Lam Cận không có hứng thú chú ý weibo, lúc này đang cân nhắc nên kiếm tiền như thế nào, miễn cho tiểu tử thúi Lam Dật Thần kia lại nói cô làm chị cũng không cho cậu ta tiền tiêu, chỉ có thể chạy đi tìm Lam Kiều Kiều đòi tiền.
Lên mạng kiểm tra một chút, nghe nói nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng nhất nước mình, Trương Mai, là bậc thầy âm nhạc, nổi tiếng lan rộng khắp thế giới.
Thật không may, không có một bài piano của riêng mình, điều này là khá đáng tiếc.
Vừa vặn, Lam Cận có mấy bài hát nguyên bản của riêng cô, được gọi là bộ ba Endgame, nghĩ có lẽ có thể hợp tác với Trương Mai.
Thứ nhất, cô có thể bỏ tiền nuôi gia đình, thứ hai có thể để cho mấy khúc nhạc kia ở thế giới này tiếp tục lưu truyền, không bị chôn vùi.
Nhất cử lưỡng tiện*.
*Nhất cử lưỡng tiện: làm một việc mà có hai cái lợi, một công đôi việc.
Kết quả là, cô không bao giờ nghĩ rằng, người ta không chỉ không muốn mua bài hát của cô, mà còn chế giễu bài hát của cô là rác rưởi.
Cho dù là một phân tiền cũng không cần đưa cho hắn ta vô ích, người ta cũng không hiếm lạ.
Ngay tối cùng ngày, Lam Cận tốn một phen công sức, cuối cùng cũng gặp được vị đại sư dương cầm trong truyền thuyết này.
Không nghĩ tới chính là, Lam Kiều Kiều cư nhiên cũng ở đây.
Lam Kiều Kiều lúc này sở dĩ tới đây, nghe nói là sáng tác ra một khúc nhạc mới, muốn mời Trương Mai chỉ điểm.
Bởi vì, Trương Mai cố ý thu ả ta làm đồ đệ, ả phải cùng Trương Mai quan hệ tốt.
Trương Mai hơn ba mươi tuổi chưa đến bốn mươi tuổi, còn rất trẻ, tướng mạo cũng rất tao tuấn nho nhã.
Chải đầu, mặc một bộ âu phục thẳng tắp thắt nơ, giống như vừa mới mở xong buổi biểu diễn.
Lúc trở lại khách sạn nghỉ ngơi, vừa lúc gặp Lam Kiều Kiều, đồng thời cũng bị Lam Cận ngồi xổm canh giữ đã lâu ngăn cản.
"Chị, chị cũng ở đây?"Lam Kiều Kiều kinh ngạc nhìn Lam Cận không biết từ đâu xuất hiện, nhướng mày.
Lam Cận ngay cả ánh mắt bố thí cũng không cho cô ả, phảng phất nhìn ả một cái cũng ngại thừa thãi, trực tiếp nhìn về phía Trương Mai, không kiêu ngạo không xu nịnh nói rõ ý đồ tới.
Trương Mai vừa nghe nói cô là cái bao cỏ không có đầu óc của Lam gia, cộng thêm một danh hiệu hoa si, bình thường ngoại trừ tìm đường chết thì thích quyến rũ người khác, hơn nữa còn là một kẻ xấu xí! Bất quá hiện tại xem ra, lời đồn tựa hồ có sai, bộ dạng ngược lại không tệ.
Đáng tiếc, ngoại trừ khuôn mặt quyến rũ kia, căn bản là không có gì hay ho!Nhất thời, Trương Mai rõ ràng không kiên nhẫn, chán ghét giữa hai hàng lông mày cũng không giấu được.
Nếu không phải nhìn thấy phổ đàn dương cầm trong tay Lam Cận, lại nghe cô nói rõ ý đồ tới, chỉ sợ đã sớm để cho vệ sĩ đem cô ngã ra ngoài.
"Đây thật sự là bản gốc của chính cô?"Trương Mai nhận nhạc từ Lam Cận, đây chỉ là nửa trên của Endgame 1.
Để đảm bảo an toàn, Lam Cận tạm thời bỏ nửa sau vào túi.
Kết quả, mới chỉ nhìn hai lần, lông mày Trương Mai nhíu càng sâu, "Khúc nhạc này chỉ sợ! ""Ông có thể thử đàn một chút, trước tiên đừng vội vàng kết luận.
"Lam Cận thấy hắn ta nhíu mày, ánh mắt trong lạnh lùng lóe lên, không chút hoang mang nhắc nhở.
Cô không lo lắng về việc không thể bán bài hát của mình.
Thay vào đó, cô có linh cảm rằng bài hát này chắc chắn sẽ bùng nổ!"Chú Trương, nếu không chú cứ thử một chút đi? Đây hẳn là lần đầu tiên chị con sáng tác nhạc, con cũng muốn nghe.
”Lam Kiều Kiều vừa nghe nói Lam Cận tự sáng tác khúc dương cầm, hơi kinh ngạc đồng thời chỉ cảm thấy buồn cười đến cực điểm.
Đồ rác rưởi này sợ là ngay cả đàn dương cầm cũng quên chơi như thế nào chứ? Cư nhiên còn muốn học tự mình sáng tác, cũng không sợ bị người ta cười rụng răng.
Lúc này lại thấy Trương Mai vẻ mặt ghét cay ghét, chắc là quá rác rưởi rồi.
Bất quá, cô ả cũng không ngại thuyết phục Trương Mai đàn một chút, như vậy cũng tốt càng thẳng thắn đánh vào mặt Lam Cận, tin rằng sẽ rất đặc sắc.
"Tôi liền nể mặt Kiều Kiều, thử một chút.
"Trương Mai thật sự rất không tình nguyện, dù sao ông ta chỉ cần liếc mắt một cái nhạc phổ, không cần đàn, là có thể biết tốt xấu.
Bài hát này rõ ràng không đối với khẩu vị của ông ta, nhưng không ngại cho Lam Kiều Kiều mặt mũi.
Đi tới phòng đàn được bố trí đặc biệt của khách sạn, một cây đàn dương cầm hình tam giác màu đen đứng sừng sững ở vị trí dễ thấy nhất ở chính giữa, phím đàn đen trắng dưới ánh đèn ấm áp tỏa ra ánh sáng mê người.
Trương Mai đi thẳng về phía cây đàn dương cầm, chậm rãi ngồi xuống, tiện tay đặt nhạc phổ của Lam Cận ở trước mắt.
Ngón tay thon dài đặt trên phím đàn, nốt nhạc dễ nghe theo đầu ngón tay hắn chậm rãi chảy ra! Tựa hồ chê khúc nhạc quá mức bình thản, Trương Mai cảm thấy đàn không còn sức lực, mày nhíu lại, rõ ràng càng thêm không kiên nhẫn.
Cơ hồ chỉ bật khúc dạo đầu một chút, hắn liền đơn giản dừng lại, không lãng phí thời gian nữa.
Vẫn như cũ không có thay đổi quan điểm lúc trước, ngược lại từ ngữ sắc bén lên, nói có chút đả thương người.
"Thứ cho tôi nói thẳng, khúc nhạc này không có gì đặc biệt, khúc dạo đầu quá mức bình thản, không có bất kỳ điểm sáng nào, theo ta thấy nó không có giá trị gì.
"Dừng một chút, ông ta lại nói: "Khúc nhạc như vậy tôi nghĩ bất kỳ một người hiểu biết nào cũng có thể dễ dàng cầm tới, không biết cô lấy dũng khí từ đâu ra, tìm đến tôi, tôi cũng không phải là thu gom rác.
”.