Năm giờ rưỡi sáng, chuông báo thức vang lên, Dư Hi Dương nhanh chóng tắt đi dứt khoát rời giường.

Tần Lãm vừa tỉnh dậy, mới vừa ngồi dậy đã thấy cậu phóng người ra ngoài như đốt pháo, hấp tấp sửa soạn.

Chờ cậu trở về thay đồ ngủ, Tần Lãm lạnh lẽo nói: “Cậu đây là đang cố gắng muốn theo đuổi sư huynh sao?”

Dư Hi Dương không cho là đúng, “Đây là vấn đề ở thái độ, còn có tình tiết cảm động. Về phần tôi, tôi đi hẹn hò đương nhiên phải chuẩn bị thật tốt. “

Cậu u oán liếc nhìn Tần Lãm, sau đó nói:”Chẳng qua là không hoàn hảo lắm, còn có một cái bóng đèn a. “

Tần Lãm: …

Hình như bộ dạng hiểu chuyện đáng yêu tối hôm qua là ảo giác của hắn.

Đấu võ mồm loại này quá ngây thơ, Tần Lãm chống khuỷu tay lên tủ đầu giường, hai tay chống má, thích thú quan sát Dư Hi Dương cẩn thận lựa chọn phối hợp quần áo.

Không nhịn được hỏi: “Nếu tôi nhớ không lầm, hình như chúng ta đi leo núi?”

Dư Hi Dương không rõ nhìn hắn, “Này cậu cần phải nói sao?.”

Tần Lãm lộ ra vẻ ghét bỏ: “Leo núi mà không có quần áo vận động. Mặc quần áo rộng hơn không được sao? Cậu có hiểu biết không vậy? “

Dư Hi Dương cuối cùng cũng chọn được một bộ vừa ý, mặc kệ Tần Lãm, hàm hồ nói:” Sau khi leo núi tôi không thể mời sư huynh ăn một bữa cơm sao? “

“Ồ? Một thân hôi hám đi à?”

“Ai cần cậu lo! “Dư Hi Dương tức giận đùng đùng rống vào mặt hắn, cầm quần áo đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa mới nhớ ra quên chuyện quan trọng, quay người lại gầm vào trong phòng, “Cậu mới hôi!”

Tần Lãm hờ hững nhún vai, cũng may ký túc xá cách âm tuyệt vời, nếu không có thể sẽ bị phàn nàn.

Sau khi trêu chọc tiểu quỷ ngây thơ, Tần Lãm lên tinh thần hơn, xuống giường rửa mặt.

Cổng lớn mở vào lúc 6 giờ sáng, Tần Lãm có nhiều thời gian, con trai chuẩn bị đi chơi cũng rất đơn giản.

Dư Hi Dương trước khi rời đi đã gửi một tin nhắn cho Tô Viễn, nhưng không ngờ rằng Tô Viễn nói rằng anh ấy đã ở cổng trường.

Dư Hi Dương phản ứng đầu tiên cho rằng anh và Tần Lãm sẽ đến muộn, liền trả lời: “Chúng tôi lập tức đến.” Vừa quay đầu lại, nhìn thấy Tần Lãm vẫn đang mang giày, liền nói với hắn: “Sư huynh đã đợi ở cổng trường rồi, đều tại cậu chầm chà chậm chạp.”

“Đã đến cổng rồi?” Tần Lãm chú ý thời gian có gì không đúng, hiện tại mới sáu giờ bảy phút, cửa lớn vừa mới mở, như thế nào lại nhanh như vậy.

Dư Hi Dương không nghĩ nhiều, bước lên chiếc xe đạp nhỏ của mình, vội vàng định chạy xe tới đó.

Xe tham quan còn chưa đến, cậu chỉ có thể nhận mệnh chở vị đại gia Tần Lãm này.

Đại gia này phỏng chừng rảnh rổi sinh nông nổi, ở phía sau khoa chân múa tay, bới móc các thứ, “Chậc, cậu có lái được không vậy? Kiến trên đường so với cậu còn nhanh hơn?”

Dư Hi Dương phiền không chịu được, “Ngậm cái miệng chó của cậu lại!”

Nghe lời thô tục này, giọng điệu ác liệt này, mắng Tần Lãm đến sững sờ,  nhất thời trầm mặc, hồi lâu mới hỏi:”Cậu thật sự họ Dư?”

Hắn không muốn tìm hiểu thông tin lai lịch của bạn cùng phòng, luôn có người thay hắn điều tra rõ ràng, sau đó tóm tắt thông tin thu thập được cho hắn.

Người lái xe trước mặt có điều kiện gia đình tốt, theo phân tích của người đưa tin cho hắn, tài nguyên mạng của người bạn cùng phòng này hẳn có thể sử dụng hợp lý.

Trong lời nói của hắn có ý gì, Dư Hi Dương lần này nghe được, không phải chỉ muốn hỏi cậu thế nào cũng là phú nhị đại, vì cái gì lại ăn nói thô tục?

“Đàn ông với đàn ông nói chuyện thô tục thì làm sao?” Để ý thấy Tần Lãm điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình, Dư Hi Dương kỳ quái nói, “Ồ, thật xin lỗi! Cậu đã quen ngồi xe sang, phải hạ mình ngồi chiếc xe tàn của tôi, uỷ khuất rồi! “

Tần Lãm:”Cậu kích động như vậy làm cái gì?”

“Ai bảo cậu nhớ nhung tôi! Tôi khẩn trương đó! “Dư Hi Dương hung hăng nói, sau đó nhỏ giọng bổ sung nói:”Tôi lần đầu tiên đuổi theo người khác. “

Tần Lãm vẻ mặt hiểu rõ “Nga” một tiếng, trên mặt không hề bận tâm,” Tôi cũng vậy, nhưng tôi không khẩn trườn.”

Dư Hi Dương hướng phía trước nhìn đường, ngoài miệng tức giận nói: “Đã biết, a, cũng muốn nói rằng cậu tự tin?”

Tần Lãm tự hỏi một chút, nghiêm mặt nói: “Tôi tự cảm thấy chính mình không có bao nhiêu nắm chắc có thể theo đuổi được Tô Viễn. Bất quá, nếu tôi thực sự muốn tranh với cậu, tôi chắc chắn tốt hơn cậu, điểm này tôi rất tin tưởng.”

Hơi thở của Dư Hi Dương trì trệ trong chốc lát, sau đó tức giận hét lên dữ dội nói: “Cút!”

Tần thiếu gia đang ngồi trên ghế sau của chiếc xe bị chấn kính, cư nhiên bị làm cho xấu hổ, nhưng hắn không chịu đi xuống, lần đầu tiên trong đời đi ké xe người khác, cũng hảo tâm nhắc nhở: “Tôi đề nghị cậu vẫn ít nói vài câu mà tập trung cao độ lái xe đi, như vậy cũng nhanh hơn, hệ số an toàn sẽ cao hơn. Khi chúng ta gặp Tô Viễn, khuôn mặt của hai chúng ta sẽ không quá khó xem.”

… Dư Hi Dương: Mẹ nó chứ hệ số an toàn!

Tóm lại vẫn không tin kỹ thuật lái xe của lão tử. Bất quá câu cuối cùng của hắn cũng có lý, đừng để con chó mang giày Tây này phá hỏng ấn tượng mà cậu để lại cho tiền bối.

Không khí căng thẳng dọc đường biến mất ngay lập tức khi ra khỏi cổng trường.

Khi nhìn thấy Tô Viễn, hai người Dư Hi Dương ăn ý không thèm nhìn, cậu lao tới như một chú cún con chào đón chủ nhân, ngoan ngoãn kêu lên “Sư huynh”, sau đó đi tới chỗ đậu xe gần đó.

Vừa nhìn thấy Tô Viễn, Tần Lãm liền liếc mắt nhìn về phía một chiếc xe màu đen có rèm che rất có giá trị cách đó không xa vừa bắt đầu lái đi, trực giác nói cho hắn biết không phải trùng hợp.

Tần Lãm giống như vô ý hỏi: “Như thế nào lại đi ra nhanh như vậy?”

Tô Viễn hàm hồ “ừm” một tiếng rồi chuyển hướng đề tài, “Đi hướng bên này một đoạn, rất gần.”

Phản ứng này làm cho Tần Lãm cảm thấy được Tô Viễn có chuyện muốn giấu diếm bọn họ, nhưng là không có căn cứ, Tần Lãm cũng không thể nói nhiều, cho dù phát hiện Tô Viễn thật sự che giấu cái gì, từ lập trường của hắn, vẫn là không có tư cách để nói.

Dưới chân núi, bãi đậu xe đơn giản mà rộng rãi đã đậu rất nhiều phương tiện, trường học bọn họ tuy hẻo lánh nhưng đối với người có sở thích leo núi là một lựa chọn không tồi.

Nói là leo núi nhưng thực ra là leo bậc thang, đây là bậc thang nhân tạo, rất dễ đi, đặc biệt là đối với ba thanh niên.

Sau khi leo được một lúc lâu, hơi mệt và đổ mồ hôi rất nhiều, Dư Hi Dương cảm thấy rất may mắn, cũng may sau khi nghe Tần Lãm nhắc nhở, cậu không chọn một bộ quần áo cầu kỳ mà chỉ mặc một bộ quần áo rộng rãi bình thường, bằng không không chỉ bó tay bó chân mà hình tượng cũng mất sạch.

Cậu âm thầm cảm tạ người ta, nhưng cũng không nói ra, ngạo kiều cho rằng nếu nói “lời đề nghị của cậu rất đúng” sẽ làm Tần Lãm nở mặt, chẳng phải là tự tát vào mặt mình sao?

Thấy cậu dọc đường vây quanh Tô Viễn nói không ngừng, lúc này yên tĩnh lấy tay quạt quạt, Tần Lãm cũng nhìn thấy cậu có tâm sự liền quay mặt lại hỏi: “Sao cậu không nói nữa, đang suy nghĩ gì vậy?”

Dư Hi Dương thấy ánh mắt hắn rơi vào cậu, tay liền khoát khoát, “Không có chuyện gì, nghĩ muốn mời sư huynh ăn chút gì ngon.”

Tần Lãm: Cậu cũng lợi dụng sơ hở mà xuyên vào.

“Ồ, đây là lần đầu tiên cậu đến đây. Tôi nên dẫn cậu đi ăn đồ ăn ngon.” Tô Viễn nói lời xin lỗi rồi chỉ vào gian đỉnh trước mặt, “Cậu cũng mệt rồi, chúng ta tới đó nghỉ ngơi một chút.”

Ngọn núi này không thấp, trên sườn núi có dựng mấy gian đình nhỏ để mọi người dừng chân. Ba người cùng nhau ngồi trên một chiếc ghế đá dài.

Không khí mùa thu thật sảng khoái, làn gió nhẹ thổi qua, Dư Hi Dương thoải mái nheo mắt: “Thời tiết thật tốt, không khí rất trong lành.”

Tô Viễn nhéo nhéo đùi, tự mình xoa bóp thả lỏng, tiếp lời cậu. “Tôi đã tới vài lần, quả thật không tồi.”

“Lần sau chúng ta cùng nhau đi. “Dư Hi Dương nhân cơ hội ước hẹn.

“Ân, hảo.”

Tần Lãm nhìn chằm chằm động tác ép chân của Tô Viễn, khẽ cau mày, rồi lại nhìn Dư Hi Dương miệng nói xong, chán nản dùng hai tay đập vào bắp chân của mình, Tần Lãm dường như phát hiện ra điều gì đó không thích hợp, còn chưa kịp suy nghĩ đã bị Dư Hi Dương đánh gãy.

Cậu đứng lên kéo hắn, đối với Tô Viễn nói: “Chúng tôi đi WC một lát, anh chờ.”

Dư Hi Dương không nhịn được đi ra khỏi đình nghỉ, dừng lại nhỏ giọng oán giận: “Cậu không thể thu lại tin tức tố của mình sao? Trong túi của tôi có thuốc ức chế cậu có muốn mượn dùng?”

Tần Lãm nhướng mày nhìn hắn, “Trước khi ra ngoài tôi đã dùng, rõ ràng như vậy sao?”

Dư Hi Dương sửng sốt, “Cậu cái này gọi là dùng qua? Mùi vị còn nặng hơn so với lúc anh huấn luyện quân sự.”

Không phải sao? Tránh không được đều nói hắn cấp bậc cao, thuốc ức chế cũng không thể ngăn được mùi mà hắn đã sử dụng để thu hút Omega.

Nhận thấy được cậu đang thầm ngưỡng mộ Tần Lãm, Dư Hi Dương nhanh chóng kéo ý thức trở lại, nhét bừa bãi vào tay Tần Lãm viên thuốc ức chế trong ba lô, “Ai biết cậu thực sự dùng chưa? Sử dụng cách này để câu dẫn sư huynh, thật hạ lưu. May mắn sư huynh có định lực.”

Nói xong, cậu lẫm liệt rời đi.

Tần Lãm toàn bộ quá trình đề im lặng, xem như một mình Dư Hi Dương cố tình gây sự.

Hắn nhìn bóng lưng Dư Hi Dương rồi nhìn về phía gian đình, trong lòng không khỏi tự hỏi Dư Hi Dương là Alpha nói dối, hay là Tô Viễn không nhận thấy được?

Nếu thật sự tin tức tố rò rỉ ra ngoài, người đầu tiên chú ý phải là Tô Viễn, nhưng hình như anh ấy không cảm thấy gì cả? Không độ tương xứng của họ trước đây rất cao sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play