Lúc này mới hơn bảy giờ, những người ở lại đêm qua đã chơi đến nửa đêm, họ vẫn chưa thức dậy trong phòng dành cho khách. Dư Hi Dương rửa mặt xong xuống lầu đi dạo trong sân, đã có người chuẩn bị bữa sáng cho cậu.

Chờ khi cậu bước vào nhà ăn nhìn thấy người đang ngồi ở bàn ăn đợi mình, cậu chỉ muốn hỏi người quản sự xem bữa ăn này cậu có thể không ăn hay không.

Tần Lãm chỉnh trang tỉ mỉ, thấy cậu đi vào, tự mình đứng dậy đẩy ghế cho cậu.

Dư Hi Dương cứng ngắc nói cảm ơn.

Tần Lãm hỏi cậu muốn ăn món Tây hay món Trung Quốc.

Nếu là trước đây, thấy hắn hỏi như vậy, Dư Hi Dương nhất định chê cười hắn, “Tôi bữa sáng ăn cái gì cậu không biết sao? Còn món Tây với món Trung, thật ra vẻ!”

Cậu hiện tại trong lòng có việc, không có tâm tình cùng người cười đùa, có nề có nếp trả lời “món Trung”, sau đó một mình nghiêm khắc tuân thủ ăn không cười uống không nói.

Cậu không có hứng thú nói chuyện, Tần Lãm cũng thức thời không vội vàng trêu chọc người ta.

Cuối cùng sau khi ăn sáng xong, Dư Hi Dương xa cách có lễ nói với hắn “Cảm ơn cậu đã chiêu đãi”, “Tôi về trước”, linh tinh vài lời, ngôn từ thập phần khách khí, giống như đã thay đổi thành người khác, những Tần Lãm đã nhìn ra, cậu đây là đem hắn thành người xa lạ mà đối xử.

Tần Lãm cảm thấy trong lòng có chút tức giận, bất quá hắn mới là người làm sai, làm cho người ta cũng đem hắn đối xử như vậy.

Vì cái gì buổi tối hôm trước tỏ vẻ làm bộ như không quen, Dư Hi Dương thậm chí không muốn hỏi hắn.

“Hi Dương, thực xin lỗi, tối hôm qua tôi thật sự không phải không để ý đến cậu.”

Dư Hi Dương trên mặt không có biểu tình, nhưng trong lòng lại là: Ồ, là giải thích với tôi sao? Như thế nào, còn muốn chơi thêm một vòng?

Tần Lãm quan sát biểu tình của cậu mà châm chước nói: “Tôi chỉ muốn kiểm tra thử xem năng lực phản ứng của cậu. Nhà cậu chỉ có mình cậu là con, sau này chuyện làm ăn …”

“Tần đại thiếu gia, cậu quản cũng quá rộng đi!”

Sau khi nghe xong cái mở đầu, Dư Hi Dương đã hiểu đại khái ý tứ hắn, “Không phải là cảm thấy được tôi không giỏi kinh doanh, sợ sau này sẽ không gánh vác tốt được việc kinh doanh của gia đình, cho nên trước tiên làm một bài kiểm tra nhỏ để kiểm tra tôi, rồi sao? Kiểm ra kết quả thì như thế nào? Chuyện nhà chúng tôi cùng cậu có quan hệ? Chẳng lẽ Tần thị chính là dựa vào việc thử người khác như vậy rồi đem đứa nhà người khác thôn tính đi?”

Lời nói của cậu có chút cực đoan, Tần Lãm từ trong lời chỉ trích của cậu, im lặng nhìn cậu tức giận mang theo chút uỷ khuất mà đem lời nói hết, Tần Lãm không biết nên nói cái gì mới tốt, chỉ có thể lặp lại, “Thực xin lỗi.”

Dư Hi Dương đứng lên, “Không cần làm phiền lái xe nhà các người, tôi tự mình gọi.” Nói xong chuẩn bị lấy điện thoại ra.

Tăng Trình lúc này bước vào, cậu ta là người không có nhãn lực, nhìn không ra hai người vừa cãi nhau, nhìn thấy chén đĩa trên bàn, khách sáo hỏi: “Vừa mới ăn xong?”

Dư Hi Dương sẽ không vô duyên vô cơn đem cơn tức giận của mình giận chó đánh mèo lên người khác, nhìn thấy người ta hỏi han liền nghiêm mặt cứng nhắc gật đầu, coi như đáp lại, muốn đi ra khỏi cửa gọi điện thoại.

Cậu vừa đi, Tần Lãm vừa định theo cậu ra ngoài, “Tôi tiễn cậu”, dùng ánh mắt ra hiệu với Tăng Trình, ý bảo cậu ta cứ tuỳ tiện.

Dư Hi Dương hiện tại nhìn đến hắn liền phiền, có lệ nói: “Không cần tiễn, cậu bồi người ta đi.”

Chợt vừa nghe còn tưởng rằng cậu ghen tị, Dư Hi Dương nghĩ thầm, người khác nghe xong hiểu lầm liền hiểu lầm đi, mặc kệ.

Tăng Trình nghe được những lời này liền thật sự nghĩ đến bọn họ đã có quan hệ gì, thấy Tần Lãm đã rời đi, cậu ta cũng đi theo ra ngoài, muốn xem chuyện gì xảy ra.

Tần Lãm đuổi theo người, nhìn người đang đi theo mình, không hiểu Tăng Trình đã xảy ra chuyện gì, đi theo một vòng liền bảo cậu ta về phòng trước.

Chỉ trong thời gian vài câu nói, đã không còn thấy bóng dáng Dư Hi Dương nữa, hắn cũng không có thời gian để đếm xỉa đến Tăng Trình, chạy ra cổng lớn trang viên tìm người.

Dư Hi Dương lúc này bị người kéo vào phòng tạp hoá.

Cậu vừa mới ở sân rẽ một góc trên đường lớn định đi ra ngoài, kết quả lại bị người xuất hiện ở rừng cây rậm rạp bên cạnh che miệng kéo vào khu rừng rậm chung quanh trang viên.

Dư Hi Dương không thấy mặt, trên người người này nồng nặc mùi rượu.

Cậu không còn là Alpha như trước kia, khí lực yếu hơn rất nhiều, phản kháng thất bại, liền bị lôi kéo vào một căn nhà gỗ cách đó không xa.

Đây là nơi người làm vườn đặt các dụng cụ, cậu vừa đi ngang qua nơi này.

Tần Lãm đi ra ngoài cũng không thấy ai, cảm thấy Dư Hi Dương lên xe có chút nhanh. Hắn không mang theo di động, chuẩn bị trở về gọi điện thoại hỏi.

Tăng Trình đi theo hắn ra cổng, thấy Tần Lãm quay người đi về, Tăng Trình đứng đó chờ hắn, xoa xoa tay như có điều muốn nói. Lúc Tần Lãm vào cửa, cậu ta chỉ yên lặng đi theo, nghiền ngẫm chuyện gì đó dọc đường.

Đi được một lúc, Tăng Trình cuối cùng cũng gọi hắn lại, “Anh Tần Lãm,” thấy người trước mặt dừng lại, cậu ta cẩn thận hỏi: “Cậu không nhớ rõ tôi sao?”

Bọn họ dừng lại trên đường lớn trong sân, nhà gỗ vừa lúc ở đường bên cạnh, người bên trong nghe thấy tiếng động đều không kìm nén được giãy giụa, Lệ Siêu nói với chính mình: “Lời mở đầu này có chút quen thuộc.”

Dư Hi Dương bị y lấy tay che miệng, nếu không thì thật sự cậu muốn trả lời y, “Đúng vậy, không phải cậu đã nói điều đó khi cậu gây rối với tôi sao?”

Giọng nói đằng kia đứt quãng truyền vào tai họ xen lẫn tiếng gió, “Tôi là bạn … bạn cùng lớp với cậu, vẫn luôn chú ý cậu, cậu … ” Tiếp đến nói hơi nhỏ nên nghe không rõ, Tần Lãm ngắt lời cậu ta. nói còn có việc phải làm, xoay người liền chuẩn bị trở về.

Tăng Trình thật vất vả cố lấy dũng khí nói ra những lời này, nhưng bị Tần Lãm cắt ngang, trở nên nóng nảy, sau đó hét lớn một tiếng, “Điều muốn nói chính là tôi thích cậu!”

Tần Lãm sắc mặt lạnh băng, nam sinh nữ sinh hướng hắn tỏ tình cũng không ít, khi đối phương bắt đầu nói chuyện, hắn đã biết người này muốn làm gì, hắn ngắt lời cậu ta chỉ vì hắn không muốn cậu ta tiếp tục nói, không nghĩ tới Tăng Trình lại lên cơn, khiên cho bây giờ ai cũng xấu hổ

Lý do khiến hắn không có hảo cảm đối với cậu ta là bởi vì Tăng Trình đã để lộ thông tin cá nhân của hắn trong đợt huấn luyện quân sự.

Tần Lãm lúc này không có thời gian, cũng không nghĩ tốn tâm tư mà lựa lời cự tuyệt dịu dàng nên trực tiếp trả lời một câu “Chúng ta không có khả năng”.

Không phải Dư Hi Dương có tâm tư nghe bọn họ nói chuyện phiếm, vị trí bọn họ đang đứng ở giữa, cậu thật sự không thể làm ra động tác gì thu hút sự chú ý của người khác.

Cậu vừa giậm chân Lệ Siêu, dùng đầu đánh người nọ, đối phương đều nhịn đau không hé răng, chính là không buông tay, cũng không phải bị chọc giận đến bạo phát.

Khi phát hiện Tần Lãm càng lúc càng xa, Dư Hi Dương sợ rằng không thể phát ra tiếng kêu cứu sẽ liền thực sự nguy hiểm, Lệ Siêu bị đánh mà không lên tiêng đây chính là chịu nhục, tiểu tử này đang nén đại chiệu a. Công nhân cũng nhất thời sẽ không tiến vào nhà gỗ, toàn bộ trang viên rộng lớn đến mức hầu như không có ai chú ý đến nơi này.

Dư Hi Dương càng nghĩ tới càng sợ hãi, cả người đổ mồ hôi lạnh, phản kháng cũng mạnh mẽ hơn

Tin tức tố nổi lên ngay khi cậu đổ mồ hôi, Dư Hi Dương nghĩ vội vàng phóng ra tin tức tố để thu hút Tần Lãm, trong lòng thầm cầu nguyện, hy vọng Lệ Siêu sẽ không phản ứng với tin tức tố của cậu.

Cậu ôm tâm lý may mắn nghĩ thầm rằng tin tức tố của nhược O bình thường sẽ không thu hút được người khác, bằng không tìm được người tương xứng cũng sẽ không khó khăn như vậy.

“Mùi gì vậy?” Lệ Siêu ở phía sau vừa hít hà, vừa ngạc nhiên nói: “Cậu phóng tin tức tố câu dẫn tôi? Muốn dùng mỹ nhân kế!”

Dư Hi Dương: Trời muốn giết tôi!

Lệ Siêu say khướt nở một nụ cười khinh miệt, “Thật lẳng lơ!”

Mụ nội nó chứ! Dư Hi Dương suýt nữa tức hộc máu, ai mẹ nó hiếm lạ y! Cậu ở trong lòng hò hét một tiếng: “Tao liều mạng với mày!”

Sau đó dùng hết sức húc lại…

“Dư Hi Dương?” Tần Lãm từ bên ngoài gọi hắn, tiếng bước chân chạy càng ngày càng gần.

Phanh!

Tần Lân đá tung cánh cửa, điều hắn nhìn thấy là Dư Hi Dương húc ai đó rồi nhân cơ hội chạy trốn, lảo đảo hướng hắn chạy tới, hắn tiến lên tiếp được người, đem người bảo hộ phía sau hắn.

Nhìn thấy Lệ Siêu, vẻ mặt lạnh lùng đến đáng sợ, “Sao cậu còn ở đây?”

Ngay khi Lệ Siêu nhìn thấy vẻ mặt u ám của Tần Lãm, bị doạ đến tỉnh rượu, lắp bắp giải thích: “Tôi, tôi vừa rồi là cùng cậu ấy đùa giỡn … ”

Tần Lãm không có kiên nhẫn nghe y nói, xoay người hỏi Dư Dịch Dương có bị thương chỗ nào hay không.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến Tăng Trình có chút hồ đồ, vừa rồi Tần Lãm cự tuyệt cậu ta rồi bước đi, khi cậu ta đi theo muốn nói vài câu để dịu đi một chút quan hệ, Tần Lãm đột nhiên như phát hiện ra điều gì đó, liền chạy về phía mùi hương phát ra.

Nhưng Tăng Trình cũng không ngửi thấy gì, quay đầu lại nhìn, Tần Lãm đã chạy tới nhà gỗ rồi. Khoảng cách từ gian nhà gỗ đến chỗ Tăng Trình dừng lại không gần lắm, nhưng Tần Lãm vừa vặn hít được hơi thở Omega.

Tăng Trình đứng cách họ không xa nhìn đám bảo an của trang viên chạy tới khiêng Lệ Siêu đi, sau khi nhìn Dư Hi Dương sắc mặt tái nhợt nói gì đó với Tần Lãm, sau đó không ổn định được thân hình sắp ngã xuống, bị Tần Lãm ôm lấy vội vàng chạy hướng nhà chính.

Nhìn thấy bộ dáng căng thẳng của Tần Lãm, Tăng Trình cũng hiểu được chuyện cậu và Tần Lãm đích xác là không có khả năng.

Tần Lãm đưa Dư Hi Dương trở về phòng, tìm bác sĩ riêng của nhà hắn đến.

Tin tức tố của Dư Hi Dương vẫn tràn ra ngoài, bác sĩ nói rằng cậu bị kinh hách, nội tiết tố bất thường trong cơ thể đã dẫn ra kỳ phát tình.

“Đã có đối tượng chưa?” Bác sĩ hỏi cậu.

–––––

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play