Edit: Iris

“Meo......”

【 Đi mau......】

Đại Quất hấp hối, nức nở kêu lên, nước mắt trào ra làm lông trên mặt ướt đẫm.

Nhưng mà sau khi nghe thấy giọng nói của trẻ con, lại thấy thuật sinh trưởng vụng về, Trương Thành Chí lập tức nhận ra mình bị chơi, đôi mắt ác lạnh lùng bỗng trở nên u ám đáng sợ.

Mà lúc này, Hoàng Đại Tiên bị nhánh cây chọc vào mắt đang gào thét thảm thiết trên mặt đất.

“A a a a!!!”

“Cứu tôi! A a a!!!”

“Ngài Trương cứu tôi a a a!!”

“Mắt của tôi...... Mắt của tôi ——”

Ông ta che mắt lại, máu đỏ tươi trào ra từ kẽ tay, bao phủ cả khuôn mặt.

Đương nhiên Trương Thành Chí sẽ không quan tâm đến ông ta, thậm chí còn nhíu mày không vui vì tiếng thét quá chói tai.

Ông ta rút con dao găm bên hông ra, tay trái tạo thành pháp quyết, chẻ ngang một nhát, tất cả cành cây trong phòng giống như bị cuồng phong thổi bay, vỡ vụn rơi lả tả đầy đất trong nháy mắt.

Lúc này, mèo đen nằm lên vai Tiểu A Lương, sau lưng cô còn cõng một con mèo lớn, đang ráng sức trèo lên cửa sổ. Cô quá lùn, nhảy vào thì dễ dàng, nhưng khi đi ra lại rất khó khăn.

Mười ngón tay non nớt bị nắm chặt ửng đỏ, nhưng đôi chân ngắn ngủn, nhỏ bé của cô vẫn không thể nào nhấc lên được. Máu đỏ rỉ ra từ vết trầy xước ở đầu gối, chảy xuống cẳng chân.

Mèo Li Hoa có thể giãy giụa chạy đến đây gần như đã đạt đến giới hạn, nó cuộn tròn bên trong ba lô của Tiểu A Lương, máu chảy ra ướt đẫm cả lưng cô bé.

Cùng lúc đó, mèo đen đang nằm trên vai cô bị đứa nhóc loài người này làm cho đần cả người, thậm chí nó còn im lặng trợn trắng mắt.

Tiểu A Lương nôn nóng sắp khóc tới nơi, thậm chí còn bất chấp đầu gối bị rách sau cú ngã vừa rồi, lúc này cô sợ hãi đến mức run rẩy cả người, khi cô nhảy vào không nghĩ tới cửa sổ lại cao như vậy.

Cửa sổ trong nhà cô còn phải trèo lên sô pha mới có thể mở ra, còn khi đến đây, sao có thể nhảy ra ngoài chỉ bằng đôi chân ngắn ngủn, nhỏ bé này được?

【 Làm sao bây giờ......】

【 Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ hu hu hu...... 】

【 Tại sao hức...... Tại sao không trèo lên được..... 】

Tiểu A Lương càng sốt ruột thì càng không có sức, tay cô run rẩy, chân cô cũng run rẩy, ngay cả hơi thở cũng run rẩy khiến cô hô hấp khó khăn.

“Chậc, tôi còn tưởng thần thánh phương nào cơ, thì ra chỉ là một đứa nhóc con miệng còn hôi sữa.”

Lúc này, giọng nói khàn khàn của người đàn ông như rắn độc quấn lấy trái tim cô.

Tiểu A Lương sợ tới mức không thở nổi, nhưng cô lại không dám khóc, bởi vì bố cô nói rằng khi gặp khó khăn và nguy hiểm khóc lóc là vô dụng nhất, thậm chí còn sẽ chết. Vì thể cô bé chỉ có thể nín thở, cố hết sức nâng đôi chân ngắn lên, trèo ra ngoài.

Có lẽ là vì bộ dạng nghẹn đỏ mặt trèo lên cửa sổ của bé hạt đậu kia quá mức buồn cười, Trương Thành Chí vốn căng thẳng cũng dần thả lỏng. Ông ta bước từng bước tới, cố ý giẫm mạnh giày da xuống sàn nhà, phát ra tiếng vang.

Ông ta giẫm một bước, thân thể cô bé cũng run theo. Có thể thấy rõ cẳng chân và bụng cũng run rẩy.

“Meo ngao ngao!!!”

【 Thằng khốn!!! 】

“Ngheo ——”

“Meo meo meo ngao!!!”

【 Chết tiệt, không được chạm vào cô bé!!! 】

“Meo ngao meo ngao meo ngao!”

【 Tiểu A Lương mau chạy đi! 】

Đám mèo lớn trong lồng sắt đồng loạt xù lông, chúng nó không màng đau đớn mà đâm vào lồ sắt, hết con này đến con khác gầm thét trong màn đêm đen tối khiến người nghe thấy lạnh sống lưng.

Nhưng mà Trương Thành Chí không thèm để ý đến đám súc sinh đó, ông ta nhàn nhã thưởng thức bộ dạng sợ hãi đến phát run, nhưng vẫn không ngừng cố gắng trèo lên của cô bé, nở một nụ cười tràn đầy ác ý:

“Hừ, nhãi con cũng biết thuật sinh trưởng cơ đấy.”

Không biết có phải miệng quạ đen không, ông ta vừa dứt lời, một quả anh đào đỏ đột nhiên từ bên ngoài rơi vào, vừa rơi xuống đất đã mọc ra cành cây, nâng chân Tiểu A Lương lên, cô thành công trèo ra ngoài.

Cô bé sửng sốt một chút, sau đó lập tức ôm cây anh đào leo xuống, mặc kệ vỏ cây thô ráp có chà rách da hay không.

Cuối cùng cũng đáp xuống mặt đất, Tiểu A Lương cảm thấy đầu óc vẫn còn choáng váng, cả người nồng nặc mùi máu tươi, dưới lòng bàn chân cũng lâng lâng hết đợt này đến đợt khác. Nhưng giây tiếp theo cô hồi phục lại tinh thần, nhanh chóng ôm thân cây.

“Cảm, cảm ơn anh cây!”

Đến lúc này rồi, cô vẫn không quên vội vã nói một câu cảm ơn, sau đó đôi chân ngắn nhỏ loạng choạng chạy hết tốc lực ra bên ngoài. Cả trán đẫm mồ hôi lạnh vì vừa bị dọa sợ, cho dù gió mùa hè nóng nực thổi đến, cơ thể cô vẫn cảm thấy lạnh ngắt.

Khi cô bé chạy, dưới lòng bàn chân như giẫm lên mây, nhũn ra.

Trương Thành Chí cười lạnh, đi đến bên cửa sổ nhắm vào giữa lưng cô bé, vung tay, phóng dao găm ra ngoài.

“Vù ——”

Dao găm sắc bén lao đi cực nhanh, thậm chí còn phát ra tiếng xé gió lạnh thấu xương.

Nhưng ngay khi lưỡi dao sắp chạm đến giữa lưng cô bé, bỗng chốc con mèo đen đang nằm trên vai đột nhiên mở bừng mắt, một làn sương đen dâng lên giữa đồng tử màu xanh sẫm, tiếp theo nó vươn móng vuốt, dùng sức vung lên.

Choang!

Âm thanh giống như kim loại va chạm, lanh lảnh khiến người ta giật mình, giây tiếp theo, dao găm đâm thẳng vào xi măng bên cạnh, sâu chừng mười xăng-ti-mét, chuôi dao rung lên như mũi tên, còn phát ra tiếng vọng.

“Mé, con mẹ nó!”

Trương Thành Chí khạc ra một cục đờm, tuy vậy ông ta không tức giận, thay vào đó còn hưng phấn nhếch miệng cười, đôi mắt hung ác, nham hiểm nhìn chằm chằm bóng lưng đứa trẻ đang chạy trốn.

“Hóa ra là một con mèo đen khó lường, lời lớn rồi.”

Nói xong, ông ta chống một tay nhảy xuống từ cửa sổ, rút dao găm đâm vào mặt đất lên, sau đó nhanh chóng đuổi theo.

Tiểu A Lương người nhỏ chân ngắn, hiện giờ còn không biết đường về nhà, vì thế cô đành phải chạy vào rừng cây đen kịt phía sau. Rõ ràng trong lòng sợ muốn chết, nhưng lại không dám khóc, bởi vì khóc sẽ rất tốn sức.

【 Không được khóc, không, không được khóc. 】

【 Ngày nào Tiểu A Lương cũng chạy trốn rất nhanh, cho nên… Có thể chạy, có thể chạy… 】

【 Nhất định hức...... Nhất định phải chạy nhanh hơn kẻ xấu mới được… 】

【 Vẫn còn rất nhiều bạn mèo đang đợi mình… 】

Cô bé cắn chặt môi dưới, để ngăn mình bật khóc. Nghĩ đến đám mèo lớn kêu gào thảm thiết trong lồng sắt, Tiểu A Lương cảm thấy trái tim như đang rỉ máu, cô bắt đầu dùng hết sức bình sinh chạy vào trong rừng cây. Trong bóng đêm, tiếng gió rít gào bên tai nghe như tiếng thì thầm của ác quỷ.

【 Chị cây, anh cây, ông cây, bà cây, 】

【 Em cỏ, chú dây leo, cứu mạng cứu mạng cứu mạng cứu mạng!!! 】

Tiểu A Lương vừa chạy điên cuồng vừa khóc lóc trong lòng, ngay sau đó, đỉnh đầu cô mọc lên một mầm non màu xanh nhạt.

Năng lượng vô hình bắt đầu rung động như nước gợn sóng khắp rừng cây tối om. Vì vậy ngay lúc này, những loài thực vật im lìm bị đánh thức trong đêm đen.

Chúng nó yên lặng thu hồi những cành cây và dây leo phía trước cô bé, cả cành lá chết khô trên mặt đất cũng được dọn dẹp sạch sẽ vì cô, chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủi đã mở ra một con đường bằng phẳng và an toàn.

Tiểu A Lương cắm đầu chạy về phía trước, không chú ý tới những chi tiết này, giống như chú chó Corgi chạy điên cuồng. Cô ôm chặt mèo con trên vai vào trong lồng ngực, để nó không bị rớt khi chạy.

May mắn là nhờ ngày nào cũng chạy từ nhà trẻ về nhà, nên trong lúc vô tình, sức chịu đựng của Tiểu A Lương đã vượt xa các bạn đồng trang lứa.

Chỉ là lúc này, khuỷu tay và đầu gối đều bị thương, khi chạy trở nên nóng rát đau đớn, tuy cỏ và dây leo trên mặt đất đều có ý thức nhường đường cho cô, nhưng chiếc váy mới thay đã bị bẩn từ lâu.

Đột nhiên, cô sờ phải chất lỏng ẩm ướt và nhớp nháp. Ngay sau đó Tiểu A Lương ngửi thấy mùi máu tươi trên người mèo đen, nhưng trong rừng cây tối đen như mực, chỉ thấy được những ánh trăng loang lổ.

Tiểu A Lương không nhìn rõ, vì thế cô chỉ có thể đau lòng và lo lắng hỏi:

“Meo Meo, Meo Meo em bị thương sao?”

“......”

Đôi mắt mèo đen bị dính máu, hiện giờ vô cùng cáu kỉnh, vì thế nó ấn đệm thịt lên mặt cô bé.

“Meo! Meo meo meo!”

【 Ngu ngốc, mau chạy nhanh đi, nói nhảm cái gì! 】

Tiếng kêu mềm mỏng, nghe như tiếng nức nở của bé mèo con đáng thương. Tiểu A Lương nghe vậy càng đau lòng, vừa thở hồng hộc vừa dỗ dành.

“A, đừng khóc đừng khóc, Meo Meo phải...... Hộc...... Phải kiên cường!”

Mèo đen nhỏ: “......”

【 Trái tim mấy nhóc con loài người bây giờ đều rộng lớn như vậy sao??? 】

Tuy vậy một giây sau, nó không thể nhịn được nữa mà ấn đệm thịt lên miệng Tiểu A Lương.

“Đừng khóc, đừng...... Ưm.”

“Meo ngao!”

【 Câm miệng cho ông đây! 】

Tác giả có lời muốn nói: Kiêu ngạo đến chết rất hay nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play