Chương 27: Ông vua lắc lư
◎ Ngài xứng đáng! ◎
Edit: Kidoisme
Lúc trước Tần Uyển bị La Giai Thiến cho ăn quả đắng nên cực kỳ khó chịu cô ả, hơn nữa đám A Ngai cùng phe với NPC, thái độ mọi người với họ cũng rất mâu thuẫn.
Tần Uyền tức giận đánh La Giai Thiến.
Tào Nghiêm Hoa dùng chân đá cô, khiến Tần Uyển ngã như chó gặm phân.
Cao Dã không chấp nhận đàn ông con trai đánh phụ nữ, lập tức đạp Tào Nghiêm Hoa lăn đùng ra đất.
Tất cả mọi người như được mở chốt chạy lên hành hung bọn họ, đại sảnh lập tức hỗn loạn.
Dịch Thu Bạch không có hứng thú đánh người, hắn đang cân nhắc xem nên rời khỏi đây kiểu gì.
Trước mắt NPC đã bị hắn chơi chết, dẫn đến cốt truyện không thể tiếp tục phát triển.
Nếu không giải quyết vấn đề đời tiếp theo của Bích Đào Hoàng Hậu, chắc chắn hệ thống 001 sẽ không cho bọn họ qua cửa.
Dịch Thu Bạch: "001, mày đâu rồi?"
Hệ thống 001 giả chết.
Người chơi lần này hoàn toàn đổi mới tam quan của nó, là đội dở hơi cám lợn nhất nó từng thấy, kỳ lạ không gì sánh nổi.
Dịch Thu Bạch biết nó vẫn ở đó, tự hỏi tự trả lời: "Tao có chuyện muốn nói với mày."
Hệ thống 001 tiếp tục giả chết.
Dịch Thu Bạch: "Hệ thống chủ kiểm tra tụi mày, nếu để nó phát hiện ra có người chơi vi phạm quy tắc mà mày lại bao che..."
Hệ thống 001 nhịn không được ngắt lời: "Nói gì nói luôn đi?"
Dịch Thu Bạch: "Không có gì, chỉ là tao tò mò 196, 181, 190 và 180 hình như rất quen thuộc với phó bản này, hơn nữa bọn họ lại là bạn của NPC, cho nên có phải đây là lần thứ hai bọn họ đến Bích Đào Hoàng Hậu phải không?"
Hệ thống 001: "..."
Dịch Thu Bạch: "NPC mang số hiệu 85, cực kỳ cao, nhưng đồng đội của nó lại y như người mới, hơi sai sai nhỉ?"
Hệ thống 001: "..."
Dịch Thu Bạch: "Tao chỉ là người mới, đây là phó bản thứ hai tao vào cho nên tao không hiểu biết quá nhiều về quy tắc, chỉ tò mò nếu người chơi có thể vào phó bản lần hai, thế đối với người chơi khác có phải rất bất công không?"
Hệ thống 001 suýt chút nữa quỳ xuống, khóc lóc: "Anh ơi, từ giờ anh chính là tổ tông của tôi!"
Dịch Thu Bạch: "..."
Hệ thống 001: "Nếu anh không dọn cái đống rác anh bày ra thì 001 sẽ chọn bừa một trong đống người chơi này lên làm NPC Bích Đào Hoàng Hậu đấy!"
Dịch Thu Bạch: "Ừ, trong số bốn người kia mày bốc ai cũng được."
Hệ thống 001: "Không, bọn họ bị tình nghi liên quan đến đường dây vi phạm quy tắc hệ thống, 001 phải về báo cho hệ thống chủ xử lý."
Dịch Thu Bạch: "Nhưng người chơi khác vất vả lắm mới sống lại, tao không thể để họ kẹt lại phó bản."
Hệ thống 001: "Ý anh là chúng ta không thể nói chuyện ?"
Dịch Thu Bạch: "Cho tao chút thời gian, để tao ngẫm cách lách quy tắc phó bản."
Hệ thống 001: "..."
Tào Nghiêm Hoa không còn ngầu như lúc trước, nằm hệt con chó chết dưới sàn.
Cao Dã phủi tay tiếp đón người chơi: "Nào nào, mọi người nghỉ ngơi lại sức, cẩn thận chơi ra mạng người thì mất vui."
Lúc này cả đám mới ngừng nghỉ.
Bốn người bên kia bị đánh bầm dập, không ai dám hé răng.
Dịch Thu Bạch nhìn bọn họ, nói: "Tuy bây giờ tất cả đã sống lại nhưng NPC Bích Đào Hoàng Hậu đời kế tiếp không ai đảm nhiệm, chúng ta phải tìm ra kẻ đó mới có thể rời khỏi phó bản."
Mọi người mồm năm miệng mười, Tần Uyển chỉ La Giai Thiến: "Để nó làm NPC."
Nghe bị kẹt lại đây, bốn người kia đồng loạt lắc đầu nguầy nguậy.
Dịch Thu Bạch nói: "Bọn họ bị tình nghi liên quan tới gian lận quy tắc, hệ thống sẽ đưa ra hình phạt hợp lý, chúng ta không thể động vào."
Mọi người anh nhìn tôi tôi nhìn anh, nhất thời không ra ý kiến.
Có người nói: "Nơi này nhiều quái vật như vậy, bắt bừa con nào cho nó lên làm NPC."
Cao Dã: "Cậu nghĩ hệ thống là thằng ngu hả, dân bản xứ bên trong phó bản thì giả NPC thế qué nào được?"
"Vậy phải làm sao, đâu thể để chúng ta làm, mãi mới có cơ hội sống lại."
"Đúng thế, hệ thống chó má!"
Cao Dã nhìn Dịch Thu Bạch hỏi ý: "Có cách nào không?"
Dịch Thu Bạch lắc đầu.
Cao Dã móc chìa khoá ra nhét vào tay hắn: "Chi bằng thử nó xem?"
Dịch Thu Bạch: "Bộ xương khô?"
Cao Dã gật đầu, nghiêm trang nói: "Tôi cảm thấy nó cần phải có một lớp da người."
Dịch Thu Bạch dở khóc dở cười, biết con hàng này gian xảo, đang ghi thù đây mà.
Nhưng bộ xương người...hình như cũng có nhu cầu về khoản đó.
Vì vậy mười bốn người chơi hành động, điều tra toàn bộ lâu đài cổ tìm ra tung tích của bộ xương khô.
Khoảng giữa trưa, đám Bàn Tử với Vương Nhuỵ tìm được nó trong cánh cửa.
Bàn Tử biết sức chiến đấu của bộ xương khô nên không dám động chạm, kêu Vương Nhuỵ đi báo tin còn mình đứng canh.
Rất nhanh người chơi đã mang bộ da Bích Đào Hoàng Hậu lên tầng 5, bao vây nó không cho chạy trốn.
Bộ xương khô lo lắng nhìn cả đám, run lẩy bẩy.
Cao Dã vắt bộ da lên người Dịch Thu Bạch, sử dụng chất giọng như tiếp thị đa cấp hỏi: "Cục cưng thích không? Vũ khí cấp bậc cao nhất nè!"
Bộ xương khô: "???"
Tiếp đến Bàn Tử nhấc bộ váy hoa lệ lên, nhiệt tình tiếp lời: "Cục cưng xem bộ váy này đi, đường may tinh tế tỉ mỉ, được may thủ công từ vải nhập khẩu phương Đông không lẫn tạp chất."
Bộ xương khô: "???"
Cao Dã: "Ôi cái kiểu dáng này, dáng váy thời thượng theo phong cách nữ vương châu Âu, sinh ra là để dành cho cục cưng yêu dấu."
Bộ xương khô: "!!!"
Cao Dã: "Môi đỏ như lửa, da mịn như gốm sứ!"
Bàn Tử: "Lông mày lá liễu, tóc mây rong biển!"
Cao Dã: "Khuôn mặt trứng ngỗng, eo nhỏ mềm mại không xương!"
Bàn Tử: "Khí chất hơn người, nghiêng thùng đổ vại!"
Cao Dã: "Cục cưng còn do dự gì nữa, mau cầm di động lên đặt...à không,những thứ này phải thuộc về cục cưng mới đúng!"
Hai mắt bộ xương khô toả sáng lấp lánh: "!!!"
Mọi người đồng thanh phát ra tiếng khen ngợi: "Ôi, chiếc váy rất đẹp!"
"Ừ đúng rồi, tôi có thể mặc thử không?"
"Tôi phải làm nữ vương, để tôi, để tôi!"
Đám con gái chạy lên trước ý đồ mặc túi da Bích Đào Hoàng Hậu. Bộ xương khô đang mải ngóng theo lập tức xông lên húc ngã Dịch Thu Bạch rồi cướp lấy túi da, không hề do dự chui thẳng vào bên trong.
Cao Dã búng tay tanh tách, hoàn hảo!
Dịch Thu Bạch: "..."
Con hàng này cái gì cũng dám nói ha?
Sau khi mặc xong lớp da Bích Đào Hoàng Hậu, nó ngẩng cao đầu làm ra vẻ ta đây rất ghê gớm.
Bàn Tử như bị máu diễn viên nhập, lập tức quỳ xuống ca tụng: "Ôi, nữ vương cao quý xinh đẹp tuyệt trần, thần xin nguyện làm tù binh, quỳ rạp dưới gót ngà của ngài."
Mọi người cũng đồng loạt quỳ lạy: "Nữ vương cao quý, ngài đẹp như tiên trong truyện..."
Dưới lời ngợi ca không dứt, lòng tự tin của bộ xương khô đạt đỉnh.
Nó sung sướng phát ra tiếng hét như gà bị chọc tiết, lẳng lơ đánh hông, bày ra vài tư thế "nóng bỏng".
Mọi người lần nữa phát ra tiếng ca ngợi ầm ĩ.
Đám phụ nữ như người hâm mộ cuồng nhiệt, sôi nổi khen lấy khen để, tôn nó lên làm nữ thần sắc đẹp.
Mặt Dịch Thu Bạch mờ mịt nhìn bọn họ hành động, phảng phất như đang thấy đám tín đồ bái kiến ma giáo chủ.
Cao Dã nháy mắt ra hiệu cho Bàn Tử.
Anh ta lập tức tiến lên giữ chặt tay bộ xương khô, nhiệt tình lừa dối: "Ôi nữ vương cao quý của thần, từ giờ trở đi, lâu đài cổ tuyệt đẹp rộng hơn một nghìn mẫu ruộng này sẽ thuộc về ngài, chỉ thuộc về ngài!"
Bộ xương khô: "!!!"
Bàn Tử: "Ngài nhìn kiến trúc này xem, phong cách châu Âu thời Trung cổ, cao quý nhã nhặn, cực kỳ phù hợp với thân phận của ngài!"
Cao Dã: "Đại sảnh tầng một đẹp như tiên cảnh, chúng ta xuống đó nhìn thử nhé?"
Mọi người: "Đúng đúng! Tầng một rất đẹp!!!"
Bộ xương khô: "..."
Vì thế trong vòng vây của đám người chơi, bộ xương khô bị bọn họ đưa đẩy xuống đại sảnh tầng một.
Quan tài thuỷ tinh hấp dẫn ánh mắt nó, Bàn Tử vội vàng đi lên phía trước, si mê vuốt ve hồng ngọc khảm trên vách quan tài, khen ngợi: "Trời ơi đẹp, đẹp quá đi mất, quả thực rất giống <Giọt nước mắt của biển sâu>."
* Aquamarine là một loại đá quý có giá trị rất lớn thuộc dòng dõi cổ đại. Vào thế kỷ 19, các loại đá có màu xanh lục, xanh biển là phổ biến nhất. Loại đá này mang trong mình rất nhiều truyền thuyết, dựa trên bối cảnh thời Trung cổ thì viên đá được cho là có tác dụng đánh thức tình yêu của các cặp đôi đang yêu và đã kết hôn. Nó cũng được cho là khiến những người lính bất khả chiến bại.
Cao Dã: "Nơi đây chế tác thủ công, nguyên liệu quý hiếm do tận tay các đại sư cầm nắm, không thể so sánh với những thứ tầm thường khác."
Bộ xương khô tò mò đi đến gần nhìn ngó.
Bàn Tử nhẹ nhàng hất tay, cái đầu nó rơi xuống quan tài. Cao Dã lập tức ấn cơ quan, quan tài bỗng nhiên đóng chặt, vây bộ xương khô vào bên trong.
Bộ xương khô: "..."
Đang làm quỷ gì thế?
Bàn Tử làm thủ thế OK với Dịch Thu Bạch.
Dịch Thu Bạch: "001, đến lượt mày lên sân khấu."
Cũng chả biết hệ thống 001 làm gì, bộ xương khô bỗng nhiên im lặng.
Mọi người tò mò chạy qua nhìn nó.
Bộ xương khô nằm bên trong quan tài, trái tim tan nát thành bụi phấn.
Diễn kịch.
Con mẹ nó toàn là diễn kịch!
Đã có NPC Bích Đào Hoàng Hậu đời tiếp theo, người chơi có thể rời khỏi phó bản. Cao Dã đưa móc khoá cho Bàn Tử để lần sau ba bọn họ vẫn có thể làm đồng hội.
Hệ thống 001 xác nhận đủ các điều kiện cần thiết, mở rộng cánh cổng ra ngoài.
Mọi người còn tưởng xong xuôi rồi, ai ngờ trước mặt tối sầm, mười bốn người chơi toàn bộ hôn mê.
Hệ thống 001 gian xảo khởi động hệ thống chia tách ký ức, cắt đứt số liệu ký ức của người chơi.
Đương nhiên phần về đám người La Giai Thiến phải biến mất.
Toàn bộ số liệu ký ức của mười bốn người chơi đều được nén chung vào cái folder mới.
Hệ thống 001 liếc mắt nhìn qua, ngoài ý muốn phát hiện bên trong số liệu ký ức của một người chơi xuất hiện đoạn ký tự kỳ quái, na ná virus.
Hệ thống 001: "???"
Virus là cái quỷ gì má!
Nhưng trước mắt không có thời gian quản nhiều như vậy, nó lanh lẹ xoá cái folder sau đó thả người chơi xuống trạm trung chuyển số chín.
Dịch Thu Bạch vừa mở mắt đã thấy mình ngồi trên ghế dài trong công viên, Cao Dã nằm bên chân hắn.
Cách đó không xa, WC nữ vang lên tiếng hét ầm ĩ quen thuộc. Tiếp đó có tiếng phụ nữ gào lớn: "Lưu manh, biến thái!"
Bàn Tử hết hồn chạy khỏi WC nữ, vừa đi vừa há miệng gào.
Thấy đám người Dịch Thu Bạch, gương mặt buồn bực của anh ta hiện lên chút hưng phấn: "Ủa hai sếp sao cũng ở chỗ này?!"
Lúc này Cao Dã mới mơ mơ màng màng trợn mắt.
Dịch Thu Bạch đáp: "Không biết, tự nhiên tỉnh dậy thì ở đây."
Bàn Tử: "Đù má hệ thống chó má dám để bố Bàn nhà nó ngồi trong WC nữ, mất mặt, mất mặt!"
Dịch Thu Bạch: "..."
Cao Dã: "!!!"
Hết chương 27