Giọng Tuệ Nương vang lên từ trong sân: “Đan Niên, là ai đến đấy?”
Đan Niên cuống quít hô lớn đáp, “Người nọ đi nhầm cửa.” Thấy ánh mắt Tuệ Nương không tín nhiệm nhìn mình, lại bổ sung một câu: “Đã đi rồi!”
Đúng lúc này, tiếng đập cửa lại vang lên, như thể đang tỏ ý chống đối Đan Niên. Đan Niên thống khổ ôm trán. Đường An Cung chui ra từ sau lưng Tuệ Nương và Thẩm Ngọc, mặt mày đầy vẻ vui mừng, gõ gõ cây quạt trong tay, cười nói: “Thẩm phu nhân, nhất định là biểu đệ của ta đến!”
Tuệ Nương liền vội vàng tiến lên, kéo Đan Niên sang một bên, tự mình mở cửa viện. Thẩm Ngọc rất có thâm ý nhìn chằm chằm Đan Niên, tên Tô Doãn Hiên kia có thân phận đặc thù như vậy, y theo tính tình của Đan Niên, nhất định sẽ không muối lui tới với hắn. Hiện tại xem ra, Đan Niên còn gạt mình rất nhiều chuyện. Thẩm Ngọc ẩn ẩn cảm thấy rất bất an trong lòng.
Tô Doãn Hiên mặc áo bào trắng, tóc đen như mực búi chỉnh tề trên đỉnh đầu, khuôn mặt tuấn tú, bộ dáng phải nói là thánh khiết không nhiễm một hạt bụi hiện tại trước mặt Tuệ Nương. Hắn hai tay ôm quyền, cúi đầu cung kính hành lễ với Tuệ Nương, “Vãn bối Tô Doãn Hiên đến thỉnh an Thẩm phu nhân!” Quả nhiên là một tiểu công tử phú quý, phong thần tuấn lãng, mặt mày rạng rỡ trăng rằm.
Đường An Cung vội vàng chạy đến trước mặt Tô Doãn Hiên, tề mi lộng nhãn nói: “Doãn Hiên a, sao hiện tại mới lại đây a!”
Tô Doãn Hiên khẽ cười nói, “Lúc gần đi gia phụ có một số việc nhắc nhở, cho nên đến muộn, mong rằng Thẩm phu nhân và biểu ca thứ lỗi.”
Hai người không đứng cạnh nhau còn đỡ, vừa đứng cạnh nhau, càng khiến Tô Doãn Hiên thêm phong độ ngời ngời, dáng vẻ đường đường. Đường An Cung cũng không để ý, vội trước vội sau đứng ở cạnh Tô Doãn Hiên, một chút cũng không ngại bản thân khó coi.
Đan Niên hồ nghi nhìn Tô Doãn Hiên, tên này có ý đồ gì, hắn và Đường An Cung khi nào có cảm tình tốt như vậy, cứ như sắp phát triển thành đoàn thể đến thăm viếng người lạ đến nơi!
Trên thực tế, nghĩ như vậy chỉ có mỗi một mình Đan Niên. Tuệ Nương vừa thấy bộ dạng nho nhã lễ độ của Tô Doãn Hiên, ấn tượng nháy mắt tốt tới cực điểm, lại thêm phía trước có Đường An Cung làm nền, càng cảm thấy Tô Doãn Hiên là nam nhi ưu tú hiếm có. Tuệ Nương nhất thời tràn ngập phấn khởi, vội lĩnh Tô tiểu công tử vào nhà chính, hỏi Tô Doãn Hiên chuyện này chuyện kia, chỉ một lúc sau đã thăm dò xong bát đại tổ tông nhà người ta.
Đan Niên nhíu mắt nhìn hai người trò chuyện với nhau thật vui, trên mặt Tô Doãn Hiên mang ý cười nhè nhẹ, hết sức khiêm tốn trả lời tất cả vấn đề của Tuệ Nương, hữu lễ hữu tiết quá mức được lòng Tuệ Nương.
Thẩm Ngọc ngồi kế bên vừa cùng Tuệ Nương nói chuyện với Tô Doãn Hiên, vừa âm thầm quan sát người này.
Nghe Tuệ Nương nói Thẩm Ngọc định thi Hương, Tô Doãn Hiên hàm súc nói bản thân đã tham gia kỳ thi mùa xuân, hiện đã vào đến Lễ bộ, đối với việc thi Hương có thể nói là tai nghe mắt thấy quá nhiều lần. Tuệ Nương càng thêm kinh hỉ, liên tục khen Tô Doãn Hiên là thiếu niên đầy hứa hẹn, nắm tay kéo Thẩm Ngọc qua, bảo con trai mình mau tâm sự với Tô Doãn Hiên.
Thẩm Ngọc cũng không chối từ, sớm nhìn ra Đan Niên không được tự nhiên, cười tủm tỉm đưa Tô Doãn Hiên đến thư phòng trong hậu viện, hắn đã sớm muốn kiểm tra Tô Doãn Hiên một phen. Đan Niên và Đường An Cung thấy thế cũng đi theo.
Đợi đến vào trong hậu viện, Đan Niên kéo Tô Doãn Hiên lại, cau mày hỏi: “Ngươi tới làm cái gì?”
Đường An Cung cười đến đôi mắt nhỏ híp lại thành một đường kẻ, nhàn nhã khoanh hai tay trước ngực, chuẩn bị xem kịch vui. Thẩm Ngọc cũng nhìn chằm chằm Tô Doãn Hiên, hắn cũng không rõ người này vì sao lại muốn đến nhà bọn họ.
Tô Doãn Hiên ra vẻ thản nhiên đáp, “Nghe Phùng tiên sinh nói lệnh đường đại nhân muốn đến tìm ta để cám ơn. Ta là vãn bối, sao có thể làm phiền trưởng bối đến gặp, đành phải đích thân đến.”
Đan Niên hừ lạnh một tiếng, nói cứ như ngươi ủy khuất nhiều lắm, “Cám ơn ngươi? Ngươi có giúp ta sao? Ngươi không có chuyện gì làm nên bày đặt đóng giả anh hùng sao?”
Tô Doãn Hiên cười khẽ một tiếng, cũng không tức giận, chắp tay nói: “Ta đương nhiên không anh hùng như Thẩm tiểu thư, múa gậy uy vũ sinh phong, chỉ múa vài đường đã đánh cho bọn đạo chích chạy trối chết.”
Đan Niên thấy hắn cười cũng có chút ngẩn người, ngày thường chỉ thấy Tô Doãn Hiên mặt mày lạnh tanh như đưa đám, hôm nay mới thấy khuôn mặt tươi cười của hắn, phải nói là hắn cười rộ lên thật là đẹp mắt. Đầu lông mày đuôi mắt đều cong cong lên lộ ra ý cười.
“Hì hì, Đan Niên muội tử, biểu đệ ta đã cứu ngươi, ngươi cũng không thể lấy oán trả ơn a!” Đường An Cung bước gần lại nói.
Đan Niên nghe Đường An Cung nói vậy mới phục hồi tinh thần lại, vừa rồi mình cư nhiên nhìn chằm chằm Tô Doãn Hiên lâu như vậy! Vì che dấu thất thố, Đan Niên không thèm nhìn hai người đó nữa, lập tức quay người bỏ đi.
Vén rèm lên, Đan Niên đóng cửa phòng oành một tiếng, làm cả căn nhà đều run rẩy theo. Tô Doãn Hiên và Đường An Cung không hẹn mà cùng nhìn sang Thẩm Ngọc.
Thẩm Ngọc chịu không được áp lực ánh mắt của hai người, lau mồ hôi nói: “Gió lớn quá, hôm nay gió thật là lớn quá.”
Tô Doãn Hiên nhìn tàn lá đứng im trong viện, trong lòng cười thầm không thôi.
Đan Niên cau mày ngồi trong phòng, nghĩ mãi không ra. Lần trước rõ ràng đã nói rất dứt khoát, nàng tuyệt đối sẽ không lại có bất luận liên lạc gì với Tô Doãn Hiên, cũng tuyệt đối sẽ không nói ra thân thế của mình.
Chẳng lẽ là hắn lo lắng, nên đến để cảnh cáo mình?
Đan Niên cảm thấy như vậy cũng không đúng. Nếu muốn cảnh cáo, tùy tiện tìm người nào đó đến là được, cần gì phải tự mình mạo phiêu lưu tới đây. Đan Niên dần dần nghĩ tới một ý tưởng đáng sợ, cái ý nghĩ này khiến trong lòng nàng tràn đầy kích động và bất an. Tô Doãn Hiên bất quá chỉ là một thiếu niên mới mười lăm tuổi, thích nàng cũng chẳng có gì lạ.
Nghĩ đến đây, mặt Đan Niên bỗng nóng đỏ bừng bừng. Lúc còn ở hiện đại, nàng từ nhỏ đã bị ném vào trong trường nội trú, không có bao nhiêu cảm tình với người nhà và bạn học. Các bạn học đều nói nàng có chút hướng nội, lạnh lùng, nội tâm luôn có một bức tường vô hình, kháng cự bất luận kẻ nào tiến vào.
Mãi đến khi đến nơi này, nàng mới chính thức cảm nhận được tình cảm gia đình ấm áp, bức tường phòng ngự trong lòng đã sớm bị hòa tan hết. Đan Niên nghĩ đến đây, đột nhiên đứng lên lẩm bẩm: “Tên đó thì có gì đặc biệt hơn người. Mình đã sống qua hai kiếp nhiều năm như vậy, còn sợ hắn cái gì?”
Đúng lúc này, Bích Dao thùng thùng gõ cửa phòng, Đan Niên vội áp lòng bàn tay lành lạnh lên khuôn mặt lửa nóng, một lát sau mới mở cửa.
Bích Dao vừa nhìn thấy Đan Niên, hết sức là cả kinh, vội ân cần hỏi han: “Tiểu thư, tiểu thư làm sao vậy, mặt đỏ quá kìa!”
Bích Dao lo lắng nói: “Thẩm Đan Vân tiểu thư đến đây, đang uống trà với phu nhân ở tiền viện!”
“Nàng ta sao lại đến đây?” Đan Niên trừng to mắt hỏi, hôm nay khách đến nhà có thể góp thành một bàn mạt chược!
Bích Dao lắc đầu, “Ta cũng không biết, phu nhân hỏi nàng ta có chuyện gì, nàng ta cũng không nói, chỉ hỏi tiểu thư có ở nhà không, nên phu nhân bảo ta tới gọi tiểu thư.”
Đan Niên đi theo Bích Dao đến tiền viện. Thẩm Đan Vân người này sẽ không tự dưng làm chuyện gì mà không có lợi cho bản thân. Lần trước bởi vì Tô Doãn Hiên mà còn cùng nàng náo loạn đến mặt đỏ tai hồng, nàng còn tưởng rằng Thẩm Đan Vân từ đây sẽ không lại bước vào nhà nàng. Còn chưa kịp cao hứng hai ngày, người lại tới nữa.
Mới vừa bước vào nhà chính, Đan Niên đã bị Thẩm Đan Vân làm cho hoa mắt. Nàng ta lần này mặc bộ áo váy màu xanh nhạt cực kỳ bó sát cơ thể, bên ngoài chỉ bọc một tấm lụa mỏng màu xanh nhạt lụa, trước ngực còn chừa một mảng thật lớn, lộ ra một tảng thịt lớn. Trên cổ đeo một chiếc vòng vàng khảm khoa cực lớn, da thịt như tuyết trắng kết hợp với vàng ròng đúng là làm nổi bật lẫn nhau, càng khiến nước da thêm trắng ngần hơn, vàng ròng thêm lóng lánh. Đã vậy, trên đầu còn có một cây trâm vàng hình bươm bướm khổng lồ, trên lỗ tai cũng treo mỗi bên một cái khuyên tai vàng lấp la lấp lánh.
Đan Niên nhìn mà trong lòng run sợ, người này đến khoe của sao? Toàn thân kim quang lấp lánh, cũng không sợ nửa đường bị kẻ khác trấn lột.
Thấy Đan Niên đến, Tuệ Nương liền nhẹ nhàng thở ra, cười vẫy tay gọi Đan Niên đến, “Tỷ tỷ con từ xa chạy tới, nói là muốn đến chơi với con, con ở lại tiếp đón Đan Vân một chút, nương đi chuẩn bị cơm.” Nói xong, Tuệ Nương liền đi.
Đan Niên như cười như không ngồi xuống chỗ ngồi vừa rồi của Tuệ Nương, tay chống cằm mắt, đảo mắt nhìn Đan Vân, “Tỷ tỷ có lạnh không, có cần muội muội cho tỷ mượn một cái áo choàng để khoác lên người?”
Thẩm Đan Vân thấy Tuệ Nương đi rồi, không thèm ra vẻ khách khí với Đan Niên, vẻ tươi cười cũng bỏ đi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tô công tử ở đâu?”
Đan Niên lập tức cười ra tiếng, nàng đã nói rồi, Thẩm Đan Vân trang điểm xinh đẹp như vậy chạy tới, nàng còn tưởng rằng là tình cờ, nguyên lai người ta đã sớm nghe được tiếng gió.
“Ngươi cười cái gì?”
“Ngươi và Thẩm Đan Hà không hổ là tỷ muội tốt, thủ đoạn cướp nam nhân đều sàn sàn như nhau a!” Đan Niên gần như muốn vỗ tay khen ngợi.
Thẩm Đan Vân khinh thường đáp, “Đừng đánh đồng ta với ả. Ả bất quá là có phụ thân cưng chiều mà thôi, làm sao có thể so sánh với ta!”
Đan Niên vuốt cằm nhìn Thẩm Đan Vân, càng nhìn càng cảm thấy có ý tứ. Tên Tô Doãn Hiên kia suốt ngày ra vẻ người lớn thành thục ổn trọng, không biết đụng tới bộ dạng nóng bỏng này của Thẩm Đan Vân sẽ có phản ứng gì. Đan Niên cười tủm tỉm chỉ về hướng hậu viện, “Đang ở trong thư phòng với ca ca của ta. Không bằng ngươi qua đó mang nước trà đi?”
Thẩm Đan Vân đang định rạo rực đi vào trong hậu viện, bỗng nhiên như nghĩ tới điều gì, xoay người nắm lấy Đan Niên, kiên định nói: “Ngươi đi với ta!”
“Vì sao? Ta không đi!” Đan Niên đương nhiên không đồng ý đi theo nàng ta dọa người.
Thẩm Đan Vân đương nhiên nói: “Ngươi nếu không đi theo ta, ta sau khi trở về sẽ với cha ta là ngươi giấu nam nhân trong hậu viện. Mau dẫn ta đi!”
Đan Niên nghe vậy lời này, ngược lại phì cười, dùng sức giật lại ống tay áo trong tay Thẩm Đan Vân, nhẹ nhàng vuốt phẳng nếp nhăn, “Tùy ngươi thôi!”
Thẩm Đan Vân nóng nảy, “Ngươi không sợ cha ta giáng tội cho ngươi?”
Đan Niên cười lạnh một tiếng, “Phụ thân ngươi có năng lực lớn thật đó nha! Cho dù phụ thân ngươi có thể trị tội ta thì sao? Thanh danh của ngươi cũng đã hủy, chỉ có thể gả cho nam nhân xa lạ ở hậu viện kia!”
Thẩm Đan Vân vừa nghĩ đến mình có thể gả cho Tô Doãn Hiên, sắc mặt không khỏi vui vẻ. Nhìn khuôn mặt tràn ngập vui mừng của Thẩm Đan Vân, Đan Niên ghé sát vào lỗ tai nàng, thấp giọng nói: “Bất quá, ngươi làm sao xác định người trong hậu viện nhất định chính là Tô Doãn Hiên a? Lỡ như, ngươi gặp phải Đường An Cung thì sao a!”
Thẩm Đan Vân lập tức biến sắc, khuôn mặt thoắt xanh thoắt trắng. Nàng lập tức nắm lấy tay áo Đan Niên, tức giận nói: “Ngươi dám gạt ta?!”
“Có cái gì không dám?” Đan Niên cũng không thoái nhượng. “Ngươi có thể vào trong hậu viện tự mình xem tận mắt, rốt cuộc là Tô Doãn Hiên hay là Đường An Cung. Nếu là Tô Doãn Hiên, ngươi không phải đã kiếm lời rồi sao?”
Thẩm Đan Vân hồ nghi nhìn chằm chằm Đan Niên, “Ngươi sẽ hảo tâm như vậy?”
Đan Niên cười tủm tỉm nói: “Ngươi nếu không tin, vậy thì trở về đi, ta cũng đâu có bắt buộc ngươi.”
Sắc mặt Thẩm Đan Vân một hồi xanh một hồi trắng, hai mắt trừng trừng nhìn Đan Niên. Tiểu nha hoàn đã bảo lại là rõ ràng nhìn thấy Tô công tử vào trong nhà Đan Niên, chẳng lẽ là tin tức không đúng?
Đan Niên ung dung nhìn Thẩm Đan Vân, nàng cũng không có nói dối. Thẩm Đan Vân muốn đi hậu viện, khẳng định đều sẽ gặp hai người kia, chỉ xem nàng ta có can đảm đi mạo hiểm hay không.
Thẩm Đan Vân bỗng nhiên thản nhiên cười, buông lỏng tay áo Đan Niên ra, sửa sang lại quần áo tóc tai của bản thân, “Cho nên mới muốn Đan Niên muội muội cùng đi với ta a, nếu Đan Niên muội muội không đi, ta cũng chỉ có thể nhờ thím đi cùng thôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT