Vài ngày sau đó Tiết Cẩn như người vô hồn, đi đâu đụng đó, không ít lần vấp ngã, cả người bần thần không có sức sống.
Tố Kiều và Tốn Như cũng bị nàng dọa cho bay mất nửa cái mạng, Tiết Cẩn ngày thường rất cẩn thận, mấy ngày nay lại cứ như bị ai khác nhập vào, hành xử rất khác bình thường.
Đến khi giáo viên vào, Tiết Cẩn cũng không biết, đến khi tiếng hô "nghiêm" của lớp trưởng vang lên mới khiến nàng giật mình tỉnh lại.
Giáo viên chủ nhiệm cũng thấy nàng có chút kỳ quái, hỏi: "Tiểu Cẩn, không sao chứ?"
Tiết Cẩn yếu ớt trả lời: "Không sao, cảm ơn lão sư quan tâm."
"Vậy cả lớp ngồi xuống đi."
Giáo viên chủ nhiệm của Tiết Cẩn dạy môn toán, tuần trước lớp vừa kiểm tra xong, hôm nay liền phát bài. Khi bài được phát ra, Tiết Cẩn cũng nhận lấy bài của mình, trên nền giấy trắng là số 8 bằng mực đỏ.
"Không phải chứ!? Tiểu Cẩn sao cậu chỉ có tám điểm vậy?"
Tố Kiều không thể tin vào mắt mình, nói: "Mình cũng tám điểm, như vậy là quá kỳ quái rồi!"
Tốn Như lo lắng đặt tay lên trán của Tiết Cẩn, hỏi: "Tiểu Cẩn có sao không a?"
Tiết Cẩn cũng không nói gì, gỡ tay Tốn Như ra khỏi trán mình, nói khẽ: "Không có sao đâu."
Mặc dù đã nghe Tiết Cẩn nói không sao nhưng Tốn Như và Tố Kiều vẫn lo lắng, sợ nàng sẽ vì tin đồn ở trường mà làm ảnh hưởng đến việc học. Trường Hoàng Đức này đúng là quá mức rảnh rỗi, chỉ có một chuyện nhỏ mà náo đến tận bây giờ, khiến Tiết Cẩn cũng phiền lòng không ít.
Nhưng chuyện Tiết Cẩn để tâm không phải là chuyện đó, mà là chuyện của Huyễn Diệp Chí. Nàng ấy mấy ngày nay có gọi đến cho nàng, nhưng nàng đều không nghe máy, chính là muốn trốn tránh thứ tình cảm đang nhen nhóm trong lòng mình. Không biết Huyễn Diệp Chí là người như thế nào, bao nhiêu tuổi, là omega hay alpha, ngoại hình thế nào, tất cả nàng đều không biết, chỉ biết mỗi số điện thoại của nàng ấy. Nếu sau này nàng ấy đổi số, không lên mạng liên lạc với nàng nữa, nàng phải làm sao đây? Nàng không ngại mỗi bữa không có người mua thức ăn cho nàng, nàng chỉ đau lòng khi sau này không thể nghe tiếng nói dịu dàng quen thuộc ấy nữa. Nếu đã như vậy, chi bằng kết thúc sớm một chút, đều là tốt cho cả hai, Huyễn Diệp Chí cũng đã có người trong lòng rồi, nàng cũng không muốn làm phiền nàng ấy nữa.
Tiết Cẩn thở dài một tiếng, nàng kéo balo đến gần, phát hiện bản thân đã quên không mang theo tập môn Toán.
Giống như không còn sức sống, Tiết Cẩn chậm chạp tiến đến bàn giáo viên, nói: "Lão sư, em quên mang theo tập rồi."
Lão sư nhìn nàng thật lâu, cuối cùng mới nói: "Tiểu Cẩn có phải em bị bệnh rồi không? cả ngày đều chỉ có một dáng vẻ uể oải, nếu em bệnh thì về nhà nghỉ đi, có gì thì mượn tập bạn chép lại."
"Không cần đâu, em không sao, vẫn có thể học được."
Lão sư thở dài, nói: "Vậy thì về chỗ ngồi đi, nhớ, lần sau không được quên mang theo tập."
"Vâng."
Tiết Cẩn chậm chạp quay về chỗ ngồi, lấy một quyển tập trắng khác ra ghi chép lại những gì lão sư vừa giảng. Chẳng hiểu sao hốc mắt lại cay, Tiết Cẩn đưa tay dụi mắt, chẳng có chuyện gì cả, chỉ là bụi bay vào mắt thôi.
Nhưng Tố Kiều và Tốn Như đều không nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy, liền đưa mắt nhìn nhau, nhất định phải tìm ra được lý do.
...
Đến giờ tự học, Tiết Cẩn theo thói quen xách balo đến thư viện. Tố Kiều và Tốn Như không an tâm, quyết định đi theo phía sau, nhưng không để cho Tiết Cẩn biết được các nàng đang đi theo.
Gió thổi nhẹ nhàng, mơn man trên da thịt, trên làn tóc dài. Đôi mắt đen tĩnh lặng như hồ thu lại lóe lên tia phiền muộn, không biết đã thở dài mấy lần, khung cảnh xung quanh cũng vì vậy mà kém sắc ảm đạm.
Nắng chói chang, Tiết Cẩn nâng tay che mắt lại, nắng nương theo kẽ ngón tay phủ lên gương mặt trắng sứ của nàng. Cảm giác ấm áp lan tràn toàn thân, nắng chính là như vậy, khi thì gay gắt như muốn thiêu đốt vạn vật, khi thì nhu hòa ấm áp đến kỳ diệu.
Đi được nửa đường, trước mặt Tiết Cẩn xuất hiện một đôi giày búp bê màu hồng.
Người trước mặt Tiết Cẩn có từng nghe qua đại danh, chính là Nhạc Dĩnh Lệ, hoa khôi của trường Hoàng Đức, hiện đang học cùng lớp với Kỷ nữ thần. Nghe đồn Nhạc Dĩnh Lệ đối với Kỷ nữ thần si mê có thừa, sẵn sàng giao cổ phần của mình có được từ công ty của cha mình cho Kỷ Huyền. Nhưng Kỷ nữ thần không những không nhận lấy còn mỉa mai cười nhạo Nhạc Dĩnh Lệ, sau đó thì xoay người lướt qua, hoàn toàn không để lại chút mặt mũi nào cho nàng ta.
Đoán được tám phần Nhạc Dĩnh Lệ đến đây là vì chuyện của Kỷ Huyền, Tiết Cẩn cũng không lộ ra cảm xúc gì, đối diện với đôi mắt tràn ngập phẫn nộ của nàng ta.
Ở cách đó không xa, Tố Kiều thấy Nhạc Dĩnh Lệ chặn đường Tiết Cẩn liền biết nàng ta không có thiện ý, định chạy ra đấu tay đôi thì bị Tốn Như kéo lại.
"Cậu sao lại ngăn cản mình chứ?"
"Cậu be bé cái mồm lại." Tốn Như gắt: "Cô ta là con gái chủ tịch CY đấy, đụng vào cô ta chúng ta không thể học ở đây được đâu!"
"Nhưng chẳng lẽ để Tiểu Cẩn bị cô ta bắt nàng?"
"Cô ta không bắt nạt được Tiểu Cẩn đâu."
"Nhưng..."
Để tránh Tố Kiều kích động gây sự, Tốn Như liền kéo nàng trở về ký túc xá, mặc kệ nàng giãy dụa phản kháng. Nếu không thể giúp được Tiết Cẩn, các nàng cũng không nên gây thêm phiền phức cho nàng ấy.
Còn ở chỗ của Tiết Cẩn vẫn hoàn toàn không hay biết chuyện của Tốn Như và Tố Kiều.
"Cô là Tiết Cẩn?"
"Ân."
Nhạc Dĩnh Lệ nhìn Tiết Cẩn từ trên xuống dưới, cười lạnh: "Nhan sắc như vậy cũng muốn được ở cạnh Kỷ Huyền?"
Tiết Cẩn không nói gì, nhìn Nhạc Dĩnh Lệ thật lâu, chậm chạp mở miệng: "Nhan sắc như chị cũng có được ở bên Kỷ sư tỷ đâu."
"Cô!?"
Nhạc Dĩnh Lệ kiềm chế tức giận, hít một hơi thật sâu, nói: "Tôi nói cho cô biết, Tiết Hân với cô có quan hệ gì tôi không đề cập đến, nhưng xin hai chị em cô hãy tránh xa Kỷ Huyền một chút. Kỷ Huyền sau này sẽ trở thành công tước, nếu trong quá khứ nàng dính đến các cô sẽ trở thành một nỗi nhục không thể rửa được, cô có hiểu điều đó hay không?"
"Chuyện đó liên quan gì đến tôi?"
"Nhưng cô cố tình đeo bám Kỷ Huyền!" Nhạc Dĩnh Lệ giận dữ rống lên: "Cô cũng chỉ vì tiền của Kỷ Huyền mà thôi, đồ đạo đức giả."
"Tôi tự hỏi rốt cuộc một người thô lỗ như chị sao lại được trở thành hoa khôi của trường?" Tiết Cẩn nhàn nhạt nói: "Tôi căn bản không muốn đeo bám ai cả, chị cũng đừng mở miệng mắng nhiếc người khác khi chưa có chứng cứ."
"Cô muốn chứng cứ đúng không? tôi cho cô toại nguyện!"
Nhạc Dĩnh Lệ lấy điện thoại ra đưa trước mặt Tiết Cẩn, nói: "Cô xem đi, những hình ảnh này đủ để chứng minh chưa?"
Liếc nhìn những bức ảnh trong điện thoại, Tiết Cẩn bình tĩnh nói: "Chỉ vài bức ảnh đơn giản cũng khiến chị trở thành kẻ ghen tuông mù quáng như vậy sao?"
"Kiên nhẫn của tôi đã hết rồi!" Nhạc Dĩnh Lệ quát lên: "Tôi nói cho cô biết, nếu cô còn đeo bám Kỷ Huyền thì đừng trách tôi, tôi sẽ khiến cho cô rời khỏi trường Hoàng Đức trong nhục nhã!"
Nói xong Nhạc Dĩnh Lệ hừ lạnh một tiếng, xoay người bỏ đi.
Tiết Cẩn cũng chẳng buồn để tâm, tiếp tục đi về phía thư viện, hoàn toàn đem chuyện vừa rồi ném ra sau đầu.
Tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống, Tiết Cẩn không như mọi ngày lấy sách ra đọc, lại đem mười hai quyển Thiên Điệp Chi Mộng đặt lên bàn, yên lặng ngắm nhìn. Tay nhẹ nhàng vuốt ve trên bìa sách, hốc mắt Tiết Cẩn cay xè, nhưng vẫn bướng bỉnh không cho nước mắt chảy xuống, nàng chính là như vậy, thà một mình chịu đau đớn cũng không nói ra ngoài.
Cách đó không xa, Kỷ Huyền đứng ở phía sau một kệ sách, nhẹ nhàng gạt những quyển sách qua một bên, ngắm nhìn Tiết Cẩn cách nàng không đến mười bước chân. Dưới ánh nắng chói chang, bóng lưng nàng ấy đổ xuống mặt đất, rất cô độc. Tĩnh lặng ngồi trong một góc, không nói không cười, khiến người khác nhìn thấy nàng ấy rất nhỏ bé, thật tâm muốn dang tay ra bảo vệ.
Hai con người, cứ như vậy đứng nhìn nhau, lại không biết đối phương vì bản thân mà đau khổ, lại không đủ dũng khí đối diện.
Cuối cùng Kỷ Huyền cũng không đành lòng nhìn Tiết Cẩn như vậy, nàng lấy điện thoại ra, nhập một dòng tin gửi cho Tiết Cẩn.
Tiếng báo tin nhắn vang lên không đủ để người khác nghe thấy, nhưng vẫn thu hút được sự chú ý của Tiết Cẩn, nàng cầm điện thoại lên xem, là tin nhắn của Huyễn Diệp Chí.
Cẩn, em sinh khí sao? chị xin lỗi, chị cũng muốn gặp em, nhưng hiện tại không thể, em hãy hiểu cho chị.Tiết Cẩn nhìn tin nhắn rất lâu, hốc mắt cũng đỏ lên, cuối cùng cũng nhấn vào nút gọi.
Kỷ Huyền vội vã tiếp điện thoại: "Cẩn, em chịu nghe máy rồi."
"Tiền bối, em không sinh khí, chỉ là có điểm mệt mỏi, chị đừng lo lắng."
"Nếu không sinh khí sao mấy lần trước chị gọi em lại không chịu nghe máy?"
"Em có chút bận." Tiết Cẩn nhỏ giọng nói: "Truyện của tiền bối em đã hoàn thành phần một rồi, sắp tới em sẽ cố gắng hoàn thành nó."
Các nàng cũng vì bộ truyện này mà quen biết với nhau, nếu khi kết thúc rồi, tất cả sẽ giống như trước kia, không ai quen biết với ai cả..."Cẩn, em rõ ràng sinh khí."
"Không có."
"Cẩn, chị hứa với em, nhất định sẽ có ngày hai chúng ta gặp nhau."
"Không cần nữa đâu." Tiết Cẩn yếu ớt nói: "Cứ trò chuyện qua điện thoại như vậy cũng rất tốt."
"Cẩn, chị..."
"Em có chút bận, tiền bối, em sẽ gọi cho chị sau."
Không đợi bên kia trả lời, Tiết Cẩn liền cúp máy, hai vai gầy thoáng run lên.
Kỷ Huyền siết chặt lấy cạnh của kệ sách, hai vai buông thõng xuống, nàng có cảm giác mình đã vụt mất Tiết Cẩn rồi.
Hai con người, yên lặng không nói gì.
Một người ngắm nhìn một người...
Còn một người lại dằn vặt bản thân mình trong những hoài nghi...
...
"Tiểu Cẩn, bệnh sao?"
Tiết Cẩn ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt tràn ngập lo lắng của Diệp Ân cũng chỉ có thể cười nhẹ: "Không sao, chỉ hơi mệt."
Diệp Ân nâng tay lên, muốn chạm vào trán của Tiết Cẩn kiểm tra nhiệt độ của nàng.
Nhưng Tiết Cẩn lại khéo léo tránh né, đôi mắt đen thâm thúy vẫn như cũ không lóe lên một tia gợn sóng nào, bĩnh tĩnh đến kỳ lạ.
Diệp Ân có chút xấu hổ, nàng thu tay lại, đặt dưới môi ho nhẹ một tiếng.
Kỳ thật Tiết Cẩn tránh né Diệp Ân cũng là có lý do, số omega trong trường yêu thích nàng ấy cũng không ít, nàng cũng không nên tự rước lấy phiền phức vào người.
Thấy không còn sớm, Tiết Cẩn cầm lấy balo, nói: "Diệp sư tỷ không cần lo cho em, em tự có thể lo cho bản thân, em về trước."
Diệp Ân nhìn theo bóng lưng của Tiết Cẩn, ngực trái quặn đau, nàng ấy vì Kỷ Huyền mà đau lòng sao? vì Kỷ Huyền mà từ chối nàng sao?
Không cam lòng, Diệp Ân một chút cũng không cam lòng, rõ ràng nàng là người đến trước, nàng không thể bại bởi Kỷ Huyền được!
Lại nói đến Tiết Cẩn, nàng một đường trở về ký túc xá, mệt mỏi đẩy cửa đi vào phòng.
Tố Kiều và Tốn Như thấy Tiết Cẩn như mọi ngày phờ phạc mệt mỏi không khỏi đau lòng, vội kéo nàng ngồi xuống giường.
"Tiểu Cẩn cậu có đói bụng không? hay là bọn mình xuống canteen ăn đi!"
"Tiểu Cẩn cậu muốn uống nước không? mình rót cho cậu nhé?"
"Tiểu Cẩn hay cậu muốn uống trà sữa, để mình mua cho cậu."
"Tiểu Cẩn..."
"Được rồi, bây giờ mình rất mệt, muốn nghỉ ngơi một chút."
Tiết Cẩn nhỏ giọng nói: "Mình muốn ngủ."
"Tiểu Cẩn, có phải cậu vì chuyện của Huyễn Diệp Chí mà buồn không?"
Nghe nhắc đến Huyễn Diệp Chí, trong mắt Tiết Cẩn liền lóe lên tia ảm đạm, không nói gì, xoay người nằm xuống giường.
Vừa vặn lúc đó cửa bị người bên ngoài gõ vào, Tốn Như đưa mắt nhìn Tố Kiều, vẫn là tự mình đi ra ngoài mở cửa.
Một nam tử mặc vest chìa tay ra trước mặt Tốn Như, nói: "Cô là Tiết tiểu thư Tiết Cẩn?"
"À không, tôi là Tốn Như, Tiết Cẩn đang ở trong phòng."
Tiết Cẩn nghe nhắc đến tên mình liền từ trên giường ngồi dậy, đi ra ngoài: "Anh tìm tôi?"
"À vâng, Tiết tiểu thư chúc mừng cô, tác phẩm [Bồ Công Anh Màu Nắng] của cô đã đoạt giải nhất trong cuộc thi của chúng tôi, hôm nay chúng tôi đến trao phần thưởng cho cô."
"Hả?"
Một đám người bên ngoài trực tiếp tiến vào, đem phần thưởng dúi vào tay Tiết Cẩn, chụp vài tấm hình làm kỷ niệm rồi lui xuống.
Ba người trong phòng bị dọa đến tái mặt, chuyện gì vừa xảy ra thế?
Nhìn phần thưởng trong tay, Tiết Cẩn hơi nhíu mày, đặt lại trên bàn, xoay người leo lên giường nằm ngủ.
Tố Kiều lại không cho nàng toại nguyện, kéo nàng ngồi dậy, nói: "Tiểu Cẩn cậu nói cho rõ đi mới được ngủ."
Tiết Cẩn không nói gì, tiếp tục nằm xuống, lấy chăn che đầu mình lại.
Tốn Như thở dài, nói: "Tiểu Cẩn, cậu có phải đã thích Huyễn Diệp Chí rồi không?"
Trong chăn, Tiết Cẩn thoáng run rẩy, cắn chặt môi dưới, cố ngăn tiếng nức nở thoát ra ngoài.
Tốn Như đưa tay sờ đầu của Tiết Cẩn cách một lớp chăn, đau lòng nói: "Cậu ngốc lắm, cậu đã biết rõ Huyễn Diệp Chí đã có người trong lòng rồi lại cứ thích nàng ta. Chưa kể Huyễn Diệp Chí là một tác giả nổi tiếng, nàng ta đến tìm cậu cũng vì cậu viết truyện hay mà thôi, một người nổi tiếng như nàng ta hà cớ gì lại đến tìm cậu vì lý do khác chứ?"
"Tiểu Cẩn, cậu không thể tiếp tục như vậy đâu." Tố Kiều nhỏ nhẹ nói: "Cậu cũng không rõ Huyễn Diệp Chí là người thế nào, nếu lỡ nàng ta là omega thì sao? cậu nên chết tâm đi thì hơn."
"Mình mệt mỏi lắm, thật sự rất mệt..." Ở trong chăn, Tiết Cẩn nhỏ giọng nói: "Mình nghĩ rất nhiều, thật sự đã nghĩ rất nhiều, vẫn cảm thấy không nên tiếp tục như vậy nữa. Phần tình cảm này vốn không nên tồn tại, mình tử tâm, là tốt cho cả mình và chị ấy..."
"Tiểu Cẩn, cậu thật sự nghĩ thông suốt hay chỉ nói như vậy để bọn mình an tâm?"
Tiết Cẩn cắn môi dưới, không nói gì, nằm gọn trong chăn không chịu chui ra.
"Thích một người không sai, chỉ là Tiểu Cẩn, cậu không thể với tới một ngôi sao khi cậu đang đứng ở trên mặt đất được."
"Mình hiểu..."
Tốn Như dịu dàng nói tiếp: "Tiểu Cẩn, cứ từ từ, không cần vội, rồi cậu cũng sẽ quên được Huyễn Diệp Chí mà thôi."
"Có thể hay không?"
Hai miệng một lời: "Có thể."
Nhưng Tiết Cẩn đã có câu trả lời, chính là không thể, nàng không cách nào quên được Huyễn Diệp Chí, cũng không có cách nào khiến phần tình cảm trong lòng nàng chết đi được.