏng Tô đại nhân cũng là tân khoa tiến sĩ Tô công tử, đen mặt trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt kia rõ ràng đang nói với hắn: nếu dám đi tìm xe ngựa, nhất định phải chết.

Gã sai vặt không biết phải làm thế nào cho phải, ánh mắt đảo quanh giữa Đan Niên và Tô Doãn Hiên, lắp bắp nói: “Này, này, này…”

Tô Doãn Hiên khinh miệt liếc một cái, phất phất tay, “Nơi này không cần ngươi quan tâm, đi xuống đi!”

Gã sai vặt được lệnh, không chút do dự lựa chọn đứng về phe khí thế cường đại của Tô Doãn Hiên, cuống quít hành lễ rồi chạy biến đi.

Đan Niên nhìn bóng lưng cơ hồ là chạy trối chết của gã sai vặt, tức tối chỉ vào mặt Tô Doãn Hiên, “Ngươi!”

Tên tiểu thí hài Tô Doãn Hiên này, rất đáng giận, nói không chừng hắn còn không lớn tuổi bằng nàng, vậy mà những lúc giở trò khi dễ người khác cũng thật sành sỏi. Đan Niên nghiến răng nghiến lợi, xác thực không có biện pháp.

Khóe miệng Tô Doãn Hiên cong lên, thành một nụ cười gần như nhìn không thấy, “Ngươi giờ còn có thể ngồi chiếc xe nào? Hay là Thẩm tiểu thư định ăn ngủ dã ngoại một đêm tại nơi thôn trang này?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play