Chuyện xây nhà mới do Thẩm Lập Ngôn và tộc trưởng lo liệu đâu vào đấy tiến hành, ấy vậy mà cực khổ vẫn đến phiên Tuệ Nương.

Tiền công xây nhà ở nông thôn tuy ít, nhưng phải lo cho người làm công hai bữa cơm, lúc giữa trưa và lúc chiều tối. Chuyện này thực khổ cho Tuệ Nương, ngày nào cũng phải thức dậy lúc trời còn chưa sáng chuẩn bị phần cơm trưa cho mười mấy người, giữa trưa vừa thu dọn xong lại phải bắt đầu chuẩn bị cơm chiều.

Tộc trưởng phu nhân và con dâu Chu thị thu không ít ưu việt từ Tuệ Nương, mỗi ngày đều đưa gạo đưa thức ăn sang nhà Đan Niên, nhờ vậy Tuệ Nương không cần lên chợ mua, giảm bớt không ít gánh nặng.

Chuyện khiến Đan Niên oán niệm chính là, hai người này, chỉ chọn gửi qua mấy thứ rẻ bèo, ngay cả trứng gà cũng không có. Lúc bọn họ nhận tiền của Tuệ Nương, có thế họ lấy ít lại đâu. Trứng gà mà Đan Niên ăn mấy ngày nay toàn là lấy từ phần lương thực mà Lý lão trượng đưa.

Thẩm Ngọc mỗi ngày đều phải ở trong nhà đọc sách luyện chữ, Đan Niên thì không ai chuyên môn canh chừng nàng, cũng may Đan Niên trước giờ đều nhu thuận hiểu chuyện, chưa bao giờ khóc nháo. Tuệ Nương đặt nàng ngồi trên giường kê cạnh Thẩm Ngọc, dặn Thẩm Ngọc lưu ý nhìn một chút, đừng để Đan Niên chạy đi.

Mấy ngày nay Đan Niên ngồi ở trên giường chỉ có thể hừ hừ vài tiếng, muốn nàng làm nũng lăn lộn làm ầm ĩ giống bọn trẻ con bình thường, thật tình nàng bắt chước không nổi.

Tuệ Nương lo bận rộn chuẩn bị đồ ăn cho một đống lớn nhân công, cũng không rảnh nấu riêng cho Đan Niên. Đan Niên trước kia mỗi bữa cơm đều có một chén canh trứng gà, hiện tại chỉ có món cháo trắng pha đường.

Thẩm Lập Ngôn và Tuệ Nương đều là người dễ tính, mỗi bữa cơm chỉ có một miếng thịt, một cái bánh màng thầu to như củ cải trắng, một bát cơm to, vậy là no.

Đan Niên bất mãn thật lâu, nàng cũng biết Tuệ Nương vội vàng đến chân không chạm đất, chẳng còn rảnh để quan tâm nàng.

Nhưng bỏ thêm đường vào cháo trắng nào có ngon bằng bỏ thêm vài giọt dầu mè vào canh trứng gà a, trọng yếu nhất là cháo loãng không có no! Chưa đến giờ ăn tối, Đan Niên đã nghe thấy bụng mình réo gọi.

Mấy ngày trôi qua, Đan Niên nằm trên giường, vuốt cái bụng trắng noãn của mình, ai oán nhìn xà nhà, gầy một vòng rồi đây.

Đến trưa dọn xong bát đũa, Tuệ Nương ôm thêm củi vào nhà bếp. Hơn mười miệng cơm, củi dùng rất mau hết, nếu không phải tối qua Thẩm Lập Ngôn suốt đêm chặt củi, sợ là hôm nay sẽ không đủ củi dùng.

Ôm củi vào xong, Tuệ Nương mới rảnh được một chút, ngồi lên giường nghỉ, nhìn Thẩm Ngọc luyện chữ, chốc chốc lại quay đầu nhìn sang Đan Niên đang ngồi buồn trên giường không lên tiếng.

Tuệ Nương nhìn ra tiểu nha đầu nhàm chán lắm rồi, đang giận dỗi đây. Nàng thật ra cũng muốn dẫn nữ nhi ra ngoài đi dạo, nhưng chuyện tình trước mắt khiến nàng mệt đến không muốn đứng lên, chỉ có thể xin lỗi sờ sờ khuôn mặt phấn nộn của Đan Niên.

Đúng lúc này, ngoài cửa viện truyền đến một giọng nói, nghe ra là giọng của một phụ nhân tuổi còn trẻ: “Ngôn tẩu tử có ở nhà không?”

Tuệ Nương tự vực dậy tinh thần đi ra mở cửa, thấy một phụ nhân trẻ tuổi tay mang một cái rổ đậy vải lam, tay kia dắt một tiểu nam hài chừng năm sáu tuổi. Nàng nhận ra đây là Ngô thị, vợ của Thẩm Lập Phong, nhà ở thôn tây, từng đến bái phỏng nhà bọn họ vào buổi chiều ngày đầu tiên, liền vội vàng mời bọn họ vào trong nhà chính.

Đan Niên thầm đánh giá hai mẹ con, tuy rằng đều mặc quần áo cũ, nhưng tắm rửa sạch sẽ, mặt mũi cũng không giống như phụ nhân tiểu hài tử ở nông thôn, sửa soạn rất ngay ngắn chỉnh tề.

Tiểu nam hài đi theo Ngô thị, mi thanh mục tú, người có hơi chút gầy yếu, cặp mắt yên lặng nhìn dưới mặt đất, vừa thấy chính là một đứa nhỏ kháu khỉnh dịu ngoan.

Tuệ Nương đoán không ra mục đích của Ngô thị, sau khi mời Ngô thị ngồi xuống rồi bắt đầu châm trà. Ngô thị vội vàng từ chối, trong lúc nhất thời không nói chuyện.

Ngô thị thấy Thẩm Ngọc ngồi bên cạnh nghiêm túc đọc sách luyện chữ, có chút lấy lòng nói với Tuệ Nương: “Đây là A Ngọc thiếu gia đi, tương lai khẳng định có đại học vấn.”

Tuệ Nương vội vàng cười nói: “Phong tẩu tử quá khách khí, đều là thân thích một nhà, gọi thiếu gia cái gì a!” Nói xong sờ sờ đầu đứa nhỏ bên cạnh Ngô thị, cười nói: “Đây chắc là con của tẩu tử, đứa nhỏ thật là đẹp mắt.”

Ngô thị câu nệ cười cười, “Đứa nhỏ này, nhũ danh kêu là Tiểu Thạch, rất ngoan, chỉ là không thích nói chuyện.” Ngữ khí có chút không yên. Tuệ Nương nhất thời cũng không đoán ra nàng muốn làm gì.

Tiểu Thạch nhận thấy Đan Niên đang nhìn hắn, ngẩng đầu nhìn lại Đan Niên, ôn nhu cười cười với nàng.

Ngô thị đem cái rổ mang đến để lên bàn, mở tấm vải lam ra, trong rổ đầy trứng gà, trứng nào trứng nấy trắng như tuyết, mặt trên còn dính vài cọng cỏ.

Đan Niên hoảng sợ, đối với dân quê, trứng gà không phải là thứ dùng để ăn, mà là để đem đổi chút tiền trợ cấp gia dụng. Có rất ít người giống như Đan Niên, mỗi ngày lấy canh trứng gà làm cơm ăn.

Mới đầu khi Chu thị thấy vậy, còn nói nhỏ một phen với Tuệ Nương, nói Đan Niên chỉ là một đứa nha đầu, mỗi ngày lại lấy trứng gà làm cơm ăn, dù là con trai cũng không nuôi tinh tế đến vậy.

Mà bây giờ Ngô thị lại tặng lễ nặng như vậy, trong nhà vốn cũng không dư dả, như vậy nhất định là có điều cầu.

Tuệ Nương khẽ giật mình, từ chối, “Đều là người họ hàng, Phong tẩu tử khách khí như vậy làm gì. Đúng lý là chúng ta phải đến thăm lão thái thái nhà muội trước, nay chúng ta vừa mới tới, lại vội vàng xây nhà. Số trứng gà này vẫn là lấy về đi. Đứa nhỏ còn nhỏ, lấy đi về cho đứa nhỏ ăn đi.”

Ngô thị nài nỉ vài lần, Tuệ Nương kiên trì không thu, nàng mới đỏ mặt, nói ra ý đồ đến. Nguyên lai, mấy ngày nay nàng nhìn thấy Thẩm Ngọc mỗi ngày đều đọc sách luyện chữ, nghe nói là do Thẩm Lập Ngôn dạy.

Thẩm Lập Ngôn là người giỏi văn giỏi võ, từng làm võ quan trong kinh thành, nếu Tiểu Thạch có thể bái Thẩm Lập Ngôn làm thầy, như vậy còn tốt hơn gấp trăm lần so với đến trường tư thục trong thôn.

Tuệ Nương nghe xong Ngô thị thỉnh cầu, không dám đồng ý. Ở trong lòng nàng, Thẩm Ngọc tuy rằng sẽ lớn lên ở nông thôn, nhưng chung quy không giống với bọn nhóc suốt ngày chạy chơi ngoài bùn đất. Nàng cũng không nguyện ý Thẩm Ngọc tiếp xúc nhiều với bọn nhỏ này, thứ nhất là sợ Thẩm Ngọc học xấu, thứ hai, Thẩm Lập Ngôn cũng không nhất định nguyện ý dạy thêm đứa nữa.

Tuệ Nương nghĩ đến đây, đành cười ha ha với Ngô thị, “Tẩu tử thật là quá đề cao Lập Ngôn, hắn cũng chỉ là biết mấy cái chữ, đánh vài đường côn mà thôi.”

Đan Niên nghe mà đầu hắc tuyến, phụ thân văn võ song toàn giờ trở thành hãn phụ chỉ biết đánh vài đường côn.

Ngô thị có chút thất vọng, nhưng vẫn kiên trì để rổ trứng gà lại, nói là cho Đan Niên tẩm bổ, Tuệ Nương muốn trả tiền cho nàng, nhưng nói cái gì nàng cũng không chịu thu.

Thẩm Ngọc và Đan Niên an tĩnh ngồi chờ ở một bên, chuyện của người lớn, Đan Niên còn quá nhỏ, không tiện nói. Bất quá, Đan Niên có ấn tượng rất tốt với Tiểu Thạch. Mấy ngày nay, tiểu nam hài nào nàng thấy, đứa nào đứa nấy đều giống con khỉ đất.

Tuệ Nương nói mình sắp phải chuẩn bị cơm chiều cho người làm công, Ngô thị không muốn đi, cứ nói mãi là mình phải giúp Tuệ Nương một tay, rồi không đợi Tuệ Nương cự tuyệt, bảo Tiểu Thạch về nhà trước, bản thân mình thì xắn tay áo vào phòng bếp.

Đan Niên đang rảnh rỗi nhàm chán, gọi Thẩm Ngọc lại: “Ca ca, có người muốn cùng học chữ với ca ca.”

Thẩm Ngọc quay đầu, nhìn vẻ mặt bỡn cợt của Đan Niên, để bút xuống, nhảy lên giường, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Đan Niên, “Muội thích tiểu hài tử vừa rồi sao?”

Cái gì mà kêu tiểu hài tử a? Chính ngươi chẳng phải là một đứa con nít sao? Xem Tiểu Thạch còn lớn hơn ngươi một ít đâu. Đan Niên oán thầm nói.

“Hắn yên tĩnh hơn ca ca.” Đan Niên cúi đầu suy tư một lúc lâu, sau tuôn ra một câu kinh người.

Mong đợi hồi lâu, tiểu soái ca Thẩm Ngọc mất hứng, bảo bối muội muội lại đi nói người khác tốt hơn mình. Chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi: “Ca ca không tốt sao?”

Đan Niên thấy tiểu tử này coi trọng mặt mũi, chọc ghẹo hắn: “Ca ca trước mặt người khác một dạng, sau lưng người khác một dạng.”

Thẩm Ngọc bất mãn, nói lầm bầm: “Làm sao muội biết tiểu tử kia không phải giả vờ?”

Đan Niên Hồi thầm nghĩ, nàng không phải tiểu hài tử như Thẩm Ngọc, nhìn người, nhất là tiểu hài tử, vẫn có thể xem chuẩn.

Vẻ ôn nhã của Tiểu Thạch không giống giả vờ, huống chi Ngô thị cũng là một người biết giảng lễ tiết. Cha mẹ thế nào sẽ có con cái thế đó, đạo lý này cổ kim đều chuẩn.

Thẩm Ngọc thấy Đan Niên đột nhiên không để ý hắn, hầm hừ chuyển sờ mặt thành nhéo hai má, hai bàn tay dính mực biến mặt Đan Niên thành mặt mèo, bất quá rốt cuộc luyến tiếc dùng sức, cười xấu xa nhìn Đan Niên mặt mèo, nói: “Tiểu nha đầu cư nhiên tay ngoài dài hơn tay trong, uổng công ca ca bình thường đối với muội tốt như vậy!”

Đan Niên bị hắn nhéo mặt, nói chuyện càng thêm mơ hồ không rõ: “Ca ca hư! Khi dễ muội! Không tốt như Thạch ca ca!”

Thẩm Ngọc không có biện pháp, hừ một tiếng, lại không cam lòng dùng sức bẹo má Đan Niên, xoay người đi đọc sách không thèm để ý Đan Niên nữa.

Đan Niên sờ sờ vết mực trên mặt, trong lòng hừ một tiếng, rốt cuộc vẫn là tiểu hài tử, khi dễ người ta còn không biết giấu diếm, chờ cha mẹ lại đây thấy cái mặt hí khúc này, trách móc còn không phải ngươi?

Quả nhiên, khi Tuệ Nương vào nhà lấy đồ, thấy Đan Niên giương mặt mèo ngây ngô cười với nàng, kinh hô một tiếng, vội buông đồ trong tay, chạy tới trước mặt Đan Niên, hướng Thẩm Ngọc quát: “Mặt muội muội sao lại thế này? Lại bướng bỉnh phải không?” Bóng lưng Thẩm Ngọc thoáng lung lay, Đan Niên khẽ cười thầm, mặt mày vờ vô tội nhìn Tuệ Nương.

Tuệ Nương nhìn Thẩm Ngọc đang làm bộ ngoan ngoãn cúi đầu đọc sách, giận quá, đánh vào ót Thẩm Ngọc “Bốp” một cái, ôm Đan Niên ra nhà sau, múc nước rửa mặt cho nàng.

Còn chưa tới giờ ăn cơm chiều, đồ ăn đã làm đâu vào đấy, Đan Niên đang ngồi trong nhà chính chợt nghe tiếng Ngô thị cáo từ. Tuệ Nương muốn giữ nàng lại ăn cơm chiều, Ngô thị thoái thác nói còn phải về làm cơm cho người trong nhà, Tuệ Nương cũng không tiện níu kéo.

Đợi một hồi, Thẩm Lập Ngôn mới dẫn những người làm công về ăn cơm. Nông dân ăn cơm không đòi hỏi nhiều lắm, không cần đến bàn, mỗi người bưng một chén cơm lớn, một chén canh, đũa xiên hai ba cái bánh màng thầu, tốp năm tốp ba ngồi chồm hổm trên mặt đất, cứ như liền đem cơm chiều giải quyết.

Đến lúc sắp ngủ, Tuệ Nương nấu nước ấm cho Thẩm Lập Ngôn ngâm chân, thuận tiện kể lại chuyện của Ngô thị. Thẩm Lập Ngôn vừa ngâm chân vừa cười hỏi: “Nương tử thấy thế nào?”

Tuệ Nương ngồi nghỉ trên giường, ngẫm nghĩ nói, “Dạy đứa nhỏ này không phải chuyện bớt lo. Trước lúc các ngươi về, con dâu tộc trưởng có đến đây một chuyến, ta hỏi thăm nàng, nghe nói Lập Phong không thích mẹ của Tiểu Thạch, thành thân không được vài ngày liền ra ngoài làm công, lúc Tiểu Thạch sinh ra cũng không thấy hắn về nhà. Bà nội Tiểu Thạch lại càng không thích nàng, suốt ngày cùng với đứa con gái chưa xuất giá và con dâu cả chèn ép mẹ Tiểu Thạch. Cuộc sống của nàng cũng dễ chịu gì.”

Thẩm Lập Ngôn nói: “Vậy ý của ngươi là Ngô thị rất đáng thương, đồng ý cho Tiểu Thạch học chung với A Ngọc?”

Tuệ Nương thở dài: “Nhưng ta cũng thấy dạy đứa nhỏ thật dễ. Nếu học giỏi là do nhi tử nhà nàng thông minh, nếu học không tốt, chẳng phải đều là lỗi của chúng ta sao? Nàng nhẫn nhịn mẹ chồng làm khó, chỉ trông mong con mình có tiền đồ để nàng không còn phải chịu thua kém.”

Thẩm Lập Ngôn an ủi: “Đừng nghĩ nhiều như vậy. Mấy ngày nay bận rộn xây nhà, dù muốn dạy cũng không có thời gian. Chờ xong việc, nói không chừng nàng ta sẽ chặt đứt tâm tư này. Sau này tìm một cơ hội trả lễ lại cho nàng là được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play