Lưng Trì Thư Ý cứng đờ, nụ cười chợt lịm tắt trong giây lát, song giây tiếp theo đã bình tĩnh trở lại.

“Dì Đường…Dì đã gặp anh ấy một lần rồi mà? Là hôm cô nhỏ nằm viện ấy ạ.

Trì Thư Ý nhắc Đường Trinh Thục mới nhớ, hôm đó sau khi Thất Thất và Bắc Bắc mua đồ cho Diệp Văn Huệ xong thì bác sĩ Mộ có ghé qua phòng bệnh bọn họ.

Hai đứa nhỏ lúc ấy đã nhung nhớ nhau rồi, Đường Trinh Thục không nén được tiếng thở dài.

“Sao tính thế được?” Đường Trinh Thục cười nói tiếp, kéo tay cô cùng ngồi xuống: “Dì là muốn bạn trai con về ăn tối với dì cơ.”

Trì Thư Ý: “…”

Cô mím môi, cười cười trả lời: “Vậy…Chờ anh ấy ngơi việc rồi mới đến được không ạ?”

“Chỉ chờ câu này của con thôi đấy.” Đường Trinh Thục vẫn giữ nụ cười trên môi.

Trì Thư Ý siết chặt ngón tay, vẫn cười cười song thoáng lại thấy là lạ trong lòng.

Cô không biết bản thân đang bất an chuyện gì, nhưng cứ vẫn không yên lòng nổi, trong lòng luôn có chút hốt hoảng, cái cảm giác này đã ập đến sau khi Mộ Cảnh Vân và Dương Vân San xuất hiện và bám riết đến tận bây giờ.

“À đúng rồi, không phải con nói có tin tốt muốn báo à? Chuyện gì thế?”

Đường Trinh Thục vừa dứt lời, mắt Diệp Bắc Bắc đã sáng ngời cả lên, “Tin tốt? Thất Thất, cậu đừng bảo với tớ rằng cậu sẽ kết hôn với bác sĩ Mộ luôn đó nhé? Xác định quan hệ trong một tuần, mới ngày hôm qua bắt đầu ở chung, lẽ nào mai đã đến Cục Dân Chính lãnh chứng?! Cái tốc độ này còn kinh hơn sấm chớp nữa đó!”

Trì Thư Ý lúng ta lúng túng đến độ đỏ bừng cả mặt, nhỏ giọng trách: “Gì đấy! Cậu đừng nói bừa.”

“Ha?” Diệp Bắc Bắc đặt quả táo đang ăn dở trong tay xuống, nheo mắt hỏi: “Tớ nói bừa á? Tối 14 tháng 10 tớ về nhà thấy hai người hôn nhau, sau đó cậu còn nói hai người quen nhau rồi mà đúng không? 19 tháng 10…Cũng là chiều qua, bác sĩ Mộ chính miệng nói với tớ anh ta muốn cậu dọn về ở cùng, có đúng không?”

Trì Thư Ý cạn lời, vừa thẹn vừa bực bội, Bắc Bắc thật là…Nói kỹ thế làm gì chứ, đến cả ngày tháng cũng phải nói rành rẽ ra mới chịu.

“Nếu thế thì xin hỏi cô Thất Thất đây, tớ nói bừa nói bậy chỗ nào?” Diệp Bắc Bắc cười hì hì hỏi tiếp.

“Tin tối tớ muốn nói không phải là chuyện kết hôn mà là về chuyện trị liệu mắt.”

Lời này vừa vang lên, cặp mắt của ba người trong phòng không hẹn mà đều nhìn chằm chằm vào cô, cả một lúc lâu sau phòng khách chẳng hề vang lên một tiếng động nào, yên lặng đến mức họ nghe được cả tiếng hít thở.

“Là…Là sự thật?” Đường Trinh Thục run giọng cất lời.

Trì Thư Ý mỉm cười gật đầu, đáp: “Hôm nay anh Cảnh Thời có đưa con đi kiểm tra, kết quả còn tốt hơn lần trước, anh ấy bảo có thể dùng thuốc rồi, hơn nữa nếu con tiếp tục giữ vững tâm trạng thoải mái thả lỏng như dạo này thì chắc sẽ có tác dụng, còn nếu không thì sẽ tính đến phương án phẫu thuật.”

Cô còn chưa nói hết, Diệp Bắc Bắc đã nhào đến ôm chặt lấy cô, kích động đến mức nói năng loạn xạ: “Tớ bảo mà…Thất Thất cậu xem…Tớ đã bảo mà, nhất định sẽ khỏi mà!”

Trì Thư Ý nhẹ nhàng vỗ về lưng Diệp Bắc Bắc, “Ừ, tuy hiện tại vẫn chưa có kết quả trị liệu nhưng tớ tin cậu, cũng tin anh ấy.”

Giọng Diệp Văn Ung nhẹ nhàng vang lên: “Việc trị liệu bắt đầu từ bao giờ?”

“Chắc là từ hai ngày này ạ.”

“Thất Thất, chú Diệp muốn nói vài câu với con.”

Cô lễ phép gật đầu, chú tâm lắng nghe.

“Trời không phụ lòng người.” Diệp Văn Ung đặt tách trà trong tay xuống, im lặng một lúc rồi nói tiếp: “Cứ toàn tâm toàn ý giao phó bản thân cho cậu ta, chân thành đối xử với cậu ta, đừng dè dặt cũng đừng giấu diếm gì hết.”

Nụ cười trên môi Trì Thư Ý chợt cứng lại, mà lần này cô không thể bình tĩnh lại trong thoáng chốc nữa, một lúc lâu sau mới lẳng lặng gật đầu, cười gượng trả lời ông: “Cảm ơn chú Diệp, con sẽ ghi tạc trong lòng.”

Diệp Văn Ung biết Trì Thư Ý là cô bé thế nào, hiểu mình hiểu người lại thông minh nhạy cảm, đợi cô suy nghĩ cẩn thận rồi thì tự khắc sẽ biết bản thân phải làm gì cho phải.

Từ lúc Đường Trinh Thục bảo cô dẫn Mộ Cảnh Thời về ăn cơm đến vẻ mặt cô lúc thông báo rằng mắt mình có thể trị khỏi, từng biểu cảm trong lúc vô thức của Trì Thư Ý nào tránh khỏi đôi mắt nhạy bén của người đã chinh chiến bao năm trên chốn thương trường như ông.



Diệp Nam Sơ đang đứng trong một cửa hàng bánh ngọt.

Bánh mousse.

Là loại cô thích nhất thế nên anh cũng thích.

Lý Hâm Nguyệt mang hai ly cà phê mình cừ pha đến ngồi đối diện anh, đẩy một ly đến tầm tay anh chàng rồi chầm chậm uống cà phê nóng trong ly sứ của mình.

“Sao rồi, lần này lại bị gì mà đến đây?” Cô cười khanh khách bắt chuyện, không che giấu vẻ hóng chuyện trên mặt tí nào.

Diệp Nam Sơ ăn thêm một muỗng kem, từ tốn liếc nhìn cô nàng một cái, “Ai bảo có chuyện mới đến đây? Tôi đến ăn bánh kem cũng không cho à?”

“À à.” Cô tỏ vẻ thấu hiểu gật đầu, “Đương nhiên là được.”

“Dầu sao thì chuỗi cửa hàng này của cô còn có cổ phần của người nhà tôi đấy, hôm nay đến thị sát chút, sẵn tiện kiếm gì đó lót dạ.”

Lý Hâm Nguyệt nghe anh vờ vĩnh viện cớ thì cười càng tươi hơn, vẫn không tha cái chủ đề này: “Anh đến lót dạ gì chứ, xem chừng là muốn đến tiêu hoá bực dọc trong người thì có.”

Diệp Nam Sơ ngẩng đầu trừng mắt liếc cô nàng, Lý Hâm Nguyệt nhún vai ăn ngay nói thật, “Vẻ mặt này của anh là bằng chứng xác đáng cho lời tôi nói đấy.”

Anh hừ nhẹ, buông muỗng xuống, nheo mắt nhìn cô: “Cũng lắm tài lẻ ghê nhỉ!”

Cô cười hì hì: “Quá khen quá khen!”

Diệp Nam Sơ chợt khe khẽ thở dài, như đang lầu bầu gì đó: “Đến cả cô còn nhìn ra được tôi không vui, nhưng cuối cùng tôi cũng chỉ có thể trốn ở đây để cố gắng quên đi em ấy.”

Bàn tay đang quấy cà phê của cô khựng lại, ngước cằm đối diện với người đàn ông đầy vẻ nản lòng thoái chí trước mặt, nhỏ giọng hỏi: “Sẽ quên được ư?”

Anh cúi đầu, Lý Hâm Nguyệt không nhìn được cảm xúc tồn đọng trong mắt anh song lại thấu rõ mồn một nội tâm anh chàng.

“Sẽ không.” Lâu thật lâu sau anh mới thấp giọng trả lời: “Không thể quên được.”

Giống như cô không thể quên được anh Cảnh Thời của mình vậy, anh không thể quên cô.

Điểm khác biệt duy nhất là, người cô nhớ mãi không quên cuối cùng cũng đã đáp lời.

Còn người anh nhung nhớ chả thể nào quên ấy, sẽ mãi mãi không đáp lại anh.

“Tôi nói này, Diệp Nam Sơ, anh là đàn ông đàn ang, chạy ra nước ngoài là vì muốn trốn tránh người ta, hoặc đúng hơn anh không muốn nhìn thấy cô ở cạnh anh bác sĩ kia, nhưng anh trốn được đến bao giờ? Nếu là vấn đề thì phải có một cách giải quyết xác đáng, lẽ nào anh định trốn chạy mãi hay sao?”

Anh trầm tư không nói một lời, mặc cho cô gái như một người bạn quen trong nước và tình cờ gặp được ở nước ngoài thẳng thừng chọc thẳng vào vết sẹo của mình.

Lý Hâm Nguyệt thấy anh không ừ hử gì mà chỉ ngồi thu lu một góc cúi gằm đầu, không biết nghĩ đến chuyện gì mà đột nhiên bảo: “Ngã ở đâu thì đứng lên ở đấy, không buông được thì trở về tìm cô ấy, nếu anh không quên được cô ấy thì cũng tức là vẫn muốn ở bên cạnh cô ấy, anh có thật sự đủ can đảm và kiên định với tình cảm của mình không?”

“Không thể làm em ấy tổn thương.” Anh khó nhọc nói.

“Thế nên anh quay sang tổn thương bản thân hả?” Lý Hâm Nguyệt cười châm chọc, “Anh cao thượng thật ha, nếu tôi là anh thì kể cả khi bị cô ấy từ chối thì vẫn sẽ tiếp tục theo đuổi, kể cả người cô ấy luôn thương nhớ ngày đêm xuất hiện thì có làm sao đâu chứ? Cùng lắm thì cạnh tranh với nhau, dù sao cô ấy vẫn chưa kết hôn kia mà, nên vẫn còn cơ hội, còn không nữa thì cứ cướp thôi? Bao nhiêu cách trong tối ngoài sáng bày đầy ra trước mặt mà anh cứ làm như không thấy, còn oán trách được ai?”

Ánh mắt Diệp Nam Sơ nặng trĩu nhìn cô, chẳng nói chẳng rằng, bấy giờ mới chậm rãi nói: “Tôi không ngờ cô là kiểu người này.”

Dứt lời bèn đứng dậy muốn rời đi.

Lý Hâm Nguyệt cứ như vừa nghe thấy ai đó kể chuyện cười, thế mà cười ra tiếng thật, vẻ mặt thản nhiên nói tiếp: “Tôi là kiểu người này đó, quan niệm về tình yêu của mỗi người đều khác nhau, anh có thể vô tư hi sinh bản thân song không có nghĩa là người khác cũng muốn thế, tôi là một người ích kỷ, nếu đã không có được trái tim cô ấy thì giành cô ấy về cũng đủ rồi, đương nhiên không bì được với kiểu cao thượng như anh, sao, có phải bây giờ anh đang rất hối hận vì quen biết tôi, hối hận vì đã giúp tôi không?”

“Không thể đánh đồng được, đây là trên phương diện tình cảm,” Anh cười cười, lùi đến cạnh cửa rồi lạnh lùng bảo: “Quan điểm hai chúng ta không giống nhau.”

Nói xong bèn đặt tay lên tay nắm cửa, vừa định mở cửa ra ngoài thì cô nàng tiếp tục khích anh: “Lần trước đến đây là vì hai người họ găp nhau, lần này e là vì hai người họ đã ở bên nhau rồi nhỉ, tiếp theo thì sao? Diệp Nam Sơ, nếu anh vẫn cứ án binh bất động mãi như thế thì lần sau họ sẽ kết hôn đấy.”

“Không có lần sau.”

Cô đăm đăm nhìn vào bóng dáng anh lâu thật lâu, lâu đến độ bóng dáng ấy hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt mới chịu hoàn hồn, một người cao lớn đến vậy là bóng dáng lại cô độc khôn cùng, như thể chỉ biết đến nỗi cô đơn, khiến người ta nhìn mà lòng đau buốt, chỉ muốn bước đến trao anh một cái ôm, tiếp thêm cho anh chút hơi ấm và năng lượng để anh chàng có thể tiếp tục bước trên con đường chông gai ấy vậy.

Anh bảo, trên phương diện tình cảm, họ không giống nhau, nên không muốn phí lời với cô về chuyện này nữa.

Anh nói, không có lần sau, cũng tức là dù lần sau anh có đau khổ đến cỡ nào thì cũng sẽ không đến đây nữa.

Nhưng Diệp Nam Sơ à, anh có hiểu chăng, hiểu tại sao tôi lại phải nói những lời như thế ấy?

Xét về cao thượng thì ắt hẳn cô mới là người cao thượng nhất nhỉ.

Đúng là mỉa mai thật.

Lý Hâm Nguyệt uống cạn ly cà phê còn chưa vơi được bao nhiêu, hơi nóng đã bay sạch, còn đắng ngắt cả miệng, khó uống cực kỳ, vị cứ như…Cứ như mùi vị của tình đơn phương.

Diệp Nam Sơ đi lang thang chẳng hề có đích đến trên đường lớn, nhìn cảnh tượng người qua kẻ lại tấp nập trước mặt, trong đầu đều là những lời cãi vã với Lý Hâm Nguyệt ban nãy.

Mà cũng không thể nói là cãi vã, cứ xem như hai người họ bất đồng quan điểm đi vậy, cứ thế đã mất đi một người bạn.

Anh cười tự giễu, sau này, cũng chỉ còn mình anh.

Diệp Nam Sơ, mi sống thảm quá.

Điện thoại vang lên tiếng thông báo tin nhắn mới, anh lấy ra đọc, người gửi tin là Tiểu Bắc — [Anh, mắt Thất Thất có thể trị được! Bác sĩ Mộ bảo là cứ uống thuốc trước, để Thất Thất giữ vững suy nghĩ về quá trình trị liệu hiện tại, nếu không hiệu quả thì sẽ tính tới chuyện phẫu thuật. Thất Thất có cơ hội thấy lại được ánh sáng rồi!]

Tin này không chỉ khiến anh bất ngờ mà là khiến anh bàng hoàng đến độ đứng sững người ta tại chỗ, sau một lúc thì giống hệt một đứa ngốc cười hềnh hệch dưới ánh mắt phán xét của người qua đường.

Muốn gọi cho cô quá, lúc đầu óc còn đang cân nhắc xem có nên gọi hay không thì anh đã lục được số cô trong danh bạ điện thoại.

Nhưng cuối cùng…Vẫn từ bỏ.

Hết 33.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play