Editor: Hoa
Beta: Nơ
Sắp vào hè, gió về đêm cũng không lạnh như tháng ba, tháng tư, nhưng Yến Bạch lại cảm thấy rất lạnh.
Dù biết mình sẽ bị từ chối, nhưng lúc thật sự bị từ chối vẫn không chịu được mà thấy ngực khó chịu.
"Thật sự xin lỗi. Trước mắt tôi không có ý định này."
Trì Noãn Noãn đã nói như vậy, cô từ chối rất thẳng thắn, cũng rất chân thành.
Trên đường phố đông đúc xe cộ qua lại, Yến Bạch thất thần ngồi trên ghế dài ở trạm xe buýt, từng đợt gió đêm lướt qua, đến khi không còn nhiều người đi lại trên đường, anh mới bắt một chiếc taxi về nhà.
Hôm sau.
Trì Noãn Noãn thức dậy rất muộn, cô đã gọi điện đến phòng thí nghiệm, nói buổi chiều sẽ qua đó, giờ cũng đã gần trưa rồi.
Hôm nay Lâm Hạ Chí đi làm về sớm, vừa vào cửa liền nhìn thấy Trì Noãn Noãn mặc bộ đồ ngủ đang nhắm mắt uống sữa chua.
Lâm Hạ Chí ngạc nhiên: "Đù má, tối qua bảo bối nhà cậu đi đánh cướp sao? Quầng thâm mắt kinh khủng quá!"
Trì Noãn Noãn cũng không nâng mí mắt lên, còn đang mệt rã rời, hai tay ôm bình sữa chua đổi phương hướng, né tránh bàn tay của Lâm Hạ Chí đang bóp má mình.
Phản ứng của những người chưa tỉnh ngủ thường chậm hơn vài nhịp, Lâm Hạ Chí bị sự dễ thương này làm cho khóc thét, ngay lập tức đè Trì Noãn Noãn ra hành hạ một trận, xoa đến mức làm cô tỉnh táo.
Cô nâng mí mắt, đôi mắt phượng màu nâu như phủ thêm một lớp sương mù mờ ảo, chờ cơn ngáp qua đi, hơi nước trong mắt cũng tan biến.
Trì Noãn Noãn nheo mắt về phòng ngủ lấy mắt kính.
Đến lúc đi ra, Lâm Hạ Chí đã cởi áo vest nhỏ ra, ngước cổ hỏi cô: "Bảo bối, thịt ba chỉ chiên sốt chua ngọt, thấy sao?"
"Được."
Lâm Hạ Chí nhanh chóng đặt đơn, thuận tiện chọn thêm hai cốc cà phê.
Sau khi làm xong một loạt mấy thứ này, cô ấy mới quan sát kỹ vẻ mặt mất ngủ rõ rệt của Trì Noãn Noãn, trầm ngâm nói: "Tối hôm qua cậu mất ngủ à?"
Trì Noãn Noãn không phủ nhận.
Lâm Hạ Chí nhất thời hưng phấn lên!
Ngày hôm qua Trì Noãn Noãn đi gặp vị Yến tổng bên Thịnh Thế kia, trở về liền mất ngủ, giữa hai người chắc chắn có điều gì đó!
Chẳng lẽ là ——
"Vị Yến tổng kia đã tỏ tình với cậu?"
"Khụ khụ khụ khụ."
Trì Noãn Noãn bị sặc sữa chua, mặt đỏ bừng vì ho, trừng mắt nhìn Lâm Hạ Chí, không thể tin cô ấy nói ra một câu nói kinh người như vậy, hồi lâu sau cô mới hoàn hồn lại: "Làm sao cậu biết?"
Biết mình đoán đúng, Lâm Hạ Chí lộ ra vẻ mặt hiểu rõ sự đời "Tớ biết ngay sẽ như vậy mà", cô ấy đi theo sau lưng Trì Noãn Noãn, phân tích cho cô: "Cái này có gì khó đoán, một sự hiểu lầm xấu hổ như vậy, vị Yến tổng đó không lập tức tới cửa giải thích, mà lại đến cung cấp dịch vụ cho cậu, tâm tư này chỉ cần nhìn thoáng là đã hiểu ngay?"
Nói xong, Lâm Hạ Chí xích lại gần, nháy mắt ra hiệu với Trì Noãn Noãn: "Vì vậy? Cậu đã trả lời anh ấy thế nào?"
Trì Noãn Noãn bình tĩnh "À" một tiếng: "Từ chối."
Lâm Hạ Chí: "???"
Lâm Hạ Chí: "..."
Được rồi, đây quả thực là tác phong của bảo bối nhà cô. Không thích là từ chối thẳng, sẽ không dây dưa mập mờ với đối phương.
Huống hồ, cô vừa mới chia tay, còn chưa qua giai đoạn xốc lại tinh thần.
Có điều, nghĩ đến vị Yến tổng này, bỏ qua bối cảnh nhà anh, chỉ với khuôn mặt đó, nếu là cô ấy, cô ấy nhất định sẽ không nỡ từ chối.
"Vậy lúc đó anh ấy có phản ứng gì? Sau này hai người định trở thành người xa lạ, coi như không quen biết nhau, hay là vẫn làm bạn?"
Bị Lâm Hạ Chí hỏi, trong đầu Trì Noãn Noãn không khỏi hiện lên trên gương mặt lướt qua một tia mất mát của người đàn ông, nhưng ngay sau đó, anh lại mỉm cười với cô: "Không sao, đây là chuyện của riêng tôi, em không cần đặt nặng trong lòng. Tôi cũng phải xin lỗi em vì cách cư xử của tôi lúc đó, bởi vì thích em nên mới dùng cách này để tiếp cận em, rất xin lỗi, mong em có thể tha thứ cho tôi. "
Khi nói những lời này, anh luôn nở một nụ cười gượng gạo với cô.
Khi đó Trì Noãn Noãn thực sự có một chút, đúng là có một chút do dự.
Người đàn ông lại nói: "Vậy bây giờ chúng ta vẫn là bạn, phải không?"
Đối mặt với đôi mắt tràn ngập chờ mong kia, Trì Noãn Noãn không nói thêm câu gì làm tổn thương người nữa.
"Có lẽ vẫn là bạn bè." Trì Noãn Noãn nói với Lâm Hạ Chí như vậy.
Lúc này, đồ ăn cũng được giao tới, cái đề tài này cũng theo đó kết thúc.
Buổi chiều Trì Noãn Noãn trở về phòng thí nghiệm, Lâm Hạ Chí tự đi làm một mình, trước khi đi Trì Noãn Noãn còn hỏi cô ấy tại sao Khương Thịnh không đến.
Trong khoảng thời gian này, Lâm Hạ Chí đi làm, căn bản đều là Khương Thịnh đi cùng xe với cô ấy, nhưng hôm nay cũng thật kỳ lạ, mãi vẫn chưa thấy bóng dáng Khương Thịnh đâu.
Lâm Hạ Chí không quan tâm: "Có quỷ mới biết, cậu đi nhanh đi, trên đường nhớ chú ý an toàn."
Trì Noãn Noãn không nói nữa.
Những ngày này phòng thí nghiệm rất bận rộn với dự án "An toàn và tiết kiệm năng lượng", hầu như các phòng thí nghiệm khác đều biết rằng Trì Noãn Noãn đang chuẩn bị làm dự án này.
Trì Noãn Noãn cũng không bảo mọi người trong đội phải che giấu, ngược lại còn để bọn họ trắng trợn thảo luận lúc ăn cơm ở nhà ăn.
Lúc đầu, những người trong đội không hiểu cô đang muốn làm gì, nhưng đến khi nghe được tin tức trực tiếp từ Hà Tường vào chiều nay, tất cả đều đã hiểu.
"Đúng là bị cô nói trúng rồi. Ngay từ đầu Dương Khang đã định để Tề Thiên Lâm dùng danh nghĩa của cô để lôi kéo đầu tư cho dự án "Phục hồi Chức năng" này, Tề Thiên Lâm không muốn nhưng cũng không thể nói gì, nhưng sau khi Tề Thiên Lâm nghe nói chúng ta muốn làm "An toàn và tiết kiệm năng lượng". Mỗi ngày ông ta đều chạy đến chỗ của Dương Khang, cũng không biết nịnh hót kiểu gì, mà Dương Khang đã đồng ý để dự án "Phục hồi Chức năng" này dưới danh nghĩa của ông ta."
Hà Tường nói đến mức miệng khô lưỡi đắng, những người khác trong đội rất tinh ý đưa nước cho anh ta, Hà Tường uống ừng ực một hơi, rồi tiếp tục lảm nhảm: "Cô quả thật rất tuyệt, những tâm tư đó của Tề Thiên Lâm đều bị cô đoán được hết! Như vậy, "Phục hồi Chức năng" ở trong tay Tề Thiên Lâm thành công hay thất bại đều là do chính ông ta. Nếu làm tốt, ông ta sẽ nổi danh, còn nếu làm không tốt, ông ta cứ chờ bị Công nghệ tương lai ghẻ lạnh đi!"
Người trong đội nghe xong mắt to trừng mắt nhỏ, hơn nửa ngày mới đều kinh ngạc thốt lên.
"Đệt! Tôi đã nói rồi mà, lão đại cô đây tại sao ngày nào cũng kêu chúng tôi thảo luận "An toàn và tiết kiệm năng lượng" ở nhà ăn. Tôi còn tưởng là cô muốn khoe khoang, là tôi có bụng dạ hẹp hòi, xin lỗi nhé!"
"Tôi thực sự rất phục, Tề Thiên Lâm hẳn là không nghĩ tới lão đại có thể đoán ra được những suy tính trong lòng ông ta rõ ràng như vậy! Ông ta vừa nhìn thấy chúng ta làm "An toàn và tiết kiệm năng lượng" thì đã cuống lên, sợ là đến lúc đó dự án của chúng ta vượt qua ông ta thì không nói, đến cả "Phục hồi Chức năng" của ông ta cũng sẽ mang danh nghĩa của đội mình. Vậy ông ta sẽ trở thành một kẻ làm công, đến cái rắm cũng không có!"
"Lão đại thật trâu bò! Thực sự quá trâu rồi!"
Trì Noãn Noãn được mọi người trong đội vây quanh thổi phồng nịnh hót, cô bình tĩnh tháo kính xuống, day day sống mũi: "Chúng ta cứ chờ kết quả cuối cùng của giáo sư Tề là được."
Trái với vẻ phấn khích của mọi người trong đội, Trì Noãn Noãn phảng phất như đang bày mưu nghĩ kế, giống như mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của cô.
Các thành viên trong đội càng phục hơn!
Cái khí phách này! Cái thực lực này! Công nghệ tương lai có một giáo sư Trì không tầm thường!
Có lẽ là do bị chuyện này kích thích, người trong đội giống như bị điên, hừng hực khí thế chiến đấu cả một buổi chiều.
Với hiệu suất làm việc như vậy, Trì Noãn Noãn rất hài lòng.
Buổi tối, là người cuối cùng bước ra khỏi phòng thí nghiệm, Trì Noãn Noãn vươn vai, ngáp một cái rồi đi đến bãi đậu xe.
Vừa đi được vài bước đã bị người khác chặn đường.
Nhìn thấy người tới, Trì Noãn Noãn bất giác nhíu mày.
Tiết Ứng Chi ôm một bó hoa hồng trong ngực, trên tay cầm một hộp cơm, sau khi bắt gặp ánh mắt của Trì Noãn Noãn, cặp mắt ưng kia nháy mắt dịu xuống: "Noãn Noãn, cuối cùng thì em cũng đi ra, anh đã chờ em rất lâu."
Không đợi Trì Noãn Noãn mở miệng, anh ta lại nói: "Em đói bụng chưa? Đã muộn thế này chắc em vẫn chưa ăn phải không, vừa hay anh có làm món cà tím xào thịt bằm với khoai tây sợi xào chua cay mà em thích nhất này, vẫn còn nóng lắm."
Trì Noãn Noãn nhìn người đàn ông trước mặt đang nói chuyện với mình, ánh mắt trở nên lạnh lùng không chút che giấu: "Tiết Ứng Chi, tôi đã nói rồi, tôi không muốn nhìn thấy anh." Cô lạnh nhạt đẩy bó hoa và cà mèn trong tay anh ta qua một bên: "Tôi không cần."
Nói xong liền đi qua người anh ta mà không thèm quay đầu nhìn lại.
Tiết Ứng Chi siết chặt bó hoa, nghiến răng quay đầu đuổi theo, ôn nhu cười nói: "Noãn Noãn, anh biết em vẫn còn giận anh, nhưng đã qua nhiều ngày như vậy, em vẫn không chịu nghe điện thoại của anh, đến phương thức liên lạc khác cũng bị chặn, em không biết anh nhớ em nhiều như thế nào đâu, anh ___ "
Trì Noãn Noãn dừng lại, mắt nhìn chằm chằm lên người anh ta.
Ngay cả khi đang đeo kính, Tiết Ứng Chi vẫn bị ánh mắt thiếu kiên nhẫn của cô đâm tới, anh ta cố vươn tay để chạm vào cô nhưng lại bị cô hất tay ra không thương tiếc.
"Xoảng" một tiếng, hộp cơm bị rơi xuống đất, lung tung lộn xộn, thức ăn rơi vãi khắp nơi.
Trong đó đều là món mà Trì Noãn Noãn thích ăn nhất.
Nhưng hiện tại, lại không đổi được một ánh mắt của cô.
Trì Noãn Noãn chỉ tiếc cho đồ ăn vài giây, liền xoay người rời đi, cô không có kiên nhẫn để dây dưa với Tiết Ứng Chi, điều này chỉ làm cô cảm thấy lãng phí thời gian mà thôi.
Ngay lúc cô vừa mới lái xe ra tới, Tiết Ứng Chi bất ngờ lao đến, đứng chắn trước đầu xe cô.
"Xoạt..."
Lần đầu tiên trong đời Trì Noãn Noãn chửi bậy: "Tiết Ứng Chi, anh bị điên à!"
Tiết Ứng Chi dang hai tay chắn trước đầu xe, không có ý tránh ra. Anh ta ở ngoài xe gọi tên cô, một lần so với một lần đều tan nát cõi lòng.
Trì Noãn Noãn: "..."
Người này đang định đóng phim thần tượng ở đây sao?
Trì Noãn Noãn không còn gì để nói, bực bội tháo kính xuống, sau đó lùi xe một cách tao nhã, tránh khỏi Tiết Ứng Chi, "Vù" một tiếng lái qua bên người anh ta.
Gió lạnh vù vù như tát vào mặt Tiết Ứng Chi, anh ta quay đầu nhìn theo bóng chiếc xe đã khuất trong màn đêm, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, nghiến răng ken két.
Trì Noãn Noãn, em thật độc ác!
Nếu như Trì Noãn Noãn biết sau khi cô rời đi, Tiết Ứng Chi vẫn còn diễn đến phần cuối của bộ phim thần tượng ngược luyến do anh ta tự biên tự diễn, chắc cô sẽ mất khống chế mà trợn trắng mắt.
Ngày hôm sau, Trì Noãn Noãn lại gặp Tiết Ứng Chi ở bên ngoài tòa nhà Công nghệ.
Vẫn là bữa sáng và hoa tươi.
Trì Noãn Noãn không thèm liếc mắt nhìn dù chỉ một chút, quẹt thẻ vào thẳng Tòa nhà Công nghệ Tương lai.
Ở Công nghệ Tương lại dù là cửa chính, thang máy hay các phòng thí nghiệm ở mỗi tầng, đều được trang bị hệ thống bảo vệ với hệ số an toàn cao nhất. Trừ khi có thẻ nhân viên, nếu không đến cửa lớn bên ngoài tòa nhà cậu cũng không mở được.
Tiết Ứng Chi bị chặn ở ngoài cửa, xem ra rất bất lực, Trì Noãn Noãn đã sớm dặn dò trước với mấy chị gái ở quầy lễ tân, không được phép quẹt thẻ cho Tiết Ứng Chi.
Bây giờ từ trên xuống dưới trong tòa nhà Công nghệ này, hầu như ai cũng biết chuyện chia tay của Trì Noãn Noãn và Tiết Ứng Chi.
Ngoại trừ người trong đội của Trì Noãn Noãn, những người khác trong tòa nhà đều không biết lý do bọn họ chia tay, mặc dù không ai biết tại sao cặp đôi nhìn rất xứng đôi vừa lứa này lại chia tay, nhưng mấy cô gái ở quầy lễ tân cũng không muốn tạo rắc rối cho mình, sau khi Tiết Ứng Chi phát mấy bao lì xì cho các cô, các cô vẫn khéo léo từ chối mở cửa cho anh ta.
Trì Noãn Noãn vừa bước vào phòng thí nghiệm, nhóm người Hà Tường đã nhanh chóng rụt người lại từ cửa sổ.
Hà Tường đang muốn an ủi vài câu, lại nhìn thấy Trì Noãn Noãn quay người, đi xuống tầng một lần nữa.
Mấy người nhìn nhau, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, nhanh chân tới cửa sổ nhìn xuống tầng.
Đã không còn nhìn thấy bóng người Tiết Ứng Chi ở đó nữa, anh ta nhận được một cuộc điện thoại liền vội vàng rời đi.
Vài phút sau, Trì Noãn Noãn xuất hiện dưới tòa nhà, cô nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng tầm mắt rơi xuống một nơi nào đó rồi bước qua.
Đó là một điểm mù trong tầm nhìn, mấy người Hà Tường không thể nhìn rõ, khi họ quay lại chỗ ngồi, đều là vẻ mặt một lời khó nói hết.
"Mọi người nói xem, lão đại sẽ không vội vã đuổi theo Tiết Ứng Chi chứ, hai người họ định hòa giải sao?"
"Không thể nào, lão đại không phải là người trong não chỉ có yêu đương, muốn loại cặn bã như vậy làm gì?"
"Đúng vậy, nếu lão đại muốn hòa giải, tôi sẽ là người đầu tiên không đồng ý !!"
Mấy người tôi một câu anh một câu, tỏ ý bất mãn đối với tên cặn bã, Hà Tường gõ một cái lên đầu chàng trai nhỏ tuổi nhất: "Được rồi, nói nhiều này, đi làm việc."
Mọi người bĩu môi giải tán, Hà Tường bất lực lắc đầu, cho dù bây giờ Tiết Ứng Chi quỳ xuống trước mặt Trì Noãn Noãn, Trì Noãn Noãn cũng chưa chắc sẽ động lòng.
Hơn một tháng qua, Hà Tường cũng nhìn ra Trì Noãn Noãn không còn nhớ gì đến Tiết Ứng Chi nữa, lúc mới chia tay được một tuần, trạng thái của Trì Noãn Noãn kém đến mức anh ta nghĩ rằng chỉ một giây sau cô sẽ gục ngã, nhưng gần đây lại khác, không nói đến việc khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, mà có vẻ như cô còn trở nên hoạt bát hơn trước, chí ít không phải vẻ mặt vô cảm, cứng ngắc suốt ngày.
Như vậy cũng rất tốt, người cha già tỏ vẻ rất yên tâm.
Còn bên này, Trì Noãn Noãn xuống lầu là bởi vì nhận được WeChat của Yến Bạch.
Yến tổng: 【[Bữa sáng.jpg]】
Yến tổng: 【Tôi đang ở dưới tầng chỗ em, bữa sáng làm hơi nhiều, đúng lúc qua bên này làm ít chuyện, nên mang cho em một phần.】
Trì Noãn Noãn không biết vì sao phản ứng đầu tiên của mình lại là đi xuống lầu. Ngược lại, chờ đến khi cô kịp phản ứng lại mối quan hệ có chút khó xử giữa hai người, bữa sáng đã ở trên tay cô.
"Cảm ơn." Cô nén xuống sự ngượng ngịu trong lòng, chân thành cảm ơn người đàn ông đã mang bữa sáng cho mình.
Hôm nay Yến Bạch mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cổ tay được anh sắn lên, cứ như vậy mà tựa vào đầu xe, một chân thon dài hơi gập lên, một chân dài khác tùy ý duỗi ra, cổ tay áo vén lên đút trong túi quần, cánh tay lộ ra ngoài với những đường nét trôi chảy rắn chắc, nổi rõ những đường gân xanh. Bên dưới là chiếc quần tây được cắt may cẩn thận, áo sơ mi được sơ vin vào trong quần, thắt lưng màu đen làm vòng eo thon gầy nhưng mạnh mẽ của người đàn ông quyền lực lộ ra hoàn toàn.
Từ khi quen nhau đến giờ, đây là lần đầu tiên Trì Noãn Noãn nhìn thấy anh trong bộ quần áo chỉnh tề như vậy.
Ngay cả mái tóc ngắn vẫn luôn nhu mì trước đây cũng được chải gọn sạch sẽ, lộ ra vầng trán sáng sủa cùng đôi lông mày đẹp đẽ.
Thực ra Trì Noãn Noãn vẫn luôn cảm thấy, một người đàn ông vuốt tóc ngược trông rất già, hơi quá một chút là nhìn rất bết.
Nhưng Yến Bạch lại không như vậy.
Ngược lại, nó càng làm cho đường nét trên khuôn mặt điển trai của anh trở nên sắc xảo hơn.
Chỉ là nhìn không quen, có cảm giác như biến thành một người khác, nhưng lại có cảm giác anh không hề thay đổi tí nào.
Có điều, mặc kệ anh sửa soạn như thế nào đi chăng nữa, nhân loại đều có một điểm chung đối với những thứ xinh đẹp, đó chính là không quản được ánh mắt của mình.
Trì Noãn Noãn hiển nhiên cũng nằm trong số đó, bị cô nhìn chằm chằm trực tiếp như vậy, bàn tay trong túi quần của Yến Bạch nắm chặt lại, tim đập loạn nhịp, căng thẳng đến mức sắp nghẹt thở.
"Yến tổng thế này rất đẹp trai." Trì Noãn Noãn giơ bàn tay không cầm bữa sáng lên, không chút keo kiệt dựng ngón tay cái.
Yến Bạch quay mặt đi, mất tự nhiên ho khan một tiếng, vành tai đỏ bừng, đối diện với đôi mắt nâu không chút gợn sóng của cô, nhất thời cảm thấy mình rất giống với những phi tần thời cổ đại cố ý ăn mặc trang điểm lộng lẫy để câu dẫn vị vua thanh tâm quả dục.
Yến Bạch: "..."
"Cảm ơn." Yến Bạch nuốt xuống sự xấu hổ trong lòng, được rồi, câu dẫn thì cứ câu dẫn đi, chỉ cần cô gái nhỏ này chịu mắc câu.
"Ờm..." Trì Noãn Noãn chỉ chỉ tòa nhà phía sau: "Tôi đi lên trước."
Yến Bạch mím môi nói "Ừ", trong lòng rất không nỡ.
Trì Noãn Noãn không nhìn thấy sự mất mát lóe qua trong mắt anh, cô cúi đầu nhìn bữa sáng trong tay, nghĩ đến lời tỏ tình của đối phương ngày hôm đó, phần bữa sáng này lập tức gây áp lực cho cô, ít nhiều có chút ngượng ngùng: "Cảm ơn bữa sáng của anh, nhưng sau này vẫn không nên làm phiền anh như thế, lời tôi nói hôm trước, tôi_____ "
Cô còn chưa nói hết câu, trước mắt cô xuất hiện...một mã QR WeChat?
Trì Noãn Noãn: "?"
Yến Bạch: "Không phải miễn phí đâu. Há cảo nhân tôm bắp và cháo cà chua, tính em 20. Nếu em muốn trả công thì tôi cũng không ngại."
Trì Noãn Noãn: "???"
Yến Bạch cười thoải mái, anh không muốn nhìn thấy cô xấu hổ, đợi bao lâu cũng không sao, anh không muốn tạo áp lực cho cô.
Trì Noãn Noãn hơi ngượng ngùng trước nụ cười hào sảng của anh. Cái gì mà khó xử với không khó xử, trong nháy mắt hoàn toàn biến mất. Còn cảm thấy những chuyện nhầm lẫn liên tiếp đó của họ khá buồn cười, trong lòng cũng không còn gánh nặng, quét mã thanh toán.
Lúc này, chợt nghe thấy người trên đỉnh đầu nói: "Hôm trước, tôi có nói rằng em không cần đặt nặng trong lòng, chúng ta chính là bạn tốt, hoặc là... bạn ăn cơm?" Yến Bạch cố gắng hết sức để biểu hiện anh không để ý đến chuyện tối hôm đó. Coi như lời tỏ tình của anh lúc đó cũng chỉ là thuận miệng nói ra, cười có chút thản nhiên: "Nhà chỉ có mình tôi, rất khó để kiểm soát lượng đồ ăn vừa đủ cho một người, nếu lỡ làm nhiều tôi thường mang một ít cho bạn bè trong công ty là chuyện bình thường, giờ có thêm một người nữa, chỉ là tiện thể, nếu em thật sự thấy áp lực thì cứ trả như hôm nay cũng được. Nhé?"
Đôi mắt nâu của Trì Noãn Noãn chớp hai lần: "... Được, cảm ơn."
Có lẽ anh thực sự đối với cô chỉ là hứng thú nhất thời, sau khi bị từ chối sẽ không để ở trong lòng mà chỉ coi cô như một người bạn?
Đúng vậy, anh là chủ tịch của Tập đoàn Thịnh Thế, xung quanh anh chắc chắn không thiếu người theo đuổi, tính cách của cô quá nhàm chán, hẳn là anh không phải thật lòng.
Nhưng, ánh mắt thâm tình của người đàn ông thoáng hiện lên trong đầu cô vào tối hôm đó, với dáng vẻ hiện tại của anh, khiến cô cảm thấy có chỗ nào đó hơi kì lạ.
Lại nhìn người phía trước, Yến Bạch hững hờ tựa vào đầu xe, cúi đầu xem tin tức.
Ừm, có lẽ không phải thật lòng rồi.
Dáng vẻ hiện tại này mới là dáng vẻ chân chính của anh.
Trì Noãn Noãn thở phào nhẹ nhõm, cô còn tưởng rằng mình phải nói ra những lời tổn thương, cô thật sự không giỏi về chuyện này.
Có điều, không biết tại sao, vào lúc này, cô chợt nghĩ đến những bạn trai cũ của Lâm Hạ Chí luôn nói với cô một câu...
Hội bạn trai cũ của Lâm Hạ Chí: "Cô ấy chỉ yêu tôi một thời gian ngắn ..."
Trì Noãn Noãn: " ..."
Thật là một mớ hỗn độn!
Tiền cũng đã trả, cảm ơn cũng đã nói, Trì Noãn Noãn mang theo bữa sáng trở lại phòng thí nghiệm.
Cô vừa rời đi, Yến Bạch vẫn luôn cúi đầu gõ chữ ép Triệu Trạch Sinh nói chuyện phiếm với mình, lúc này mới thở phào một hơi.
Bên kia, Triệu Trạch Sinh đang trò chuyện rất hăng hái, kết quả phát hiện Yến Bạch nửa ngày vẫn không trả lời lại.
Triệu Trạch Sinh:【Lão Bạch? Sao không nói gì rồi?】
Triệu Trạch Sinh:【Người anh em, nói chuyện đi!!】
Triệu Trạch Sinh:【Ê ê ê ê, anh gì ơi, có ở đó không?】
Sau hơn chục tin nhắn như vậy trôi qua, cuối cùng người bên kia cũng đáp lại anh ta.
Yến Bạch: 【Cậu rất rảnh?】
Yến Bạch: 【Đi làm mà chơi điện thoại, tự mình đến phòng tài vụ trừ lương :)】
Triệu Trạch Sinh: 【?????】
Triệu Trạch Sinh: 【Không phải cậu chủ động tìm tớ bảo tớ nói chuyện phiếm với cậu sao??? Cậu là đồ cặn bã vong ơn bội nghĩa!! Lợi dụng anh em xong liền ném đi! Cậu không phải là người!!】
Yến Bạch: 【Trừ nửa ngày là ngại quá ít, muốn trừ hết một ngày sao?】
Triệu Trạch Sinh: 【Xin chào, hiện tại tôi đang làm việc, không có thời gian trả lời tin nhắn của bạn. Vui lòng liên hệ với tôi sau giờ tan sở, cảm ơn ~】
Yến Bạch nhếch mép cười, bỏ điện thoại vào túi quần, ngẩng đầu nhìn màn hình 4D của tòa nhà Công nghệ Tương lai.
Sau khi quả bóng rổ "bay" khỏi màn hình, cái tên Trì Noãn Noãn hiện lên khoảng hai giây.
Yến Bạch nhìn thấy tên, lúc này mới thu hồi tầm mắt, tâm trạng không tệ lên xe.
Đến công ty, Triệu Trạch Sinh liền tìm tới văn phòng chủ tịch oán trời oán đất, nói rằng người anh em có vợ cái là quên anh ta, giờ anh ta chỉ là công cụ.
Yến Bạch bị tiếng gào thét của anh ta làm cho nhức đầu, khinh thường đạp anh ta ra ngoài.
Vài phút sau, không khí yên tĩnh bị tiếng chuông điện thoại phá vỡ.
Nhìn thấy số người gọi, khí thế "muốn sống chớ lại gần" trong lúc làm việc của Yến Bạch mới dịu xuống, nhanh chóng kết nối, anh mang theo sự thân thiết cùng kính trọng, gọi một tiếng: "Anh Chung Hải."
*
Trì Noãn Noãn quay lại phòng thí nghiệm, trên tay còn có thêm bữa sáng, chỉ ngửi mùi thôi cũng hấp dẫn mọi người.
Mọi người trong đội đều xông tới, mồm năm miệng mười hỏi cô bữa sáng từ đâu ra.
Trì Noãn Noãn chỉ nói rằng mua... từ một người bạn.
Đoàn đội: "?"
Mọi người đều không quan tâm đến những chi tiết nhỏ này, háo hức mong chờ nhìn hộp cơm.
Hộp đồ ăn được mở ra, tầng đầu tiên là há cảo hấp, lớp vỏ bên ngoài há cảo vừa mỏng vừa trong, bên trong là nhân tôm và ngô nhìn rất quyến rũ mê người.
Tầng dưới là cháo cà chua, cháo có màu đỏ của cà chua nhìn rất ngon miệng, ngửi mùi thôi cũng khiến người ta thèm ăn.
Một đám người vây quanh Trì Noãn Noãn, thèm thuồng đến chảy cả nước miếng.
Trì Noãn Noãn nhíu mày bất lực, bản thân ăn một chút, phần còn lại đều chia cho bọn họ.
Chỉ là lúc ăn xong, cô lại suy nghĩ một chút về mối quan hệ hiện tại của mình với Yến Bạch một lần nữa.
Trên lý thuyết bọn họ cũng không tính là bạn tốt lắm. Nhầm lẫn trước đó thì bỏ qua, bây giờ anh là chủ tịch của Tập đoàn Thịnh Thế, cái này bọn họ cũng có thể làm bạn bè được sao?
Bỏ đi, cứ thuận theo tự nhiên.
*
Buổi trưa, lúc Trì Noãn Noãn đến nhà ăn ăn cơm, lướt đến dòng trạng thái của Yến Bạch ——
Yến tổng: 【Làm sao để chung sống với một học sinh cấp ba?】
Ừm ... Đọc không hiểu anh đang nói gì, nhưng Trì Noãn Noãn vẫn thuận tay ấn like.
Kết quả là, Yến Bạch liền chat riêng với cô.
Yến tổng: 【Em có bí quyết nào không?】
Trì Noãn Noãn: 【?】
Yến tổng:【Con của anh trai tôi, đang học cấp ba, sắp tới thành phố B, muốn tôi giúp đỡ chăm sóc một thời gian.】
Yến tổng:【Nhìn thấy em like, em có cách nào sao?】
Trì Noãn Noãn: "..."
Trì Noãn Noãn: 【Ừ, có.】
Yến tổng: 【[Xin chỉ giáo.jpg]】
Trì Noãn Noãn: 【Baidu.】
Yến tổng: 【...】
Trì Noãn Noãn ném điện thoại vào túi, quay lại phòng thí nghiệm tiếp tục công việc của mình, nhưng bản thân cô lại không phát hiện, sau khi đi ra khỏi nhà ăn, trên mặt cô mang theo nụ cười nhẹ.
Buổi chiều, Trì Noãn Noãn rời phòng thí nghiệm sớm hơn nửa tiếng, cô bị Tiết Ứng Chi chắn đến phiền.
Tiết Ứng Chi gần tối mới qua đây, anh ta nghĩ Trì Noãn Noãn vẫn còn đang tăng ca, đợi ở dưới lầu hai tiếng đồng hồ liên tiếp, nhưng không thấy ai đi xuống.
Cuối cùng cũng nhìn thấy có người đi ra, Tiết Ứng Chi vội vã tiến lên: "Xin chào, cho tôi hỏi một chút, sao giáo sư Trì vẫn chưa xuống? Cô ấy vẫn đang tăng ca sao?"
Người được hỏi gãi gãi đầu: " Hôm nay giáo sư Trì đã tan làm từ rất sớm. "
Tiết Ứng Chi sửng sốt một chút:" À, được rồi, cảm ơn. "
Đi rồi?
Vì tránh anh ta?
Tiết Ứng Chi ngửa đầu nhìn lên màn hình LED 4D, nhìn cái tên đó một lần rồi lại một lần nhấp nháy qua.
Một lúc lâu sau, anh ta mệt mỏi thở dài.
Tháng này, anh ta vì chuyện dự án mà bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, khi có chút thời gian rảnh rỗi anh ta sẽ nghĩ đến cô, nghĩ cô đang làm gì, nghĩ có phải cô vẫn đang tức giận, nghĩ lúc nào cô sẽ tha thứ cho anh ta, nghĩ, nếu cô ở đây thì tốt biết mấy.
Nhưng, có vẻ như cô thực sự không nhớ anh ta chút nào ...
Tiết Ứng Chi cười tự giễu.
"Bộp..."
Hoa và hộp thức ăn bị ném vào thùng rác ven đường.
Nhưng ngay sau đó, bóng người đàn ông lại xuất hiện bên cạnh thùng rác.
Anh ta đứng một lúc, nhặt lại chiếc nhẫn bên trong bó hoa.
*
Hiếm khi Lâm Hạ Chí tỉnh táo trở về vào buổi tối, vừa vào cửa đã thấy Trì Noãn Noãn đang bận làm cái gì đó, hơn nữa cô ấy cảm thấy hôm nay trong nhà có gì đó khang khác?
Nhìn trái nhìn phải, hình như có thêm mấy bảng điều khiển?
"Bảo bối, cậu làm gì vậy?" Lâm Hạ Chí tò mò đi tới.
Thoạt nhìn, trong máy tính của Trì Noãn Noãn đều là mật mã dày đặc, nhìn đau cả mắt.
Trì Noãn Noãn gõ vào dãy số liệu cuối cùng rồi tháo kính xuống: "Được rồi, đây là hệ thống có hệ số an toàn cao nhất trong Công nghệ Tương lai, tớ đã cài đặt nó cho cậu. Hiện tại mọi thứ trong ngôi nhà này về cơ bản có thể kiểm soát hoàn toàn bằng điều khiển tự động." Nói xong, Trì Noãn Noãn hất cằm về phía thứ giống người máy nhỏ trên bàn, nhướng mày với Lâm Hạ Chí: "Thử xem?"
Lâm Hạ Chí:"! "
Trì Noãn Noãn nói với người máy: "Tiểu Hạ, bật điều hòa không khí lên."
Người máy Tiểu Hạ:" Vâng thưa chủ nhân. "
Một giây sau, máy điều hòa không khí được bật lên.
Trì Noãn Noãn: "Tiểu Hạ, mở cửa, có người tới."
Người máy Tiểu Hạ: "Chủ nhân, ngoài cửa không có người, ngài nghe nhầm rồi."
Lâm Hạ Chí: "!!!"
"Tiểu Hạ Tiểu Hạ, tôi là chị của em, Đại Hạ!" Lâm Hạ Chí nổi tâm muốn chơi, ôm người máy nhỏ bắt đầu màn biểu diễn của mình.
Người máy quét qua khuôn mặt, Tiểu Hạ máy móc trả lời lại: "Chào ngài, chủ nhân Hạ Hạ, tôi là Tiểu Hạ."
Trì Noãn Noãn nhìn một người một máy chơi đến quên cả trời đất, không nhịn được có chút dở khóc dở cười.
Sau khi Lâm Hạ Chí và Tiểu Hạ giao lưu tình cảm xong, Trì Noãn Noãn mới nói đến chuyện cô muốn chuyển chỗ ở.
Lâm Hạ Chí nghe vậy liền không vui nữa, ôm cô không cho cô đi.
Trì Noãn Noãn bất lực, nhưng vẫn quyết định chuyển về.
"Không đúng, không phải thời gian trước cậu đã say bye nhà đó rồi sao? Cậu cũng tính cho thuê rồi còn gì, tại sao lại chuyển về?" Lâm Hạ Chí nhớ ra trước đó Trì Noãn Noãn đã từng đề cập rằng cô muốn cho người khác thuê căn nhà mà cô và Tiết Ứng Chi đã từng ở.
Đúng là Trì Noãn Noãn có đăng nhà lên nền tảng cho thuê nhà, hơn nữa ngay buổi chiều hôm nay, nhà cũng đã cho thuê, gia đình đó còn hẹn cuối tuần này sẽ đưa con đến xem nhà.
Lâm Hạ Chí bị cô làm cho mơ hồ: "Vậy cậu chuyển đi đâu??"
Trì Noãn Noãn: "Hai căn ở tầng lầu đó, thật ra tớ đều mua lại rồi..."
Lúc ấy là dự định mua thêm một căn hộ nữa để làm ngôi nhà tương lai cho cô và Tiết Ứng Chi.
Trì Noãn Noãn không nói ra điều này, cô chỉ nói rằng lúc đó có ý định cải tiến ngôi nhà đối diện thành một phòng thí nghiệm tạm thời.
Cũng may Lâm Hạ Chí không có truy vấn ngọn nguồn, chỉ ôm eo sống chết không cho cô thu dọn hành lý.
Đêm hôm đó, Lâm Hạ Chí ngủ ở chỗ Trì Noãn Noãn, khi trời vừa sáng, cô ấy vẫn giúp Trì Noãn Noãn thu dọn hành lý, đưa Trì Noãn Noãn đến tiểu khu Thiên Nguyên, nhưng cả đoạn đường đều bĩu môi, không vui.
Trì Noãn Noãn bị oán giận của cô ấy làm cho vừa bất lực vừa buồn cười, cuối cùng hứa với cô ấy mỗi tuần sẽ ngủ với cô ấy một ngày, nụ cười của Lâm Hạ Chí mới coi như trở lại.
Nhà mới trước đó đã được sửa sang xong, Trì Noãn Noãn cất hành lý, sau đó đi sang phòng 801 đối diện thu dọn đồ.
Ở bên này cô đang bận dọn phòng cho khách thuê, một bên khác, Yến Bạch cũng đón được con trai nhà Chung Hải.
"Lão Bạch, sao bây giờ chú mới đến! Cháu sắp chết đói ở sân bay rồi!" Cậu con trai vừa thấy Yến Bạch liền than thở không ngớt.
Yến Bạch cười hừ rồi ấn đầu nó xuống: "Chậc, cao thêm rồi, cũng xấu đi rồi."
Ý tứ phê bình lập tức hiện lên mặt cậu nhóc: "Câu đầu tiên cháu thích nghe, còn câu sau cháu nghi ngờ chú đang nói dối! Xấu chỗ nào? Cháu, Chung Tử Lăng là hotboy nhiều năm trong trường THCS có được chưa?"
Yến Bạch lấy lệ "Ồ" một tiếng, kéo hành lý, ấn đầu nó: "Hotboy Chung, cậu không đói sao? Chú dẫn cậu đi ăn cơm."
Chung Tử Lăng hào hứng: "Được được, cháu muốn ăn lẩu!"
Yến Bạch liếc cậu ta một cái:" Được, hotboy nói cái gì đều được."
Chung Tử Lăng híp mắt lại:"Chú đang chế giễu cháu?"
Yến Bạch cong môi: "Ồ, hotboy nghe hiểu rồi?"
Chung Tử Lăng oán giận ra mặt.
Một lớn một nhỏ nhốn nháo ầm ĩ ra khỏi sân bay, không ít ánh mắt của người xung quanh đều đổ dồn về phía hai người họ.
Vẻ ngoài của hai người này thực sự quá bắt mắt.
Lớn thì rất xinh trai, làm cho người ta không thể rời mắt. Nhỏ thì có nước da hơi ngăm nhưng khi cười lại lộ ra răng khểnh, khí chất đẹp trai tỏa sáng như ánh mặt trời lại còn đáng yêu.
*
Chung Tử Lăng được ăn lẩu như ý nguyện, sau đó đúng như mong muốn... bị đau bụng.
"Cháu có muốn đi bệnh viện không?" Yến Bạch ở bên ngoài gõ cửa, quan tâm hỏi.
Cửa phòng toilet mở ra, vẻ mặt Chung Tử Lăng ủ rũ: "Không cần, cháu không sao. Không phải muốn đi xem nhà sao, đi thôi, cháu muốn xem nơi cháu sống trong ba năm tới sẽ như thế nào."
Yến Bạch thấy nó không sao, đưa túi chườm nóng trong tay cho nó: "Đặt cái này lên bụng."
Sau đó, anh lái xe đưa Chung Tử Lăng đi xem nhà.
"Nhà đó ở đâu? Có gần trường học không?" Chung Tử Lăng vừa đi vừa hỏi.
Yến Bạch không biết nghĩ tới cái gì, khóe môi cong lên, ngay cả con ngươi trong đôi mắt đen cũng tràn đầy ánh sao.
Anh nói: "Ừm, rất gần."
Nửa giờ sau, chiếc Land Rover màu đen lái vào tiểu khu Thiên Nguyên.
Trì Noãn Noãn đã sắp xếp sửa sang lại căn phòng, sau khi nghe thấy tiếng chuông cửa, cô ôm mớ đồ cuối cùng đi ra mở cửa.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, cô ngây ngẩn cả người...
---------------
Tác giả có lời muốn nói:
Chung Tử Lăng: Cuối cùng, trợ công lớn nhất trong truyện là tôi đây cũng được lên sân khấu rồi!!!
【Yến tổng sắp bắt đầu phát huy mỹ nam kế [đầu chó] 】