Tác giả: Công Tử Cật Trà Khứ

Quá trinh cực kỳ thuận lợi, Vương Nhất Duyên đi khoảng ba giờ thì thấy được nhà ngói thấp bé, xa xa là đồng ruộng, cô còn nhìn thấy người nông dân thuần phác đang trông trọt.

Bọn họ cong eo cuốc từng cuốc đất, trong lòng cô an tâm thở dài nhẹ nhõm, có lẽ chuyện phát sinh hôm qua chỉ là mơ thôi, cô vỗ vỗ ngực, nửa ngày chính là bản thân mình dọa mình.

Cô quay đầu nhìn sáng phía rừng cây rậm rạp, thần bí, rốt cuộc thời điểm quay trở lại đi qua phiến rừng kia sẽ có việc lạ phát sinh nữa không? Cô buộc lại tóc cao lên thành cái đuôi ngựa, nháy mắt cả người đều có tinh thần,cũng thoải mái hơn nhiều.

Vương Nhất Duyên đi về phía trước, đi vào thôn, đi ngang qua đồng ruộng, các thôn dân nhiệt tình chào hỏi:

“ Haha, là Duyên Duyên phải không, trở về thăm bà ngoại à. Đúng là đứa trẻ có hiếu mà”

Vương Nhất Duyên sượng sùng gật đầu với bọn họ rồi nhanh chân rời đi, vì cô không quen bọn họ. Bọn họ là sao biết được tên cô? Những người đó thật lạ mặt, dù có năm năm không trở về, cũng không thể quên mặt những người này không còn một mảnh chứ, vấn đề là ở đâu?

Vương Nhất Duyên cúi đầu tiếp tục đi, đi lên bờ ruộng, bờ ruộng cũng không lớn, miễn cưỡng hai người có thể cùng đi qua. Hai bên bờ ruộng là hồ nước nuôi cá. Ông ngoại cô cũng..? Vương Nhất Duyên lắc đầu không muốn nhớ lại chuyện cũ đau buồn.

Hiện tại bờ ruộng chỉ có một mình Vương Nhất Duyên cho nên cô đi cũng thoải mái. Xung quang là mấy hồ nước liền kề, bờ ruộng cũng khá dài, cô đi thật cẩn thận, chậm rãi, rất sợ không cẩn thận trượt chân một cái. Đột nhiên điện thoại trong ba lo vang lên, cô dừng lại móc di động ra, vừa thấy là mẹ gọi tới. Trong núi vẫn có tín hiệu?

Lý gia thôn nằm ở thung lũng, bốn phía là núi vây quanh, nếu rừng không có tín hiệu sao vào thôn lại có? Cô không biết làm sao, đành tiếp điện thoại, “Duyên Duyên, tối hôm qua mẹ gọi cho con mai mà không được? Con có khỏe không? Không xảy ra chuyện gì nhỉ? Bà ngoại thế nào rồi? Còn đang đi đường sao?”

Vương Nhất Duyên do dự không biết nên cũng mẹ giải thích thế nào về sự việc tối qua, vẫn là không nên nói sự kiên khủng bố đó,rốt cuộc cô cũng không biết đó có phải là thật không.

“Mẹ, ngày hôm qua xe khách hỏng, con phải ở trên xe một đêm, đoạn đường kia đúng chỗ không có tín hiệu cho nên điện thoại không gọi được., Con bây giờ mới vào cửa thôn còn chưa gặp được bà ngoại đâu”

“Phải không? Như thế nào ngay từ đầu liền như vậy không thuận lợi. Duyên Duyên, ngươi như vậy đi, chờ hạ nhìn thấy ngươi bà ngoại, cảm thấy có cái gì không thích hợp địa phương, liền chạy nhanh trở về, biết không? Kia trong thôn…… Gần mấy năm…… Ai nha, ta cũng là nghe đồng hương người ta nói, dù sao quái quái, chính con cẩn thận chú ý. Cái bùa bình an mà mẹ mới cầu cho con nhớ đem theo bên mình, đừng đánh mất.”

“Chuyện gì vậy mẹ, quái quái là thế nào ạ?” Vương Nhất Duyên vừa nghe mẹ mình nói như vậy, cô càng thêm xác định mẹ không đi cùng mình là bởi vì sợ hãi? Cô chắc chắn không phải do mẹ sinh ra bằng không có người mẹ ruột nào đẩy con mình vào hố lửa như thế này không!

Mẹ của cô ở trong điện thoại ấp úng, không nói rõ nguyên nhân, đúng lúc này Vương Nhất Duyên phát hiện, ở bờ ruộng đối diện có một người đang đi về phía cô. Người kia cách cô càng ngày càng gần, Cô vẫn đứng tại chỗ nghe điện thoại. Người nọ phải đi qua cô, để đi qua được cô phải nghiêng người nhường đường, không khí có chút xấu hổ.

Nhìn quần áo của đối phường cô có cảm giác quen thuộc, một thân đen,vóc dáng cao, đôi tay để trong túi áo, trên lưng cõng một đồ vật gì đó, ba lô cũng màu đen. Thời điểm đối phương đi qua Vương Nhất Duyên, hai người mặt kề mặt nhì nhau. Mặt của hắn không có biểu tình gì, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Vương Nhất Duyên, đây chính là mặt than trong truyền thuyết đi. Cùng hắn bốn mắt nhìn nhau làm Vương Nhất Duyên cảm nhận được khí thế của hắn, trên người hắn có cảm giác quái quái, khiến cho cô dựng đứng cả lông tơ. Cô âm thầm nuốt nuốt nước bọt, bị ánh mắt hắn nhìn thấu, cô quên mất mình còn đang nói chuyện điện thoại với mẹ. Vương Nhất Duyên hoảng loạn quay đầu không dám nhìn hắn nữa, ánh mắt của hắn thật đúng là dọa người.

Cho dù cô đã tránh đi không đối diện với hắn, nhưng cô dường như đi vào một không gian khác. Trong không gian này yên tĩnh, có một đôi mắt sắc bén ở bóng tối nhìn chăm chăm vào cô.

“Duyên Duyên! Con đáng đến chỗ nào rồi! Điện thoại sao lại ồn quá!” Trong điện thoại mẹ quát lớn, đem ý thức của cô lập tức trở lại. Cô run rẩy một lúc, hô hấp nặng nề, nếu cô vẫn ở trong không gian kia,cô cảm thấy cả đời này mình cũng không đi ra được.

Không dám quay đầu lại nhìn người kia, người này thật khủng bố, còn đáng sợ hơn những việc mà cô đã trải qua trước đó nhiều lần

Trong lòng ý thức được không nên trì hoãn, cô vội trả lời mẹ: “Mẹ, bây giờ thế nào mẹ nghe rõ chứ!” Cô giơ tay mất tự nhiên sờ lên trán, phát hiện trên trán toàn mồ hôi.

Trong điện thoại: “Hiện tại nghe rõ rồi, không có tạp âm, Duyên Duyên, con vẫn là nhanh chóng trở về đi, mẹ nóng ruột quá”. Trên thế giới này làm gì có người mẹ nào không thương con mình, ngoài miệng thì nói vô tình nhưng đến cuối cùng vẫn là lo lắng cho con gái.

“Con biết rồi mẹ ạ, Con gặp bà ngoại xem có thể hỗ trợ gì đó không,lại ngồi nói chuyện với bà, chắc ngày mai con sẽ trở về.”

Cùng mẹ hẹn thời gian trở về xong, Vương Nhất Duyên cúp điện thoại, bỏ vào balo, nhân tiện lấy ra bùa hộ mệnh đeo lên cổ. Cúi đầu xuống cô mới để ý giày của mình dính đầy bùn, quay đầu lại nhìn trên bờ ruộng một đường tới đây đều là dấu chân của cô. Cô chép chép miệng, chờ tới nhà bà ngoại phải giặt giày mới được. Cô đi vài bước bỗng nhiên ý thức được một vấn đề, dọc theo đường đi hình như chỉ có dấu chân của cô, tại sao không có dấu chân của tên kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play