"Hùng Dã! Ngươi muốn làm gì?!" Sư Lệ nhíu mày nhìn Hùng Dã. Không ngờ Hùng Dã lại mời Chu Tịch đến ở cùng...... Đời trước căn bản là không có chuyện như vậy!
Đời trước đương nhiên không có chuyện đó rồi. Vào lúc này ở đời trước, Hùng Dã còn đang vội vàng săn thú vội vàng bài trí huyệt động, làm gì có thời gian để ý Chu Tịch. Còn chuyện mời Chu Tịch đến ở cùng thì lại càng không thể.
Đó là huyệt động của y và Sư Lệ, cho dù thế nào y cũng không thể cho Chu Tịch vào ở.
Nhưng lúc này, Hùng Dã không thèm để ý tới Sư Lệ, chỉ nói với Chu Tịch: "Ta giúp ngươi dọn đồ."
"Cảm ơn." Chu Tịch vẫn nhàn nhạt, đương nhiên ở trong mắt mọi người của bộ lạc thì chính là vừa ngốc vừa sửng sốt.
Hắn vừa nói xong, Hùng Dã đã bắt đầu giúp hắn thu dọn đồ đạc.
"Hùng Dã, ngươi muốn cho Chu Tịch đến ở cùng với ngươi sao? Ngươi điên rồi?!" Sư Lệ ngăn cản Hùng Dã.
"Liên quan gì đến ngươi?" Hùng Dã hỏi lại, khí vị trên người Sư Lệ khiến y chán ghét né ra xa một chút.
Hai ngày trước y rất thương tâm, nhưng bây giờ mọi chuyện đã trần ai lạc định, y lại cái gì cũng không cảm thấy, chỉ là trong lòng giống như bị đào rỗng một khối.
"Ngươi đừng có cáu kỉnh." Sư Lệ nói.
Hùng Dã không kiên nhẫn nhìn Sư Lệ: "Ta không có cáu kỉnh, mặt khác, mời ngươi tránh ra."
Sư Lệ không muốn tránh, lúc này, Hùng Hà bất mãn kêu lên: "Sư Lệ! Ngươi muốn làm gì?"
Sư Lệ lúc này mới ý thức được không đúng, gã còn định nói thêm gì đó, nhưng Hùng Dã đã bắt đầu giúp Chu Tịch dọn đồ.
Đồ của Chu Tịch rất nhiều, Hùng Dã dùng da thú gói hết đống thượng vàng hạ cám này lại với nhau, một tay xách theo rồi đi về hướng huyệt động của mình -- Huyệt động của y hơi cao, bậc thang không đi lên hết được, trong đó có một đoạn phải bò.
Chu Tịch thấy thế, cầm vài thứ đồ rồi bước theo sau.
Kết quả hắn mới đi tới phía dưới bậc thang, đã bị Hùng Dã từ bên trên nhảy xuống đoạt mất đồ vật trên tay: "Đi lên rất nguy hiểm, đồ cứ để ta cầm là được."
Hùng Dã ở phía dưới huyệt động mở một vài lỗ hổng để dễ bề nhảy xuống, nhưng đi lên thì lại không tiện bằng bậc thang. Chu Tịch bò một mình thì thôi, để hắn vừa cầm đồ vừa bò Hùng Dã không yên tâm.
Nghe Hùng Dã nói thế, Chu Tịch dứt khoát không cầm đồ nữa, tự mình bò lên trên rồi ngồi ở cạnh cửa động.
Đêm qua hắn đã tới động của Hùng Dã, nhưng lúc ấy trời đã tối rồi, hắn lại chỉ tới một lát, tặng một khối thịt nướng bỏ thêm thực vật có tác dụng an thần cho Hùng Dã rồi đi luôn, bởi vậy nên cũng chưa kịp nhìn kỹ cái động này.
Bây giờ nhìn lại, Chu Tịch mới phát hiện cái động này còn lớn hơn so với cái động hắn ở lúc trước, ngoài dự đoán lại khá sạch sẽ.
Hắn thích cái động này hơn.
Vị trí của động rất cao, xung quanh không có hàng xóm lung tung rối loạn, còn sạch sẽ rộng rãi...... Khuyết điểm duy nhất là có một người bạn cùng phòng, làm hắn cảm thấy không quá quen.
Nhưng Hùng Dã là một người không tồi, hắn nếu muốn sinh hoạt một cách thoải mái dễ chịu ở trong cái bộ lạc này, làm tốt mối quan hệ với Hùng Dã là cực kỳ cần thiết.
Chu Tịch ngồi trên bệ đá trước cửa động, nhìn Hùng Dã từ trên nhảy xuống dưới dọn đồ đạc.
Lúc trước đám trẻ con trong bộ lạc đều thèm nhỏ dãi đồ của hắn, còn có người trộm lấy muối. Nhưng từ sau khi Hùng Dã mời hắn tới ở cùng thì không còn ai động vào đồ của hắn nữa.
Đồng ý Hùng Dã tuyệt đối là một lựa chọn không sai.
Nghĩ vậy, Chu Tịch lại đi nhìn sơn động của Hùng Dã.
Sơn động của Hùng Dã ở cửa có một đoạn tương đối hẹp, nhưng đi thêm một đoạn vào phía trong sẽ trở nên rất rộng mở, còn chia huyệt động ra làm hai -- Động này chỉnh thể là hình chữ Y, hai cái động bên trong chính là hai phần đầu của chữ Y. Đương nhiên, đại khái là do mở rộng tương đối khó khăn, hai cái động này đều rất nông, chỉ đủ để đặt một chiếc giường.
Nhưng thế này đã so với trong tưởng tượng ban đầu của hắn còn tốt hơn rất nhiều.
Hùng Dã rất nhanh đã dọn hết tất cả đồ đạc của Chu Tịch vào trong sơn động mình, sau đó nói: "Hai cái động bên trong ngươi ở một cái, ta ở một cái, chúng ta tách ra ở là vừa vặn." Cái động này của y mới được đào từ mấy năm trước, lúc phân cho y thì vẫn còn chưa rộng như bây giờ. Sau này y bỏ thời gian mở rộng ra thêm một cái sơn động.
Sơn động chỉ là một nơi để ngủ, người bình thường sẽ không làm chuyện phiền phức như vậy. Hùng Dã làm chuyện này cũng là bởi vì suy xét đến việc bước vào mùa đông, mình thì phải ngủ đông, còn Sư Lệ thì rất thích ngủ, lại còn không thích bị người khác quấy rầy.
"Cảm ơn." Chu Tịch nói, hắn chú ý tới cái động lớn hơn thấy bên trong có đặt mấy khúc gỗ, cái bên cạnh nhỏ hơn một chút thì bên trong không có gì cả, vì vậy bèn cầm da thú đi vào cái huyệt động nhỏ hơn, chuẩn bị dùng da thú trải cho mình một cái giường. Hắn ở mạt thế sống thật sự không tốt, sau khi tới nơi này bèn rất chú ý tới chất lượng sinh hoạt.
"Ngươi ở bên kia đi." Hùng Dã chỉ chỉ sơn động lớn hơn, lại nói: "Ngươi từ từ."
Hùng Dã bò ra ngoài cửa động, đi tới nơi người già trẻ nhỏ trong bộ lạc ở chung.
Hồi trước y có nhờ người khác dùng da khủng long làm hai cái nệm dày để dùng cho kết hôn, bây giờ hẳn là đã làm xong.
Đệm xác thật đã làm xong, là do một lão thú nhân có hình thú là con khỉ duy nhất trong bộ lạc làm, Hùng Dã vẫn luôn gọi ông là Hầu gia gia.
Hầu gia gia đục một đám lỗ trên da khủng long, sau đó dùng dây thừng se nhỏ nối từng tấm da thú lại với nhau, ở giữa nhồi cỏ khô mềm mại, vậy là xong một cái đệm, ngủ ở bên trên vừa thoải mái lại vừa giữ nhiệt, nếu như mùa đông cảm thấy lạnh, có thể rải thêm một lớp cỏ khô nữa ở mặt trên.
Loại đệm này Hùng Dã trước kia từng thấy Hầu gia gia dùng, rất là thích, thế nên lần này mới lấy da thú và thịt để nhờ ông làm giúp.
"Dã tiểu tử, ngươi thật sự không cùng Sư Lệ kết thành bạn lữ?" Hầu gia gia hỏi.
"Vâng." Hùng Dã bó hai cái đệm dày lại thật chặt.
"Mùa xuân thì sao, ngươi không tìm Sư Lệ, có nghĩ đến tìm người khác hay không?" Hầu gia gia lại hỏi.
Hùng Dã nói: "Ta cũng không biết."
Y quả thật không biết phải làm sao mới được bây giờ. Thật sự không được thì về sau tiếp tục chậm rãi tìm.
Đổi thành trước kia, Hùng Dã rất vui lòng cùng Hầu gia gia và cả các cụ già khác trong bộ lạc trò chuyện một lúc, nhưng hôm nay tâm tình y không tốt nên không ở lâu, trực tiếp mang theo hai cái đệm trở về.
Lúc về tới nơi, Chu Tịch đang đứng ở trong sơn động ngoan ngoãn chờ y.
Hùng Dã sau khi mời Chu Tịch đến ở cùng mình thì cũng hơi lo lắng, lo rằng Chu Tịch không dễ ở chung. Bây giờ thấy hắn ngoan ngoãn như vậy y bèn cảm thấy yên lòng.
Y đặt cái đệm vừa mang về lên trên đám gỗ đã bày, lại nói với Chu Tịch: "Ngươi ở nơi này đi."
Y lúc trước luôn tâm tâm niệm niệm có một người bạn lữ cùng nhau sinh hoạt, nên mới vô cùng dụng tâm làm chiếc giường này. Bây giờ đã không còn bạn lữ, y cũng không muốn ngủ ở đó nữa.
Huống chi lúc trước y vẫn luôn ngủ trong cái huyệt động nhỏ hơn, đã quen rồi.
Nghĩ vậy, Hùng Dã trải một cái đệm khác trong huyệt động nhỏ hơn, trực tiếp đặt ở trên mặt đất.
"Cảm ơn." Chu Tịch lại lần nữa nói lời cảm tạ. Có thể ở lại là hắn đã rất vui lòng rồi.
Hùng Dã đã giúp hắn rất nhiều, hắn cũng nên có chút hồi báo...... Chu Tịch bắt đầu cân nhắc nên báo đáp như thế nào.
Hùng Dã lại định ra ngoài săn thú: "Ta muốn đi săn thú, ngươi tự mình chậm rãi sắp xếp đi."
"Ừ." Chu Tịch đáp.
Hùng Dã xoay người ra cửa.
Chờ Hùng Dã đi khỏi, Chu Tịch chỉnh trang lại cái đệm, thoải mái dễ chịu nằm trên đó, giục sinh một viên hạt giống.
Đây là hạt của một loại dây leo, nó dài ra rất nhanh, còn chia thành vài nhánh, sau đó bắt đầu sửa sang lại đồ đạc lộn xộn trong phòng, sắp xếp chỉnh tề mọi thứ......
Chu Tịch vừa dùng tinh thần lực quan sát tình huống bên ngoài vừa dùng tinh thần lực khống chế dây leo sửa sang lại huyệt động, chưa đến chốc lát đã thu dọn xong toàn bộ huyệt động, còn học theo phương pháp chế tác cái đệm dưới thân làm cho chính mình một tấm mành treo phía trước "giường".
Đương nhiên thứ hắn dùng để nối liền da thú không phải dây thừng se lại, mà là dây leo.
Chu Tịch đối với cái mành mình mới làm rất vừa lòng. Có cái mành này, sự riêng tư của hắn bên trong động sẽ được bảo đảm.
Chu Tịch chuẩn bị xong xuôi hết thảy, lại giục sinh cho mình một đống đồ ăn, vừa ăn vừa thả tinh thần lực ra ngoài nghe tin tức bát quái trong bộ lạc.
Ăn no xong, hắn lại ngủ.
Trong lúc Chu Tịch ăn uống ngủ nghỉ, Hùng Dã ở bên ngoài đi săn.
Lần này y một mình ra trận, ẩn núp rất lâu vẫn chưa thấy con mồi nào chui đầu vào lưới. Còn chủ động đi săn...... Giác long lớn một chút y không dám động thủ, khủng long chân chim nhỏ hơn y lại đuổi không kịp.
Cuối cùng lăn lộn cả ngày cái gì cũng không săn được, chỉ đành đến bờ sông bắt cá.
Bờ sông chỗ bọn họ không có quá nhiều cá. Y bắt mấy tiếng cũng chỉ được năm con lớn bằng bàn tay, còn có một con rắn to bằng hai ngón tay.
Trời đã bắt đầu nhập nhoạng, Hùng Dã bèn gϊếŧ rửa sạch sẽ cá và rắn, dùng cỏ ven bờ xuyên qua mang cá xâu từng con lại với nhau, xách về nhà.
Một chuỗi cá này thoạt nhìn không ít, nhưng thịt chỉ có chút xíu, thịt cá ăn còn mau đói...... Y hôm nay e là phải ăn tồn lương.
Hùng Dã mang theo thất vọng trở lại bộ lạc thì nhìn thấy khe núi đang đốt lửa, người trong bộ lạc đều ở bên đống lửa trò chuyện sưởi ấm, thuận tiện ăn cơm chiều.
Hùng Dã ngẫm nghĩ, định về nhà ăn số thịt tối hôm qua còn chưa ăn hết. Còn mấy con cá này thì cứ để tới ngày mai rồi ăn.
Chào hỏi với mọi người xong, Hùng Dã cầm cá trở về sơn động của mình.
Vừa bò lên đến cửa, y khá kinh ngạc nhìn vào trong chính sơn động của mình -- Trong sơn động có đốt lửa, y còn ngửi thấy được mùi thịt.
Hùng Dã vừa vào đã nhìn thấy Chu Tịch nhóm một đống lửa ở ngoài cửa động, ở giữa kê một hòn đá làm giá, bên trên đặt một cái nồi đá nhỏ, hoặc có thể nói là một cái bát đá lớn hơn bình thường, bên trong nấu thịt cùng một vài thứ gì đó không biết tên.
Một màn này khiến y cảm thấy có chút ấm áp, thân thể bởi vì xuống sông bắt cá mà lạnh như băng ngay lập tức trở nên nóng hầm hập.
Thịt tồn của y không có dấu vết bị động vào. Mà lúc trước khi y giúp Chu Tịch dọn đồ đạc đã thấy bên trong có mấy miếng thịt muối. Đây là bữa tối của Chu Tịch?
Hùng Dã khi còn nhỏ đã ăn không ít thịt nấu trong bộ lạc, nhưng những món thịt đó đều không mùi thơm như thịt trước mặt...... Y hơi kinh ngạc nhìn về phía Chu Tịch, không nghĩ tới Chu Tịch ngây ngốc thế nhưng còn biết nấu thịt.
Tuy rằng tối hôm qua đã ăn không ít, nhưng hôm nay Hùng Dã vẫn chưa bỏ cái gì vào bụng, không khắc chế nổi nuốt vào một ngụm nước miếng
"Cho ngươi ăn." Chu Tịch chỉ vào nồi thịt trước mặt nói với Hùng Dã.
"Đây là đồ ăn của ngươi." Hùng Dã lắc lắc đầu.
"Ta đã ăn rồi, cái này cho ngươi, cảm ơn ngươi." Chu Tịch nói. Thịt trong nồi là cái chi trước của con khủng long nào đó mà Hùng Dã cho hắn lần trước. Hôm nay hắn ngủ một giấc tỉnh lại, thấy trời đã tối bèn lấy chút nước nấu cái chân, lại bỏ thêm chút măng, định cho Hùng Dã ăn.
Xung quanh bộ lạc có trúc nhưng không quá lớn, mỗi cây chỉ to bằng ngón tay. Loại trúc này măng cũng rất nhỏ, ăn còn hơi đắng.
Nhưng dị năng của hắn có thể khiến cho măng này không còn đắng nữa.
Thịt muối nấu măng, hương vị khẳng định so với mấy loại canh ruột khủng long nấu rau dại hắc ám trong bộ lạc còn ngon hơn nhiều.
Hùng Dã nghe Chu Tịch nói đã ăn rồi bèn không chối từ: "Cảm ơn, chút nữa ta sẽ cho ngươi một miếng thịt." Ngày hôm qua Chu Tịch đã đưa thịt cho y, hôm nay lại cho nữa, cứ tiếp tục như vậy Chu Tịch sẽ không còn thứ gì để ăn mất!
"Không cần...... Nếu không ngươi đưa cá đó cho ta đi." Chu Tịch nhìn về phía cá và rắn trên tay Hùng Dã.
Thời gian hắn tới đây không dài, chỉ có thể xác định thịt khủng long không thể ăn, còn mấy thứ như cá tôm ngược lại chưa được nếm thử.
"Ừ." Hùng Dã trực tiếp vứt cá cho Chu Tịch, sau đó nâng cái nồi đá kia lên định ăn thịt bên trong.
Nhưng mà quá nóng......
Chu Tịch cầm một đôi đũa đưa tới: "Ngươi có thể dùng cái này để gắp ra ăn."
Hùng Dã nhận hai cái que Chu Tịch đưa cho, dùng hai cái que đó chọc trúng một miếng thịt vớt lên bắt đầu ăn.
Thịt đã được ướp muối, mặn mặn lại cực kỳ tươi ngon. Hùng Dã ăn thịt cũng bất chấp nóng, bèn ôm cái nồi đá lên bắt đầu ăn canh.
Canh quá ngon!
Hùng Dã cũng không ngờ thịt muối nấu canh ăn lại ngon đến như vậy!
Cơ mà bên trong trừ bỏ thịt cùng canh thì còn có thứ gì đó...... Hùng Dã chỉ vào một cây măng thon dài hỏi: "Đây là cái gì?"
"Đây là một loại rau dại." Chu Tịch nói.
Hùng Dã tuy rằng không thích ăn rau, nhưng cũng không phải là không thể ăn. Y dùng hai cái que đẩy măng lên thành bát, ăn một cây.
Rau dại này không ngờ cũng ăn rất ngon, sau khi ngấm canh thịt vào lại càng phá lệ tươi ngon!
Không lâu sau, Hùng Dã đã ăn hết sạch toàn bộ không chừa lại một giọt, vẫn còn chưa đã thèm -- Chỗ thịt này cũng không nhiều, không đủ cho y ăn, hơn nữa đồ ăn ngon như vậy y còn muốn ăn nhiều một chút......
Hùng Dã cũng không biết, mình thì ra lại là một tên tham ăn.
Chu Tịch nói: "Ngươi đi lấy thêm ít củi, chúng ta nấu cá ăn nhé?"
"Được!" Hùng Dã nói, vừa dứt lời, người đã bò xuống phía dưới sơn động.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT