Mới đây đã tích tắc một tháng trôi qua, cô chung sống với hắn đã được một tháng rồi. Cái chân bó bột cũng đã lành hẳn, nhưng vẫn có chút đau, cô phải tập đi lại bình thường thì mới lành lặn được. Trong thời gian đó, Cố Minh Thiên đã nói quản gia và tất cả người làm trong nhà thay đổi cách xưng hô với Đàm Linh Chi, việc này khi không lại khiến cô có chút vui vẻ.

Trong suốt thời gian cô bó bột, Cố Minh Thiên có đôi lần bỏ ngang cuộc họp chỉ vì chân cô đau nhức không thôi, phải nhập viện để kiểm tra. Chính vì vậy, không biết từ lúc nào trong tim cô thầm nảy sinh một thứ mầm giống tình cảm!?

Nhưng cô không biết, đoạn tình cảm này có quá mông lung không? Cô chỉ sợ khi trao tình cảm như vậy, đoạn tình cảm này sẽ dang dở, nhưng giây tơ đứt đoạn. Nhưng khoảng cách của cô và hắn quá xa, không thể với tới một người có cả sự nghiệp cao chót vót và một người được nhiều cô gái tiểu thư danh giá muốn gả vào gia tộc.

Còn cô mãi chỉ là một con vịt, không bao giờ có sức ảnh hưởng đến một người như Cố Minh Thiên, những điều hiện tại hắn làm chắc chắn chỉ là nhất thời, một người như cô hắn làm sao có thể yêu được? Người môn đăng hộ đối với hắn cô nghĩ chắc có lẽ là Mạn Thư Kỳ!!

Trong một tháng qua, vì chân cô như vậy nên hắn không có thời gian xử lý chuyện Mạn Thư Kỳ phát ngôn bừa bãi với cô vợ nhỏ. Hôm nay được dịp rảnh rang liền gọi cho Hà Lục Quân, ý muốn anh ta đi cùng mình đến chỗ Mạn Thư Kỳ.

Hà Lục Quân thấy người gọi đến là Cố Minh Thiên, thì anh biết đã sắp xảy ra chuyện rồi. Mà người sắp tới được gánh chịu hậu quả là cái người ngu dốt mà Hà Lục Quân hết lời khuyên ngăn.

- Mạn Tổng, Cố Tổng muốn gặp cô!

Trợ lý thân cận của Mạn Thư Kỳ vào báo, cô ta có chút giật mình, nhưng rồi cũng hạ lệnh mời hắn vào.

- Minh Thiên, hôm nay cậu đến đây có chuyện gì sao?

Cố Minh Thiên không nói không rằng, liền ngồi xuống sô pha đầy tùy ý, không lâu sau thì Hà Lục Quân cũng bước vào.

- Ừ, đúng là có chuyện!

Vẻ khí thế bức người sắp chết này của Cố Minh Thiên khiến Mạn Thư Kỳ có chút lo sợ. Có phải anh đến đây là vì chuyện đó hay không? Hay là vì một lí do khác, cô ta liền nhìn sang Hà Lục Quân ý muốn cầu cứu, nhưng chỉ nhận lại được sự phất lờ và ánh mắt sắc lẹm kia.

- Có..có chuyện gì mà cậu lại đích thân tới tìm mình thế?

- Gan cô cũng to nhỉ? Dám phát ngôn bừa bãi với em ấy?



Cố Minh Thiên không dài dòng mà nói thẳng vào mặt cô ta, thái độ hắn lúc này có chút khó chịu, khuôn mặt hầm hầm sát khí muốn bóp chết cô ta tại đây!

- A..anh nói gì vậy? Em không hiểu. Nhanh‎ mà‎ không‎ có‎ q????ảng‎ cáo,‎ chờ‎ gì‎ tìm‎ ngay‎ #‎ ????????????M‎ ????????UY????N﹒????n‎ #

- Không hiểu hay cố tình không hiểu?

- Em..em

Mạn Thư Kỳ sợ rồi, cô ta đã bắt đầu sợ hãi rồi, nhưng vẫn cố cứng miệng mà nói.

- Tôi cảnh cáo cô, lần đầu cũng như lần cuối, nếu cô dám đá động gì đến người phụ nữ của tôi một lần nữa, thì lần sau tôi không cảnh cáo cô bằng lời nói mà là hành động!

Cố Minh Thiên dùng đôi mắt có khí thế áp đảo người khác nhìn Mạn Thư Kỳ, từng chữ từng câu hắn nói ra đều chắc nịch, những lời đe dọa trước đây hắn nói là làm. Cố Minh Thiên đứng phắt dậy, chỉnh lại bộ âu phục, thu về dáng vẻ ban đầu mà rời đi. Chỉ còn Hà Lục Quân ở lại.

Lúc này, Mạn Thư Kỳ đã sợ hãi đến nổi té xuống nền gạch lạnh lẽo kia mà không thoát sự run sợ!?

- Ban đầu tôi đã có ý cảnh báo cô rất nhiều lần! Nhưng cô chính là không nghe, ha? Hôm nay là lời nói, nhưng chắc chắn với cô còn lần nữa thì cô sẽ không ngồi ở đây, mà là ở dưới đáy biển làm mồi cho cá ăn đó.

Hà Lục Quân nói xong cũng rời đi ngay sau đó. Lời nói của anh ta khiến Mạn Thư Kỳ không khỏi khiếp sợ

- Từ..từ lúc nào mà anh trở nên đáng sợ thế..thế này?

Mạn Thư Kỳ run sợ nói, ý muốn ám chỉ Cố Minh Thiên. Cô ta gạt phăng sự sợ hãi đi, thay vào đó là sự căm phẫn dành cho Đàm Linh Chi ngày một nhiều hơn. Lần này cô ta quyết định sẽ chơi một ván cờ lớn, mà người lần này đứng sau hậu thuẫn cho cô ta là...

•••••••••••

- Chào Mạn Tiểu Thư



Một người làm cung kính nói

- Phu nhân có ở nhà không?

- Dạ có, mời tiểu thư đi theo tôi

Cô gái hầu đó dẫn Mạn Thư Kỳ vào trong căn phòng xa hoa lộng lẫy, giữa phòng có một bộ ghế sô pha lớn, trên bộ sô pha đó có một người đàn bà trung niên ngồi ở đó dùng trà. Đường nét trên khuôn mặt bà ấy vốn đẹp, có chút son phấn nhẹ lên càng làm tôn lên vẻ sang trọng vốn có của bà ấy.

- Cháu chào bác

Mạn Thư Kỳ niềm nở nói

- Cháu..? Ôi, Thư Kỳ lại đây, lại đây ngồi với ta

Người đàn bà trung niên đó vui vẻ đứng lên, kéo tay Mạn Thư Kỳ ngồi xuống sô pha cùng bà ấy.

- Con về nước khi nào? Đã gặp nó chưa?

- Dạ con về bữa giờ, nhưng do bận quá không sắp xếp tới thăm bác được, hôm nay con rảnh nên muốn qua hỏi thăm bác đôi chút thôi ạ, con đã gặp anh ấy rồi

Mạn Thư Kỳ đối với người đàn bà này thì cực kỳ lễ phép và tôn trọng, vì đối với cô ta người này chẳng khác nào mẹ nuôi của cô ta, Mạn Thư Kỳ rất háo hức, muốn biết xem Cố Minh Thiên có bản lĩnh động vào người đàn bà này hay không?

————————

Đây là bộ truyện mà có lẽ tui tâm đắc nhất, mong mọi người đọc và ủng hộ. Cũng mong các độc giả thích, nếu có sai sót, mọi người có thể góp ý kiến. Tui sẽ sửa sai nhé

Iuu lắm ~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play