Chương 11: Hai chúng mày là ma quỷ sao?

◎ Tôi cảm thấy tôi có thể cứu vãn chút gì đó!◎

Edit: Kidoisme

"Á á á, đừng rút lông của tôi!"

"Địt mẹ! Thằng bụi đời* kia lại tới, mổ nó!"

* Gốc: 瘪三 ma-cà-bông; dân lang thang; bụi đời (người Thượng Hải gọi dân lang thang trong thành phố không có công ăn việc làm đàng hoàng phải xin xỏ hoặc trộm cắp để sống là ma-cà-bông. Những tên này thường rất gầy ốm)

Từng tiếng âm thanh lung tung rối loạn truyền tới tai, Dịch Thu Bạch không rõ tình hình, chỉ thấy một đàn ngỗng trắng chạy qua chèn ép hắn.

Cảnh tượng đó thực sự quá hoành tráng, Dịch Thu Bạch cuống quít né tránh.

Hai cái cánh khổng lồ vẫy vẫy, đôi chân ngắn chống đỡ cơ thể mập mạp, lắc mông quẹo theo đường cong nỗ lực dựa tới bức tường.

Nhận thấy cơ thể không phối hợp, lúc này Dịch Thu Bạch mới ý thức được hắn biến thành một con ngỗng.

Một, con, ngỗng, nhà!

Xa xa, hai người hầu đang xua đuổi chúng.

Một bàn tay to vung về phía Dịch Thu Bạch, hắn vội vàng rụt cổ, tay xẹt qua đỉnh đầu, cổ đồng bạn bị nhấc lên.

Con ngỗng trắng kia đập cánh la hét: "Á á á... Cứu tôi! Mau cứu tôi với!"

"Ôi ôi! Bụi đời khốn nạn bắt ngỗng rồi! Mổ nó!!!"

Đàn ngỗng sôi nổi vây quanh người hầu, đứa mổ chân đứa mổ tay, tình hình ngay lập tức rơi vào khủng hoảng.

Một con ngỗng xám ngẩng cao cổ hò hét cổ vũ, tiếng ồn khiến người ta khó chịu. Dịch Thu trắng trợn mổ đầu nó rồi đứng từ trên cao nhìn xuống: "Mổ! Trứng! Trứng!"

Giống như nhận được chỉ thị của lãnh đạo, ngỗng xám ngẩng đầu ra lệnh cho đám ngỗng: "Mổ! Trứng! Trứng!"

Ngay lập tức, tất cả đôi mắt đám ngỗng nhắm vào đũng quần người hầu!

"Mổ! Trứng! Trứng!"

"@#%! %&×&%&#%! !"

Tiếng rên rỉ như giết lợn vang lên, người hầu che quần chạy ra khỏi đàn ngỗng. Chúng nó đã lấy được thắng lợi ban đầu!

Tuy nhiên, đám ngỗng vẫn chưa vui mừng được 2 phút, huyền thoại phu nhân Thanh Đề xuất hiện.

Như thể nhìn thấy cái chết, tinh thần bầy ngỗng biến mất không thấy tăm hơi, cả đám chạy tán loạn.

Phu nhân Thanh Đề hét vào mặt răn dạy người hầu, sau đó lấy ra một cây gậy dài, nhanh tay lẹ mắt hướng về phía đàn ngỗng, chỉ nhẹ nhàng hất ra, sợi dây thừng trên thanh dài lập tức quấn cổ ngỗng lại.

Con ngỗng trắng lớn bị mắc kẹt ra sức phản kháng, chỉ có thể để bà ta bắt giữ.

Chớp mắt, hai mươi ba mươi đồng bạn bị phu nhân Thanh Đề moi ruột làm món ruột ngỗng giòn.

Đợi sau khi tử thần rời đi, Dịch Thu Bạch mới biết hôm nay phu nhân Thanh Đề đãi gia yến, không kiêng nể gì bắt giết thịt gia súc.

Hắn âm thầm đổ mồ hôi lạnh thay Cao Dã, nếu hiện tại hắn thành ngỗng thì chắc chắn tên kia sẽ hoá ra lừa.

Nhớ lại cách làm món lừa tưới thịt, chim cò Dịch Thu Bạch đau nhức không thông.

Tiếng người hắn nghe không hiểu, nhưng ngôn ngữ súc vật lại như nước chảy mây trôi.

Bạn đồng hành nói tất cả gia súc đều bị nhốt trong viện, còn lợn ngựa, bò và cừu bị nhốt ngoài sân.

Dịch Thu Bạch quyết định mạo hiểm đến chuồng lợn tìm Cao Dã.

Không hiểu tại sao, trong sân đột nhiên náo nhiệt, ban đầu là tiếng lợn kêu sau đó là tiếng dê hét, cuối cùng là gà vịt hoà âm, từ xa vọng tới.

Bầy ngỗng xôn xao, có con ngỗng lớn tiếng hỏi: "Khương Hàm? Thằng nào tên Khương Hàm?"

Dịch Thu Bạch vội vàng duỗi cổ: "Tôi, tôi đây!"

Nhận ra Cao Dã đang truyền tin, hắn vội vàng chui ra ngoài từ khe hở hàng rào, chạy qua qua chỗ đám vịt.

Một con vịt nhìn hắn không chớp mắt.

Dịch Thu Bạch: "Cao Dã! Cao Dã!"

Đàn vịt: "Cao Dã! Cao Dã!"

Vì thế, gia súc trong viện đều kêu Cao Dã.

Bên chuồng trâu nhanh chóng phát ra tiếng lừa hí, quả nhiên là giọng Cao Dã.

Âm thanh gã nức nở, khóc lóc không thành tiếng: "Khương Hàm, mẹ kiếp tôi biến thành lừa rồi!"

Dịch Thu Bạch: "..."

"Một, con, lừa, cái!"

Dịch Thu Bạch: "..."

"Một, con, lừa, cái, đang, chửa!"

Tức khắc, đám gia súc im bặt, sau đó truyền tới từng đợt xì xào nho nhỏ.

Dịch Thu Bạch chống đỡ ánh mắt khác thường lạch bạch đi tới chuồng trâu, vất vả lắm mới băng qua đám gia súc toàn là chân cẳng.

"Cao Dã, anh đang ở đâu?"

Góc cuối chuồng trâu vang lên tiếng Cao Dã hí.

Dịch Thu Bạch uốn éo mông to chạy tới, con hàng kia đang chật vật nằm trên mặt đất, cái bụng đồ sộ như toà núi nhỏ, biểu cảm khuôn mặt dữ tợn cau có.

Mắt Dịch Thu Bạch trừng lớn, không thể tin hỏi: "Bụng to quá, anh sắp đẻ hả?"

Nội tâm Cao Dã hỏng mất: "Bố đây không chịu nổi, mau nghĩ cách cứu bố!"

"Tôi... tôi không biết đỡ đẻ."

"Lịt pẹ! Đang nói chuyện nghiêm túc đấy!"

Lúc này Dịch Thu Bạch mới bảo: "Hôm nay phu nhân Thanh Đề bày tiệc đãi khách, toàn bộ trang viên đều là người. Thời gian trước mắt quá ngắn, muốn an toàn tìm đường chạy ra không dễ dàng."

"Vậy đéo chạy nữa, đốt hết nơi này luôn đi." Cao Dã nổi trận lôi đình, giãy giụa bò dạy, thở hổn hển chửi mắng mười tám đời tổ tiên nhà hệ thống: "Hiện tại tâm trạng bố đây còn khó chịu hơn là bị mang đi làm thịt lừa tưới. Mẹ kiếp cái bộ xương người thối tha dám chơi xỏ bố, việc cứt gì bố phải theo quy tắc của nó, cùng lắm đốt trụi sân chơi cho xong!"

Dịch Thu Bạch duỗi cổ ngỗng nhìn gã.

Cao Dã đã bò dậy, chống cái bụng to nôn nóng đi qua đi lại. Chả hiểu sao, khung cảnh hơi buồn cười.

"Anh bình tĩnh chút, kể cả muốn đốt trang viên thì anh nghĩ hai chúng ta có thể làm được à?" Lại nói: "Huống hồ tình hình trước mắt..."

Cao Dã trừng mắt nhìn hắn.

Đột nhiên, một con trâu già tiến lên, lắc đầu: "Tôi không muốn làm việc, tôi muốn bãi công."

Cao Dã: "???"

Dịch Thu Bạch: "???"

Trâu già: "Bọn họ muốn ăn thịt tôi."

Dịch Thu Bạch: "Bọn họ muốn ăn ruột tôi."

Cao Dã: "Bọn họ muốn tôi đẻ."

Trâu già: !!!

Bên ngoài kia vịt kêu ầm ĩ, có người hầu tới bắt vịt. Tiếng động hấp dẫn bọn họ, Cao Dã nói: "Tính hầm canh vịt à?"

Trâu già: "Không, là chân vịt nướng."

Dịch Thu Bạch: "Nướng kiểu gì?"

Trâu già: "Đặt hết gia vị lên vỉ cho đủ lửa rồi ném vịt sống lên, cuối cùng chân bị nướng chín chặt riêng ra gắp vào đĩa, cả quá trình con vịt phải còn sống."

Dịch Thu Bạch cúi đầu nhìn hai cái chân ngỗng đầy đủ của mình, trang viên khốn nạn như vậy, đốt là đúng!

Chỉ là muốn đốt trang viên, trước tiên phải tạo ra hỗn loạn mới được.

Nhớ đến sĩ khí lúc chống lại đám người dầu của đàn ngỗng, hắn lập tức lạch bạch chạy ra ngoài, Cao Dã hỏi với theo: "Cậu đi đâu đó?"

"Đi đốt trang viên!"

Lần nữa trở lại đàn ngỗng, Dịch Thu Bạch ra vẻ thần thần bí bí buôn dưa lê với con ngỗng xám. Hắn nói hôm nay sở dĩ phu nhân Thanh Đề mở tiệc là vì có thánh tăng tới cầu phúc tẩy sát nghiệp cho bà ta, sau đó đắc đạo thành tiên.

Ngỗng xám nghe xong phẫn nộ không thôi, lớn tiếng trách cứ: "Không thể nào! Không thể nào!"

Giọng nói lớn hấp dẫn đám ngỗng nhà xung quanh.

Ngỗng xám chính nghĩa nói: "Bà ta nhẫn tâm giết chóc, là ma quỷ, là ma quỷ!"

Đám ngỗng nghe được chuyện phu nhân Thanh Đề không những không bị trừng phạt mà còn có thể đắc đạo thành tiên, sôi nổi tỏ vẻ khó hiểu và phẫn nộ.

Ngọn lửa thù hận thiêu cháy đàn ngỗng.

Chúng nó la hét giận dữ, giải phóng sự bất mãn thấu tận trời xanh.

Sau khi nghe tin đồn, đàn vịt bên cạnh cũng tức giận không kém, ngọn lửa đầy thù hận lây cho tất cả gia súc như bệnh dịch hạch, bao trùm khắp nơi.

Mặc dù đám người hầu tới bắt gia súc không hiểu tiếng động vật thì họ cũng cảm thấy lo lắng không rõ nguyên nhân

Đám người hầu gan lớn không sợ hãi sự kháng nghị của đám gia súc, bắt một con dê chửa kéo ra ngoài, chuẩn bị làm món dê sữa nướng than.

Dê mẹ thảm thiết cầu cứu.

Cao Dã nằm trong chuồng trâu gần chuồng dê nhất, thực sự không chịu nổi, lập tức kéo đứt dây thừng, hung dữ lao ra khỏi chuồng, vác cái bụng sắp đẻ húc đổ người hầu.

Những người hầu khác thấy vậy, nhanh chân lấy dụng cụ tính trói giết Cao Dã.

Sắt đỏ có khả năng răn đe mạnh mẽ, nhanh chóng đẩy gã quay về góc chuồng.

Thấy sắt sắp rơi xuống người, trâu già bỗng nhiên giật khỏi gông kìm, cao giọng hét: "Tôi không muốn làm việc, tôi muốn bãi công!"

Tất cả trâu bò đều hí vang, không màng máu tươi đầm đìa giật đứt dây xỏ mũi lao thẳng ra vườn.

Người hầu bị đàn gia súc húc đổ.

Ngay sau đó, gà vịt ngỗng tạo phản, đổ xô hàng rào, gọi thêm cả đống lợn và cừu trốn thoát.

Toàn bộ sân vườn rơi vào hỗn loạn.

Phu nhân Thanh Đề bị làm phiền, dẫn theo người dầu cầm vũ khí ra lệnh bắn chết súc vật, vô số xác động vật chất chồng lên nhau.

Nhìn những người bạn đồng hành ngã xuống, sự phẫn nộ bị đè nén trong thời gian dài của gia súc hoàn toàn bùng nổ.

Oán hận mạnh mẽ thúc đẩy chúng liều mình lao về phía nhân loại.

Bất kể họ bắn như thế nào, gia súc vẫn xông thẳng về phía trước, có gà vịt, có trâu cừu, dù lớn hay nhỏ, dù thực lực chênh lệch, tất cả đều mang tinh thần chết chùm tấn công phu nhân Thanh Đề.

Đây là cuộc khởi nghĩa đầu tiên của đám gia súc. Đoàn đội kết hợp tạo nên sức mạnh kinh hồn.

Khi cơn thịnh nộ đạt đến đỉnh, một con vịt đột nhiên "bùm" hoá thành quả cầu lửa.

Ngay sau đó, một con cừu cũng phát nổ.

Tiếng "bùm" liên tiếp vang lên không ngừng. Những quả cầu lửa lao lên bằng sự căm ghét, len lỏi khắp các ngóc ngách trang viên.

Ánh lửa ngút trời, tiếng kêu thảm thiết, trang viên nhanh chóng bị ngọn lửa nuốt chửng.

Nhìn ngọn lửa càng cháy càng to, Dịch Thu Bạch kinh ngạc: "Vãi, thế là cháy hả?"

Cao Dã: "Chúng ta ra ngoài kiểu gì bây giờ?"

Vấn đề này Dịch Thu Bạch cũng không trả lời nổi, bởi lẽ ngay lập tức bọn họ cũng bị biển lửa cắn nuốt.

Cùng lúc đó, bãi tha ma vẫn đang được phật quang chiếu rọi, mập mạp và Ngô Nguyệt đã được bộ xương khô tiễn đi từ lâu.

Nó chán chết uốn éo, ngủ gật bên cạnh Vô Tràng quân. Đột nhiên phật quang bắt đầu run rẩy vang lên tiếng hét ầm ĩ, toàn bộ màn chơi dường như đã chịu tổn thương, cực kỳ không ổn định.

Bộ xương khô hoang mang đứng dậy.

Mấy con quái vật lười biếng với Vô Tràng quân cũng bắt đầu xao động lo lắng. Kinh Vu Lan Bồn bị ném dưới đất đột ngột nhảy nhót tựa như đã ăn quá no, nó xé toạc bản thân thành cái hố đen lớn nôn oẹ, phun hết đám người từ bên trong ra ngoài.

Bộ xương khô trợn mắt há mồm.

Bởi vì người trào ra dân chơi quá nhiều nên phó bản lập tức cảnh báo nguy hiểm.

Toàn bộ bãi tha ma sụp đổ, bụi bay đầy trời, đã có dấu hiệu tan vỡ.

Tiếng cảnh báo chói tai của hệ thống vang lên, trên đầu bãi tha ma bị ánh sáng đỏ bao phủ.

Đợi khi Dịch Thu Bạch và Cao Dã từ kinh Vu Lan Bồn xuất hiện, bãi tha ma đã chứa khoảng 300 người!

Biển người mênh mông nhìn bạn bè xung quanh, hoặc vui vẻ, hoặc hoang mang, hoặc phấn khởi gào thét.

Bộ xương khô bị tình hình đồ sộ trước mặt dọa phát hãi. Ý thức được đây là họa mình gây ra, lòng bộ xương khô như bị lửa đốt, nhanh chóng tìm Dịch Thu Bạch và Cao Dã, phẫn nộ chất vấn: "Hai chúng mày là ma quỷ à, sao mang nhiều cô hồn về cho bố thế này!"

Dịch Thu Bạch vô tội chớp mắt: "Bọn họ cũng là người?"

Bộ xương khô: "Không phải người thì chả nhẽ là ma hả?"

Dịch Thu Bạch: "..."

Lúc này hắn mới ý thức được 300 cái đầu trước mặt có khả năng cao là người chơi bị kẹt trong phó bản kinh Vu Lan Bồn.

Cao Dã ba phút trước còn buồn rầu vì bị bộ xương khô chỉnh thành con lừa đẻ, hiện tại đầu óc sảng khoái, chỉ vào cái dáng điên cuồng vặn vẹo của nó nói: "Tao thích mày lúc ngây thơ chưa nếm mùi đời hơn."

Bộ xương khô tức đấm ngực dậm chân.

Hệ thống từ xa phát ra tiếng cảnh cáo lạnh lùng: "Sân chơi số 6 xảy ra trục trặc, đã tiến hành tạm đóng cửa. Đề nghị NPC số 201 phối hợp xử lý."

Bộ xương khô rít gào lao thẳng tới chỗ đám người.

Hiện tại sân chơi chứa khoảng 379 cá nhân, bọn họ đều là súc vật sống sót trong kinh Vu Lan Bồn.

Quả nhiên bộ xương khô là cái hố di động. Vả lại đám người Dịch Thu Bạch cũng chả phải đám duy nhất bị hố.

Hệ thống: "Số 201 vi phạm quy tắc phó bản nghiêm trọng khiến sân chơi số 6 tê liệt. Từ bây giờ, hệ thống quyết định tước đoạt quyền hạn số 201, cắt chức 201 trở thành đồ vật tặng kèm."

Bộ xương khô nghiêm túc ngẩng đầu: "Tôi cảm thấy tôi có thể cứu vãn chút gì đó."

Hệ thống căn bản không cho nó cơ hội giải thích, bộ xương khô nhanh chóng biến mất.

Ngay sau đó trên đỉnh đầu một số người xuất hiện ánh sáng đỏ, cũng rất nhanh đi theo bộ xương khô.

Mọi người lo lắng xôn xao.

Hệ thống máy móc giải thích: "Toàn bộ NPC, đạo cụ đã trở về."

"Hiện trường còn lại 232 người, từ giờ trở đi sân chơi số 6 tạm đóng cửa tiến hành sửa chữa, người chơi sẽ được đưa đến các nơi phù hợp, mong người chơi phối hợp."

Dịch Thu Bạch còn chưa hiểu gì, Cao Dã đã chạm vào người hắn.

Hắn hoang mang quay sang nhìn gã, Cao Dã bỗng nhiên biến mất, toàn bộ bãi tha ma bị chia cắt biến thành quang cảnh thành phố ban ngày.

Dịch Thu Bạch như tượng gỗ đứng giữa lối dành cho người đi bộ. Tiếng xe cộ ồn ào rót vào trong tai, đám người xung quanh đi tới đi lui, các tầng lầu cao san sát.

Gió nhẹ quét đến, không khi mới mẻ mang theo hơi thở cuộc sống ùa vào lồng ngực hắn. Dịch Thu Bạch đờ đẫn đánh giá bốn phía, nhất thời không thể thích ứng.

Đây chẳng nhẽ chính là thế giới hiện thực?

Hết chương 11

--Kidoisme: Cảm nghĩ sau khi đọc chương này =)))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play