Thịt Ngũ Giác long đã được rửa sạch sẽ, cắt thành từng khối. Lần đi săn Ngũ Giác long này là mọi người chung sức hợp tác, làm nhiều làm ít khác biệt không lớn, cho nên phần thịt được chia cho người của đội săn thú cũng xấp xỉ như nhau.
Chẳng qua toàn bộ quá trình săn thú đều được Hùng Hà xem ở trong mắt, bởi vậy ông sẽ cho người xuất lực nhiều thêm một chút thịt, tỷ như lúc đến phiên Hùng Dã, ông đã cho y một khối gan rất lớn.
Mọi người đều vui vẻ như ăn tết, bởi vì số thịt hôm nay được chia thật sự rất nhiều!
Ngũ Giác long nặng hơn năm tấn, trừ đi xương cốt và da không tính thì vẫn có ít nhất 3000 kg thịt để chia, cũng chính là 6000 cân thịt. Bộ lạc bọn họ tổng cộng hơn bốn trăm người, còn có mấy chục người đã đi đổi muối, tham gia săn thú chỉ có hơn một trăm người......
Hùng Dã là một thành viên của đội săn thú, được phân cho ước chừng 40 cân thịt. Những người khác cũng không khác mấy, mặc dù là người già trẻ nhỏ thì mỗi người cũng được phân cho đến mười cân thịt.
Càng đừng nói còn có canh xương hầm có thể ăn được!
Trong bộ lạc có mấy cái nồi đá lớn dùng để nấu canh. Mấy cái nồi đá này là bảo bối của mọi người trong bộ lạc, bọn họ vô cùng yêu quý chúng. Tuy rằng dựa theo lời kể của tư tế đời trước, ở những nơi khác người ta còn dùng bùn đất để làm ra loại nồi còn tốt hơn, nhưng người bộ lạc Đại Hùng vẫn luôn tin tưởng vững chắc nồi nhà mình là tốt nhất.
Nồi đá so với nồi bùn còn dùng tốt hơn nhiều, không đúng sao?
Lúc này, mấy cái nồi đang được dùng để hầm xương, còn bỏ vào một vài loại nội tạng mùi vị tương đối nặng cho nên không quá được hoan nghênh -- Nội tạng mà thú nhân thích là gan, tim và cả mỡ béo trong bụng con mồi. Đối với ruột linh tinh bọn họ quả thật không thích cho lắm, chẳng qua cho dù là như vậy cũng không ai sẽ lãng phí.
Canh xương hầm cộng thêm các loại đầu thừa đuôi thẹo và rau dại tản mát ra hương vị hơi cổ quái, nhưng thứ này đối người trong bộ lạc mà nói thì lại là một hồi thịnh yến khó có được.
Các cụ già trong bộ lạc bảo quản phần thịt được chia rồi mới vui vẻ chờ ăn canh thịt rau dại.
Hùng Dã không đi ăn canh, chỉ ngồi một mình yên lặng nướng thịt.
Hôm nay bắt được con mồi lớn, mọi người đều đặc biệt vui vẻ, cũng chỉ có y là cảm thấy mình cùng với hết thảy điều này có vẻ không hợp nhau.
Vào mùa đông năm trước, y cũng không phải luôn ngủ đông, chỉ là ngủ tương đối nhiều mà thôi. Trong khoảng thời gian đó, những lúc nằm nhưng không ngủ, y vẫn luôn suy nghĩ về cuộc sống sau này của mình.
Y tưởng tượng sau khi mình và Sư Lệ sinh hoạt bên nhau sẽ cùng trải qua như thế nào -- Chờ y và Sư Lệ kết thành bạn lữ, lúc về nhà sẽ không bao giờ chỉ có một mình nữa, y có thể mỗi ngày đi săn cùng Sư Lệ, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngủ.
Y tưởng tượng đẹp đến như vậy đấy, nhưng bây giờ......
Hùng Dã xé một miếng trên tảng thịt đang nướng rồi nhét vào miệng mình.
Thú hình của y khá lớn, ăn uống cũng nhiều, mỗi ngày ít nhất phải ăn năm cân thịt, còn bình thường sẽ ăn mười cân, những lúc đồ ăn sung túc, y còn ăn hai mươi cân thậm chí nhiều hơn.
Sau bữa tối hôm qua, y vẫn luôn đi săn ở bên ngoài, cũng chưa ăn cái gì, lúc này cứ thế vừa nướng thịt vừa ăn, bất tri bất giác đã ăn hết hai mươi cân.
Bụng thực no, nhưng y lại không có cảm giác hạnh phúc như dĩ vãng.
Hùng Dã nhìn chằm chằm một nửa số thịt còn dư lại trên tay trong chốc lát, lại nhìn về hướng huyệt động của Sư Lệ -- Sư Lệ lại không ra ngoài lấy thịt.
Hùng Dã đảo mắt một cái nhìn qua, không thấy được Sư Lệ, nhưng ngược lại nhìn thấy Chu Tịch. Chu Tịch ở bên cạnh nhà Sư Lệ, lúc này hắn ngồi trên một tảng đá ở cái đài trước cửa động nhìn về phía y.
Nhìn Chu Tịch một mình lẻ loi không hợp chút vào với khung cảnh trong bộ lạc, Hùng Dã đột nhiên cảm thấy Chu Tịch và y có điểm giống nhau.
"Chu Tịch lại không tới lãnh thịt, cũng không tới ăn canh." Một người phụ trách giúp Hùng Hà chia thịt ở bên cạnh Hùng Dã thấy y nhìn Chu Tịch, đột nhiên nói.
"Hắn lại không tới lãnh thịt?" Hùng Dã hơi kinh ngạc.
"Hắn đã không tới lãnh thịt vài lần rồi, nhưng ngược lại thức ăn đội thu thập thu hoạch được thì sẽ mang một ít trở về." Người nọ nói: "Ta chuyên môn đi hỏi hắn, hắn cũng không nói lời nào."
"Hắn không sợ lại suýt chết đói giống như lần trước sao?" Chân mày Hùng Dã cau lại.
"Hắn ngốc như vậy, có lẽ cái gì cũng không hiểu." Người chia thịt nói, "Nhưng hẳn là sẽ không đến nỗi chết đói. Hắn không thức tỉnh, lại không làm việc, ăn khẳng định ít hơn so với người khác."
Hiện giờ Chu Tịch cũng không giống như ngốc......
Hùng Dã cảm thấy như vậy không được. Nhưng dừng một chút, y lại cảm thấy mình hơi xen vào việc người khác.
Ngay cả chuyện của mình y cũng không quản nổi, sao có thể quản cả Chu Tịch. Chu Tịch dù sao cũng phải học được cách tự mình sinh hoạt.
Nghĩ vậy, Hùng Dã dời tầm mắt, sau đó lập tức nhìn thấy Lang Âm cùng mấy người phụ nữ ngồi cùng nhau, đang ăn thịt.
Hùng Dã nói không nên lời tâm tình của mình lúc này. Trong lúc những người khác còn đang ăn canh ăn thịt, y cầm thịt nướng của mình rời đi. Đi được vài bước, lại quay lại chỗ Hùng Hà lấy phần thịt của Chu Tịch.
Hùng Hà đã biết chuyện của Lang Âm và Sư Lệ, nhìn thấy Hùng Dã thì hơi xấu hổ: "Hùng Dã, Lang Âm nó và Sư Lệ......"
"Không sao." Hùng Dã cười cười với Hùng Hà. Y không có oán hận gì với Lang Âm, rốt cuộc Sư Lệ nếu như không muốn, Lang Âm hẳn không có khả năng cưỡng bách Sư Lệ.
Chỉ là, trên mặt tuy rằng lộ ra vẻ tươi cười, nhưng trong lòng y kỳ thật vô cùng khó chịu.
Hùng Hà tâm tư lại không tinh tế, không phát hiện Hùng Dã khác thường, nhưng đối với Sư Lệ cũng đã có ý kiến.
Mấy năm nay, Hùng Dã giúp Sư Lệ rất nhiều, ông đều nhìn ở trong mắt. Hai người này muốn kết thành bạn lữ, ông vẫn luôn cảm thấy không vui vì Sư Lệ không thể sinh con cho Hùng Dã. Kết quả bây giờ...... Sư Lệ thế nhưng không muốn!
Sư Lệ dựa vào cái gì không muốn?!
Chẳng qua ông tuy rằng có ý kiến với Sư Lệ, lại không thể phủ nhận Sư Lệ là một chiến sĩ cường đại, mà bộ lạc bọn họ rất cần chiến sĩ cường đại như vậy, cho nên ông chỉ có thể nhịn.
Đối với chuyện con gái mình và Sư Lệ ở bên nhau...... Hùng Hà tính toán trò chuyện một phen với con gái, bảo nó nhất định không được đem phần thịt của mình cho Sư Lệ và người nhà Sư Lệ ăn.
Hùng Dã cầm phần thịt của Chu Tịch tới tìm Chu Tịch: "Đây là phần thịt ngươi được phân."
Chu Tịch: "......" Hắn lại không cần.
Chu Tịch cũng không phải hoàn toàn ăn chay, trên thực tế thời điểm mới đến thế giới này, hắn bởi vì tò mò nên đã ăn thử thịt khủng long.
Sau đó lập tức phát hiện...... Thật sự không ngon một tẹo nào.
Ở thế giới của hắn lúc trước, dê đã được con người thuần dưỡng mấy vạn năm nhưng thịt vẫn còn mang theo một cỗ vị tanh, không thêm đủ loại gia vị thì ai không quen sẽ không tài nào ăn nổi. Những món ăn hoang dã kia lại càng không cần phải nói -- Kỳ thật rất nhiều món ăn hoang dã hương vị cũng chỉ như vậy, mọi người chủ yếu là nếm thử cái hiếm lạ thôi.
Món ăn hoang dã trên địa cầu mà còn như vậy, thịt khủng long ở nơi này lại có thể ăn ngon được tới đâu? Loại thịt quái vật khổng lồ này, vừa già vừa bã!
Càng đừng nói kỹ thuật nấu nướng chỗ này còn không tốt. Không, phải nói là nơi này căn bản không có kỹ thuật nấu nướng!
Muối còn có vị cay đắng nữa kìa!
Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là hắn thích ăn trái cây.
Nhưng Hùng Dã có ý tốt, Chu Tịch rốt cuộc vẫn nhận lấy thịt, tính toán trở về ướp muối -- Mẹ của nguyên chủ để lại cho nguyên chủ một ít muối, có thể dùng để bảo tồn đồ ăn.
"Ngươi vì sao lại không đi lấy thịt?" Hùng Dã hỏi, Chu Tịch là bị bắt nạt không dám đi lấy, hay là không biết rằng cần phải đi lấy? Hắn sau khi không còn mẹ, cuộc sống có phải rất kém hay không?
Chu Tịch đang tự hỏi phải trả lời như thế nào thì cửa huyệt động bên cạnh đột nhiên mở, Sư Lệ bước ra.
Hùng Dã không rảnh lo Chu Tịch, quay đầu nhìn về phía Sư Lệ. Y cho rằng Sư Lệ sẽ nói với y gì đó, kết quả Sư Lệ cái gì cũng không nói, chỉ nhìn y một cái rồi đi mất.
Trời đã sớm tối đen, nhưng thị lực của Hùng Dã không tồi, y nhìn thấy Sư Lệ bước vào huyệt động của Lang Âm.
Hùng Dã hít sâu một hơi, không rảnh lo Chu Tịch, xoay người trở về huyệt động của mình -- Y sợ y sẽ không khống chế nổi cảm xúc trên mặt mình.
Thương tâm, khó chịu, tức giận, bất mãn...... Đủ loại cảm xúc tràn ngập ở trong lòng Hùng Dã. Y thậm chí còn có loại xúc động muốn lao ra ngoài tìm Sư Lệ đánh một trận.
Sư Lệ nếu không đáp ứng y ngay từ đầu, y sẽ không khó chịu đến như vậy. Nhưng Sư Lệ lại đáp ứng rồi.
Mấy tháng nay, bởi vì Sư Lệ đồng ý cùng y kết làm bạn lữ, y cao hứng vô cùng, nơi chốn suy nghĩ cho Sư Lệ, tặng cho Sư Lệ nhiều thịt như vậy. Kết quả mắt nhìn đã sắp phải tổ chức nghi thức, Sư Lệ đột nhiên đổi ý.
Đổi ý còn chưa tính, chỉ mới qua đúng một ngày, Sư Lệ đã cùng người khác ở bên nhau.
Hùng Dã thừa nhận mình rất khó chịu. Đúng là bởi vì như vậy, y cũng quyết định, nếu Sư Lệ thật sự cùng Lang Âm ở bên nhau, vậy mối quan hệ giữa bọn họ cũng hoàn toàn chấm hết.
Nếu Sư Lệ không nhận lời y ngay từ ban đầu, tuy bọn họ không thể làm bạn lữ nhưng vẫn là bạn bè. Nhưng như bây giờ, bọn họ ngay cả bạn cũng không làm được.
Còn bạn lữ...... Hùng Dã muốn có bạn lữ, nhưng hành vi của Sư Lệ đột nhiên khiến y không biết có nên tìm một người khác hay không.
Hùng Dã ngồi một mình ở huyệt động, ngồi lâu rồi cảm thấy hơi lạnh nên biến thành hình thú.
Gấu nâu khổng lồ ôm chân ngồi ở trong sơn động không nhúc nhích, hồi lâu sau đó đột nhiên có người gõ cửa.
Hùng Dã lập tức biến thành hình người ra mở cửa.
Đứng ở bên ngoài chính là Chu Tịch.
Y hơi mất mát, càng cảm thấy mờ mịt.
"Cho ngươi." Chu Tịch cho Hùng Dã một miếng thịt nướng.
Đây là miếng thịt lúc trước Hùng Dã lấy về cho hắn, hắn đã nướng chín nó lên.
Miếng thịt này hắn vốn dĩ định ướp muối, hắn không ăn thì tương lai có thể cho người khác ăn. Nhưng Hùng Dã như vậy......
Ở trong bộ lạc này, những người khác hắn không quá để ý. Nhưng Hùng Dã là người đầu tiên hắn nhìn thấy sau khi xuyên tới thế giới này, còn cứu hắn nữa, hắn thật lòng cảm kích Hùng Dã. Bây giờ Hùng Dã rất khó chịu...... Chu Tịch bèn nướng thịt rồi mang tới cho Hùng Dã coi như an ủi.
"Ngươi muốn cho ta thịt?" Hùng Dã nhìn miếng thịt không biết nướng bằng cách nào mà ngửi thấy rất thơm, cảm thấy khó hiểu.
"Ngươi đang đau lòng, cho ngươi ăn." Chu Tịch lời ít ý nhiều nói. Hắn không am hiểu an ủi người khác, hơn nữa ngôn ngữ ở nơi này hắn cũng chưa học hết.
Hùng Dã nghe Chu Tịch nói y "đau lòng", hít sâu một hơi, khoé mắt hơi cay cay.
Y quả thật rất đau lòng, nhưng mà Sư Lệ không để bụng, những người khác trong bộ lạc cũng không biết. Cuối cùng lại chỉ có Chu Tịch không có quan hệ gì với y tới an ủi y......
"Cảm ơn ngươi, nhưng ngươi tự ăn đi." Hùng Dã không nhận.
"Ta ăn rồi." Chu Tịch nói, bỏ thịt xuống rồi ra ngoài bò xuống dưới -- Con gấu này lại không mặc quần áo......
Hùng Dã thấy Chu Tịch từ từ bò xuống, rốt cuộc không đi theo sau.
Y ngồi tại chỗ trong chốc lát, sau đó bắt đầu ăn thịt Chu Tịch cho y.
Đây vẫn là lần đầu tiên có người đưa thịt cho y.
Sư Lệ phải nuôi em trai và mẹ, lại vẫn luôn không thèm để ý mấy điều này, chưa từng đưa cho y thứ gì cả. Nhiều nhất cũng chỉ có lúc ăn gì đó cùng nhau, Sư Lệ mới dành phần ngon cho y. Nhưng đó cũng là do bọn họ cùng nhau săn được.
Tâm tình của Hùng Dã bỗng tốt đẹp hơn rất nhiều.
Chu Tịch cũng không biết suy nghĩ của Hùng Dã, hắn trở lại huyệt động của mình rồi lăn ra ngủ.
Kết quả, một giấc ngủ dậy, huyệt động của hắn thế nhưng đã không còn là của hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT