“Dao Nhi, mặc kệ người khác xinh đẹp đến bao nhiêu, ta cũng chỉ yêu mình nàng!”

Trong phòng, một phen kí©Ꮒ ŧìиᏂ vừa mới ngừng lại, hai phu thê lẳng lặng tựa vào nhau. Bên ngoài gió lạnh gào thét, nhưng, lúc này hai người lại dùng thân thể để sưởi ấm cho nhau, không hề cảm thấy giá lạnh bên ngoài.

“Ừm?”

Tần Mộ Dao không khỏi nhíu mày, hơi thở dường như còn có chút không cân xứng.

Hài tử càng ngày càng lớn, nàng liền cảm thấy đặc biệt dễ dàng mệt mỏi. Hay là… Mạc Thiếu Khanh quá mức cố gắng?

Nghĩ đến sự ngọt ngào vừa rồi của hai người, trong lòng Tần Mộ Dao không khỏi xẹt qua một tia ấm áp.

Chỉ có điều, sao Thiếu Khanh lại đột ngột thổ lộ với nàng như vậy?

Đột nhiên ánh mắt chợt lóe, nghĩ đến chuyện vừa rồi hai người đàm luận. Câu hỏi của mình đưa ra, hắn còn chưa trả lời thì đã bị trận kí©Ꮒ ŧìиᏂ này thay thế.

Đây là hắn đang trả lời mình sao?

“Thật không?”

Tần Mộ Dao ngẩng lên.

Từ góc độ của nàng có thể nhìn thấy khuôn mặt hoàn mỹ của Mạc Thiếu Khanh. Nàng phát hiện, dường như Mạc Thiếu Khanh càng ngày càng có hương vị. Nàng còn nhớ rõ lúc ban đầu, ấn tượng của mình với hắn đó là lúc nào trên mặt hắn cũng mang vẻ tươi cười. Nhưng chỉ có điều vẻ tươi cười kia lại ngăn người ta cách xa ngoài ngàn dặn. Ngẫu nhiên nhìn thấy một ánh mắt khôn khéo thì cũng sẽ khiến người ta cảm thấy hắn là một con hồ ly giảo hoạt không hơn không kém.

Không biết bắt đầu từ khi nào, nàng nhìn thấy trong mắt hắn có tình cảm chân chính, đã giảm bớt đi sự đề phòng, tăng thêm vài phần chân thành.

Càng về sau, nàng lại càng có thể cảm nhận được ánh mắt hắn, càng thêm có thể cảm nhận được hắn chú ý và ái mộ mình.

“Đương nhiên là thật! Không được hoài nghi ta!”

Bàn tay ôm bả vai nàng của Mạc Thiếu Khanh lại nắm thật chặt.

Dao Nhi ghen là một chuyện, còn việc tin tưởng mình hay không lại là chuyện nghiêm trọng hơn nhiều.

“Không phải ta hoài nghi chàng. Chàng không thích người ta, chẳng may người ta thích chàng thì phải làm sao đây?”

Tay Tần Mộ Dao bắt đầu làm chuyện xấu trên người hắn. Nhớ tới ánh mắt của Vũ Văn Cẩn nhìn Mạc Thiếu Khanh hôm nay, trong lòng nàng vẫn có chút không vui.

Mạc Thiếu Khanh vĩ đại như vậy, khó tránh khỏi có nữ nhân thích. Người có thể nhìn thấy sự tốt đẹp của Mạc Thiếu Khanh sẽ không chỉ có một mình nàng, không phải sao?

Ít nhất cứ nhìn Vũ Văn Cẩn là thấy!

“Vậy… Dao Nhi nói phải làm sao đây?”

Trong mắt Mạc Thiếu Khanh xẹt qua một tia sáng, nhìn nàng trêu chọc.

Hắn chỉ có thể xác định mình chỉ yêu một mình Dao Nhi. Hắn cũng không có năng lực khống chế tư tưởng của người khác.

“Làm sao bây giờ? Để ta nghĩ xem.”

Tần Mộ Dao sờ sờ cằm, dáng vẻ ra vẻ tự hỏi. Trong đầu hiện ra hình ảnh một nữ nhân bụng lớn, đứng ở bên cạnh mình và trượng phu của mình. Mà nàng ta lại không ngừng liếc mắt đưa tìnhvới trượng phu của mình… thân thể không khỏi xẹt qua một đợt lạnh run.

Tần Mộ Dao theo bản năng lắc đầu.

Điều này không thể xảy ra được!

Nhất định phải đề phòng cho chuyện chưa xảy ra!

Chỉ có điều phải đề phòng thế nào?

Như có chút đăm chiêu đánh giá khuôn mặt anh tuấn của Mạc Thiếu Khanh, loay hoay một lúc trên khuôn mặt hắn, khi thì lắc đầu, lúc lại gật đầu.

Mạc Thiếu Khanh nhìn hành động của tiểu thê tử, trong mắt xẹt qua một chút hứng thú.

Dao Nhi đang muốn làm gì?

Nhưng, hắn lại thức thời không hỏi ra, chỉ mạnh dạn thừa nhận sự ngắm nghía của nàng. Trong lòng hắn cũng ngầm có chờ mong.

Cuối cùng thì Dao Nhi ngắm nghía hắn như vậy để làm gì!

“Ừ! Cứ làm thế này đi!”

Tần Mộ Dao đột nhiên vừa lòng gật đầu kêu lên, hưng phấn in lên môi Mạc Thiếu Khanh một nụ hôn triền miên đến xót xa.

Mạc Thiếu Khanh là của nàng… Không, phải nói bọn họ là của nhau, không cho ai vọng tưởng chen ngang vào giữa!

Trong mắt xẹt qua một chút kiên định. Tần Mộ Dao ôm chặt thắt lưng Mạc Thiếu Khanh.

“Dao Nhi, nàng còn chưa nói cho ta biết cuối cùng chuyện nàng bị sảy thai là như thế nào?”

Đỉnh đầu vang lên giọng nói ôn hòa của Thiếu Khanh. Câu hỏi này vẫn xoay quanh trong đầu Mạc Thiếu Khanh.

Nhất định sẽ không vô duyên vô cớ lại truyền ra tin tức nàng sảy thai. Dao Nhi nhất định là đã làm gì đó!

“Chuyện sảy thai?”

Tần Mộ Dao hơi hơi nhíu mi.

Nghĩ tới Tề Duệ, sắc mặt không khỏi âm trầm. Nhưng chỉ trong giây lát, lại khôi phục như thường.

“Sau khi Tề Duệ biết ta mang hài tử của chàng, định xoá bỏ hài tử… Tề Duệ hắn hận chàng!”

Nói tới đây, Tần Mộ Dao dừng một chút, cảm giác được cánh tay ôm mình lại chặt thêm vài phần.

Làm sao Mạc Thiếu Khanh có thể không biết Tề Duệ hận hắn? Trên thực tế, không phải hắn ta hận hắn! Mà là hận hắn chiếm được Dao Nhi! Đến ngay cả hài tử của mình và Dao Nhi hắn ta cũng không tha sao?

Chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ kinh hồn táng đảm của Dao Nhi lúc ở bên cạnh Tề Duệ, trong lòng Mạc Thiếu Khanh xẹt qua một chút thương xót.

May mắn là Dao Nhi và hài tử đều vô sự, bằng không, hắn nhất định sẽ không tha thứ cho mình!

“Đêm đó hắn uống rượu…”

Ánh mắt Tần Mộ Dao lóe lóe, cứ nghĩ đến tình hình tối hôm đó, trong lòng Tần Mộ Dao lại nhịn không được mà run rẩy, vội vàng thoát khỏi tâm trạng sợ hãi, Tần Mộ Dao tiếp tục nói:

“Vì để hắn không thể gây thương tổn cho hài tử, cho nên ta và Yên Nhi đã diễn một màn kịch, thiết kế chuyện sảy thai… . Chàng biết không, Tề Duệ hắn thật sự tin rằng hắn đã hủy hài tử trong bụng ta, lại còn gây thương tổn cho ta, cho nên rất tự trách.”

Tần Mộ Dao nghĩ đến vẻ mặt lúc đó của Tề Duệ, khóe miệng không khỏi giương lên một chút ý cười.

Cuối cùng thì nàng vẫn cứ là người thắng a! Chẳng những bảo vệ hài tử, còn trốn thoát thành công.

“Tề Duệ hắn… có vài phần chân tình với nàng!”

Cằm Mạc Thiếu Khanh dụi dụi vào mái tóc đen của Tần Mộ Dao.

Sở dĩ Tề Duệ tin tưởng như vậy, có lẽ chỉ bởi vì yêu nàng đi! Với sự khôn khéo của Tề Duệ, muốn gạt được hắn cũng không phải là một chuyện dễ dàng!

Nghe được lời nói của hắn, Tần Mộ Dao không khỏi nhíu nhíu mày, ngẩng đầu nhìn hắn.

“Hắn chân tình với ta, chàng sẽ không tặng ta cho hắn chứ?”

Ngữ khí bá đạo khiến người ta run sợ.

“Nhưng ta lại là toàn bộ chân tình dành cho nàng!”

Lồng ngực Mạc Thiếu Khanh chấn động, cười khẽ ra tiếng.

Sao hắn có thể tặng Dao Nhi cho hắn ta được chứ. Không phải Dao Nhi là sinh mệnh của hắn sao? Hơn nữa, không phải Dao Nhi thương hắn sao? Giữa tình yêu của bọn họ sẽ không có chỗ để bước lùi lại!

Tần Mộ Dao vừa lòng nở nụ cười. Nàng không chút nghi ngờ gì về sự chân tình của nam nhân này với mình!

“Vậy nàng làm thế nào để khiến hắn đưa nàng đi ra?”

Mạc Thiếu Khanh lại hỏi.

Với cá tính của Tề Duệ, hắn nghĩ nếu không giao tranh một trận thì sẽ không có cách nào thành công đoạt lại Dao Nhi. Nhưng ai ngờ, không chỉ không giao tranh, ngược lại lại còn thuận lợi gặp được Dao Nhi theo cách đó.

Trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua một chút cao thâm.

“Này còn phải ít nhiều nhờ Vũ Văn Cẩn!”

Nếu không nhờ Vũ Văn Cẩn, nàng cũng không biết cách sử dụng ‘độc nương tử’!

Tần Mộ Dao tinh tế nói cho hắn, mình đã làm ‘chuyện tốt’ gì với Tề Duệ.

Nghe vậy trong lòng Mạc Thiếu Khanh không khỏi khen ngợi không thôi. Sao hắn lại quên mất thê tử của mình là người như thế nào chứ! Với trí tuệ của Dao Nhi, mặc dù trong hoàn cảnh nguy hiểm cũng sẽ không rơi vào đường cùng, không phải sao?

Nhưng mà…

“Dao Nhi, về sau không được để xảy ra nguy hiểm!”

Mạc Thiếu Khanh ôm chặt Tần Mộ Dao.

Mặc dù cuối cùng đã hóa giải được nguy hiểm, nhưng hắn cũng không thể chịu nổi việc lo lắng cho Dao Nhi.

Tần Mộ Dao cảm nhận được tâm tình của hắn, ở trong lòng hắn, gật gật đầu. Nhẹ tay vỗ về vùng bụng vẫn bằng phẳng như trước, cảm thụ được nơi đó đang nuôi dưỡng một tiểu sinh mệnh, khóe miệng dâng lên một chút ý cười hạnh phúc.

Gió tuyết đã dần dần ngừng lại. Dường như ngày mai sẽ là một ngày sáng sủa!

Hôm sau, lúc Mạc Thiếu Khanh xuất hiện ở trước mặt mọi người, tất cả mọi người nhịn không được mà kinh ngạc, đến ngay cả hai người Trần Huyền và Khúc Phong cũng đều cười toe toét.

Đây là tình huống gì vậy?

Hai người nhìn thoáng qua Hồng Anh và Thanh Lam để tìm kiếm, nhưng, đến ngay cả Thanh Lam và Hồng Anh cũng không biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?

“Các ngươi đều làm sao vậy? Ánh mắt rút gân sao?”

Tần Mộ Dao được Mạc Thiếu Khanh ôm đi ra, đặt thật cẩn thận lên trên ghế mềm. Sự thân mật của hai người vốn đã khiến mọi người quen mắt, cho nên Tần Mộ Dao cũng không kiêng dè hoặc là ngượng ngùng, lớn mật hưởng thụ sự quan tâm cẩn thận của Mạc Thiếu Khanh.

Nhìn phản ứng của mấy người, ánh mắt chớp động.

“Này… Cách ăn mặc của Phò mã… Thật sự là đặc biệt a! Phải, đặc biệt, chính là đặc biệt, ha ha…”

Trần Huyền cố gắng tìm kiếm từ ngữ thích hợp để hình dung, cười gượng gãi gãi đầu.

Tần Mộ Dao nhắm mắt, nhợt nhạt uống một ngụm trà, nhướn mi mắt, nhìn vài người trong viện.

“Hả? Ngươi nói xem, đặc biệt thế nào?”

Tầm mắt bốn người đều dừng ở trên người Mạc Thiếu Khanh.

Lúc này hắn mặc một bộ y phục đơn giản, dường như mang theo vài phần hỗn độn, hoàn toàn đã không còn vẻ tao nhã xưa nay, mái tóc hơi rối khiến thoạt nhìn hắn có vài phần thô kệch của người Bắc Tĩnh quốc. Tuy rằng như vậy thì Mạc Thiếu Khanh vẫn không hề giảm bớt đi mị lực, nhưng, vừa nhìn thấy hắn khác biệt quá lớn khiến bọn họ chưa thể thích ứng được ngay.

Mạc Thiếu Khanh thừa nhận sự đánh giá của bọn họ.

Sáng nay vừa tỉnh dậy, Dao Nhi liền chọn y phục cho hắn rồi tiến hành sự ‘cải tạo’ của nàng. Hắn không thèm để ý đến vẻ bề ngoài của mình, nhìn thấy Dao Nhi vừa lòng gật đầu, cũng liền để mặc Dao Nhi.

Chỉ cần Dao Nhi thích là được rồi!

“Đặc biệt thế nào… đặc biệt thế nào?”

Dường như Trần Huyền gặp phải một câu hỏi khó. Hắn vốn là một người thô kệch, ngay lập tức bảo hắn phải tìm từ để nói là đặc biệt thế nào thì quả thật là có chút khó xử.

Tần Mộ Dao thấy dáng vẻ của hắn, cũng không trách cứ, trong mắt chỉ xẹt qua một tia sáng.

“Các ngươi thích cách ăn mặc trước đây hay là hiện tại?”

“Cách nào cũng đều đẹp, một cách thì thô hào, một cách thì dịu dàng nho nhã, cũng đều có một phen phong vị.”

Khúc Phong nghĩ trước nghĩ sau, nói ra ý nghĩ của mình. Đến ngay cả hắn cũng thấy ngạc nhiên.

Hắn vốn cứ nghĩ vẻ tao nhã của Mạc Thiếu Khanh là đặc sắc nhất, đồng thời cũng là tinh túy của mị lực của Phò mã. Nhưng hôm nay vừa thấy lại phát hiện Phò mã mang theo vài phần thô hào cũng đều khiến cho người ta đui mù. Vừa mới nhìn thấy cũng chưa kịp thích ứng.

Thần sắc trên mặt Tần Mộ Dao phút chốc trầm xuống.

Cái gì gọi là ‘cũng có một phen phong vị’? Nàng ‘tỉ mỉ’ trang điểm cho Mạc Thiếu Khanh như vậy không phải là muốn được nghe câu này!

Lại đảo mắt nhìn về phía Mạc Thiếu Khanh. Nàng cũng không khỏi đồng ý với lời nói của Khúc Phong. Trong lòng thở dài.

Xem ra với tư chất của Mạc Thiếu Khanh, nàng rất khó để che giấu được vẻ tao nhã của hắn!

Nhưng… cứ nghĩ đến ánh mắt Vũ Văn Cẩn nhìn Mạc Thiếu Khanh, trong lòng không khỏi căng thẳng.

Nàng chỉ có thể an ủi mình, Vũ Văn Cẩn thích Mạc Thiếu Khanh, là vì hắn khác biệt với nam nhân Bắc Tĩnh quốc, hoặc là, Vũ Văn Cẩn sẽ không thích Mạc Thiếu Khanh đã bị nàng ‘cải tạo’!

Tự mình an ủi một phen.

Đúng lúc này, bên ngoài viện truyền đến tiếng thông báo của thị vệ, nói là có một vị Vũ Văn cô nương cầu kiến. Trong lòng Tần Mộ Dao ngẩn ra.

Hôm qua Vũ Văn Cẩn mới nói sẽ đến chào hỏi, hôm nay đã tới rồi?

Vội vàng như vậy sao?

Như có như không nhìn thoáng qua Mạc Thiếu Khanh, vừa vặn gặp tầm mắt hắn. Tâm thần suy tư.

Nếu nam nhân này dùng ánh mắt như vậy mà nhìn người ta, sao lại chẳng khiến tất cả những nữ nhân nhìn thấy mê mệt kia chứ?

“Mời nàng ta vào đi!”

Tần Mộ Dao thản nhiên nói. Buông chén trà, đang định đứng lên, lại bị Mạc Thiếu Khanh ấn lại.



“Dao Nhi, nàng muốn làm gì thì cứ nói cho ta biết, ta sẽ giúp nàng. Đừng lộn xộn.”

Mạc Thiếu Khanh thân thiết nói.

Tuyết đọng trên đất từ tối qua, tuy rằng hắn đã ra lệnh quét dọn, còn phủ một chiếc chăn lên chỗ ngồi của Dao Nhi, nhưng, dường như hắn vẫn lo lắng.

Trong lòng Tần Mộ Dao xẹt qua một chút lo lắng, cười dịu dàng với hắn nhưng vẫn đứng dậy, ngồi lên đùi Mạc Thiếu Khanh, trong mắt xẹt qua một chút biến hoá kỳ lạ.

Lúc đó, Vũ Văn Cẩn vừa vặn bước vào cửa viện, nhìn thấy tư thế của hai người, trong lòng không khỏi ngẩn ra.

Bọn họ vẫn luôn ngọt ngào như vậy sao? Dường như Thiếu Khanh luôn thích ôm Mộ Dao tỷ tỷ thì phải!

Trong mắt xẹt qua một chút yêu thích và ngưỡng mộ, Vũ Văn Cẩn cố ý che giấu vẻ tùy tiện ngày thường, chậm rãi đến gần hai người.

Tần Mộ Dao vẫn chú ý vẻ mặt Vũ Văn Cẩn, hơi hơi nhắm mắt. Không biết sau khi Vũ Văn Cẩn đến gần, nhìn thấy vẻ ngoài có vẻ thô kệch của Mạc Thiếu Khanh thì sẽ có phản ứng gì? Trong lòng ngầm dâng lên một chút chờ mong.

Nàng hy vọng, Vũ Văn Cẩn vừa nhìn thấy Mạc Thiếu Khanh trước mắt liền nhíu mày. Như vậy về sau nàng sẽ biết nên làm gì!

Chỉ có điều, chuyện nàng đoán trước chỉ đúng một nửa chứ không đúng hoàn toàn.

Lúc Vũ Văn Cẩn nhìn thấy cách ăn mặc của Mạc Thiếu Khanh, không khỏi nhíu mày.

Nam nhân trước mắt này dường như bớt đi vài phần nho nhã, tăng thêm vài phần thô kệch, nhưng mà… ánh sáng trong mắt hắn vẫn nhu hòa như trước, cho dù ăn mặc thô kệch nhưng lại tăng thêm vài phần mị lực. Trong mắt lập tức xẹt qua một chút kinh diễm.

Nàng mới phát hiện cho dù Thiếu Khanh ăn mặc như thế nào cũng đều mê người như vậy!

“Mộ Dao tỷ tỷ, đây là nhân sâm ngàn năm ta cố ý mang đến cho tỷ. Ngoại trừ hiệu thuốc bắc của ta, những nơi khác đều không có nhân sâm lâu năm như vậy đâu nha!”

Vũ Văn Cẩn hưng phấn nói.

Tuy rằng là nói chuyện với Tần Mộ Dao, nhưng tầm mắt lại vẫn dừng ở trên người Mạc Thiếu Khanh, giống như không có cách nào rời đi được.

“Khụ khụ… Cẩn Nhi thật có lòng.”

Sắc mặt Tần Mộ Dao hơi trầm xuống.

Dường như không giống như trong tưởng tượng của nàng. Nếu nàng không nhìn lầm, ánh mắt nữ nhân này càng sáng hơn thì phải?

Trong mắt xẹt qua một chút không vui, ánh mắt như có như không nhìn về phía Mạc Thiếu Khanh. Bàn tay đặt bên hông hắn theo bản năng khẽ nhéo Mạc Thiếu Khanh một cái.

“A… Dao Nhi, sao vậy?”

Mạc Thiếu Khanh giật mình, trong mắt tràn đầy quan tâm.

“Thiếu Khanh, chân của ta tê rần!”

Lông mày Tần Mộ Dao cau lại, dường như cực kỳ không thoải mái.

Lời vừa dứt, Mạc Thiếu Khanh không nói gì mà xoa chân cho Tần Mộ Dao. Cảm nhận được lực đạo dịu dàng của nam nhân, như có như không liếc qua sắc mặt cứng đờ của Vũ Văn Cẩn.

Tần Mộ Dao nhắm mắt, che khuất tia đắc ý vừa lóe lên.

“Đỡ chưa?”

Mạc Thiếu Khanh dịu dàng hỏi.

Thông minh như hắn, sao có thể không biết trong lòng Dao Nhi suy nghĩ cái gì. Hắn không phải đầu gỗ, hắn sớm đã phát hiện ra ánh mắt Vũ Văn Cẩn dán chặt lên người hắn. Mà liên tưởng đến câu hỏi tối hôm qua của Dao Nhi, lập tức liền hiểu được đã xảy ra chuyện gì!

Dao Nhi sợ Vũ Văn Cẩn thích mình mà quấn quít lấy mình sao?

Trong mắt xẹt qua một chút ý cười.

Hắn muốn nhìn vẻ bảo vệ mình của Dao Nhi mạnh mẽ đến đâu!

“Tốt lắm, Thiếu Khanh, chàng thật tốt với ta!”

Tần Mộ Dao vô cùng thân thiết nói, còn chủ động ôm cổ Mạc Thiếu Khanh, khiến mọi người trong viện có chút kinh ngạc.

Tuy rằng đã quen nhìn bọn họ ngọt ngào, nhưng, hôm nay Tần Mộ Dao thật là chủ động đó! Chuyện như vậy rất ít thấy.

“Tiểu thư, chúng ta thì không có gì, cẩn thận Vũ Văn tiểu thư nhìn lại chê cười. Người ta lần đầu tiên đến viện của chúng ta đấy!”

Hồng Anh trêu chọc nói. Nàng nhìn mặt Vũ Văn Cẩn đã cứng đờ rồi.

Vũ Văn Cẩn bối rối. Ánh yêu thích và ngưỡng mộ trong mắt vừa rồi đã mang theo vài phần ghen tị.

“Mộ Dao tỷ tỷ và Thiếu Khanh thật sự là khiến người ta hâm mộ a!”

Ánh mắt Tần Mộ Dao hơi đổi, cười nhưng không nói.

Nàng muốn để cho Vũ Văn Cẩn biết mình và Thiếu Khanh vô cùng ân ái. Thiếu Khanh là của Tần Mộ Dao nàng, người khác ở bên cạnh nhìn là được rồi, nhưng đừng nên có tâm tư gì đó không nên có!

“Cái tên Thiếu Khanh này a, với người khác thì luôn thản nhiên, nhưng đối với ta thì khác hẳn. Ta là thê tử hắn yêu nhất! Thiếu Khanh, chàng nói có phải hay không?”

Trên mặt Tần Mộ Dao dâng lên một chút ý cười, trong mắt khó nén ánh sáng như ngọc.

“Đương nhiên, ta chỉ đối xử khác biệt với mình nàng!”

Mạc Thiếu Khanh trìu mến ấn ấn cái mũi của nàng, khóe miệng nhếch lên độ cong càng lúc càng lớn.

Nếu thê tử đáng yêu của hắn muốn tuyên bố chủ quyền của mình trước mặt nữ nhân khác, đương nhiên hắn phải hết sức phối hợp rồi!

Sắc mặt Vũ Văn Cẩn càng ngày càng khó coi, nhìn về phía hai người ngọt ngào.

Chỉ đối xử khác biệt với Mộ Dao tỷ tỷ thôi sao?

Trong lòng như là bị bóp nghẹt, ánh mắt không cẩn thận dừng ở đôi nhẫn trên tay bọn họ, ánh mắt phút chốc căng thẳng.

Nhớ rõ ngày đó sau khi Mộ Dao tỷ tỷ đi rồi, Thiếu Khanh gần như đoạt lấy chiếc nhẫn kim cương kia trên tay mình, nói ‘không bán’, aiz! Đến cuối cùng vẫn là đeo trên tay Mộ Dao tỷ tỷ a!

“Thiếu Khanh, huynh có thể giúp ta đi xem hiệu buôn Mạc gia ở thành Tích Lan không?”

Vũ Văn Cẩn đột nhiên mở miệng. Torng lòng nàng có một cảm giác không muốn chịu thua.

Nếu ánh mắt của Mạc Thiếu Khanh đặt vào nàng, nàng sẽ tạo ra cơ hội để giành lấy ánh mắt của Mạc Thiếu Khanh. Như thế mới là Vũ Văn Cẩn nàng, không phải sao?

Nhẫn ở trên tay Mộ Dao tỷ tỷ, nàng có thể có được cái khác a!

Tần Mộ Dao khẽ nhíu mày.

Rõ ràng vừa rồi thấy dáng vẻ bị đả kích của Vũ Văn Cẩn, sao đột nhiên ý chí chiến đầu của nữ nhân này lại bị khơi dậy vậy nhỉ? Xem ra nàng đã xem thường Vũ Văn Cẩn!

Mạc Thiếu Khanh nhận thấy sắc mặt mơ hồ không vui của Tần Mộ Dao. Giống như nếu hắn đáp ứng, tiểu thê tử của hắn sẽ lập tức nổi bão vậy.

Ánh mắt hơi lóe lên, vẫn dán chặt lên người Tần Mộ Dao không rời, thản nhiên nói:

“Nếu Vũ Văn tiểu thư muốn xem hiệu buôn Mạc gia, ta có thể cho người dẫn đi xem, xin thứ cho ta muốn chăm sóc thê tử, không thể đi được.”

Mạc Thiếu Khanh trả lời, khiến Tần Mộ Dao vừa lòng gật gật đầu.

Thế này thì cũng không tệ lắm!

“Như vậy a… thế thì giờ ta sẽ không đi, về sau Thiếu Khanh có thời gian mới đi! Ta và Mộ Dao tỷ tỷ đã lâu không gặp, vừa vặn nói chuyện nhiều một chút!”

Trong mắt Vũ Văn Cẩn hiện lên một chút mất mát, nhưng lập tức lại nở rộ ra một chút tươi cười.

Nghe được giọng nói của Mạc Thiếu Khanh, thật giống như là gió xuân thổi vào trong lòng. Khó trách Mộ Dao tỷ tỷ lại thích ở gần Thiếu Khanh như vậy. Thì ra là thế!

Tần Mộ Dao lại nhíu mày, đang nghĩ phải làm thế nào để Mạc Thiếu Khanh tránh khỏi tầm mắt của Vũ Văn Cẩn, lại nghe thấy Vũ Văn Cẩn mở miệng.

“Mộ Dao tỷ tỷ, tiểu viện này của tỷ thật là lớn, ở thành Tích Lan ta còn chưa có chỗ ở đâu! Liệu có thể ở đây với tỷ một thời gian được không?”

Trong lòng Vũ Văn Cẩn tính toán.

Nếu được vào đây ở, như vậy nàng càng có thêm thời gian nhìn thấy Mạc Thiếu Khanh! Cũng sẽ có nhiều cơ hội để Thiếu Khanh nhìn thấy những mặt tốt đẹp của nàng!

Nghĩ như vậy, trong lòng liền càng thêm kích động.

“Cẩn Nhi muốn ở nơi này?”

Tần Mộ Dao thật không ngờ nàng ta lại có yêu cầu này. Sao nàng có thể để nàng ta vào đây ở được chứ. Rõ ràng biết nàng ta có ý với Mạc Thiếu Khanh, sao nàng có thể thả một nhân tố không an toàn vào đây được?

Nhắm mắt, Tần Mộ Dao nhấp một ngụm trà.

“Cẩn Nhi, muội đi ra ngoài một mình, đại ca của muội không lo lắng sao?”

“Đại ca của ta ước gì ta đi ra ngoài học hỏi đấy chứ!”

Nhắc tới Vũ Văn Hạo Thiên, dường như ngữ khí của Vũ Văn Cẩn thay đổi một chút, có thêm vài phần nhu hòa.

Nghĩ đến lòng ái mộ trước đây của mình với đại ca, cho đến tận lúc gặp Mạc Thiếu Khanh, nàng mới phát hiện ra, cảm tình với đại ca chỉ là không muốn xa rời và sùng bái mà thôi.

“Cẩn Nhi, ở nơi này thật thiệt thòi cho muội. Để ta bảo Thành chủ xem xem còn tiểu viện nào khác để cho muội ở không! Dù sao muội cũng là nữ tử chưa thành thân, ở cùng chúng ta cũng có chỗ không tiện.”

Tần Mộ Dao lấy tay khuỷu tay huých vào Mạc Thiếu Khanh, ý bảo hắn nói chuyện.

Hiểu ý Tần Mộ Dao, ánh mắt đang xem kịch vui của Mạc Thiếu Khanh lóe lóe.

“Dao Nhi nói đúng, phủ Thành chủ lớn như vậy, tìm một tiểu viện khác cũng là chuyện đơn giản. dù gì Vũ Văn tiểu thư cũng là muội muội của Thừa tướng đại nhân, không thể chịu thiệt thòi được!”

Chỉ một câu mà khiến tâm tình hai nữ nhân lập tức mâu thuẫn.

Tần Mộ Dao nhìn nhìn Mạc Thiếu Khanh. Tuy rằng Thiếu Khanh thuận theo ý của nàng, nhưng mà, nghe thấy hắn thốt ra lời ca ngợi Vũ Văn Cẩn, đặc biệt là đã biết Vũ Văn Cẩn như hổ đói rình mồi với Mạc Thiếu Khanh thì nàng càng thêm không vui.

Còn Vũ Văn Cẩn lại bởi vì Mạc Thiếu Khanh nói không thể thiệt thòi cho mình mà âm thầm cao hứng, đồng thời cũng bởi vì hắn không tán thành mình ở trong viện này mà cảm thấy mất mát.

Vẻ mặt Mạc Thiếu Khanh cao thâm nhìn sắc mặt Tần Mộ Dao, trong lòng như thể nở hoa. Nhìn thấy Dao Nhi tận lực muốn đuổi nữ nhân khác tránh xa mình khiến hắn thực sự thấy vô cùng ngọt ngào!

“Được, được rồi!”

Có thể vào ở trong phủ Thành chủ là tốt rồi! Ít nhất không phải là cũng ở gần Mạc Thiếu Khanh thêm một chút rồi sao?

Đột nhiên, ánh mắt Vũ Văn Cẩn dừng ở một cây cỏ màu đỏ, lập tức kinh hô:

“Ở đây sao lại có thể có ‘độc nương tử’?”

Vừa nói nàng đã vừa chạy đến bên cạnh cái chậu trồng cây cỏ đó.

Nàng thích chế độc, vừa thấy cây cỏ độc cực phẩm như vậy, liền lập tức quên mất mình muốn khắc chế thói quen tùy tiện trước mặt nam nhân mà mình thích, trong mắt phát ra ánh sáng hưng phấn.

Độc nương tử này ở vườn thuốc của mình cũng chỉ có hai cây, giờ lại tìm thấy ở đây có một cây nữa!

Tần Mộ Dao giật mình. Thấy Vũ Văn Cẩn đột nhiên biến hóa, cũng có chút không thích ứng kịp.

“Mộ Dao tỷ tỷ, cái này là của tỷ sao? Làm thế nào mà tỷ tìm được vậy?”

Vũ Văn Cẩn hưng phấn hỏi. Đột nhiên, lông mày của nàng nhíu lại. Rõ ràng phát hiện độc nương tử vốn có bốn nhánh lá, giờ lại chỉ còn hai nhánh lá.

“Mộ Dao tỷ tỷ, tỷ đã dùng độc này với ai rồi sao?”

Tần Mộ Dao hơi hơi giương khóe miệng lên.

“Trong lúc vô tình nhìn thấy, đã dùng lá của nó để khống chế hành động của một người mà thôi.”

Tần Mộ Dao thản nhiên nói.

Nhớ tới chuyện đã xảy ra với Tề Duệ trong quân doanh, trong mắt xẹt qua một tia sáng.

Đã mấy ngày trôi qua, không biết dược hiệu trên người Tề Duệ đã hết chưa.

Nàng không hề biết rằng, giờ phút này chẳng những dược hiệu trên người Tề Duệ không hề biến mất, ngược lại còn bị rơi vào một căn bệnh khác.

Vũ Văn Cẩn giật mình. Trong lòng nghĩ.

Lá cây này chẳng những có thể khống chế tâm trí con người, sau khi phát tác hết dược hiệu, người trúng độc còn có thể bị mắc những căn bệnh khác. Nàng cũng mới chỉ nghe sư phụ nói qua, cụ thể là bệnh gì thì sư phụ của nàng lại không nhắc đến.

“Liệu… có thể tặng nó cho muội được không?”

Trong mắt Vũ Văn Cẩn lóe lên ánh sáng chờ mong.

Nếu có thêm cây này nữa thì trong vườn thuốc của nàng sẽ có ba cây.

Nhìn ánh mắt của nàng, Tần Mộ Dao không có cách nào cự tuyệt. Nếu cây ‘độc nương tử’ này có thể di rời sự chú ý của Vũ Văn Cẩn với Mạc Thiếu Khanh, vậy thì sao nàng lại không vui vẻ mà làm chứ?

Nhưng mà, nghĩ đến biểu hiện vừa rồi Vũ Văn Cẩn, trong lòng nàng lại thở dài.

Cần phải xây đến cả tòa thành để ngăn chặn thì mới được mất.

Gật gật đầu với Vũ Văn Cẩn, lập tức Vũ Văn Cẩn kích động cầm lấy độc nương tử, như là chiếm được bảo bối quý giá nhất trên đời.

Vũ Văn Cẩn vào ở trong phủ Thành chủ, chỉ có điều, ở đó đến ngày thứ hai thì Tần Mộ Dao nhận được một tin tức.

Nam Khải quốc đột nhiên phát binh đánh Tây Nhạc quốc, nay đã thu hồi những thành trì quan trọng nhất của Nam Khải quốc.

Nam Cung Ly sau trận đại thắng gần đây, dưới sự ủng hộ của Hoàng huynh Nam Cung Tinh Nguyệt, đã lên ngôi Hoàng Đế.

Nay hai nước giao chiến, không có Lâm Sở, hơn nữa phần lớn binh lực đều tập trung ở Bắc Tĩnh quốc, Tây Nhạc quốc đã liên tiếp bại lui.

Đêm hôm đó, mấy phó tướng trong quân đội do Tề Duệ suất lĩnh đã quỳ xuống cầu kiến ở ngoài thành, nói hiện nay Tề Duệ đã hôn mê bất tỉnh, bọn họ nguyện ý dùng việc rút lui khỏi Bắc Tĩnh quốc để đổi lấy tự do cho Lâm Sở!



Tần Mộ Dao luôn mãi suy tư, nghĩ tới thiếu niên hơn mười bốn tuổi tên là Nam Cung Ly kia. Thật không ngờ hắn lại có năng lực lớn như vậy.

Tề Duệ hôn mê bất tỉnh, điều này khiến Tần Mộ Dao vô cùng giật mình. Nhưng mà, điều kiện mà bọn họ đưa ra cũng rất hấp dẫn. Chỉ cần quân đội rút lui khỏi Bắc Tĩnh quốc, bọn họ cũng có thể sớm quay lại thành Thương Lan.

Mặc dù có Mạc Thiếu Khanh ở bên cạnh, nhưng Tần Mộ Dao vẫn rất nhớ nhung tiểu viện trong Mạc phủ.

Hiện nay chỉ cần bọn họ khởi binh tiến công Tây Nhạc quốc thì cũng không khó giành thắng lợi. Tây Nhạc quốc hai mặt thụ địch, cứ theo xu thế này thì có thể dẫn đến khả năng mất nước.

Đang lúc Tần Mộ Dao và các phó tướng bàn bạc quyết sách, Bắc Tĩnh quốc lại truyền đến một tin tức động trời – Hoàng Hậu và Ngưng Sương Công chúa đồng thời mất tích, bệnh tình Hoàng Thượng nguy kịch!

Tần Mộ Dao nghe tin tức này, như bị sét đánh. Cứ nghĩ đến mẫu thân mất tích, nàng còn có chút hoảng.

Vì sao lại mất tích?

Lập tức nghĩ đến mẫu thân và Ngưng Sương đồng thời mất tích, nàng mơ hồ liền hiểu được.

Việc này chắc chắn có liên quan đến Ngưng Sương. Lại còn Tần Tấn, mặc dù ông khỏe mạnh như vậy, nhưng biết tin mẫu thân mất tích, nhất định phản ứng sẽ vô cùng mãnh liệt!

Lúc này Tần Mộ Dao cũng đã quyết định. Nàng muốn lập tức quay về thành Thương Lan! Về phần cuộc chiến giữa Tây Nhạc quốc và Nam Khải quốc, cứ để mặc bọn họ đánh nhau! Nàng đã không còn tâm tư can thiệp vào.

Hầu như là không có ai phản đối, Tần Mộ Dao cũng quyết định cho người đưa Lâm Sở ra khỏi thành. Nhưng mà trước khi ra khỏi thành, Tần Mộ Dao nhắc lại chuyện bọn họ đã ký điều ước. Lâm Sở sinh thời không thể dẫn quân tấn công Bắc Tĩnh quốc.

Mà Lâm Sở cũng biết, chỉ cần có Tần Mộ Dao thì hắn chẳng thể chiếm được nửa điểm ưu việt. Không chỉ có như thế, Tần Mộ Dao không uổng người nào đã đuổi đại quân của hắn ra khỏi cảnh nội Bắc Tĩnh quốc. Sau khi tin tức này truyền ra ngoài, thiên hạ đều biết có nữ nhân cường đại như vậy bảo vệ Bắc Tĩnh quốc, ai còn dám đến xâm phạm?

Tần Mộ Dao nhanh chóng an bài hết thảy. Hầu hết đại quân đều tiếp tục đóng quân ở thành Tích Lan, đợi cho Lâm Sở và Tề Duệ hoàn toàn rút lui khỏi Bắc Tĩnh quốc mới thu quân.

Tần Mộ Dao dẫn dắt một bộ phận của đại quân, xuất phát đi về phía thành Thương Lan.

Vũ Văn Cẩn vốn định đi cùng bọn họ, chỉ có điều, chưa xử lý xong chuyện trong y quán của mình nên không thể không bất đắc dĩ tiễn bọn họ rời đi!

Đầy trời tuyết.

Lúc này Tần Mộ Dao không thể lay chuyển được sự kiên trì của Mạc Thiếu Khanh, chấp nhận an phận ngồi trong xe ngựa.

Vài ngày trôi qua, cuối cùng cũng đến gần thành Thương Lan. Nhưng sự lo lắng trong lòng Tần Mộ Dao vẫn không hề giảm bớt.

Cuối cùng thì trong khoảng thời gian nàng rời đi đã xảy ra chuyện gì? Cuối cùng thì Ngưng Sương đã đưa mẫu thân đi đâu? Tình hình của phụ thân như thế nào?

Mấy vấn đề này đều làm nàng bồn chồn, lúc nào cũng mặt co mày cáu.

Mà Mạc Thiếu Khanh ở bên cạnh nàng thấy nàng lo lắng như vậy, cũng không có cách nào làm xao lãng sự chú ý của nàng.

Nhưng, mặc dù là như thế, Mạc Thiếu Khanh cũng lo lắng thân thể Tần Mộ Dao không chịu được xóc nảy ngày đêm.

Cuối cùng, đêm đó đại quân về đến thành Thương Lan. Tần Mộ Dao còn không kịp về Mạc phủ mà đi thẳng tới tẩm cung của phụ mẫu trong Hoàng cung, dọc đường không ai ngăn cản.

Tần Mộ Dao nhìn Tần Tấn nằm trên giường, lông mày nhíu chặt vào nhau. Lúc này ông giống như đã già thêm đến mười tuổi.

“Phụ thân? Dao Nhi đã trở lại!”

Tần Mộ Dao ngồi ở mép giường, nhẹ giọng nói.

Trong trí nhớ của nàng, thân thể Tần Tấn luôn khỏe mạnh. Giờ phút này vẻ mặt ông lại là của một người mang bệnh, lập tức khiến Tần Mộ Dao đau xót trong lòng.

Tần Tấn nghe thấy được giọng nói của nàng, chậm rãi mở mắt ra. Lúc nhìn thấy Tần Mộ Dao, trên mặt dâng lên một chút ý cười, cầm lấy tay Tần Mộ Dao:

“Phu nhân, sao nàng lại gầy như thế?”

Thân thể Tần Mộ Dao ngẩn ra.

‘Phu nhân’?

Nhìn ánh mắt Tần Tấn có vẻ mông lung.

“Phụ thân, con là Dao Nhi a! Người hãy nhìn con xem, con là nữ nhi của người!”

Tần Tấn gượng ngồi dậy, cười nói:

“Phu nhân, nàng đùa giỡn cái gì thế? Dao Nhi mới có năm tuổi!”

‘Oanh’ một tiếng, Tần Mộ Dao đột nhiên cứng đờ.

‘Năm tuổi’?

Cuối cùng thì phụ thân bị làm sao vậy?

“Người đâu!”

Tần Mộ Dao nghiêm khắc kêu lên. Nhìn thấy thái giám quản sự tiến lên, nhìn thẳng hắn, ngữ khí trở nên nguy hiểm hơn:

“Cuối cùng thì Hoàng Thượng bị làm sao vậy? Sau khi Bản công chúa rời đi thì đã xảy ra chuyện gì. Nói hết tất cả cho ta biết.”

“Bẩm Công chúa, hôm đó thời tiết đẹp, Ngưng Sương Công chúa và Hoàng Hậu nương nương đi chơi bên ngoài, ai ngờ gặp tuyết lở, ngay cả… ngay cả thi thể cũng chưa tìm thấy… Sau khi Hoàng Thượng nghe tin tức đó liền bệnh nặng không dậy nổi, mê man mấy ngày. Thái y cũng hết cách. Đến lúc hoàng Thượng tỉnh lại thì lại nói những chuyện khiến người ta không hiểu nổi.”

Thái giám quản sự nơm nớp lo sợ nói. Hy vọng Công chúa không trị tội không chăm sóc chu toàn!

“Tuyết lở?”

Trong lòng Tần Mộ Dao như thể bị bóp nghẹt. Đến ngay cả thi thể cũng không tìm thấy sao?

Hơi hơi nhắm mắt lại, nhưng đột nhiên ý thức được một chuyện.

Vì sao lại đúng lúc như vậy, vừa vặn đúng lúc Ngưng Sương cũng đi theo bên cạnh mẫu thân sao?

Trong chuyện này có cái gì đó kỳ quái?

“Phu nhân, Dao Nhi đâu? Trời đã tối rồi, con vẫn còn chơi ở bên ngoài sao?”

Tần Tấn nắm thật chặt tay Tần Mộ Dao. Nhìn Tần Mộ Dao nhíu chặt mày, khẽ nâng tay, nhẹ nhàng muốn vuốt phẳng ra.

“Phu nhân, sao nàng lại không vui vậy? Có phải Dao Nhi nghịch ngợm lại chọc nàng tức giận hay không?”

Tần Mộ Dao nhìn dáng vẻ của Tần Tấn, trong mắt lập tức toát ra một tia cay xè, trái tim cũng đau nhói, nước mắt lăn dài.

“Dao Nhi…”

Mạc Thiếu Khanh tiến lên, đứng bên cạnh Tần Mộ Dao, muốn an ủi nàng. Hắn hiểu rất rõ địa vị của phu thê Tần Tấn trong cảm nhận của Dao Nhi. Cùng lúc biết được hai tin tức như thế này thì làm sao mà chịu đựng nổi đây?

“Ngươi là ai? Tại sao lại dựa vào gần phu nhân của ta như thế?”

Tần Tấn nhìn thấy Mạc Thiếu Khanh, trong mắt xẹt qua một chút không vui, kéo Tần Mộ Dao vào lòng một cách chiếm hữu. Trong tình thế cấp bách, ông không chú ý đến chuyện thiếu chút nữa thì làm ngã Tần Mộ Dao, chỉ đề phòng nhìn Mạc Thiếu Khanh.

“Dao Nhi… Cẩn thận…”

Trong lòng Mạc Thiếu Khanh cứng lại, cuối cùng nhìn thấy Tần Mộ Dao ổn định thân thể rồi mới yên tâm được.

“Thiếu Khanh, chàng cứ ra ngoài trước đi, phụ thân ta…”

Tần Mộ Dao bị Tần Tấn nghĩ thành Tần phu nhân mà ôm vào trong ngực, đảo mắt nhìn vẻ mặt lo lắng Mạc Thiếu Khanh, trong mắt xẹt qua một chút bối rối.

Trong mắt phụ thân chỉ có mẫu thân, nếu kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ ông, chẳng may lại tăng thêm bệnh tình của ông làm sao đây?

“Dao Nhi…”

Lông mày Mạc Thiếu Khanh nhíu chặt. Nhưng tình hình hiện tại…

Thở dài, Tần Tấn rõ ràng là đang nhầm Dao Nhi thành Tần phu nhân a!

“Ta đợi ngay bên ngoài có chuyện gì thì gọi ta.”

Nói xong, xoay người đi ra khỏi phòng.

Tần Tấn nhìn thấy cuối cùng Mạc Thiếu Khanh cũng đã rời đi, vẻ để phòng trên mặt lập tức biến mất, thay thế bằng vẻ mặt nhu hòa, giống như ông vẫn luôn nhu hòa như vậy với Tần phu nhân.

“Phụ thân… lão… lão gia, người bị bệnh, mau nằm xuống đi. Hãy ngủ một giấc đi.”

Tần Mộ Dao học theo khẩu khí của Tần phu nhân, trên mặt xẹt qua một chút nhu hòa.

Tần Tấn nhíu nhíu mày.

“Phu nhân còn không ngủ sao?”

“Ta… ta còn đợi lát nữa. Ta còn phải đi xem Dao Nhi.”

Tần Mộ Dao run run, cười yếu ớt nói, động tác mềm nhẹ đỡ Tần Tấn nằm xuống, đắp chăn cẩn thận, nhìn ông nhắm mắt lại, không bao lâu, trong phòng truyền ra tiếng hít thở nhẹ nhàng. Nàng ra lệnh cho thái giám chuyển thêm một cái ấm lô vào trong phòng rồi mới yên tâm ra khỏi phòng.

Vừa ra đi liền gặp ngay ánh mắt quan tâm của Mạc Thiếu Khanh. Trong khoảnh khắc đó, cuối cùng thì Tần Mộ Dao cũng buông xuống vẻ kiên cường ngụy trang trước mặt Tần Tấn, vọt vào trong lòng Mạc Thiếu Khanh, ôm chặt lấy hắn.

“Thiếu Khanh… Vì sao lại như vậy? Lúc chúng ta đi mọi thứ đều ổn vì sao mẫu thân lại gặp tuyết lở, phụ thân lại biến thành như thế này?”

Tần Mộ Dao phát tiết toàn bộ đau khổ trong lòng mình. Cho dù trước mặt người khác nàng có mạnh mẽ đến đâu thì ở trước mặt Thiếu Khanh, nàng vẫn chỉ là một tiểu nữ nhân cần được yêu thương.

“Dao Nhi, không cần suy nghĩ nhiều. Phụ thân chỉ tạm thời bị như vậy, trong cung có rất nhiều ngự y giỏi, nhất định bọn họ sẽ giúp phụ thân khôi phục như trước kia.”

Mạc Thiếu Khanh cảm nhận được sự bất lực của nàng, trong lòng thương xót không thôi. Không ai đoán được sẽ chảy ra chuyện như thế này.

“Nhưng mẫu thân đâu?”

Tần Mộ Dao không thể ép mình không suy nghĩ nữa. Tuy rằng nàng có hoài nghi về chuyện Ngưng Sương và mẫu thân mất tích, nhưng nếu sự việc đúng như nàng tưởng mẫu thân ở trong tay Ngưng Sương có thể xảy ra chuyện gì?

Thân thể Mạc Thiếu Khanh ngẩn ra, trong khoảng thời gian ngắn không biết an ủi nàng thế nào, chỉ có thể ôm chặt nữ nhân vào trong lòng. Thêm nữa, hắn phải là chỗ dựa vững chắc cho nàng.

Tần Mộ Dao tựa vào trong lòng Mạc Thiếu Khanh, dần dần, sự mệt mỏi của mấy ngày đi đường dồn đến. Lúc này Tần Mộ Dao chỉ thèm muốn cảm giác được ngủ vùi trong vòng tay rộng lớn này. Còn về phần chuyện của phụ mẫu, nàng sẽ làm rõ là đã xảy ra chuyện gì!

Đêm đã buông xuống.

Mạc Thiếu Khanh ôm Tần Mộ Dao ngủ ở trên nhuyễn tháp trong gian ngoài của tẩm cung của Hoàng Đế.

Suốt một đêm, cho dù Tần Mộ Dao ngủ thϊếp đi thì lông mày vẫn cứ nhíu chặt, ngẫu nhiên phát ra một tiếng nỉ non thì trong miệng đểu chỉ gọi hai chữ ‘phụ mẫu’.

Mạc Thiếu Khanh nhìn nữ nhân trong lòng, lau đi những giọt nước mắt trong mơ của nàng, vòng tay ôm nàng càng chặt thêm.

“Dao Nhi, xảy ra chuyện như vậy, cuối cùng thì ta có thể làm gì để giảm bớt nỗi bi thương của nàng đây?”

Hắn có thể che chắn nguy hiểm cho nàng, nhưng không có cách nào che chắn được nỗi đau trong lòng nàng. Nếu hắn có thể chuyển nỗi đau đó đó sang mình thì hắn sẽ chẳng do dự mà làm ngay!

Thương tiếc in một cái hôn lên trán nàng, Mạc Thiếu Khanh không khỏi thở dài một hơi…

Hôm sau.

Tần Mộ Dao tỉnh lại từ trong lòng Mạc Thiếu Khanh. Nhuyễn tháp không được rộng khiến thân thể Mạc Thiếu Khanh hơi cuộn lại, vừa nhìn thì sẽ cảm thấy cực kì không thoải mái, mà mình lại chiếm một chỗ lớn. Nhìn Mạc Thiếu Khanh nhắm chặt hai mắt, mặc dù là đang ngủ, tay hắn cũng là ôm chặt nàng vào trong ngực.

Thiếu Khanh nhìn thấy tối qua mình hoảng hốt như vậy, chắc chắn là rất lo lắng đi!

Tần Mộ Dao muốn đưa tay để vén những sợi tóc lòa xòa trên mặt hắt, thân thể vừa động, liền thấy nam nhân mở mắt.

“Dao Nhi… nàng tỉnh rồi à!”

Trong mắt Mạc Thiếu Khanh tràn đầy thương tiếc. Phát hiện thấy hình như mình ôm Tần Mộ Dao quá chặt, lập tức nới lỏng vòng tay, để nàng đổi một tư thế thoải mái hơn.

Tâm thần Tần Mộ Dao chấn động.

Dù là bất cứ lúc nào thì Thiếu Khanh cũng đều coi trọng sự thoải mái của nàng!

Nhìn thẳng hai mắt hắn, Tần Mộ Dao không nói gì.

“Làm sao vậy?”

Mạc Thiếu Khanh giật mình.

Sao Dao Nhi lại nhìn mình như vậy?

Khóe miệng Tần Mộ Dao dâng lên một chút ý cười, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi hắn.

“Cám ơn chàng!”

Cám ơn hắn dù trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng đều ở bên nàng!

Nàng tự nói với mình, chuyện của phụ mẫu đã xảy ra rồi, nàng không thể để cho Thiếu Khanh lo lắng cho mình. Hiện tại ngoài việc cảm thấy đau lòng thì còn phải điều tra rõ xem cuối cùng thì chuyện của mẫu thân có liên quan đến Ngưng Sương hay không!

“Thiếu Khanh, phụ thân sẽ khỏe lên, mẫu thân cũng sẽ không có việc gì!”

Trong lòng xẹt qua một chút kiên định. Nàng nắm chặt tay Mạc Thiếu Khanh.

Có Thiếu Khanh ở bên cạnh, hắn sẽ cho nàng chỗ dựa vững vàng!

Lúc này, ngoài cửa vang lên thái giám truyền báo.

“Đại Công chúa, Vũ Văn Thừa tướng ở Ngự thư phòng cầu kiến Đại Công chúa!”

Nghe thấy giọng nói của thái giám, Tần Mộ Dao khẽ nhíu mày.

Vũ Văn Hạo Thiên cầu kiến nàng ở Ngự thư phòng? Ngự thư phòng là nơi làm việc của Phụ hoàng. Theo lý thuyết, mặc dù hắn muốn gặp nàng thì cũng không nên ở đó!

Trong lòng xẹt qua một chút nghi hoặc, Tần Mộ Dao vẫn nói ra ngoài cửa:

“Bảo hắn chờ một lát, Bản công chúa sẽ ra ngay!”

Tối qua nàng vừa mới trở về mà giờ Vũ Văn Hạo Thiên đã đến cầu kiến nàng, nhất định là có chuyện gì quan trọng. Hơn nữa, nàng cũng đang có chuyện muốn hỏi hắn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play