"Mẹ ơi, thật sự bị hỏng sao? Chắc là bị hỏng rồi?”Lệ lão gia tử dùng sức dụi dụi mắt, sợ đôi mắt già nua của mình choáng váng, nhưng vẫn không dám xác định hỏi người bên cạnh.
"Phá rồi, là thật sự phá, mọi người xin hãy nhìn kỹ, hai bước cờ này có thể nói là vô cùng đột phá, tuyệt diệu a! Trước tiên để cho mình triệt để lâm vào tuyệt cảnh, đây là một bước cờ nguy hiểm, người bình thường cũng sẽ không đi như vậy, sau đó lại phản kích tuyệt địa, giết hắn một người lạc hoa lưu thủy! ”"Trời ạ, ván cờ thiên cổ cứ như vậy bị phá? Thật kỳ lạ! Vị tiểu nha đầu này căn bản là kỳ nhân trên đời! ”Mấy vị lão giả kích động nước mắt tung hoành, bọn họ đều là thánh thủ bàn cờ đến từ các hiệp hội cờ vây lớn, khổ tâm nghiên cứu cờ vây mấy chục năm, cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới, sẽ gặp được ván cờ có người có thể phá giải cửu khúc Hoàng Hà trận.
Giờ phút này ánh mắt nhìn về phía Lam Cận, tựa như thiên thần hàng lâm, thiếu chút nữa quỳ xuống cúng bái.
"Nha đầu, cảm thấy không có hứng thú gia nhập hiệp hội cờ vây Đế Châu chúng ta? Cháu vẫn là học sinh trung học, phải không? Chúng ta có đại học Đế Châu bảo lãnh danh ngạch, chỉ cần cháu gia nhập chúng ta, danh ngạch này chính là của cháu.
”"Cút cút cút, con bé đương nhiên là gia nhập Hiệp hội cờ vây Quyền Châu chúng ta, chỉ cần con bé gia nhập, ta sẽ lập tức nhường cho con bé!"Lệ lão gia tử vội vàng xắn tay áo lên cướp người, ánh mắt hung ác trừng mắt nhìn những lão già muốn cướp người với ông, tựa như đã quên cừu hận lúc trước bị đánh bại.
Trong lúc nhất thời, tràng diện ồn ào, cũng không có ai chú ý đến sắc mặt trắng bệch của đám người nước R kia, bọn họ lần này thua thảm hại, nhưng cũng thua đến tâm phục khẩu phục.
Chân Mộc Tình bị người chen sang một bên, trong hỗn loạn còn bị giẫm một đạp, sắc mặt tái mét mím chặt môi, tâm tình không nói nên lời.
Cô ta luôn luôn cao ngạo tự cho rằng mười hạng toàn năng không ai sánh kịp, vĩnh viễn đều là tồn tại của chúng tinh phủng nguyệt*, lần đầu tiên bị đối đãi lạnh nhạt như vậy, ngược lại bị nữ sinh ngay cả mặt cũng không dám lộ ra kia cướp đi danh tiếng, ngón tay thoáng cái liền nắm chặt, gân xanh hiện lên.
(*) Chúng tinh phủng nguyệt: đại loại là một đám người nâng lên một ai đó tôn kính quý trọng.
Lúc này nghe thấy, có phóng viên hỏi Lam Cận, hỏi cờ vây của cô là ai dạy, có phải bái một sư phụ lợi hại hay không, Lam Cận tránh phiền toái, liền thuận miệng trả lời một cái "Có".
Tất cả mọi người đều bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là như thế, lại nhao nhao hỏi sư phụ của cô thần thánh phương nào, Lam Cận ngậm miệng không nói nhiều nữa, phiền não vô cùng.
Đúng lúc này, không biết từ đâu trào ra đông đảo vệ sĩ, nhanh chóng tiến lên ngăn cách những phóng viên kia, sau đó Lam Cận được một đám vệ sĩ hộ tống, an toàn rời đi.
Trước khi đi, cô nhướng mày tinh xảo, xấu xa nhìn về phía những người nước R, nhắc nhở: "Nhớ múa hula và táo nhỏ của các anh, múa xong mới có thể bò trở về.
Về phần đầu có nên chém xuống làm ghế cho tôi ngồi hay không, các người tự mình xem làm.
”! ! Cơ hồ khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, Cửu Khúc Hoàng Hà Trận cứ như vậy bị phá, phá dễ dàng, giết cho một đám người nước R chạy trối chết, cuối cùng tè ra quần lăn trở về quốc gia của mình.
Không thể nghi ngờ, Mộc Chi Cận hoặc là Ma Vương Cận, phát hỏa, bạo hỏa toàn bộ Cửu Châu!Sau J Hoàng, một huyền thoại khác được sinh ra.
Tất cả các hiệp hội cờ vây ở Cửu Châu rục rịch, muốn cướp người, nhưng Mộc Chi Cận đeo khẩu trang, ngay cả giọng nói cũng cố ý thay đổi, cơ hồ không ai biết cô là ai.
Chỉ có hiệu trưởng Lâm Mậu Thạch, đã liên hoàn đoạt mạng gọi tới tìm Lam Cận xác nhận, sau khi đạt được kết quả mong muốn, Lâm Mậu Thạch kích động cùng tự hào nói không nên lời.
Đến lúc đó một khi thân phận Ma Vương Cận và Mộc Chi Cận bị bại lộ, khi mọi người đều biết thì ra cô chính là học sinh Nhất Trung, ngẫm lại tình cảnh kia… Nhất Trung của ông sợ là vì vậy mà nổi danh a.
Ha ha ha, chỉ nghĩ đến cảnh tượng kia, Lâm Mậu Thạch đã hưng phấn thiếu chút nữa nhồi máu cơ tim.
.