CHƯƠNG 75
Bùm!
Những người đứng gần đều nghe thấy lời nói mờ ám này, ai cũng cực kỳ khiếp sợ.
Rốt cuộc cô nhóc không có tên tuổi ở trước mắt này có tài cán gì mà được tổng giám đốc Lâm ưu ái?
“Lâm Thế Kiệt, anh đừng đứng trước mặt mọi người…” Anh không biết xấu hổ nhưng cô thì có đấy.
“Em đừng căng thẳng.” Nhưng Lâm Thế Kiệt chẳng hề để tâm, mà nắm tay Giản Nghệ Hân đối mặt với mọi người, như vương giả liếc nhìn thiên hạ, rồi gằn từng câu từng chữ: “Hôm nay tôi gọi mọi người tới đây là để nói rõ một chuyện.”
“Chuyện gì vậy? Hôm qua mấy người không biết tổng giám đốc cãi nhau với vợ à, cô ấy còn khóc lóc chạy ra ngoài nữa.”
“Vậy sau đó tổng giám đốc có đuổi theo cô ấy không? Người phụ nữ này thật hạnh phúc.”
“…”
“Mọi người hãy im lặng.” Trợ lý Chu xoa dịu cảm xúc của mọi người, Giản Nghệ Hân đỏ mặt, còn mọi người vừa mừng vừa sầu, Đinh Tuyết Lan chứng kiến tất cả thì mắt gần như sắp bốc hỏa.
Cô tưởng hôm qua đã xử xong Giản Nghệ Hân rồi, dựa vào việc tổng giám đốc để tâm mẹ mình như vậy, chắc chắn cô ta sẽ tiêu đời.
Nhưng không ngờ hôm nay Giản Nghệ Hân lại xuất hiện trước mặt mọi người.
“Chắc mọi người đều biết chuyện hôm qua rồi, hôm nay tôi gọi mọi người tới đây chủ yếu là muốn nói rõ thái độ của tôi.” Lâm Thế Kiệt đứng đó, nhất thời thu hút phần lớn ánh mắt, đặc biệt khí chất cao quý toát ra từ trên người anh, anh vừa mở miệng, xung quanh đã phát ra tiếng si mê, nhưng anh lại giơ tay chỉ thẳng vào Đinh Tuyết Lan đang đứng bên cạnh: “Vợ tôi vẫn còn nhỏ, rất nhiều chuyện phải cần mọi người chăm sóc, nhưng hôm qua thư ký Đinh lại không chăm sóc tốt cho cô ấy, nên phải bị khiển trách, giờ thư ký Đinh không còn là thư ký riêng của tôi nữa.”
Lâm Thế Kiệt vừa dứt lời, không chỉ Giản Nghệ Hân, mà ngay cả trợ lý Chu cũng ngạc nhiên.
Đinh Tuyết Lan đã đi theo anh bốn năm, không có công lao cũng có khổ lao, nhưng hôm nay…
Vì đắc tội với Giản Nghệ Hân mà bị sa thải.
Đinh Tuyết Lan ôm đồ đạc đã thu dọn xong đứng trước cửa văn phòng tổng giám đốc, từ lúc mở cuộc họp đến giờ, vẻ mặt cô vẫn không dám tin. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Cô, cô đã đi theo tổng giám đốc bốn năm rồi, là thư ký mà anh sử dụng thuận tiện nhất.
“Tổng giám đốc, tôi thật sự biết sai rồi, tôi có thể ở lại đây được không, anh muốn trừng phạt tôi thế nào cũng được.”
Dù bình thường Đinh Tuyết Lan là người kiêu ngạo, nhưng trước mắt cô buộc phải cầu xin anh.
Mặc dù trước đây rất nhiều người tới mời cô về làm việc, đều bị cô khinh thường, nhưng giờ một khi bị Lâm Thế Kiệt đuổi ra ngoài, thì cô đâu còn chỗ đứng nữa?
Trợ lý Chu khó xử nhìn Lâm Thế Kiệt không hề bị động đứng ở cửa, anh đang nói gì đó với Giản Nghệ Hân, rõ ràng chẳng thèm liếc nhìn Đinh Tuyết Lan.
“Thư ký Đinh, à không… có lẽ không nên cô là thư ký Đinh nữa.” Trợ lý Chu đẩy mắt kính lên nói: “Cô tự thu xếp ổn thỏa đi, tổng giám đốc đã biết chuyện cô làm rồi, nhưng anh ấy đang giữ thể diện cho cô.”
Trợ lý Chu bất đắc dĩ lắc đầu.