“Duệ Vương gia, ngươi không quên đây là chiến trường đấy chứ?”

Lâm Sở thật cẩn thận đẩy kiếm của Tề Duệ đang kề trên cổ mình ra.

Từ sau khi tranh chấp với nhau về chuyện Hiên Viên Hồng, hai người bọn họ đều vô cùng ăn ý hòa hợp. Tuy rằng hiểu rằng đối phương không ưa gì mình, nhưng đều cố gắng để không xảy ra tranh chấp với nhau.

Hai lần trước công chiếm thành trì Bắc Tĩnh quốc, hai người bọn họ phối hợp vô cùng hài hòa. Nhưng không nhắc thì hắn ta lại tưởng Lâm Sở hắn thật sự sợ Tề Duệ.

“Chiến trường thì thế nào? Ta không cho phép ngươi được gây thương tổn cho nàng. Ai muốn tổn thương nàng, trước hết phải nhớ rằng Bản vương không cho phép!”

Tề Duệ nói một cách sắc bén. Hắn vẫn nhớ rõ lúc vừa mới nghe nói Dao Nhi chính là người dẫn quân xuất chinh, hắn đã muốn gϊếŧ người. Lúc đó hắn liền hối hận.

Mình ngăn cản Hiên Viên Hồng ra chiến trường, mục đích là khiến mình dễ dàng thắng trận. Nhưng không ngờ lại đẩy Dao Nhi ra trận. Trong lòng xẹt qua một chút chua xót. Cái này gọi là cái gì? Hắn mới là người khởi xướng phải không?

Hắn biết, nếu không phải vì mình, Dao Nhi sẽ không ra chiến trường. Một khi Dao Nhi xảy ra chuyện gì, hắn nhất định sẽ không tha thứ cho mình!

Hắn muốn Dao Nhi được an an ổn ổn!

“Ha ha… Không ngờ đường đường Duệ Vương gia mà lại ngây thơ như vậy!”

Trong mắt Lâm Sở xẹt qua một chút khinh thường. Đẩy Tề Duệ ra, đứng dậy chỉnh đốn y phục trên người mình. Uống hết chén trà trong tay, đi ra ngoài doanh trướng. Nhưng ra đến cửa doanh chướng đột nhiên dừng lại, xoay người liếc mắt nhìn Tề Duệ vẫn đứng bất động như núi ở bên trong một cái:

“Ngày mai sẽ tiến quân vào thành Tích Lan. Duệ Vương gia cũng biết rõ địa vị quân sự của thành Tích Lan rồi đấy. Ta hy vọng, ngươi sẽ không bởi vì nhi nữ tư tình mà để đối thủ trốn thoát.”

Lâm Sở dừng một chút:

“Cho nên, ngày mai ta sẽ dẫn quân vào thành trước. Chờ sau khi chúng ta chiếm lĩnh thành Tích Lan thì sẽ nghênh đón Duệ Vương gia vào thành!”

Tề Duệ im lặng một hồi, không trả lời quyết định của hắn. Trong đầu suy nghĩ về chuyện Tần Mộ Dao dẫn quân. Cho dù đã lâu như vậy, hắn vẫn không thể chấp nhận được sự thật này.

Dao Nhi a Dao Nhi, cuối cùng nàng muốn ta phải làm thế nào đây? Không phải nàng đã đưa cho Bản vương một câu hỏi khó sao?

Thế nào cũng phải biến thành xung đột vũ trang, mới là mục đích của nàng sao?

Hắn không thể tưởng tượng được hình ảnh mình và Dao Nhi đối lập với nhau trên chiến trường, thật là châm chọc đến cỡ nào!

***

Hôm sau.

Trên hoang mạc đầy tuyết, khắp nơi đều là cảm giác rét lạnh. Trong màn tuyết trắng, binh lính mặc trang phục phòng lạnh thật dày chậm rãi bước đi. Bọn họ vẫn chưa thể thích ứng nổi với khí hậu của Bắc Tĩnh quốc. Mặc dù hang năm bọn họ đều đã trải qua huấn luyện quân sự, nhưng giờ phút này ở trong tuyết, hai chân đã thất tha thất thểu. Bước chân vùi trong tuyết có lúc còn không nhấc lên nổi.

Bởi vậy, tốc độ hành quân vô cùng chậm chạp. Người đã thế, ngựa cũng vậy.

Lâm Sở quay đầu ngựa nhìn thoáng qua binh lính phía sau, trong mắt xẹt qua một chút tối tăm. Lại một lần nữa thầm oán thời tiết quái quỷ chết tiệt của Bắc Tĩnh quốc.

“Phân phó xuống, đẩy nhanh tốc độ. Trước khi trời tối phải đi qua khe hẹp phía trước thì mới được hạ trại nghỉ ngơi.”

Lâm Sở ra lệnh. Muốn đến được thành Tích Lan chỉ có hai con đường. Một con đường phải vòng qua hồ Vinh Trạch dài hơn đường này hai ngày. Hơn nữa, các tướng sĩ đều đã sắp không chịu nổi thời tiết và môi trường giá lạnh, hắn không cần phải lãng phí thể lực các tướng sĩ.

Hơn nữa, theo tin tức của hắn, Tần Mộ Dao suất lĩnh quân đội còn cách thành Tích Lan một khoảng nữa mà thôi. Nếu bọn họ vòng qua hồ Vinh Trạch, nói không chừng lúc đến được thành Tích Lan thì Tần Mộ Dao đã vào trong thành rồi. Nếu như vậy, việc công chiếm thành của hắn sẽ càng thêm khó khăn.

Hắn là một Tướng quân chuyên nghiệp, đã chinh chiến sa trường mấy năm, đương nhiên biết thời gian và tiên cơ có ý nghĩa quyết định thắng lợi.

Mà hắn lựa chọn con đường này, tuy rằng hẹp, nếu có mai phục thì sẽ vô cùng nguy hiểm. Nhưng, đoàn quân này của bọn họ cực kỳ bí ẩn. Chắc chắn là thủ thành của thành Tích Lan sẽ không biết được hành động của bọn họ. Cho nên, trong lòng hắn vô cùng an tâm.

Qua được khe hẹp phía trước là hắn có thể cho các tướng sĩ hạ trại nghỉ ngơi tại chỗ. Đợi đến ngày mai là có thể thâu tóm được thành Tích Lan rồi.

Nghĩ đến đây, trong mắt Lâm Sở không khỏi lóe lên một tia sáng lợi hại. Dường như xuyên thấu qua gió lạnh, thấy được hình ảnh mình đang đứng ở trên thành Tích Lan. Khóe miệng giương lên một chút ý cười.

Chiến Thần Tướng quân của Tây Nhạc quốc dẫn theo quân đội của mình, tiếp tục bước đi trong tuyết.

Bóng đêm dần dần buông xuống. Một đoàn người ngựa càng ngày càng gần khe hẹp. Trên đường đi, Lâm Sở dựa vào sự cẩn thận nhiều năm chinh chiến sa trường của mình, tuy rằng biết sẽ không có mai phục, nhưng vẫn cho mười kỵ binh đi trước dò đường.

Cho đến tận khi mười kỵ binh kia đi dò đường trở về, xác định không có vấn đề gì, hắn mới ra lệnh một tiếng, cho đội quân đi vào khe hẹp.

Hai bên khe hẹp đồ sộ thẳng đứng, do tuyết chồng chất tạo thành vách đá.

Mà trên đỉnh vách đá, chính là Tần Mộ Dao mà Lâm Sở vốn cho rằng còn cách xa thành Tích Lan. Nàng đang cưỡi một con ngựa cao to, nhìn xuống phía dưới.

Vách đá cũng không cao. Nàng đang chú ý nhìn tướng sĩ hành quân phía dưới. Phía sau nàng, Phó tướng Trần Huyền và Phó tướng Khúc Phong đều căng thẳng, chờ đợi Tần Mộ Dao chỉ thị.

Ngoài bọn họ, còn có hai nha đầu Thanh Lam và Hồng Anh, cùng với Thương Kì Nhiên, tổng cộng chỉ có năm người mà thôi.

Trần Huyền nhìn xuống tình hình bên dưới, lại nhìn Tần Mộ Dao, trong mắt dâng lên một chút vội vàng.

“Công chúa, bọn họ đã đi vào giữa khe hẹp, đã đến lúc chúng ta bắt đầu hành động chưa?”

Khóe miệng Tần Mộ Dao giương lên một chút tươi cười. Ánh mắt dừng ở trên người đang ngồi trên lưng ngựa, đi đi lại lại giữa đoàn quân. Trong bóng đêm, tuy rằng không thấy rõ khuôn mặt hắn lắm, nhưng dáng người cường tráng cũng có thể đại khái hình dung được phong tư trên sa trường của hắn.

“Chờ một chút!”

Tần Mộ Dao nhẹ nhàng phun ra ba chữ.

Trần Huyền dũng mãnh, nhưng tính tình nóng vội, thiếu kiên nhẫn. Đó là tật xấu lớn nhất.

Sự lo lắng trong mắt Trần Huyền vẫn không hề biến mất. Nhưng Tần Mộ Dao đã nói chờ một chút, hắn cũng không thể nói gì hơn, chỉ có đợi Tần Mộ Dao hạ lệnh.

Chỉ có điều, hắn không rõ, phía dưới có đến hàng vạn tướng sĩ, mà bọn họ…

Nghĩ đến những người mà bọn họ mang đến, chỉ có mấy trăm người mà thôi.

Mấy trăm người mà địch với hàng vạn tướng sĩ, liệu có khả năng không?

Tầm mắt Tần Mộ Dao không hề rời khỏi khe hẹp. Đột nhiên, trong mắt nàng xẹt qua một tia hào quang, giọng nói lạnh lùng ra lệnh:

“Hành động!”

Trần Huyền và Khúc Phong nghe hai chữ đó, lập tức thổi chiếc còi trong miệng. Âm thanh thổi ra chỉ như tiếng côn trùng mà thôi, liên tục mà có lực.

Mà lúc này, phút chốc vẻ mặt Lâm Sở đang dẫn quân trong khe hẹp lại cả kinh:

“Âm thanh gì vậy?”

“Tướng quân, chỉ là tiếng kêu của côn trùng mà thôi.”

Phó tướng bên cạnh lắng nghe trong chốc lát, lập tức nói.

Lâm Sở cũng âm thầm nghe, trong lòng đã xác định là tiếng côn trùng kêu, lập tức yên tâm, hạ lệnh cho các quân sĩ tiếp tục hành quân.

Đột nhiên, chỉ nghe thấy sau tiếng côn trùng kia, một hồi trống trận vang lên. Lúc ban đầu chỉ có một hai tiếng. Về sau, tiếng trống càng lúc càng lớn, như là có tiết tấu, vang vọng toàn bộ khe sâu.

Tiếng trống vang vọng lập tức khiến người trong khe hẹp kinh hoảng.

“Không tốt, có mai phục!”

Ánh mắt Lâm Sở phút chốc trở nên nghiêm trọng. Lập tức hạ lệnh cho các tướng sĩ dừng bước chân lại, chuẩn bị đề phòng.

Nhưng vẫn chỉ có tiếng trống mà không có người nào xông ra. Thời gian dần dần đi qua, Lâm Sở vẫn chưa hết đề phòng. Ánh mắt lợi hại đánh giá bốn phía, trong đầu nhanh chóng chuyển động.

Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Khua trống trận, mà sao lại không thấy tên địch nào lao tới?

“Tướng quân, bây giờ chúng ta nên làm gì?”

Phó tướng bên cạnh cũng chưa từng gặp tình huống như vậy. Nếu dựa theo lẽ thường, sau tiếng trống, hẳn là quân mai phục sẽ lao tới. Nhưng giờ khắc này, tiếng trống càng lúc càng lớn, giống như chỉ có tiếng trống mà không có ai khác.

Không chỉ có như thế, tiếng trống này được gõ theo một tiết tấu thống nhất, khi thì mau, khi thì chậm. Ở trong khe hẹp lại bị vọng âm không ngừng, gần như đã tràn ngập toàn bộ khe sâu.

Lâm Sở suy nghĩ. Ở vị trí của bọn họ cũng đã gần đến cửa ra. Trong mắt xẹt qua một tia sáng, Lâm Sở quả quyết hạ lệnh rất nhanh.

“Phân phó các tướng sĩ, đi về phía trước thật nhanh.”

Bọn họ nhất định phải mau chóng ra khỏi khe hẹp này! Chỉ cần đi ra khỏi khe hẹp này thì bọn họ sẽ an toàn.

Chỉ có điều, trong lòng hắn luôn không yên, ngầm có dự cảm không hề tốt.

Các tướng sĩ nghe được mệnh lệnh, rảo bước chạy. Lập tức tiếng chạy bộ và tiếng trống đan xen vào nhau.

Đột nhiên, các tướng sĩ cảm giác được tuyết trên đỉnh đầu rơi xuống. Nhưng cũng cực kỳ bất bình thường, tuyết rơi xuống từng khối. Trong lòng Lâm Sở cả kinh, lại đẩy tốc độ nhanh hơn.

Bọn họ càng gần cửa ra, tiếng trống lại càng mãnh liệt. Khi bọn hắn đi đến cửa ra thì thấy rõ ràng là không còn cửa ra nữa. Cửa ra vốn đã không rộng rãi, lúc này đã hoàn toàn bị tuyết bịt kín. Mà tuyết đọng trên hai bên vách núi lại không ngừng sụp xuống từng đống lớn.

“Tướng quân, phải làm sao đây? Cửa ra đã bị ngăn chặn, chúng ta không thể đi về phía trước. Tuyết đọng phía trên lại đang sập xuống, sắp sập đến đây rồi!”

Phó tướng báo cáo tình hình. Trong mắt hắn tràn ngập hoảng sợ. Nhìn xu thế không ngừng sụp xuống của tuyết đọng, đừng nói là người, đến ngay cả ngựa cũng sẽ bị ném chết rồi chôn thây trong tuyết đọng.

Trong mắt Lâm Sở thay đổi bất ngờ. Lập tức hiểu được, nhất định là tiếng do tiếng trống. Tiếng trống này khiến tuyết đọng hai bên vách núi sụp xuống, mới tạo ra cục diện như vậy.

“Lập tức rút lui!”

Ánh mắt lợi hại của Lâm Sở chợt lóe.

Hy vọng phía sau, cửa vào không bị ngăn chặn.

Lúc này, các tướng sĩ đẩy nhanh tốc độ hơn nữa. Tiếng bước chân, tiếng vó ngựa vang vọng toàn bộ khe hẹp. Tuyết trên đầu sụp xuống từng khối. Lâm Sở đột nhiên giữ chặt cương ngựa.

“Mọi người đều dừng lại!”

Không thể chạy lại được rồi. Tuyết trên sườn dốc đã bắt đầu lở, nếu lại dùng âm thanh để kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ, bọn họ sẽ bị chôn sống ở trong này.

Lúc này Lâm Sở sợ hãi chưa từng thấy. Lúc này, hắn đi cũng không được, không đi cũng không xong, hoàn toàn bị khống chế!

Cuối cùng là ai? Là ai đang âm thầm thiết kế mai phục như thế này?

Nếu hắn đoán không sai, cửa vào cũng nhất định bị ngăn chặn rồi!

Mà lúc này, Tần Mộ Dao từ trên cao nhìn xuống tất cả mọi chuyện xảy ra. Thấy Lâm Sở cho các tướng sĩ ngừng lại, trong mắt xẹt qua một chút khen ngợi.

Hắn đã hiểu ra rồi!

“Công chúa, thật là diệu kế a! Người xem, chúng ta không uổng người nào, chỉ cho mấy trăm tướng sĩ gõ trống thôi mà đã vây chặt bọn họ ở nơi này! Ha ha, đây là trận chiến đẹp nhất của Trần Huyền ta!”

Trần Huyền hưng phấn hào sảng nói.

Hắn còn không biết trống trận cũng có thể làm vũ khí chiến tranh. Trở về, hắn nhất định phải cho các tướng sĩ làm thêm một ít trống trận nữa mới được.

Khóe miệng Tần Mộ Dao giương lên một chút ý cười.

Nàng chỉ lợi dụng một chút âm thanh mà thôi.

Không sai, thứ nàng sử dụng chính là âm thanh!

Tiếng trống có tần suất chấn động, ở trong khe sâu sẽ càng thêm vang dội, sinh ra cộng hưởng, thực dễ dàng làm lở tuyết đọng. Mà trước đó, các tướng sĩ đánh trống trận đã xử lý vị trí của bọn họ, sẽ không tự mình rơi vào nguy hiểm. Họ đã dùng tuyết đọng ngăn chặn cửa ra và cửa vào của khe hẹp.

Tần Mộ Dao nhìn đoàn quân đang bối rối phía dưới.

Lâm Sở thật thông minh, đã biết âm thanh sẽ khiến tuyết lở, cho nên liền ngừng lại. Nhưng, bọn họ muốn đứng như vậy cả đời ở nơi này sao?

Khóe miệng xẹt qua một chút biến hoá kỳ lạ. Kéo dây cương, quay đầu ngựa lại.

“Trần Huyền, bảo bọn họ dừng lại đi! Đừng chôn sống những người kia, như thế là chơi không đẹp.”

Trong lòng Tần Mộ Dao vẫn rất nhân từ. Hàng vạn tướng sĩ trong khe hẹp kia đều là con dân Tây Nhạc quốc. Dù gì thì nàng cũng từng sống một thời gian ở Tây Nhạc quốc, ít nhiều vẫn có tình cảm.

“Công chúa, sao chúng ta không nhân tiện tiêu diệt hết toàn bộ?”

Khúc Phong cao giọng hỏi.

Sao lại không lợi dụng cơ hội này, tóm hết bọn họ vào trong lưới?

Tần Mộ Dao giật mình, đảo mắt nhìn thoáng qua Khúc Phong.

“Mục đích của chúng ta là bảo vệ quốc gia, không phải tạo ra gϊếŧ chóc. Trước hết cứ vây khốn bọn họ ở trong này vài ngày. Không có lương thực, bọn họ chống đỡ không được bao lâu sẽ phải thu quân trở về.”



Làm cho các tướng sĩ này đánh mấy ý niệm chiến tranh trong đầu!

Đoàn quân này của Lâm Sở, vốn trong lòng vô cùng chắc chắn sẽ chiếm cứ được thành Tích Lan. Bởi vậy, cũng không mang theo bao nhiêu lương thảo. Mà địa hình chỗ này, hai bên vách núi thẳng tắp, nhất định bọn họ không thể leo qua được. Cửa vào và cửa ra có muốn thông thì cũng phải mất mấy ngày. Nhưng đến lúc đó, liệu bọn họ có còn thể lực mà chống đỡ hay không?

Khóe miệng giương lên một chút ý cười, Tần Mộ Dao lại mở miệng:

“Hiện tại chúng ta vào thành Tích Lan trước, làm công tác đề phòng cho tốt. Hẳn là hai ngày nữa đại quân phía sau có thể đến đây rồi?”

“Vâng, đúng vậy! Hai ngày sau, nhất định bọn họ có thể đến thành Tích Lan!”

“Tốt lắm, hai ngày sau, chúng ta lại đến đây, nhìn xem những người bị vây ở trong này!”

Trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua một chút cao thâm. Ánh mắt bắn về phía khe hẹp. Người trong đó là thiếu niên Chiến Thần.

‘Chiến Thần’ sao? Nàng không nhìn ra hắn với ‘thần’ có gì tương tự!

Trần Huyền và Khúc Phong lại giương còi lên, tiếng côn trùng kêu lại vang lên. Không giống với vừa rồi, lúc này thanh âm đứt quãng. Không bao lâu, tiếng trống trận hai bên chợt biến mất, chỉ còn lại tiếng vang vọng quanh quẩn lưu lại trong khe hẹp.

Sắc mặt Lâm Sở thoắt xanh thoắt trắng. Nhìn qua một lượt các tướng sĩ, có nhiều người bị tuyết rơi xuống đè lên, té xuống đất. Có nhiều người thì chân bị chôn trong tuyết. Những binh lính không bị làm sao thì vẻ mặt cũng bối rối sợ hãi, cảnh giác tuyết trên núi tiếp tục sụp xuống, chôn bọn họ trong tuyết.

“Tướng quân! Thám tử phía trước báo, cửa vào cũng bị ngăn chặn. Hiện tại chúng ta đã bị nhốt ở trong này. Bây giờ nên làm gì?”

Sắc mặt Phó tướng cũng trở nên tái nhợt.

Nếu thật sự bị nhốt ở trong này, bọn họ có thể nói là tứ cố vô thân. Vốn đã bàn bạc kỹ lưỡng với Duệ Vương gia. Bọn họ vào thành Tích Lan trước. Vài ngày sau, Duệ Vương gia mới suất lĩnh quân đội còn lại vào thành. Nhưng hiện tại…

Trong mắt Lâm Sở xẹt qua một chút tối tăm, muốn rống to ra tiếng. Nhưng, tiếng hét vừa định dâng lên miệng, lại đột nhiên cứng đờ. Hắn biết âm thanh chính là thứ gây ra cục diện chật vật như thế này. Từ đầu tới cuối, hắn đều không hề nhìn thấy người đứng đằng sau thao túng mọi chuyện.

“Thành Tích Lan có quân sư khôn khéo như vậy sao?”

Lông mày Lâm Sở nhíu chặt lại. Kinh nghiệm chiến trường khiến hắn lập tức bình tĩnh lại, muốn tìm ra cuối cùng là ai đã nghĩ ra mưu kế này. Lợi dụng âm thanh, không tốn chút sức nào mà vây khốn đại quân của hắn!

“Theo tin tức của thám tử, hẳn là không có. Nhiều năm không có chiến tranh, thủ vệ của thành Tích Lan đều vô cùng lơi lỏng, làm sao còn có quân sư giỏi trợ trận được chứ?”

Phó tướng cầm chặt lấy dây cương trong tay. Con ngựa dưới thân vì bị chấn kinh cũng trở nên hơi luống cuống, không ngừng đá đá vó.

“Vậy thì là ai?”

Lâm Sở hít thở một hơi thật sâu. Đột nhiên đôi mắt đen sáng ngời.

Chẳng lẽ là Công chúa kia? Tần Mộ Dao?

Nhưng, không phải rõ ràng là đại quân mà nàng suất lĩnh còn cách thành Tích Lan một khoảng xa nữa sao?

Đương nhiên là hắn không biết, Tần Mộ Dao cố ý tạo ra biểu hiện giả dối. Vì khiến Lâm Sở lơi lỏng đề phòng, trên thực tế, nàng đã cho đại quân phía sau thả chậm tốc độ. Còn nàng lại dẫn dắt hơn trăm người, đi với tốc độ nhanh, đến nơi này trước để thiết kế mai phục.

Bóng đêm dần dần buông xuống. Tướng sĩ bên trong khe hẹp không thể đi ra ngoài, đành phải dựng trại tại chỗ. Nhưng, cho dù bọn họ có mệt cũng không dám ngủ. Bởi vì sợ nếu ngủ một cái, tuyết đọng hai bên lại sụp thì chạy không kịp.

Lần đầu tiên Lâm Sở bị đánh bại, lại còn không biết đối thủ là ai. Hắn không biết rằng hai ngày sau, mình sẽ càng chật vật hơn so với giờ phút này!

Tần Mộ Dao dẫn theo hơn trăm tướng sĩ, cưỡi ngựa suốt đêm, chạy tới thành Tích Lan.

Trải qua một trận chiến thoải mái vừa rồi, lúc này trong lòng hơn trăm tướng sĩ đều sôi trào nhiệt huyết. Lúc ban đầu bọn họ còn chưa biết ý nghĩa của trống trận, thậm chí hoài nghi cuối cùng làm như vậy thì có tác dụng hay không. Nhưng, bọn họ vẫn dựa theo mệnh lệnh của Công chúa, gõ vang trống trận, hơn nữa lại dùng tiết tấu thống nhất.

Nhưng, trong khoảnh khắc trống trận vang lên, tiếng trống tụ hội lại, quanh quẩn bên vách núi. Dần dần, bọn họ cảm giác được âm thanh tuyết lở. Không bao lâu, liền thấy tuyết ở hai bên vách núi sụp xuống. Lúc đó, đến ngay cả chính bọn họ cũng bị dọa sợ. Không ngờ, Công chúa lại nghĩ ra cách như vậy.

Sau đó, trong lòng bọn họ càng ngày càng kích động. Lực gõ trống trên tay cũng càng lớn thêm. Không bao lâu, tuyết đọng liền sụp xuống, ngăn chặn cả cửa ra và cửa vào.

Ngay cả ở những chỗ khá xa cũng có không ít tuyết đọng bị lở. Mà hậu quả của tuyết lở thì bọn họ không cần nghĩ cũng hiểu được.

Khi đó, sự sùng kính của bọn họ với Công chúa lập tức lại tăng lên một bậc.

Có lệnh bài trong tay, Tần Mộ Dao dễ dàng vào thành Tích Lan. Đêm đó, Thành chủ thành Tích Lan chui ra khỏi ổ chăn, tự mình tiếp kiến Công chúa. Bọn họ đã sớm biết tin tức về ý đồ công chiếm thành Tích Lan của Duệ Vương gia và Lâm Sở. Nhưng, phòng thủ trong thành rất kém, hắn vẫn đang lo lắng đề phòng. Hiện tại thì tốt rồi, Công chúa dẫn theo tướng sĩ tới rồi, hắn có hậu thuẫn cường đại, không phải sợ gì nữa!

Chỉ có điều, lúc hắn nhìn thấy đội ngũ chỉ có hơn trăm người, phút chốc ánh mắt ngẩn ra, sắc mặt không khỏi trầm xuống. Việc này…

“Làm sao vậy? Nhìn thấy Công chúa, còn không hành lễ?”

Trong mắt Trần Huyền xẹt qua một chút không vui.

Hiện tại ở trong lòng hắn Công chúa là một vị thần, hắn không tha cho bất cứ kẻ nào bất kính với nàng!

Hai chân Thành chủ mềm nhũn, theo bản năng quỳ xuống. Nhưng, sự nghi hoặc trong lòng vẫn đang khống chế hắn, khiến hắn không thể vui nổi:

“Công chúa, tướng sĩ người mang theo đều ở ngoài thành sao?”

Khóe miệng Tần Mộ Dao giương lên một chút ý cười thản nhiên, lập tức tìm một cái ghế ngồi xuống.

Cưỡi ngựa cũng chẳng phải là chuyện thoải mái gì. Hơn nữa vội vàng chạy đi, giờ phút này nàng thầm nhung nhớ ôn tuyền trong tiểu viện của Mạc phủ trong thành Thương Lan biết mấy.

Nó có thể giảm bớt mệt nhọc trên người nàng.

“Thành chủ, hiện tại chỉ có những người này đi theo chúng ta. Mọi người đều mệt mỏi, thu xếp cho bọn họ nghỉ tạm đi! Nhớ kỹ, tất cả mọi chuyện đều chú trọng đến việc thoải mái. Biết chưa?”

Tần Mộ Dao tùy ý đánh giá phủ Thành chủ này một chút. Xem ra thành Tích Lan này khá giàu có. Kiến trúc của phủ Thành chủ vô cùng đẹp đẽ quý giá.

Thành chủ giật mình, lập tức buông nghi vấn trong lòng, thu xếp chỗ nghỉ ngơi cho hơn trăm tướng sĩ.

Sau khi Thành chủ đưa bọn họ đi nghỉ ngơi, giữ chặt Khúc Phong hỏi:

“Khúc Tướng quân, quân đội Công chúa suất lĩnh đâu?”

“Hai ngày sau mới đến!”

Khúc Phong đáp.

“Vậy… Chẳng may trong hai ngày này Lâm Sở tấn công thì làm sao bây giờ?”

Trên mặt Thành chủ vô cùng lo lắng. Quân đội của Lâm Sở, quân số không hề ít. Nếu trong vòng hai ngày tới mà xâm chiếm thì thành Tích Lan này chẳng khác nào đã chắp tay dâng lên cho hắn ta rồi còn gì.

Trong mắt Khúc Phong xẹt qua một chút cao thâm.

“Thành chủ, ngươi yên tâm. Hiện tại Lâm Sở như ốc còn không mang nổi mình ốc, không đếm xỉa tới thành Tích Lan đâu!”

Trong đầu hiện ra hình ảnh Lâm Sở đang bị vây khốn ở trong khe hẹp, trong lòng lại một lần nữa cảm thấy vô cùng vui vẻ!

***

Hai ngày sau, quân đội của Tần Mộ Dao đúng hạn tới thành Tích Lan. Có đại quân đến, mọi người trong thành Tích Lan mới yên tâm được.

Sau khi rửa mặt, Tần Mộ Dao đều thì thầm nói chuyện với bức tượng ngọc. Thì thầm nói như thể Mạc Thiếu Khanh vẫn ở bên cạnh nàng. Trong đầu hiện ra bóng dáng của Mạc Thiếu Khanh.

Liệu chàng đã xuất phát chưa?

Nàng phát hiện trong lòng mình đã mong ngóng được nhìn thấy Mạc Thiếu Khanh. Muốn trong đêm rét lạnh được rúc vào trong lòng hắn tìm hơi ấm.

“Tiểu thư, lại nhớ Đại thiếu gia sao?”

Hồng Anh bưng bữa sáng lên, nhìn bức tượng ngọc trong tay Tần Mộ Dao, trong mắt xẹt qua một chút trêu chọc.

Thân thể Tần Mộ Dao ngẩn ra, trách cứ nhìn thoáng qua Hồng Anh.

Hầu hạ tiểu thư đã lâu, Hồng Anh và Tần Mộ Dao ở bên nhau giống như bằng hữu chứ không phải chủ tớ. Cho nên, thừa nhận ánh mắt hơi trách cứ của nàng, Hồng Anh vẫn không buông tha, tiếp tục trêu chọc Tần Mộ Dao.

“Ăn bữa sáng đi! Bên ngoài thời tiết lạnh, không thể so với trong nhà, để ra là nguội ngay. Nếu Đại thiếu gia biết tiểu thư ăn đồ lạnh, chắc chắn là sẽ lo lắng! Nói không chừng liền lập tức chạy đến bên cạnh tiểu thư, tự mình hầu hạ tiểu thư ăn đấy!”

Hồng Anh bưng bữa sáng chế tác tỉ mỉ trong tay, đặt lên bàn. Vừa mới đem từ phòng bếp lên, vẫn nóng nghi ngút!

Tần Mộ Dao vừa nghe, trong lòng nghĩ.

Nếu được như vậy, nàng còn ước gì nữa đâu!

Tần Mộ Dao thầm oán Hồng Anh vài câu. Nhìn bữa sáng phong phú, Tần Mộ Dao khẽ nhíu mày.

“Các tướng sĩ đâu? Đã ăn chưa?”

“Ừm… Hẳn là ăn rồi!”

Hồng Anh có chút không xác định. Nàng chỉ cần chăm sóc tiểu thư là được rồi, cũng không có rảnh rỗi mà đi quản nhiều tướng sĩ như vậy.

Tần Mộ Dao nhắm mắt, đột nhiên đứng dậy đi về phía cửa.

“Tiểu thư, người còn chưa ăn mà?”

Hồng Anh lo lắng hét lớn.

Tần Mộ Dao dừng một bước.

“Muội ăn đi! Ta đi ra ngoài một lát!”

Lập tức choàng thêm một chiếc áo choàng, đi ra khỏi phòng.

Hồng Anh vừa nghe, nào dám ăn trước, lập tức đi theo.

Tần Mộ Dao đi tới nơi mà Thành chủ chuẩn bị cho các quân sĩ.

Nàng tới đúng lúc, đúng giờ dùng cơm. Các tướng sĩ đều ngồi dưới đất, tay bưng bát, trên mặt đều tươi cười, giống như thứ bọn họ ăn là mỹ thực vậy.

Nhìn thấy Tần Mộ Dao, đều lập tức đứng dậy. Đang muốn hành lễ, Tần Mộ Dao lập tức ngăn cản, bảo bọn họ tiếp tục ăn!

Tần Mộ Dao xem qua, phát hiện trong chén của bọn họ chỉ có mì nước mà thôi.

“Thấy các ngươi ăn vui vẻ như vậy, Khúc Phong, còn thừa không? Cho ta một chén đi! Ta cũng còn chưa ăn!”

Tần Mộ Dao cao giọng nói.

Trên thực tế, hôm nay nàng muốn đến xem cuộc sống của các tướng sĩ, thuận tiện tự thể nghiệm một chút.

Nhưng lời của nàng lập tức khiến tất cả mọi người là cả kinh, nhìn nàng không biết nói gì.

Công chúa muốn ăn những thứ này sao?

Bọn họ có nghe nói, tiểu viện mà Công chúa ở, là bảo bối bốn mùa như xuân do Phò mã hao tổn bao tâm tư mới tìm được. Đồ Công chúa ăn, đều là những món ăn mỹ vị.

“Công chúa, người xem, việc này…”

Khuôn mặt Khúc Phong lộ vẻ khó xử. Đối với những tướng sĩ thì đây đều là mỹ thực, nhưng Công chúa…

“Sao vậy? Đã hết rồi sao?”

Tần Mộ Dao hơi hơi nhíu mi. Ánh mắt dừng trong một chiếc bát to.

Rõ ràng còn một nồi lớn đang đun nấu mà.

Khúc Phong lập tức có chút không biết làm sao. Trần Huyền lại lập tức múc cho Tần Mộ Dao một chén, bưng đến trước mặt Tần Mộ Dao.

“Còn, còn! Công chúa người muốn ăn bao nhiêu thì cứ ăn bấy nhiêu! Khúc Phong, đây là lỗi của ngươi. Ngày đó Công chúa dẫn chúng ta đánh một trận đẹp như vậy, Công chúa muốn ăn một chén mỳ mà ngươi cũng không cho sao?”

Lông mày Khúc Phong càng nhăn chặt.

Mà lúc này Tần Mộ Dao đã bắt đầu ăn. Nhưng vừa đưa vào miệng, thần sắc trên mặt lập tức cứng đờ. Nàng nghĩ các tướng sĩ ăn vui vẻ như vậy, nhất định là cực kỳ ngon. Nhưng, vừa thử mới biết được là nhạt nhẽo vô vị.

Khúc Phong không chớp mắt nhìn chằm chằm phản ứng của Tần Mộ Dao. Lúc nhìn thấy thần sắc trên mặt nàng biến đổi, trong lòng đột nhiên cả kinh. Thầm oán liếc mắt nhìn Trần Huyền một cái.

Giờ thì tốt rồi. Hắn đã nói, Công chúa sao có thể ăn những thứ thô ráp như vậy chứ?

Đang muốn mở miệng nói gì đó, lại nghe thấy Tần Mộ Dao mở miệng.

“Khúc Phó tướng, ngày thường các tướng sĩ đều ăn như thế này à?”

Ánh mắt Tần Mộ Dao quét qua những binh lính đang ăn lấy ăn để, trong mắt xẹt qua một chút thương tiếc.

Khúc Phong im lặng một lát. Biết ở trước mặt Công chúa không thể nói dối, lập tức đáp:

“Ngày thường chỉ ăn một ít lương khô cho đỡ đói. Dù sao thì những loại mì như thế này đi ra bên ngoài hành quân mang theo không tiện!”



“Thật sao?”

Thì ra là thế, khó trách bọn họ ăn ngon như vậy!

Tần Mộ Dao tiếp tục húp một ngụm vào miệng.

Hành quân bên ngoài, mang theo không tiện? Nếu như có thể tạo ra thứ gì có thể tiện mang theo thì không phải là bọn họ có thể thường xuyên được ăn ngon hay sao?

Đột nhiên, ánh sáng trong mắt nàng chợt lóe. Trong mắt xẹt qua một tia sáng trong suốt. Nhanh chóng nhét cái bát trở lại tay Trần Huyền, lập tức xoay người rời đi.

Nghĩ đến tư tưởng trong đầu, bước chân Tần Mộ Dao càng thêm vội vàng. Sau khi trở lại phòng, lập tức lấy giấy bút, viết sơ sơ phương pháp chế tác, sau đó lại đi vòng đến chỗ các tướng sĩ đang ở.

Khúc Phong đang giáo huấn Trần Huyền về chuyện vừa rồi. Trần Huyền nghĩ đến sắc mặt vừa rồi của Công chúa, tự thấy đuối lý, cũng không phản bác, yên lặng lắng nghe.

Khi bọn hắn nhìn thấy Tần Mộ Dao với vẻ mặt tươi cười lại xuất hiện ở đây, trong lòng đều cả kinh, nhanh chóng tiến ra đón. Còn chưa kịp mở miệng, Tần Mộ Dao đã nhét tờ giấy vào trong tay Khúc Phong.

“Ngươi cầm cái này, bảo đầu bếp làm thử một lần, xem có thể thành công hay không. Nếu có thành quả, về sau cho dù đang hành quân trên đường, cũng có thể tùy ý ăn mì!”

Tần Mộ Dao dặn dò. Không chỉ có vậy, nàng còn viết cả công thức chế tác gia vị, hương vị chắc hẳn là sẽ ngon hơn so với những thứ họ đang ăn bây giờ.

Khúc Phong mở ra nhìn, lông mày không khỏi nhíu vào nhau. Nhưng không bao lâu, trên mặt hắn lại nở rộ hưng phấn tươi cười. Nếu dựa theo cách làm như vậy, thế thì cũng không khó mang theo!

“Vâng, thuộc hạ tuân mệnh!”

Khúc Phong có chút kích động nhìn Tần Mộ Dao.

Cuối cùng thì trong đầu óc của Công chúa có những suy nghĩ gì? Vì sao luôn luôn có nhiều điều đáng ngạc nhiên như vậy? Trong lòng xẹt qua một chút kiên định.

Hắn nhất định phải nhanh chóng cho người làm thử thứ này mới được.

Nghĩ đến đây, cầm lấy giấy, vội vàng rời đi.

Trần Huyền từ đầu đến cuối vẫn chưa hiểu chuyện gì. Nhìn dáng vẻ kích động của Khúc Phong.

Cuối cùng thì Công chúa đã cho hắn cái gì vậy?

***

Gió lạnh gào thét. Tướng sĩ Tây Nhạc quốc bị nhốt ở khe hẹp đã hai ngày hai đêm, lúc này đã chật vật không chịu nổi. Lương thảo đã hết từ một ngày trước. Bọn họ cũng đã mấy lần cố thông đường ra, nhưng, tuyết đọng chất cao ngất như núi, bọn họ không thể làm gì được.

Lâm Sở đứng trong gió lạnh. Dường như lúc này hắn đã không còn vẻ hăng hái ngày trước, trên mặt mang theo tia mỏi mệt.

Hai ngày nay, hắn chẳng những chịu sự tra tấn ác liệt của hoàn cảnh, mà sự đả kích trong lòng cũng vô cùng mạnh mẽ.

Càng nghĩ hắn càng không thể khẳng định được người đứng đằng sau là ai. Không phải hắn không nghĩ đến khả năng đó là Tần Mộ Dao, nhưng, trong tiềm thức, hắn kháng cự đáp án này.

Hắn đường đường là Chiến Thần Tây Nhạc quốc bách chiến bách thắng, thiếu niên Tướng quân nổi tiếng xa gần. Trong mắt dân chúng và các tướng sĩ, hắn là một Chiến Thần. Sao có thể dễ dàng chấp nhận chuyện mình bị bại dưới tay một nữ nhân!

Hơn nữa, ngay cả chuyện nữ nhân kia trông thế nào hắn cũng không biết!

Hít thở một hơi thật sâu, Lâm Sở nắm chặt nắm đấm, dường như đang kìm chế cái gì.

Tần Mộ Dao?

Trong lòng Lâm Sở thầm gọi cái tên này.

Cuối cùng thì người đứng sau là ai, có phải ngươi không? Vì sao sau khi vây khốn hắn lại không hiện thân? Nàng khinh thường Lâm Sở hắn sao?

Nghĩ đến đây, sự tức giận tích tụ trong lòng Lâm Sở càng thêm nồng đậm.

Mà lúc này, ở phía trên vách núi, Tần Mộ Dao ngồi trên chiến mã. Gió lạnh thổi vào cổ áo của nàng, khiến nàng không khỏi run rẩy.

Thật sự là rất lạnh! Không biết hai ngày qua Lâm Sở đã chịu đựng thế nào!

Trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua một chút giảo hoạt, rút kính viễn vọng được mài bằng ngọc lưu ly, nhìn bóng dáng trên lưng ngựa. Dường như lúc này hắn vẫn có tinh thần hơn so với tưởng tượng của nàng. Quả nhiên không hổ là Chiến Thần Tướng quân của Tây Nhạc quốc.

Nhưng mà…

Nàng lại không hy vọng nhìn thấy Lâm Sở như vậy. Đương nhiên hắn càng chật vật, càng có thể giải được mối hận trong lòng nàng. Ai bảo hắn không có việc gì không trở về nhà sinh hài tử, lại chạy tới tấn công Bắc Tĩnh quốc của nàng, làm hại nàng không thể không cách xa Thiếu Khanh!

Nghĩ đến đây, Trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua một chút ngoan lịch.

“Thanh Lam, đưa cung tên đây!”

Thanh Lam đưa cung tên đang cầm trong tay cho Tần Mộ Dao. Trong mắt Thương Kì Nhiên xẹt qua một chút sâu thẳm.

Dao Nhi muốn làm gì?

Ánh mắt những người khác cũng đều tập trung ở trên người Tần Mộ Dao.

Dưới ánh mắt của mọi người, Tần Mộ Dao giơ cung tên lên, tì vào tay, nhắm về phía khe hẹp, nhẹ nhàng buông dây cung. ‘Chíu’ một tiếng, một mũi tên sắc bén phá tan gió lạnh, bắn thẳng về phía một người trong khe hẹp.

Trong khe hẹp, Lâm Sở bất ngờ không kịp phòng. Cảm giác được trên đùi truyền đến một trận đau đớn kịch liệt. Cúi đầu thì thấy một mũi tên cắm ở trên đùi, máu tươi lập tức chảy đầm đìa.

Lâm Sở vội ôm vết thương, theo phương hướng nhìn về phía trên vách núi đen, lập tức gặp một đôi mắt cơ trí tinh tường.

“Ôi! Không tốt. Không bắn trúng rồi!”

Tần Mộ Dao thở dài một tiếng, ngữ khí mang theo một tia đáng tiếc.

“Công chúa, không phải định bắn vào đùi Lâm Sở sao?”

Hồng Anh đưa ra nghi vấn.

Vẻ mặt những người khác cũng nghi hoặc. Bọn họ đang muốn ca ngợi thân thủ tốt của Công chúa đây! Nhưng, Công chúa thở dài một tiếng như vậy khiến lời trong miệng bọn họ liền thu trở lại, không khỏi hai mặt nhìn nhau.

Tần Mộ Dao quăng cung tên trả cho Thanh Lam.

Không phải nàng muốn bắn Lâm Sở, mà chỉ muốn bắn vào con ngựa dưới thân Lâm Sở mà thôi.

Tề Duệ làm cho Hiên Viên Hồng ngã ngựa, bị hủy hai chân. Đương nhiên nàng phải cho người ta nếm thử cảm giác bị ngã ngựa nó thế nào!

Trong mắt xẹt qua một vệt tối tăm. Cảm nhận được ánh mắt chăm chú của Lâm Sở, Tần Mộ Dao cho ngựa tiến lên từng bước, lớn mật đối chọi lại với ánh mắt của hắn, ẩn ẩn mang theo một tia khiêu khích và khinh thường.

“Lâm Tướng quân, đã nghe thấy đại danh Lâm Tướng quân từ lâu, hôm nay mới gặp. Quả nhiên là không giống bình thường!”

Tần Mộ Dao cố ý nói như vậy.

Lâm Sở nghe lời nói châm chọc của nàng, trong lòng ngẩn ra, ánh mắt trở nên sâu thẳm.

“Ngươi… chính là Công chúa Bắc Tĩnh quốc? Tần Mộ Dao?”

Lâm Sở nhìn nàng.

Đây là Tần Mộ Dao sao? Nàng mặc một thân quân phục, anh khí vô cùng, cả người tản ra khí phách, cho dù là cách khá xa, hắn cũng cảm nhận được. Vừa nhìn nữ nhân trước mắt đã lập tức làm đảo lộn hết nhận thức từ trước đến nay của hắn về Tần Mộ Dao.

Hắn tưởng, nữ nhân khiến Mạc Thiếu Khanh và Tề Duệ trở mặt thành thù, không tiếc bất cứ cái gì, hẳn là một nữ nhân yêu mị đến tận xương. Nhưng trên thân thể nàng lại tản ra một cảm giác thanh khiết, khiến hắn cũng không khỏi giật mình.

Nữ nhân này… không hề đơn giản!

“Không. Nếu là ở trên chiến trường, ta chính là Tướng quân. Lâm Tướng quân hãy nhớ cho kĩ!”

Tần Mộ Dao giương khóe miệng, dường như không đồng ý với việc hắn coi nàng là Công chúa.

Thân thể Lâm Sở đột nhiên ngẩn ra. Sự đau đớn trên đùi trở nên kịch liệt. Phút chốc ánh mắt trở nên sắc bén:

“Hai ngày trước, người nọ là ngươi?”

Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng, sự thật đã xảy ra trước mắt. Tần Mộ Dao, ngươi có biết, ngươi khiến ta lần đầu tiên nếm mùi thất bại, lại còn thua thảm như vậy!

“Hai ngày trước?”

Tần Mộ Dao ra vẻ tự hỏi, lập tức gật gật đầu, nhìn Lâm Sở.

“Ừ, hai ngày trước, quả thật ta đã ở đây, cho nên mới biết Lâm Sở Tướng quân bị vây ở chỗ này. Thế nào? Hai ngày hai đêm, Lâm Sở Tướng quân đã quen với thời tiết Bắc Tĩnh quốc chưa?”

Tần Mộ Dao cười khẽ trong lòng, không trả lời thẳng câu hỏi của hắn. Câu trả lời của nàng còn gây đả kích hơn so với trả lời thẳng Lâm Sở!

Thiếu niên Tướng quân phải không? Chiến Thần Tây Nhạc phải không?

Nàng muốn hủy sự tự cao tự đại của hắn!

“Ngươi…”

Lâm Sở chịu đựng đau đớn, nghiến răng nghiến lợi. Lúc này hắn hận không thể gϊếŧ chết nữ nhân kia!

“Lâm Sở Tướng quân muốn nói cái gì cứ nói đừng ngại. Nhưng mà, ta xin khuyên Lâm Tướng quân một câu. Tác chiến ở Bắc Tĩnh quốc, ngươi sẽ không chiếm được ưu thế đâu! Ít nhất ở trong tay Tần Mộ Dao ta, sẽ không chiếm được một chút ưu thế! Đây chính là lễ gặp mặt nho nhỏ ta tặng cho ngươi. Ngươi là người thông minh, nếu biết tiến lui, thì nên lập tức rút khỏi Bắc Tĩnh quốc, miễn cho thương vong tất yếu!”

Tần Mộ Dao cao giọng nói.

Lâm Sở cũng có thể hiểu được, nếu hai ngày trước mà nàng không hạ thủ lưu tình, hiện tại bọn họ sẽ chẳng có cơ hội mà đối mặt nói chuyện thế này. Bọn hắn sớm đã thành một đống thi thể bị mai táng trong tuyết.

Tâm thần Lâm Sở ngẩn ra. Nghĩ đến chuyện xảy ra hai đêm trước, lúc này trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi. Nếu tiếng trống cứ tiếp tục vang lên một chút nữa thì hắn và các tướng sĩ đã mất mạng. Hiện tại bọn họ bị nhốt trong này, các tướng sĩ đã đói đến nỗi ngực dán vào lưng, càng đừng nói có sức chiến đấu gì đó.

Chỉ cần Tần Mộ Dao nguyện ý, nàng hoàn toàn có thể tái diễn lại tình trạng của hai ngày trước!

Hiện tại nữ nhân này đang nắm giữ trong tay tính mạng của toàn bộ quân đội bọn họ!

“Ý của Tướng quân là chỉ cần ta đáp ứng mang binh rời khỏi Bắc Tĩnh quốc, ngươi sẽ để ta và các tướng sĩ của ta ra khỏi nơi này?”

Trong mắt Lâm Sở xẹt qua một chút sâu thẳm, thử hỏi.

Tần Mộ Dao cười nhưng không nói. Hai người tiến lên một chút, bốn mắt giao nhau, dường như đang đấu mắt với nhau.

“Tướng quân, ngươi cũng biết, mặc dù ta đồng ý triệt binh, Duệ Vương gia cũng sẽ không đồng ý!”

Lâm Sở đột nhiên thu hồi ánh mắt. Nhắm mắt lại, ánh sáng lóe lên.

Thân hình Tần Mộ Dao chấn động. Trong đầu hiện ra bóng dáng Tề Duệ.

Nam nhân đó sao?

Nàng không hiểu. Mình đã thành thân, hắn cần gì cứ phải níu lấy nàng không buông?

Hắn nghĩ rằng khơi mào chiến tranh, có thể đủ thay đổi cái gì sao? Tề Duệ cơ trí, nhưng trong chuyện này lại có vẻ vô cùng ngây thơ.

Lâm Sở nhận thấy phản ứng của nàng, trong mắt xẹt qua một chút đắc ý.

“Ta có thể đáp ứng ngươi, ta sẽ hết sức khuyên can Tề Duệ. Nhưng các tướng sĩ của ta…”

Nói tới đây, Lâm Sở cố ý nhìn lướt qua các tướng sĩ. Đang muốn nói tiếp, lại bị một trận cười khẽ của Tần Mộ Dao ngắt ngang.

“Lâm Tướng quân, ta không phải tiểu hài tử ba tuổi. Ngươi sẽ hết sức khuyên can, nhưng quyền quyết định ở trong tay Tề Duệ. Ta thay đổi chủ ý. Thay vì để ngươi đi khuyên hắn, còn không bằng tự ta đuổi hắn đi! Có lẽ, ngươi có thể trở thành lợi thế của ta!”

Trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua một chút lợi hại.

Tề Duệ phải không?

Nàng vô cùng chờ mong lúc hai người gặp mặt. Không biết, trên chiến trường liệu hắn có thể hạ quyết tâm tiêu diệt nàng hay không?

“Ngươi…”

Lông mày Lâm sở nhíu chặt, không biết nói gì nhìn Tần Mộ Dao.

Vốn tưởng rằng mình có thể được lợi, nhưng, nàng lại đột nhiên phá vỡ cơ hội của hắn. Hắn lập tức phát hiện, mình không thể dùng lẽ thường để đánh giá ý tưởng của nữ nhân này. Trong lòng xẹt qua một chút chua xót.

Nữ nhân có thể dùng âm thanh để đánh thắng hắn thì sẽ không đơn giản thả hắn đi đâu! Không phải sao?

Nhìn nữ nhân tuyệt sắc ngồi trên lưng ngựa.

Nữ nhân như vậy, quả thật có thể khiến người ta điên cuồng muốn chiếm hữu. Khó trách Tề Duệ vì nàng mà liều lĩnh, Mạc Thiếu Khanh vì nàng, mà chuyển cả gia đình sản nghiệp đến Bắc Tĩnh quốc!

Chỉ có điều, hắn rất ngạc nhiên. Cuối cùng thì ‘lợi thế’ trong miệng Tần Mộ Dao là có ý gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play