“Thời gian trôi nhanh như chớp, một thứ sáu mới lại đến rồi, chúc mọi người buổi tối an lành, tôi là Thời Cảnh, chào mừng mọi người đến nghe đài  [Tôi Muốn Nói Người Hay]…”

“Thất Thất ơi, sao cậu lại lấy tên Thời Cảnh thế?”

“Vì có một câu thơ —  Thời Cảnh rồi sẽ phai tàn theo thời gian.”

“Bác sĩ phụ trách chính cho cô nhỏ tên gì?”

“Mộ Cảnh Thời.”

“Chúc mọi người buổi tối tốt lành, tôi là Thời Cảnh…”

“Mộ Cảnh Thời.”

“…Tôi là Thời Cảnh…”

“Mộ Cảnh Thời.”



Câu tự giới thiệu của cô vào mỗi kỳ phát thanh và lời Tiêu Khải Triết nói cứ thay nhau quanh quẩn bên tai Diệp Nam Sơ, vang đến mức khiến tai anh đau buốt.

“Thời Cảnh…Mộ Cảnh Thời…” Anh cúi đầu, tự nhủ thầm sau đó cười khổ, “Hóa ra là thế…”

“Em có đi khám mỗi năm không?”

“Có.” Cô gật đầu.

Mộ Cảnh Thời viết vài ba dòng thông tin cơ bản của cô lên sổ khám rồi buông bút máy, đứng dậy bước đến trước mặt cô, Trì Thư Ý chỉ biết anh đi đến, sau đó nghe thấy tiếng anh ấn gì đó, đến giây tiếp theo thì cảm nhận được tay anh chạm lên đôi mắt mình.

Chạm một cách cẩn trọng và dịu dàng.

Cô đã run lên trong thoáng chốc, hàng mi dài không nhịn được chớp chớp, khẽ khàng cọ vào đầu ngón tay Mộ Cảnh Thời, cảm giác ngưa ngứa râm ran dường như chạm đến tận tim anh, con tim cứ như bị móng vuốt của một mèo mềm mại cào lên vậy.

Ngón tay của anh không hề ấm, thậm chí còn hơi lạnh, nhưng vẫn khiến mặt Trì Thư Ý nóng bừng, nóng hệt như được hun bằng cả một chậu than cháy đỏ.

“Thất Thất.” Anh đành phải mở miệng nhắc cô.

“Hả?” Trì Thư Ý hơi hoảng loạn, đầu cũng cúi thấp hơn, hỏi: “Có chuyện gì à?”

Anh khẽ cười, “Em rụt cổ làm gì đấy? Ngoan nào, ngẩng đầu lên, để anh xem.”

Trì Thư Ý chợt thấy mặt mình càng nóng hơn, hơn ngẩng mặt lên, kín đáo thở ra một hơn.

Khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp cứ thế lồ lộ trước mắt anh, tám năm rồi, lần đầu tiên anh nhìn cô gần như vậy, rõ ràng là hiện thực mà cứ ngỡ như mơ.

Anh ngẩn ngơ nhìn cô một lúc, cuối cùng vẫn giả vờ bình tĩnh dùng đầu ngón tay ấn nhẹ lên mắt cô, hỏi: “Có cảm giác gì không em?”

Trì Thư Ý đáp nhỏ: “Không có.”

Ngón tay anh dời qua mắt trái, cũng hỏi một câu y vậy và nhận được câu trả lời hệt nhau.

Mộ Cảnh Thời tắt đèn pin, theo thói quen xoa đầu an ủi cô, bảo: “Không vấn đề gì.” Sau đó lại hỏi tiếp: “Năm nay em đã đi khám lần nào chưa?”

“Đã khám rồi ạ.” Cô cười mỉm, cố gắng che giấu lo lắng của bản thân nhưng nào biết, anh đã biết cả rồi.

“Đo nhãn áp chưa em?”

“Em làm rồi, kết quả bình thường.”

Mộ Cảnh Thời trở lại chỗ ngồi rồi viết gì đó trên sổ khám, anh nói với cô: “Lát em đo lại thêm lần nữa, cả xét nghiệm tổng quát để anh có thể đưa ra phương án điều trị hợp lý nhất nhé.”

“Vâng.”

Diệp Nam Sơ dìu Trì Thư Ý lần lượt xét nghiệm những hạng mục Mộ Cảnh Thời yêu cầu, lúc chuẩn bị rời đi, cô đã quay đầu lại nói với anh: “Vậy em đi trước đây, hẹn gặp lại, anh Cảnh Thời.”

Mộ Cảnh Thời cười, cũng nói hẹn gặp lại với cô rồi lịch sự gật đầu xem như chào tạm biệt với Diệp Nam Sơ, sau khi nhìn bóng dáng họ mất dạng sau lối rẽ ngoài cửa mới thu hồi ánh mắt đầy ẩn ý.

“Đưa em đi ăn cơm nhé?” Diệp Nam Sơ hỏi ý cô.

Trì Thư Ý lắc đầu, “Em chưa tối bụng, về thẳng nhà là được.”

Sau khi đưa Trì Thư Ý về biệt thự nhỏ, Diệp Nam Sơ định lái xe đi luôn.

“Anh không định vào nhà ngồi nghỉ à?”

“Không được, anh phải qua công ty xử lý xong vài chuyện gấp để còn bàn giao cho Mân Vũ.” Diệp Nam Sơ đáp.

“Bàn giao?” Trì Thư Ý nhíu mày, “Anh phải đi đâu sao?”

“Ừ.”

“Là vì em…”

“Không đâu, không phải.” Anh dừng một chút rồi thở dài nói tiếp: “Vi trí tổng giám bên chi nhánh nước ngoài không thể để không mãi được. Hơn nữa…” Diệp Nam Sơ cười cười: “Mân Vũ không thể đi vì Tiểu Bắc, thế nên chỉ có thể để anh đi.”

Diệp Nam Sơ thấy Trì Thư Ý vẫn nhíu mày thì đưa tay vuốt ấn đường cô, vờ cả giận bảo: “Nghĩ vớ vẩn gì đó? Chuyện này đã được lên kế hoạch từ lâu, chỉ là chưa tiện nói với các em thôi, vả lại khoảng thời gian này việc trong nước cũng chất chồng quá nên mới trì hoãn đến giờ, nếu không thì anh đã đi trước cả hôm sinh nhật em rồi.”

Tri Thư Ý biết anh chỉ đang an ủi mình thôi, cô mím môi hỏi: “Bao giờ anh đi?”

“Ngày mốt.”

“Em đến tiễn anh nhé?” Cô hơi mong chờ hỏi, dù sao chuyện cô làm được nhiều nhất bây giờ chỉ có thể là việc này.

Sau một lúc im lặng, anh cười trả lời: “Được thôi.”

Bấy giờ Trì Thư Ý mới nở nụ cười, hỏi tiếp: “Thế hành lý quần áo gì đó anh đã chuẩn bị xong chưa?”

“Đương nhiên là rồi.” Anh lướt qua cô, mở cửa nhà rồi đẩy cô vào, nói: “Được rồi, em đừng lo nữa, anh đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi.”

Sau cùng còn búng nhẹ trán cô: “Được rồi được rồi, nếu đã chờ được anh ta thi đừng bỏ lỡ nữa.”

Vừa dứt lời thì tiếng anh chàng đóng cửa từ ngoài cũng vang lên, Diệp Nam Sơ đóng cửa xong thì thở dài một hơn, đứng trân ra đó mất một lúc rồi mới lái xe rời đi.

Diệp Nam Sơ đi không lâu thì Trì Thư Ý nhận được cuộc gọi từ Mộ Cảnh Thời.

“Giờ em có rảnh không?”

“Có ạ, em đang ở nhà.”

“Đọc địa chỉ, anh đến đón đây.”

Trì Thư Ý đặt ly nước trong tay xuống rồi gửi địa chỉ, Mộ Cảnh Thời đầu dây bên kia hỏi lại như thể không rõ.

Sau khi nghe cô xác nhận, anh đột nhiên cười thành tiếng, Trì Thư Ý hơi ngây người, rồi cô nghe anh nói: “Anh đang ở gần đó đấy.”

“…” Cô càng ngớ người ra hơn, chỉ biết ngây ngốc nói một câu: “…Trùng hợp thật…”

Mộ Cảnh Thời dở khóc dở cười trước câu cô nói, nghe cô nói mà chả biết cô nàng đang nghĩ gì, đành bất lực bảo: “Ngốc ra rồi đấy à?”

“…Đâu có.”

“Chờ anh tầm hai mươi phút.”

“Vâng.”

Không ngốc, chỉ hơi bối rối thôi ấy mà.

Cô không bao giờ dám nghĩ rằng anh lại ở gần cô đến vậy, thế mà anh lại sống cùng một khu với cô, họ còn từng lỡ nhau trong bệnh viện, có khi không chỉ lần, còn lần ở quán cà phê gần bệnh viện nữa kia…

Đã bao lần họ gần như gặp lại nhau, cũng đã bao lần trời đất xui rủi cách ngăn, nếu không phải cô đi trước một bước thì là anh đến muộn một bước.

Nếu hôm đó anh không liên hệ lại trong kỳ phát thanh của cô thì có phải hai người họ sẽ…tiếp tục bỏ lỡ nhau chăng?

Đây là lần đầu tiên được đi ăn tối cùng anh sau khi gặp lại, Trì Thư Ý cố ý thay sang một chiếc váy liền thân và chỉ chải tóc sơ qua, vừa trông chờ vừa khẩn trương, ngay lúc cô định thoa thêm kem dưỡng thì chuông cửa vang lên, Trì Thư Ý vội vã để hộp kem dưỡng lên bàn trang điểm rồi men theo từng góc nhà quen thuộc bước ra mở cửa.

“Thất Thất…”

“Chuyện đó…Anh Cảnh Thời đợi em một lát.” Cô ngắt lời anh.

“À, được rồi.” 

Trì Thư Ý đứng sang một bên, “Anh vào đi.”

Mộ Cảnh Thời sờ sờ mũi, sau khi bước vào còn tiện tay đóng cửa cho cô.

Anh theo cô đến chỗ sô pha, Trì Thư Ý xoay người nói với anh: “Anh ngồi đây chút nhé.” Nói rồi bèn khom người lấy ly rót nước cho anh.

Mộ Cảnh Thời ngăn cô, Trì Thư Ý xấu hổ nói: “Chỉ cần đợi em lát thôi.”

“Không sao mà, không vội.”

Sau khi nhìn cô vào phòng ngủ, anh mới đánh giá không gian nhà, vừa nhìn qua đã biết nội thất được bài trí vô cùng tỉ mỉ, từ sô pha phòng khách đến bàn ăn…Đều được bài trí cẩn thận và nghiêm chỉnh và sắp xếp để cô không bao giờ vướng chân hoặc va phải thứ gì đó trên đường đi.

Trì Thư Ý xách túi bước ra khỏi phòng ngủ thì Mộ Cảnh Thời cũng đứng dậy đi đến cạnh cô.

“Mình đi thôi.” Cô nhoẻn miệng cười với anh.

“Ừ.” 

Khi cô thay giày cạnh lối vào và cầm lấy cây gậy dẫn đường đặt cạnh kệ giày thì giọng anh đột nhiên vang lên: “Để anh.”

“Em…”

“Anh giúp em.”

Chợt nhớ năm nào anh đưa cô ra ngoài, cô muốn lấy gậy dẫn đường thì anh cũng đã từng nói “Anh giúp em.”

Lúc ấy cô còn thấy khó hiểu, không có gậy dẫn đường thì anh giúp cô kiểu gì đâu chứ? Sau đó, lần kế tiếp theo anh ra ngoài, cô thật sự không cần đến gậy dẫn đường nữa.

Bởi vì anh là đôi mắt của cô.

Lúc Trì Thư Ý sực tỉnh thì anh đã khởi động xe chạy khỏi khu biệt thự rồi.

Cô nghiêng đầu hướng về phía cửa sổ xe, phát hiện tay mình vẫn còn vương lại hơi ấm.

Nếu đường thông thoáng, anh sẽ kéo tay cô đi về phía trước, nếu gặp chướng ngại thì anh sẽ đổi tay trước sau đó lấy tay kia vòng qua sau lưng cô để nắm tay còn lại của cô, đồng thời sẽ nhẹ giọng nhắc cô rằng trước mặt có bậc thang hoặc thứ gì đó.

Vừa rồi anh cũng làm thế.

Không hề khác gì với tám năm trước cả.

Trì Thư Ý hơi cong ngón tay lại, kín đáo nhoẻn miệng cười, may mà không chỉ có mỗi mình cô vẫn đứng đấy đợi chờ.

Tuy không biết tại sao năm ấy chẳng thể gọi cho anh nhưng…Nếu anh vẫn tìm cô, vẫn giữ ảnh chụp cô thì ắt hẳn anh không hề cố ý muốn cắt đứt liên lạc.

“Đã chọn được món mình muốn ăn chưa nào?”

Câu hỏi đột ngột của anh cắt ngang mạch suy nghĩ của cô, Trì Thư Ý lắc đầu.

“Để anh quyết à?”

“Vâng, anh chọn đi ạ.” Cô cười đến là tươi tắn.

“Anh Cảnh Thời ơi, hôm nay chúng ta ăn gì thế?”

“Thế Thất Thất muốn ăn gì nào?”

Cô bĩu môi tự hỏi trong một chốc, nhưng cuối cùng vẫn không quyết định được, “Không biết nữa, không thì anh Cảnh Thời chọn đi, được không ạ?”

Cuộc đối thoại này nghe quen thuộc ra phết, dạo ấy hai người bọn họ đã đi ăn gì ấy nhỉ?

Trì Thư Ý thấy nhẹ nhõm cực kỳ, dường như câu hỏi đã trói buộc cô tám năm, câu hỏi mà muốn hỏi cũng chẳng có nơi để hỏi, muốn biết câu trả lời, cũng sợ câu trả lời cứ thế thả trôi.

Hết 12.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play