Sáng sớm hôm sau, lão Trịnh đến báo, nói Đại phu nhân phái người đến đón tiểu thư Đan Niên vào phủ, hôm nay có mấy vị phu nhân tiểu thư đến trong phủ làm khách, muốn đưa Đan Niên đi làm quen một chút.
Tuệ Nương chọn cho Đan Niên một bộ do Thẩm Đại phu nhân đưa tới, áo trên màu vàng có thêu hoa đỏ, váy trắng thêu bách điệp ám hoa, lại trang điểm kiểu thanh nhã, cuối cùng lại cẩn thận dặn dò Đan Niên mấy lượt, nào là đừng rời khỏi tầm mắt của Bích Dao, nào là đừng đến chỗ vắng người.
Đan Niên dở khóc dở cười, nàng cũng không phải tới hang sói hang hổ gì, Tuệ Nương cũng quá chuyện bé xé ra to, huống hồ mục đích chủ yếu của nàng là hỏi thăm chiến sự, đương nhiên sẽ không một người chạy loạn.
Đan Niên mang theo Bích Dao lên xe ngựa xuất môn, thấy thời gian còn sớm, chỉ vừa qua giờ ăn sáng, không muốn sớm như vậy liền đi. Đến đầu ngõ, Đan Niên hỏi lão Trịnh nơi nào có bán sách, lão Trịnh cười nói: “Tiểu thư, nếu đến chỗ Đại phu nhân trễ thì không tốt.”
Đan Niên làm như là không nghe thấy lời lão Trịnh nói, tay lấy khối ngọc bội trắng trên lưng ra xem, đây là miếng ngọc do Thẩm Ngọc mua lúc còn học ở thư viện, phần đuôi dưới của miếng ngọc có một đốm hồng, càng lộ ra màu trắng của ngọc, nhìn rất sống động đáng yêu, Đan Niên vẫn luôn rất thích nó.
Lão Trịnh ở ngoài xe ngựa đợi thật lâu cũng không thấy Đan Niên có đáp, thử thăm dò gọi một tiếng: “Tiểu thư?”
Đan Niên không chút để ý, nói: “Trở về đi. Hôm nay thân thể không thoải mái, không muốn đi.”
Lão Trịnh đứng ngoài xe nghĩ là Đan Niên đùa giỡn tính khí tiểu thư, cười làm lành nói: “Tiểu thư, giờ đã ra ngoài rồi, sao lại nói là không đi a, Đại phu nhân còn đang chờ.”
Đan Niên cười nhạt nói: “Trịnh quản sự, nếu đại bá mẫu không đợi được, vậy ngươi đi thay ta đi.”
Ngoài xe, lão Trịnh thế này mới ý thức được Đan Niên là thực nổi giận, ưỡn nghiêm mặt ở bên ngoài nói lời hay. Bích Dao vén rèm xe, Đan Niên nhìn thấy lão Trịnh ở bên ngoài hết thở dài lại cúi đầu, lớn tiếng cáo tội, làm bộ định quỳ xuống đất.
Đan Niên thấy lão Trịnh bồi tội, nhưng trong lòng cáu giận dị thường, hiện tại đang ở đầu ngõ, người lui tới không ít, nếu bị người ta nhìn thấy truyền ra ngoài, thanh danh Thẩm gia coi như không cần, lão Trịnh này hẳn là đoán nàng sẽ hết cách với lão.
“Lão Trịnh, ngươi nếu dám dập đầu một cái, ta sẽ cho ngươi từ đâu tới thì chạy trở về nơi đó, ngươi nếu không tin, liền dập đầu một cái thử xem.” Đan Niên trong lòng cáu giận, trên mặt cũng không hiển lộ rõ.
Lão Trịnh nghe vậy, vội vàng từ trên đất bò lên, thở mạnh cũng không dám, cúi đầu đứng hầu trước xe ngựa.
“Lão Trịnh, ngươi nghe rõ ràng, ta hiện tại muốn đi cửa hàng sách. Nếu ngươi biết đường, thì mang ta đi, nếu ngươi không biết đường, ta đến tìm Đại bá mẫu cho ta đổi một quản sự biết đường khác.” Đan Niên nhìn chằm chằm lão Trịnh, chậm rãi nói.
“Biết đường, biết đường, tiểu nhân biết đường, chỉ cầu tiểu thư chớ nói với Đại phu nhân.” Lão Trịnh cuống quít nói. Thấy Đan Niên gật đầu buông màn xuống, thế này mới lau mồ hôi lạnh, chạy nhanh như làn khói ra phía trước lái xe.
Bích Dao thấy Đan Niên phát hỏa, có chút lo sợ bất an, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thư, Trịnh Đại gia là người do Đại phu nhân phái tới, làm như vậy có ổn không?”
Đan Niên nở nụ cười, thanh âm không lớn không nhỏ, vừa vặn có thể để lão Trịnh ngồi ở trước nghe được, “Trịnh Đại gia? Nô tài của nhà Đại bá mẫu, phái đến chỗ chúng ta thì thành Đại gia rồi!”
Lão Trịnh lại cuống quít xin tha, nói mình không dám ngỗ nghịch tiểu thư Đan Niên nữa. Đan Niên không để ý lão, lúc này quả thật không người tin cẩn, đuổi lão đi, Đại bá mẫu khẳng định sẽ lại an bài một lão Trịnh khác đến.
Hiện tại nếu đi mua người về đến cũng khó, một là không dư nhiều tiền như vậy, hai là người mua về cũng chưa chắc tin được. Đan Niên tính toán hồi lâu, thở dài, vẫn là thiếu tiền, phụ huynh không ở nhà, phần tiền dư trong nhà thôi thì phải để dành khi khẩn cấp.
Xe ngựa vững vàng đi một hồi thì ngừng lại. Lão Trịnh ở ngoài xe nói vọng vào: “Tiểu thư Đan Niên, đã đến cửa hàng sách.”
Đan Niên vịn tay Bích Dao xuống xe ngựa, nhìn con phố chung quanh thấy đa phận đều cửa hàng sách và cửa hàng bán giấy mực, còn có vài sạp viết mướn, người lui tới trên đường cũng đều là thư sinh ăn mặc văn nhạ, xem ra nơi đây chính là nơi chuyên môn bán sách và giấy mực trong kinh thành.
Nơi xe ngựa ngừng lại là trước một cửa hàng sách, mặt tiền cửa hàng cũng không nhỏ. Đan Niên bảo lão Trịnh đem xe ngựa đậu sang một bên, nàng cùng Bích Dao đi vào trong xem. Lão Trịnh nhìn vẻ mặt cười như không cười của Đan Niên liền không dám há mồm nói gì nữa.
Bích Dao không biết chữ, vào cửa hàng sách thấy trên giá xếp toàn là sách, cảm thấy đầu óc choáng váng, đành phải cúi đầu đi theo sau Đan Niên.
Đan Niên vào cửa hàng, thấu trên một cái giá bày toàn là sách cũ, kinh hỉ dị thường, không nghĩ tới cửa hàng này còn bán cả sách cũ. Lật một vài trang ra xem, lại phát hiện đại bộ phận đều là thi tập ca phú, còn ghi đầy lời chú giải của người chủ cũ.
Đan Niên không có hứng thú với thi tập ca phú, đang lúc lật lật xem, ngoài ý muốn phát hiện quyển bình luận chép tay của đại sư thư pháp tiền triều Lâm Triêu Dương.
Lâm Triêu Dương không thể không nói là nhân vật truyện kỳ của Đại Chiêu, không những chữ đẹp, mà còn tự nghĩ ra kiểu chữ mới, hơn nữa từ nhỏ đi du lịch nhiều nơi, thu thập nhiều mẫu chữ của các danh gia, hễ gặp được chữ đẹp, bất kể là pháp gia có danh tiếng hay thư sinh vô danh, đều phải quấn quít lấy đối phương trao đổi một phen, là người rất xứng với danh tự si.
Đan Niên mừng rỡ không thôi, bản chép tay thật dày này không chỉ có những mẫu chữ khắc hiếm có do Lâm Triêu Dương thu thập trong chuyến du lịch, còn có những kiểu chữ khi thi đấu với người tràn ngập trang giấy. Đối với người luyện chữ như Đan Niên, chẳng khác nào là phát hiện một bảo tàng, từng chữ từng chữ cẩn thận thưởng thức.
Ngoài cửa hàng sách, hai vị công tử đang đứng nhìn Đan Niên, một vị bạch y công tử trong số đó cầm quạt gõ gõ vị tử y công tử bên cạnh, ngữ khí lỗ mãng cười nói: “Doãn Hiên, ngươi nhìn vị tiểu thư đang đọc sách kia đi, bộ dạng xinh đẹp quá.”
Vị công tử tên là Doãn Hiên cau mày, “An Cung, không được vô lễ, cô nương kia cũng là người đọc sách.”
An Cung xếp quạt nhét vào trong cổ áo, chắp tay xin tha: “Tô đại công tử, van ngươi, thật vất vả mới kéo được ngươi đi dạo một chuyến, làm ơn đừng đứng đắn nghiêm túc như vậy.” Lại tề mi lộng nhãn nói: “Một tiểu nương tử có đọc qua sách thì nói chuyện mới có hứng thú. Đi theo ta, đến hỏi thăm tiểu nương tử này.” Mặt mày hớn hở liền tiến lên.
Tô Doãn Hiên sợ hắn xông ra họa, đành phải cau mày đi theo sau, màu vốn là sắc tím ấm ấp bị hắn mặc vào lại thành ra lãnh ngạnh hương vị.
Tiểu nhị cửa hàng sách đã sớm nhịn không được, trong kinh thành không có nhiều người không có tiền mua sách mà đến xem ké, nhưng phàm là đọc một quyển rất lâu lại không mua, nhất định là kẻ không có tiền. Tiểu nhị thấy quần áo Đan Niên tuy có vẻ tốt, nhưng rõ ràng đã cũ, nha hoàn bên cạnh cũng là một thân vải thô, nhất thời sinh ra khinh thị.
“Tiểu thư, sách này, ngươi rốt cuộc có mua hay không?” Tiểu nhị hỏi.
Đan Niên đang đắm chìm trong sách, nghe tiểu nhị hỏi mới cảm giác mình đã đọc rất lâu, mặt liền đỏ lên, hỏi: “Sách này bán thế nào?”
Tiểu nhị thấy nàng không bỏ sách xuống rồi bỏ đi như những người đọc ké mà còn hỏi giá, cho là có khách tới cửa, liền mở miệng nói: “Hai lượng bạc.”
Vẻ mặt tiểu nhị lúc này rõ ràng hiện lên chữ ‘quả nhiên là thế’. Đan Niên luyến tiếc buông sách xuống, lúc này một thanh âm đột ngột vang lên, “Chậm đã, sách này, bản công tử mua.”
Đan Niên ngẩng đầu lên, nhìn thấy một bạch y công tử mặt hoa da phấn, cây quạt cắm nghiêng trong cổ áo, mặt tròn vành vạnh, cười nhộn nhạo nhìn nàng, tử y công tử đứng bên cạnh diện mạo tuấn dật, chính là luôn cau mày. Hai người quần áo đẹp đẽ quý giá, phía sau còn có hai gã sai vặt thiếu niên, vừa thấy chính là công tử nhà giàu.
Đan Niên híp mắt nhìn bạch y công tử một lúc lâu, xác nhận mình đã đụng phải loại phong lưu công tử chuyên trêu hoa ghẹo nguyệt, quay đầu bình tĩnh làm bộ như không thấy, nói với tiểu nhị: “Tiểu nhị ca, ta hôm nay xuất môn không mang nhiều bạc như vậy, có thể giữ quyển sách này lại, chờ ta một chút lấy bạc lại đến mua.”
Tiểu nhị tin chắc là Đan Niên không có tiền mua sách, cười nhạo nói: “Không có tiền thì nói là không có tiền, bày đặt làm tiểu thư có tiền làm gì!”
Bích Dao tức giận đỏ mặt tía tai, trước kia vốn làm việc nặng nhọc, xương lớn khí lực cũng lớn, lúc này thấy vậy liền muốn lý luận với tiểu nhị. Đan Niên nhìn người đến người đi ngoài cửa hàng, cảm thấy nếu ầm ĩ, thua thiệt là các nàng, khoát tay buông sách xuống chuẩn bị đi.
Bạch y công tử cợt nhả tiến lên, “Cô nương, đừng đi a, ca ca mua sách tặng ngươi, được không?”
Đan Niên rất căm tức, đầu tiên là tiểu nhị xem thường, sau lại bị bạch y công tử trêu đùa, đang định phát tác thì vị tử y công tử luôn luôn thờ ơ lạnh nhạt bỗng tiến lên, kéo lấy áo bạch y công tử ra phía sau, hướng Đan Niên bồi tội nói: “Cô nương, bằng hữu của tại hạ thất lễ, ta thay hắn xin lỗi cô nương.” Thanh âm mát lạnh, giống như nước suối đầu xuân, tuy trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Bạch y công tử càng bất mãn, kéo giật lấy áo: “Tô Doãn Hiên, ngươi không thấy tiểu nương tử này rất thích sách lại không có tiền mua sao, ta đây là thương hương tiếc ngọc!”
Tử y công tử tên là Tô Doãn Hiên không thèm để ý, quay đầu nhàn nhạt nói với Đan Niên: “Thất lễ, cô nương đừng để ý. Để bồi thường, quyển sách này xin để tại hạ mua tặng cô nương.” Dứt lời, gã sai vặt hiểu ý, lập tức lấy tiền ra đưa cho tiểu nhị.
Đan Niên hít sâu một hơi, liều mạng áp chế lửa giận, công tử nhà có tiền đều khó ưa như vậy sao, phải dùng tới thái độ cao cao tại thượng như vậy sao.
Đan Niên trừng mắt nhìn Tô Doãn Hiên một cái, khuôn mặt tuấn dật Tô Doãn Hiên vẫn nghiêm túc như vũ, thấy Đan Niên nhìn mình cũng không có nửa phần biến hóa.
“Không cần.” Đan Niên quả quyết cự tuyệt, từ trên tay cởi ra vòng tay vàng ròng nạm ngọc bích do Thẩm Đại phu nhân tặng, bốp một tiếng đặt xuống quầy, quát vào mặt tiểu nhị: “Vòng tay này tạm thời để ở đây, sách ta mang đi, sau này phái người đến đưa bạc!”
Tiểu nhị và Bích Dao đồng thời lắp bắp kinh hãi. Bích Dao tưởng khuyên nhủ tiểu thư, nàng không biết chữ, theo ý nàng, một quyển sách rách mà muốn bán hai lượng bạc quả thực chính là kẻ bịp bợm, tiểu thư nhà mình còn muốn lấy vòng tay làm thế chấp, ngộ nhỡ chủ quán kia không nhận trướng, vậy sẽ thua lỗ lớn.
Tiểu nhị coi như cũng là có mắt nhìn mặt hàng, nhìn vòng tay kia liền biết là giá trị xa xỉ, đủ mua nguyên gian cửa hàng này, nghẹn họng nhìn trân trối không biết nên làm thế nào cho phải.
Bạch y công tử thấy Đan Niên không cho Tô Doãn Hiên mặt mũi, “Ngươi, ngươi, tiểu nương tử này, thế nào không biết phân biệt như vậy? Ngươi có biết hắn là ai không?” Chỉ vào Tô Doãn Hiên, lắp bắp hỏi.
Đan Niên không để ý tới bạch y công tử kia, lúc này nàng đang nổi nóng, tên Tô Doãn Hiên kia cho dù có là thái tử điện hạ, chẳng lẽ còn có thể đoạt sách với nàng hay sao?
Thấy tiểu nhị không trả lời, Đan Niên nhíu mày lại, hỏi: “Thế nào, ngại không đủ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT