CHƯƠNG 53
Lúc trước cô có thể không thèm để ý đến, nhưng dù sao bây giờ cô cũng đại diện cho hình tượng của Lâm Thế Kiệt, hình như cũng cần phải để ý một chút, nhưng cô hoàn toàn không biết trang điểm, trước giờ cũng chưa bao giờ chú ý đến chuyện ăn mặc trang điểm.
Thang máy đi đến tầng văn phòng của Lâm Thế Kiệt, Giản Nghệ Hân ra thang máy, đi thẳng vào văn phòng tổng giám đốc, gõ cửa đi vào.
Lâm Thế Kiệt ngẩng đầu nhìn cô, lạnh nhạt nói: “Qua bên kia ngồi chờ tôi một chút.”
Hình như anh vẫn chưa làm việc xong, Giản Nghệ Hân xách hộp đựng thức ăn đi sang chỗ đặt ghế sofa.
Nhớ đến mấy lời bàn tán khi nãy, trong lòng cũng có hơi khó chịu, dùng ngón tay đâm tới đâm lui trên ghế sofa.
Lúc Lâm Thế Kiệt làm xong việc, lập tức nhìn thấy Giản Nghệ Hân ngồi thui thủi co ro trên ghế sofa, giống như đang giận hờn ai đó.
Chờ đến khi đi đến bên cạnh Giản Nghệ Hân, cô vẫn còn đang vật lộn với cái gối.
“Sao nào, có ý kiến gì với cái gối à?”
“Ừ.”
Lâm Thế Kiệt nhướng mày: “Vậy tôi kêu nhân viên đổi cái khác.”
Lúc này Giản Nghệ Hân mới lấy lại tinh thần: “Lâm Thế Kiệt, không phải chuyện cái gối, anh có biết stylist hoặc chuyên viên trang điểm giỏi nào không?”
“Muốn học trang điểm hả?”
Sao lại bị anh nhìn ra ngay rồi, được rồi, vậy cứ thẳng thắn thừa nhận vậy.
“Ừ, dù sao bây giờ tôi cũng là vợ của anh, tôi không biết trang điểm thì anh cũng sẽ bị mất mặt, đúng không?”
Lâm Thế Kiệt hơi trầm ngâm: “Có phải có ai đó nói gì với cô không?”
Anh hỏi như thế là vì người phụ nữ này nghĩ cái gì đều hiện rõ lên trên mặt, lúc trước đều tùy tiện, hôm nay đột nhiên ngồi chọt gối, lại còn muốn học trang điểm, chắc là đã nghe thấy ai đó nói gì.
Giản Nghệ Hân cắn môi: “Cũng không có gì, anh cứ nói cho tôi biết là anh có quen biết mấy người như thế không?”
Cô không thích mách lẻo sau lưng người khác, hơn nữa mấy cô gái nói xấu cô cũng chỉ là vì ghen tỵ, cô muốn học trang điểm cũng không phải vì muốn đua đòi với mấy cô gái kia, chỉ là vì tính đến chuyện lâu dài nên mới đưa ra quyết định này.
Lâm Thế Kiệt suy nghĩ rồi nói: “Em không cần trang điểm, như thế này cũng khá tốt, ăn cơm đi.”
“Hử?” Hình như là đang khen cô, Giản Nghệ Hân cắn môi, được rồi, nể tình anh tinh mắt như thế, cô không so đo mấy chuyện này nữa!
Giản Nghệ Hân còn đang hí hửng, Lâm Thế Kiệt đã ưu nhã ngồi xuống, thuận tay mở hộp cơm ra. Có lẽ là vì hôm nay có thêm chút nhạc dạo nhỏ này, làm anh cảm thấy rất thèm ăn.
Hộp đồ ăn xinh đẹp đựng bốn món mặn một món canh, Lâm Thế Kiệt dùng đầu ngón tay thon dài lần lượt lấy ra, cuối cùng cầm lấy đôi đữa làm bằng ngà voi trắng.
Đối mặt với mấy món ăn ngon lành, cảm xúc bực bội lúc nãy lập tức biến mất, Giản Nghệ Hân cũng không gò bó bản thân, ngồi xuống ăn uống thỏa thích.
Ăn được một nửa, hình như Giản Nghệ Hân nghĩ đến chuyện gì đó hỏi: “Có phải anh đã đoán được sẽ có ngày hôm nay từ lâu rồi đúng không?”