Tác giả: Công Tử Cật Trà Khứ

Cô cong môi cười, thật có xúc động muốn chắp tay nói một câu “đại hiệp có khỏe không” với vị kia.

Người đàn ông đó toàn bộ mặc màu đen, ánh mắt sắc bén, trên lưng đeo một balo to cũng màu đen. Đôi mắt nhìn xung quang vài lần, cũng nhìn Vương Nhất Duyên trên người làm cô dời đi ánh mắt thật nhanh. Thật xấu hổ, cũng không dám nhìn nữa, liền chạy chậm hướng cửa núi.

Nhìn đồng hồ đã hai giờ chiều, đi bộ ba tiếng, đi bộ đến nới chắc cũng đến giờ ăn tối. Vương Nhất Duyên trong lòng tính toán, bất tri bất giác đã đi vào núi, nếu không phải là có con đường đất, Vương Nhất chắc sẽ thật sự đi lạc. Không hiểu sao mình không mang theo cái la bàn, cô có chút ảo não.

Đi hơn một giờ, trước mắt vẫn là một màu xanh của cây cối, Vương Nhất Duyên mệt lả, đặt mông ngồi xuống bụi cỏ, dùng tay xoa bắp chân đã bắt đầu đau nhức. Cô ngẩng đầu nhìn những cái cây to lớn che cả bầu trời, không thấy mặt trời đâu, rừng cây trở nên âm u hơn. Vương Nhất Duyên xoa xoa đôi mắt, có cảm giác thể lực đã tiêu hao quá mức.

Bốn phía khắp nơi là một mảnh xanh lục, Vương Nhất Duyên phải cố gắng tập trung miễn cưỡng mới không bị lạc đường, điều này làm đôi mắt cô trở nên đau nhức mơ hồ. Vương Nhất Duyên nhìn nhìn đồng hồ trên tay, mới phát hiện đồng hồ đã ngừng chạy. Cô dùng sức lắc lắc đồng hồ, nhưng mặt đồng hồ vẫn hiển thị 3:00, không có gì biến hóa.

“Sao lại thế này!” Vương Nhất Duyên tự hỏi chính mình, cố tình vì sao đồng hồ lại hỏng lúc này.

Vương Nhất Duyên lại nhìn nhìn bốn phía, không giàn dường như tối hơn lúc nãy rất nhiều. Không lẽ trời lại tối nhanh như vậy? Cô không muốn ở lại chỗ này qua đêm,đôi tay chà xát đùi, đứng dậy, nhanh chân lên đường. Con người càng những lúc khẩn trương càng dễ phạm sai lầm, Vương Nhất Duyên tự huyễn hoặc bản thân phải bình tĩnh. Càng đi con đường núi càng tối tăm, Vương Nhất Duyên không thể không thừa nhận rằng mình thật sự lạc đường. Cô tự mắng bản thân mình như thế nào không mang theo đèn pin? Cô đứng yên tại chỗ, xoay xoay nhìn xung quang đều là cảnh tượng giống nhau, khả năng nhận đường của cô cũng không cao, mà ở hoàn cảnh quỷ dị hiện tại càng khiến cô có chút hoảng hốt. Vương Nhất Duyên cố gắng lấy lại bình tĩnh bởi vì ngay lúc này cần bảo trì đầu óc thanh tỉnh

“Cần nghĩ ra biện pháp lúc này” Vương Nhất Duyên cố gắng vận dụng các nơ – ron thần kinh hết công suất, nhớ xem trước kia bản thân đã xem chương trình kỹ năng sinh tồn có kỹ năng nào áp dụng được lúc này.

Cô nhìn bốn phía rừng cây rậm rạp, đột nhiên cô thật muốn chửi thề,không phải người ta nói chỗ nào lá cây rậm rạp chính là hướng nam? Tại sao cô nhìn chỗ nào cũng thấy lá cây tươi tốt? Là chỗ này kỳ quái hay là mắt cô có vẫn đề. Vương Nhất Duyên chỉ có thể từ bò phương pháp này, cô đành dựa vào giác quan thứ sáu của chính mình mà đi, chẳng lẽ cả đời đều phải ở lại nơi này?. Vương Nhất Duyên sợ hại mà nghĩ.

Sắc trời đã tối hoàn toàn, nỗi sợ bao trùm Vương Nhất Duyên, toàn bộ tinh thần đều khẩn trương. Cô sờ sờ túi quần, chợt nhớ ra còn có đồ vật có thể cứu mạng. Cô lấy di động của mình ra,nghĩ đàu tiên là gọi cảnh sát, sáu đó lên teiba phát cầu cứu, ngay cả tiêu đề cũng nghĩ ra rồi: ‘Lạc trong rừng, trên người không có công cụ hữu dụng nào, cầu cao nhân chỉ giáo, online chờ gấp’

Chính là sau khi mở khóa, lại phát hiện điện thoại không có sóng, chạy chạy đến nhiều hướng, tín hiệu một chút cũng không có.

Ở thời đại 4.0 như này, tại sao vẫn còn có địa phương không có sóng điện thoại? Công ty viễn thông kia đều không phải quảng cáo bọn họ đã phủ sóng toàn bộ trung quốc sao? Không lẽ cô đang ở nước ngoài?

Chợt cô nhìn thấy một điều kỳ quái, thời gian trên điện thoại cũng ngừng ở 3:00, không phải là điện thoại cũng hỏng? Cô nhìn lại đồng hồ điện tử, thời gian giống nhau “ Thật cái quỷ gì đây!” Cô không tự chủ mắng một tiếng, sau khi ý thức được mình nói gì, cô nhanh tay che miệng, phi phi vài tiếng, lúc này mà nói như vậy sẽ đen đủi.

Vương Nhất Duyên mở đen flas nhưng vây xung quanh mới sáng lên một chút. Cô đi thử vài bước, lại nghĩ đi không có mục thật không phải biện pháp, nếu lại vòng trở lại thật phí công, lại mệt. Cho nên cô học theo trên TV tạo ký hiệu bên đường. Cầm cục đá gạch trên mỗi thân cây đi qua một chữ ‘Vương’, sau đó tiếp tục dựa vào giác quan thứ 6 của mình mà đi. Hiện tại Vương Nhất Duyên cảm thấy thật mau mắn vì hôm qua đã sạc đầy điện thoại, pin còn 90% có thể chống đỡ một thời gian. Chim chóc trong các nhánh cây thỉnh thoảng bay ra làm lá cây vang lên loạt xoạt,khiến người không khỏi sợ hãi. Vương Nhất Duyên nhìn mấy con chim đang bay, ước gì mình cũng có thể bay như nó

Đi không biết là bao lâu, Vương Nhất Duyên vừa đói vừa khát, trong lòng hối hận vì lúc trước không mang theo 1 ít lương khô. Hoặc là mua nhiều hơn một chai nước cũng tuyệt. Ước chừng đã đi hơn nửa giờ, cô lấy đèn soi lên thân cây, trên thân cây chính là chữ mà nàng đã làm ký hiệu trên cây. Nhìn chữ ‘Vương’ xiêu xiêu vẹo vẹo trên cây, cô thật sự lạc đường rồi. Hay nói đúng hơn nãy giờ cô vẫn đi loanh quanh một chỗ. Mệt mỏi, ủ rũ ngồi xuống mặt đất, lại nhìn thời gian trên điện thoại, vẫn như cũ hiển thị 3h chiều.

Ý nghĩ kỳ quái tràn ngập, đồng hồ vừa lúc 3h không chạy thì có thể cho là hết pin, còn điện thoại cũng như vậy thì giải thích thế nào? Huống chi mọi công năng khác trên điện thoại vẫn sử dụng được. Nghĩ đến đây Vương Nhất Duyên toàn thân nổi da gà, chính mình không phải đi vào thời không song song nào đó, hay đi vào khu vực có từ trường lạ.

Cô không thể không bội phục sức tưởng tượng của chính mình, hiện thực chính là hiện thực,cô cũng không thể ngồi ở đây chờ chết. a!

Nhìn chữ ‘Vương’ trên thân cây, nhìn như thế nào mà đột nhiên thấy nó thật dữ tợn,đáng sợ. Lúc trước cô không phải vãn đi thẳng như thế nào lại vòng về chỗ cũ.

Chẳng lẽ là quỷ đả tường?

Cô một lần vì sức tưởng tượng phong phú của mình mà nổi da gà, cảnh vật xung quanh giống nhau nhứ đúc. Dù sao cô cũng chỉ là một người bình thường, cảnh vật xung quang có biến đổi nhỏ không phát hiện ra cũng có khả năng. Cô tự an ủi chính mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play