Rất nhanh sở cảnh sát thành phố Hồng Li đã phái người mang bố mẹ Kim Hi đi, Bạch Sở Niên ra lệnh cho bọn họ lập tức đi khống chế học sinh cùng người nhà bị rơi xuống lầu, dựa theo thời gian xảy ra sự việc suy đoán, phụ huynh học sinh gây án cưỡng ép mang Kim Hi đi trước, Kim Hi cùng người nhà cãi nhau rời khỏi nhà đi, nếu như nói dùng thân thể của mình cứu vớt bệnh nhân của bố mẹ chỉ là căn nguyên khiến cậu tích oán, như vậy chuyện bị bức bách cứu học sinh rơi xuống là ngòi nổ dẫn đến Kim Hi triệt để bộc phát.

Vĩnh Sinh Vong Linh ở các khu vực khác nhau gây ra hỗn loạn, bản thể chính cho đến nay lại vẫn chưa xuất hiện, nếu như nhất định phải suy đoán xem một người có khả năng người đó đi đâu nhất, vậy nhà của học sinh năm đó gây sự sẽ là lựa chọn đầu tiên.

Có điều là phụ huynh của học sinh này đích xác rất có bản lĩnh, ngay cả tổ kiểm sát cũng không điều tra được trường học mà học sinh hiện tại đang học, nhà bọn họ che chở đứa nhỏ rất kín, sợ sự kiện rơi lầu năm đó sẽ bị đào ra phơi bày.

Bạch Sở Niên ngồi trở lại xe, sờ sờ túi quần không có thuốc, ở trong túi quần lục cũng không có, rầu rĩ tựa vào lưng ghế.

Hàn Hành Khiêm lái xe, nhìn hắn từ gương chiếu hậu một cái: "Nếu như có thể dùng nỗi đau ngắn ngủi của cậu để đổi lấy tính mạng của rất nhiều người, cậu có nguyện ý không?"

Bạch Sở Niên rốt cục tìm được một cái kẹo trong khe ghế lái phụ, bóc vỏ ra ngậm vào miệng, nhàm chán nhìn cảnh sắc hoàng hôn ngoài cửa sổ bay về phía sau, suy nghĩ nửa ngày nói: "Phải thêm tiền đấy."

Hàn Hành Khiêm cười khẽ.

"Cái này không giống, anh là hỏi tôi có nguyện ý hay không, vậy tôi có thể nguyện ý. Nếu anh không hỏi tôi, ép tôi đi, vậy tôi không muốn, tôi có thể đi cũng không đi, tôi ngoan cố lắm." Bạch Sở Niên chống đầu xoa xoa huyệt thái dương: "Lần này không dễ làm rồi, trời sinh người điên dễ lừa gạt, còn người bị bức điên thì khó."

Điện thoại di động của Bạch Sở Niên vang lên một tiếng, là bộ phận kỹ thuật cùng nhân viên tổ phát ra thông báo khẩn cấp, nói biển ở đảo Nha Trùng cùng khu vực viễn hải xuất hiện vô số Vong linh triệu hoán thể. Quay lại về thời gian trước, ba giờ trước cũng nhận được một tin tức không tính là khẩn cấp, nói biển Nha Trùng có Vong linh triệu hoán thể xuất hiện.

"Trở về trước đi." Bạch Sở Niên nói.

Hắn mở ra tin nhắn chưa đọc, bên trong quả nhiên có một tin Rimbaud gửi tới, là ba giờ trước gửi, lúc ấy hắn bận rộn thu thập các loại tình báo về Kim Hi với những người khác nhau, không chú ý tới tin nhắn cho lắm.

Giọng nói của Rimbaud rất ngắn gọn và chỉ có hai giây: "Kimo ane hilapo jeo?" (Em có cần tôi không?)"

Chỉ có một từ này, không còn tin nhắn nào khác đi kèm khác nữa.

Khả năng tích hợp tin tức của Bạch Sở Niên rất mạnh, lập tức liên tưởng đến đây hẳn là khi Rimbaud vừa biết được hải vực bị thương, anh liền gửi cho hắn một câu hỏi đơn giản không hề chỉnh sửa, anh không trình bày hoàn cảnh của mình, không cho Tiểu Bạch lựa chọn, chỉ cần một câu trả lời là có hoặc không.

Bạch Sở Niên xuất thần, Hàn Hành Khiêm thừa dịp chờ đèn đỏ nghiêng đầu, dùng một sừng trên trán khẽ điểm đầu Bạch Sở Niên một cái, sau đó đỡ vô lăng trêu chọc: "Tuần Tuần ở đây hẳn là có thể đo ra tỷ lệ tâm tình hiện tại của cậu, sùng bái ít nhất phải chiếm đến 80%."

Bạch Sở Niên hiếm khi không phản bác lại, nhìn dòng xe đông đúc phía trước suy ngẫm: "Rimbaud thật sự rất mạnh, từ thân thể đến tâm lý đều vậy. Anh ấy chưa bao giờ yêu cầu tôi làm bất cứ điều gì cho anh ấy cả."

Hàn Hành Khiêm thoải mái nói: "Ở trước mặt Thần, chúng sinh đều là con kiến hôi, thân phận của anh ta định loại tính cách cường hãn này, cậu cũng không cần khổ sở. Anh ta cứu tộc nhân, cũng sẽ cứu cậu, sẽ không từ bỏ bất kỳ bên nào."

"Chúng ta trở về trước đi." Mắt phải Bạch Sở Niên vẫn nhảy dựng lên, bất an chà xát dây an toàn.

——

Vùng biển Nha Trùng khẩn cấp phong tỏa biển, cư dân ven biển điên cuồng kháng nghị, trước đây bởi vì chuyện phòng thí nghiệm tàu ngầm rò rỉ vừa mới niêm phong qua biển, ngư dân trống rỗng mấy tháng không có thu nhập, cuộc sống ngoại trừ dựa vào trợ cấp của IOA ra thì không thể tiếp tục buôn bán làm ăn, hiện tại vùng biển vừa mới mở cửa không bao lâu lại muốn phong tỏa biển tiếp, cư dân ven biển nhao nhao ra đường biểu tình.

Huống hồ hôm nay tàu cá ra khơi còn chưa trở về, người nhà thấy tin tức trên ti vi cũng vội vàng đem đường dây nóng trợ giúp gọi đến nổ tung.

Máy bay không người lái của bộ phận kỹ thuật đã phát hiện hôm nay tất cả các tàu đánh cá ra khơi đều bị mắc kẹt ở khu vực xa bờ biển Nha Trùng, mấy tàu đánh bắt cá đã bị lật úp, thuyền viên sống chết chưa rõ thông tin.

Rimbaud từ bến tàu ra biển, một đường từ biển cạn đi thẳng vào, nơi đi qua chỉ thấy một tia chớp màu lam xuyên qua, sau khi tia chớp biến mất để lại mấy con sứa lam quang trôi nổi trong nước.

Anh mở ra tai vây trong suốt, nghe tiếng rít liên tiếp vang lên trong vạn đại dương. Trong tai Rimbaud, biển không im lặng, cá và rong biển thì thầm, vây đuôi lắc lư trong nước, tiếng xoáy nước của hẻm núi trong biển và cá voi cá heo đan xen.

Nhưng lần này trong hải dương bình thản xen lẫn bốn phương tám hướng truyền đến tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng gào thét, một tiếng rồng ngâm xa xôi ở trong nước sinh ra chấn động rất nhỏ, Rimbaud cảm giác được cỗ chấn động này, xoay người hướng hướng chỗ rung chuyển đóbơi đi.

Nhân ngư di chuyển cực nhanh trong nước và nhanh chóng tiếp cận trung tâm của sự rung động.

Nước biển nơi này trở nên thập phần đục ngầu phát tối, cát mịn dưới đáy biển đều bị khuấy động hơn mười thước, cái gì cũng nhìn không rõ, trong đó mùi máu tươi nồng nặc xen lẫn rót vào khoang mũi Rimbaud.

Đột nhiên, trước mắt rơi xuống một bóng đen, Rimbaud lui hai thước mới thấy rõ đó là nửa đoạn đuôi người cá, mặt cắt ngang bị răng sắc nhọn cắn đứt huyết nhục lỏng lẻo, bị nước biển rửa sạch trắng bệch, vị trí tới gần xương cá còn đang tản ra huyết vụ ra bên ngoài.

Rimbaud cả kinh, theo phương hướng nửa đoạn đuôi tàn rơi xuống cúi đầu.

Cát trắng dưới đáy biển đã bị thi thể tứ phân ngũ liệt tẩm nhiễm, hơn trăm con cá bỏ mạng ở đây, đuôi tàn chi dày đặc trải một tầng dưới đáy biển, đại dương mênh mông bắt đầu khởi động, mang theo máu chảy ra giữa xương thịt, lúc này đáy biển giống như chảo dầu địa ngục, chiên rán chân tay chồng chất, nóng rực bốc lên khói đỏ thẫm uốn lượn.

Rimbaud lạnh lùng nhìn lướt qua tất cả, đuôi cá từ lam biến thành đỏ, màu sắc phẫn nộ càng thêm sâu nặng, lam sắc mênh mông nhất thời bị một mảnh ám quang đỏ tươi chiếu sáng.

"Siren!"

Trong đống san hô đứt gãy phát ra tiếng gọi yếu ớt, Rimbaud giật mình, theo thanh âm đi về phía hạ lưu, hai tay sạch sẽ lục lọi trong khối thi thể, tốc độ tinh lọc không theo kịp tốc độ máu chảy trào ra.

Rốt cục, anh cũng nhìn thấy trước mặt xuất hiện một cánh tay mảnh khảnh trắng nõn, Rimbaud từ trong đống thi thể ôm nhân ngư đi ra, lại phát hiện, đuôi cá cùng nửa thân thể của nàng đều bị cắn đến tàn tạ, nước chảy qua xương trắng, cuốn trôi một khối máu thịt còn sót lại trên xương cốt.

Nhưng trong vòng tay của nàng bọc chặt một em bé cá trong vòng tay của mình, em bé vẫn còn đang ngủ.

Nàng đẩy đứa bé trong vòng tay của mình cho Rimbaud, khó khăn chỉ về phía trước với một cánh tay còn lại, yếu đuối nói: "Siren, goon byang ye." (Vương, ngài hãy đi theo hướng đó.)"

Rimbaud cong người ôm nàng cùng đi, nhưng nàng chỉ từ trên người kéo xuống một mảnh vảy đẹp mắt, nhét vào trong tã lót trẻ con, quét qua dòng nước đưa Rimbaud ra ngoài hơn mười thước, sau đó chậm rãi rơi xuống thi hải, không cách nào phân biệt được nữa.

Rimbaud cúi đầu nhìn thoáng qua đứa bé trong ngực, ôm nó bơi về phía trước.

Nước biển trên đường này đều tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm, tràn ngập địch ý chấn động cùng gào thét cũng càng ngày càng gần, rất nhanh, trong tầm mắt Rimbaud xuất hiện mấy chiếc thuyền viễn dương cỡ lớn, gần mười con rồng cổ rắn xám trắng ở đó, hình thể khổng lồ vượt xa lam kình mấy lần vây quanh thuyền viễn dương, từng chút từng chút dùng đỉnh đầu rắn đụng vào đáy thuyền, thân thuyền bị đụng ngã trái ngã phải, sắt thép biến dạng, có khoang động lực thuyền bị hư hại, đã là nửa bước khó đi.

Anh ôm đứa bé trôi nổi trên mặt biển, nhìn họ từ xa.

Thứ dừng lại lớn nhất trên biển là một con tàu của con người, thân tàu được sơn logo PBBs, là tàu cứu hộ của binh sĩ PBB Cuồng Sa, họ dẫn ngư dân bị mắc kẹt gần đó lên tàu, nhưng cơ thể thí nghiệm rồng cổ rắn kia quá gần họ, không thể phóng tên lửa hành trình được nạp trên tàu để trục xuất, chỉ có thể dựa vào binh sĩ sử dụng súng tiểu liên và bệ phóng tên lửa để đối phó.

Lớp vỏ ngoài của rồng cổ rắn kiên cố dày cộp, hình thể khổng lồ, vũ khí nhân loại bình thường tạo thành thương tổn cho bọn họ thật sự có hạn, huống hồ đạn dược của bọn họ có hạn, thời gian dài tiêu hao sẽ đạn hết lương tuyệt.

Rimbaud lao ra khỏi mặt nước, nhảy lên cao, ý đồ nhìn rõ tình huống thương vong trên thuyền, nhưng một màn anh nhìn thấy lại làm anh sửng sốt, Rimbaud lại rơi xuống nước, lẳng lặng nổi lên trong nước.

Anh thấy trên boong tàu, không chỉ có hàng ngàn ngư dân được giải cứu đang trùm chăn do PBB phát ra chen chúc run rẩy với nhau thì còn có hàng chục nhân ngư kahsc bị thương cũng nằm trên boong tàu, quân y mặc đồng phục trắng chạy tới chạy lui giữa bọn họ, giúp họ băng bó cố định bị vết thương bị gãy xương.

Bọn họ ngôn ngữ không thông, chỉ có thể dựa vào cử chỉ trao đổi, quân y cùng y tá một bên khoa tay múa chân trấn an, một bên cho họ tiêm một mũi thuốc chống viêm. Nhiều ngư dân còn có thể lực dùng thùng nước biển treo trên thuyền, đổ lên đuôi cá bị nắng làm cháy khô.

Bọn họ đều là lần đầu tiên gặp người cá sống, sợ loại sinh vật hung mãnh này sẽ nổi lên đả thương người, vì thế động tác cực kỳ cẩn thận, cũng phóng thích ra pheromone trấn an.

Các bác sĩ quân y chạy đến trước mặt một sĩ quan báo cáo: "Đội trưởng Ngụy, thuốc không đủ, bây giờ có mười người bị thương nặng cần phẫu thuật khẩn cấp, trong đó có bốn nhân ngư."

"Biết rồi, cậu đi đi, đi trấn an bình dân."

Sau khi quân y rời đi, Phong Lãng mang theo súng trường, giày tác chiến nặng nề giẫm lên boong tàu đi tới, ánh mặt trời nóng rực trên biển nắng gắt khiến hắn chỉ có thể nhìn vào mắt: "Đội trưởng, vị trí của chúng ta đã sớm phát ra, cứu viện khi nào thì tới?"

"Quái vật nhiều như vậy, các hải vực đều có thể bị chặn viện binh lại rồi." Ngụy Lan ngạt điếu thuốc, cúi đầu đếm băng đạn còn lại, lẩm bẩm mắng: "Mẹ kiếp, thiết bị trên thuyền đều bị quái vật phá hủy hết rồi, lão Hà, trước đêm nay nếu bọn họ không qua được, mạng chúng ta cũng đều phải ở chỗ này. Tôi và cậu chết không sao, nhưng mấy ngàn dân trên thuyền thì chúng ta có thể giải thích như thế nào đây."

"Đợi lát nữa đi." Ngụy Lan nheo mắt nhìn chằm chằm ánh mặt trời chói mắt nhìn về phía mặt biển xa xa: "Đó là cái gì vậy?"

Phong Lãng sửng sốt một chút, vịn lan can nhìn xuống phía dưới, một đạo lam sắc thiểm điện ở trong nước cực nhanh tới gần thuyền của bọn họ, đột nhiên, tia chớp phá nước mà ra, một đạo thân ảnh u lam lao ra khỏi mặt nước, từ trước mặt bọn họ nhảy lên, kéo đuôi cá bọt nước vẽ ra một đường vòng cung lam quang lóe ra.

Ngụy Lan chỉ thấy nhân ngư kia ném tới một đoàn cỏ nước, vội vàng chạy về phía trước hai bước ôm vào trong ngực, đẩy cỏ nước ra nhìn, là một tiểu hài tử nhân ngư đuôi cá ngắn màu vàng.

Trên không trung tràn ngập một mùi bạch thứ mân mãnh liệt, Phong Lãng phản ứng lại đầu tiên: "Là anh ta, anh ta tới rồi!"

Mùi hương bạch thứ mân này trong thời gian ngắn bao phủ cả chiếc thuyền, khí tức uy nghiêm trì trọng chậm rãi hạ xuống, đám nhân ngư ngửi được cỗ khí tức này sau đó sôi trào, không để ý thương thế trên người nhao nhao đứng lên, dùng giọng nói không linh mê huyễn đặc hữu khẽ gọi: "Siren."

Các ngư dân trên tàu đã hoảng sợ và lùi lại đến mép boong tàu với một số sợ hãi.

Đám nhân ngư ở trên boong tàu xao động bò dậy, các quân y ngăn cản cũng không ngăn được, bọn họ giống như bị lực lượng thần bí triệu hoán, điên cuồng trèo ra ngoài boong tàu, trèo lên lan can, tung người nhảy lên, đâm sâu vào nước.

Mặt biển ngắn ngủi yên tĩnh hơn mười giây, đột nhiên, bầu trời mây nhanh chóng tụ tập, bầu trời trong vắt xuất hiện những đám mây nhỏ, những đám mây hút lẫn nhau liên kết tụ tập, nhanh chóng che khuất ánh nắng chói lọi trên cao, trong lúc nhất thời trời hôn đất tối, áp suất thấp làm cho người ta không thở nổi.

Trước mắt đột nhiên bị một cỗ bạch quang lắc lư, sáu đạo lãnh lam thiểm điện từ trong tầng mây bổ xuống, liên miên sấm sét từ xa đến gần, cơn lốc từ xa khuấy động vòng xoáy chậm rãi đánh tới.

Rồng cổ rắn xám trắng vây công tàu chiến bị một cỗ áp bách tới gần dời đi lực chú ý, nhao nhao quạt vây lá phiến thật lớn, xoay chuyển thân thể cồng kềnh, hướng về phương hướng áp bách xông tới gào thét.

Mưa lớn không hề có dấu hiệu rơi xuống, giống như một chậu nước từ trên trời hắt xuống, mặt biển khơi dậy bọt nước, tạo ra mụn nước hóa thành sứa ánh sáng xanh rất nhỏ, nhẹ nhàng du đãng vào trong thân thể người cá bị thương.

Thân thể tàn phá của bọn họ được lam quang tu bổ, ánh mắt thành kính bị tia chớp u lam chiếu sáng, đám nhân ngư tản xung quanh, nhìn về cùng một hướng, trong miệng gọi tên Siren.

Khi cơn bão đến gần, nước biển bơm lên cao, cột nước thông thiên di chuyển trên mặt biển, cho đến khi tiếp cận tàu, cơn bão đột nhiên biến mất, trong cột nước trăm mét lao ra một cái bóng màu xanh.

Vẻ mặt Rimbaud lạnh lùng, cánh vây mỏng hai bên đuôi cá hoàn toàn triển khai, lướt qua trong cơn lốc, điện quang màu lam bơi trong cánh vây mỏng gần trong suốt của anh, trên vai anh khiêng một ống thép thủy hóa trong suốt bốn ống phóng tên lửa, bốn viên đạn trong suốt liên tiếp bắn ra, phân chia rơi vào trên người con rồng cổ rắn xám trắng vây công tàu chiến.

Nước biển bị thổi bay lên bầu trời, tàu lắc lư kịch liệt, binh lính và ngư dân trên tàu đều hoảng hốt, đối mặt với lực lượng cường đại như vậy, Rimbaud cũng giống như rồng cổ rắn khiến người ta sợ hãi.

Nhưng một số thành viên phi hành đoàn không sợ hãi, theo đám người cá hét lên trong bầu trời: "Siren! Giết chúng đi!"

Bọn họ là thuyền viên đi theo tàu thăm dò IOA ra khơi dọn dẹp tàu ngầm bị rò rỉ, lúc đó Rimbaud đi theo, bọn họ còn cùng những người khác chạy đến hôn đầu ngón tay nhân ngư.

Cuối cùng có ngư dân phản ứng lại, ở giữa những người run rẩy đột ngột nói một câu: "Nhân ngư màu xanh kia có phải đến để cứu chúng ta không?"

Nghe xong lời này, mọi người nhao nhao hướng về phía nhân ngư triển khai vây dực trên không trung ném ánh mắt vừa sợ hãi vừa kinh ngạc.

Rimbaud không quan tâm bất luận kẻ nào dùng ánh mắt thành kính hay sợ hãi nhìn anh, biểu tình của anh thủy chung như một, bình tĩnh, bình thản, phần thắng nắm trong tay, quét sạch hết thảy ách nan trong hải dương.

Phong Lãng và Ngụy Lan quen thuộc nhất với Rimbaud, biết rõ con cá này chính là tới trợ giúp bọn họ, ra lệnh cho thuyền viên một lần nữa điều khiển vũ khí, chuẩn bị phóng tên lửa.

Bầy rồng cổ rắn bị Rimbaud trục xuất ra khỏi tàu gần tên lửa hành trình PBBs ngay sau đó, khóa mục tiêu, theo dõi vào độ sâu của nước biển.

Rồng cổ rắn có da dày thịt dày, một phát tên lửa hành trình đi xuống cũng không có khả năng không chịu được, huống chi chúng là Vong linh triệu hoán thể, chỉ kế thừa 70% thực lực của bản thể.

Nước biển mãnh liệt bốc lên, khói đen của Vong linh triệu hoán thể biến mất bay tứ tán, duy chỉ có một con rồng cổ rắn xám trắng hình thể lớn nhất, trên đỉnh đầu có hoa văn không chết dưới tên lửa.

Một phát tên lửa cuối cùng nổ tung trên lớp da dày của nó, khói dày đặc cuồn cuộn, tản ra bốn phía, nó vẫn chỉ ngửa mặt lên trời gào thét, không bị thương tổn.

Con rồng cổ rắn xám trắng cuối cùng bị chọc giận dùng hết toàn lực lực hướng thân tàu chiến đánh tới, lấy hình thể cùng trọng lượng của nó, một cú va chạm toàn lực này đủ năng lực bổ thuyền từ giữa.

Mà khẩu Bazooka tứ liên của Rimbaud nếu bắn về phía nó, đồng dạng sẽ lan đến tàu chiến, năng lực M2 của anh có khả năng nổ cao có thể bỏ qua mục tiêu đánh bay cấp bậc, một chiếc tàu nếu bị đánh bay, xác suất sống sót của người trên thuyền sẽ bằng không.

Vào thời điểm quan trọng, Ngụy Lan và Phong Lãng chỉ có thể xoay người hét lên với tất cả mọi người trên boong tàu: "Tất cả mọi người nằm xuống!"

Bọn họ nhiều nhất có thể hai tay đè bọn họ nằm sấp, dùng thân thể cùng năng lực phân hóa vững vàng bảo vệ bọn họ, nhưng những bình dân khác trên thuyền không nghe được mệnh lệnh liền nhanh chóng phản ứng lại chấp hành, một va chạm này chỉ sợ sẽ tạo thành một hồi tai nạn biển chưa từng có.

Bầu trời âm u lại lần nữa bị lam quang chiếu sáng, Rimbaud phá vỡ mặt biển nhảy lên, ống phóng tên lửa thủy hóa thép tứ liên trên vai nhanh chóng hòa tan thành nước, cùng nước biển dẫn lên bầu trời hòa làm một thể, ở trong tay anh ngưng kết thành một thanh thép hydrat hóa màu lam tam xoa kích, Rimbaud ra sức giơ tay ném lưỡi dao sắc bén ra, gai nhọn của điện quang lưu thông thật sâu không vào giữa giáp da dày cộp của rồng cổ rắn xám trắng.

Mắt lạnh của Rimbaud chăm chú nhìn quái vật kêu rên, một lần nữa cầm chuôi dài, xoay cổ tay, vung lên trên, kích nát rắn long, mảnh vụn xám trắng bay tán loạn khắp bầu trời.

"Slenmei kimo. (Yên nghỉ đi.)"

Thép hydrat hóa tiêu tan trong không khí, hòa tan với mưa lớn chìm vào đại dương.

Rimbaud rơi trở lại biển, thả sứa ánh sáng xanh để xua đuổi những người và cá bị thương theo hướng an toàn.

Mưa lớn dừng lại, mây đen tan hết, ánh sáng hoàng hôn ném xuống, boong tàu lắc lư cũng dần dần vững vàng, ngư dân ngã trái ngã phải giãy dụa đứng lên, tranh nhau chen chúc bên lan can cố gắng nhìn.

Ngư dân mê tín dị đoan nhất, kính sợ biển sâu hơn người bình thường, họ sợ hãi nhìn đông nhìn tây, thì thầm với nhau, thấp giọng lẩm bẩm: "Hải thần phù hộ."

Phong Lãng cúi đầu vẫy tay với nước biển: "Rimbaud! Lên đây nghỉ ngơi! Hãy để tất cả nhân ngư của anh đi lên đi, lất nữa sẽ có cơm hộp ăn."

Đám nhân ngư nhao nhao đem nửa người trên thò ra khỏi mặt nước, Rimbaud cũng từ trong nước thò đầu ra, khép lại một nắm tóc vàng nhỏ giọt nước.

Hô hấp của Rimbaud rất dồn dập, trước khi tới thể lực của anh đã tiêu hao không còn bao nhiêu, đi qua gần trăm km hải vực tìm đến đây, lại trải qua một hồi chiến đấu như vậy, tuy rằng trên mặt anh vẫn lãnh đạm bình tĩnh như trước nhưng trên thực tế đã rất mệt mỏi rồi, lồng ngực một mực ong ong phập phồng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play