Chương 20: Hệ thống 001
◎ Căn cứ lý luận nhiều thêm một chút chân thành ◎
Edit: Kidoisme
Bộ xương khô sau khi bị đầu bạch tuộc tấn công đã trở thành một đống xương vụn.
Dịch Thu Bạch bên cạnh cũng bị cắt đứt thành một đống phế thải.
Điều đáng sợ là hắn vẫn còn sống và vẫn đang tiếp tục thở.
Hơi thở đẫm máu tràn vào lồng ngực, đau đớn bị xé nát gặm nhấm dây thần kinh của hắn.
Dịch Thu Bạch thử giật giật ngón tay.
Đầu bạch tuộc nhìn thấy ngón tay di chuyển, xúc tu ngay lập tức cuộn chặt nó lên gặm nhấm.
Dịch Thu Bạch: "..."
Hương vị sống không bằng chết,cùng lắm cũng chỉ như này mà thôi!
Âm thanh hệ thống 001 bình tĩnh vang lên: "Tấn công hoàn tất, khởi động lại hình thức ban đầu."
Chỉ trong chốc lát, tất cả đầu bạch tuộc biến mất.
Cánh cửa quay trở lại, chúng như thể không có gì xảy ra, hoàn mỹ kỳ lạ.
Hệ thống 001: "NPC Bích Đào Hoàng Hậu, khôi phục hình dáng ban đầu khi vào phó bản, khởi động lại."
Thân thể Dịch Thu Bạch nhanh chóng kết hợp phục hồi hoàn hảo như cũ, nếu không phải còn xương vụn trên đất, hắn gần như sẽ quên cảnh mình vừa bị ngược đãi.
Hệ thống 001: "Sửa chữa đạo cụ, khởi động lại."
Bạch tuộc lớn nhỏ một lần nữa quay về hiện trường bao quanh Dịch Thu Bạch.
Bộ xương khô vừa bị tấn công nặng nề, không thể phục hồi trong khoảng thời gian ngắn.
Dịch Thu Bạch cũng bị xé thành thịt vụn, buông tay chịu chết.
Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Khương Hàm kéo Vương Nhụy qua.
Vương Nhuỵ sau khi chứng kiến cảnh nữ ma đầu, bộ xương khô và đám quái vật xé nhau đã quên đấu tranh, quên khóc, chỉ đứng nhìn Dịch Thu Bạch như một con rối gỗ.
Khương Hàm túm lấy gáy Vương Nhuỵ, từ trên cao nhìn xuống: "173, mày còn pháp bảo gì nữa cứ lôi ra."
Dịch Thu Bạch âm thầm nắm chặt hai tay.
Bạch tuộc ý thức được sự nguy hiểm của hắn, xúc tua nhanh chóng hành động cuốn lấy tứ chi Dịch Thu Bạch, ấn hắn xuống đất.
Dịch Thu Bạch phẫn nộ giãy dụa nhưng đều vô ích.
Khương Hàm đưa tay giơ lên, vũ khí xương sống rơi vào tay nó.
Vương Nhụy không biết thần chết đang gần kề mình.
Dịch Thu Bạch phẫn nộ gào thét nhắc nhở Vương Nhụy mau chạy, nhưng không kịp nữa rồi.
Chỉ nghe "bụp" tiếng, cái ót Vương Nhuỵ ăn chọn cây gậy.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Dường như vào thời điểm đó, hồn của Vương Nhụy mới trở về.
Cô che đầu chạy ra ngoài trong đau đớn nhưng lại một cú đánh khác dáng xuống. Vương Nhuỵ gục ngã giữa sự bất lực và không cam lòng.
Thi thể thống khổ vặn vẹo của cô như một cái roi mây quất thẳng vào lòng Dịch Thu Bạch.
Hắn nhìn Vương Nhuỵ gào khóc bên bờ vực của cái chết, khổ sở đấu tranh như một con kiến.
Chín mạng người!
Chín mạng người!
Nhiệt huyết bị sự phẫn nộ gặm nhấm, mắt Dịch Thu Bạch đầy tơ máu chứa trọn hận ý thấu xương.
Dịch Thu Bạch nhìn cơ thể của mình đứng đối diện, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đừng quên mày cũng là người chơi!"
Khương Hàm xách xương sống đi tới trước mặt hắn, dùng một chân dẫm lên mặt Dịch Thu Bạch, phỉ nhổ: "Đừng quên thế giới này cá lớn nuốt cá bé, còn mày chỉ là một con chó."
Dịch Thu Bạch cắn chặt răng không đáp.
Khương Hàm dùng thêm sức, từng chữ khắc như kim: "Mày tưởng mày có thể cứu tất cả người chơi sao? Luôn có thứ ngu xuẩn thích tìm đường chết, luôn có thứ điên cuồng không biết trời cao đất dày. Mày ở đây giả làm thánh mẫu gì chứ?"
Dịch Thu Bạch vẫn nằm đó nắm chặt hai tay.
Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt méo mó của Vương Nhụy như nhìn vào cuộc đời của một cô gái đầy sức sống dần rút đi trước mặt mình cho tới khi tử vong.
Máu nóng dần dần trở nên lạnh lẽo, trái tim đang đập từng chút bị nuốt chửng bởi tro bụi, buốt đến tận xương tủy.
Bạch tuộc nhanh chóng thay thế Vương Nhuỵ, nó hét lên chạy ra ngoài khẩn cầu: "Cứu, cứu tôi với!"
Đánh bại ý chí của một người rất có cảm giác thành tựu, Khương Hàm cực kỳ hưởng thụ.
Nhìn thấy lòng Dịch Thu như tro tàn, nó vui vẻ dạy bảo: "Hiện tại trong tay mày đang nắm sáu mạng người, còn ba mạng nữa mới hoàn thành nhiệm vụ, mày đoán người tiếp theo sẽ là ai?"
Dịch Thu Bạch lạnh lùng đáp: "Mày có thể giết tao."
Khương Hàm: "NPC có thể giết bất kỳ người chơi nào, duy chỉ không thể giết người chơi được hệ thống lưu trữ, bởi vì mày là tao, tao là mày, hai chúng ta dựa vào nhau để sinh tồn." Lại nói: "Vì để bảo toàn sự thú vị của phó bản, hai đồng đội của mày tao sẽ để tới cuối cùng, cho mày tận mắt chứng kiến thảm trạng của tụi nó trước khi chết trong tay mày.
Dịch Thu Bạch nhìn nó không nói , đôi mắt căm hận kia khiến Khương Hàm vui vẻ: "Sao, muốn giết tao?"
Dịch Thu Bạch trầm mặc.
Khương Hàm cười tủm tỉm: "Mày đừng quên tao đang ở trong thân thể mày, mày giết tao đồng nghĩa với chuyện mày tự giết mày." Dừng một chút: "Chết tao quên, giờ tao là NPC còn mày là người chơi, mày thấy mày có đủ quyền giết NPC à?"
Dịch Thu Bạch: "..."
Trái tim của hắn rất đau đấy.
Thằng nào thiết kế ra cái phó bản này, ngu như con lợn!
Cảm thấy mình đã hoàn toàn đánh tan tâm lý đối phương, lúc này Khương Hàm mới hài lòng dừng lại.
Bạch tuộc chạy nhanh như chớp, nó thong thả ung dung đi theo.
Dịch Thu Bạch gian nan đứng lên, đôi mắt đỏ như máu nhìn bóng lưng Khương Hàm, bỗng nhiên nhấc xương sống đuổi đến.
Tấn công bất ngờ khiến Khương Hàm trở tay không kịp.
Nó hét lên, bị đẩy mạnh đập vào cánh cửa.
Cao Dã vừa lúc nhìn thấy cảnh này, lập tức lao về phía Dịch Thu Bạch, đánh văng hắn ra.
Hai người lăn ra hành lang đánh nhau.
Khương Hàm kinh hồn nhìn hai người, sợ Dịch Thu Bạch lại ra tay với nó, lập tức bỏ chạy.
Dịch Thu Bạch phẫn nộ gầm gừ, tuyệt vọng vì mình đang ở trong nghịch cảnh bị cô lập!
Sự ngăn cản từ Cao Dã hoàn toàn châm ngòi cơn thịnh nộ của hắn, Dịch Thu Bạch coi gã như cái bao tải trút giận.
Hai người điên cuồng lao vào cấu xé nhau.
Đột nhiên, Dịch Thu Bạch vô tình đẩy Cao Dã xuống lan can!
"Anh Dã!" Nhìn thấy Cao Dã rơi từ trên cao xuống, Bàn Tử la hét thất thanh.
Chỉ nghe "ầm" một tiếng, Cao Dã rơi xuống bãi đất trống trên tầng hai.
Nhưng gã vẫn còn sống!
Dịch Thu Bạch đệm dưới thân gã.
Váy dài lộng lẫy bao bọc hai người, Dịch Thu Bạch nằm thẳng tắp trên mặt đất.
Máu đỏ từ từ chảy ra sau gáy hắn, xương cốt toàn thân vỡ nát, cơ thể giống như bị ngâm dưới hồ băng, tâm trạng buốt giá.
Đôi mắt màu hổ phách bình tĩnh nhìn chằm chằm khuôn mặt chật vật của Cao Dã.
Ánh mắt ấy khiến Cao Dã xúc động.
Gã mở miệng, muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.
Tiếng hệ thống 001 thở dài vang lên trong bộ não Dịch Thu Bạch: "Chủ nhân, đạo cụ của ngài...hỏng hết rồi, để 001 đến chữa trị."
Dịch Thu Bạch: "Tao chưa chết à?"
Hệ thống 001: "Người chơi được lưu trữ không chết, nhưng sẽ không mất cảm giác đau đớn."
Dịch Thu Bạch nhắm mắt lại.
Hắn không muốn Cao Dã nhìn thấy sự bất lực của mình, thân hình từ từ biến mất, lẩn trốn vào trong cánh cửa.
Trước mặt trống rỗng, chỉ còn lại một vũng máu thể hiện mọi chuyện vừa diễn ra.
Bàn Tử chạy như điên tới, nhìn Cao Dã quỳ rạp trên mặt đất, nói năng lộn xộn: "Trời cao phù hộ, anh Dã anh còn sống, anh còn sống!"
Để thể hiện lòng thành kính, thậm chí Bàn Tử còn quỳ xuống dập đầu ba cái.
Cao Dã hồn vía lên mây nhìn anh ta, khuôn mặt không biết nên bày ra vẻ gì.
Thấy gã không ổn, Bàn Tử vội vàng tiến lên nhìn ngó.
Cả người sạch sẽ, chẳng nhẽ đang sợ?
Vũ khí của nữ ma đầu vẫn còn để dưới đất, Cao Dã đột nhiên nhặt xương sống lên chạy vào trong cửa.
Bàn Tử hò lớn: "Anh Dã!"
Anh ta cuống quýt đuổi theo vào nhưng lại lập tức lui ra, vội vàng nhìn quanh.
Lúc này Dịch Thu Bạch yên lặng nằm bên trong cánh cửa.
Ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu xuống cơ thể, màu sắc rực rỡ bao quanh hắn.
Thân thể hắn đã chết lặng, không sợ gì nữa.
Một bóng người đi từ xa đến, vóc dáng cao gầy, mặc một chiếc áo sơ mi phối với quần thoải mái cùng giày thể thao năng động.
Người đó xách hộp dụng cụ, đứng trước mặt Dịch Thu Bạch, hơi khom lưng về phía hắn.
Đây là khuôn mặt của người sống.
Dịch Thu Bạch hết hơi hỏi: "Là ai?"
Cậu thanh niên xấu hổ cười cười, khuôn mặt non kết hợp với ngũ quan tràn ngập hương vị chữa lành.
Người nọ ngồi xổm xuống, đặt hộp công cụ sang một bên, thì thầm: "Chủ nhân, tôi là hệ thống 001."
Dịch Thu Bạch ngạc nhiên.
Hệ thống 001 đi ra phía sau, cẩn thận nâng hắn dậy.
Dịch Thu Bạch liệt như đống bùn trong vòng tay đối phương, nhớ lại cảnh mình bị đầu bạch tuộc xé toạc, nói: "001, mày biết quẩy thật đấy."
Hệ thống 001: "So với chủ nhân, 001 còn kém xa nhiều lắm."
Dịch Thu Bạch hừ lạnh một tiếng.
Hệ thống 001 mở hộp dụng cụ, Dịch Thu Bạch còn tưởng là thiết bị sửa chữa công nghệ cao, kết quả nó lôi ra cuộn kim chỉ.
Dịch Thu Bạch: "???"
Hệ thống 001: "Chủ nhân, ngài đừng ghét bỏ 001. Chỉ cần đạo cụ được 001 may vá sẽ rất bền." Dừng một lát nó bổ sung: "Chịu được hàm nhá của đầu bạch tuộc."
Dịch Thu Bạch: "..."
Được rồi, cái gì thiếu chứ lý do luôn luôn đầy đủ.
Nâng cánh tay của hắn lên, hệ thống 001 tập trung khâu vá.
Dịch Thu Bạch nghĩ tới cái gì đó, hỏi: "Mày đồng thời phục vụ cho tao lẫn NPC, căn cứ lý luận nhiều thêm một chút chân thành, ít đi một chút mưu mô thủ đoạn, mày thành thật cho tao biết có phải NPC phó bản mỗi lần mở ra sẽ đều thay đổi không?"
Hệ thống 001 hơi dừng lại, một lúc lâu sau mới đáp: "Đúng vậy."
Dịch Thu Bạch: "Mỗi lần mở ra sẽ thay đổi?"
Hệ thống 001: "Đúng vậy."
Dịch Thu Bạch chửi mẹ nó thành tiếng.
Hệ thống 001 nghiêm túc uốn nắn: "Chủ nhân, nói tục không văn minh lắm đâu."
Dịch Thu Bạch nhìn nó, khuôn mặt kia vừa dịu dàng lại toả ra vẻ chữa lành, cho dù đang nghiêm túc quở trách cũng khiến người khác sinh ra cảm tình muốn dán đến.
Hắn hỏi: "Thế giới trong cánh cửa này chính là mày sao?"
Hệ thống 001: "Sao chủ nhân lại hỏi vậy."
Dịch Thu Bạch: "Sắc màu ấm áp, tông màu nóng khiến đáy lòng yên bình."
Hệ thống 001: "Coi như vậy đi."
Dịch Thu Bạch: "Chỉ tiếc chế độ phó bản hoàn toàn trái ngược với sự chữa trị của mày, vừa mở ra đã phát cho người chơi giấy báo tử."
Hệ thống 001 Im lặng.
Dịch Thu Bạch tiếp tục: "Thực lực giữa người chơi và NPC chênh lệch rất lớn, trong thời gian mày nhậm chức đã từng thấy trường hợp người chơi giết ngược NPC chưa?"
Hệ thống 001: "Chưa từng."
Dịch Thu Bạch: "Một lần cũng không có?"
Hệ thống 001: "Không có, 001 chưa bao giờ thấy ai tái đắc cử vị trí NPC Bích Đào Hoàng Hậu."
Dịch Thu Bạch: "Đjt mẹ."
Hệ thống 001: "Xin chủ nhân nén bi thương."
Dịch Thu Bạch: "..."
Hết chương 20
---Kidoisme: 001 là một bé đáng yêu cho đến khi ẻm hết đáng yêu.